Về đến nhà, mẹ cô bất ngờ hơn ai hết vì buổi sáng vừa gọi cho cô thì chiều cô đã về thăm vợ chồng bà. Bà ôm cô vào lòng thì thấy Minh Trí từ trên xe đi xuống, con gái của bà từ khi nào lại quen một người đàn ông phong độ lại rất đẹp trai như thế này. Rin xem vậy đã lớn thật rồi.
- Rin, cậu này là?
Rin nhìn Minh Trí thì bất ngờ, nhà cô bé như thế tối nay biết cho anh ta ngủ ở đâu nên cô đã bảo anh về trước đi. Nhưng cái tên lì lợm này lại theo cô vào tận nhà.
- Dạ, người này là anh rễ đưa con về rồi sẽ đi ngay ạ. - Cô vẫn ôm mẹ cô mà nói
Thì ra là anh rễ của con gái bà, nếu là chồng của Rin thì thật tốt. Chị gái của Rin thật tốt số.
- Thưa bác, cháu là Minh Trí, Hà My luôn thích đùa giỡn như vậy. Cháu không phải anh rễ của cô ấy, không chừng cháu lại là con rễ của bác. - Anh lễ phép cúi đầu chào mẹ cô.
- Anh… anh không được nói bậy. - Cô tức giận quya qua mắng
- Kìa My, con không được hung dữ như vậy, là con gái cần phải hiền dịu.- Sau đó quay sang Minh Trí. - Cháu vào nhà chơi, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi?
- Mẹ à, đừng nghe lời anh ta, con với anh ta không có gì cả, mẹ hỏi tuổi người ta làm gì? - Cô quay sang nhõng nhẽo trách mẹ.
Cả mẹ cô và Minh Trí đều không để ý đến lời cô nói mà tiếp tục nói chuyện.
- Dạ cháu 30t. - Anh lể phép trả lời
- Hơn My nhà ta đến 10t cơ à, nhưng nhìn cháu còn rất trẻ, thế cháu làm nghề gì.
Cô nghe mẹ hỏi anh ta làm nghề gì, nếu anh ta nói là giám đốc của tập đoàn Royal thì chắc mẹ cô sợ đến hết hồn. Cô liền xen ngang vào mà trả lời.
- Haha, gia đình anh ta làm ăn nhỏ thôi.
Minh Trí nhìn cô rồi cũng cười mà trả lời.
- Dạ, cháu kinh doanh nhỏ cũng không có gì đáng nói.
- Biết làm ăn là tốt, rất tốt. Cũng đã 30t, mau mau lấy vợ để yên ổn mà làm ăn.
- Mẹ, mẹ thật kỳ.- Cô giận dỗi bỏ vào trong nhà tìm em trai.
Mẹ cô nhìn theo cô rồi lại nói với Minh Trí: Cậu xem, con bé nó vẫn còn trẻ con lắm. Ta nhờ cậu hãy để ý mà chăm sóc cho nó. Khoảng thời gian trước đây con bé sống trong cảnh cơ cực, nay về với cha mẹ ruột thịt, không biết có làm gì nên lỗi.
- Bác yên tâm, cháu sẽ luôn lo lắng cho Hà My. - Anh nhẹ nhàng nhìn theo bước chân cô vào nhà.
Buổi tối, trong bữa cơm cô ríu rít nói đủ thứ chuyện với mọi người. Minh Trí nhìn cô tươi cười vui vẻ thì thấy lạ, bởi vì từ khi gặp cô gương mặt cô chưa bao giờ cười vui như ngày hôm nay. Một bữa cơm gia đình ấm áp làm cho lòng Minh Trí cũng thoải mái.
- Ba, khi nào ba và em sẽ đi sang ấy.- Cô hỏi cha cô với vẻ hơi lo lắng
- Có thể là tuần sau sẽ đi, đi càng sớm cơ hội càng cao.- Anh ôn tồn trả lời.
- Chị, ngày đó chị nhớ đi tiễn em. Lỡ may có việc gì em còn nhìn thấy chị lần cuối. - Tuấn Hà nhìn cô nói.
- Đứa em ngốc này, em ngoan như vậy trời phật sẽ phù hộ em. Em yên tâm đi bên ấy công nghệ rất hiện đại, em sẽ không sao cả.
- Chị, có phải vì chữa bệnh cho em chị mới phải sống cùng bọn họ?
