Buổi tối, trên bàn cơm ba cô thông báo sẽ mở tiệc mừng cô trở về, mời một số đối tác làm ăn để thông báo về việc ông có thêm 1 cô con gái thất lạc. Mẹ cô tỏ vè hào hứng:
- Nhân dịp này ta mời lão Trần, nói về việc hôn nhân của Thiên Kim.
Chị cô hình như cũng đã biết về việc này, hình như chị ấy cũng không có thái độ gì. Chẳng lẽ chị ấy thích người đó, dù sao cũng là chị em của cô nên cô chỉ mong cho chị gái mình hạnh phúc.
Ba cô lên tiếng: Hà My, con có ý kiến gì về buổi tiệc không, hôm đó con là nhân vật chính
- Dạ, con không có ý kiến gì cả. Tuỳ ý ba mẹ sắp đặt.
Ba mẹ cô cũng không nói gì nữa, dùng tráng miệng xong cô xin phép ra vườn. Ngồi trên xích đu đung đưa đón từng cơn gió, cô thấy sao cô đơn quá cô chợt nghĩ tới anh, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa của hai đứa. Bao nhiêu hứa hẹn cho tương lai, nay đã quá xa rồi, thật sự không thể nào thực hiện được nữa. Cô chợt nhớ anh đã từng hứa rằng sau này anh sẽ dẫn cô đi Pháp để hưởng tuần trăng mất, nơi mà cô mơ ước tới nhất, thật lãng mạng. Cô chợt cười khi nhớ tới anh...
- Thì ra cô em gái của tôi đang vui sướng phát điên lên vì ngày mai sẽ chính thức bước vào giới thượng lưu đây.
- Tuy em không phải vui vì điều đó, nhưng đó cũng là một điều đáng để vui.
- Cô em không hiểu sao, tiệc ngày mai chỉ là cái cớ để nhắc tới việc hôn sự của tôi.
- Nếu vậy, em cũng vui lòng giúp chị. Chị còn có gì không hài lòng sao.
- Haha, biết là tốt. Mày chẳng là cái gì trong mắt ba mẹ đâu, ngày xưa cũng đã vứt đi, hôm nay nhặt về cũng chưa biết khi nào rồi sẽ lại vứt đi.
Nói rồi chị ta đi vào nhà, còn cô ngồi lại một mình nước mắt rưng rưng. Ngày xưa vì sao lại vứt bỏ cô đi như vậy, cô đã từng thắc mắc nhưng lại không muốn biết vì biết lại tự dày vò bản thân hơn, lại càng đau lòng hơn mà thôi.
Tại biệt thự Trịnh gia, hôm nay trang hoàng rất lộng lẫy và sang trọng, buổi tiệc buffe với toàn những món ăn của giới thượng lưu các loại rượu ngon đều được mang ra chiêu đãi khách. Tất cả người hầu trong biệt thự đều vất vả chuẩn bị và phục vụ.
Cô ngồi trong phòng, được chuyên viên make up nổi tiếng đang trang điểm, nhìn vào gương thật sự cô chẳng còn nhận ra mình nữa, đúng như Pi nói từ vịt đã hoá thành thiên nga rồi. Hôm nay cô mặc một bộ đầm do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Eric thiết kế riêng dành tặng cho nhị tiểu thư Trịnh gia. Bộ đầm dài qua gối, màu trắng tinh phồng phía dưới, bên trên cúp ngực tôn lên vòng 1 quyến rũ của cô gái tuổi 20. Giày cô mang được nạm những viên kim cương sáng lấp lánh, bộ nữ trang kim cương càng thêm nổi bật hơn. Cô nhìn mình toàn diện qua gương, như một nữ hoàng xinh đẹp.
Ba cô đưa khuỷ tay cho cô khoát vào, dắt cô lên sân khấu với bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, sau khi ba cô giới thiệu với mọi người, tiếng vỗ tay phía dưới vang lên cùn tiếng chúc mừng của mọi người. Đa số toàn là đối tác làm ăn của ba mẹ cô, một vài tiểu thư, thiếu gia đang trò chuyện phía bên kia. Ba mẹ cô dắt cô đi chào hỏi các đối tác làm ăn và người quen, cô chĩ biết cúi đầu chào hỏi và cười với họ. Cô thấy hơi choáng liền gọi mẹ:
- Mẹ, con hơi mệt, ba mẹ tiếp tục đi chào hỏi, còn muốn đứng đây nghĩ ngơi.
