- À… tôi chỉ là một nhân viên trong phòng dịch vụ. - Tuấn Khôi không muốn cô gái giản dị này xa lánh anh nếu biết anh là tổng giám.
- Anh nghĩ với bản thiết kế của tôi, có hy vọng chiến thắng hay không?
- Bản thiết kế đó không phải là bài quyết định, chỉ là vòng sơ khảo để loại bỏ những người kém cỏi thôi. - Tuấn Khôi đáp.
- Ý anh là, nếu được vào vòng trong sẽ phải thiết kế những bản khác sao? - Rose cảm thấy vô cùng rắc rối.
- Đúng vậy, cô không đọc nội quy và thể lệ sao? - Tuấn Khôi nghi ngờ nhìn Rose.
- Haha, tôi… thật sự là chưa đọc. - Rose vừa cười vừa nói.
Tuấn Khôi kì lạ nhìn cô gái trước mặt, một người nào đi thi lại không đọc qua nội quy và thể lệ cơ chứ.
- Nhà cô ở đâu. - Tuấn Khôi hỏi.
- Tôi ở gần đây, còn anh?
- Cũng cách đây không xa.
- Ngày mai tôi sẽ đến RoYal để nộp bản thiết kế này. Một lần nữa vô cùng cám ơn anh đã giúp tôi, hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau. - Rose tạm biệt Tuấn Khôi đi về hướng phòng thuê của mình.
Tuấn Khôi đứng im, hai tay bỏ vào trong túi quần ngắm nhìn dáng đi của cô trông cũng quá quen thuộc như vậy. Nhưng rõ ràng là một cô gái chỉ lần đầu tiên gặp mặt, vì sao anh lại giúp đỡ và để mắt đến cô ta.
Tuấn Khôi lái xe về nhà, hình ảnh của Rose vẫn lưu giữ trong đầu. Một cô gái đáng yêu và ngây ngô đến ngốc nghếch. Tuấn Khôi rải bước đi vào biệt thự Trần gia thì nhìn thấy Rose giả đang ngồi trong hoa viên, trên ngưởi mặc một bộ quần áo nhức mắt.
- Tuấn Khôi, anh đã về rồi sao? Hôm nay rất bận sao?
- Rose, những thứ trên người em là như thế nào? - Tuấn Khôi nhìn trang phục trên người Rose liền không vui.
- Em vừa mới mua liền mặc lên cho anh xem. Anh thấy em có đẹp không? - Rose mỉm cười ôm lấy tay Tuấn Khôi.
- Nhìn thật rẻ tiền. - Tuấn Khôi lắc đầu lạnh lùng nói bỏ mặc Rose giả bên ngoài mà đi vào bên trong.
Cô gái giả mạo kia vô cùng tức giận, tại sao những trang phục gợi cảm thế này lại không thể hấp dẫn được anh ta, chẵng lẽ anh ta không phải đàn ông hay sao?
- Ít nhất anh cũng phải khen em một câu chứ. - Rose giả liền chạy theo nói.
- Những trang phục này không thích hợp với em, từ nay về sau không được phép mặt những loại quần áo thế này nữa, biết không? - Tuấn Khôi thấy bàn tay Rose kéo mình lại, trong lòng sợ cô buồn phiền nên nhẹ nhàng nói.
- Nếu anh không thích, em sẽ mang chúng đi bỏ hết. - Rose giả thấy Tuấn Khôi không còn vẻ lạnh lùng thì nhẹ nhàng đáp.
- Em đến tìm anh sao?
- Em muốn xin lỗi anh vì đã không giúp được anh trong việc thiết kế, nếu anh muốn em sẽ cố gắng hơn.
- Không sao, anh đã tìm được người có thể thiết kế rồi. - Tuấn Khôi khẽ mỉm cười khi nghĩ đến cô gái có tên Tuyết Nhi kia.
- Nhanh vậy sao? Là ai? - Rose giả tò mò, vì mọi người trong bộ phận thiết kế kia ai lại có thể nhanh chóng thiết kế để qua được sự lựa chọn của Tuấn Khôi.
- Anh tổ chức một cuộc thi, anh đã nhìn ra được một số tài năng rồi, em yên tâm nghĩ ngơi đi. Để anh đưa em về nhé. - Tuấn Khôi nói.
