- Minh Trí, là cô ta đang đùa giỡn phải không? - Lâm Hân quay sang mong chờ Minh Trí phủ nhận.
- Chúng ta nhanh chóng dùng bữa thôi. - Minh Trí không đáp lời của cả hai, nhàn hạ cắt miếng thịt trong dĩa đưa lên miệng.
Rin tự cười bản thân mình lại mong chờ trước mặt cô gái kia mà nói cô chính là bạn gái của anh, nhưng xem ra thật sự thì Minh Trí muốn che giấu chuyện cũ trách cho người yêu buồn. Rin đứng dậy không nói một lời cầm đóng đồ vừa mua được mà bỏ đi, Thiên Kim thấy vậy cũng chạy theo em gái để lại Minh Trí và Lâm Hân trên bàn ăn.
- Vì sao anh không phủ nhận lời cô gái kia. - Lâm Hân đứng lên bỏ đi.
- Vì lời cô ấy nói là sự thật. - Minh Trí đáp.
- Anh và cô gái kia đang hẹn hò sao, vì sao em thấy không giống như vậy? Mà nếu điều đó là sự thật vì sao lại không thừa nhận. - Lâm Hân khó hiểu mà hỏi.
- Em từng trước mặt cô ấy nói mình là bạn gái của anh, nếu như lúc nãy anh thừa nhận không phải em rất bẽ mặt sao. Hiện tại có lẽ giữa anh và cô ấy có chút hiểu nhầm.- Minh Trí nhìn ra phía Rin và Thiên Kim đang lên một chiếc taxi bằng ánh mắt ưu tư.
- Là anh đang quan tâm đến em đó sao. Minh Trí, anh đã có bạn gái rồi sao. - Lâm Hân chợt buồn bã.
- Em chính là em gái anh cưng chiều nhất. - Minh Trí nhìn sang Lâm Hân mỉm cười.
- Trước mặt bạn gái anh, em lại nói chính mình mới là bạn gái của anh, anh không giận em sao. - Lâm Hân cười đáp.
- Là em không biết, không thể trách em được. Nhưng hiện tại em đã biết rồi, anh hy vọng sẽ không có lần sau. - Minh Trí nói tiếp. - Được rồi, anh phải về công ty.
Lâm Hân cùng Minh Trí trở về cao ốc RoYal sau đó Minh Trí bảo Trần Hậu đưa Lâm Hân về khách sạn RoYal nơi mà Lâm Hân ở tạm tại đây. Sau đó, một mình đi tới biệt thự hoa hồng trắng mà huỷ các cuộc họp buổi chiều.
Đứng trước biệt thự hoa hồng trắng, Minh Trí bấm chuông thì Trịnh phu nhân ra noài mở cửa mà mời anh vào nhà. Minh Trí đi thẳng lên phòng Rin, anh biết hiện tại cô gái này lại đang mít ướt cấu giận.
Minh Trí gõ cửa phòng.
Rin nghĩ là chị Thiên Kim nên khẽ đáp:" Chị vào đi"
Minh Trí mở cửa đi vào bên trong.
- Không phải Thiên Kim, mà là anh. - Minh Trí đi vào bên trong liền nói.
- Minh Trí… anh đến đây làm gì? - Rin ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Minh Trí.
- Không phải đang đợi anh đến hay sao? - Minh Trí đi tới một bên Rin ngồi kế bên.
- Mơ tưởng… hiện tại anh có thể ra khỏi phòng tôi. - Rin quay mặt sang hướng khác.
- Cô gái nhỏ, em muốn hỏi điều gì. - Minh Trí đưa tay qua vai Rin, kéo cô sát vào
mình.
- Những thứ tôi cần biết, đều tự mình nhìn thấy. - Rin vẫn không quay đầu lại.
- Cô gái ngốc ngếch như em, trông gà hoá cuốc mà thôi. Nếu như anh đếm từ 1 đến 3, em không hỏi anh điều gì thì anh sẽ không bao giờ nói nữa. - Minh Trí bắt đầu đếm. - Nào Rin, 1…2….