- Có cần lên phòng không, mẹ dắt con lên phòng nghĩ ngơi.
- Không cần đâu mẹ, con đứng đây một chút rồi sẽ tiếp tục đi chào hỏi khách với cha mẹ cho phải phép.
- Vậy con ngồi xuống đây, khi nào mệt thì cứ lên lầu nghĩ ngơi
- Dạ.
Nói rồi mẹ cô cùng ba đi chào hỏi khách, cô ngồi ở vị trí gần cửa ra vào. Cô thấy một người đàn ông phong thái chững chạc, bề ngoài phong độ đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng đang tiếng về phía cô từ hướng cửa ra vào. Hình như người này tới trễ thì phải, cô nhìn người đó đang tiến về phía mình, cô đứng dậy thì người đó vừa tới trước mặt cô. Cất giọng nói:
- Thiên Kim tiểu thư, tôi có chuyện cần nói với cô.
- Tôi không phải………
Chưa kịp nói dứt câu, người đàn ông đó đã kéo cô đi ra ngoài và đưa vào trong xe mình. Hắn nhét vào trong xe, bảo tài xế cho xe chạy đi.
Không phải bị bắt cóc chứ, hắn nhận nhầm mình là chị gái. - Cô nghĩ thầm
- Thiên Kim tiểu thư, xin lỗi đã đường đột nhưng tôi cần bàn bạc với tiểu thư một số việc liên quan tới hôn sự của chúng ta.- Hắn ta nói
- Tôi không phải là Thiên Kim, anh bắt nhầm người rồi.
- Cô không cần phải như vậy. Tôi biết cô muốn gả cho tôi, nhưng thật tiếc rằng tôi lại không hề muốn lấy cô, mong cô hợp tác
- Này, cái anh này, tôi đã nói tôi không phải Thiên Kim, tôi là em gái chị ấy.
Hắn ta nhìn cô, tỏ vẻ không tin. Cô thuyết phục:
- Anh không nhớ hôm nay vì sao có buổi tiêc sao, tôi và chị ấy là chị em song sinh nên giống nhau.
- Cô quả thật không phải Trịnh Thiên Kim. - Hắn ta nhìn cô hỏi
- Đúng vậy, chắc chắn không phải.
Nói rồi hắn tá keo cô lại, bất ngờ hôn cô, bá đạo đưa lưỡi liếm môi cô. Cô bị bất ngờ hôn, không biết làm thế nào. Hắn cứ như thế hôn cô, cô giật mình thấy cảnh tượng này liền đẩy hắn ra, thuận tay cho hắn 1 tát trên mặt khá mạnh tay.
Hắn ta trừng mắt nhìn cô dữ tơn, hai má trên gương mặt cô đã đở ửng lên vì nụ hôn bất ngờ. Nhìn gương mặt của hắn bỗng dưng tiếng lại gần hơn khẻ nói vào tai cô: Cô sợ trước mặt mọi người tôi từ chối hôn sự này nên bày ra lời nói dối này.
- Tôi… tôi không phải…
Cô chưa kịp nói hết câu, hắn đã kéo sát cô vào người, tiếp tục hôn lên đôi môi cô, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát được vòng tay đang ôm chầm lấy cả thân cô. Hắn cứ thế hôn môi cô một cách mạnh bạo hơn, dùng răng lưỡi cắn mút lấy đôi môi của cô làm cô đau đến phát khóc, hắn tiếp tục dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô . Cô không thể làm gì, buông xui nhắm mắt lại mặc kệ những giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.
- Không phải cô rất muốn làm vợ tôi sao, thái độ của cô bây giờ là như thế nào? - Hắn ta dùng lời lẽ khinh bỉ hỏi
Hai tay hắn vẫn giữ chặt cô, không để cô ra khỏi bàn tay của mình, gương mặt của cô vì nụ hôn vừa rồi mà ửng đỏ, đôi mắt ướp nước mắt. Cô nhìn hắn nói:
- Tôi đã nói tôi không phải người anh muốn tìm. Tại sao lại đối với tôi như vậy? - Cô yếu ớt nói
Trần Minh Trí không nói gì, im lặng nhìn ngắm gương mặt của cô. Rõ ràng là người trong bức ảnh mà Trần lão đã đưa cho anh, tại sao lại luôn miệng nói không phải chứ, cô ta có ý đồ gì đây. Vừa từ chuyến công tác Châu Âu suốt một tháng về thì Trần lão gọi phải tới để gặp vị hôn phu này trong bữa tiệc của gia đình cô ta. Anh đã cố tình đến muộn với mục đích bắt cô ta ra đây để 2 bên cùng nói rõ ràng là sẽ không có cuộc hôn nhân nào cả, vừa may bước đến cửa thì thấy cô ta ngồi ngay gần cửa. Anh không thích bị ép buộc phải lấy một người xa lạ, nhưng Trần lão sẽ không để yên cho anh nên đành dùng cách cả hai bên đều không ưng thuận kết giao để làm khó. Vậy mà cô ta cứ khẳng định mình không phải Trịnh Thiên Kim, thật khó đoán.
