Anh Thư dùng mềm trên giường kéo che lại bờ vai trắng mịn của mình, ánh mắt rụt rè nhìn Thiên Bảo, một phần lo lắng anh bỏ đi nhưng một phần sợ anh ở lại nơi này làm chuyện xằng bậy.
- Nếu anh muốn đi, hãy đợi chị quản lý quay lại đi. - Anh Thư nói.
- Giờ này cô còn muốn bắt người ta đến sao, hay chúng ta tiếp tục nhé. - Thiên Bảo chọc ghẹo. - Lần này tôi sẽ không gọi nhầm tên nữa.
Anh Thư biết Thiên Bảo lại giở trò trêu chọc mình, lần này cô nhẹ nhàng mỉm cười từ từ kéo chiếc mềm tụt xuông phiá dưới từ từ khoe ra làn da trắng phía trong.
- Đến đây. - Anh Thư dùng ánh mắt tà mị mà nói.
Thiên Bảo không dùng lại trò trêu đùa của mình từ từ đi lại gần phía Anh Thư hơn, hiện tại Anh Thư đang nằm ngọn phía dưới còn Thiên Bảo dùng tay chống đỡ thân mình phía trên. Hai gương mặt đối diện nhau nhìn nhau với hai ý nghĩ hệt nhau, xem ai lỳ hơn ai.
- Xem ra cô cũng thật là quyến rũ nha. - Thiên Bảo nhìn bơ vai của Anh Thư nói, sau đó dùng ngón trỏ của mình động vào từ bờ vai xuống bàn tay cô.
Anh Thư chợt rùng mình, nhưng cô không muốn chịu thua:” Tất nhiên rồi, giờ anh mới nhận ra sao?”
Thiên Bảo nhoẻn miệng cười, gương mặt ngày càng lại gần gương mặt Anh Thư hơn, tưởng chừng như đôi môi cả hai người dính vào nhau. Anh Thư tròn mắt hơi sợ, Thiên Bảo càng nhìn càng tự trong lòng lại muốn hôn cô thật.
- Thịch… - Trái tim Thiên Bảo bỗng đập mạnh…
Thiên Bảo bật dậy khỏi người Anh Thư, cảm thấy thật là kì lạ. Cảm giác này thật là khó hiểu, anh chưa từng có khi ở cùng Rose hay khi đóng những cánh thân mật với các bạn diễn khác. Anh Thư ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo, nhìn thấy nét mặt ngây ra của anh liển khó hiểu.
- Quản lý sẽ tới nhanh, tôi đi trước. - Thiên Bảo không để Anh Thư lên tiếng liền rời khỏi phòng.
- Anh đi đâu giờ này chứ. - Anh Thư nói theo.
- Không cần quan tâm đến tôi. - Thiên Bảo không nhìn lại mà đáp.
- Nhưng… - Anh Thư chưa kịp nói hết câu thì Thiên Bảo đã bỏ ra khỏi cửa.
Anh Thư nhìn xung quanh chỉ một mình mình. Nỗi sợ hãi dâng tràn lên, cô vội ngồi xuống gục mặt không muốn nhìn xung quanh nữa. Một cô gái đang run rẩy sợ hãi, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh thuởu xưa.
Thiên Bảo đi được nữa đường thì biết mình vội ra ngoài lại quên mang theo khoá xe nên đành quay lại. Anh bỗng nhiên cảm giác sợ gặp cô gái kia, sợ cảm giác đó lại quay lại. Thiên Bảo chần chừ phái trước cửa, sau đó quyết định gọi của nhưng hình như cánh cửa không khoá chỉ đóng hờ lại. Thiên Bảo đi vào bên trong, nhìn thấy Anh Thư đang rung rẩy ngồi gục dưới đất liền vội chạy tới đỡ cô.
- Anh Thư, cô làm sao vậy.
Anh Thư nghe tiếng Thiên Bảo, đôi mắt đỏ ửng mộng nước nhìn về phía anh. Như gặp được cứu tin, cô không suy nghĩ vội lao đến phía Thiên Bảo mà ôm lấy khóc lớn.