- Rõ ràng là anh biết tôi đang muốn hỏi điều gì, vì sao lại không tự nói ra. - Rin tức giận quay mặt lại vừa nói dứt lời, Minh Trí kéo chiếc cầm bé nhỏ kia lại gần đặt vào một nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, Rin liền nhanh chóng đầy Minh Tri ra khỏi: " Anh… anh vì sao lại cứ ức hiếp tôi."
- Anh chuẩn bị đếm số 3. - Minh Trí chợt cười khi thấy cô tức giận.
- Anh… anh… xem tôi là gì? - Rin vội vàng nói, không kịp suy nghĩ.
- Người yêu thương nhất. - Minh Trí trả lời không do dự.
- Cô gái kia. - Rin hói tới.
- Là em gái. - Minh Trí đáp.
- Có em gái nào tình tứ cùng anh trai như vậy, cùng đi đến công ty còn nói là bạn gái của anh trước nhân viên trong RoYal.Báo chí còn chụp được hình hai người tại khách sạn, họ nói anh và cô ta đang hẹn hò, anh lại không một lời phủ nhận. - Rin đem tức giận trút ra ngoài.
- Em gái thân thiết với anh trai là lẽ thường tình, Lâm Hân trẻ con háo thắng lại muốn thể hiện vị trí nên buột miệng nói ra. Cô ấy vừa từ Mỹ về lại đây không rành đường xá nơi này, anh thân là người cô ấy quen duy nhất nên không thể bỏ mặc được. Anh chỉ đưa cô ấy về khách sạn mà thôi, tuyệt nhiên không vào phòng cô ấy.
- Còn chuyện vì sao anh không phủ nhận trước báo chí kia. - Rin không ưng thuận lời giải thích.
- Lâm Hân là người mẫu có tiếng ở nước ngoài, về đây liền bị báo giới soi mói đời tư. Họ viết anh và cô ấy hẹn hò, để cô ấy phủ nhận sẽ tốt hơn anh ra mặt. Dù sao cũng là người trong giới phức tạp, không muốn làm bẻ mặt mà thôi. Nếu như em muốn, ngày mai tất cả các báo sẽ đưa tin em chính là người yêu của anh. - Minh Trí kéo tay Rin đứng lên. - Theo anh.
- Đi đâu. - Rin không ưng thuận rì lại.
- Chúng ta đến trước cửa phòng báo mà hôn nhau, chắc chắn sẽ được đưa lên trang đầu. - Minh Trí trêu chọc.
- Anh điên à. - Rin không ngờ con người như anh có thể nghĩ ra chuyện điên rồ kia.
- Rin, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em hãy tin anh, anh đã nói chúng ta bên nhau thì phải tin tưởng vào nhau. - Minh Trí ôm Rin vào lòng mà nói.
- Em tin anh nhưng… em không tin cô gái kia. - Rin nghĩ đến Lâm Hân luôn có cảm giác không an toàn khi Minh Trí ở bên cô ta.
- Lâm Hân là một cô gái đáng yêu, khi còn bé luôn giúp đỡ anh rất nhiều. - Minh Trí nói.
- Em không muốn anh nhắc đến cô ta. - Rin dựa vào lòng Minh Trí mà nói.
Minh Trí mỉm cười, có lẽ Rin vì những chuyện không hay xảy ra gần đây nên xem ra không thích Lâm Hân. Đợi một dịp nào đó thích hợp, sẽ giới thiệu hai người họ với nhau một cách tử tế để có thể hiểu hơn về nhau.
Ngày thứ 7:
Minh Trí ngồi trên chiếc xe hơi màu đen, Trần Hậu lái xe vào một ngôi nhà nhỏ hoang vắng, xem ra nơi này ít ai lui tới.
- Thiếu gia, không nghĩ anh lại đến những nơi này. - Trần Hậu khi nghe Minh Trí đề nghị thì vô cùng ngạc nhiên.
Minh Trí không đáp, chăm chú quan sát ngôi nhà phía trước.