- Trịnh gia các người, có một đứa con gái duy nhất là Trịnh Thiên Kim, điều này không ai không biết, cô lại muốn lừa tôi sao?- Anh nghi ngờ dùng gương mặt lạnh lùng nói
- Tôi… tôi không lừa anh, tôi không phải Thiên Kim, tôi là Hà My, con thứ hai của Trịnh gia.
- Trịnh Thiên Kim, mau nói, cô có ý đồ gì trong việc này. - Anh siết chặt tay cô hỏi
- Á, anh… anh mau buông ta, anh làm tôi đau. Cái tên biến thái nhà anh, tôi đã nói tôi không phải cô ta, tôi là Trịnh Thiên Kim, con gái thứ 2 của Trịnh gia, mọi người thường gọi tôi là Rin. Dù mắt anh có vấn đề thì cũng phải cố gắng mà nhớ gương mặt tôi, tôi không phải là vợ sắp cưới của anh. - Cô giận dữ trừng mắt mà thét lên.
Minh Trí hơi bất ngờ nên nới lỏng tay mình ra khỏi người Rin, Rin được đà nên đẩy hắn ta ra nhanh tay mở cửa xe thoát ra ngoài.
- Thiếu gia, có bắt cô ấy lại không.
- Có lẽ bắt sai người rồi, để cô ta đi.
- Nơi đây khá vắng vẻ, cô ấy đi như vậy liệu có an toàn.
- Lái xe đến Trịnh gia.
Buổi tối, trên bàn cơm ba cô thông báo sẽ mở tiệc mừng cô trở về, mời một số đối tác làm ăn để thông báo về việc ông có thêm cô con gái thất lạc. Mẹ cô tỏ vè hào hứng:
- Nhân dịp này ta mời lão Trần, nói về việc hôn nhân của Thiên Kim.
Chị cô hình như cũng đã biết về việc này, hình như chị ấy cũng không có thái độ gì. Chẳng lẽ chị ấy thích người đó, dù sao cũng là chị em của cô nên cô chỉ mong cho chị gái mình hạnh phúc.
Ba cô lên tiếng: Hà My, con có ý kiến gì về buổi tiệc không, hôm đó con là nhân vật chính
- Dạ, con không có ý kiến gì cả. Tuỳ ý ba mẹ sắp đặt.
Ba mẹ cô cũng không nói gì nữa, dùng tráng miệng xong cô xin phép ra vườn. Ngồi trên xích đu đung đưa đón từng cơn gió, cô thấy sao cô đơn quá cô chợt nghĩ tới anh, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa của hai đứa. Bao nhiêu hứa hẹn cho tương lai, nay đã quá xa rồi, thật sự không thể nào thực hiện được nữa. Cô chợt nhớ anh đã từng hứa rằng sau này anh sẽ dẫn cô đi Pháp để hưởng tuần trăng mất, nơi mà cô mơ ước tới nhất, thật lãng mạng. Cô chợt cười khi nhớ tới anh...
- Thì ra cô em gái của tôi đang vui sướng phát điên lên vì ngày mai sẽ chính thức bước vào giới thượng lưu đây.
- Tuy em không phải vui vì điều đó, nhưng đó cũng là một điều đáng để vui.
- Cô em không hiểu sao, tiệc ngày mai chỉ là cái cớ để nhắc tới việc hôn sự của tôi.
- Nếu vậy, em cũng vui lòng giúp chị. Chị còn có gì không hài lòng sao.
- Haha, biết là tốt. Mày chẳng là cái gì trong mắt ba mẹ đâu, ngày xưa cũng đã vứt đi, hôm nay nhặt về cũng chưa biết khi nào rồi sẽ lại vứt đi.
