Rose cùng Thiên Bảo ngồi bên trong phòng bảo vệ của trung tẩm để tìm kiếm Anh Thư và Hoàng Quân qua camera theo dõi hoạt động. Cuối cùng họ cũng xác định được vị trí của đối tượng.
Trên bàn Anh Thư và Hoàng Quân đang bàn bạc về kế hoạch ra album song ca giữa hai người, lại cùng được đi ra ngoài thư giãn với tách cafe và tiếng nhạc du dương. Bên cạnh không xa, cũng một đôi nam nữ đang ngồi theo sát mọi hành động của họ.
- Anh Thư, lần trước album của em rất thu hút. Tuy chưa tạo được hít vang dội nhưng công chúng đánh giá rất cao. Lần này, anh và em hợp tác nhất định phải tạo được bản hit để mọi người yêu thích. - Hoàng Quân hy vọng nói.
- Vâng, em cũng hy vọng điều đó. - Anh Thư nhàn nhạt trả lời, trong đầu cô đang nghĩ về Thiên Bảo. Vì sao tưởng chừng như đã quên đi anh rồi, anh lại xuất hiện trước mắt để tâm trí cô phải thao thức suy nghĩ mãi.
- Em không được khoẻ sao, sắc mặt em không tốt lắm. - Hoàng Quân lo lắng.
- À, em hơi mệt. - Anh Thư khẽ đáp.
- Anh đưa em về. Thời gian còn dài mà, chúng ta bàn bạc dự án này sau. - Hoàng Quân nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Anh Thư khẽ nói
- Em không sao đâu. - Anh Thư vội rút tay ra khỏi bàn tay Hoàng Quân.
Hoàng Quân có chút u buồn với hành động của Anh Thư, anh khẽ nói.
- Chúng ta không thể tiến thêm một bước nữa sao?
Anh Thư ngước đôi mắt u buồn nhìn Hoàng Quân, không biết phải đáp lời anh thế nào đây. Hoàng Quân là một người hoàn hảo như vậy, cô sao dám nói một câu từ chối anh, nhưng tiến tới một bước nữa thì cô chưa thể sẵn sàng, vì bản thân cô hiểu trái tim cô đang muốn gì.
- A, đây có phải ca sĩ Hoàng Quân không ạ? - Rose bước đến reo mừng như gặp thần tượng.
- Chào em. - Hoàng Quân nhìn Rose mỉm cười giữ hình tượng.
- Em rất hâm mộ anh, anh chụp với em một tấm hình nhé.
- Tất nhiên là được. - Hoàng Quân đáp.
Rose tiến một bước đến gần Hoàng Quân, cố tình té ngã lên người anh, ly nước trên tay hất vang lên áo Hoàng Quân thấm ướt chuyển màu.
- Á, em… em xin lỗi. - Rose ra vẻ có lỗi cúi đầu.
- Không sao đâu. - Hoàng Quân tất nhiên không thể trách Fan rồi.
Hoàng Quân quay sang Anh Thư nói:” Anh vào nvs một chút.”
Anh Thư mỉm cười gật đầu.
Rose thấy bóng Hoàng Quân mất hút liền nhìn Anh Thư mỉm cười. Anh Thư nhận ra Rose chính là cô gái khi nãy đi cùng Thiên Bảo thì cảm thấy kì lạ. Chưa kịp nghĩ ngơi nhiều từ phía xa Thiên Bảo đi tới trước mặt cô nói.
- Đi theo tôi. - Thiên Bao nắm tay Anh Thư
- Tôi không thích. - Anh Thư từ chối kéo tay mình lại.
Thiên Bảo đưa gương mặt mình sát vào gương mặt Anh Thư mà nói:” Nếu cô không theo tôi, tôi sẽ hôn cô ngay tại nơi này.”
Anh Thư mở to đôi mắt ngạc nhiên, sau đó nhìn xung quanh mọi người đang chăm chú nhìn bọn họ liền đành khuất phục.” Anh… không còn cách nào hay ho hơn sao?”
- Chỉ có cách này, cô mới chịu nghe lời. - Thiên Bảo kéo tay Anh Thư ra khỏi trung tâm.