- Tôi sợ lắm, đừng đi mà.
Thiên Bảo nhớ lại chuyện Linda nói lúc trước, gặp Anh Thư ngất xĩu một mình trong nhà liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thiên Bảo đưa đôi tay lên lưng cô xoa xoa mà nói.
- Xin lỗi, xin lỗi. Đáng ra tôi không nên bỏ cô một mình.
Anh Thư hoảng sợ đến khóc mãi không ngừng trong lòng Thiên Bảo, đến khi mệt nhoài mà ngủ đi. Thiên Bảo vỗ về cô như một đứa trẻ sau đó bế cô vào bên trong phòng đặt Anh Thư trên giường. Thiên Bảo nhìn nét mặt đáng yêu của cô gái trước mắt, bàn tay không tự chủ mà đưa lên bờ má cô. Thiên Bảo lắc đầu khẽ nói:” Nếu như chúng ta gặp nhau sớm hơn, có lẽ tim anh có em.”
*********************
Toàn thể RoYal đều chấn động bởi tin Tuấn Khôi gây tai nạn và nhập viện vào đêm qua, thật may là ngoài anh ra không ai bị thương nặng trong việc vừa rồi.
- Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi. - Minh Trí đứng phía trước phòng phẫu thuật của Tuấn Khôi, chuyện lần này đã đi quá xa tầm kiểm soát của anh.
- Trần tổng, ngài phải hết sức bình tĩnh. Thiếu gia lần này rất nguy kịch, xem ra khó có thể qua khỏi. - Vị bác sĩ già lắc đầu xót xa.
- Mong ông cố gắng, thằng bé không thể chết được. - Minh Trí nặng trĩu nói.
- Chúng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức, nhưng qua khỏi hay không chỉ mong vào vận số của cậu ấy.
- Cám ơn bác sĩ. - Minh Trí hướng mắt về phía cửa mà nói.
Minh Trí đi vào phòng bệnh của Tuấn Khôi, vết thương cũ chưa hồi phục nay lại gặp nạn khiến thân thể cường tráng ngày nào trở nên ốm yếu, đôi môi trắng bệt như một xác không hồn. Nếu như ngày đó Minh Trí không bắt Tuấn Khôi đi tìm Rose thì mọi chuyện có thể sẽ khác đi. Chưa bao giờ Minh Trí lại ân hận về quyết định của mình như hôm nay, có lẽ chính bản thân anh lại hại con trai của mình. Nhìn cái vẻ mặt thấm nhoài mệt mỏi trên giường bệnh của Tuấn Khôi, Minh Trí lắc đầu quay mặt đi không muốn thêm thương tâm nào nữa.
Rose mất tích trong chuyến bay, họ không tìm thấy thi thể của cô và một vài người trên chuyến bay kia. Tuấn Khôi vì thương tích quá nặng không thể tỉnh lại, tim vẫn đập nhưng có vẻ như bản thân anh không còn ý chí muốn sống, anh không muốn tình lại.
1 tháng sau….
Trước phiên tòa xét xử Tố Uyên và một số đồng bọn. Tố Uyên muốn gặp Minh Trí một lần và yêu cầu đó được thông báo tới Minh Trí. Do dự nhưng rồi Minh Trí vẫn lái xe đến khu biệt giam mà gặp mặt Tố Uyên, vì trong lời nhắn của cô có chút bất thường:” Không đến anh sẽ hối hận mãi mãi.”
Trong căn phòng chỉ có hai người, Minh Trí đưa ánh mắt dò xét nhìn người phụ nữ trước mắt mình.
- Cô muốn nói điều gì? - Minh Trí mở lời.
- Tất nhiên anh đã đến nơi này thì anh biết chắc rằng điều đó có lợi cho anh.
- Không nên dài dòng.
- Nếu anh có thể đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật thật sự rất có ích cho cô vợ yêu quý của anh. Nghe nói hiện tại cô ta vì quá sock mà bị bệnh trầm cảm sao?