- Em lái xe tới đây mà, anh có vẻ mệt mỏi quá rồi. Anh nghĩ ngơi đi, em sẽ tự về. - Rose giả mỉm cười nói rồi ra về.
Trên đoạn đường vắng, nhìn thấy không có xe hai bên đường nên cô ta tăng tốc lái quá tốc độ cho phép. Đến khi nhìn thấy một bóng người đi qua thì không thắng kịp mà đâm vào người qua đường.
Hai bên vẫn không một bóng người. Rose giả đi xuống xe, nhìn thấy vết máu loang trên đường, một cô gái đang nằm bất tỉnh giữa vũng máu. Trên người cô ta không có gì cả, chỉ có một xấp tài liệu đang ôm trong tay.
- Đây chẳng phải là bản thiết kế trang sức sao. Nhìn chúng thật lạ mắt. - Cô nhìn qua rồi sau đó nhìn xung quanh không một bóng người.
Rose giả cướp xấp tài liệu kia, sau đó bình thản lên xe bỏ đi, để mặt cô gái nằm dưới đường không biết sống chết.
*************************
- Chúc mừng buổi biểu diễn thành công tốt đẹp. - Hoàng Quân đưa ly rượu màu đỏ lên cụng vào ly của Anh Thư, không gian lãng mạng và riêng tư thêm tiếng nhạc du dương dành cho đôi lứa đang yêu.
- Chúc mừng anh. - Anh Thư mỉm cười đáp. - Nhưng đáng ra anh phải mời toàn bộ mọi người chứ, vì sao chỉ có hai chúng ta.
- Vì anh chỉ muốn cùng em có chút riêng tư. - Hoàng Quân nhìn vào đôi mắt Anh Thư mà nói.
- Anh lại trêu chọc em. - Anh Thư ngượng ngùng.
Hoàng Quân nắm lấy tay Anh Thư, bốn mắt chạm nhau.
- Anh Thư, có lẽ là hơi vội vàng nhưng anh muốn nói rằng anh yêu em!
Anh Thư bất ngờ với câu nói của Hoàng Quân, cô bất giác không biết phải đáp lời thế nào.
- Anh biết, em có thể chưa dành tình cảm cho anh, nhưng anh chỉ mong em cho anh một cơ hội để chúng ta có thể gần nhau và hiểu nhau hơn. - Hoàng Quân nói tiếp.
- Nhưng… hiện tại anh đang rất nổi tiếng, anh không sợ có bạn gái sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình sao? - Anh Thư khẽ hỏi.
- Sự nghiệp, vinh quanh, hào nhoáng,.... mọi thứ anh đều đã trải qua. Hiện tại, anh chì quan tâm đến em, hình bóng của em cứ thế nằm trong tim anh, anh luôn muốn nhìn thấy em, luôn muốn cùng em đi mọi nơi.
Anh Thư nhìn Hoàng Quân, anh là người trong thời gian qua đã động viên và giúp đỡ cô rất nhiều. Thành quả ngày hôm nay của cô không thể không nhắc đến công ơn của Hoàng Quân. Nhưng tình cảm, đối với cô quá xa vời, lại không nghĩ Hoàng Quân có thể từ bỏ nhiều thứ để đến với mình.
- Hoàng Quân, cảm ơn anh vì đã để mắt đến em. Nhưng hiện tại, em chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, chuyện tình cảm em không muốn nghĩ đến.
- Có phải vì người đàn ông khi nãy nên em không thể đến với anh. - Hoàng Quân bị từ chối cảm thấy vô cùng buồn bã nói.
- Không phải đâu, anh ta và em không có một mối quan hệ nào nữa, chỉ là những người xa lạ từng quen biết.
- Anh không cần em phải yêu anh ngay lúc này, chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội được chăm sóc, được bên cạnh em là đủ rồi. Như vậy có được không hả Anh Thư.
Nhìn thấy tấm chân tình của Hoàng Quân, Anh Thư vô cùng cảm động, trên đời này ngoài mẹ ra lại có người quan tâm đến cô như vậy. Anh Thư không muốn Hoàng Quânquá thất vọng, bèn gật đầu đồng ý để cho anh bên cạnh mình.
Hôm sau, Tuấn Khôi cố tình nán lại gần nơi nộp bài dự thi để có thể gặp được cô gái thú vị hôm qua nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô ấy đến. Ngày hôm sau vẫn như vậy, cho đến hết thời hạn nộp bài dự thi, Tuấn Khôi vẫn không thấy cô đến nộp bài. Trong lòng có chút thất vọng và buồn bã, dường như anh đã đặt niềm tin sai người.
