Trịnh Đạt ngồi trong phòng nhìn ra phía cửa sổ xa xa, những hàng hoa hồng trắng tươi tốt bên ngoài. Đôi mắt của ông buồn bã, những chuyện ngày xưa cứ thế như trở về. Người mà ông yêu thương cũng không thể vì cô ấy mà hy sinh danh vọng, nay Trịnh gia cũng tiêu tan trong tay mình, đúng là quả báo cho một con người không chung thuỷ.
Ông vẫn còn nhớ như in cái ngày mà cha mẹ đuổi người phụ nữ ấy đi, nhất quyết không chấp nhận chỉ vì không môn đăng hộ đối và chính là con gái của kẻ có huyết thống thâm thù cùng Trịnh gia. Đôi mắt Trịnh Đạt nhắm lại, hai dòng nước mắt rơi xuống.
- Bây giờ tại nơi này anh khóc, thì không thể giải quyết điều gì? - Một giọng nói vang lên phía sau Trịnh Đạt.
- Em vào khi nào? - Trịnh Đạt quay lại nhìn thấy Trịnh phu nhân đứng phía sau.
- Cho đến hôm nay, anh vẫn không thể quên cô ta. Em đơn giản chỉ là anh theo ý gia đình mà cưới về. - Trịnh phu nhân buồn bã nói.
- Đã qua rồi, người cũng đã chết rồi. - Trịnh Đạt lắc đầu nói.
- Người chết nhưng để lại bao nhớ nhung cho người sống, con em luôn ở bên cạnh anh nhưng anh không hề có một chút quan tâm. - Trịnh phu nhân trách móc.
- Hơn 20 năm qua, anh không hề làm gì có lỗi với gia đình, thân là chủ tịch nhưng luôn giữ chừng mực mà không xã giao nam nữ bên ngoài. Em còn mong điều gì hơn điều đó.
- Nhưng trong lòng anh, không hề có em, anh luôn nghĩ đến người phụ nữ trước khi em lấy anh.
- Anh vẫn luôn thương yêu mẹ con em.
- Thương yêu sao? Chỉ một chuyện của Hà My đã cho thấy anh xem trọng cái gia sản của Trịnh gia hơn con gái của tôi.
Trịnh Đạt không biết phải trả lời để trấn an phu nhân như thế nào thì tiếng khóc của Rose vang lên bên phòng, Trịnh phu nhân vội vã đi ra ngoài để chăm sóc Rose. Từ ngày nhiều chuyện xảy ra, Trịnh phu nhân luôn chăm sóc Rose tận tình như cháu ruột của mình. Với vẻ đẹp đáng yêu của Rose, Trịnh phu nhân luôn thương yêu và bế bé con trên tay cưng nựng.
Rose sinh ra đời đã mất đi người mẹ nhưng lại được sự yêu thương của tất cả mọi người.
*******************
Trong phòng hồi sức, gương mặt Rin xanh xao do lượng máu đã rút đi. Cơ thể cô vẫn còn yếu nay lại cho một lượng máu như vậy khiến cô không thể ngồi vững, chỉ vì lượng máu đủ cho quá trình phẫu thuật khá nhiều.
Minh Trí ngồi trên chiếc ghế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Rin mở đôi mắt của mình mỉm cười.
- Chị Kim đã phẩu thuật chưa?
- Đã đưa vào phòng phẫu thuật, em đừng quá lo lắng. - Minh Trí nhẹ nhàng đáp.
- Hy vọng bác sĩ sẽ cứu được đứa con trong bụng chị ấy. - Rin biết sức mình không thể ngồi dậy mà đi tới phòng phẫu thuật, cô nằm im nhìn lên nóc nhà. - Minh Trí, chỉ còn một tháng nữa em phải đi rồi, em chỉ hy vọng làm được điều gì cho những thương thân yêu của em.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ ngơi trước. - Minh Trí vuốt đôi má của Rin, lòng anh cũng rối rắm bất lực về chuyện của cô.
- Nếu theo như lời Bảo Ngọc nói thì em và chị Thiên Kim vào sinh nhật lần thứ 22t sẽ phải chết. - Rin khẽ rơi nước mắt.
- Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách. - Minh Trí dùng tay lau giọt nước mắt đi.
- Em không sợ mìh phải chết, em chỉ không muốn xa anh, thương tiếc cho đứa trẻ trong bụng của Thiên Kim. - Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. - Minh Trí, hứa với em khi em đi rồi, anh hãy thay em chăm sóc cha mẹ, em trai Tuấn Hà và bé Rose.
- Cô gái nhỏ, em sẽ không sao, anh nhất định tìm cách giải lời nguyền kia. - Minh Trí nắm chặt đôi bàn tay, anh nhất định tìm cách cứu Rin.
Rin biết Minh Trí chỉ nói vậy để trấn an mình, dù anh là một người tài giỏi trong thương trường nhưng đây là một khái niệm khác, nó liên quan đến tâm linh mà Minh Trí tài ba cũng không thể thay đổi được. Có lẽ cô phải chấp nhận số phận, chỉ tiếc cho Thiên Kim và Trần Hậu họ vừa nhận ra được tình cảm dành cho nhau đã phải chia lìa.
- Minh Trí, em rất hạnh phúc khi bên anh. Dù chúng ta một ngày sẽ chia lìa, em vẫn cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh và yêu anh. - Rin đưa đôi tay sờ lên đường nét trên gương mặt Minh Trí, cô muốn nhìn anh thật kĩ để khi cô đi vẫn sẽ giữ mãi hình ảnh anh trong tim.
- Rin, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, nhất định là mãi mãi. - Minh Trí nắm lấy bàn tay Rin.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trịnh Đạt và vợ bước vào. Sau khi Thiên Kim đưa vào phòng phẫu thuật thì Minh Trí cho người báo tin và đón hai người bọn họ đến, dù gì thì họ vẫn là cha mẹ của 2 cô. Trịnh phu nhân lo lắng đi tới gần Rin đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt hoe đỏ.
- Rin, con không sao chứ?
- Mẹ, con không sao cả. - Rin cố gắng mỉm cười cho bà đừng lo lắng.
- Mẹ nghe tài xế nói, Thiên Kim bị trúng đạn sao, vì sao trở nên như vậy? - Trịnh phu nhân hỏi.
Rin đưa ánh máy hướng qua nhìn Trịnh Đạt, sau đó khẽ đáp:" Chị ấy, chị ấy… đến cứu con và bị bắn trúng. Hiện tại chị ấy đang làm phẫu thuật, mẹ hãy qua với chị ấy."
Trịnh phu nhân nghe vậy liền nói:" Mẹ qua xem chị con như thế nào, con nhớ nghĩ ngơi thật tốt." - Nói rồi bà được người của Minh Trí dẫn qua nơi mà Trịnh Thiên Kim đang làm phẫu thuật.
- Rin, con có chuyện muốn nói với ta sao? - Trịnh Đạt thấy Trịnh phu nhân vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn cô mà hỏi.
- Đúng là không gì có thể qua mắt được cha.- Rin cố gắng ngồi tựa vào thành giường để nói.
- Cha có biết Bảo Ngọc hay không, chính là kết quả của mối tình giữa cha và Trần phu nhân quá cố.
- Ta cũng vừa mới biết sự có mặt của nó trên đời, nhưng… ta không có can đảm để nhận con gái. - Trịnh Đạt ngồi trên ghế trả lời, đôi mắt đau lòng.
- Cha cũng không còn cơ hội nhận chị ấy nữa, chị ấy là hận chúng ta đến mức đã tự sát. - Rin khoé mắt cay cay mà nói, tuy không thân thiết nhưng tình cảm chị em huyết thống khiến cô không thể không đau lòng.
- Con nói gì… Con bé, con bé đã tự sát…. - Trịnh Đạt kinh ngạc, không ngờ sự thù hận của Bảo Ngọc lại dẫn đến cái chết.
