Minh Trí ăn xong bỏ lên phòng làm việc, ở dưới chỉ còn mỗi Rin và Pi ngồi trò chuyện. Bữa cơm hôm nay những món ăn không có dầu mở nên Pi ăn được một ít và không bị nôn ra ngoài, Rin thấy vậy liền vui vẻ hẳn ra.
- Thưa tiểu thư, phòng đã chuẩn bị xong. Đây là chía khoá phòng của cô. - Cô Hoà tiến tới gần Pi đưa chìa khoá.
- Dạ vâng, con cảm ơn cô. Cô kêu con là Pi, đừng kêu là tiểu thư con không quen. - Pi ngại ngùng cầm chìa khoá phòng.
- Tiểu thư là bạn của cậu chủ thì tôi làm sao dám xưng hô với tiểu thư như vậy. Cậu chủ sẽ la rầy chúng tôi. - Cô Hoà vẫn cúi đầu trả lời Pi
- Đúng đó, cô cứ kêu con là Rin, cậu ấy là Pi. Còn anh ta có la rầy bác cứ nói là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này yêu cầu vậy. - Rin bá đạo lên tiếng.
- Dạ tôi thật không dám.
Nói xong cô Hoà cũng lui đi không để hai cô bắt thay đổi cách xưng hô, cậu chủ mà nghe được sẽ liền không hài lòng mà đuổi việc thì khổ.
Cô và Pi trò chuyện xong liền theo một người làm đi lên phòng dành cho Pi. Căn phòng rộng nhưng không bằng phòng của anh ta với đầy đủ mọi thứ tiện dụng, Pi khẽ nói.
- Rin, cậu xem Minh Trí thật tốt, căn phòng này to hơn cả căn chung cư của nhà tớ.
- Hi, anh ta là chủ tập đoàn Royal mà, cậu cứ yên tâm nghĩ ngơi ở đây. Mình sẽ ở chung phòng với cậu, mình về phòng lấy đồ. - Cô vội đi về phòng vì biết Minh Trí còn đang trong phòng làm việc.
Rin đứng trước cửa phòng Minh Trí, bàn tay mở cửa hé ra đủ cho đầu cô chen vào nhìn xung quanh bên trong. Yên tâm rằng Minh Trí không có trong vòng liền vội chạy vào thu xếp đồ của cô vào torng túi xách. Cô vội vàng không để ý phía cửa đang có người đứng tựa vào tường nhìn ngắm cô từ lúc nào.
Thu xếp xong, cô đứng lên tay cầm túi xách quay ra phía cửa thì giật bắn mình, Minh Trí đang đứng ngay trước mặt mà nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt lộ chút giận dữ, sau đó là nụ cười nhoẻn miệng.
- Nhị tiểu thư, cô muốn đi nơi nào? - Minh Trí khẽ hỏi.
- Tôi… tôi sẽ qua phòng Pi ngủ cùng cậu ấy. - Cô ấp úng
- Nếu cô ta tới đây, cướp đi vật làm ấm giường của tôi, cô nghĩ tôi có nên tiếp nhận cô ta. - Minh Trí tiến tới phía Rin, Rin càng lúc càng lùi ra phía sau.
- Đừng, anh đừng đuổi Pi đi, Pi đã không còn nơi nào để đi cả. - Cô hốt hoảng khi nghe Minh Trí doạ sẽ đuổi Pi đi
- Vậy cô nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, mang túi xách để lại vị trí cũ. - Anh ra lệnh, sau đó đưa tay ôm lấy hông cô nói. - Nhị tiểu thư, khi tôi chưa chán ghét cô, cô không được phép rời xa tôi nữa bước.
- Khi nào anh sẽ chán ghét tôi, tôi không muốn cả đời phải sống cùng anh. - Trong lòng cô nghẹn ngào mà hỏi.
- Cô yên tâm, cũng không xa nữa. Đến lúc Trịnh gia nhà cô mất hết tất cả, tôi sẽ buông tha cô. - Minh Trí đưa đôi môi nóng đến vành tai của Rin mà khẽ nói.