- Chuyện gì mà liên quan đến Rin. - Minh Trí tỏ ra ngạc nhiên, người phụ nữ này thật sự có bí mật gì sao?
- Anh hứa hãy đưa tôi ra khỏi nơi này, tôi sẽ nói. - Tố Uyên mỉm cười nói.
- Được, nếu điều cô nói thật sự có giá trị trao đổi. - Minh Trí nhíu mày.
- Lời Trần tổng nói, nhất định phải giữ lấy. - Tố Uyên nói xong, khẽ đưa môi mình lại gần tai của Minh Trí thì thầm.
Minh Trí nghe xong, trong lòng có chút mừng rỡ nhưng lại vô cùng tức giận.
- Cô quả thật rất nham hiểm, nhưng điều này quả thật rất có giá trị. - Minh Trí nhìn Tố Uyên mà nói.
- Vậy chuyện tôi đề nghị có xứng được trao đổi.
- Hiện tại, Rose đang ở nơi nào? - Minh Trí rặn hỏi.
- Anh nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao, nếu anh đưa tôi ra khỏi nơi này tôi sẽ nói ra nơi con bé đang ở. Còn bằng không, mãi mãi đừng hòng tìm ra.
- Được, cho tôi 3 ngày. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi nơi này.
- Đừng hòng giở trò, không có tôi anh không thể tìm ra nó đâu.
Minh Trí ra về, tin này nếu như Rin biết có thể sẽ vui hơn. Vì những chuyện xảy ra, Rin trở nên buồn bã ít nói chuyện đi, đã từ lâu trên miệng không còn xuất hiện nụ cười như trước kia. Minh Trí đi vào bên trong biệt thự Trần gia, thấy Rin đang ngồi trước cửa sổ nhìn r bên ngoài với nét mặt buồn rượi như thường ngày. Con trai không tỉnh lại, con gái nuôi thì chết không thể tìm thấy thi thể. Quá nhiều chuyện khiến Rin đau lòng không chịu đựng nỗi.
- Rin, anh mang về cho em một tin tốt. - Minh Trí từ phía sau ôm lấy Rin mà nói.
Rin vẫn im lặng, đối với cô không còn tồn tại niềm vui nữa, mọi thứ hạnh phúc bên cô cứ ra đi mãi mãi.
- Rose vẫn còn sống, con bé chưa chết. - Minh Trí thỏ thẻ vào tai cô.
Rin nghe thoáng qua, nhưng rồi những lời nói kia đi vào bên trong não, dây thần kinh nhận thức được những gì Minh Trí nói. Rin khẽ vội quay lưng lại nhìn sâu vào mắt Minh Trí.
- Anh vừa nói gì? - Rin không tin những gì mình vừa nghe.
- Rose vẫn còn sống. - Minh Trí mỉm cười nói lại một lần nữa.
Rin bỗng mở to mắt, đôi môi bỗng cười lên, nụ cười đã lâu không hiện trên môi.
- Hiện tại con bé đang ở đâu, em muốn gặp Rose. - Rin vội nói.
- Hiện tại anh chưa tìm ra con bé, chỉ biết chắc rằng con bé vẫn còn sống, con bé đã rời khỏi máy bay trước khi nó cất cánh.
- Vì sao lại không thể tìm thấy.- Rin nhíu mày hỏi/
Minh Trí mỉm cười, dùng tay căng lại cặp chân mày trên đôi mắt cô mà nói,
- Anh hứa sẽ tìm thấy con bé nhanh nhất có thể, chỉ còn Rose còn sống dù lật tung cả thế giới này anh cũng sẽ mang con bé về cho em. - Minh Trí nhẹ nhàng nói.
- Anh nhất định phải tìm con bé về, em rất nhớ Rose. - Rin dựa vào lòng ngực Minh Trí mà nói.