Rose đứng nhìn hai người họ bước ra khỏi trung tâm thì trong lòng có một chút vui mừng, cuối cùng Thiên Bảo cũng đã rung động với một cô gái khác, trong bọn họ thật xứng đôi. Rose đứng giữa trung tâm đông người qua lại, lại cảm thấy thật lạc lõng và cô đơn. Mặc dù Thiên Bảo không muốn đi cùng Anh Thư nhưng cô nhất nhất nói mình sẽ không sao và sẽ tự đi về nhà. Đến giờ khi Thiên Bảo đã đi, cô cảm thấy nơi này quá rộng lớn mà cô lại thật nhỏ bé.
*************************
Tuấn Khôi đi một chuyến đền nhà bác sĩ Minh Tuấn để tìm hiểu về tai nạn mà Rose gặp phải, manh mối chính là vùng núi ấy, nơi đó chính là Minh Tuấn cứu cô, mang cô về chăm sóc cho đến hôm nay.
Trần Hậu sau khi nghe Tuấn Khôi nói lại về nơi mà Rose mất tích thì khẽ lắc đầu, nơi này không thuộc vùng kiểm soát của anh, nhưng anh biết ai là người đứng đầu vùng núi đó.
- Chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu, có lẽ liên quan đến cha con. - Trần Hậu lắc đầu nói.
- Ý dượng là gì? Vì sao có liên quan đến baba con.
- Thù hận đời trước sang đời sau, vì sao lại bắt một đứa con gái bé nhỏ hứng chịu. - Trần Hậu không muốn nói, chuyện này phải để Minh Trí quyết định.
Tuấn Khôi cảm giác Trần Hậu không muốn nói cũng không muốn hỏi tới, vì anh hiểu rõ người đàn ông kia, khó có thể ép ông ấy làm điều ông không muốn.
Tuấn Khôi quyết định tìm manh mối từ cô gái giả mạo kia, không tin rằng cô không tìm đường trợ giúp trong tình huống rối ren này, vì vậy đêm qua khi cô ta ngủ anh đã cài chế độ theo dõi và báo lại cuộc gọi trên điện thoại của cô ta, chỉ cần chuyên tâm theo dõi sẽ tìm ra người đứng đầu phía sau.
Trần Hậu cho xe vào biệt thự Trần gia để tim đến gặp Minh Trí.
- Thiếu gia, theo tôi chuyện này lại chính là do Tố Uyên đứng phía sau.
Minh Trí nheo mắt lại, người phụ nữ đó vì sao nhiều lần tha chết lại không biết điều mà quay đầu.
- Lại là cô ta.
- Nơi mà Rose mất tích, là vùng của Trương Luật… Hắn ta không có lí do gì hãi Rose cả, chỉ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. - Trần Hậu đáp.
- Có lẽ, Minh Trí tôi đã quá nhân từ với cô ta sao?
- Thiếu gia, lần này phải đuổi cùng giết tận, tránh những chuyện tai hại sau này.
- Nhưng… cô ta… trờ thành người như vậy chính là vì tôi… - Minh Trí nhìn ra phía xa, Tố Uyên trong lòng anh không phải người xấu.
- Thiếu gia, bản chất con người đã như vậy, anh còn tự trách bản thân sao. Cô ta gây ra hết chuyện này đến chuyện khác, tìm cách hại tất cả mọi người xung quanh thiếu gia. Và thiếu gia đã bỏ qua cho cô ta bao nhiêu lần rồi, cô ta không thể làm gì người nhưng những người xung quanh luôn gặp nguy hiểm khi cô ta còn sống. - Trần Hậu tức giận.
Minh Trí im lặng, quả thật lần này Tố Uyên càng lúc càng làm ra những chuyện không thể tha thứ được nữa.
- Cái chết của mẹ Rose, chuyện của Tuấn Khôi và Tố Tố, nay lại là chuyện của Rose… hết thảy chuyện này, phải gom vào một lần bắt cô ta trả giá.
Minh Trí quay mặt lại, mở trong tủ mình ra một khẩu súng ngắn tinh tuý sắc sảo.
- Đã lâu không dùng tới, lần này… có lẽ phải cần đến mày. - Minh Trí nói, ánh mắt lạnh lùng, Tố Uyên chính là con mồi của người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lâu nay chôn giấu.
