Buổi sáng, Rose được Tuấn Khôi đưa về lại nhà của Minh Tuấn. Cô run cả người không dám nghĩ rằng Minh Tuấn sẽ làm gì mình, nhưng cô đã phải chuẩn bị tinh thần cho những việc tệ hơn sẽ xảy ra, vì đây chính là điều mà cô lựa chọn. Để Minh Tuấn hạnh phúc cùng tình yêu thật sự của anh, còn hơn bên cạnh một người không yêu anh.
Rose bước chân vào bên trong, cô cảm thấy vô cùng nghẹt thở không thể nào thoải mái tự nhiên được. Trước mắt là Minh Tuấn đang ngồi trong phòng khách, trên bàn là chai rượu vơi cạn, mùi rượu nồng nạc trong căn phòng. Rose bước tới xót xa nhìn anh, có phải cô đã khiến anh quá đau lòng không, có phải cô đã sai khi quyết định như vậy.
- Minh Tuấn, em đưa anh vào bên trong nghĩ ngơi. - Rose dùng tay đụng vào Minh Tuấn muốn đỡ anh dậy.
- Đừng đụng vào người tôi. - Minh Tuấn trong cơn say hất tay Rose ra khỏi cơ thề mình.
Rose lui lại về phía sau vì sức Minh Tuấn đẩy cô khá mạnh, có lẽ kế hoạch của Tuấn Khôi vạch ra rất thành công, Minh Tuấn đã cảm thấy kinh bỉ cô, không muốn cô đụng vào anh nữa.
- Vì sao hả, tôi không tốt với cô hay sao. Cô muốn thứ gì tôi đều có thể chu cấp, vì sao phải dùng thân mình đi cùng tên khốn đó để đổi lấy những thứ rẻ tiền kia. - Minh Tuấn vừa đau lòng, vừa kinh khi nói.
Rose cúi đầu không muốn nói điều gì, mặc cho Minh Tuấn khinh khi mình.
Minh Tuấn loạng choạng đi tới phía Rose, hai tay ép tóm lấy bờ vai cô nắm chặt lấy.
Rose đau đớn nhăn mặt lại, đôi mắt vẫn cụp xuống không dám nhìn Minh Tuấn, cô sợ cô càng nói ra thì Minh Tuấn càng không thể chịu đựng nỗi.
- Tuyết Nhi, em hãy nói từ nay sẽ không gặp hắn ta nữa, anh sẽ xem những chuyện đêm qua như không có gì xảy ra. - Minh Tuấn nhìn gương mặt Rose không muốn làm cô buồn bã.
- Minh Tuấn, em xin lỗi, nhưng em sẽ tiếp tục gặp gỡ anh ấy. - Rose khẽ đáp, không thể làm sai theo kế hoạch.
- Đê tiện. - Minh Tuấn gầm lên nói, vừa nói vứa bế thốc cô đi vào bên trong phòng ngủ.
- Minh Tuấn, anh muốn làm gì, mau thả em ra. - Rose hét lên sợ hãi.
Minh Tuấn quăng mạnh cô xuống giường lớn không thương tiếc, khoá trái cửa phòng lại.
- Cô không phải rất thích chuyện này sao, tôi sẽ làm cô thoả mãn. - Minh Tuấn lao đến phía Rose.
Rose không ngờ chuyện lại đi đến mức này, một Minh Tuấn luôn giữ phong thái lịch thiệp với phụ nữ ngày nào đã mất đi, hiện tại trước mắt cô là một người hoàn toàn xa lạ.
- Không phải, đừng lại gần tôi. - Rose phản kháng lại, nhưng sức lực một cô gái yếu đuối làm sao dằn co lại một người đàn ông cao lớn mạnh khoẻ.
Đôi môi Minh Tuấn chiếm lấy đôi môi cô. Rose không cảm thấy một chút cảm giác nào chỉ là cảm thấy hoảng loạn, cô cố gắng đẩy anh ra khỏi cơ thể nhưng không thể nào được. Rose không biết làm gì liền khóc lớn. Tiếng khóc của cô đi vào tận đáy lòng Minh Tuấn, anh ngừng lại nhìn bản thân mình đang làm gì cô gái yếu đuối kia.
