Rin trên xe đi tới nơi mà nghĩ rằng Minh Trí đang bị tai nạn trong lòng vô cùng lo lắng. Trong lòng đã dặn mình không được nghĩ đến Minh Trí nữa nhưng khi nghe tin Minh Trí bị tai nạn thì cô không thể cầm lòng mà nhanh chóng chạy đến.
- Anh chạy nhanh đến địa chỉ này giúp tôi với. - Rin hối người tài xế phía trước.
- Vâng, tôi sẽ cố gắng. - Tên tài xế gật đầu miệng khẽ cười nhếch mép.
Chiếc xe chạy đến một hẻm vắng rồi tấp vào một ngôi nhà nhỏ.
- Anh gì đó ơi, anh có đi nhầm địa chỉ không? - Rin thấy chiếc xe đi vào con đường vắng liền lên tiếng hỏi.
- Không sai đâu, tôi đi đến đúng địa chỉ cô nói mà.
Chiếc xe dừng trước căn nhà nhỏ này, Rin bước xuống miệng khẽ nói: Trong con đường này làm sao có thể xảy ra tai nạn nguy hiểm được và nếu có tai nạn thì xe của anh ấy đâu?. Cô đang suy nghĩ thì phía sau có một chiếc khăn bịt miệng cô lại, Rin phản kháng chống đối nhưng rồi chìm sâu vào cơn mê.
Rin tỉnh lại thì trước mắt mình là Tố Uyên đang ngồi phía trước, một nụ cười trên môi cô ta hé nở đấy thâm độc.
- Thì ra là cô sao? - Rin mở mắt thấy Tố Uyên liền không khỏi bất ngờ.
- Tỉnh rồi sao? - Tố Uyên đi tới gần Rin.
- Cô bắt tôi để làm gì? Minh Trí cũng đã là của cô rồi. - Rin không thể hiểu Tố Uyên đang muốn làm gì.
- Mày chính là nguyên nhân là Minh Trí đối xữ với tao như vậy. Nếu mày chết đi thì anh ta sẽ đau khổ cả đời, tao chỉ muốn bắt mày hù doạ mà tránh xa Minh Trí ra nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Minh Trí đã bỏ rơi tao thì tao cũng sẽ cướp đi người mà anh ta yêu nhất. - Tố Uyên chửi rủa.
- Cô nhầm rồi, anh ta không hề yêu tôi. - Rin không sợ hại, trong lòng chỉ nực cười.
- Minh Trí yêu mày, mày phải chết một cách thê thảm nhất thì nỗi nhục này tao mới có thể rửa được. - Tố Uyên rút ra một khẩu súng ngắn đưa về phía Rin/
- Cô nghĩ anh ta sẽ đau lòng khi tôi chết sao? Nếu anh ta yêu tôi thì đã không đính hôn với cô, người Minh Trí yêu là cô từ trước và sau khi mất đi kí ức về tôi thì anh ta chỉ yêu một mình cô. - Rin khẽ nhắm mắt, hai dòng nước mắt lăn dài.
- Trước kia tao không quan tâm, nhưng hiện tại trong lòng tên đàn ông chết tiệt đó chỉ có mày. Trịnh Hà My, mày phải chết. - Khẩu súng giơ lên nhắm vào đâu Rin.
******************
Pi đi đến địa điểm trong điện thoại của Rin làm rơi nhưng không thấy Rin cũng không hề có dấu tích của một vụ tai nạn nào vừa mới xảy ra, trong lòng đầy nghi ngờ Pi dùng điện thoại gọi cho Trần Hậu.
- Pi, có chuyện gì sao? - Trần Hậu trả lời điện thoại của Pi.
- Thiếu gia nhà các anh có xảy ra chuyện gì hay không? - Pi nghi ngờ hỏi.
- Cô hỏi vậy là có ý gì, Minh Trí thiếu gia vẫn bình an, hiện đang ờ biệt thự Trần gia. - Trần Hậu khó hiểu đáp.
- À, không có chuyện gì đâu anh Hậu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. - Pi trả lời rồi vội cúp máy.
Pi biết đã có chuyện không may xảy ra với Rin nên sau khi dừng cuộc gọi với Trần Hậu, lấy tấm car mà Ken đưa liền bấm gọi:
- Alo. - Ken nghe máy.
- Ken, tôi là Pi đây. - Pi vội lên tiếng.