Cô lặng người vì lời nói của em trai, cô nhìn Minh Trí đang nhìn mình rồi quay mặt đi. Cô nói với Tuấn Hà: Thật là đứa trẻ ngốc, đó là cha mẹ ruột của chị, chị đến đó sống thật tốt, vì sao em lại nghĩ như vậy.
- Thật là chị sống rất tốt chứ? - Tuấn Hà ngây ngô hỏi
- Chị của em bây giờ đã là tiểu thư nhà giàu rồi đó nha, em xem chị còn có tiền mua bao nhiêu thứ cho em và ba mẹ. Em an tâm mà chưa bệnh cho tốt, chị sống rất tốt.
- Tuấn Hà, con sao vậy, lâu lâu chị con mới về mà con xem, con làm không khí thật là không vui. Cậu Minh Trí, cậu ăn có vừa miệng những món ăn này không? Nhà nghèo bữa ăn đạm bạc mong cậu đừng chê cười.
- Đồ ăn thật sự rất ngon, bác thật khéo nấu nướng. - Anh mỉm cười nói với mẹ cô.
- Này, anh ăn cơm xong thì có thể về, nhà tôi không còn chổ ngủ cho anh. - Cô không nhìn anh mà nói.
- Tôi rất dễ ngủ, ngủ ở nơi nào cũng được. - Anh vẫn không chịu rời đi.
- Tối nay cứ để anh ấy ngủ chung với em.- Tuấn Hà cười nói.
- Đúng vậy, giờ này trời đã tối, đi về tp rất nguy hiểm. - Mẹ cô lên tiếng.
Suốt bữa anh cha cô vẫn không nói lời nào sau khi trả lời cô. Ông cứ lặng lẽ quan sát Minh Trí, tỏ ra khá hài lòng về người đàn ông này. Bên ngoài rất điển trai phong độ như vậy thì chắc chắn thuộc dạng con nhà giàu có, nhưng thái độ rất lễ phép không kiêu ngạo. Một đứa con rể tốt, Hà My nếu được gả cho cậu ấy thật sự rất tốt.
Trời đêm thật đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời màu xám kịt. Cô và anh cùng ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trước mái hiên, cả hai lặng lẽ ngắm những ngôi sao trên trời thật bình yên.
- Cảm ơn anh. - Cô bỗng lên tiếng phá tan sự yên lặng.
- Về điều gì. - Anh vẫn ngắm nhìn các ngôi sao.
- Vì anh đã đưa tôi về thăm nhà, và anh không xem thường gia đình tôi. - Đôi mắt cô nhìn anh cảm kích.
- Cô thật may mắn. - Anh vẫn không dời mắt
- Đúng vậy, tôi thật may mắn khi được lớn lên cùng với họ. - Tia mắt hạnh phúc ngập tràn.
Cô hơi ngiêng người xoay sang nhìn anh, bắt gặp ánh mắt buồn bã từ anh. Ánh mắt đó khắc sâu vào tim cô, đó là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng đó của anh vì trước giờ cô luôn thấy một Minh Trí kiêu ngạo và thích trêu chọc cô.
- Cô có yêu thương cha mẹ ruột mình không? - Anh hỏi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng.
- Tôi không biết, thật sự tôi không muốn sống cùng họ, tôi chỉ muốn làm Nguyễn Hà My, không phải Trịnh Hà My. - Giọng co trùng xuống buồn.
- Nếu Trịnh gia phá sản, cô không lo cho họ sao? - Anh quay sang nhìn cô nghiêm túc
- Lo chứ, dù gì cũng là cha mẹ ruột đã sinh ra tôi. Tôi không muốn họ gặp bất trắc. Anh thật sự sẽ đẩy Trịnh gia vào đường cùng sao.- Cô tỏ ra hơi lo lắng
- Nếu tôi lấy Trịnh ra uy hiếp cô, cô có vì họ mà đồng ý yêu cầu của tôi? - Anh lạnh lùng nói.
- Haha, không ai như ai, đã uy hiếp còn hỏi ý tôi sao. Anh đúng là kẻ thích đùa. - Cô lại cười, tỏ ra không tin những gì Minh Trí nói. - Anh muốn uy hiếp tôi việc gì, tôi có gì để anh uy hiếp.
- Tôi muốn cô làm nhân tình của tôi. - Anh lại quay lên nhìn các vì sao lạnh lùng nói.
- Không phải là bạn gái mà là tình nhân sao, xem ra anh rất xem thường tôi. - Cô lạnh lùng nói.