Trên thân thể Rose là những vết đỏ do anh dùng sức mà giày xéo, đôi môi củng bật máu với vết cắn của anh. Trên người quần áo cô bị anh xé nát, nhìn thật thảm thương. Minh Tuấn cảm thấy mình vô cùng tồi tệ, nhìn cô khóc ôm lấy cơ thể run rẫy sợ hãi liền nhẹ nhàng đi tới cởi chiếc áo sơ mi của mình che chắn cho cô, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài. Minh Tuấn đi đến cửa phòng, khẽ nói giọng anh thăng trầm vươn chút cảm xúc buồn sâu thẩm:” Quên hết mọi chuyện đi, chúng ta vẫn sẽ kết hôn theo dự định.”
Rose ngồi trong góc giường, chỉ một chút nữa thôi thì chuyện tồi tệ kia đã xảy ra, có lẽ tình cảm anh dành cho cô là thật, dù anh nghĩ cô và Tuấn Khôi có quan hệ không đứng đắn vẫn muốn cưới cô về. Cô đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên, một số điện thoại lạ.
- Alo. - Rose nghe máy.
- Là MAi Ly đây, chuyện cô hứa… - MAi Ly lấp lửng.
- Cô yên tâm, tôi đang thực hiện… tôi sẽ biến mất như đúng hẹn. - Rose đáp.
- Tuyết Nhi, cảm ơn cô… hy vọng cô cũng sẽ tìm được hạnh phúc thật sự. - Mai Ly nói.
- Tôi làm điều này, là vì Minh Tuấn. - Rose nhàn nhạt nói. - Hãy hứa với tôi, cô sẽ mang lại hạnh phúc và niềm vui cho anh ấy.
- Tôi hứa, vì tôi yêu anh ấy, tôi sẽ khiến anh ấy thật sự là người đàn ông hạnh phúc.
Rose mỉm cười cúp máy, cô chỉ hy vọng điều đó. - Minh Tuấn, anh sẽ hạnh phúc cùng Mai Ly. Em không thể khiến anh hạnh phúc được, vì em không yêu anh…
Rose thay đổi trang phục bước ra ngoài thì Minh Tuấn đã đi ra khỏi nhà, Minh Tuấn vẫn không hề thay đổi ý định kết hôn cùng cô dù nghĩ rằng cô và Tuấn Khôi đã qua đêm cùng nhau. Vậy cô phải làm thế nào để anh từ bỏ mình đây, cô chưa kịp suy nghĩ thì Tuấn Khôi đã gọi đến.
- Anh ấy vẫn không hề từ bỏ? - Rose nói.
- Tôi biết… vì vậy tôi và em phải thực hiện một cú quyết định. - Tuấn Khôi với việc của cô gái này xem ra rất hứng thú.
- Tôi phải làm gì? - Rose ngạc nhiên hỏi.
- Trang điểm thật lỗng lẫy đi, chiều nay tôi sẽ đón em đến một buổi tiệc. - Tuấn Khôi nói.
- Anh nghĩ tôi còn tâm trí cùng anh đi tiệc sao?
- Không phải đã nói, nhất nhất phải nghe lời tôi.
Rose cúp máy, chỉ ngày mai thôi là cô đã hứa khiến Minh Tuấn từ bỏ mình. Vậy mà Tuấn Khôi còn có thời gian mời cô đi dự tiệc. Hôm qua chẳng phai cô đi cả đêm với anh ta mà Minh Tuấn còn không buông, chỉ là đi dự tiệc thì chẳng thể giải quyết được rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Rose vẫn trang điểm thật đẹp, diện một chiếc đầm dạ hội lỗng lẫy, nhìn cô vô cùng quyến rũ.
Tuấn Khôi đứng trước cửa đợi Rose bước ra, anh khẽ ngẩng người một chút với vẻ đẹp của cô hiện tại, không ngờ cô gái ngốc ngốc hằng ngày lại biến thành một phụ nữ vô cùng quyến rũ như hôm nay.
- Cô cũng tiếp thu thật nhanh, đi với tôi ít nhất cũng phải thế này. - Tuấn Khôi mở cửa cho Rose bước lên.
