- Buông tôi ra. Giả dối, những lời anh nói đều là già dối. - Anh Thư hét lên khi phát hiện Thiên Bảo đuổi theo và nắm lấy tay cô.
- Cô tức giận chuyện gì, bình tĩnh chút đi. - Thiên Bảo kéo Anh Thư về phía mình, hai người đang đối diện nhau.
- Anh nói tôi như thế nào có thể bình tĩnh được, tôi thật là kẻ ngốc mới có thể tin những gì anh nói. - Anh Thư đấy Thiên Bảo ra phía xa mình.
- Cô hiểu nhầm rồi, cô ấy… cô ấy… chỉ là em gái tôi mà thôi. - Thiên Bảo phân vân, cuối cùng cũng giải thích.
- Em gái… thạt sự là em gái anh sao? - Anh Thư nghi ngờ.
- Cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng tôi… hiện tại vì một vài lí do nên ở lại nơi này. - Thiên Bảo nhàn nhạt nói, anh lại phải giải thích cùng cô gái này.
- …
- Cô đến tìm tôi có việc gì sao?- Thiên Bảo nhìn bộ dạng ngại ngùng của Anh Thư liền hỏi, trông cô hôm nay thật lạ với Anh Thư ngày thường hay xuất hiện trước mắt anh.
- Tôi… đến tìm anh. - Anh Thư vẫn ngại ngùng không dám nhìn Thiên Bảo mà nói. - Tôi muốn nói rằng… Thiên Bảo, chúng ta hẹn hò được không? - Anh Thư dùng hết can đảm mà nói ra, cô tin Thiên Bảo cũng có tình cảm với cô.
Thiên Bảo không đáp, dùng ánh mắt lạnh nhìn Anh Thư rồi dùng tay ngước mặt Anh Thư lên ngang tầm với mình.
- Cô đang tỏ tình cùng tôi sao?
- Đúng, vì tôi thích anh, tôi không muốn thụ động chờ đợi mãi, tôi cũng không thể đợi anh được nữa. Chúng ta phải làm cho rõ ràng mối quan hệ này.
- Anh Thư, cô có phải là một cô gái ngoan ngoãn hay không? - Thiên Bảo bỗng dưng nói.
Anh Thư gật đầu.
- Tốt, vậy hãy làm theo lời tôi. - Thiên Bảo bắt đầu tỏ ra lạnh lùng. - Tôi trước giờ đều rất ghét những cô gái suốt ngày bám theo tôi. - Lại nói. - Những gì cô vừa nói, xem như tôi chưa nghe thấy điều gì, tốt nhất cô hãy quay về vị trí của ngày hôm qua.
- Vị trí của ngày hôm qua, trong lòng anh vị trí nào dành cho tôi? - Anh Thư hiểu rằng, điều cô đang làm hiện tại khiến Thiên Bảo chán ghét.
- Ít nhất, vị trí đó đáng để Thiên Bảo tôi để mắt tới. - Thiên Bảo nói xong, nhàn nhạt bỏ đi.
Thiên Bảo quay lưng bỏ đi, Anh Thư nhìn theo bóng dáng anh liền nói theo.
- Tôi sẽ đợi anh, cho đến khi nào vị trí của tôi chiếm giữ trái tim băng giá của anh.
Thiên Bảo bỗng dưng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, nhưng không quay lại nhìn Anh Thư cứ thế bước đi.
Thiên Bảo quay về nhà thì Rose như đang ngồi đợi anh.
- Thiên Bảo, không phải lần trước anh đưa Anh Thư đi để tỏ tình với cô ấy sao. LẦn này cô ấy nhìn thấy em ở đây, chắc giận anh lắm phải không? - Rose lo lắng chạy đến bên cạnh Thiên Bảo mà hỏi.
- Chuyện quan trọng trước mắt, em phải quay về vị trí thật của mình. Em đừng suy nghĩ những chuyện không quan trọng nữa. - Thiên Bảo đáp.