Trái tim Rin bỗng đau lên khi nghe anh nói như vậy, cô ngồi sụp xuống giường giương đôi mắt đỏ hoe đã tràn nước mắt. - Vì sao anh lại muốn hại Trịnh gia, vì sao phải đối xữ với tôi như vậy.
- Trịnh gia phải trả giá những gì mà họ sẽ làm. Còn cô, đã nói tốt nhất cứ hận tôi, hận càng sâu càng tốt. Nhất quyết cô không được phép yêu tôi cô gái nhỏ của tôi. - Minh Trí cúi đầu xuống hai bàn tay đặt bên cạnh giường, gương mặt nhìn thẳng đôi mắt tràn đầy nước mắt của Rin
- Tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Nếu anh muốn tôi hận, tôi sẽ hận. - Cô quay mặt đi, tránh nhìn vào đôi mắt anh.
Minh Trí dùng tay khẽ đưa lên cằm của Rin, kéo về phía hướng đến gương mặt mình nhìn đôi mắt ngấn lệ ấy, đôi môi nóng bỏng phía trước mà rung động. Anh khẽ đưa đôi môi mình chạm vào môi của Rin. Một dòng điện xẹt người, anh biết anh đang ham muốn cô gái nhỏ trước mắt nhưng lí trí lại không cho phép anh làm gì cô. Lần này Rin không đẩy anh ra, cũng không vùng vẫy như những lần trước. Anh cứ thế mà nhẹ nhàng chiếm lấy đôi môi và chiếc lưỡi của cô. Càng lúc càng tiến đến, Minh Trí bị cuốn vào một thứ si mê, anh ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trên da thịt Rin. Sự mê muội lên tột cùng, Minh Trí từ từ kéo bỏ lớp quần áo trên cơ thể hai người.
Rin bị đôi môi của anh làm cuốn hút, cô nhẹ hôn đón nhận nụ hôn từ anh một cách nhẹ nhàng, cô bị anh hôn đến u mê đến khi anh rời đôi môi mình tiến đến vị trí nhạy cảm thì cô mới phát hiện trên người đã không còn mặc gì. Cô hoảng sợ với sự u mê của mình, vẫn sợ nhất là Minh Trí nghĩ cô là loại dễ dãi sẽ càng xem thường. Nhưng không nghĩ được bao lâu, đôi môi nóng ấm của anh đã làm bay tan mọi suy nghĩ trong đầu cô, cô bây giờ chỉ là sự hưởng thụ và kích tình.
Minh Trí cầm đôi bàn chân bé của cô khẽ đưa ra, nhìn cô dịu dàng mà nói: Rin, cho anh
Rin mở mắt nhìn Minh Trí, đó là lần đầu anh không dùng từ nhị tiểu thư châm chọc cô, lại gọi cái tên Rin thân mật như vậy. Cô khẽ nhắm mắt lại đón nhận nơi hạ thể cảm giác kích tình tột độ.
Khi Rin tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối, bên cạnh cô là Minh Trí vẫn đang nhắm mắt, bàn tay anh choàng qua người cô. Cô đang nằm trong lòng anh thật ấm áp, đêm qua không biết bọn họ đã trải qua bao nhiêu lần đến khi cô mệt mà ngủ khi nào. Cô chợt nhớ đến Pi, hôm qua cô nói sẽ lấy đồ quay lại nhưng cuối cùng lại bị Minh Trí giữ lại làm chuyện này. Cô sợ Pi sẽ lo lắng cho mình, khẽ động người định qua phòng Pi thì Minh Trí liền lên tiếng.
- Còn rất sớm, cứ ngủ thêm đi.