- Pi sao, có chuyện gì mà gọi cho tôi. - Ken ái ngại đáp.
- Không hay rồi, có lẽ Rin đã bị bắt đi rồi. - Pi lo lắng mà nói.
- Cái gì, bị bắt đi là sao? Cô đang ở đâu? - Ken nghe Rin bị bắt liền hoảng hốt.
Pi kể lại mọi chuyện cho Ken nghe sau đó KEn nhanh chóng lao xe đến nơi mà Rin đã bị bắt đi.
- Ken chúng ta phải làm gì đây? - Pi vừa thấy Ken xuống xe thì vội hỏi trong hoảng loạn.
- Pi, cô nên về nhà đi chuyện này tôi sẽ lo liệu. - Ken thấy Pi đang hoảng loạn nên khuyên cô nên về nhà nghĩ ngơi.
- Không, tôi muốn đi tìm Rin tôi không thể nào yên tâm ở nhà được. Lần này tôi có linh cảm rất rất xấu. - Pi nói trong nước mắt.
- Được rồi, tôi đã nhờ phía cảnh sát rồi. Cô cứ yên tâm họ sẽ nhanh chóng tìm ra, đây là người bạn thân của tôi nghiệp vụ rất cao. - Ken dùng khăn lau dòng nước mắt trên gương mặt xanh xao của Pi.
- Tôi muốn đi theo anh để tìm Rin, anh có thể đưa tôi đi cùng không Ken. - Pi khẽ nhìn Ken mà nói.
- Nhưng tôi sợ rất nguy hiểm, cô lại đang mang thai. - Ken lưỡng lự.
- Không sao cả, tôi sẽ cẩn thận. - Pi vẫn kiên quyết đòi theo.
- Được rồi, nhưng cô phải ở yên trong xe không được phép xuống nơi nguy hiểm. - Ken đồng ý đưa Pi theo.
Hai người sau đó lên xe mà dời đi, trên xe Pi một phần lo cho Rin một phần ngồi bên cạnh Ken thì trong lòng cảm thấy xuyến xao dù biết trong lòng KEn chỉ có một mình Rin nhưng gương mặt Pi không tránh được ửng hồng.
- Cô nóng sao? - Ken nhìn gương mặt Pi đỏ ửng liền hỏi.
- À… vâng… tôi thấy hơi nóng.- Pi ngượng ngùng trả lời.
Ken không đáp mà hạ nhiệt độ trong xe xuống, điện thoại trong túi Ken reng lên.
- Alo, đã tìm được chưa Hoàng Quân. - Ken vội nhấc máy.
- Tôi đang khoanh vùng đối tượng xung quanh cô gái mà cậu muốn tìm, đã có người xung quanh thấy cô gái ấy lên xe cùng một tốp những tên cao to bặm trơn và đi về hướng ngoại thành.
- Các cậu có thể điều tra nhanh nhất chổ của cô ta hiện tại hay không. - Ken lo lắng.
- Bên mình đang cố gắng, khi nào có tin gì mới mình sẽ báo cho cậu.
- Cảm ơn Hoàng Quân, cô gái này rất quan trọng với mình.
Pi ngổi một bên nghe cuộc hội thoại của Ken thì trong lòng buồn bã, cô cúi mặt không nói gì.
Trần Hậu sau khi nhận được cú điện thoại lạ lùng của Pi thì sinh nghi ngờ mà gọi cho đám vệ sĩ đi theo Rin.
- Đại ca, bọn em vừa đang định gọi cho anh.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
- Dạ, bọn em mất dấu cô gái đó rồi.
- Cái gì, mất dấu là sao?
- Lúc sáng cô gái đó lên một chiếc taxi, bọn em chạy theo nhưng hình như thằng tài xế đó biết có người theo nên chạy dè chừng và thừa cơ trốn mất.
- Bọn ăn hại, mau đi tìm cô ta cho tôi. Huy động tất cả anh em lục tung cái thành phố này lên để tìm được cô ta.
Trần Hậu một phen lo lắng mà hét lên điện thoại thì vô tình Minh Trí đi tới và nghe được tất cả liền hỏi.
- Cậu đang tìm người sao?
- Thiếu gia, vệ sĩ bên cạnh Hà My tiểu thư vừa gọi báo mất dấu cô ấy rồi. Khi nãy bạn thân cô ấy gọi đến và hỏi thiếu gia có xảy ra chuyện gì không, có vẻ chuyện này không hề đơn giản. - Trần Hậu suy đoán Rin đã xảy ra chuyện.