- Hôm nay, em sẽ về nhà gặp baba Ken. - Rose nói.
- Em nghĩ bọn họ sẽ cho em gặp baba Ken dễ dàng như vậy sao? Tuấn Khôi đã ra lệnh cấm anh và em đến gần Phạm gia và cả Trần gia. - Thiên Bảo thầm tức giận/
- Tuấn Khôi, vì sao anh ấy lại làm như vậy chứ. Lúc trước khi em còn mất trí nhớ, anh ấy đối với em cũng không tệ như giờ. - Rose thầm buồn, Tuấn Khôi lại ghét cô sao?
- Thật là khốn kiếp, cô ta có thể qua mắt được mọi người.
- Không thể trách mọi người, cô ta có gương mặt lại giống em như vậy, chắc chắn âm mưu này được bọn họ tính rất kĩ. Em đang lo lắng cô ta có âm mưu hại mọi người.
- Rose, trước tiên phải điều tra ai là người đứng sau chuyện này để hại em. - Thiên Bảo nói,- Nếu tìm ra nguyên nhân, chúng ta sẽ chứng minh được.
- Đúng vậy, người từng muốn giết Rose và người bắt cóc Rose hiện tại đều là một người cả. Nhưng vì sao ông ta cứ muốn hại Rose, trong khi Rose không hề quen biết ông ấy.
- Rose yên tâm đi, anh sẽ làm mọi cách để lấy lại những thứ thuộc về em. - Thiên Bảo đi vào bên trong, tivi phát lên bài hát của Anh Thư, anh nhìn Anh Thư một chút lại tự nói một mình:” Hãy chờ anh, giải quyết xong chuyện này anh sẽ đến tìm em.”
Rose giả tuy chưa chính thức kết hôn cùng Tuấn Khôi nhưng vẫn ở trong biệt thự Trần gia, vì Rin yêu thương Rose như con ruột nên điều này không có gì xa lạ với mọi người.
Buổi tối, Rose giả mang một ly sữa vào phòng làm việc của Tuấn Khôi. Từ phía xa Tuấn Khôi đã nhìn thấy cô gái mang gương mặt của Rose mặc một bộ quần áo ngủ thật gợi cảm, dáng đi uển chuyển, cô ta chuẩn bị đi ngủ lại trang điểm đậm như vậy. Quả thật cô ta không phải là Rose của anh, vì sao lại không sớm nhận ra.
- Tuấn Khôi, em vừa pha một ly sữa. Anh uống đi. - Rose giả đặt ly sữa nóng trên bàn làm việc của Tuấn Khôi.
- Cảm ơn em, đã trễ rồi em nên ngủ sớm.
- Em không thể ngủ được.
- Vì sao?
- Em không quen chỗ lạ, lại cảm thấy trên giường quá trống trãi. - Rose giả vừa nói vừa đi lại gần Tuấn Khôi. - Chúng ta không phải đã kết hôn sao, vì sao anh và em không thể ở chung một phòng.
- Lần kết hôn đó không phải đã tuyên bố huỷ, anh muốn khi nào chính thức cùng em nên duyên vợ chồng sẽ đón em về phòng anh. - Tuấn Khôi giả ân cần nói.
- Có phải vì anh cũng nghi ngờ em? - Rose giả vờ khóc.
Tuấn Khôi bước tới, khẽ cười:” Sao anh có thể nghi ngờ Rose của anh được chứ, mọi chuyện cô ta nói đều thật vô căn cứ, không có chuyện gì có thể qua mắt được Tuấn Khôi anh đâu.”
- Ngày mai, em muốn ra ngoài thư giản một chút. Dạo gần đây em cảm thấy không thoải mái.
- Để anh đưa em đi nhé. - Tuấn Khôi nói.
- A… không cần đâu… không phải công ty còn rất nhiều việc mà. Vả lại, những việc mua sắm của phụ nữ đàn ông các anh rất nhàm chán sao?