- Anh không cần phải mỉa mai. - Rose lườm Tuấn Khôi.
- Đưa bàn tay cô cho tôi. - Tuấn Khôi nói.
- Có chuyện gì sao. - Rose không hiểu.
Tuấn Khôi cầm bàn tay của Rose lên, lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô tháo ra, thay vào đó là một chiếc nhẫn khác.
Tuấn Khôi hơi cười cho xe đi tới bữa tiệc dành cho những người quyên góp cho bệnh viện để điều trị cho những người nghèo, và Tuấn Khôi lại chính là nhà tài trợ chính của chương trình từ thiện.
- Trần tổng, thật vinh hạnh khi ngài đã đồng ý tham gia buổi tiệc hôm nay của bệnh viện.
- Quá khách sáo rồi, tất nhiên bệnh viện đã mời tôi phải đến rồi.
- Mời Trần tổng cùng tiểu thư đây đến ngồi ở phía ghế dạnh dự. - Người đón khách dẫn lối Tuấn Khôi và Rose đi tới phía ghế danh dự dành cho khách quý.
Rose đi theo phía sau Tuấn Khôi thì nhìn thấy cha mẹ của Minh Tuấn đang đứng tiếp khách trong buổi tiệc, thì ra đây chính là buổi tiệc của bệnh viện nhà Minh Tuấn sao. Vậy là Tuấn Khôi muốn Minh Tuấn tại nơi này nhìn thấy cô và Tuấn Khôi sánh bước… thật không ngờ Tuấn Khôi lại quả là nhiều kế sách.
Cha của Minh Tuấn đi tới phía Tuấn Khôi đang đứng cùng Rose.
- Rất vui được gặp Trần tổng đây, quả là tuổi trẻ tài cao, lại có trái tim nhân hậu như vậy.
- Viện trưởng đã quá lời rồi, tôi chỉ góp một chút công sức để giúp người, quan trọng là các vị y sĩ đã giúp đỡ.
Cha Minh Tuấn nhìn Rose liền vô cùng ngạc nhiên, không phải con trai ông đã cải lời gia đình nhất quyết cưới cô gái này, vì sao cô ta lại đi cùng Trần Tuấn Khôi cùa RoYal, phải chăng con trai ông đã bị cô ta lừa dối, thấy trăng quên đèn.
- Chào bác ạ. - Rose thấy cha Minh Tuấn liền cúi đầu chào.
- Đây là… - Cha Minh Tuấn vờ như không quen.
- À, đây là tiểu thư Tuyết Nhi, là bạn gái của tôi. - Tuấn Khôi giới thiệu.
Cha Minh Tuấn bất ngờ nhìn Rose, Rose không biết phải làm thế nào chỉ cúi đầu không dám ngẩng lên.
- Trần tổng cùng vị tiểu thư đây cứ tự nhiên, tôi xin phép đi chào một số khách mới đến. - Viện trưởng khẽ chào rồi bỏ đi.
Tuấn Khôi trên tay cầm ly rượu uống một hớp nhỏ, cảm thấy chuyện này bắt đầu thú vị.
- Tên Minh Tuấn sắp đến rồi, tới lúc đó tôi làm điều gì cô cũng không nên quá bất ngờ. - Tuấn Khôi khẽ nói đủ đế Rose nghe.
Tuấn Khôi vừa nói xong thì từ xa Minh Tuấn đã đi tới, đôi mắt Minh Tuấn hằn lên sự tức giận cộng thêm vẻ buồn bã. Anh không thích những nơi ồn ào thế này, nhưng Minh Tuấn không dám đối diện với Rose nên chấp nhận tham gia. Anh đang ngồi bên trong trốn đi những ồn ào bên ngòai thì cha anh đi vào và nói cho anh biết những gì ông đã thấy.
- Tuyết Nhi, em vì sao lại ở nơi này. - Minh Tuấn đi tới nắm lấy tay Rose mà nói.
Ánh mắt mọi người bắt đầu nhìn về phía 3 người.
- Bác sĩ Minh Tuấn, anh có thể buông tay bạn gái tôi ra trước. - Tuấn Khôi nói một cách nhẹ như không.