- Chúng ta mau đi tìm người, nhất định không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì. - Minh Trí vừa nghe Rin bị nạn liền tức tốc cùng Trần Hậu lao ra xe mà chạy đi.
Trên xe, Trần Hậu rút điện thoại mà gọi cho Trương Luật.
- Alo, mày biết nơi nào bí mật của Tố Uyên hay không. - Trần Hậu đoán rằng chỉ có Tố Uyên mới có âm mưu hại cô gái hiền lành như Rin.
- Cô ta lại gây ra chuyện gì sao? - Trương Luật đang ngồi trong khách sạn nhấp nháp một ít rượu.
- Có biết hay không? Tố Uyên có thể đã bắt cóc Hà My - Trần Hậu hét lên.
- Con rắn độc đó nếu ra tay thì dại gì tìm một vị trí cũ, nhưng tao đoán được nó sẽ dùng nơi nào. Chỉ cần mày đảm bảo xong chuyện sẽ giao nó cho tao. - Trương Luật cười đểu.
- Được, mau nói là nơi nào. - Trần Hậu vội hỏi.
- Căn nhà hoang tại vùng xxx là nơi mà nó nhất định sẽ xữ con nhỏ người yêu bé bỏng của mày. - Trương Luật khẽ nói.
- Đừng nói bậy, mày chắc chắn chứ.
- Tao nghĩ cũng 90% là nó sẽ đến đó.
Trần Hậu không nói nữa liền quay xe chạy ngược lại theo hướng mà Trương Luật đưa ra.
- Cậu nghĩ Tố Uyên bắt Rin sao? - Minh Trí lên tiếng.
- Không phải cô ta thì ai có lại muốn làm hại Hà My tiểu thư.
- Không ngờ Tố Uyên lại là người như vậy.
Trương Luật sau khi cúp điện thoại thì cười khẽ, đưa ly rượu lên môi mà uống sạch sau đó khoác áo vào mà rời đi.
#*#
Khẩu súng đưa về phía Rin, gương mặt thiên thần của Tố Uyên khẽ cười thành tiếng đưa tay lên cò chỉ cần một cái nhấp nhẹ thì mạng sống của Rin không còn nữa.
- Vì cái gì mà cô lại hành động như vậy? - Rin khẽ nhìn Tố Uyên mà hỏi.
- Mày gan thật, súng tới đầu mà không hề rung sợ. - Tố Uyên vẫn cười nhếch mép.
- Tôi không sợ chết, vì tôi mất tất cả rồi chết cũng không có gì hối tiếc. - Rin khẽ nói.
- Vậy tốt, tao sẽ cho mày mãn nguyện. Nhưng mày yên tâm, không lâu nữa tên mà mày thầm thương trộm nhớ sẽ đến nơi này và tụi mày sẽ chết chung. - Tố Uyên hạ khẩu súng xuống mà cười to.
- Cô… cô đã làm gì Minh Trí. - Rin lo lắng.
- Haha, nếu Trần Minh Trí yêu mày thật sự thì nó cũng phải chết nhưng nếu nó không yêu mày thì sẽ được sống, haha. Tao đã cài bom quanh ngôi nhà này rồi, chỉ cần một cái nhấn nút thì mọi thứ sẽ nổ tung, nổ tung tất cả haha.
- Cô điên rồi Tố Uyên. - Rin nhìn Tố Uyên mà không thể tưởng được một cô gái xinh đẹp như vậy lại thật độc ác.
- Đúng vậy, chính tụi mày đã ép tao điên lên rồi.
- Cô làm như vậy thì cũng sẽ bị bắt và có thể bị tử hình. Tố Uyên giết một mình tôi và bỏ đi đừng làm hại Minh Trí. - Rin không muốn bất cứ tổn thương nào đến người cô yêu thương.
- Thật cao đẹp, nhưng mày yên tâm đi. Tao cũng sẽ đi theo mày và anh ta để ngăn cản tụi mày đến với nhau. Mãi mãi tụi mày sẽ không bao giờ đến với nhau được kiếp này, kiếp sau haha.
Rin không nói gì nữa, trên người bị trói chặt không thể cử động. Cô đang hy vọng, cô hy vọng Minh Trí không yêu cô, ghét cô hay căm hận cô cũng được miễn sao Trần Minh Trí đừng đến, anh đừng đến Trần Minh Trí.
