Nghe lời Minh Trí nói, Rin chợt cười gượng rồi đưa mắt nhìn thẳng Minh Trí mà nói: Anh sai rồi, anh chưa từng yêu tôi, chưa một lần.- Nói rồi Rin quay mặt lại mà bước từng bước về phía cổng.
- Dù trước đây tôi chưa từng yêu cô nhưng đến bây giờ cô vẫn yêu tôi sao? - Minh Trí dùng tay kéo tay Rin lại.
- Hiện tại, ngay lúc này tôi vẫn yêu anh. Nhưng điều đó không còn quan trọng với cả tôi và anh, hai người chúng ta như hai đoạn thẳng song song. Tôi sẽ yêu anh cho đến hết ngày hôm nay. - Rin quay mặt lại nhìn Minh Trí, trên khoé mắt khẽ rơi một dòng lệ.
- Ý cô nói rằng ngày mai cô sẽ quên tôi. - Minh Trí dùng lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Rin.
Tay Rin đau nhói nhưng vẫn không muốn dứt ra, cô chợt cuối mặt xuống: Không dễ nhưng tôi sẽ làm được.
- Được, vậy tôi sẽ cho cô không thể quên được ngày hôm nay, ngày cuối cùng mà cô yêu tôi. - Minh Trí bỗng kéo Rin ngã vào người rồi bế thốc cô vào xe.
Rin hoảng hốt hét to: Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra. A, Pi ơi cứu mình với.
Mặc cho Rin kêu la Minh Trí nhanh chóng đưa cô vào xe mà cho xe chạy vụt đi.
Pi trong nhà, cứ trông ngóng phía ngoài cổng mà mãi không thấy Rin vào nhà, khi cô nóng lòng vừa bước chân gần đến cổng nghe tiếng rin kêu cứu liền chạy ra nhưng ch3 thấy vệt sáng của chiếc xe màu đen đang chạy đi. Pi lo lắng liền gọi Rin nhưng nhận ra dấu hiệu đầu dây bên kia tắt ngang, Pi gọi qua Trần Hậu.
- Alo, anh Hậu, Rin bị Minh Trí bắt đi rồi. - Pi nói nhanh không kịp thở.
Trần Hậu thoáng bất ngờ, nhưng rồi nhẹ nhàng trả lời với giọng buồn: Pi, không sao đâu thiếu gia sẽ không làm gì tổn hại tới Hà My.
- Cái gì mà không tổn hại, thiếu gia nhà các anh đã khiến cho Rin chịu bao nhiêu thương tổn rồi. - Pi tức giận mà hét.
- Pi, cô bình tĩnh đi. Tôi đảm bảo Hà My sẽ không xảy ra chuyện gì. - Trần Hậu đáp.
Nghe Trần Hậu nói vậy, Pi bình tĩnh hơn vì dù sao những lúc bọn họ gặp khó khăn thì anh ta đều ra tay giúp đỡ. Nếu Rin có chuyện gì xảy ra thì có lẽ anh ta đã xem như không có chuyện gì xảy ra như vậy. Pi bèn nói: Được rồi, tôi tin anh nhưng nếu Rin xảy ra chuyện gì thì dù thiếu gia nhà các anh là ai thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
- Tôi xin lấy danh dự mình ra mà đảm bảo Hà My đi với Minh Trí thiếu gia sẽ không xảy ra tổn hại nào. - Trần Hậu một lần nữa nhấn mạnh.
Pi cúp máy đi vào trong nhà nhưng trong lòng vẫn không yên, cô ngồi ngoài ghế sô phá đợi Rin rồi thiếp ngủ đi trên ghế.
Minh Trí bế Rin vào xe cho xe phóng đi, vào trong xe Rin càng lúc càng chống trả và mắng chửi Minh Trí.
- Tên đàn ông đáng chết này, mau thả tôi ra để tôi về nhà.
- Không phải cô nói sẽ yêu tôi đến hết hôm nay sao, sao bây giờ lại mắng chửi nặng lời như thế. - Minh Trí dùng hai tay ôm chặt Rin vào lòng không cho cô vùng vẫy.
- Tôi yêu là yêu Minh Trí của những ngày chưa bị mất đi trí nhớ, còn anh bây giờ đã là của người phụ nữ khác rồi tôi và anh không hề quen biết nhau. - Rin giận dữ nhưng sức của cô không thể vùng khỏi bàn tay rắn chắc của anh.
- Haha, cô gái nhỏ này tôi chính là Trần Minh Trí, giám đốc của tập đoàn tài chính Royal, chỉ có một mình tôi thôi cô còn muốn yêu Minh Trí nào nữa đây. - Minh Trí đưa gương mặt anh sát về phía Rin mà nói.
- Anh… anh mau tránh xa ra một chút. Anh… anh cố tình không muốn hiểu tôi nói. - Rin đẩy gương mặt Minh Trí ra xa ấp úng nói, trái tim đập loạn xạ khi gương mặt điển trai của Minh Trí tiến gần.
- Sao gương mặt lại đỏ ửng thế này, không phải trước kia là tình nhân của tôi sao. - Minh Trí nhìn gương mặt Rin đỏ ửng cảm thấy đáng yêu mà trêu chọc.
- Anh… thật là kẻ biến thái. - Rin cúi mặt xuống mà khẽ nói.