- Đây là vợ sắp cưới của tôi, từ khi nào trở thành bạn gái anh. - Minh Tuấn nóng giận nói.
- Vợ sắp cưới có nghĩa là hai người vẫn chưa kết hôn, nếu đã chưa kết hôn thì vẫn có thể trở thành bạn gái của tôi. Và hiện tại, cô ấy chính là bạn gái tôi, yêu cầu anh buông tay ra. - Tuấn Khôi kéo Rose về phía mình, đặt bàn tay vào eo của cô ôm chặt.
- Cô ấy đã đeo nhẫn đính hôn… - Minh Tuấn vừa nói vừa kéo bàn tay Rose ra, nhưng chiếc nhẫn của anh đã biến mất mà thay vào đó là một chiếc nhẫn khác. - Tuyết Nhi, nhẫn đính hôn của chúng ta đâu rồi. - Kinh ngạc nhìn.
Rose khẽ rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Minh Tuấn, theo đúng như lời Tuấn Khôi nói. Phải hoàn thành việc này càng sớm thì Minh Tuấn sẽ bớt đau lòng.
- Em đã tháo nó ra rồi, chuyện của chúng ta hãy để đến nhà mà nói. Hiện tại em chính là bạn gái của Tuấn Khôi, anh ấy chính là khách mời danh dự của bệnh viện anh không muốn phá nát buổi tiệc này chứ. Mọi người đang nhìn chúng ta, anh hãy đi đi… - Rose khẽ đáp.
Tuấn Khôi bất ngờ về cô gái ngốc ngếch cũng thật biết cách giải quyết.
Minh Tuấn buông xui, cô ấy vì sao lại trở nên như thế. Minh Tuấn cứ thề rời khỏi buổi tiệc như kẻ mất hồn.
- Anh nghĩ, anh ấy sẽ buông tôi ra hay không. - Rose nhìn Tuấn Khôi nói.
- Thêm một chút gia vị vào nữa, anh ta sẽ không thể không buông. - Tuấn Khôi nói xong thì đi về phía khán đài đang gọi tên anh lên để tuyên dương người đã ủng hộ nhiều nhất.
Tuấn Khôi đứng trên khán đài với rất nhiều báo đài.
- Cảm ơn mọi người đã dành cho tôi nhiều sự tôn trọng như vậy, việc đóng góp lần này chính là do một người luôn bên cạnh tôi cho tôi biết thế nào là lòng yêu thương mọi người, cho tôi cảm giác yêu thương. Vâng, chính là cô gái ấy, Tuyết Nhi hãy lên đây với anh.
Rose bất ngờ khi Tuấn Khôi lại gọi cô lên sân khấu, cô cũng đành bước lên vì cô phải nghe theo lời anh nói.
- Cảm ơn em đã ở bên anh trong suốt thời gian qua. - Tuấn Khôi nhìn Rose nói.
Rose không hiểu anh ta đang làm gì, không đáp.
Dưới ống kính của các phóng viên, Tuấn Khôi cúi xuống đặt trên môi Rose một nụ hôn ngọt ngào trước bao nhiêu tiếng vỗ tay tung hô và chóp nháy của máy ảnh.
Tuấn Khôi khi ở bên cạnh cô gái mang tên Tuyết Nhi này liền quên hết mọi việc, anh quên việc đã hứa hôn cùng Rose, quên mất chuyện anh hôn cô gái này sẽ khiến cả đất nước biết được. Anh ở bên cạnh Tuyết Nhi, có lẽ đã quên mất Rose.
Buổi sáng, Rose giả cầm tờ báo trên tay liền tức giận mà xe nát. Thì ra mấy hôm nay anh ta không đến tìm cô là vì con đàn bà đáng chết này dám câu dẫn chồng sắp cưới của ta. Anh ta dường như cũng mê mệt nó, Rose giả bỗng có chút hoang mang lo lắng liền gọi cho đồng bọn để tìm cách giải quyết, không một ai có thể ngắn đường cho kế hoạch của cô ta.
***********************
Minh Tuấn rời khỏi buổi tiệc tìm đến bar uống rượu.
Một cô gái ăn mặc sang trọng bước tới cướp lấy lý rượu trên tay anh nhìn anh mà lo lắng.