Rin không còn thể nói nữa, chỉ còn biết ôm mặt mà khóc nức nở, cô không thể nào quên hình ảnh Bảo Ngọc trước mặt cô mà ngã xuống. Minh Trí đi tới, Rin vừa rút lượng máu khá nhiều, giờ lại quá xúc động sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô. Anh đến bên cạnh dỗ dành.
- Đừng quá xúc động, mọi chuyện sẽ qua thôi, sẽ qua thôi. - Sau đó nhìn sang Trịnh Đạt đang ngồi thất thần:" Trịnh lão gia, tôi có việc cần nói với ông."
Sau khi Rin khóc thì thiếp ngủ đi trong mệt mỏi, lúc này Minh Trí ra hiệu chi Trịnh Đạt ra bên ngoài để nói chuyện.
- Trịnh lão gia, chắc hẳn ông biết về lời nguyền của họ Trịnh. Hiện tại chỉ còn một tháng nữa hai cô ấy sẽ đến sinh nhật 22t, ông có thể khoanh tay đứng nhìn họ ra đi sao? - Minh Trí ngồi trên hàng ghế màu xanh, vẻ mặt lo lắng.
- Tôi không đứng nhìn còn có thể làm được gì, Trịnh gia trước nay ai ai cũng sợ lời nguyền kia mà không dám sinh đứa con thứ hai hoặc có thì cũng đã bỏ đi từ khi chưa chào đời.
- Nhu nhược, không hề bất ngờ khi Trịnh Kim sụp đổ trong tay ông. - Minh Trí lắc đầu bỏ đi.
- Cậu cũng có thể làm được gì, lời nguyền đó chỉ có người có huyết thống của bà ta giải được, nhưng hiện tại có lẽ đã không còn ai. - Trịnh Đạt nói theo.
Minh Trí bước tiếp đi không trả lời, không lẽ lại không còn cách nào có thể giải quyết sao, anh sẽ mất đi cô mãi mãi sao?
************
Thiên Kim phẫu thuật thành công, đứa bé trong bụng được giữ lại. Minh Trí quay về RoYal tiếp tục điều hành tập đoàn, RoYal vị một thời gian Trần Phó Quang điều hành đi xuống thì khi Minh Trí bước chân vào làm chủ tịch thì nhanh chóng vực lại, những chiến lược và hợp đồng do chính mưu lược của anh dành lấy mang lại RoYal ngày một phát triển toàn cầu.
Rin một mực muốn quay về biệt thự hoa hồng trắng sống cùng ba mẹ và chị Thiên Kim, Minh Trí lại muốn đón cô về sống cùng mình tại biệt thự Trần gia nhưng cô quyết liệt từ chối. Cô không muốn để lại quá nhiều kí ức của cả hai, rồi một khi cô ra đi Minh Trí sẽ lại thật đau lòng. Những ngày này, Rin tỏ ra bận rộn chăm sóc Rose từng chút một, luôn từ chối những cuộc hẹn của anh nhưng trong lòng thì nhớ Minh Trí vô bờ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thời gian của hai chị em cô chỉ còn lại 10 ngày cuối cùng.
Ngày thứ 10:
Rin cùng cha mẹ được Trần Hậu đưa đến bệnh viện để đón Thiên Kim về, tình hình sức khoẻ của chị ấy đã ổn định nhưng hiện tại tình trạng ăn uống không được tốt, chị ấy luôn buồn nôn khi nhìn thấy thức ăn. NGười lo lắng nhất có lẽ là Trần Hậu, anh luôn ở kề bên chăm sóc Thiên Kim từng chút một nhưng Thiên Kim luôn tỏ ra xa lánh Trần Hậu, người mang thai luôn suy nghĩ nhiều có lẽ chị ấy đang có tâm sự giống như cô.
Trờ về lại biệt thự hoa hồng trắng, Thiên Kim đi thẳng vào trong phòng không nói với Trần Hậu một lời. Rin mỉm cười nói:
- Có lẽ chị ấy mệt, anh về trước. Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ gia đình tôi. - Rin chân thành nói.
- Là trách nhiệm của tôi, cô ấy vì tôi mà bị thương. - Trần Hậu vừa nói vừa nhìn hướng phòng của Thiên Kim. - Tôi nợ cô ấy rất nhiều.