- Dám mắng tôi biến thái sao. Được, để tôi cho cô thấy thế nào là biến thái. - Minh Trí dùng tay nâng cằm Rin lên mà cười nói.
- Anh… anh muốn làm gì? - Rin chợt lo sợ.
Không trả lời Rin, chiếc xe màu đen dừng ngay trước Ciz, một người đàn ông mặc một bộ vest màu đen bế trên tay một cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu hồng nhạt mà tiến về cửa thang máy bấm tầng hai. Cô gái cứ thế mà hét lên, la lên khiến mọi người đều đưa mắt nhìn nhưng không một người nào dám lên tiếng. Cứ thế tầng hai của Ciz mở ra, một phòng VIP dành cho khách đặc biệt được Minh Trí dùng chân đạp vào, sau đó lại dùng chân mà đóng lại. Anh bế Rin trên tay tiến về chiếc giường lớn màu trắng tinh không một vệt màu nào mà đặt xuống.
- Anh… anh đưa tôi đến nơi này để làm gì. - Rin ra sức la hét nhưng không một ai dám ngăn cản anh, cô đã hết hơi sức mà nói ra.
- Cô nghĩ một nam một nữ đến nơi này để làm gì. - Minh Trí nhìn vào mắt Rin mà hỏi ngược lại.
- Chúng ta không có quan hệ đến mức có thể đến nơi này. - Rin hất cánh tay của Minh Trí đang để ngang bụng mà ngồi dậy với ý định bỏ về.
- Không được phép rời đi. - Minh Trí thấy cô nhổm dậy hiểu rõ ý định thì dùng hai tay đè lên vai cô ngã lại xuống giường sau đó đưa đôi môi gần lại đôi môi Rin
- Anh… anh không thể làm như thế. - Rin quay mặt đi tránh né nụ hôn của Minh Trí.
- Không gì có thể ngăn cản được tôi cả, cô từng là tình nhân của tôi thì phải quen với việc này chứ sao cứ lại giả vờ làm thục nữ. - Minh Trí châm chọc mà nói.
- Nhưng bây giờ tôi không còn là tình nhân của anh nữa, anh cung đã có người phụ nữ khác rồi. Anh làm như vậy không cảm thấy có lỗi với cô ấy. - Rin cũng chua xót mà nói.
Minh Trí chợt nhớ đến Tố Uyên, đôi bàn tay nới lỏng ra khỏi cơ thể của Rin. Trong lòng Minh Trí rối bời, lúc đầu chỉ muốn đến tìm Rin để xác định cảm giác của anh với cô ta như thế nào để có thể giải quyết mà đến với Tố Uyên không phải lo nghĩ nữa. Nhưng khi gặp Rin, sau khi hôn cô liền có cảm giác kì lạ trong lòng không muốn dứt. Sau khi bị cô nói khích vài câu liền ham muốn ăn cho hết cô gái này không kiềm lại được mà quên mất Tố Uyên đưa Rin đến Ciz.
Rin nhắc đến Tố Uyên khiến Minh Trí chợt dừng lại mọi hành động của mình, điều này Rin có thể cảm nhận được liền cảm thấy đau lòng nhưng miệng vẫn chua xót nói:
- Thiếu gia Minh Trí, phiền anh buông tôi ra. - Rin lấy tay đẩy mạnh tay Minh Trí ra khỏi người.
Minh Trí không trả lời vẫn ngồi yên trên giường, Rin nhìn anh sau đó xoay lưng mở cửa phòng VIP khách sạn Ciz mà đi ra ngoài.
Bên ngoài, Rin đứng tựa vào cửa phòng mà nước mắt rơi đầy gương mặt gầy của cô. Rin cảm thấy như vừa mất đi một thứ gì đó trên cơ thể, tim cô đau nhói từng bước nhẹ nhàng rời đi nhưng không đành. Vì cô biết, từ hôm nay tình yêu của cô và anh đã mất hết hy vọng.
Trong phòng, Minh Trí ngồi yên không nhìn về phía Rin trong đầu anh chất chứa nhiều suy nghĩ. Muốn quay lại ôm cô vào lòng mà lau khô nước mắt của cô nhưng bàn tay lại không làm được vì Tố Uyên. Anh đã quyết định chọn Tố Uyên thì không thể làm điều gì cho cô ấy đau lòng, Minh Trí nằm yên trong phòng ngẩn ngơ nhìn về phía cửa phòng chợt nói: Rin, xin lỗi vì anh không thể yêu em được.
Rin ra khỏi Ciz đón một chiếc taxi quay lại biệt thự hoa hồng trắng nhưng cô không biết phía sau cô là một chiếc xe màu đen đang theo sát phía sau. Sau khi cô bước xuống taxi thì chiếc xe đó cũng bỏ đi.
Trên chiếc xe màu đen, Tố Uyên tức giận mà nói:
- Nó chính là con nhỏ có thể sẽ ngán đường của em.
- Cưng à, em dự định sẽ làm gì nó. - Trương Luật ngồi kế bên nói.
- Em muốn nó biến mất khỏi thế giới này. - Tố Uyên hai mắt loé lên mà nói.
- Xem ra em không tự tin vào bản thân mình để câu được tên đó. - Trương Luật vuốt lên bờ má của Tố Uyên mà giễu cợt.