***************
- Thiên Bảo, anh mang tôi đi đâu vậy. - Anh Thư ngồi trên xe Thiên Bảo hỏi.
Thiên Bảo không trả lời tiếp tục tăng tốc…
Thiên Bảo mang Anh Thư ra biển, nơi này thật trong xanh nhưng lại vắng vẻ. Nơi này xem ra chỉ có một mình anh và cô.
- Anh thật là khó hiểu. - Anh Thư nhìn Thiên Bảo nói, gió biển thổi mái tóc của anh rối bời, khiến vẻ điển trai của anh thêm chút hoang dã.
- Anh Thư, những ngày qua em sống có tốt không. - Thiên Bảo nói.
- Tất nhiên là rất tốt rồi. - Anh Thư bâng quơ trả lời.
- Xem ra, tôi không quan trọng lắm đối với em sao? - Thiên Bảo nhìn vào đôi mắt to tròn của Anh Thư.
Anh Thư ấp úng, anh ta đang lại bày ra trò gì.
- Hay trong lòng em, người đàn ông kia đã chiếm trái tim em. - Thiên Bảo nắm chặt bờ vai Anh Thư.
- Thiên Bảo, chuyện tình cảm riêng tư của tôi, anh quan tâm đến làm gì.
- Vì tôi… yêu em. - Thiên Bảo nhìn Anh Thư nói.
- Anh đang đùa sao? - Anh Thư không dám tin.
Thiên Bảo bỗng dưng buông Anh Thư ra, vừa rồi anh vừa nói điều gì, tại sao nhìn vào đôi mắt cô anh lại thốt ra những lời như vậy.
Anh Thư nhìn biểu hiện của Thiên Bảo khẽ cười nói:” Anh lại mang tôi ra đùa giỡn, bỗng dưng xuất hiện mang tôi ra trêu đùa rồi lại bỗng dưng mất tích. Đến khi tôi tưởng chừng đã quên được anh, anh lại xuất hiện mà khiến trái tim tôi có thêm một vết thương nữa… Anh yêu tôi sao, nực cười.. có chết tôi cũng không dám tin điều đó.”
- Đúng vậy, tốt nhất thì em đừng tin…
Thiên Bảo lại thất bại… ám ảnh của anh về Rose, về tình cảm lâu nay dành cho Rose lại ngăn cách trái tim anh như vậy, biết rõ mình có tình cảm với Anh Thư, lại không thể đến bên cạnh vì sợ đó không phải là tình yêu, sẽ làm Anh Thư phải đau khổ hơn.
- Đưa tôi về… - Anh Thư quay lưng lại nói.
Thiên Bảo choàng tay ôm lấy cô từ phía sau.
- Đừng yêu người khác, xin em.
Anh Thư bất ngờ đứng im.
- Đợi tôi, lần gặp mặt sau… tôi nhất định sẽ xác định rõ ràng.
Anh Thư không nói gì. Đợi anh sao, đợi cho đến khi nào đây… nhưng trong lòng cô gái yếu mềm kia, đã xác định câu trả lời… Có lẽ cuộc đời này bất công, lại khiến cô đem lòng mình trao cho kẻ chỉ biết đùa giỡn tình cảm của cô.
Anh Thư bước vào bên trong căn nhà hiện tại của mình thì gặp chị Châu đang ngóng đợi mình. Chị Châu là quản lý của cô, nhưng cô luôn xem chị như người chị gái thân thiết, tâm sự của Anh Thư chị Châu đều hiễu rõ.
- Chị. - Anh Thư khẽ nói.
- Em đi đâu mà không nói một tiếng, chị rất lo lắng. - Chị Châu lo lắng nhìn Anh Thư nói.
Anh Thư không nói gì, dựa đầu vào vai chị Châu khóc nức nở.
Chị Châu im lặng, để cho cô ấy khóc, sẽ thoãi mái hơn.
- Em lại đi gặp hắn ta. - Chị Châu thấy Anh Thư bình tĩnh hơn thì hỏi.
- Dạ, em không thể quên anh ấy.
- Hắn ta tìm em đã nói gì.
- Anh ấy nói rằng hãy đợi anh ấy xác định tình cảm.
- Hắn ta nói như vậy, nghĩa là trong lòng cũng đã có tình cảm với em. Anh Thư, em thích hắn ta như vậy, mất ăn mất ngủ vì hắn ta. Nếu hắn ta đã có tình cảm với em như vậy, chúng ta phải nắm bắt cơ hội này.