- Em nói cũng đúng, vậy mai em bảo tài xế đưa em đi. - Tuấn Khôi nhàn nhạt nói, mắt nhìn màn hình máy tính làm việc. - Khuya rồi, em ngủ đi.
Rose giả bước tới một bước gần sát Tuấn Khôi. Những thứ trên da thịt cô qua lớp áo ngủ mỏng manh như hiện rõ hơn trong mắt Tuấn Khôi. Nhưng anh đều phớt lờ khiến Rose giả khó hiểu, cô ta đi tới cầm ly sữa trên bàn khẽ nói:” Anh uống sữa đi, nhìn anh uống xong em sẽ đi ngủ.”
Tuấn Khôi không muốn cô ta cứ lảng vảng trước mắt, đành cầm ly sữa mà uống trọn.
- Ngoan quá cục cưng, em đợi anh trong phòng nhé. - Rose giả nói xong liền mỉm cười bỏ đi.
Tuấn Khôi nghe câu nói kia liền khó hiểu, sau đó một luồng khí nóng trong cơ thể chạy qua người.
- Chết tiệt. - Tuấn Khôi hiểu mình bị cô ta cho uống thuốc dẫn dụ anh liền mắng chửi.
Tuấn Khôi nhanh chóng mặc một chiếc áo khoác chạy nhanh ra khỏi biệt thự Trần gia, lên xe chạy thẳng đến khách sạn Ciz. Luồng nóng trong cơ thể ngày càng cao khiến anh vô cùng ham muốn.
Rose ở nhà một mình, nghĩ đến chuyện Tuấn Khôi ra lệnh cấm không cho phép cô đến gần mọi người thì càng lúc càng ấm ức. Dù gì trước kia, cô và anh ta ít nhiều cũng có mối thâm tình, không hề thù oán, lại cùng đi chung một chiến tuyến. Rose buồn bực cầm ly rượu trên tay, không biết đã uống hết bao nhiêu ly, tay kia bấm số diện thoại của anh khi nào không biết.
- Alo? - Giọng Tuấn Khoi thều thào.
- Trần Tuấn Khôi, anh là tên chết tiệt, vì sao dám ra lệnh cấm tôi về nhà hả, sao ngăn cản tôi nhân lại gia đình. Anh hãy đợi đó, rồi một ngày nào đó tôi sẽ trả thù. - Rose hét lên trong điện thoại.
- … - Tuấn Khôi không nói gì, thở dốc.
- Alo, sao anh không trả lời hả. Từ bé anh đã rất sợ tôi còn gì, nhưng… vì sao anh lại không nhận ra tôi hả, không phải anh thích tôi sao… hả.
- ….
- Anh mau trả lời cho tôi. - Rose hét lên, giọt nước mắt động trên mi rơi xuống.
- Rose, anh cần em. - Tuấn Khôi nói với giọng rung rung.
- Anh bị gì vậy, giọng nòi rất lạ.
- Mau đến đây, khách sạn Ciz, phòng VIP I. - Tuấn Khôi nóng bức cả người, trong thâm tâm chỉ nghĩ đến Rose.
- Anh bệnh sao, alo… alo… - Rose chưa kịp nói thì bên kia đã cúp máy.
Rose toan lo lắng, anh ta bị bệnh thế nào mà giọng nói kì lạ như vậy. Nhưng… bị bệnh vì sao lại đến khách sạn, không phải về nhà sẽ có vợ hiền lo lắng sao? Tuy bụng nghĩ vậy nhưng Rose vẫn đón taxi đến, trong đầu vẫn còn là ngà mem rượu.
Rose đứng trước phòng VIP I, cửa phòng không khoá liền đẩy vào bên trong.
- Tuấn Khôi, anh có làm sao không? - Rose khẽ nói.