Tuấn Khôi ngồi trong phòng làm việc thì thư kí riêng của anh đi vào nộp những bài thiết kế được chọn cho anh phê duyệt. Tuấn Khôi từ từ đánh giá từng bài một, những thiết kế này tuy vượt trội nhưng chưa đạt đủ độ sắc sảo. Đến bài cuối cùng, anh chợt dừng lại nhìn vào với ánh mắt sâu thẩm. Tuấn Khôi lật sang phía sau để nhìn tên người thiết kế thì vô cùng kinh ngạc.
Tuấn Khôi đặt bút kí phê duyệt cho những bài thi này lọt vào vòng trong, sau đó nói với thư kí của mình:” Tôi có việc ra ngoài một chút, cuộc họp vào 30p sau cô dời về 2h chiều. Còn nữa, tôi sẽ giữ lại những bản thiết kế này xem xét kĩ càng lại, ngày mai tôi sẽ gửi lại phòng tổ chức.”
- Dạ thưa tổng giám đốc.
Tuấn Khôi nhanh chóng cầm bản vẽ cuối cùng mà anh nhìn thấy trong tay rời khỏi RoYal, trên chiếc xe màu đen sáng bóng, Tuấn Khôi lao đi trên đường tới phía biệt thự nhà họ Phạm.
- Tuấn Khôi, anh đến tìm em sao? - Rose giả nhìn thấy Tuấn Khôi từ bên ngoài đi vào liền chạy ra đón, cô nghĩ anh đã biết cô tham gia vào cuộc thi kia, có lẽ anh đánh giá cao bản thiết kế mà cô gửi nên đến khen ngợi liên vô cùng vui vẻ.
- Em tham gia cuộc thi ở công ty? - Tuấn Khôi nhìn đăm đăm vào Rose giả mà nói.
- Đúng vậy, em muốn làm anh ngạc nhiên. - Vẫn không hiểu chuyện kinh khủng gì đang xảy ra.
- Bản thiết kế này là chính tay em thiết kế. - Minh Trí đưa bản thiết kế ra trước mắt Rose giả.
- Đúng vậy, chính là em thiết kế. Anh thấy chúng có đẹp không?
Tuấn Khôi nheo đôi mắt mình lại, ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa nhìn vào Rose giả.
- Em chắc chắn nó là của em. - Tuấn Khôi hỏi một lần nữa.
Cô ta không xấu hổ khẳng định bằng cách gật đầu.
Tuấn Khôi dùng tay bóp chặt bờ vai của Rose giả, siết chặt như không muốn cô ta trốn thoát.
- Nói cho tôi biết, cô là ai?
Rose giả giật mình, không lẽ cô bị lộ tấy sao. Mọi thứ đều hoàn hảo mà, không dễ như vậy chứ.
- Tuấn Khôi, anh làm sao vậy? Anh đang làm em đau đó. - Rose giả đau nhói bờ vai mà nói.
- Tôi không tin em lại thay đổi nhiều như vậy, trước đây em không hể biết nói dối. Vì sao bản thiết kế này lại lọt vào trong tay em, chủ nhân của nó hiện đang ở đâu.
Rose giả lo sợ, có vẻ vì bản thiết kế chết tiệt kia làm mọi chuyện trở nên rắc rối rồi, không ngờ anh ta lại quen với cô gái lần trước bị cô đâm phải. Nhưng giờ nếu cô nói ra sự thật có lẽ Tuấn Khôi sẽ càng nghi ngờ cô ta hơn.
- Em… em chỉ vô tình nhặt được trên đường, em không biết chủ nhân của nó là ai. Vì lần trước em thiết kế không tốt, sợ anh thất vọng nên lần này muốn làm anh vui mà thôi. Là em sai đã tự nhận thành quả của người khác, anh đừng giận em nhé, Tuấn Khôi.
- Nhặt trên đường sao?
- Đúng vậy. - Rose giả dùng đôi mắt hối lỗi gật đầu.
- Là đoạn đường nào?