- Đây chính là một pháp sư ẩn danh, tôi được một người quen giới thiệu. Sau một thời gian tìm hiểu liền biết bà ta đang ở nơi này. - Trần Hậu nhìn vào ngôi nhà cũ kĩ kia mà nói.
- Pháp sư sao… Được thôi, thử một cách còn hơn chịu thua. - Minh Trí vừa nói vừa đi xuống xe.
Minh Trí đi trước, Trần Hậu đi theo phía sau. Đi đến trước cửa, Minh Trí liền gỏ cửa nhưng không có tiếng trả lời. Trần Hậu tiếng lên một bước, gõ mạnh vào cửa vừa gọi:" Xin lỗi, có ai không?". Có lẽ do dùng lực quá nhiều, cách cửa bật mở ra.
Bên trong được bố trí bí hiểm với những hình thù kì là trên vách. Cả hai nhìn xung quanh một hồi, trong một góc tối tăm nhất của căn nhà có một gióng nói vang lên:" Hai người tìm ai."
- Chúng tôi đến tìm pháp sư. - Trần Hậu đáp.
- Ta đã mai danh ẩn tích từ lâu, vì sao lại muốn đến làm phiền, hãy mau về đi. - Giọng nói lại vang lên trong góc tối.
- Chúng tôi thật sự có việc cần người giúp. - Trần Hậu đáp.
- Hừ, vì sao ta phải giúp các người. Mau cút hết. - Vừa nói xong, cánh cửa đóng sập lại.
- Pháp sư, xin hãy giúp chúng tôi. - Trần Hậu tiếp tục gõ cửa nói vang.
Minh Trí đứng im lặng một lúc, cất giọng nói:" Trần Hậu, chúng ta về thôi. Theo như tôi thấy vị pháp sư này cậu giới thiệu là loại lừa đảo, sợ không thể giải quyét được chuyện của chúng ta nên trốn tránh như vậy. Người ta đã sợ hãi trốn tránh như vậy chúng ta cũng không nên làm bà ấy bẽ mặt."
Trần Hậu hiểu ngụ ý của Minh Trí nên cũng cùng Minh Trí chuẩn bị rời bước đi. Bỗng dưng phía sau họ, cánh cửa bật tung ra, một lực ép đẩy bọn họ vào bên trong rồi cánh cửa đóng sập lại. Trong mập mờ ánh nến, từ phía bóng tối một bà lão tóc bạc nhưng rối bời bước ra, dáng vẻ bà ta kì lạ khi trên trang phục đầy những chiếc vòng hình tròn.
- Đã đến tận nơi này, lại lên tiếng nói ta là loại lừa đảo. Xem ra hai người thật sự cần giúp đỡ. - vị pháp sư nói.
- Người đồng ý giúp chúng tôi. - Trần Hậu hỏi.
- Những người đã tìm tới nơi này ai ai cũng một phần nể trọng ta, hôm nay lại nghe một câu khi dễ, xem ra rất thú vị. Ta sẽ cho cậu thanh niên này mở mang tầm mắt.
- Chúng tôi đến nơi này, muốn nhờ bà giải một lời nguyền trên hai cô gái song sinh,….
- Trần Hậu nói về lời nguyền kia.
- Lời nguyền này, chỉ có người có huyết thống cùng với người đưa ra mới có thể giải được. - Vị pháp sư nói.
- Chúng tôi biết điều đó, nhưng hiện tại người có huyết thống lại là con gái của kẻ bị nguyền rủa và cũng đã qua đời. - Trần Hậu nói thêm.
Bà ta đi tới một tủ sắt cũ kỉ mà mở ra. Bên trong là hàng loạt sách giấy cũ, bụi đã đóng mờ mịt. Bà ta tìm tọc một lúc lôi ra một quyển sách màu nâu đen, đọc tìm từng trang một rồi khẽ nói:" Có rồi, tìm thấy rồi."
- Các người nói, người cha của hai cô gái song sinh và người có huyết thống đã từng yêu nhau và có một người con?
- Đúng vậy.
- Hiện tại, ông ta còn sống hay không?