Rin trên xe đi tới nơi mà nghĩ rằng Minh Trí đang bị tai nạn trong lòng vô cùng lo lắng. Trong lòng đã dặn mình không được nghĩ đến Minh Trí nữa nhưng khi nghe tin Minh Trí bị tai nạn thì cô không thể cầm lòng mà nhanh chóng chạy đến.
- Anh chạy nhanh đến địa chỉ này giúp tôi với. - Rin hối người tài xế phía trước.
- Vâng, tôi sẽ cố gắng. - Tên tài xế gật đầu miệng khẽ cười nhếch mép.
Chiếc xe chạy đến một hẻm vắng rồi tấp vào một ngôi nhà nhỏ.
- Anh gì đó ơi, anh có đi nhầm địa chỉ không? - Rin thấy chiếc xe đi vào con đường vắng liền lên tiếng hỏi.
- Không sai đâu, tôi đi đến đúng địa chỉ cô nói mà.
Chiếc xe dừng trước căn nhà nhỏ này, Rin bước xuống miệng khẽ nói: Trong con đường này làm sao có thể xảy ra tai nạn nguy hiểm được và nếu có tai nạn thì xe của anh ấy đâu?. Cô đang suy nghĩ thì phía sau có một chiếc khăn bịt miệng cô lại, Rin phản kháng chống đối nhưng rồi chìm sâu vào cơn mê.
Rin tỉnh lại thì trước mắt mình là Tố Uyên đang ngồi phía trước, một nụ cười trên môi cô ta hé nở đấy thâm độc.
- Thì ra là cô sao? - Rin mở mắt thấy Tố Uyên liền không khỏi bất ngờ.
- Tỉnh rồi sao? - Tố Uyên đi tới gần Rin.
- Cô bắt tôi để làm gì? Minh Trí cũng đã là của cô rồi. - Rin không thể hiểu Tố Uyên đang muốn làm gì.
- Mày chính là nguyên nhân là Minh Trí đối xữ với tao như vậy. Nếu mày chết đi thì anh ta sẽ đau khổ cả đời, tao chỉ muốn bắt mày hù doạ mà tránh xa Minh Trí ra nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Minh Trí đã bỏ rơi tao thì tao cũng sẽ cướp đi người mà anh ta yêu nhất. - Tố Uyên chửi rủa.
- Cô nhầm rồi, anh ta không hề yêu tôi. - Rin không sợ hại, trong lòng chỉ nực cười.
- Minh Trí yêu mày, mày phải chết một cách thê thảm nhất thì nỗi nhục này tao mới có thể rửa được. - Tố Uyên rút ra một khẩu súng ngắn đưa về phía Rin/
- Cô nghĩ anh ta sẽ đau lòng khi tôi chết sao? Nếu anh ta yêu tôi thì đã không đính hôn với cô, người Minh Trí yêu là cô từ trước và sau khi mất đi kí ức về tôi thì anh ta chỉ yêu một mình cô. - Rin khẽ nhắm mắt, hai dòng nước mắt lăn dài.
- Trước kia tao không quan tâm, nhưng hiện tại trong lòng tên đàn ông chết tiệt đó chỉ có mày. Trịnh Hà My, mày phải chết. - Khẩu súng giơ lên nhắm vào đâu Rin.
Pi đi đến địa điểm trong điện thoại của Rin làm rơi nhưng không thấy Rin cũng không hề có dấu tích của một vụ tai nạn nào vừa mới xảy ra, trong lòng đầy nghi ngờ Pi dùng điện thoại gọi cho Trần Hậu.
- Pi, có chuyện gì sao? - Trần Hậu trả lời điện thoại của Pi.
- Thiếu gia nhà các anh có xảy ra chuyện gì hay không? - Pi nghi ngờ hỏi.
- Cô hỏi vậy là có ý gì, Minh Trí thiếu gia vẫn bình an, hiện đang ờ biệt thự Trần gia. - Trần Hậu khó hiểu đáp.
- À, không có chuyện gì đâu anh Hậu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. - Pi trả lời rồi vội cúp máy.
Pi biết đã có chuyện không may xảy ra với Rin nên sau khi dừng cuộc gọi với Trần Hậu, lấy tấm car mà Ken đưa liền bấm gọi:
- Alo. - Ken nghe máy.
- Ken, tôi là Pi đây. - Pi vội lên tiếng.