Rose giả bịa ra một đoạn đường nào đó mà nói ra, Tuấn Khôi bỏ mặc cô ta ở lại mà tìm kiếm chủ nhân bản vẽ trên tay anh. Anh chỉ muốn hỏi rõ, vì sao cô ta lại không đến RoYal trong khi đã hẹn với anh, vì sao không dùng tài năng của mình để tham gia cuộc thi.
Tuấn Khôi ra sức cho người tìm kiếm nhưng thật là mò kim đáy biển. Chỉ có một cái tên, không hề có một bức ảnh hoặc thông tin nào vì thông tin đăng kí của cô ta toàn để trống những mục cá nhân không bắt buộc. Vì tiêu chí RoYal đưa ra là tìm người tài, khi tìm thấy sẽ nhanh chóng điều tra tin tức sẽ đúng hơn bản thân họ tự khai.
****************
Một tuần sau….
Bữa tiệc do Trần gia tổ chức để thông báo hôn sự giữa hai nhà Trần - Phạm. Quyết định này là của hai gia đình vì Rin và Minh Trí dự định sẽ đi du lịch sang các người nghèo để làm công tác từ thiện nên Rin muốn hai đứa trẻ được yên bề gia thất trước khi cô đi xa. Hôm lễ sẽ được cử hành trong một tháng nữa, vì không muốn cha mẹ suy nghĩ nhiều nên Tuấn Khôi chấp nhận mặc dù trong lòng có một chút lấn cấn. Cô gái ngày xưa anh từng yêu thương hôm nay thay đổi quá nhiều như vậy.
Thiên Bải lặng lẽ đứng một góc. Anh cũng không còn cảm giác muốn tranh giành Rose với Tuấn Khôi vì trong lòng anh đã bị một hình bóng khác chiếm hữu, chỉ là anh có chấp nhận để hình bóng kia ngụ trị hay luôn tự làm khổ mình và khổ người.
- Thiên Bảo, anh sẽ chúc mừng em chứ. - Rose dùng bộ mặt buồn bã nói.
- Tất nhiên. Hôm nay là ngày vui của em mà, phải cười lên chứ. - Thiên Bảo xoa đầu cô, nuông chiều như ngày xưa hay làm với Rose.
- Ngày vui của em, đúng vậy nên chúng ta hãy cạn ly nào. - Rose giả đưa ly rượu trên tay cụng vào ly rượu của Thiên Bảo rồi uống cạn. - Anh uống đi.
Thiên Bảo nhìn thấy cô đã cạn ly, cũng đưa ly rượu lên môi uống cạn.
- Tiếp tục nào. - Rose giả lại cầm thêm 2 ly rượu khác tới.
- Có chuyện gì sao, em sẽ say mất. - Thiên Bảo ngăn cản.
- Em không sao đâu, chỉ muốn cùng anh uống thêm 1 ly nữa thôi mà.
Thiên Bảo chiều ý Rose, lại tiếp tục cùng cô cạn thêm một ly rượu khác. Vừa uống dứt ly rượu, trong người anh cảm thấy nóng hực lên, giống như anh đã thấm mem say nhưng thật kì lạ tưởu lượng của anh không phải kém như vậy, chị mới 2 ly đã say rồi sao?
- Anh có sao không, Thiên Bảo. - Rose giả vờ như đỡ Thiên Bảo.
- Anh… không… sao. - Thiên Bảo chóng mặt choáng váng.
- Em đưa anh vào bên trong nghĩ nhé, hình như anh đã quá say rồi. - Rose giả đỡ Thiên Bảo đã choáng váng chỉ biết đi theo cô.
Cô ta mở một căn phòng ma mị, đưa Thiên Bảo vào bên trong cởi bỏ sạch quần áo của anh ra, sau đó cởi bỏ quần áo của mình. Trền giường hai người không mảnh vài che thân đang nằm bên cạnh nhau.
Tiếng cửa phòng mở ra, ánh đèn thắp sáng bốn phía. Những ánh mắt nhìn về phía hai con người kia bàng hoàng. Mọi người kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, hiện tại nơi này là vợ sắp cưới của em họ lại đang trên giường cùng với người anh họ.
Tuấn Khôi nhìn thấy cảnh tượng trên trong lòng vô cùng tức giận, cô gái này anh trân trọng nang niu chưa hề muốn đụng đến vì muốn giữ gìn cho đến khi cưới cô về. Khồng ngờ lại bị chính anh trai mình làm nhục, như vậy còn đây là thể diện của một người đàn ông uy nghiêm.