- Đừng tự trách bản thân nữa, mọi chuyện đã qua rồi.
- Vâng, tôi về trước. - Trần Hậu nói, nhìn về căn phòng của Thiên Kim một lượt rồi quay bước ra về.
Trần Hậu ra về, Rin đi tới trước cửa phòng của Thiên Kim gõ cửa.
- Chị Kim, là em, em có thể vào bên trong?
- Ừ, em vào đi. - Thiên Kim bên trong nghe tiếng Rin thì đáp lời.
- Chị, chị cảm thấy trong người đã khoẻ hơn hay chưa, có muốn dùng gì em sẽ nấu cho chị. - Rin đi tới bên cạnh Thiên Kim mà ngồi xuống.
- Chị đã khoẻ hẳn rồi, vết thương cũng đã lành vài phần. Anh ta đã về chưa. - Thiên Kim nhìn cánh cửa đã đóng lại mà hỏi.
- Trần Hậu đã ra về rồi, chị vì sao lại tránh mặt người ta. Suốt thời gian qua anh ấy luôn lo lăng chăm sóc chị.
- Không phải là em, cũng tránh mặt Minh Trí. - Thiên Kim đau lòng nhìn em gái.
- Đúng là chúng ta là chị em song sinh. - Rin cười buồn.
- Thời gian còn lại chỉ là 10 ngày. Em có sợ không, Rin? - Thiên Ki nắm chặt tay Rin.
- Em không sợ, chỉ cảm thấy luyến tiếc. Còn chị? - Rin đáp.
- Chị rất sợ. Sợ nhìn thấy nước mắt của mẹ, nhìn thấy nét đau lòng trên gương mặt anh ấy. Đứa trẻ trong bụng chị không hề có lỗi. - Thiên Kim bật khóc, dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Hai cô gái, mang hai số phận giống nhau ôm nhau khóc. Khóc không phải vì họ sợ tử thần đang ngày một đến gần. Họ khóc vì số phận cuộc đời của họ quá nghiệt ngã, quá bất công...
Trịnh Đạt ngồi trong phòng nhìn ra phía cửa sổ xa xa, những hàng hoa hồng trắng tươi tốt bên ngoài. Đôi mắt của ông buồn bã, những chuyện ngày xưa cứ thế như trở về. Người mà ông yêu thương cũng không thể vì cô ấy mà hy sinh danh vọng, nay Trịnh gia cũng tiêu tan trong tay mình, đúng là quả báo cho một con người không chung thuỷ.
Ông vẫn còn nhớ như in cái ngày mà cha mẹ đuổi người phụ nữ ấy đi, nhất quyết không chấp nhận chỉ vì không môn đăng hộ đối và chính là con gái của kẻ có huyết thống thâm thù cùng Trịnh gia. Đôi mắt Trịnh Đạt nhắm lại, hai dòng nước mắt rơi xuống.
- Bây giờ tại nơi này anh khóc, thì không thể giải quyết điều gì? - Một giọng nói vang lên phía sau Trịnh Đạt.
- Em vào khi nào? - Trịnh Đạt quay lại nhìn thấy Trịnh phu nhân đứng phía sau.
- Cho đến hôm nay, anh vẫn không thể quên cô ta. Em đơn giản chỉ là anh theo ý gia đình mà cưới về. - Trịnh phu nhân buồn bã nói.
- Đã qua rồi, người cũng đã chết rồi. - Trịnh Đạt lắc đầu nói.
- Người chết nhưng để lại bao nhớ nhung cho người sống, con em luôn ở bên cạnh anh nhưng anh không hề có một chút quan tâm. - Trịnh phu nhân trách móc.
- Hơn năm qua, anh không hề làm gì có lỗi với gia đình, thân là chủ tịch nhưng luôn giữ chừng mực mà không xã giao nam nữ bên ngoài. Em còn mong điều gì hơn điều đó.
- Nhưng trong lòng anh, không hề có em, anh luôn nghĩ đến người phụ nữ trước khi em lấy anh.