- Minh Tuấn, anh say rồi, em đưa anh về. - Mai Ly nhận được tin của Rose liền theo anh đến nơi này.
- Em là ai? - Minh Tuấn ngước nhìn lên. - Là MAi Ly sao, em đến đây để cười nhạo anh sao?
- Anh say rồi, em đến đưa anh về. -
- Anh từ chối kết hôn cùng em để đi tìm cô ta, vậy mà cô ta lại bỏ rơi anh để theo tên đàn ông khác. - Minh Tuấn cầm chai rượu trên bàn tu uống.
- Anh vẫn còn em mà, em vẫn rất yêu anh và đang chờ đợi anh. - MAi Ly nhanh chóng giật lấy chai rượu trong tay Minh Tuấn.
- Em… chúng ta chỉ là quá khứ… - Minh Tuấn lắc đầu.
- Em không tin anh đã không còn yêu em nữa, em sẽ khiến chúng ta quya lại như trước. Anh nhớ không Minh Tuấn, ngày đó chúng ta đã thề hẹn cùng nhau đi khắp những nơi hẻo lánh để chữa trị cho những người nghèo, chúng ta sẽ sinh ra những đứa con thật xinh đẹp và sẽ dạy chúng nó lòng yêu thương con người.
- Em đừng nói nữa, anh không muốn nghe. - Minh Tuấn lắc đầu, những kỉ niệm của anh và Mai Ly chợt hiện ra trong đầu.
- Anh phải nghe, để anh biết rằng trong tim anh vẫn còn có em.
Minh Tuấn thấm mem say gục xuống bàn, Mai Ly đưa anh về khách sạn nơi cô đang ở.
Sáng hôm sau Minh Tuấn tỉnh lại, nhìn thấy Mai Ly đang ngồi bên cạnh giường mình ngủ say, trên trán anh vẫn còn chiếc khăn, có lẽ đêm qua anh bị sốt và Mai Ly đã chăm sóc anh sao. Minh Tuấn ngắm nhìn Mai Ly, người con gái anh đã từng yêu sâu đậm… bỗng dưng anh nhớ về những kỉ niệm của cả hai rồi khẽ mỉm cười… nhưng rồi nụ cười chợt tắt khi nghĩ tới Tuyết Nhi. Nếu như cô ấy thật sự yêu Tuấn Khôi, anh có nên để cô ra đi, rồi anh nhìn Mai Ly nhớ lại những gì đêm qua Mai Ly nói, Minh Tuấn ngồi dậy ôm MAi ly lên giường, đắp chăn lại cho cô rồi rời đi.
Minh Tuấn về đến nhà thì Rose đang ngồi đợi anh trên chiếc ghế sopha.
- Tuyết Nhi, chúng ta cần nói chuyện.
- Anh nói đi.
- Em có yêu anh không? - Minh Tuấn hỏi.
- Tình cảm em dành cho anh, không phải là tình yêu. - Rose khẽ đáp.
- Em yêu Trần Tuấn Khôi sao?
Rose định trả lời là không nhưng lại nghĩ lại rổi gật đầu.
Minh Tuấn chợt đau lòng, nhưng anh đã quyết định sẽ buông cô ra…
- Vậy em đi với anh ta đi, anh sẽ để em đi tìm hạnh phúc cho mình.
- Minh Tuấn, anh nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn em, em tin rằng anh sẽ hạnh phúc. - Rose khẽ đáp đứng lên đi về phòng thu dọn.
Minh Tuấn ngồi ngoài ghế sopha không muốn nhìn thấy cảnh Rose rời đi.
- Em đi đây, tạm biệt. - Rose khẽ kéo valy ra ngoài mà nói.
- Nếu hắn ta ức hiếp em, hãy quay về anh sẽ luôn bảo vệ em. - Minh Tuấn không nhìn về phía Rose.
Rose kéo valy ra khỏi nhà, hiện tại cô cũng không biết phải đi nơi nào. Rose đứng trước cửa nhìn hai bên không thể chọn được hướng đi. Bỗng nhiên trước mắt cô chiếc xe hơi màu đen dừng lại, cô bị một toán người đẩy vào xe nhanh chóng rời đi.