- Em chỉ muốn tiêu diệt vật cản đường mà thôi. - Tố Uyên nở nụ cười như thiên thần nói nhưng ai biết được nó thâm độc đến mức nào.
- Nụ cười của em khiến cho bao nhiêu kẻ say đắm, Tố Uyên cứ yên tâm anh sẽ làm theo mọi thứ em muốn chỉ cần em không phản bội anh. - Trương Luật đưa môi vào tai Tô Uyên khẽ nói.
Câu nói của hắn làm Tố Uyên khẽ giật mình nhưng cô ta vẫn tỏ ra bình tĩnh mà khẽ nói: Em yêu anh như vậy, em tất nhiên sẽ không phản bội anh.
Sau đó chiếc xe được lái tới một con hẻm vắng, Tố Uyên bước xuống xe đón một chiếc taxi về biệt thự Trần gia. Khi vào trong nhà thì đã thấy Minh Trí ngồi trong quầy bar trên tay cầm một ly rượu màu đỏ phía dưới chai rượu trên bàn đã vơi hơn một nữa. Tố Uyên đi đến bên Minh Trí nhẹ nhàng từ phía sau mà ôm lấy anh.
- Trí, hôm nay bỏ người ta đi đâu vậy. - Tố Uyên nhẹ giọng nói như một kẻ không biết gì.
- Anh có việc môt chút, em đã chọn được nhẫn chưa. - Minh Trí đưa ly rượu lên môi uống phần còn lại trong ly.
- Em vẫn chưa chọn, người ta là muốn anh và em cùng nhau lựa chọn. - Tố Uyên buông Minh Trí ra sau đó rót rượu thêm vào 2 ly trước mặt. - Có chuyện gì không vui sao, có muốn em cùng anh uống.
- Loại rượu này rất mạnh em không nên uống.
- Vậy anh cũng đừng uống nữa. - Tố Uyên dùng tay vuốt lên bờ ngực rắn chắc của Minh Trí liền nói. - Trí, anh mệt rồi em đỡ anh lên lầu nghĩ ngơi.
Minh Trí ngấm hơi men, nhìn Tố Uyên nhưng lại thấy hình ảnh của Rin liền cảm thấy trong lòng một sự hưng phấn ngọt ngào ôm lấy Tố Uyên rồi nhẹ đặt nụ hôn lên đôi môi Tố Uyên. Minh Trí rời môi cô ta khẽ hỏi trong hơi men ngấm dần vì loại rượu cực mạnh này.
- Ngày mai, em sẽ vẫn còn yêu anh chứ. - Minh Trí khẽ hỏi đàm chìm trong cơn say tình lẫn hơi men.
- Trí, em yêu anh suốt đời cả ngày mai và những ngày về sau. - Tố Uyên thấy Minh Trí ngọt ngào với mình liền nghĩ anh ta lần này thật muốn động vào mình. .
Minh Trí nghe câu trả lời cảm thấy hài lòng, bế thốc Tố Uyên trên tay mà đi lên phòng ngủ.
Buổi sáng, Minh Trí thức giấc thì đầu đau nhức, anh vươn mình tỉnh giấc thì gặp phải một cánh tay đang quàng qua bụng mình, anh nhìn sang thì thấy Tố Uyên đang nằm kế bên mình. Minh Trí nhìn lại mọi thứ trong phòng, quần áo của cả hai vứt lung tung trên sàn nhà trên người cả hai không còn thứ gì che thân. Đầu óc Minh Trí chợt nhớ lại chuyện hôm qua liền vội hốt hoảng, hôm qua sau khi gặp Rin về trong thâm tâm buồn phiền mà uống rượu sau đó có nói chuyện với Tố Uyên rồi chuyện gì xảy ra anh không hề nhớ rõ. Minh Trí khẽ đưa bàn tay Tố Uyên ra khỏi người rồi bỏ vào phòng vệ sinh.
Bên ngoài Tố Uyên đã tỉnh lại rất sớm nhưng cô giả vờ ngủ để xem thái độ của Minh Trí, trong lòng cô mỉm cười vì nếu Minh Trí nghĩ rằng cô và anh ta đã qua đêm thì Minh Trí chắc chắn sẽ có trách nhiệm với cô mà không nghĩ ngợi gì đến Rin nữa.
Minh Trí bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Tố Uyên đã tỉnh lại đang ngồi trên giường thì đi tới gần.
- Tối qua anh say, anh xin lỗi. - Minh Trí khẽ nói.
- Trí, không phải chúng ta sẽ đính hôn sao chuyện này trước sau cũng phải xảy ra thôi, anh không có lỗi gì cả. - Tố Uyên ngồi trên giường mà cười nói.
- Anh không nghĩ sẽ động vào em trước khi chúng ta chính thức đính hôn. - Minh Trí vẫn giữ thái độ tỏ ra hối hận.
- Không ngờ Trí của em quan niệm cổ hữu như vây. - Tố Uyên không ngượng ngùng đứng lên mặc dù trên người không có thứ gì che thân tiến lại nơi Minh Trí đang đứng.
Minh Trí thấy vậy liện dùng khăn đang khoác trên cổ mà che chắn lại cho Tố Uyên liền nói: Em đi tắm rồi xuống dùng bữa sáng, anh đến công ty.
- Trí, chiều nay anh cùng em đi mua nhẫn được chứ. - Tố Uyên vội nói.