- Vẫn còn sống.
- Tốt, mang ông ta đến đây.
Trần Hậu nhanh chóng lái xe đến biệt thự hoa hồng trắng đón Trịnh Đạt, vì trên đường đã báo trước nên Trịnh Đạt đã chuẩn bị mà lên đường. Trịnh phu nhân thấy lâu ngày Trịnh Đạt mới ra ngoài thì vội hỏi nhưng ông chỉ nói mình có việc gấp rồi bỏ đi.
Minh Trí ở lại căn nhà nhỏ bé cũ kỉ này đợi Trần Hậu đón Trịnh Đạt. Vị pháp sư nhìn nét mặt của Minh Trí liền nói:" Chàng trai này, xem gương mặt xem ra không được tốt, sắp có đại nạn."
Minh Trí nhíu mày, không đáp.
- Để tôi xem…- Vị pháp sư nhìn sâu vào Minh Trí. - Nhưng không hẳn là xấu hoàn toàn. - Sau đó cười to.
Trần Hậu đưa Trịnh Đạt đến, trên đường đi đã nói qua cho Trịnh Đạt hiểu.
- Đây là người muốn tôi mang tới. - Trần Hậu nhìn về phía Trịnh Đạt nói.
- Tốt, hai người về, người này ở lại. - Vị pháp sư nói.
- Bà muốn làm gì ông ấy. - Trần Hậu lo lắng.
- Yên tâm, hai ngày nữa đến đưa ông ta về. Còn chuyện hai cô gái kia, khi nào đến sẽ có kết quả.
- Trịnh lão gia, ông có muốn ở lại. - Minh Trí lên tiếng nhìn về phía Trịnh Đạt.
- Hai cậu yên tâm về trước, vì Thiên Kim và Hà My dù chuyện gì xảy ra tôi cũng cam tâm. - Trịnh Đạt nói.
Nghe Trịnh Đạt nói vậy, Minh Trí và Trần Hậu rời bước ra về. Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì cánh cửa liền đóng sập lại.
- Minh Trí, là cô ta đang đùa giỡn phải không? - Lâm Hân quay sang mong chờ Minh Trí phủ nhận.
- Chúng ta nhanh chóng dùng bữa thôi. - Minh Trí không đáp lời của cả hai, nhàn hạ cắt miếng thịt trong dĩa đưa lên miệng.
Rin tự cười bản thân mình lại mong chờ trước mặt cô gái kia mà nói cô chính là bạn gái của anh, nhưng xem ra thật sự thì Minh Trí muốn che giấu chuyện cũ trách cho người yêu buồn. Rin đứng dậy không nói một lời cầm đóng đồ vừa mua được mà bỏ đi, Thiên Kim thấy vậy cũng chạy theo em gái để lại Minh Trí và Lâm Hân trên bàn ăn.
- Vì sao anh không phủ nhận lời cô gái kia. - Lâm Hân đứng lên bỏ đi.
- Vì lời cô ấy nói là sự thật. - Minh Trí đáp.
- Anh và cô gái kia đang hẹn hò sao, vì sao em thấy không giống như vậy? Mà nếu điều đó là sự thật vì sao lại không thừa nhận. - Lâm Hân khó hiểu mà hỏi.
- Em từng trước mặt cô ấy nói mình là bạn gái của anh, nếu như lúc nãy anh thừa nhận không phải em rất bẽ mặt sao. Hiện tại có lẽ giữa anh và cô ấy có chút hiểu nhầm.- Minh Trí nhìn ra phía Rin và Thiên Kim đang lên một chiếc taxi bằng ánh mắt ưu tư.
- Là anh đang quan tâm đến em đó sao. Minh Trí, anh đã có bạn gái rồi sao. - Lâm Hân chợt buồn bã.
- Em chính là em gái anh cưng chiều nhất. - Minh Trí nhìn sang Lâm Hân mỉm cười.
- Trước mặt bạn gái anh, em lại nói chính mình mới là bạn gái của anh, anh không giận em sao. - Lâm Hân cười đáp.