Từ bên trong một dáng người đàn ông cao to liền ôm lấy cô, hôn đôi môi cô một cách tham lam chiếm hữu khiến cô không thể là chống lại. Cánh cửa phòng đóng chặt, người đàn ông bá đạo chiếm lấy Rose như thú đói, không cần biết đây chính là người mà anh từng nâng niu giữ gìn.
Rose phản kháng lại nhưng khi xác định ngưới trước mặt là Tuấn Khôi liền hét:” Tuấn Khôi, anh làm gì vậy? Mau buông ra.” Tuy nhiên cô không nhận được câu trả lời, nụ hôn ngọt ngào không dứt khiến cô không thể thở nỗi huống hồ chi đến thắc mắc.
Rose bị cuống vảo nụ hôn cuồng phong của Tuấn Khôi, đến khi bờ môi nóng ấm kia dứt ra thì trên người cô đã bị anh xé nát quần áo, dấu vết đỏ ửng trên người xuất hiện. Rose biết mình không thể làm gì được người đàn ông to lớn này, cô lại yêu anh ta, Rose chấp nhận hiếng dâng cho anh, mặc dù cô biết anh không thể nhận ra cô.
Tuấn Khôi biết mình đang làm gì nhưng không thể dừng lại, anh nhớ cô đến phát điên lên, anh muốn giết cô gái giả mạo kia đến phát điên lên. Anh muốn đòi lại công bằng cho người con gái anh yêu, nhưng cuối cùng anh lại chính là người mang đến niềm đau nhiều nhất cho cô.
- Đau, rất đau… Tuấn Khôi. - Rose khóc thét hét lên.
- Rose, anh xin lỗi… anh không thể dừng lại.
Trong phòng VIP I tại khách sạn Ciz, đôi nam nữ quấn lấy nhau, người đàn ông cuồng say, người phụ nữ không chống cự. Hoan ái cho đến sáng, vệt máu tươi trên ga giường, vết bầm trên người cô gái. Hai người không màn sự đời ôm nhau ngủ trong mệt nhoài, chỉ biết thế giới của họ chính là đã gắn kết.
- Buông tôi ra. Giả dối, những lời anh nói đều là già dối. - Anh Thư hét lên khi phát hiện Thiên Bảo đuổi theo và nắm lấy tay cô.
- Cô tức giận chuyện gì, bình tĩnh chút đi. - Thiên Bảo kéo Anh Thư về phía mình, hai người đang đối diện nhau.
- Anh nói tôi như thế nào có thể bình tĩnh được, tôi thật là kẻ ngốc mới có thể tin những gì anh nói. - Anh Thư đấy Thiên Bảo ra phía xa mình.
- Cô hiểu nhầm rồi, cô ấy… cô ấy… chỉ là em gái tôi mà thôi. - Thiên Bảo phân vân, cuối cùng cũng giải thích.
- Em gái… thạt sự là em gái anh sao? - Anh Thư nghi ngờ.
- Cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng tôi… hiện tại vì một vài lí do nên ở lại nơi này. - Thiên Bảo nhàn nhạt nói, anh lại phải giải thích cùng cô gái này.
- …
- Cô đến tìm tôi có việc gì sao?- Thiên Bảo nhìn bộ dạng ngại ngùng của Anh Thư liền hỏi, trông cô hôm nay thật lạ với Anh Thư ngày thường hay xuất hiện trước mắt anh.
- Tôi… đến tìm anh. - Anh Thư vẫn ngại ngùng không dám nhìn Thiên Bảo mà nói. - Tôi muốn nói rằng… Thiên Bảo, chúng ta hẹn hò được không? - Anh Thư dùng hết can đảm mà nói ra, cô tin Thiên Bảo cũng có tình cảm với cô.
Thiên Bảo không đáp, dùng ánh mắt lạnh nhìn Anh Thư rồi dùng tay ngước mặt Anh Thư lên ngang tầm với mình.
- Cô đang tỏ tình cùng tôi sao?