- Em không hiểu?
- Em phải tiếp cận hắn nhiều hơn, phải khiến hắn ta không thể thiếu em.
Chị Châu mỉm cười nói tiếp:” Trước tiên, em hãy ăn mặc thật đẹp. Chị đưa em đến nhà tìm hắn, xem như một người bạn ghé thăm vậy.”
Anh Thư nghe lời chị Châu ăn mặc thật đẹp, trang điểm lộng lẫy như một công chúa. Chị Châu tìm hiểu được Thiên Bảo hiện tại đã về căn chung cư mà lần trước Anh Thư ở lại, chị khẽ cười lần này thì thật là thuận tiện, không phải e dè phụ huynh.
Chị Châu không lên, để một mình Anh Thư lên tìm Thiên Bảo.
Cô không gõ cửa, tấm thẻ vào nhà mà Thiên Bảo đưa cô vẫn còn giữ. Cô đẩy cửa bước vào liền nhín thấy Rose mặc một chiếc khăn tắm toàn thân bước ra từ phòng tắm, Rose nghe tiếng cửa ra vào liền nghĩ là Thiên Bảo nhưng không phải. Hai cô gái nhìn nhau lạ lẫm.
- Anh Thư, sao cô vào bên trong được vậy. - Rose tròn mắt hỏi.
- Cô sống ở đây với Thiên Bảo sao? - Anh Thư cũng ngạc nhiên không kém.
Thiên Bảo từ bên ngoài đi vào, anh vừa mới xuống dưới mua ít đồ dùng quay lại thì thấy cảnh tượng này. Chắc chắn sẽ lại gặp chuyện phiền toái.
Anh Thư nhìn Thiên Bảo liền quay đầu bỏ chạy. Cô tức giận, anh ta là đang sống cùng cô gái khác, cô lại tự làm nhục mình là đi tìm anh ta. Cái gì mà chờ đợi, chỉ là anh ta chính là kẻ ác nhân đi trêu chọc phụ nữ mà thôi.
Rose cùng Thiên Bảo ngồi bên trong phòng bảo vệ của trung tẩm để tìm kiếm Anh Thư và Hoàng Quân qua camera theo dõi hoạt động. Cuối cùng họ cũng xác định được vị trí của đối tượng.
Trên bàn Anh Thư và Hoàng Quân đang bàn bạc về kế hoạch ra album song ca giữa hai người, lại cùng được đi ra ngoài thư giãn với tách cafe và tiếng nhạc du dương. Bên cạnh không xa, cũng một đôi nam nữ đang ngồi theo sát mọi hành động của họ.
- Anh Thư, lần trước album của em rất thu hút. Tuy chưa tạo được hít vang dội nhưng công chúng đánh giá rất cao. Lần này, anh và em hợp tác nhất định phải tạo được bản hit để mọi người yêu thích. - Hoàng Quân hy vọng nói.
- Vâng, em cũng hy vọng điều đó. - Anh Thư nhàn nhạt trả lời, trong đầu cô đang nghĩ về Thiên Bảo. Vì sao tưởng chừng như đã quên đi anh rồi, anh lại xuất hiện trước mắt để tâm trí cô phải thao thức suy nghĩ mãi.
- Em không được khoẻ sao, sắc mặt em không tốt lắm. - Hoàng Quân lo lắng.
- À, em hơi mệt. - Anh Thư khẽ đáp.
- Anh đưa em về. Thời gian còn dài mà, chúng ta bàn bạc dự án này sau. - Hoàng Quân nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Anh Thư khẽ nói
- Em không sao đâu. - Anh Thư vội rút tay ra khỏi bàn tay Hoàng Quân.
Hoàng Quân có chút u buồn với hành động của Anh Thư, anh khẽ nói.
- Chúng ta không thể tiến thêm một bước nữa sao?
Anh Thư ngước đôi mắt u buồn nhìn Hoàng Quân, không biết phải đáp lời anh thế nào đây. Hoàng Quân là một người hoàn hảo như vậy, cô sao dám nói một câu từ chối anh, nhưng tiến tới một bước nữa thì cô chưa thể sẵn sàng, vì bản thân cô hiểu trái tim cô đang muốn gì.