- Được, chiều nay anh sẽ về đón em. - Minh Trí đi vào phòng thay quần áo nhàn nhạt nói.
**********************************************
Hôn lễ của Minh Trí và Tố Uyên đang dần tới. Đã một tháng trôi qua trong lặng lẽ, Rin và Minh Trí không còn gặp nhau một lần nào nữa.
Minh Trí cứ lao vào công việc, tập đoàn RoYal ngày một lớn mạnh ra quốc tế. Anh luôn biện minh bận việc để né tránh Tố Uyên, mặc dù trước đây anh hết lòng thương yêu cô gái này nhưng hiện tại với anh Tố Uyên chỉ còn tồn tại trách nhiệm và lời hứa.
Rin sau hôm đó đã quyết tâm không nhớ đến người có tên Minh Trí nữa, cô biết từ trước đến khi anh mất đi kí ức chưa từng có tình cảm với mình thì cô còn có thể hy vọng từ anh điều gì. Giá mà anh đã từng yêu cô thì cô nhất quyết sẽ tranh đấu cho đến cùng, nhưng tiếc rằng với cô anh không hề có thứ gọi là tình yêu. Rin cứ thế lao vào chăm sóc những đoá hoa hồng trắng vì sắp tới có một buổi lễ cần rất nhiều hoa hồng mà tiệm hoa đã đặt trước. Bây giờ chân cô đã phục hồi hẳn, cô có thể đi lại tự nhiên nhưng bác sĩ Quốc Toàn căn dặn cô không được phép chạy hoặc đi quá nhanh. Pi mang thai đã hơn 7 tháng nên rất nặng nề, vì vậy đây là thời gian mà Rin chăm sóc Pi trong giai đoạn cực nhọc của người phụ nữ.
Hôm nay, Pi và Rin đến gặp bác sĩ Toàn để anh ấy xem lại vết thương của Rin. Trong khi Pi đang ở ngoài đợi thỉ bác sĩ toàn liền hỏi Rin.
- Hà My, có vẻ như cô bạn của cô ghét tôi lắm nhỉ.
- Không đâu, cậu ấy không bao giờ ghét ai đâu.
- Sao tôi không thấy chồng cô ấy nhỉ.
- Bạn ấy là mẹ đơn thân.
- Thì ra là vậy, lần trước có nói nhưng tôi lại không thể tin.
- Vâng, Pi là cô gái rất tốt. Người nào lấy được cậu ấy thật sự có phúc phần.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
- Haha, tôi biết bác sĩ để ý bạn ấy.
Bác sĩ Quốc Toàn lặng cười, sau đo liền nói: Tôi chỉ sợ cô ấy ghét tôi, lần đầu gặp gỡ tôi đã có tình cảm rất tốt. Chỉ là cô ấy đang mang thai nên tôi nghĩ cô ấy đã có gia đình.
- Nếu anh thật lòng với Pi, thì bạn ấy sẽ không ghét anh tôi sẽ ủng hộ anh.
Sau khi kiểm tra xong, Rin đi ra ngoài liền nói.
- Pi, cậu theo bác sĩ Toàn đi lấy thuốc giúp mình, mình muốn đi vệ sinh sau đó sẽ đợi cậu trước cổng bệnh viện.
Pi nghe xong liền quay sang nhìn bác si Quốc Toàn tỏ ra khó chịu nhưng rồi cũng đi theo anh ta.
- Đây là thuốc của Hà My, cô hãy cho cô ấy uống theo đơn thuốc này. - Bác sĩ Quốc Toàn đưa thuốc cho Pi rồi nói.
- Tôi biết rồi, cảm ơn. - Pi cầm lấy thuốc liền đứng dậy toan bỏ đi.
- Cô có thể cho tôi biết tên thật? - Quốc Toàn vội hỏi theo.
Pi quay sang nhìn Quốc Toàn bất ngờ hỏi: Anh hỏi để làm gì?
- Tôi… tôi muốn cùng em tìm hiểu. - Quốc Toàn ấp úng nói.
Bịt thuốc trên tay Pi rớt xuống, sau đó cô liền cười vang lên một góc phòng. Sau đó liền nói:
- Anh muốn hẹn hò với một bà bầu 7 tháng sao? Không sợ chồng tôi cho anh nhập viện?- Pi vừa cười vừa nói.
- Cô là một người mẹ đơn thân, tôi thì không ngại hẹn hò với một người đang mang thai, tôi là bác sĩ mà. - Quốc Toàn tự tin nói.
- Anh đừng trêu chọc tôi nữa, tôi đi trước không để Rin đợi. - Pi nghĩ Quốc Toàn lại trêu chọc mình nên quay lưng bỏ đi.
- Tôi không đùa không, tôi nhất định sẽ theo đuổi đến khi nào em đồng ý làm bạn gái tôi. - Quốc Toàn vội nói theo.
Pi đ vội ra ngoài nhưng nghe được những lời mà Quốc Toàn nói trong lòng cảm thấy khó nghĩ. Tim cô đập mạnh sau khi nghe những lời của anh ta, rồi sau đó tự biện minh rằng suốt 21 năm qua đây là người đầu tiên tỏ tình với mình nên khó lòng tránh khỏi. Pi lấy tay sờ vào bụng khẽ nói: Con yêu, mẹ sẽ chỉ yêu 1 mình ba của con thôi, mặc dù có thể ba con mãi mãi không hề biết sự có mặt của con trên đời này.