- Anh vẫn luôn thương yêu mẹ con em.
- Thương yêu sao? Chỉ một chuyện của Hà My đã cho thấy anh xem trọng cái gia sản của Trịnh gia hơn con gái của tôi.
Trịnh Đạt không biết phải trả lời để trấn an phu nhân như thế nào thì tiếng khóc của Rose vang lên bên phòng, Trịnh phu nhân vội vã đi ra ngoài để chăm sóc Rose. Từ ngày nhiều chuyện xảy ra, Trịnh phu nhân luôn chăm sóc Rose tận tình như cháu ruột của mình. Với vẻ đẹp đáng yêu của Rose, Trịnh phu nhân luôn thương yêu và bế bé con trên tay cưng nựng.
Rose sinh ra đời đã mất đi người mẹ nhưng lại được sự yêu thương của tất cả mọi người.
Trong phòng hồi sức, gương mặt Rin xanh xao do lượng máu đã rút đi. Cơ thể cô vẫn còn yếu nay lại cho một lượng máu như vậy khiến cô không thể ngồi vững, chỉ vì lượng máu đủ cho quá trình phẫu thuật khá nhiều.
Minh Trí ngồi trên chiếc ghế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Rin mở đôi mắt của mình mỉm cười.
- Chị Kim đã phẩu thuật chưa?
- Đã đưa vào phòng phẫu thuật, em đừng quá lo lắng. - Minh Trí nhẹ nhàng đáp.
- Hy vọng bác sĩ sẽ cứu được đứa con trong bụng chị ấy. - Rin biết sức mình không thể ngồi dậy mà đi tới phòng phẫu thuật, cô nằm im nhìn lên nóc nhà. - Minh Trí, chỉ còn một tháng nữa em phải đi rồi, em chỉ hy vọng làm được điều gì cho những thương thân yêu của em.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ ngơi trước. - Minh Trí vuốt đôi má của Rin, lòng anh cũng rối rắm bất lực về chuyện của cô.
- Nếu theo như lời Bảo Ngọc nói thì em và chị Thiên Kim vào sinh nhật lần thứ t sẽ phải chết. - Rin khẽ rơi nước mắt.
- Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách. - Minh Trí dùng tay lau giọt nước mắt đi.
- Em không sợ mìh phải chết, em chỉ không muốn xa anh, thương tiếc cho đứa trẻ trong bụng của Thiên Kim. - Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. - Minh Trí, hứa với em khi em đi rồi, anh hãy thay em chăm sóc cha mẹ, em trai Tuấn Hà và bé Rose.
- Cô gái nhỏ, em sẽ không sao, anh nhất định tìm cách giải lời nguyền kia. - Minh Trí nắm chặt đôi bàn tay, anh nhất định tìm cách cứu Rin.
Rin biết Minh Trí chỉ nói vậy để trấn an mình, dù anh là một người tài giỏi trong thương trường nhưng đây là một khái niệm khác, nó liên quan đến tâm linh mà Minh Trí tài ba cũng không thể thay đổi được. Có lẽ cô phải chấp nhận số phận, chỉ tiếc cho Thiên Kim và Trần Hậu họ vừa nhận ra được tình cảm dành cho nhau đã phải chia lìa.
- Minh Trí, em rất hạnh phúc khi bên anh. Dù chúng ta một ngày sẽ chia lìa, em vẫn cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh và yêu anh. - Rin đưa đôi tay sờ lên đường nét trên gương mặt Minh Trí, cô muốn nhìn anh thật kĩ để khi cô đi vẫn sẽ giữ mãi hình ảnh anh trong tim.
- Rin, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, nhất định là mãi mãi. - Minh Trí nắm lấy bàn tay Rin.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trịnh Đạt và vợ bước vào. Sau khi Thiên Kim đưa vào phòng phẫu thuật thì Minh Trí cho người báo tin và đón hai người bọn họ đến, dù gì thì họ vẫn là cha mẹ của cô. Trịnh phu nhân lo lắng đi tới gần Rin đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt hoe đỏ.
- Rin, con không sao chứ?