- Tôi muốn sang xem Pi thế nào, hôm qua tôi nói sẽ qua ngủ với cậu ấy. - Cô giật mình khẽ nhìn Minh Trí ngượng ngùng
- Không sao, đêm qua lúc cô ngủ, cô ta qua tìm, tôi nói là từ nay cô ngủ ở đây. - anh khẽ nhắm mắt lại mà nói.
- Anh nói như vậy cô ấy sẽ hiểu nhầm. - Cô rối rít
- Hiểu nhầm? Tôi nghĩ cô ta sẽ hiểu đúng. - Minh Trí quàng tay qua người Rin mà ôm lấy.
- Á, mau buông tôi ra, anh làm gì thế. - Cô hét lên
- Đêm qua không phải rất ngoan ngoãn sao. Bây giờ còn giả bộ thục nữ làm gì, tôi nói đêm qua cô thật biết hưởng thụ. - Minh Trí vừa nói vừa để cô phía dưới mà chồm lên
- Tôi… tôi… - Cô nghĩ đến đêm qua bị anh ta dụ dỗ liền đỏ mặt.
Minh Trí nhìn thấy gương mặt ngại ngùng của Rin liền buồn cười, đôi môi chạm vào trán cô rồi nói: Mau ngủ đi, chỉ cần nhớ khi tôi chưa chán thì cô mãi mãi không được rời xa tôi.
- Nếu một ngày anh chán nhưng tôi vẫn không muốn rời xa anh thì sao? - Cô đau lòng mà lỡ miệng.
Minh Trí vội nhìn sang Rin, sau đó lạnh lùng mà nói: Số phận của cô tôi có thể thay đổi, nhưng đau thương tự do cô gây ra, cô phải tự nhận lấy.
Đúng vậy, yêu anh là đau thương của cô. Anh đã nhiều lần cảnh cáo rằng cô không được phép yêu anh. Nhưng trái tim cô cứ thế mà đập mạnh khi ở bên cạnh anh, cứ thế mà yêu anh không thể dừng lại. Nếu một ngày anh chán ghét mà bỏ cô, liệu cô có mong ngày ấy, mong một ngày phải rời ra anh.
Minh Trí ăn xong bỏ lên phòng làm việc, ở dưới chỉ còn mỗi Rin và Pi ngồi trò chuyện. Bữa cơm hôm nay những món ăn không có dầu mở nên Pi ăn được một ít và không bị nôn ra ngoài, Rin thấy vậy liền vui vẻ hẳn ra.
- Thưa tiểu thư, phòng đã chuẩn bị xong. Đây là chía khoá phòng của cô. - Cô Hoà tiến tới gần Pi đưa chìa khoá.
- Dạ vâng, con cảm ơn cô. Cô kêu con là Pi, đừng kêu là tiểu thư con không quen. - Pi ngại ngùng cầm chìa khoá phòng.
- Tiểu thư là bạn của cậu chủ thì tôi làm sao dám xưng hô với tiểu thư như vậy. Cậu chủ sẽ la rầy chúng tôi. - Cô Hoà vẫn cúi đầu trả lời Pi
- Đúng đó, cô cứ kêu con là Rin, cậu ấy là Pi. Còn anh ta có la rầy bác cứ nói là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này yêu cầu vậy. - Rin bá đạo lên tiếng.
- Dạ tôi thật không dám.
Nói xong cô Hoà cũng lui đi không để hai cô bắt thay đổi cách xưng hô, cậu chủ mà nghe được sẽ liền không hài lòng mà đuổi việc thì khổ.
Cô và Pi trò chuyện xong liền theo một người làm đi lên phòng dành cho Pi. Căn phòng rộng nhưng không bằng phòng của anh ta với đầy đủ mọi thứ tiện dụng, Pi khẽ nói.
- Rin, cậu xem Minh Trí thật tốt, căn phòng này to hơn cả căn chung cư của nhà tớ.
- Hi, anh ta là chủ tập đoàn Royal mà, cậu cứ yên tâm nghĩ ngơi ở đây. Mình sẽ ở chung phòng với cậu, mình về phòng lấy đồ. - Cô vội đi về phòng vì biết Minh Trí còn đang trong phòng làm việc.