Nghe lời Minh Trí nói, Rin chợt cười gượng rồi đưa mắt nhìn thẳng Minh Trí mà nói: Anh sai rồi, anh chưa từng yêu tôi, chưa một lần.- Nói rồi Rin quay mặt lại mà bước từng bước về phía cổng.
- Dù trước đây tôi chưa từng yêu cô nhưng đến bây giờ cô vẫn yêu tôi sao? - Minh Trí dùng tay kéo tay Rin lại.
- Hiện tại, ngay lúc này tôi vẫn yêu anh. Nhưng điều đó không còn quan trọng với cả tôi và anh, hai người chúng ta như hai đoạn thẳng song song. Tôi sẽ yêu anh cho đến hết ngày hôm nay. - Rin quay mặt lại nhìn Minh Trí, trên khoé mắt khẽ rơi một dòng lệ.
- Ý cô nói rằng ngày mai cô sẽ quên tôi. - Minh Trí dùng lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Rin.
Tay Rin đau nhói nhưng vẫn không muốn dứt ra, cô chợt cuối mặt xuống: Không dễ nhưng tôi sẽ làm được.
- Được, vậy tôi sẽ cho cô không thể quên được ngày hôm nay, ngày cuối cùng mà cô yêu tôi. - Minh Trí bỗng kéo Rin ngã vào người rồi bế thốc cô vào xe.
Rin hoảng hốt hét to: Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra. A, Pi ơi cứu mình với.
Mặc cho Rin kêu la Minh Trí nhanh chóng đưa cô vào xe mà cho xe chạy vụt đi.
Pi trong nhà, cứ trông ngóng phía ngoài cổng mà mãi không thấy Rin vào nhà, khi cô nóng lòng vừa bước chân gần đến cổng nghe tiếng rin kêu cứu liền chạy ra nhưng ch thấy vệt sáng của chiếc xe màu đen đang chạy đi. Pi lo lắng liền gọi Rin nhưng nhận ra dấu hiệu đầu dây bên kia tắt ngang, Pi gọi qua Trần Hậu.
- Alo, anh Hậu, Rin bị Minh Trí bắt đi rồi. - Pi nói nhanh không kịp thở.
Trần Hậu thoáng bất ngờ, nhưng rồi nhẹ nhàng trả lời với giọng buồn: Pi, không sao đâu thiếu gia sẽ không làm gì tổn hại tới Hà My.
- Cái gì mà không tổn hại, thiếu gia nhà các anh đã khiến cho Rin chịu bao nhiêu thương tổn rồi. - Pi tức giận mà hét.
- Pi, cô bình tĩnh đi. Tôi đảm bảo Hà My sẽ không xảy ra chuyện gì. - Trần Hậu đáp.
Nghe Trần Hậu nói vậy, Pi bình tĩnh hơn vì dù sao những lúc bọn họ gặp khó khăn thì anh ta đều ra tay giúp đỡ. Nếu Rin có chuyện gì xảy ra thì có lẽ anh ta đã xem như không có chuyện gì xảy ra như vậy. Pi bèn nói: Được rồi, tôi tin anh nhưng nếu Rin xảy ra chuyện gì thì dù thiếu gia nhà các anh là ai thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
- Tôi xin lấy danh dự mình ra mà đảm bảo Hà My đi với Minh Trí thiếu gia sẽ không xảy ra tổn hại nào. - Trần Hậu một lần nữa nhấn mạnh.
Pi cúp máy đi vào trong nhà nhưng trong lòng vẫn không yên, cô ngồi ngoài ghế sô phá đợi Rin rồi thiếp ngủ đi trên ghế.
Minh Trí bế Rin vào xe cho xe phóng đi, vào trong xe Rin càng lúc càng chống trả và mắng chửi Minh Trí.
- Tên đàn ông đáng chết này, mau thả tôi ra để tôi về nhà.
- Không phải cô nói sẽ yêu tôi đến hết hôm nay sao, sao bây giờ lại mắng chửi nặng lời như thế. - Minh Trí dùng hai tay ôm chặt Rin vào lòng không cho cô vùng vẫy.
- Tôi yêu là yêu Minh Trí của những ngày chưa bị mất đi trí nhớ, còn anh bây giờ đã là của người phụ nữ khác rồi tôi và anh không hề quen biết nhau. - Rin giận dữ nhưng sức của cô không thể vùng khỏi bàn tay rắn chắc của anh.
- Haha, cô gái nhỏ này tôi chính là Trần Minh Trí, giám đốc của tập đoàn tài chính Royal, chỉ có một mình tôi thôi cô còn muốn yêu Minh Trí nào nữa đây. - Minh Trí đưa gương mặt anh sát về phía Rin mà nói.
- Anh… anh mau tránh xa ra một chút. Anh… anh cố tình không muốn hiểu tôi nói. - Rin đẩy gương mặt Minh Trí ra xa ấp úng nói, trái tim đập loạn xạ khi gương mặt điển trai của Minh Trí tiến gần.
- Sao gương mặt lại đỏ ửng thế này, không phải trước kia là tình nhân của tôi sao. - Minh Trí nhìn gương mặt Rin đỏ ửng cảm thấy đáng yêu mà trêu chọc.
- Anh… thật là kẻ biến thái. - Rin cúi mặt xuống mà khẽ nói.