- Đúng, vì tôi thích anh, tôi không muốn thụ động chờ đợi mãi, tôi cũng không thể đợi anh được nữa. Chúng ta phải làm cho rõ ràng mối quan hệ này.
- Anh Thư, cô có phải là một cô gái ngoan ngoãn hay không? - Thiên Bảo bỗng dưng nói.
Anh Thư gật đầu.
- Tốt, vậy hãy làm theo lời tôi. - Thiên Bảo bắt đầu tỏ ra lạnh lùng. - Tôi trước giờ đều rất ghét những cô gái suốt ngày bám theo tôi. - Lại nói. - Những gì cô vừa nói, xem như tôi chưa nghe thấy điều gì, tốt nhất cô hãy quay về vị trí của ngày hôm qua.
- Vị trí của ngày hôm qua, trong lòng anh vị trí nào dành cho tôi? - Anh Thư hiểu rằng, điều cô đang làm hiện tại khiến Thiên Bảo chán ghét.
- Ít nhất, vị trí đó đáng để Thiên Bảo tôi để mắt tới. - Thiên Bảo nói xong, nhàn nhạt bỏ đi.
Thiên Bảo quay lưng bỏ đi, Anh Thư nhìn theo bóng dáng anh liền nói theo.
- Tôi sẽ đợi anh, cho đến khi nào vị trí của tôi chiếm giữ trái tim băng giá của anh.
Thiên Bảo bỗng dưng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, nhưng không quay lại nhìn Anh Thư cứ thế bước đi.
Thiên Bảo quay về nhà thì Rose như đang ngồi đợi anh.
- Thiên Bảo, không phải lần trước anh đưa Anh Thư đi để tỏ tình với cô ấy sao. LẦn này cô ấy nhìn thấy em ở đây, chắc giận anh lắm phải không? - Rose lo lắng chạy đến bên cạnh Thiên Bảo mà hỏi.
- Chuyện quan trọng trước mắt, em phải quay về vị trí thật của mình. Em đừng suy nghĩ những chuyện không quan trọng nữa. - Thiên Bảo đáp.
- Hôm nay, em sẽ về nhà gặp baba Ken. - Rose nói.
- Em nghĩ bọn họ sẽ cho em gặp baba Ken dễ dàng như vậy sao? Tuấn Khôi đã ra lệnh cấm anh và em đến gần Phạm gia và cả Trần gia. - Thiên Bảo thầm tức giận/
- Tuấn Khôi, vì sao anh ấy lại làm như vậy chứ. Lúc trước khi em còn mất trí nhớ, anh ấy đối với em cũng không tệ như giờ. - Rose thầm buồn, Tuấn Khôi lại ghét cô sao?
- Thật là khốn kiếp, cô ta có thể qua mắt được mọi người.
- Không thể trách mọi người, cô ta có gương mặt lại giống em như vậy, chắc chắn âm mưu này được bọn họ tính rất kĩ. Em đang lo lắng cô ta có âm mưu hại mọi người.
- Rose, trước tiên phải điều tra ai là người đứng sau chuyện này để hại em. - Thiên Bảo nói,- Nếu tìm ra nguyên nhân, chúng ta sẽ chứng minh được.
- Đúng vậy, người từng muốn giết Rose và người bắt cóc Rose hiện tại đều là một người cả. Nhưng vì sao ông ta cứ muốn hại Rose, trong khi Rose không hề quen biết ông ấy.
- Rose yên tâm đi, anh sẽ làm mọi cách để lấy lại những thứ thuộc về em. - Thiên Bảo đi vào bên trong, tivi phát lên bài hát của Anh Thư, anh nhìn Anh Thư một chút lại tự nói một mình:” Hãy chờ anh, giải quyết xong chuyện này anh sẽ đến tìm em.”
Rose giả tuy chưa chính thức kết hôn cùng Tuấn Khôi nhưng vẫn ở trong biệt thự Trần gia, vì Rin yêu thương Rose như con ruột nên điều này không có gì xa lạ với mọi người.