Rin đứng trước cửa phòng Minh Trí, bàn tay mở cửa hé ra đủ cho đầu cô chen vào nhìn xung quanh bên trong. Yên tâm rằng Minh Trí không có trong vòng liền vội chạy vào thu xếp đồ của cô vào torng túi xách. Cô vội vàng không để ý phía cửa đang có người đứng tựa vào tường nhìn ngắm cô từ lúc nào.
Thu xếp xong, cô đứng lên tay cầm túi xách quay ra phía cửa thì giật bắn mình, Minh Trí đang đứng ngay trước mặt mà nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt lộ chút giận dữ, sau đó là nụ cười nhoẻn miệng.
- Nhị tiểu thư, cô muốn đi nơi nào? - Minh Trí khẽ hỏi.
- Tôi… tôi sẽ qua phòng Pi ngủ cùng cậu ấy. - Cô ấp úng
- Nếu cô ta tới đây, cướp đi vật làm ấm giường của tôi, cô nghĩ tôi có nên tiếp nhận cô ta. - Minh Trí tiến tới phía Rin, Rin càng lúc càng lùi ra phía sau.
- Đừng, anh đừng đuổi Pi đi, Pi đã không còn nơi nào để đi cả. - Cô hốt hoảng khi nghe Minh Trí doạ sẽ đuổi Pi đi
- Vậy cô nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, mang túi xách để lại vị trí cũ. - Anh ra lệnh, sau đó đưa tay ôm lấy hông cô nói. - Nhị tiểu thư, khi tôi chưa chán ghét cô, cô không được phép rời xa tôi nữa bước.
- Khi nào anh sẽ chán ghét tôi, tôi không muốn cả đời phải sống cùng anh. - Trong lòng cô nghẹn ngào mà hỏi.
- Cô yên tâm, cũng không xa nữa. Đến lúc Trịnh gia nhà cô mất hết tất cả, tôi sẽ buông tha cô. - Minh Trí đưa đôi môi nóng đến vành tai của Rin mà khẽ nói.
Trái tim Rin bỗng đau lên khi nghe anh nói như vậy, cô ngồi sụp xuống giường giương đôi mắt đỏ hoe đã tràn nước mắt. - Vì sao anh lại muốn hại Trịnh gia, vì sao phải đối xữ với tôi như vậy.
- Trịnh gia phải trả giá những gì mà họ sẽ làm. Còn cô, đã nói tốt nhất cứ hận tôi, hận càng sâu càng tốt. Nhất quyết cô không được phép yêu tôi cô gái nhỏ của tôi. - Minh Trí cúi đầu xuống hai bàn tay đặt bên cạnh giường, gương mặt nhìn thẳng đôi mắt tràn đầy nước mắt của Rin
- Tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Nếu anh muốn tôi hận, tôi sẽ hận. - Cô quay mặt đi, tránh nhìn vào đôi mắt anh.
Minh Trí dùng tay khẽ đưa lên cằm của Rin, kéo về phía hướng đến gương mặt mình nhìn đôi mắt ngấn lệ ấy, đôi môi nóng bỏng phía trước mà rung động. Anh khẽ đưa đôi môi mình chạm vào môi của Rin. Một dòng điện xẹt người, anh biết anh đang ham muốn cô gái nhỏ trước mắt nhưng lí trí lại không cho phép anh làm gì cô. Lần này Rin không đẩy anh ra, cũng không vùng vẫy như những lần trước. Anh cứ thế mà nhẹ nhàng chiếm lấy đôi môi và chiếc lưỡi của cô. Càng lúc càng tiến đến, Minh Trí bị cuốn vào một thứ si mê, anh ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trên da thịt Rin. Sự mê muội lên tột cùng, Minh Trí từ từ kéo bỏ lớp quần áo trên cơ thể hai người.