Minh Trí đặt Rin đã ngủ trong lòng mình, có lẽ cô ấy quá mệt mỏi sau những việc xảy ra. Dù sao cũng biết được một tin vui rằng Rose vẫn còn sống, Rin ngủ trong lòng Minh Trí như an tâm và tin tưởng vào người chồng tài ba của mình
Minh Trí tập hợp cả hai băng nhóm mạnh nhất của mình và Trần Hậu. Lần này phải tìm cho ra Rose trước 3 ngày mà Tố Uyên nói, cô ta phải trả giá cho những gì mình làm. Đưa cô ta ra khỏi nơi đó là chuyện đơn giản đối với Trần gia nhưng Minh Trí không muốn cô ta tiếp tục giở trò hãm hại Rin nữa.
- Thiếu gia, chúng ta không hề biết một chút thông tin nào về cô ta cả. Muốn tìm ra Rose quả thật không dễ dàng. - Trần Hậu lắc đầu nói, mọi thông tin về Tố Uyên đều là thông tin ảo.
- Vì vậy nên tôi mới tập trung nhiều người như vậy. Anh nói xem năm đó ai đưa cô ta ra khỏi trại giam, còn Tố Tố là con của ai? - Minh Trí nói.
- Không phải con bé là con của Thiếu gia sao? - Trần Hậu hỏi ngược lại.
- Cậu xem tôi là kẻ không dám thừa nhận con gái sao? Tố Tố không phải con gái của tôi, đó là điều chắc chắn.
- Vậy có thể cha của Tố Tố đã bao bọc mẹ con cô ta. Nhưng ai lại có thể làm được điều đó, năm đó Trương Luật có quan hệ tình cảm với cô ta, không lẽ….
- Trương Luật là ai? - Minh Trí hỏi.
- Là người đàn ông năm đó bị Tố Uyên đánh thuốc rôi dựng cảnh cùng với Rin. Người đàn ông đó chính là người tình của cô ta.
- Vậy cậu mau điều tra xem hiện tại hắn đang ở đâu? - Minh Trí vội nói. - Không loại trừ khả năng chính hắn đang giữ Rose, vì chỉ có kẻ đằng sau Tố Uyên mới có thể giúp cô ta.
- Tôi đã điều tra rồi. Hiện tại hắn ta đang ẩn danh sau một công ty sản xuất đá quý. Xem ra năm đó có nhiều việc đằng sau mà chúng ta không hề hay biết.
- Tiếp tục theo dõi đi….- Minh Trí đang nói thì điện thoại gọi tới, nhìn số của bệnh viện liền nghe máy.
- Trần tổng, thiếu gia có chuyện rồi. - Người chăm sóc Tuấn Khôi noi.
- Mau nói đi. - Minh Trí lo lắng.
- Hiện tại nhịp tim của thiếu gia đang giảm dần, các bác sĩ đang vào bên trong xem xét, tôi liền gọi cho cậu.
Minh Trí nhanh chóng cúp máy, vội lên xe lao đi. Mọi thứ đang tiến triển tốt, hôm qua các bác sĩ còn nói Tuấn Khôi hiện đang có trại thái hồi phục vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện này.
*****************************
Tuấn Khôi đi lạc trong một khoảng màu đen tối, đi mãi đi mãi mà không có điển dừng. Sau đó mọi thứ trở nên trắn toát rồi chuyển thành một màu xám xịt.
- Anh. - Một giọng nói từ phía sau gọi tới.
- Tố Tố. - Tuấn Khôi quay lại nhìn thấy Tố Tố đang đứng từ phía sau gọi mình.
- Anh, em rất nhớ anh. - Tố Tố mìm cười nói. - Đến với em…
Tuấn Khôi bước một bước đi về phía Tố Tố liền nghe thêm một giọng nói khác
- Tuấn Khôi, anh đừng bước tới đó.
Tuấn Khôi quay đầu lại nhìn thấy Rose phía sau anh nói.
- Mau đến với em. - Tố Tố lại nói.
- Quayy về cùng Rose đi. - Rose nói.
Tuấn Khôi nhìn hai cô gái trước mắt. Phân vân không biết phải đi về phía người nào.