Nói rồi chị ta đi vào nhà, còn cô ngồi lại một mình nước mắt rưng rưng. Ngày xưa vì sao lại vứt bỏ cô đi như vậy, cô đã từng thắc mắc nhưng lại không muốn biết vì biết lại tự dày vò bản thân hơn, lại càng đau lòng hơn mà thôi.
Tại biệt thự Trịnh gia, hôm nay trang hoàng rất lộng lẫy và sang trọng, buổi tiệc buffe với toàn những món ăn của giới thượng lưu các loại rượu ngon đều được mang ra chiêu đãi khách. Tất cả người hầu trong biệt thự đều vất vả chuẩn bị và phục vụ.
Cô ngồi trong phòng, được chuyên viên make up nổi tiếng đang trang điểm, nhìn vào gương thật sự cô chẳng còn nhận ra mình nữa, đúng như Pi nói từ vịt đã hoá thành thiên nga rồi. Hôm nay cô mặc một bộ đầm do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Eric thiết kế riêng dành tặng cho nhị tiểu thư Trịnh gia. Bộ đầm dài qua gối, màu trắng tinh phồng phía dưới, bên trên cúp ngực tôn lên vòng quyến rũ của cô gái tuổi . Giày cô mang được nạm những viên kim cương sáng lấp lánh, bộ nữ trang kim cương càng thêm nổi bật hơn. Cô nhìn mình toàn diện qua gương, như một nữ hoàng xinh đẹp.
Ba cô đưa khuỷ tay cho cô khoát vào, dắt cô lên sân khấu với bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, sau khi ba cô giới thiệu với mọi người, tiếng vỗ tay phía dưới vang lên cùn tiếng chúc mừng của mọi người. Đa số toàn là đối tác làm ăn của ba mẹ cô, một vài tiểu thư, thiếu gia đang trò chuyện phía bên kia. Ba mẹ cô dắt cô đi chào hỏi các đối tác làm ăn và người quen, cô chĩ biết cúi đầu chào hỏi và cười với họ. Cô thấy hơi choáng liền gọi mẹ:
- Mẹ, con hơi mệt, ba mẹ tiếp tục đi chào hỏi, còn muốn đứng đây nghĩ ngơi.
- Có cần lên phòng không, mẹ dắt con lên phòng nghĩ ngơi.
- Không cần đâu mẹ, con đứng đây một chút rồi sẽ tiếp tục đi chào hỏi khách với cha mẹ cho phải phép.
- Vậy con ngồi xuống đây, khi nào mệt thì cứ lên lầu nghĩ ngơi
- Dạ.
Nói rồi mẹ cô cùng ba đi chào hỏi khách, cô ngồi ở vị trí gần cửa ra vào. Cô thấy một người đàn ông phong thái chững chạc, bề ngoài phong độ đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng đang tiếng về phía cô từ hướng cửa ra vào. Hình như người này tới trễ thì phải, cô nhìn người đó đang tiến về phía mình, cô đứng dậy thì người đó vừa tới trước mặt cô. Cất giọng nói:
- Thiên Kim tiểu thư, tôi có chuyện cần nói với cô.
- Tôi không phải………
Chưa kịp nói dứt câu, người đàn ông đó đã kéo cô đi ra ngoài và đưa vào trong xe mình. Hắn nhét vào trong xe, bảo tài xế cho xe chạy đi.
Không phải bị bắt cóc chứ, hắn nhận nhầm mình là chị gái. - Cô nghĩ thầm
- Thiên Kim tiểu thư, xin lỗi đã đường đột nhưng tôi cần bàn bạc với tiểu thư một số việc liên quan tới hôn sự của chúng ta.- Hắn ta nói
- Tôi không phải là Thiên Kim, anh bắt nhầm người rồi.
- Cô không cần phải như vậy. Tôi biết cô muốn gả cho tôi, nhưng thật tiếc rằng tôi lại không hề muốn lấy cô, mong cô hợp tác
- Này, cái anh này, tôi đã nói tôi không phải Thiên Kim, tôi là em gái chị ấy.
Hắn ta nhìn cô, tỏ vẻ không tin. Cô thuyết phục:
- Anh không nhớ hôm nay vì sao có buổi tiêc sao, tôi và chị ấy là chị em song sinh nên giống nhau.