- Dám mắng tôi biến thái sao. Được, để tôi cho cô thấy thế nào là biến thái. - Minh Trí dùng tay nâng cằm Rin lên mà cười nói.
- Anh… anh muốn làm gì? - Rin chợt lo sợ.
Không trả lời Rin, chiếc xe màu đen dừng ngay trước Ciz, một người đàn ông mặc một bộ vest màu đen bế trên tay một cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu hồng nhạt mà tiến về cửa thang máy bấm tầng hai. Cô gái cứ thế mà hét lên, la lên khiến mọi người đều đưa mắt nhìn nhưng không một người nào dám lên tiếng. Cứ thế tầng hai của Ciz mở ra, một phòng VIP dành cho khách đặc biệt được Minh Trí dùng chân đạp vào, sau đó lại dùng chân mà đóng lại. Anh bế Rin trên tay tiến về chiếc giường lớn màu trắng tinh không một vệt màu nào mà đặt xuống.
- Anh… anh đưa tôi đến nơi này để làm gì. - Rin ra sức la hét nhưng không một ai dám ngăn cản anh, cô đã hết hơi sức mà nói ra.
- Cô nghĩ một nam một nữ đến nơi này để làm gì. - Minh Trí nhìn vào mắt Rin mà hỏi ngược lại.
- Chúng ta không có quan hệ đến mức có thể đến nơi này. - Rin hất cánh tay của Minh Trí đang để ngang bụng mà ngồi dậy với ý định bỏ về.
- Không được phép rời đi. - Minh Trí thấy cô nhổm dậy hiểu rõ ý định thì dùng hai tay đè lên vai cô ngã lại xuống giường sau đó đưa đôi môi gần lại đôi môi Rin
- Anh… anh không thể làm như thế. - Rin quay mặt đi tránh né nụ hôn của Minh Trí.
- Không gì có thể ngăn cản được tôi cả, cô từng là tình nhân của tôi thì phải quen với việc này chứ sao cứ lại giả vờ làm thục nữ. - Minh Trí châm chọc mà nói.
- Nhưng bây giờ tôi không còn là tình nhân của anh nữa, anh cung đã có người phụ nữ khác rồi. Anh làm như vậy không cảm thấy có lỗi với cô ấy. - Rin cũng chua xót mà nói.
Minh Trí chợt nhớ đến Tố Uyên, đôi bàn tay nới lỏng ra khỏi cơ thể của Rin. Trong lòng Minh Trí rối bời, lúc đầu chỉ muốn đến tìm Rin để xác định cảm giác của anh với cô ta như thế nào để có thể giải quyết mà đến với Tố Uyên không phải lo nghĩ nữa. Nhưng khi gặp Rin, sau khi hôn cô liền có cảm giác kì lạ trong lòng không muốn dứt. Sau khi bị cô nói khích vài câu liền ham muốn ăn cho hết cô gái này không kiềm lại được mà quên mất Tố Uyên đưa Rin đến Ciz.
Rin nhắc đến Tố Uyên khiến Minh Trí chợt dừng lại mọi hành động của mình, điều này Rin có thể cảm nhận được liền cảm thấy đau lòng nhưng miệng vẫn chua xót nói:
- Thiếu gia Minh Trí, phiền anh buông tôi ra. - Rin lấy tay đẩy mạnh tay Minh Trí ra khỏi người.
Minh Trí không trả lời vẫn ngồi yên trên giường, Rin nhìn anh sau đó xoay lưng mở cửa phòng VIP khách sạn Ciz mà đi ra ngoài.
Bên ngoài, Rin đứng tựa vào cửa phòng mà nước mắt rơi đầy gương mặt gầy của cô. Rin cảm thấy như vừa mất đi một thứ gì đó trên cơ thể, tim cô đau nhói từng bước nhẹ nhàng rời đi nhưng không đành. Vì cô biết, từ hôm nay tình yêu của cô và anh đã mất hết hy vọng.
Trong phòng, Minh Trí ngồi yên không nhìn về phía Rin trong đầu anh chất chứa nhiều suy nghĩ. Muốn quay lại ôm cô vào lòng mà lau khô nước mắt của cô nhưng bàn tay lại không làm được vì Tố Uyên. Anh đã quyết định chọn Tố Uyên thì không thể làm điều gì cho cô ấy đau lòng, Minh Trí nằm yên trong phòng ngẩn ngơ nhìn về phía cửa phòng chợt nói: Rin, xin lỗi vì anh không thể yêu em được.
Rin ra khỏi Ciz đón một chiếc taxi quay lại biệt thự hoa hồng trắng nhưng cô không biết phía sau cô là một chiếc xe màu đen đang theo sát phía sau. Sau khi cô bước xuống taxi thì chiếc xe đó cũng bỏ đi.
Trên chiếc xe màu đen, Tố Uyên tức giận mà nói:
- Nó chính là con nhỏ có thể sẽ ngán đường của em.
- Cưng à, em dự định sẽ làm gì nó. - Trương Luật ngồi kế bên nói.
- Em muốn nó biến mất khỏi thế giới này. - Tố Uyên hai mắt loé lên mà nói.
- Xem ra em không tự tin vào bản thân mình để câu được tên đó. - Trương Luật vuốt lên bờ má của Tố Uyên mà giễu cợt.