- Mẹ, con không sao cả. - Rin cố gắng mỉm cười cho bà đừng lo lắng.
- Mẹ nghe tài xế nói, Thiên Kim bị trúng đạn sao, vì sao trở nên như vậy? - Trịnh phu nhân hỏi.
Rin đưa ánh máy hướng qua nhìn Trịnh Đạt, sau đó khẽ đáp:" Chị ấy, chị ấy… đến cứu con và bị bắn trúng. Hiện tại chị ấy đang làm phẫu thuật, mẹ hãy qua với chị ấy."
Trịnh phu nhân nghe vậy liền nói:" Mẹ qua xem chị con như thế nào, con nhớ nghĩ ngơi thật tốt." - Nói rồi bà được người của Minh Trí dẫn qua nơi mà Trịnh Thiên Kim đang làm phẫu thuật.
- Rin, con có chuyện muốn nói với ta sao? - Trịnh Đạt thấy Trịnh phu nhân vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn cô mà hỏi.
- Đúng là không gì có thể qua mắt được cha.- Rin cố gắng ngồi tựa vào thành giường để nói.
- Cha có biết Bảo Ngọc hay không, chính là kết quả của mối tình giữa cha và Trần phu nhân quá cố.
- Ta cũng vừa mới biết sự có mặt của nó trên đời, nhưng… ta không có can đảm để nhận con gái. - Trịnh Đạt ngồi trên ghế trả lời, đôi mắt đau lòng.
- Cha cũng không còn cơ hội nhận chị ấy nữa, chị ấy là hận chúng ta đến mức đã tự sát. - Rin khoé mắt cay cay mà nói, tuy không thân thiết nhưng tình cảm chị em huyết thống khiến cô không thể không đau lòng.
- Con nói gì… Con bé, con bé đã tự sát…. - Trịnh Đạt kinh ngạc, không ngờ sự thù hận của Bảo Ngọc lại dẫn đến cái chết.
Rin không còn thể nói nữa, chỉ còn biết ôm mặt mà khóc nức nở, cô không thể nào quên hình ảnh Bảo Ngọc trước mặt cô mà ngã xuống. Minh Trí đi tới, Rin vừa rút lượng máu khá nhiều, giờ lại quá xúc động sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô. Anh đến bên cạnh dỗ dành.
- Đừng quá xúc động, mọi chuyện sẽ qua thôi, sẽ qua thôi. - Sau đó nhìn sang Trịnh Đạt đang ngồi thất thần:" Trịnh lão gia, tôi có việc cần nói với ông."
Sau khi Rin khóc thì thiếp ngủ đi trong mệt mỏi, lúc này Minh Trí ra hiệu chi Trịnh Đạt ra bên ngoài để nói chuyện.
- Trịnh lão gia, chắc hẳn ông biết về lời nguyền của họ Trịnh. Hiện tại chỉ còn một tháng nữa hai cô ấy sẽ đến sinh nhật t, ông có thể khoanh tay đứng nhìn họ ra đi sao? - Minh Trí ngồi trên hàng ghế màu xanh, vẻ mặt lo lắng.
- Tôi không đứng nhìn còn có thể làm được gì, Trịnh gia trước nay ai ai cũng sợ lời nguyền kia mà không dám sinh đứa con thứ hai hoặc có thì cũng đã bỏ đi từ khi chưa chào đời.
- Nhu nhược, không hề bất ngờ khi Trịnh Kim sụp đổ trong tay ông. - Minh Trí lắc đầu bỏ đi.
- Cậu cũng có thể làm được gì, lời nguyền đó chỉ có người có huyết thống của bà ta giải được, nhưng hiện tại có lẽ đã không còn ai. - Trịnh Đạt nói theo.
Minh Trí bước tiếp đi không trả lời, không lẽ lại không còn cách nào có thể giải quyết sao, anh sẽ mất đi cô mãi mãi sao?
Thiên Kim phẫu thuật thành công, đứa bé trong bụng được giữ lại. Minh Trí quay về RoYal tiếp tục điều hành tập đoàn, RoYal vị một thời gian Trần Phó Quang điều hành đi xuống thì khi Minh Trí bước chân vào làm chủ tịch thì nhanh chóng vực lại, những chiến lược và hợp đồng do chính mưu lược của anh dành lấy mang lại RoYal ngày một phát triển toàn cầu.