- Cô quả thật không phải Trịnh Thiên Kim. - Hắn ta nhìn cô hỏi
- Đúng vậy, chắc chắn không phải.
Nói rồi hắn tá keo cô lại, bất ngờ hôn cô, bá đạo đưa lưỡi liếm môi cô. Cô bị bất ngờ hôn, không biết làm thế nào. Hắn cứ như thế hôn cô, cô giật mình thấy cảnh tượng này liền đẩy hắn ra, thuận tay cho hắn tát trên mặt khá mạnh tay.
Hắn ta trừng mắt nhìn cô dữ tơn, hai má trên gương mặt cô đã đở ửng lên vì nụ hôn bất ngờ. Nhìn gương mặt của hắn bỗng dưng tiếng lại gần hơn khẻ nói vào tai cô: Cô sợ trước mặt mọi người tôi từ chối hôn sự này nên bày ra lời nói dối này.
- Tôi… tôi không phải…
Cô chưa kịp nói hết câu, hắn đã kéo sát cô vào người, tiếp tục hôn lên đôi môi cô, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát được vòng tay đang ôm chầm lấy cả thân cô. Hắn cứ thế hôn môi cô một cách mạnh bạo hơn, dùng răng lưỡi cắn mút lấy đôi môi của cô làm cô đau đến phát khóc, hắn tiếp tục dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô . Cô không thể làm gì, buông xui nhắm mắt lại mặc kệ những giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.
- Không phải cô rất muốn làm vợ tôi sao, thái độ của cô bây giờ là như thế nào? - Hắn ta dùng lời lẽ khinh bỉ hỏi
Hai tay hắn vẫn giữ chặt cô, không để cô ra khỏi bàn tay của mình, gương mặt của cô vì nụ hôn vừa rồi mà ửng đỏ, đôi mắt ướp nước mắt. Cô nhìn hắn nói:
- Tôi đã nói tôi không phải người anh muốn tìm. Tại sao lại đối với tôi như vậy? - Cô yếu ớt nói
Trần Minh Trí không nói gì, im lặng nhìn ngắm gương mặt của cô. Rõ ràng là người trong bức ảnh mà Trần lão đã đưa cho anh, tại sao lại luôn miệng nói không phải chứ, cô ta có ý đồ gì đây. Vừa từ chuyến công tác Châu Âu suốt một tháng về thì Trần lão gọi phải tới để gặp vị hôn phu này trong bữa tiệc của gia đình cô ta. Anh đã cố tình đến muộn với mục đích bắt cô ta ra đây để bên cùng nói rõ ràng là sẽ không có cuộc hôn nhân nào cả, vừa may bước đến cửa thì thấy cô ta ngồi ngay gần cửa. Anh không thích bị ép buộc phải lấy một người xa lạ, nhưng Trần lão sẽ không để yên cho anh nên đành dùng cách cả hai bên đều không ưng thuận kết giao để làm khó. Vậy mà cô ta cứ khẳng định mình không phải Trịnh Thiên Kim, thật khó đoán.
- Trịnh gia các người, có một đứa con gái duy nhất là Trịnh Thiên Kim, điều này không ai không biết, cô lại muốn lừa tôi sao?- Anh nghi ngờ dùng gương mặt lạnh lùng nói
- Tôi… tôi không lừa anh, tôi không phải Thiên Kim, tôi là Hà My, con thứ hai của Trịnh gia.
- Trịnh Thiên Kim, mau nói, cô có ý đồ gì trong việc này. - Anh siết chặt tay cô hỏi
- Á, anh… anh mau buông ta, anh làm tôi đau. Cái tên biến thái nhà anh, tôi đã nói tôi không phải cô ta, tôi là Trịnh Thiên Kim, con gái thứ của Trịnh gia, mọi người thường gọi tôi là Rin. Dù mắt anh có vấn đề thì cũng phải cố gắng mà nhớ gương mặt tôi, tôi không phải là vợ sắp cưới của anh. - Cô giận dữ trừng mắt mà thét lên.
Minh Trí hơi bất ngờ nên nới lỏng tay mình ra khỏi người Rin, Rin được đà nên đẩy hắn ta ra nhanh tay mở cửa xe thoát ra ngoài.
- Thiếu gia, có bắt cô ấy lại không.
- Có lẽ bắt sai người rồi, để cô ta đi.
- Nơi đây khá vắng vẻ, cô ấy đi như vậy liệu có an toàn.
- Lái xe đến Trịnh gia.