- Em chỉ muốn tiêu diệt vật cản đường mà thôi. - Tố Uyên nở nụ cười như thiên thần nói nhưng ai biết được nó thâm độc đến mức nào.
- Nụ cười của em khiến cho bao nhiêu kẻ say đắm, Tố Uyên cứ yên tâm anh sẽ làm theo mọi thứ em muốn chỉ cần em không phản bội anh. - Trương Luật đưa môi vào tai Tô Uyên khẽ nói.
Câu nói của hắn làm Tố Uyên khẽ giật mình nhưng cô ta vẫn tỏ ra bình tĩnh mà khẽ nói: Em yêu anh như vậy, em tất nhiên sẽ không phản bội anh.
Sau đó chiếc xe được lái tới một con hẻm vắng, Tố Uyên bước xuống xe đón một chiếc taxi về biệt thự Trần gia. Khi vào trong nhà thì đã thấy Minh Trí ngồi trong quầy bar trên tay cầm một ly rượu màu đỏ phía dưới chai rượu trên bàn đã vơi hơn một nữa. Tố Uyên đi đến bên Minh Trí nhẹ nhàng từ phía sau mà ôm lấy anh.
- Trí, hôm nay bỏ người ta đi đâu vậy. - Tố Uyên nhẹ giọng nói như một kẻ không biết gì.
- Anh có việc môt chút, em đã chọn được nhẫn chưa. - Minh Trí đưa ly rượu lên môi uống phần còn lại trong ly.
- Em vẫn chưa chọn, người ta là muốn anh và em cùng nhau lựa chọn. - Tố Uyên buông Minh Trí ra sau đó rót rượu thêm vào ly trước mặt. - Có chuyện gì không vui sao, có muốn em cùng anh uống.
- Loại rượu này rất mạnh em không nên uống.
- Vậy anh cũng đừng uống nữa. - Tố Uyên dùng tay vuốt lên bờ ngực rắn chắc của Minh Trí liền nói. - Trí, anh mệt rồi em đỡ anh lên lầu nghĩ ngơi.
Minh Trí ngấm hơi men, nhìn Tố Uyên nhưng lại thấy hình ảnh của Rin liền cảm thấy trong lòng một sự hưng phấn ngọt ngào ôm lấy Tố Uyên rồi nhẹ đặt nụ hôn lên đôi môi Tố Uyên. Minh Trí rời môi cô ta khẽ hỏi trong hơi men ngấm dần vì loại rượu cực mạnh này.
- Ngày mai, em sẽ vẫn còn yêu anh chứ. - Minh Trí khẽ hỏi đàm chìm trong cơn say tình lẫn hơi men.
- Trí, em yêu anh suốt đời cả ngày mai và những ngày về sau. - Tố Uyên thấy Minh Trí ngọt ngào với mình liền nghĩ anh ta lần này thật muốn động vào mình. .
Minh Trí nghe câu trả lời cảm thấy hài lòng, bế thốc Tố Uyên trên tay mà đi lên phòng ngủ.
Buổi sáng, Minh Trí thức giấc thì đầu đau nhức, anh vươn mình tỉnh giấc thì gặp phải một cánh tay đang quàng qua bụng mình, anh nhìn sang thì thấy Tố Uyên đang nằm kế bên mình. Minh Trí nhìn lại mọi thứ trong phòng, quần áo của cả hai vứt lung tung trên sàn nhà trên người cả hai không còn thứ gì che thân. Đầu óc Minh Trí chợt nhớ lại chuyện hôm qua liền vội hốt hoảng, hôm qua sau khi gặp Rin về trong thâm tâm buồn phiền mà uống rượu sau đó có nói chuyện với Tố Uyên rồi chuyện gì xảy ra anh không hề nhớ rõ. Minh Trí khẽ đưa bàn tay Tố Uyên ra khỏi người rồi bỏ vào phòng vệ sinh.
Bên ngoài Tố Uyên đã tỉnh lại rất sớm nhưng cô giả vờ ngủ để xem thái độ của Minh Trí, trong lòng cô mỉm cười vì nếu Minh Trí nghĩ rằng cô và anh ta đã qua đêm thì Minh Trí chắc chắn sẽ có trách nhiệm với cô mà không nghĩ ngợi gì đến Rin nữa.
Minh Trí bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Tố Uyên đã tỉnh lại đang ngồi trên giường thì đi tới gần.
- Tối qua anh say, anh xin lỗi. - Minh Trí khẽ nói.
- Trí, không phải chúng ta sẽ đính hôn sao chuyện này trước sau cũng phải xảy ra thôi, anh không có lỗi gì cả. - Tố Uyên ngồi trên giường mà cười nói.
- Anh không nghĩ sẽ động vào em trước khi chúng ta chính thức đính hôn. - Minh Trí vẫn giữ thái độ tỏ ra hối hận.
- Không ngờ Trí của em quan niệm cổ hữu như vây. - Tố Uyên không ngượng ngùng đứng lên mặc dù trên người không có thứ gì che thân tiến lại nơi Minh Trí đang đứng.
Minh Trí thấy vậy liện dùng khăn đang khoác trên cổ mà che chắn lại cho Tố Uyên liền nói: Em đi tắm rồi xuống dùng bữa sáng, anh đến công ty.
- Trí, chiều nay anh cùng em đi mua nhẫn được chứ. - Tố Uyên vội nói.