- A, đây có phải ca sĩ Hoàng Quân không ạ? - Rose bước đến reo mừng như gặp thần tượng.
- Chào em. - Hoàng Quân nhìn Rose mỉm cười giữ hình tượng.
- Em rất hâm mộ anh, anh chụp với em một tấm hình nhé.
- Tất nhiên là được. - Hoàng Quân đáp.
Rose tiến một bước đến gần Hoàng Quân, cố tình té ngã lên người anh, ly nước trên tay hất vang lên áo Hoàng Quân thấm ướt chuyển màu.
- Á, em… em xin lỗi. - Rose ra vẻ có lỗi cúi đầu.
- Không sao đâu. - Hoàng Quân tất nhiên không thể trách Fan rồi.
Hoàng Quân quay sang Anh Thư nói:” Anh vào nvs một chút.”
Anh Thư mỉm cười gật đầu.
Rose thấy bóng Hoàng Quân mất hút liền nhìn Anh Thư mỉm cười. Anh Thư nhận ra Rose chính là cô gái khi nãy đi cùng Thiên Bảo thì cảm thấy kì lạ. Chưa kịp nghĩ ngơi nhiều từ phía xa Thiên Bảo đi tới trước mặt cô nói.
- Đi theo tôi. - Thiên Bao nắm tay Anh Thư
- Tôi không thích. - Anh Thư từ chối kéo tay mình lại.
Thiên Bảo đưa gương mặt mình sát vào gương mặt Anh Thư mà nói:” Nếu cô không theo tôi, tôi sẽ hôn cô ngay tại nơi này.”
Anh Thư mở to đôi mắt ngạc nhiên, sau đó nhìn xung quanh mọi người đang chăm chú nhìn bọn họ liền đành khuất phục.” Anh… không còn cách nào hay ho hơn sao?”
- Chỉ có cách này, cô mới chịu nghe lời. - Thiên Bảo kéo tay Anh Thư ra khỏi trung tâm.
Rose đứng nhìn hai người họ bước ra khỏi trung tâm thì trong lòng có một chút vui mừng, cuối cùng Thiên Bảo cũng đã rung động với một cô gái khác, trong bọn họ thật xứng đôi. Rose đứng giữa trung tâm đông người qua lại, lại cảm thấy thật lạc lõng và cô đơn. Mặc dù Thiên Bảo không muốn đi cùng Anh Thư nhưng cô nhất nhất nói mình sẽ không sao và sẽ tự đi về nhà. Đến giờ khi Thiên Bảo đã đi, cô cảm thấy nơi này quá rộng lớn mà cô lại thật nhỏ bé.
Tuấn Khôi đi một chuyến đền nhà bác sĩ Minh Tuấn để tìm hiểu về tai nạn mà Rose gặp phải, manh mối chính là vùng núi ấy, nơi đó chính là Minh Tuấn cứu cô, mang cô về chăm sóc cho đến hôm nay.
Trần Hậu sau khi nghe Tuấn Khôi nói lại về nơi mà Rose mất tích thì khẽ lắc đầu, nơi này không thuộc vùng kiểm soát của anh, nhưng anh biết ai là người đứng đầu vùng núi đó.
- Chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu, có lẽ liên quan đến cha con. - Trần Hậu lắc đầu nói.
- Ý dượng là gì? Vì sao có liên quan đến baba con.
- Thù hận đời trước sang đời sau, vì sao lại bắt một đứa con gái bé nhỏ hứng chịu. - Trần Hậu không muốn nói, chuyện này phải để Minh Trí quyết định.
Tuấn Khôi cảm giác Trần Hậu không muốn nói cũng không muốn hỏi tới, vì anh hiểu rõ người đàn ông kia, khó có thể ép ông ấy làm điều ông không muốn.
Tuấn Khôi quyết định tìm manh mối từ cô gái giả mạo kia, không tin rằng cô không tìm đường trợ giúp trong tình huống rối ren này, vì vậy đêm qua khi cô ta ngủ anh đã cài chế độ theo dõi và báo lại cuộc gọi trên điện thoại của cô ta, chỉ cần chuyên tâm theo dõi sẽ tìm ra người đứng đầu phía sau.