Rin một mực muốn quay về biệt thự hoa hồng trắng sống cùng ba mẹ và chị Thiên Kim, Minh Trí lại muốn đón cô về sống cùng mình tại biệt thự Trần gia nhưng cô quyết liệt từ chối. Cô không muốn để lại quá nhiều kí ức của cả hai, rồi một khi cô ra đi Minh Trí sẽ lại thật đau lòng. Những ngày này, Rin tỏ ra bận rộn chăm sóc Rose từng chút một, luôn từ chối những cuộc hẹn của anh nhưng trong lòng thì nhớ Minh Trí vô bờ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thời gian của hai chị em cô chỉ còn lại ngày cuối cùng.
Ngày thứ :
Rin cùng cha mẹ được Trần Hậu đưa đến bệnh viện để đón Thiên Kim về, tình hình sức khoẻ của chị ấy đã ổn định nhưng hiện tại tình trạng ăn uống không được tốt, chị ấy luôn buồn nôn khi nhìn thấy thức ăn. NGười lo lắng nhất có lẽ là Trần Hậu, anh luôn ở kề bên chăm sóc Thiên Kim từng chút một nhưng Thiên Kim luôn tỏ ra xa lánh Trần Hậu, người mang thai luôn suy nghĩ nhiều có lẽ chị ấy đang có tâm sự giống như cô.
Trờ về lại biệt thự hoa hồng trắng, Thiên Kim đi thẳng vào trong phòng không nói với Trần Hậu một lời. Rin mỉm cười nói:
- Có lẽ chị ấy mệt, anh về trước. Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ gia đình tôi. - Rin chân thành nói.
- Là trách nhiệm của tôi, cô ấy vì tôi mà bị thương. - Trần Hậu vừa nói vừa nhìn hướng phòng của Thiên Kim. - Tôi nợ cô ấy rất nhiều.
- Đừng tự trách bản thân nữa, mọi chuyện đã qua rồi.
- Vâng, tôi về trước. - Trần Hậu nói, nhìn về căn phòng của Thiên Kim một lượt rồi quay bước ra về.
Trần Hậu ra về, Rin đi tới trước cửa phòng của Thiên Kim gõ cửa.
- Chị Kim, là em, em có thể vào bên trong?
- Ừ, em vào đi. - Thiên Kim bên trong nghe tiếng Rin thì đáp lời.
- Chị, chị cảm thấy trong người đã khoẻ hơn hay chưa, có muốn dùng gì em sẽ nấu cho chị. - Rin đi tới bên cạnh Thiên Kim mà ngồi xuống.
- Chị đã khoẻ hẳn rồi, vết thương cũng đã lành vài phần. Anh ta đã về chưa. - Thiên Kim nhìn cánh cửa đã đóng lại mà hỏi.
- Trần Hậu đã ra về rồi, chị vì sao lại tránh mặt người ta. Suốt thời gian qua anh ấy luôn lo lăng chăm sóc chị.
- Không phải là em, cũng tránh mặt Minh Trí. - Thiên Kim đau lòng nhìn em gái.
- Đúng là chúng ta là chị em song sinh. - Rin cười buồn.
- Thời gian còn lại chỉ là ngày. Em có sợ không, Rin? - Thiên Ki nắm chặt tay Rin.
- Em không sợ, chỉ cảm thấy luyến tiếc. Còn chị? - Rin đáp.
- Chị rất sợ. Sợ nhìn thấy nước mắt của mẹ, nhìn thấy nét đau lòng trên gương mặt anh ấy. Đứa trẻ trong bụng chị không hề có lỗi. - Thiên Kim bật khóc, dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Hai cô gái, mang hai số phận giống nhau ôm nhau khóc. Khóc không phải vì họ sợ tử thần đang ngày một đến gần. Họ khóc vì số phận cuộc đời của họ quá nghiệt ngã, quá bất công...