- Được, chiều nay anh sẽ về đón em. - Minh Trí đi vào phòng thay quần áo nhàn nhạt nói.
Hôn lễ của Minh Trí và Tố Uyên đang dần tới. Đã một tháng trôi qua trong lặng lẽ, Rin và Minh Trí không còn gặp nhau một lần nào nữa.
Minh Trí cứ lao vào công việc, tập đoàn RoYal ngày một lớn mạnh ra quốc tế. Anh luôn biện minh bận việc để né tránh Tố Uyên, mặc dù trước đây anh hết lòng thương yêu cô gái này nhưng hiện tại với anh Tố Uyên chỉ còn tồn tại trách nhiệm và lời hứa.
Rin sau hôm đó đã quyết tâm không nhớ đến người có tên Minh Trí nữa, cô biết từ trước đến khi anh mất đi kí ức chưa từng có tình cảm với mình thì cô còn có thể hy vọng từ anh điều gì. Giá mà anh đã từng yêu cô thì cô nhất quyết sẽ tranh đấu cho đến cùng, nhưng tiếc rằng với cô anh không hề có thứ gọi là tình yêu. Rin cứ thế lao vào chăm sóc những đoá hoa hồng trắng vì sắp tới có một buổi lễ cần rất nhiều hoa hồng mà tiệm hoa đã đặt trước. Bây giờ chân cô đã phục hồi hẳn, cô có thể đi lại tự nhiên nhưng bác sĩ Quốc Toàn căn dặn cô không được phép chạy hoặc đi quá nhanh. Pi mang thai đã hơn tháng nên rất nặng nề, vì vậy đây là thời gian mà Rin chăm sóc Pi trong giai đoạn cực nhọc của người phụ nữ.
Hôm nay, Pi và Rin đến gặp bác sĩ Toàn để anh ấy xem lại vết thương của Rin. Trong khi Pi đang ở ngoài đợi thỉ bác sĩ toàn liền hỏi Rin.
- Hà My, có vẻ như cô bạn của cô ghét tôi lắm nhỉ.
- Không đâu, cậu ấy không bao giờ ghét ai đâu.
- Sao tôi không thấy chồng cô ấy nhỉ.
- Bạn ấy là mẹ đơn thân.
- Thì ra là vậy, lần trước có nói nhưng tôi lại không thể tin.
- Vâng, Pi là cô gái rất tốt. Người nào lấy được cậu ấy thật sự có phúc phần.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
- Haha, tôi biết bác sĩ để ý bạn ấy.
Bác sĩ Quốc Toàn lặng cười, sau đo liền nói: Tôi chỉ sợ cô ấy ghét tôi, lần đầu gặp gỡ tôi đã có tình cảm rất tốt. Chỉ là cô ấy đang mang thai nên tôi nghĩ cô ấy đã có gia đình.
- Nếu anh thật lòng với Pi, thì bạn ấy sẽ không ghét anh tôi sẽ ủng hộ anh.
Sau khi kiểm tra xong, Rin đi ra ngoài liền nói.
- Pi, cậu theo bác sĩ Toàn đi lấy thuốc giúp mình, mình muốn đi vệ sinh sau đó sẽ đợi cậu trước cổng bệnh viện.
Pi nghe xong liền quay sang nhìn bác si Quốc Toàn tỏ ra khó chịu nhưng rồi cũng đi theo anh ta.
- Đây là thuốc của Hà My, cô hãy cho cô ấy uống theo đơn thuốc này. - Bác sĩ Quốc Toàn đưa thuốc cho Pi rồi nói.
- Tôi biết rồi, cảm ơn. - Pi cầm lấy thuốc liền đứng dậy toan bỏ đi.
- Cô có thể cho tôi biết tên thật? - Quốc Toàn vội hỏi theo.
Pi quay sang nhìn Quốc Toàn bất ngờ hỏi: Anh hỏi để làm gì?
- Tôi… tôi muốn cùng em tìm hiểu. - Quốc Toàn ấp úng nói.
Bịt thuốc trên tay Pi rớt xuống, sau đó cô liền cười vang lên một góc phòng. Sau đó liền nói:
- Anh muốn hẹn hò với một bà bầu tháng sao? Không sợ chồng tôi cho anh nhập viện?- Pi vừa cười vừa nói.
- Cô là một người mẹ đơn thân, tôi thì không ngại hẹn hò với một người đang mang thai, tôi là bác sĩ mà. - Quốc Toàn tự tin nói.
- Anh đừng trêu chọc tôi nữa, tôi đi trước không để Rin đợi. - Pi nghĩ Quốc Toàn lại trêu chọc mình nên quay lưng bỏ đi.
- Tôi không đùa không, tôi nhất định sẽ theo đuổi đến khi nào em đồng ý làm bạn gái tôi. - Quốc Toàn vội nói theo.
Pi đ vội ra ngoài nhưng nghe được những lời mà Quốc Toàn nói trong lòng cảm thấy khó nghĩ. Tim cô đập mạnh sau khi nghe những lời của anh ta, rồi sau đó tự biện minh rằng suốt năm qua đây là người đầu tiên tỏ tình với mình nên khó lòng tránh khỏi. Pi lấy tay sờ vào bụng khẽ nói: Con yêu, mẹ sẽ chỉ yêu mình ba của con thôi, mặc dù có thể ba con mãi mãi không hề biết sự có mặt của con trên đời này.