- Là em không biết, không thể trách em được. Nhưng hiện tại em đã biết rồi, anh hy vọng sẽ không có lần sau. - Minh Trí nói tiếp. - Được rồi, anh phải về công ty.
Lâm Hân cùng Minh Trí trở về cao ốc RoYal sau đó Minh Trí bảo Trần Hậu đưa Lâm Hân về khách sạn RoYal nơi mà Lâm Hân ở tạm tại đây. Sau đó, một mình đi tới biệt thự hoa hồng trắng mà huỷ các cuộc họp buổi chiều.
Đứng trước biệt thự hoa hồng trắng, Minh Trí bấm chuông thì Trịnh phu nhân ra noài mở cửa mà mời anh vào nhà. Minh Trí đi thẳng lên phòng Rin, anh biết hiện tại cô gái này lại đang mít ướt cấu giận.
Minh Trí gõ cửa phòng.
Rin nghĩ là chị Thiên Kim nên khẽ đáp:" Chị vào đi"
Minh Trí mở cửa đi vào bên trong.
- Không phải Thiên Kim, mà là anh. - Minh Trí đi vào bên trong liền nói.
- Minh Trí… anh đến đây làm gì? - Rin ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Minh Trí.
- Không phải đang đợi anh đến hay sao? - Minh Trí đi tới một bên Rin ngồi kế bên.
- Mơ tưởng… hiện tại anh có thể ra khỏi phòng tôi. - Rin quay mặt sang hướng khác.
- Cô gái nhỏ, em muốn hỏi điều gì. - Minh Trí đưa tay qua vai Rin, kéo cô sát vào
mình.
- Những thứ tôi cần biết, đều tự mình nhìn thấy. - Rin vẫn không quay đầu lại.
- Cô gái ngốc ngếch như em, trông gà hoá cuốc mà thôi. Nếu như anh đếm từ đến , em không hỏi anh điều gì thì anh sẽ không bao giờ nói nữa. - Minh Trí bắt đầu đếm. - Nào Rin, …….
- Rõ ràng là anh biết tôi đang muốn hỏi điều gì, vì sao lại không tự nói ra. - Rin tức giận quay mặt lại vừa nói dứt lời, Minh Trí kéo chiếc cầm bé nhỏ kia lại gần đặt vào một nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, Rin liền nhanh chóng đầy Minh Tri ra khỏi: " Anh… anh vì sao lại cứ ức hiếp tôi."
- Anh chuẩn bị đếm số . - Minh Trí chợt cười khi thấy cô tức giận.
- Anh… anh… xem tôi là gì? - Rin vội vàng nói, không kịp suy nghĩ.
- Người yêu thương nhất. - Minh Trí trả lời không do dự.
- Cô gái kia. - Rin hói tới.
- Là em gái. - Minh Trí đáp.
- Có em gái nào tình tứ cùng anh trai như vậy, cùng đi đến công ty còn nói là bạn gái của anh trước nhân viên trong RoYal.Báo chí còn chụp được hình hai người tại khách sạn, họ nói anh và cô ta đang hẹn hò, anh lại không một lời phủ nhận. - Rin đem tức giận trút ra ngoài.
- Em gái thân thiết với anh trai là lẽ thường tình, Lâm Hân trẻ con háo thắng lại muốn thể hiện vị trí nên buột miệng nói ra. Cô ấy vừa từ Mỹ về lại đây không rành đường xá nơi này, anh thân là người cô ấy quen duy nhất nên không thể bỏ mặc được. Anh chỉ đưa cô ấy về khách sạn mà thôi, tuyệt nhiên không vào phòng cô ấy.
- Còn chuyện vì sao anh không phủ nhận trước báo chí kia. - Rin không ưng thuận lời giải thích.
- Lâm Hân là người mẫu có tiếng ở nước ngoài, về đây liền bị báo giới soi mói đời tư. Họ viết anh và cô ấy hẹn hò, để cô ấy phủ nhận sẽ tốt hơn anh ra mặt. Dù sao cũng là người trong giới phức tạp, không muốn làm bẻ mặt mà thôi. Nếu như em muốn, ngày mai tất cả các báo sẽ đưa tin em chính là người yêu của anh. - Minh Trí kéo tay Rin đứng lên. - Theo anh.