- Pi sao, có chuyện gì mà gọi cho tôi. - Ken ái ngại đáp.
- Không hay rồi, có lẽ Rin đã bị bắt đi rồi. - Pi lo lắng mà nói.
- Cái gì, bị bắt đi là sao? Cô đang ở đâu? - Ken nghe Rin bị bắt liền hoảng hốt.
Pi kể lại mọi chuyện cho Ken nghe sau đó KEn nhanh chóng lao xe đến nơi mà Rin đã bị bắt đi.
- Ken chúng ta phải làm gì đây? - Pi vừa thấy Ken xuống xe thì vội hỏi trong hoảng loạn.
- Pi, cô nên về nhà đi chuyện này tôi sẽ lo liệu. - Ken thấy Pi đang hoảng loạn nên khuyên cô nên về nhà nghĩ ngơi.
- Không, tôi muốn đi tìm Rin tôi không thể nào yên tâm ở nhà được. Lần này tôi có linh cảm rất rất xấu. - Pi nói trong nước mắt.
- Được rồi, tôi đã nhờ phía cảnh sát rồi. Cô cứ yên tâm họ sẽ nhanh chóng tìm ra, đây là người bạn thân của tôi nghiệp vụ rất cao. - Ken dùng khăn lau dòng nước mắt trên gương mặt xanh xao của Pi.
- Tôi muốn đi theo anh để tìm Rin, anh có thể đưa tôi đi cùng không Ken. - Pi khẽ nhìn Ken mà nói.
- Nhưng tôi sợ rất nguy hiểm, cô lại đang mang thai. - Ken lưỡng lự.
- Không sao cả, tôi sẽ cẩn thận. - Pi vẫn kiên quyết đòi theo.
- Được rồi, nhưng cô phải ở yên trong xe không được phép xuống nơi nguy hiểm. - Ken đồng ý đưa Pi theo.
Hai người sau đó lên xe mà dời đi, trên xe Pi một phần lo cho Rin một phần ngồi bên cạnh Ken thì trong lòng cảm thấy xuyến xao dù biết trong lòng KEn chỉ có một mình Rin nhưng gương mặt Pi không tránh được ửng hồng.
- Cô nóng sao? - Ken nhìn gương mặt Pi đỏ ửng liền hỏi.
- À… vâng… tôi thấy hơi nóng.- Pi ngượng ngùng trả lời.
Ken không đáp mà hạ nhiệt độ trong xe xuống, điện thoại trong túi Ken reng lên.
- Alo, đã tìm được chưa Hoàng Quân. - Ken vội nhấc máy.
- Tôi đang khoanh vùng đối tượng xung quanh cô gái mà cậu muốn tìm, đã có người xung quanh thấy cô gái ấy lên xe cùng một tốp những tên cao to bặm trơn và đi về hướng ngoại thành.
- Các cậu có thể điều tra nhanh nhất chổ của cô ta hiện tại hay không. - Ken lo lắng.
- Bên mình đang cố gắng, khi nào có tin gì mới mình sẽ báo cho cậu.
- Cảm ơn Hoàng Quân, cô gái này rất quan trọng với mình.
Pi ngổi một bên nghe cuộc hội thoại của Ken thì trong lòng buồn bã, cô cúi mặt không nói gì.
Trần Hậu sau khi nhận được cú điện thoại lạ lùng của Pi thì sinh nghi ngờ mà gọi cho đám vệ sĩ đi theo Rin.
- Đại ca, bọn em vừa đang định gọi cho anh.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
- Dạ, bọn em mất dấu cô gái đó rồi.
- Cái gì, mất dấu là sao?
- Lúc sáng cô gái đó lên một chiếc taxi, bọn em chạy theo nhưng hình như thằng tài xế đó biết có người theo nên chạy dè chừng và thừa cơ trốn mất.
- Bọn ăn hại, mau đi tìm cô ta cho tôi. Huy động tất cả anh em lục tung cái thành phố này lên để tìm được cô ta.
Trần Hậu một phen lo lắng mà hét lên điện thoại thì vô tình Minh Trí đi tới và nghe được tất cả liền hỏi.
- Cậu đang tìm người sao?
- Thiếu gia, vệ sĩ bên cạnh Hà My tiểu thư vừa gọi báo mất dấu cô ấy rồi. Khi nãy bạn thân cô ấy gọi đến và hỏi thiếu gia có xảy ra chuyện gì không, có vẻ chuyện này không hề đơn giản. - Trần Hậu suy đoán Rin đã xảy ra chuyện.