Rin bị đôi môi của anh làm cuốn hút, cô nhẹ hôn đón nhận nụ hôn từ anh một cách nhẹ nhàng, cô bị anh hôn đến u mê đến khi anh rời đôi môi mình tiến đến vị trí nhạy cảm thì cô mới phát hiện trên người đã không còn mặc gì. Cô hoảng sợ với sự u mê của mình, vẫn sợ nhất là Minh Trí nghĩ cô là loại dễ dãi sẽ càng xem thường. Nhưng không nghĩ được bao lâu, đôi môi nóng ấm của anh đã làm bay tan mọi suy nghĩ trong đầu cô, cô bây giờ chỉ là sự hưởng thụ và kích tình.
Minh Trí cầm đôi bàn chân bé của cô khẽ đưa ra, nhìn cô dịu dàng mà nói: Rin, cho anh
Rin mở mắt nhìn Minh Trí, đó là lần đầu anh không dùng từ nhị tiểu thư châm chọc cô, lại gọi cái tên Rin thân mật như vậy. Cô khẽ nhắm mắt lại đón nhận nơi hạ thể cảm giác kích tình tột độ.
Khi Rin tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối, bên cạnh cô là Minh Trí vẫn đang nhắm mắt, bàn tay anh choàng qua người cô. Cô đang nằm trong lòng anh thật ấm áp, đêm qua không biết bọn họ đã trải qua bao nhiêu lần đến khi cô mệt mà ngủ khi nào. Cô chợt nhớ đến Pi, hôm qua cô nói sẽ lấy đồ quay lại nhưng cuối cùng lại bị Minh Trí giữ lại làm chuyện này. Cô sợ Pi sẽ lo lắng cho mình, khẽ động người định qua phòng Pi thì Minh Trí liền lên tiếng.
- Còn rất sớm, cứ ngủ thêm đi.
- Tôi muốn sang xem Pi thế nào, hôm qua tôi nói sẽ qua ngủ với cậu ấy. - Cô giật mình khẽ nhìn Minh Trí ngượng ngùng
- Không sao, đêm qua lúc cô ngủ, cô ta qua tìm, tôi nói là từ nay cô ngủ ở đây. - anh khẽ nhắm mắt lại mà nói.
- Anh nói như vậy cô ấy sẽ hiểu nhầm. - Cô rối rít
- Hiểu nhầm? Tôi nghĩ cô ta sẽ hiểu đúng. - Minh Trí quàng tay qua người Rin mà ôm lấy.
- Á, mau buông tôi ra, anh làm gì thế. - Cô hét lên
- Đêm qua không phải rất ngoan ngoãn sao. Bây giờ còn giả bộ thục nữ làm gì, tôi nói đêm qua cô thật biết hưởng thụ. - Minh Trí vừa nói vừa để cô phía dưới mà chồm lên
- Tôi… tôi… - Cô nghĩ đến đêm qua bị anh ta dụ dỗ liền đỏ mặt.
Minh Trí nhìn thấy gương mặt ngại ngùng của Rin liền buồn cười, đôi môi chạm vào trán cô rồi nói: Mau ngủ đi, chỉ cần nhớ khi tôi chưa chán thì cô mãi mãi không được rời xa tôi.
- Nếu một ngày anh chán nhưng tôi vẫn không muốn rời xa anh thì sao? - Cô đau lòng mà lỡ miệng.
Minh Trí vội nhìn sang Rin, sau đó lạnh lùng mà nói: Số phận của cô tôi có thể thay đổi, nhưng đau thương tự do cô gây ra, cô phải tự nhận lấy.
Đúng vậy, yêu anh là đau thương của cô. Anh đã nhiều lần cảnh cáo rằng cô không được phép yêu anh. Nhưng trái tim cô cứ thế mà đập mạnh khi ở bên cạnh anh, cứ thế mà yêu anh không thể dừng lại. Nếu một ngày anh chán ghét mà bỏ cô, liệu cô có mong ngày ấy, mong một ngày phải rời ra anh.