- Đi đâu. - Rin không ưng thuận rì lại.
- Chúng ta đến trước cửa phòng báo mà hôn nhau, chắc chắn sẽ được đưa lên trang đầu. - Minh Trí trêu chọc.
- Anh điên à. - Rin không ngờ con người như anh có thể nghĩ ra chuyện điên rồ kia.
- Rin, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em hãy tin anh, anh đã nói chúng ta bên nhau thì phải tin tưởng vào nhau. - Minh Trí ôm Rin vào lòng mà nói.
- Em tin anh nhưng… em không tin cô gái kia. - Rin nghĩ đến Lâm Hân luôn có cảm giác không an toàn khi Minh Trí ở bên cô ta.
- Lâm Hân là một cô gái đáng yêu, khi còn bé luôn giúp đỡ anh rất nhiều. - Minh Trí nói.
- Em không muốn anh nhắc đến cô ta. - Rin dựa vào lòng Minh Trí mà nói.
Minh Trí mỉm cười, có lẽ Rin vì những chuyện không hay xảy ra gần đây nên xem ra không thích Lâm Hân. Đợi một dịp nào đó thích hợp, sẽ giới thiệu hai người họ với nhau một cách tử tế để có thể hiểu hơn về nhau.
Ngày thứ :
Minh Trí ngồi trên chiếc xe hơi màu đen, Trần Hậu lái xe vào một ngôi nhà nhỏ hoang vắng, xem ra nơi này ít ai lui tới.
- Thiếu gia, không nghĩ anh lại đến những nơi này. - Trần Hậu khi nghe Minh Trí đề nghị thì vô cùng ngạc nhiên.
Minh Trí không đáp, chăm chú quan sát ngôi nhà phía trước.
- Đây chính là một pháp sư ẩn danh, tôi được một người quen giới thiệu. Sau một thời gian tìm hiểu liền biết bà ta đang ở nơi này. - Trần Hậu nhìn vào ngôi nhà cũ kĩ kia mà nói.
- Pháp sư sao… Được thôi, thử một cách còn hơn chịu thua. - Minh Trí vừa nói vừa đi xuống xe.
Minh Trí đi trước, Trần Hậu đi theo phía sau. Đi đến trước cửa, Minh Trí liền gỏ cửa nhưng không có tiếng trả lời. Trần Hậu tiếng lên một bước, gõ mạnh vào cửa vừa gọi:" Xin lỗi, có ai không?". Có lẽ do dùng lực quá nhiều, cách cửa bật mở ra.
Bên trong được bố trí bí hiểm với những hình thù kì là trên vách. Cả hai nhìn xung quanh một hồi, trong một góc tối tăm nhất của căn nhà có một gióng nói vang lên:" Hai người tìm ai."
- Chúng tôi đến tìm pháp sư. - Trần Hậu đáp.
- Ta đã mai danh ẩn tích từ lâu, vì sao lại muốn đến làm phiền, hãy mau về đi. - Giọng nói lại vang lên trong góc tối.
- Chúng tôi thật sự có việc cần người giúp. - Trần Hậu đáp.
- Hừ, vì sao ta phải giúp các người. Mau cút hết. - Vừa nói xong, cánh cửa đóng sập lại.
- Pháp sư, xin hãy giúp chúng tôi. - Trần Hậu tiếp tục gõ cửa nói vang.
Minh Trí đứng im lặng một lúc, cất giọng nói:" Trần Hậu, chúng ta về thôi. Theo như tôi thấy vị pháp sư này cậu giới thiệu là loại lừa đảo, sợ không thể giải quyét được chuyện của chúng ta nên trốn tránh như vậy. Người ta đã sợ hãi trốn tránh như vậy chúng ta cũng không nên làm bà ấy bẽ mặt."