Anh Thư dùng mềm trên giường kéo che lại bờ vai trắng mịn của mình, ánh mắt rụt rè nhìn Thiên Bảo, một phần lo lắng anh bỏ đi nhưng một phần sợ anh ở lại nơi này làm chuyện xằng bậy.
- Nếu anh muốn đi, hãy đợi chị quản lý quay lại đi. - Anh Thư nói.
- Giờ này cô còn muốn bắt người ta đến sao, hay chúng ta tiếp tục nhé. - Thiên Bảo chọc ghẹo. - Lần này tôi sẽ không gọi nhầm tên nữa.
Anh Thư biết Thiên Bảo lại giở trò trêu chọc mình, lần này cô nhẹ nhàng mỉm cười từ từ kéo chiếc mềm tụt xuông phiá dưới từ từ khoe ra làn da trắng phía trong.
- Đến đây. - Anh Thư dùng ánh mắt tà mị mà nói.
Thiên Bảo không dùng lại trò trêu đùa của mình từ từ đi lại gần phía Anh Thư hơn, hiện tại Anh Thư đang nằm ngọn phía dưới còn Thiên Bảo dùng tay chống đỡ thân mình phía trên. Hai gương mặt đối diện nhau nhìn nhau với hai ý nghĩ hệt nhau, xem ai lỳ hơn ai.
- Xem ra cô cũng thật là quyến rũ nha. - Thiên Bảo nhìn bơ vai của Anh Thư nói, sau đó dùng ngón trỏ của mình động vào từ bờ vai xuống bàn tay cô.
Anh Thư chợt rùng mình, nhưng cô không muốn chịu thua:” Tất nhiên rồi, giờ anh mới nhận ra sao?”
Thiên Bảo nhoẻn miệng cười, gương mặt ngày càng lại gần gương mặt Anh Thư hơn, tưởng chừng như đôi môi cả hai người dính vào nhau. Anh Thư tròn mắt hơi sợ, Thiên Bảo càng nhìn càng tự trong lòng lại muốn hôn cô thật.
- Thịch… - Trái tim Thiên Bảo bỗng đập mạnh…
Thiên Bảo bật dậy khỏi người Anh Thư, cảm thấy thật là kì lạ. Cảm giác này thật là khó hiểu, anh chưa từng có khi ở cùng Rose hay khi đóng những cánh thân mật với các bạn diễn khác. Anh Thư ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo, nhìn thấy nét mặt ngây ra của anh liển khó hiểu.
- Quản lý sẽ tới nhanh, tôi đi trước. - Thiên Bảo không để Anh Thư lên tiếng liền rời khỏi phòng.
- Anh đi đâu giờ này chứ. - Anh Thư nói theo.
- Không cần quan tâm đến tôi. - Thiên Bảo không nhìn lại mà đáp.
- Nhưng… - Anh Thư chưa kịp nói hết câu thì Thiên Bảo đã bỏ ra khỏi cửa.
Anh Thư nhìn xung quanh chỉ một mình mình. Nỗi sợ hãi dâng tràn lên, cô vội ngồi xuống gục mặt không muốn nhìn xung quanh nữa. Một cô gái đang run rẩy sợ hãi, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh thuởu xưa.
Thiên Bảo đi được nữa đường thì biết mình vội ra ngoài lại quên mang theo khoá xe nên đành quay lại. Anh bỗng nhiên cảm giác sợ gặp cô gái kia, sợ cảm giác đó lại quay lại. Thiên Bảo chần chừ phái trước cửa, sau đó quyết định gọi của nhưng hình như cánh cửa không khoá chỉ đóng hờ lại. Thiên Bảo đi vào bên trong, nhìn thấy Anh Thư đang rung rẩy ngồi gục dưới đất liền vội chạy tới đỡ cô.
- Anh Thư, cô làm sao vậy.
Anh Thư nghe tiếng Thiên Bảo, đôi mắt đỏ ửng mộng nước nhìn về phía anh. Như gặp được cứu tin, cô không suy nghĩ vội lao đến phía Thiên Bảo mà ôm lấy khóc lớn.