Trần Hậu cho xe vào biệt thự Trần gia để tim đến gặp Minh Trí.
- Thiếu gia, theo tôi chuyện này lại chính là do Tố Uyên đứng phía sau.
Minh Trí nheo mắt lại, người phụ nữ đó vì sao nhiều lần tha chết lại không biết điều mà quay đầu.
- Lại là cô ta.
- Nơi mà Rose mất tích, là vùng của Trương Luật… Hắn ta không có lí do gì hãi Rose cả, chỉ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. - Trần Hậu đáp.
- Có lẽ, Minh Trí tôi đã quá nhân từ với cô ta sao?
- Thiếu gia, lần này phải đuổi cùng giết tận, tránh những chuyện tai hại sau này.
- Nhưng… cô ta… trờ thành người như vậy chính là vì tôi… - Minh Trí nhìn ra phía xa, Tố Uyên trong lòng anh không phải người xấu.
- Thiếu gia, bản chất con người đã như vậy, anh còn tự trách bản thân sao. Cô ta gây ra hết chuyện này đến chuyện khác, tìm cách hại tất cả mọi người xung quanh thiếu gia. Và thiếu gia đã bỏ qua cho cô ta bao nhiêu lần rồi, cô ta không thể làm gì người nhưng những người xung quanh luôn gặp nguy hiểm khi cô ta còn sống. - Trần Hậu tức giận.
Minh Trí im lặng, quả thật lần này Tố Uyên càng lúc càng làm ra những chuyện không thể tha thứ được nữa.
- Cái chết của mẹ Rose, chuyện của Tuấn Khôi và Tố Tố, nay lại là chuyện của Rose… hết thảy chuyện này, phải gom vào một lần bắt cô ta trả giá.
Minh Trí quay mặt lại, mở trong tủ mình ra một khẩu súng ngắn tinh tuý sắc sảo.
- Đã lâu không dùng tới, lần này… có lẽ phải cần đến mày. - Minh Trí nói, ánh mắt lạnh lùng, Tố Uyên chính là con mồi của người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lâu nay chôn giấu.
- Thiên Bảo, anh mang tôi đi đâu vậy. - Anh Thư ngồi trên xe Thiên Bảo hỏi.
Thiên Bảo không trả lời tiếp tục tăng tốc…
Thiên Bảo mang Anh Thư ra biển, nơi này thật trong xanh nhưng lại vắng vẻ. Nơi này xem ra chỉ có một mình anh và cô.
- Anh thật là khó hiểu. - Anh Thư nhìn Thiên Bảo nói, gió biển thổi mái tóc của anh rối bời, khiến vẻ điển trai của anh thêm chút hoang dã.
- Anh Thư, những ngày qua em sống có tốt không. - Thiên Bảo nói.
- Tất nhiên là rất tốt rồi. - Anh Thư bâng quơ trả lời.
- Xem ra, tôi không quan trọng lắm đối với em sao? - Thiên Bảo nhìn vào đôi mắt to tròn của Anh Thư.
Anh Thư ấp úng, anh ta đang lại bày ra trò gì.
- Hay trong lòng em, người đàn ông kia đã chiếm trái tim em. - Thiên Bảo nắm chặt bờ vai Anh Thư.
- Thiên Bảo, chuyện tình cảm riêng tư của tôi, anh quan tâm đến làm gì.
- Vì tôi… yêu em. - Thiên Bảo nhìn Anh Thư nói.
- Anh đang đùa sao? - Anh Thư không dám tin.
Thiên Bảo bỗng dưng buông Anh Thư ra, vừa rồi anh vừa nói điều gì, tại sao nhìn vào đôi mắt cô anh lại thốt ra những lời như vậy.
Anh Thư nhìn biểu hiện của Thiên Bảo khẽ cười nói:” Anh lại mang tôi ra đùa giỡn, bỗng dưng xuất hiện mang tôi ra trêu đùa rồi lại bỗng dưng mất tích. Đến khi tôi tưởng chừng đã quên được anh, anh lại xuất hiện mà khiến trái tim tôi có thêm một vết thương nữa… Anh yêu tôi sao, nực cười.. có chết tôi cũng không dám tin điều đó.”