- Vậy cô muốn làm bạn gái tôi sao.
- Không, anh cứ thế đẩy Trịnh gia xuống hố sâu. Tôi không muốn dính dáng đến anh nữa. Ngày mai quay về TP, có lẽ tôi và anh không nên gặp nhau nữa.
Cô nói rồi đứng dậy bỏ vào nhà, trong tim bỗng đập mạnh không hiể lý do. Cô đang rất khó chịu vì hai chữ Tình nhân của anh, anh xem thường cô như vậy sao. Vì sao tim cô cứ đập manh giống như khi HM tỏ tình với cô thế này. Cô tự an ủi bản thân rằng có thể vì quá lo lắng cho Trịnh gia, có lẽ hắn nói là sẽ làm, nhưng cô đâu thể hy sinh cả bản thân vì những người đã bỏ rơi cô từ khi cô vừa mới sinh ra.
Minh Trí vẫn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt buồn nhìn lên các vì sao lấp lánh. Miệng khẽ rung phát ra tiếng nói: Được, vậy cứ theo ý cô mà làm.
Sáng sớm, cô và Minh Trí chào cha mẹ cô rồi cả hai cùng lên xe lên đường về TP.
Trên xe cả hai cùng im lặng.
Minh Trí đang dùng laptop làm việc không nói gì, gương mặt chăm chú vào màn hình laptop không tỏ ra một nét biểu cảm nào. Cô buồn chán không biết làm gì liền dùng điện thọai gọi cho Pi nhưng chuông reo mãi lại không thấy Pi trả lời. Cô nhìn ra phía ngoài cửa kín trên xe ngắm cảnh bên đường, hai mắt cô từ từ khép lại từ lúc nào.
Minh Trí đang làm việc, nhìn sang cô đang chìm vào giấc ngủ, hai tay tự ôm lấy cơ thể. Sợ cô lạnh liền lấy áo vest của mình đắp lên người cô, bàn tay khẽ đặt lên bờ môi cô rồi chuyển sang hai bên má. Thấy cô khẽ động người, anh khẽ rút tay về rồi khẽ cười: Nhị tiểu thư à, có lẽ em và tôi không thể không dính dáng đến nhau rồi.
Về đến nhà, mẹ cô bất ngờ hơn ai hết vì buổi sáng vừa gọi cho cô thì chiều cô đã về thăm vợ chồng bà. Bà ôm cô vào lòng thì thấy Minh Trí từ trên xe đi xuống, con gái của bà từ khi nào lại quen một người đàn ông phong độ lại rất đẹp trai như thế này. Rin xem vậy đã lớn thật rồi.
- Rin, cậu này là?
Rin nhìn Minh Trí thì bất ngờ, nhà cô bé như thế tối nay biết cho anh ta ngủ ở đâu nên cô đã bảo anh về trước đi. Nhưng cái tên lì lợm này lại theo cô vào tận nhà.
- Dạ, người này là anh rễ đưa con về rồi sẽ đi ngay ạ. - Cô vẫn ôm mẹ cô mà nói
Thì ra là anh rễ của con gái bà, nếu là chồng của Rin thì thật tốt. Chị gái của Rin thật tốt số.
- Thưa bác, cháu là Minh Trí, Hà My luôn thích đùa giỡn như vậy. Cháu không phải anh rễ của cô ấy, không chừng cháu lại là con rễ của bác. - Anh lễ phép cúi đầu chào mẹ cô.
- Anh… anh không được nói bậy. - Cô tức giận quya qua mắng
- Kìa My, con không được hung dữ như vậy, là con gái cần phải hiền dịu.- Sau đó quay sang Minh Trí. - Cháu vào nhà chơi, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi?
- Mẹ à, đừng nghe lời anh ta, con với anh ta không có gì cả, mẹ hỏi tuổi người ta làm gì? - Cô quay sang nhõng nhẽo trách mẹ.
Cả mẹ cô và Minh Trí đều không để ý đến lời cô nói mà tiếp tục nói chuyện.
- Dạ cháu t. - Anh lể phép trả lời
- Hơn My nhà ta đến t cơ à, nhưng nhìn cháu còn rất trẻ, thế cháu làm nghề gì.
Cô nghe mẹ hỏi anh ta làm nghề gì, nếu anh ta nói là giám đốc của tập đoàn Royal thì chắc mẹ cô sợ đến hết hồn. Cô liền xen ngang vào mà trả lời.