- Tôi sợ lắm, đừng đi mà.
Thiên Bảo nhớ lại chuyện Linda nói lúc trước, gặp Anh Thư ngất xĩu một mình trong nhà liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thiên Bảo đưa đôi tay lên lưng cô xoa xoa mà nói.
- Xin lỗi, xin lỗi. Đáng ra tôi không nên bỏ cô một mình.
Anh Thư hoảng sợ đến khóc mãi không ngừng trong lòng Thiên Bảo, đến khi mệt nhoài mà ngủ đi. Thiên Bảo vỗ về cô như một đứa trẻ sau đó bế cô vào bên trong phòng đặt Anh Thư trên giường. Thiên Bảo nhìn nét mặt đáng yêu của cô gái trước mắt, bàn tay không tự chủ mà đưa lên bờ má cô. Thiên Bảo lắc đầu khẽ nói:” Nếu như chúng ta gặp nhau sớm hơn, có lẽ tim anh có em.”Toàn thể RoYal đều chấn động bởi tin Tuấn Khôi gây tai nạn và nhập viện vào đêm qua, thật may là ngoài anh ra không ai bị thương nặng trong việc vừa rồi.
- Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi. - Minh Trí đứng phía trước phòng phẫu thuật của Tuấn Khôi, chuyện lần này đã đi quá xa tầm kiểm soát của anh.
- Trần tổng, ngài phải hết sức bình tĩnh. Thiếu gia lần này rất nguy kịch, xem ra khó có thể qua khỏi. - Vị bác sĩ già lắc đầu xót xa.
- Mong ông cố gắng, thằng bé không thể chết được. - Minh Trí nặng trĩu nói.
- Chúng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức, nhưng qua khỏi hay không chỉ mong vào vận số của cậu ấy.
- Cám ơn bác sĩ. - Minh Trí hướng mắt về phía cửa mà nói.
Minh Trí đi vào phòng bệnh của Tuấn Khôi, vết thương cũ chưa hồi phục nay lại gặp nạn khiến thân thể cường tráng ngày nào trở nên ốm yếu, đôi môi trắng bệt như một xác không hồn. Nếu như ngày đó Minh Trí không bắt Tuấn Khôi đi tìm Rose thì mọi chuyện có thể sẽ khác đi. Chưa bao giờ Minh Trí lại ân hận về quyết định của mình như hôm nay, có lẽ chính bản thân anh lại hại con trai của mình. Nhìn cái vẻ mặt thấm nhoài mệt mỏi trên giường bệnh của Tuấn Khôi, Minh Trí lắc đầu quay mặt đi không muốn thêm thương tâm nào nữa.
Rose mất tích trong chuyến bay, họ không tìm thấy thi thể của cô và một vài người trên chuyến bay kia. Tuấn Khôi vì thương tích quá nặng không thể tỉnh lại, tim vẫn đập nhưng có vẻ như bản thân anh không còn ý chí muốn sống, anh không muốn tình lại.
tháng sau….
Trước phiên tòa xét xử Tố Uyên và một số đồng bọn. Tố Uyên muốn gặp Minh Trí một lần và yêu cầu đó được thông báo tới Minh Trí. Do dự nhưng rồi Minh Trí vẫn lái xe đến khu biệt giam mà gặp mặt Tố Uyên, vì trong lời nhắn của cô có chút bất thường:” Không đến anh sẽ hối hận mãi mãi.”
Trong căn phòng chỉ có hai người, Minh Trí đưa ánh mắt dò xét nhìn người phụ nữ trước mắt mình.
- Cô muốn nói điều gì? - Minh Trí mở lời.
- Tất nhiên anh đã đến nơi này thì anh biết chắc rằng điều đó có lợi cho anh.
- Không nên dài dòng.
- Nếu anh có thể đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật thật sự rất có ích cho cô vợ yêu quý của anh. Nghe nói hiện tại cô ta vì quá sock mà bị bệnh trầm cảm sao?