Trần Hậu hiểu ngụ ý của Minh Trí nên cũng cùng Minh Trí chuẩn bị rời bước đi. Bỗng dưng phía sau họ, cánh cửa bật tung ra, một lực ép đẩy bọn họ vào bên trong rồi cánh cửa đóng sập lại. Trong mập mờ ánh nến, từ phía bóng tối một bà lão tóc bạc nhưng rối bời bước ra, dáng vẻ bà ta kì lạ khi trên trang phục đầy những chiếc vòng hình tròn.
- Đã đến tận nơi này, lại lên tiếng nói ta là loại lừa đảo. Xem ra hai người thật sự cần giúp đỡ. - vị pháp sư nói.
- Người đồng ý giúp chúng tôi. - Trần Hậu hỏi.
- Những người đã tìm tới nơi này ai ai cũng một phần nể trọng ta, hôm nay lại nghe một câu khi dễ, xem ra rất thú vị. Ta sẽ cho cậu thanh niên này mở mang tầm mắt.
- Chúng tôi đến nơi này, muốn nhờ bà giải một lời nguyền trên hai cô gái song sinh,….
- Trần Hậu nói về lời nguyền kia.
- Lời nguyền này, chỉ có người có huyết thống cùng với người đưa ra mới có thể giải được. - Vị pháp sư nói.
- Chúng tôi biết điều đó, nhưng hiện tại người có huyết thống lại là con gái của kẻ bị nguyền rủa và cũng đã qua đời. - Trần Hậu nói thêm.
Bà ta đi tới một tủ sắt cũ kỉ mà mở ra. Bên trong là hàng loạt sách giấy cũ, bụi đã đóng mờ mịt. Bà ta tìm tọc một lúc lôi ra một quyển sách màu nâu đen, đọc tìm từng trang một rồi khẽ nói:" Có rồi, tìm thấy rồi."
- Các người nói, người cha của hai cô gái song sinh và người có huyết thống đã từng yêu nhau và có một người con?
- Đúng vậy.
- Hiện tại, ông ta còn sống hay không?
- Vẫn còn sống.
- Tốt, mang ông ta đến đây.
Trần Hậu nhanh chóng lái xe đến biệt thự hoa hồng trắng đón Trịnh Đạt, vì trên đường đã báo trước nên Trịnh Đạt đã chuẩn bị mà lên đường. Trịnh phu nhân thấy lâu ngày Trịnh Đạt mới ra ngoài thì vội hỏi nhưng ông chỉ nói mình có việc gấp rồi bỏ đi.
Minh Trí ở lại căn nhà nhỏ bé cũ kỉ này đợi Trần Hậu đón Trịnh Đạt. Vị pháp sư nhìn nét mặt của Minh Trí liền nói:" Chàng trai này, xem gương mặt xem ra không được tốt, sắp có đại nạn."
Minh Trí nhíu mày, không đáp.
- Để tôi xem…- Vị pháp sư nhìn sâu vào Minh Trí. - Nhưng không hẳn là xấu hoàn toàn. - Sau đó cười to.
Trần Hậu đưa Trịnh Đạt đến, trên đường đi đã nói qua cho Trịnh Đạt hiểu.
- Đây là người muốn tôi mang tới. - Trần Hậu nhìn về phía Trịnh Đạt nói.
- Tốt, hai người về, người này ở lại. - Vị pháp sư nói.
- Bà muốn làm gì ông ấy. - Trần Hậu lo lắng.
- Yên tâm, hai ngày nữa đến đưa ông ta về. Còn chuyện hai cô gái kia, khi nào đến sẽ có kết quả.
- Trịnh lão gia, ông có muốn ở lại. - Minh Trí lên tiếng nhìn về phía Trịnh Đạt.
- Hai cậu yên tâm về trước, vì Thiên Kim và Hà My dù chuyện gì xảy ra tôi cũng cam tâm. - Trịnh Đạt nói.
Nghe Trịnh Đạt nói vậy, Minh Trí và Trần Hậu rời bước ra về. Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì cánh cửa liền đóng sập lại.