- Haha, gia đình anh ta làm ăn nhỏ thôi.
Minh Trí nhìn cô rồi cũng cười mà trả lời.
- Dạ, cháu kinh doanh nhỏ cũng không có gì đáng nói.
- Biết làm ăn là tốt, rất tốt. Cũng đã t, mau mau lấy vợ để yên ổn mà làm ăn.
- Mẹ, mẹ thật kỳ.- Cô giận dỗi bỏ vào trong nhà tìm em trai.
Mẹ cô nhìn theo cô rồi lại nói với Minh Trí: Cậu xem, con bé nó vẫn còn trẻ con lắm. Ta nhờ cậu hãy để ý mà chăm sóc cho nó. Khoảng thời gian trước đây con bé sống trong cảnh cơ cực, nay về với cha mẹ ruột thịt, không biết có làm gì nên lỗi.
- Bác yên tâm, cháu sẽ luôn lo lắng cho Hà My. - Anh nhẹ nhàng nhìn theo bước chân cô vào nhà.
Buổi tối, trong bữa cơm cô ríu rít nói đủ thứ chuyện với mọi người. Minh Trí nhìn cô tươi cười vui vẻ thì thấy lạ, bởi vì từ khi gặp cô gương mặt cô chưa bao giờ cười vui như ngày hôm nay. Một bữa cơm gia đình ấm áp làm cho lòng Minh Trí cũng thoải mái.
- Ba, khi nào ba và em sẽ đi sang ấy.- Cô hỏi cha cô với vẻ hơi lo lắng
- Có thể là tuần sau sẽ đi, đi càng sớm cơ hội càng cao.- Anh ôn tồn trả lời.
- Chị, ngày đó chị nhớ đi tiễn em. Lỡ may có việc gì em còn nhìn thấy chị lần cuối. - Tuấn Hà nhìn cô nói.
- Đứa em ngốc này, em ngoan như vậy trời phật sẽ phù hộ em. Em yên tâm đi bên ấy công nghệ rất hiện đại, em sẽ không sao cả.
- Chị, có phải vì chữa bệnh cho em chị mới phải sống cùng bọn họ?
Cô lặng người vì lời nói của em trai, cô nhìn Minh Trí đang nhìn mình rồi quay mặt đi. Cô nói với Tuấn Hà: Thật là đứa trẻ ngốc, đó là cha mẹ ruột của chị, chị đến đó sống thật tốt, vì sao em lại nghĩ như vậy.
- Thật là chị sống rất tốt chứ? - Tuấn Hà ngây ngô hỏi
- Chị của em bây giờ đã là tiểu thư nhà giàu rồi đó nha, em xem chị còn có tiền mua bao nhiêu thứ cho em và ba mẹ. Em an tâm mà chưa bệnh cho tốt, chị sống rất tốt.
- Tuấn Hà, con sao vậy, lâu lâu chị con mới về mà con xem, con làm không khí thật là không vui. Cậu Minh Trí, cậu ăn có vừa miệng những món ăn này không? Nhà nghèo bữa ăn đạm bạc mong cậu đừng chê cười.
- Đồ ăn thật sự rất ngon, bác thật khéo nấu nướng. - Anh mỉm cười nói với mẹ cô.
- Này, anh ăn cơm xong thì có thể về, nhà tôi không còn chổ ngủ cho anh. - Cô không nhìn anh mà nói.
- Tôi rất dễ ngủ, ngủ ở nơi nào cũng được. - Anh vẫn không chịu rời đi.
- Tối nay cứ để anh ấy ngủ chung với em.- Tuấn Hà cười nói.
- Đúng vậy, giờ này trời đã tối, đi về tp rất nguy hiểm. - Mẹ cô lên tiếng.
Suốt bữa anh cha cô vẫn không nói lời nào sau khi trả lời cô. Ông cứ lặng lẽ quan sát Minh Trí, tỏ ra khá hài lòng về người đàn ông này. Bên ngoài rất điển trai phong độ như vậy thì chắc chắn thuộc dạng con nhà giàu có, nhưng thái độ rất lễ phép không kiêu ngạo. Một đứa con rể tốt, Hà My nếu được gả cho cậu ấy thật sự rất tốt.
Trời đêm thật đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời màu xám kịt. Cô và anh cùng ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trước mái hiên, cả hai lặng lẽ ngắm những ngôi sao trên trời thật bình yên.