- Chuyện gì mà liên quan đến Rin. - Minh Trí tỏ ra ngạc nhiên, người phụ nữ này thật sự có bí mật gì sao?
- Anh hứa hãy đưa tôi ra khỏi nơi này, tôi sẽ nói. - Tố Uyên mỉm cười nói.
- Được, nếu điều cô nói thật sự có giá trị trao đổi. - Minh Trí nhíu mày.
- Lời Trần tổng nói, nhất định phải giữ lấy. - Tố Uyên nói xong, khẽ đưa môi mình lại gần tai của Minh Trí thì thầm.
Minh Trí nghe xong, trong lòng có chút mừng rỡ nhưng lại vô cùng tức giận.
- Cô quả thật rất nham hiểm, nhưng điều này quả thật rất có giá trị. - Minh Trí nhìn Tố Uyên mà nói.
- Vậy chuyện tôi đề nghị có xứng được trao đổi.
- Hiện tại, Rose đang ở nơi nào? - Minh Trí rặn hỏi.
- Anh nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao, nếu anh đưa tôi ra khỏi nơi này tôi sẽ nói ra nơi con bé đang ở. Còn bằng không, mãi mãi đừng hòng tìm ra.
- Được, cho tôi ngày. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi nơi này.
- Đừng hòng giở trò, không có tôi anh không thể tìm ra nó đâu.
Minh Trí ra về, tin này nếu như Rin biết có thể sẽ vui hơn. Vì những chuyện xảy ra, Rin trở nên buồn bã ít nói chuyện đi, đã từ lâu trên miệng không còn xuất hiện nụ cười như trước kia. Minh Trí đi vào bên trong biệt thự Trần gia, thấy Rin đang ngồi trước cửa sổ nhìn r bên ngoài với nét mặt buồn rượi như thường ngày. Con trai không tỉnh lại, con gái nuôi thì chết không thể tìm thấy thi thể. Quá nhiều chuyện khiến Rin đau lòng không chịu đựng nỗi.
- Rin, anh mang về cho em một tin tốt. - Minh Trí từ phía sau ôm lấy Rin mà nói.
Rin vẫn im lặng, đối với cô không còn tồn tại niềm vui nữa, mọi thứ hạnh phúc bên cô cứ ra đi mãi mãi.
- Rose vẫn còn sống, con bé chưa chết. - Minh Trí thỏ thẻ vào tai cô.
Rin nghe thoáng qua, nhưng rồi những lời nói kia đi vào bên trong não, dây thần kinh nhận thức được những gì Minh Trí nói. Rin khẽ vội quay lưng lại nhìn sâu vào mắt Minh Trí.
- Anh vừa nói gì? - Rin không tin những gì mình vừa nghe.
- Rose vẫn còn sống. - Minh Trí mỉm cười nói lại một lần nữa.
Rin bỗng mở to mắt, đôi môi bỗng cười lên, nụ cười đã lâu không hiện trên môi.
- Hiện tại con bé đang ở đâu, em muốn gặp Rose. - Rin vội nói.
- Hiện tại anh chưa tìm ra con bé, chỉ biết chắc rằng con bé vẫn còn sống, con bé đã rời khỏi máy bay trước khi nó cất cánh.
- Vì sao lại không thể tìm thấy.- Rin nhíu mày hỏi/
Minh Trí mỉm cười, dùng tay căng lại cặp chân mày trên đôi mắt cô mà nói,
- Anh hứa sẽ tìm thấy con bé nhanh nhất có thể, chỉ còn Rose còn sống dù lật tung cả thế giới này anh cũng sẽ mang con bé về cho em. - Minh Trí nhẹ nhàng nói.
- Anh nhất định phải tìm con bé về, em rất nhớ Rose. - Rin dựa vào lòng ngực Minh Trí mà nói.