Buổi tối, Rose giả mang một ly sữa vào phòng làm việc của Tuấn Khôi. Từ phía xa Tuấn Khôi đã nhìn thấy cô gái mang gương mặt của Rose mặc một bộ quần áo ngủ thật gợi cảm, dáng đi uển chuyển, cô ta chuẩn bị đi ngủ lại trang điểm đậm như vậy. Quả thật cô ta không phải là Rose của anh, vì sao lại không sớm nhận ra.
- Tuấn Khôi, em vừa pha một ly sữa. Anh uống đi. - Rose giả đặt ly sữa nóng trên bàn làm việc của Tuấn Khôi.
- Cảm ơn em, đã trễ rồi em nên ngủ sớm.
- Em không thể ngủ được.
- Vì sao?
- Em không quen chỗ lạ, lại cảm thấy trên giường quá trống trãi. - Rose giả vừa nói vừa đi lại gần Tuấn Khôi. - Chúng ta không phải đã kết hôn sao, vì sao anh và em không thể ở chung một phòng.
- Lần kết hôn đó không phải đã tuyên bố huỷ, anh muốn khi nào chính thức cùng em nên duyên vợ chồng sẽ đón em về phòng anh. - Tuấn Khôi giả ân cần nói.
- Có phải vì anh cũng nghi ngờ em? - Rose giả vờ khóc.
Tuấn Khôi bước tới, khẽ cười:” Sao anh có thể nghi ngờ Rose của anh được chứ, mọi chuyện cô ta nói đều thật vô căn cứ, không có chuyện gì có thể qua mắt được Tuấn Khôi anh đâu.”
- Ngày mai, em muốn ra ngoài thư giản một chút. Dạo gần đây em cảm thấy không thoải mái.
- Để anh đưa em đi nhé. - Tuấn Khôi nói.
- A… không cần đâu… không phải công ty còn rất nhiều việc mà. Vả lại, những việc mua sắm của phụ nữ đàn ông các anh rất nhàm chán sao?
- Em nói cũng đúng, vậy mai em bảo tài xế đưa em đi. - Tuấn Khôi nhàn nhạt nói, mắt nhìn màn hình máy tính làm việc. - Khuya rồi, em ngủ đi.
Rose giả bước tới một bước gần sát Tuấn Khôi. Những thứ trên da thịt cô qua lớp áo ngủ mỏng manh như hiện rõ hơn trong mắt Tuấn Khôi. Nhưng anh đều phớt lờ khiến Rose giả khó hiểu, cô ta đi tới cầm ly sữa trên bàn khẽ nói:” Anh uống sữa đi, nhìn anh uống xong em sẽ đi ngủ.”
Tuấn Khôi không muốn cô ta cứ lảng vảng trước mắt, đành cầm ly sữa mà uống trọn.
- Ngoan quá cục cưng, em đợi anh trong phòng nhé. - Rose giả nói xong liền mỉm cười bỏ đi.
Tuấn Khôi nghe câu nói kia liền khó hiểu, sau đó một luồng khí nóng trong cơ thể chạy qua người.
- Chết tiệt. - Tuấn Khôi hiểu mình bị cô ta cho uống thuốc dẫn dụ anh liền mắng chửi.
Tuấn Khôi nhanh chóng mặc một chiếc áo khoác chạy nhanh ra khỏi biệt thự Trần gia, lên xe chạy thẳng đến khách sạn Ciz. Luồng nóng trong cơ thể ngày càng cao khiến anh vô cùng ham muốn.
Rose ở nhà một mình, nghĩ đến chuyện Tuấn Khôi ra lệnh cấm không cho phép cô đến gần mọi người thì càng lúc càng ấm ức. Dù gì trước kia, cô và anh ta ít nhiều cũng có mối thâm tình, không hề thù oán, lại cùng đi chung một chiến tuyến. Rose buồn bực cầm ly rượu trên tay, không biết đã uống hết bao nhiêu ly, tay kia bấm số diện thoại của anh khi nào không biết.