- Chúng ta mau đi tìm người, nhất định không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì. - Minh Trí vừa nghe Rin bị nạn liền tức tốc cùng Trần Hậu lao ra xe mà chạy đi.
Trên xe, Trần Hậu rút điện thoại mà gọi cho Trương Luật.
- Alo, mày biết nơi nào bí mật của Tố Uyên hay không. - Trần Hậu đoán rằng chỉ có Tố Uyên mới có âm mưu hại cô gái hiền lành như Rin.
- Cô ta lại gây ra chuyện gì sao? - Trương Luật đang ngồi trong khách sạn nhấp nháp một ít rượu.
- Có biết hay không? Tố Uyên có thể đã bắt cóc Hà My - Trần Hậu hét lên.
- Con rắn độc đó nếu ra tay thì dại gì tìm một vị trí cũ, nhưng tao đoán được nó sẽ dùng nơi nào. Chỉ cần mày đảm bảo xong chuyện sẽ giao nó cho tao. - Trương Luật cười đểu.
- Được, mau nói là nơi nào. - Trần Hậu vội hỏi.
- Căn nhà hoang tại vùng xxx là nơi mà nó nhất định sẽ xữ con nhỏ người yêu bé bỏng của mày. - Trương Luật khẽ nói.
- Đừng nói bậy, mày chắc chắn chứ.
- Tao nghĩ cũng % là nó sẽ đến đó.
Trần Hậu không nói nữa liền quay xe chạy ngược lại theo hướng mà Trương Luật đưa ra.
- Cậu nghĩ Tố Uyên bắt Rin sao? - Minh Trí lên tiếng.
- Không phải cô ta thì ai có lại muốn làm hại Hà My tiểu thư.
- Không ngờ Tố Uyên lại là người như vậy.
Trương Luật sau khi cúp điện thoại thì cười khẽ, đưa ly rượu lên môi mà uống sạch sau đó khoác áo vào mà rời đi.
Khẩu súng đưa về phía Rin, gương mặt thiên thần của Tố Uyên khẽ cười thành tiếng đưa tay lên cò chỉ cần một cái nhấp nhẹ thì mạng sống của Rin không còn nữa.
- Vì cái gì mà cô lại hành động như vậy? - Rin khẽ nhìn Tố Uyên mà hỏi.
- Mày gan thật, súng tới đầu mà không hề rung sợ. - Tố Uyên vẫn cười nhếch mép.
- Tôi không sợ chết, vì tôi mất tất cả rồi chết cũng không có gì hối tiếc. - Rin khẽ nói.
- Vậy tốt, tao sẽ cho mày mãn nguyện. Nhưng mày yên tâm, không lâu nữa tên mà mày thầm thương trộm nhớ sẽ đến nơi này và tụi mày sẽ chết chung. - Tố Uyên hạ khẩu súng xuống mà cười to.
- Cô… cô đã làm gì Minh Trí. - Rin lo lắng.
- Haha, nếu Trần Minh Trí yêu mày thật sự thì nó cũng phải chết nhưng nếu nó không yêu mày thì sẽ được sống, haha. Tao đã cài bom quanh ngôi nhà này rồi, chỉ cần một cái nhấn nút thì mọi thứ sẽ nổ tung, nổ tung tất cả haha.
- Cô điên rồi Tố Uyên. - Rin nhìn Tố Uyên mà không thể tưởng được một cô gái xinh đẹp như vậy lại thật độc ác.
- Đúng vậy, chính tụi mày đã ép tao điên lên rồi.
- Cô làm như vậy thì cũng sẽ bị bắt và có thể bị tử hình. Tố Uyên giết một mình tôi và bỏ đi đừng làm hại Minh Trí. - Rin không muốn bất cứ tổn thương nào đến người cô yêu thương.
- Thật cao đẹp, nhưng mày yên tâm đi. Tao cũng sẽ đi theo mày và anh ta để ngăn cản tụi mày đến với nhau. Mãi mãi tụi mày sẽ không bao giờ đến với nhau được kiếp này, kiếp sau haha.
Rin không nói gì nữa, trên người bị trói chặt không thể cử động. Cô đang hy vọng, cô hy vọng Minh Trí không yêu cô, ghét cô hay căm hận cô cũng được miễn sao Trần Minh Trí đừng đến, anh đừng đến Trần Minh Trí.