- Cảm ơn anh. - Cô bỗng lên tiếng phá tan sự yên lặng.
- Về điều gì. - Anh vẫn ngắm nhìn các ngôi sao.
- Vì anh đã đưa tôi về thăm nhà, và anh không xem thường gia đình tôi. - Đôi mắt cô nhìn anh cảm kích.
- Cô thật may mắn. - Anh vẫn không dời mắt
- Đúng vậy, tôi thật may mắn khi được lớn lên cùng với họ. - Tia mắt hạnh phúc ngập tràn.
Cô hơi ngiêng người xoay sang nhìn anh, bắt gặp ánh mắt buồn bã từ anh. Ánh mắt đó khắc sâu vào tim cô, đó là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng đó của anh vì trước giờ cô luôn thấy một Minh Trí kiêu ngạo và thích trêu chọc cô.
- Cô có yêu thương cha mẹ ruột mình không? - Anh hỏi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng.
- Tôi không biết, thật sự tôi không muốn sống cùng họ, tôi chỉ muốn làm Nguyễn Hà My, không phải Trịnh Hà My. - Giọng co trùng xuống buồn.
- Nếu Trịnh gia phá sản, cô không lo cho họ sao? - Anh quay sang nhìn cô nghiêm túc
- Lo chứ, dù gì cũng là cha mẹ ruột đã sinh ra tôi. Tôi không muốn họ gặp bất trắc. Anh thật sự sẽ đẩy Trịnh gia vào đường cùng sao.- Cô tỏ ra hơi lo lắng
- Nếu tôi lấy Trịnh ra uy hiếp cô, cô có vì họ mà đồng ý yêu cầu của tôi? - Anh lạnh lùng nói.
- Haha, không ai như ai, đã uy hiếp còn hỏi ý tôi sao. Anh đúng là kẻ thích đùa. - Cô lại cười, tỏ ra không tin những gì Minh Trí nói. - Anh muốn uy hiếp tôi việc gì, tôi có gì để anh uy hiếp.
- Tôi muốn cô làm nhân tình của tôi. - Anh lại quay lên nhìn các vì sao lạnh lùng nói.
- Không phải là bạn gái mà là tình nhân sao, xem ra anh rất xem thường tôi. - Cô lạnh lùng nói.
- Vậy cô muốn làm bạn gái tôi sao.
- Không, anh cứ thế đẩy Trịnh gia xuống hố sâu. Tôi không muốn dính dáng đến anh nữa. Ngày mai quay về TP, có lẽ tôi và anh không nên gặp nhau nữa.
Cô nói rồi đứng dậy bỏ vào nhà, trong tim bỗng đập mạnh không hiể lý do. Cô đang rất khó chịu vì hai chữ Tình nhân của anh, anh xem thường cô như vậy sao. Vì sao tim cô cứ đập manh giống như khi HM tỏ tình với cô thế này. Cô tự an ủi bản thân rằng có thể vì quá lo lắng cho Trịnh gia, có lẽ hắn nói là sẽ làm, nhưng cô đâu thể hy sinh cả bản thân vì những người đã bỏ rơi cô từ khi cô vừa mới sinh ra.
Minh Trí vẫn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt buồn nhìn lên các vì sao lấp lánh. Miệng khẽ rung phát ra tiếng nói: Được, vậy cứ theo ý cô mà làm.
Sáng sớm, cô và Minh Trí chào cha mẹ cô rồi cả hai cùng lên xe lên đường về TP.
Trên xe cả hai cùng im lặng.
Minh Trí đang dùng laptop làm việc không nói gì, gương mặt chăm chú vào màn hình laptop không tỏ ra một nét biểu cảm nào. Cô buồn chán không biết làm gì liền dùng điện thọai gọi cho Pi nhưng chuông reo mãi lại không thấy Pi trả lời. Cô nhìn ra phía ngoài cửa kín trên xe ngắm cảnh bên đường, hai mắt cô từ từ khép lại từ lúc nào.
Minh Trí đang làm việc, nhìn sang cô đang chìm vào giấc ngủ, hai tay tự ôm lấy cơ thể. Sợ cô lạnh liền lấy áo vest của mình đắp lên người cô, bàn tay khẽ đặt lên bờ môi cô rồi chuyển sang hai bên má. Thấy cô khẽ động người, anh khẽ rút tay về rồi khẽ cười: Nhị tiểu thư à, có lẽ em và tôi không thể không dính dáng đến nhau rồi.