- Alo? - Giọng Tuấn Khoi thều thào.
- Trần Tuấn Khôi, anh là tên chết tiệt, vì sao dám ra lệnh cấm tôi về nhà hả, sao ngăn cản tôi nhân lại gia đình. Anh hãy đợi đó, rồi một ngày nào đó tôi sẽ trả thù. - Rose hét lên trong điện thoại.
- … - Tuấn Khôi không nói gì, thở dốc.
- Alo, sao anh không trả lời hả. Từ bé anh đã rất sợ tôi còn gì, nhưng… vì sao anh lại không nhận ra tôi hả, không phải anh thích tôi sao… hả.
- ….
- Anh mau trả lời cho tôi. - Rose hét lên, giọt nước mắt động trên mi rơi xuống.
- Rose, anh cần em. - Tuấn Khôi nói với giọng rung rung.
- Anh bị gì vậy, giọng nòi rất lạ.
- Mau đến đây, khách sạn Ciz, phòng VIP I. - Tuấn Khôi nóng bức cả người, trong thâm tâm chỉ nghĩ đến Rose.
- Anh bệnh sao, alo… alo… - Rose chưa kịp nói thì bên kia đã cúp máy.
Rose toan lo lắng, anh ta bị bệnh thế nào mà giọng nói kì lạ như vậy. Nhưng… bị bệnh vì sao lại đến khách sạn, không phải về nhà sẽ có vợ hiền lo lắng sao? Tuy bụng nghĩ vậy nhưng Rose vẫn đón taxi đến, trong đầu vẫn còn là ngà mem rượu.
Rose đứng trước phòng VIP I, cửa phòng không khoá liền đẩy vào bên trong.
- Tuấn Khôi, anh có làm sao không? - Rose khẽ nói.
Từ bên trong một dáng người đàn ông cao to liền ôm lấy cô, hôn đôi môi cô một cách tham lam chiếm hữu khiến cô không thể là chống lại. Cánh cửa phòng đóng chặt, người đàn ông bá đạo chiếm lấy Rose như thú đói, không cần biết đây chính là người mà anh từng nâng niu giữ gìn.
Rose phản kháng lại nhưng khi xác định ngưới trước mặt là Tuấn Khôi liền hét:” Tuấn Khôi, anh làm gì vậy? Mau buông ra.” Tuy nhiên cô không nhận được câu trả lời, nụ hôn ngọt ngào không dứt khiến cô không thể thở nỗi huống hồ chi đến thắc mắc.
Rose bị cuống vảo nụ hôn cuồng phong của Tuấn Khôi, đến khi bờ môi nóng ấm kia dứt ra thì trên người cô đã bị anh xé nát quần áo, dấu vết đỏ ửng trên người xuất hiện. Rose biết mình không thể làm gì được người đàn ông to lớn này, cô lại yêu anh ta, Rose chấp nhận hiếng dâng cho anh, mặc dù cô biết anh không thể nhận ra cô.
Tuấn Khôi biết mình đang làm gì nhưng không thể dừng lại, anh nhớ cô đến phát điên lên, anh muốn giết cô gái giả mạo kia đến phát điên lên. Anh muốn đòi lại công bằng cho người con gái anh yêu, nhưng cuối cùng anh lại chính là người mang đến niềm đau nhiều nhất cho cô.
- Đau, rất đau… Tuấn Khôi. - Rose khóc thét hét lên.
- Rose, anh xin lỗi… anh không thể dừng lại.
Trong phòng VIP I tại khách sạn Ciz, đôi nam nữ quấn lấy nhau, người đàn ông cuồng say, người phụ nữ không chống cự. Hoan ái cho đến sáng, vệt máu tươi trên ga giường, vết bầm trên người cô gái. Hai người không màn sự đời ôm nhau ngủ trong mệt nhoài, chỉ biết thế giới của họ chính là đã gắn kết.