- Đúng vậy, tốt nhất thì em đừng tin…
Thiên Bảo lại thất bại… ám ảnh của anh về Rose, về tình cảm lâu nay dành cho Rose lại ngăn cách trái tim anh như vậy, biết rõ mình có tình cảm với Anh Thư, lại không thể đến bên cạnh vì sợ đó không phải là tình yêu, sẽ làm Anh Thư phải đau khổ hơn.
- Đưa tôi về… - Anh Thư quay lưng lại nói.
Thiên Bảo choàng tay ôm lấy cô từ phía sau.
- Đừng yêu người khác, xin em.
Anh Thư bất ngờ đứng im.
- Đợi tôi, lần gặp mặt sau… tôi nhất định sẽ xác định rõ ràng.
Anh Thư không nói gì. Đợi anh sao, đợi cho đến khi nào đây… nhưng trong lòng cô gái yếu mềm kia, đã xác định câu trả lời… Có lẽ cuộc đời này bất công, lại khiến cô đem lòng mình trao cho kẻ chỉ biết đùa giỡn tình cảm của cô.
Anh Thư bước vào bên trong căn nhà hiện tại của mình thì gặp chị Châu đang ngóng đợi mình. Chị Châu là quản lý của cô, nhưng cô luôn xem chị như người chị gái thân thiết, tâm sự của Anh Thư chị Châu đều hiễu rõ.
- Chị. - Anh Thư khẽ nói.
- Em đi đâu mà không nói một tiếng, chị rất lo lắng. - Chị Châu lo lắng nhìn Anh Thư nói.
Anh Thư không nói gì, dựa đầu vào vai chị Châu khóc nức nở.
Chị Châu im lặng, để cho cô ấy khóc, sẽ thoãi mái hơn.
- Em lại đi gặp hắn ta. - Chị Châu thấy Anh Thư bình tĩnh hơn thì hỏi.
- Dạ, em không thể quên anh ấy.
- Hắn ta tìm em đã nói gì.
- Anh ấy nói rằng hãy đợi anh ấy xác định tình cảm.
- Hắn ta nói như vậy, nghĩa là trong lòng cũng đã có tình cảm với em. Anh Thư, em thích hắn ta như vậy, mất ăn mất ngủ vì hắn ta. Nếu hắn ta đã có tình cảm với em như vậy, chúng ta phải nắm bắt cơ hội này.
- Em không hiểu?
- Em phải tiếp cận hắn nhiều hơn, phải khiến hắn ta không thể thiếu em.
Chị Châu mỉm cười nói tiếp:” Trước tiên, em hãy ăn mặc thật đẹp. Chị đưa em đến nhà tìm hắn, xem như một người bạn ghé thăm vậy.”
Anh Thư nghe lời chị Châu ăn mặc thật đẹp, trang điểm lộng lẫy như một công chúa. Chị Châu tìm hiểu được Thiên Bảo hiện tại đã về căn chung cư mà lần trước Anh Thư ở lại, chị khẽ cười lần này thì thật là thuận tiện, không phải e dè phụ huynh.
Chị Châu không lên, để một mình Anh Thư lên tìm Thiên Bảo.
Cô không gõ cửa, tấm thẻ vào nhà mà Thiên Bảo đưa cô vẫn còn giữ. Cô đẩy cửa bước vào liền nhín thấy Rose mặc một chiếc khăn tắm toàn thân bước ra từ phòng tắm, Rose nghe tiếng cửa ra vào liền nghĩ là Thiên Bảo nhưng không phải. Hai cô gái nhìn nhau lạ lẫm.
- Anh Thư, sao cô vào bên trong được vậy. - Rose tròn mắt hỏi.
- Cô sống ở đây với Thiên Bảo sao? - Anh Thư cũng ngạc nhiên không kém.
Thiên Bảo từ bên ngoài đi vào, anh vừa mới xuống dưới mua ít đồ dùng quay lại thì thấy cảnh tượng này. Chắc chắn sẽ lại gặp chuyện phiền toái.
Anh Thư nhìn Thiên Bảo liền quay đầu bỏ chạy. Cô tức giận, anh ta là đang sống cùng cô gái khác, cô lại tự làm nhục mình là đi tìm anh ta. Cái gì mà chờ đợi, chỉ là anh ta chính là kẻ ác nhân đi trêu chọc phụ nữ mà thôi.