Minh Trí đặt Rin đã ngủ trong lòng mình, có lẽ cô ấy quá mệt mỏi sau những việc xảy ra. Dù sao cũng biết được một tin vui rằng Rose vẫn còn sống, Rin ngủ trong lòng Minh Trí như an tâm và tin tưởng vào người chồng tài ba của mình
Minh Trí tập hợp cả hai băng nhóm mạnh nhất của mình và Trần Hậu. Lần này phải tìm cho ra Rose trước ngày mà Tố Uyên nói, cô ta phải trả giá cho những gì mình làm. Đưa cô ta ra khỏi nơi đó là chuyện đơn giản đối với Trần gia nhưng Minh Trí không muốn cô ta tiếp tục giở trò hãm hại Rin nữa.
- Thiếu gia, chúng ta không hề biết một chút thông tin nào về cô ta cả. Muốn tìm ra Rose quả thật không dễ dàng. - Trần Hậu lắc đầu nói, mọi thông tin về Tố Uyên đều là thông tin ảo.
- Vì vậy nên tôi mới tập trung nhiều người như vậy. Anh nói xem năm đó ai đưa cô ta ra khỏi trại giam, còn Tố Tố là con của ai? - Minh Trí nói.
- Không phải con bé là con của Thiếu gia sao? - Trần Hậu hỏi ngược lại.
- Cậu xem tôi là kẻ không dám thừa nhận con gái sao? Tố Tố không phải con gái của tôi, đó là điều chắc chắn.
- Vậy có thể cha của Tố Tố đã bao bọc mẹ con cô ta. Nhưng ai lại có thể làm được điều đó, năm đó Trương Luật có quan hệ tình cảm với cô ta, không lẽ….
- Trương Luật là ai? - Minh Trí hỏi.
- Là người đàn ông năm đó bị Tố Uyên đánh thuốc rôi dựng cảnh cùng với Rin. Người đàn ông đó chính là người tình của cô ta.
- Vậy cậu mau điều tra xem hiện tại hắn đang ở đâu? - Minh Trí vội nói. - Không loại trừ khả năng chính hắn đang giữ Rose, vì chỉ có kẻ đằng sau Tố Uyên mới có thể giúp cô ta.
- Tôi đã điều tra rồi. Hiện tại hắn ta đang ẩn danh sau một công ty sản xuất đá quý. Xem ra năm đó có nhiều việc đằng sau mà chúng ta không hề hay biết.
- Tiếp tục theo dõi đi….- Minh Trí đang nói thì điện thoại gọi tới, nhìn số của bệnh viện liền nghe máy.
- Trần tổng, thiếu gia có chuyện rồi. - Người chăm sóc Tuấn Khôi noi.
- Mau nói đi. - Minh Trí lo lắng.
- Hiện tại nhịp tim của thiếu gia đang giảm dần, các bác sĩ đang vào bên trong xem xét, tôi liền gọi cho cậu.
Minh Trí nhanh chóng cúp máy, vội lên xe lao đi. Mọi thứ đang tiến triển tốt, hôm qua các bác sĩ còn nói Tuấn Khôi hiện đang có trại thái hồi phục vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Tuấn Khôi đi lạc trong một khoảng màu đen tối, đi mãi đi mãi mà không có điển dừng. Sau đó mọi thứ trở nên trắn toát rồi chuyển thành một màu xám xịt.
- Anh. - Một giọng nói từ phía sau gọi tới.
- Tố Tố. - Tuấn Khôi quay lại nhìn thấy Tố Tố đang đứng từ phía sau gọi mình.
- Anh, em rất nhớ anh. - Tố Tố mìm cười nói. - Đến với em…
Tuấn Khôi bước một bước đi về phía Tố Tố liền nghe thêm một giọng nói khác
- Tuấn Khôi, anh đừng bước tới đó.
Tuấn Khôi quay đầu lại nhìn thấy Rose phía sau anh nói.
- Mau đến với em. - Tố Tố lại nói.
- Quayy về cùng Rose đi. - Rose nói.
Tuấn Khôi nhìn hai cô gái trước mắt. Phân vân không biết phải đi về phía người nào.