Từ khi mất đi kí ức cũ, Rin chì sống tại nơi này, ở tại biệt thự của Tuấn Kiệt nên hiện tại cô không biết phải đi về đâu. Cô chỉ muốn trốn tránh hiện tại quá mệt mõi.
- Ba ba. - Tuấn Khôi bập bẽ nói.
Rin đặt Tuấn Khôi vào bên trong chiếc xe đẩy, nhẹ nhàng đẩy đứa con trai mà cô yêu thương đi về phía trước. MẶc kệ phía trước có bao nhiêu chong gai cô vẫn chấp nhận miễn rằng mẹ con cô được sống cùng nhau.
Trần Hậu bước vào phòng 1007, khách sạn RITA.
- Thiếu gia, lần này anh sai rồi. - Trần Hậu lắc đầu nói.
- Vậy cậu nói tôi phải làm gì đây, ngồi nhìn Rin kết hôn cùng người khác sao? - Minh Trí giận dữ nói.
- Nhưng cách của anh làm đã khiến Hà My chỉ thêm đau lòng. - Trần Hậu lại nói.
- Ít nhất Rin cũng không kết hôn với Tuấn Kiệt. - Minh Trí nén tức giận, lòng tự ái dâng trào
- Chuyện này không đem lại kết quả tốt, hiện tại Hà My mất tích, nếu có tìm được cô ấy thì nhìn thiếu gia cũng toàn hận ý.
- Cậu nhanh chóng tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy không đi được xa đâu.
- Người của chúng ta đang tìm kiếm, thiếu gia yên tâm.
Trần Hậu đi ra khỏi khách sạn liền lắc đầu, một lần nữa thiếu gia lại mất đi một cơ hội.
Bên phía Tuấn Kiệt cũng nhờ Hải Phong tìm kiếm.
- Kiệt, cô gái của cậu xem như bốc hơi rồi. Tôi chắc chắn cô ấy không còn ở nơi này. - Hải Phong lắc đầu, từng ngóc ngách người của anh đều tìm đến.
- Sau khi bị mất trí nhớ, cô ấy đều ở nơi này thì liệu cô ấy sẽ đi đâu được chứ. - Tuấn Kiệt lo lắng nói.
- Điều này… tôi làm sao biết được, dính đến phụ nữ thật là rắc rối. - Hải Phong thờ dài.
Mọi tìm kiếm lại đi vào ngỏ cụt, cô gái nhỏ lại một lần nữa biến mất.
****************
Ba năm sau….
- Thưa bà, thưa mẹ con mới đi học về. - Giọng nói của một đứa trẻ vang lên, một đứa trẻ khôi ngô tuấn tú.
- Tuấn Khôi, mau vào dùng rửa mặt rồi ra ăn cơm. - Một người phũ nữ lớn tuổi cười nói.
- Dạ, con vào liền ạ. - Tuấn Khôi nhanh chóng chạy vào bên trong rửa mặt.
- My à, thằng bé ngoan quá. - Bà quay sang cười nói.
- Dạ, nhờ có mẹ nên mẹ con con mới có thể sống tốt như hôm nay. - Rin vừa nhào bột vừa nói.
- Không đúng, năm đó không nhờ con cho mẹ bộ trang sức đắt tiền kia thì mẹ đã chết vị bệnh tật. Chính là con đã cứu mẹ một mạng. - BÀ luôn nhớ cô gái xinh đẹp tốt bụng mang đến cho bà một bộ trang sức và nói bà hãy bán đi mà trang trải bệnh tật. Bà mang sợi dây chuyền trong bộ trang sức kia đi bán, không ngờ số tiền lại nhiều đến như vậy. Sau khi điều trị bệnh xong, bà thuê một căn nhà sống cùng đứa con trai mà bà nhặt được từ bé, có tiền làm vốn mà đẩy một xe bán bánh. Một ngày nọ, bà nhìn thấy cô gái kia đẩy một đứa bé lang thang trên đường đi bà liền đuổi theo và rồi hai mẹ con Rin được bà mang về cùng nhau chung sống như một gia đình. Từ đó để gần nhau hơn, Rin quyết định gọi và một tiếng mẹ.
Thời gian trôi qua, Rin được bà chỉ dạy cách làm bánh và cô không muốn ra ngoài vì sợ cả Minh Trí và Tuấn Kiệt tìm ra mình. Cô chọn cách ở nhà làm ra những chiếc bánh ngon lành xinh đẹp, còn mẹ cô sẽ mang ra ngoài bán. Số tiền kiếm được không nhiều, nhưng đủ cho một gia đình bốn người sống qua ngày.
- Mẹ ơi, con muốn ăn bánh. - Tuấn Khôi từ bên trong chạy ra ngoài vui vẻ nói. - Bánh mẹ làm ngon nhất, đi học các bạn tặng bánh cho con không ngon bằng.
- Các bạn tặng bánh sao? - Rin không hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy, các bạn nữ mang bánh đến nói rằng muốn làm bạn gái của con nên tặng bánh. Con xem tất cả các bạn ấy là bạn gái nên nhận cả mẹ ạ. - Tuấn Khôi ngây thơ đáp.
- Tuấn Khôi, mẹ bảo này, từ sau không được nhận bất cứ thứ gì của các bạn nữa biết không, các bạn cho bánh con rồi các bạn sẽ không còn bánh ăn.- Rin mỉm cười dạy dỗ.
- Vâng, dù sao bánh của các bạn ấy cũng không ngon. - Tuấn Khôi chạy đến bên bà. - Bà ơi, ngày mai con được nghĩ bà cho con đi bán chung nhé.
- Được rồi, ngày mai bà dẫn con đi bán, nhưng phải ngoan ngoãn đi theo bà, không thì sẽ bị lạc rồi người xấu bắt đi đấy. - Bà hiền từ đáp.
- Hoan hô, ngày mai được đi bán cùng bà. - Tuấn Khôi vui mừng nhảy lên.
Rin khẽ cười, đứa con trai này càng lớn càng giống cha. Gương mặt ưu tú không có khuyết điểm, mới bốn tuổi nhưng vô cùng thông minh lanh lợi. Những ngày có đứa trẻ này đi theo bán, bà đều hết bánh sớm mà quay về.
- My, Anh Tú sắp vào đại học rồi. Một mình nó vào thành phố học mẹ thật không an tâm. - Bà vừa xếp những mẻ bánh nóng vừa nói.
- Đường học là đường tương lai của em ấy, mẹ đừng lo. Anh Tú là người biết suy nghĩ. - Rin đáp.
- Thành phố nhiều cạm bẫy, một mình nó vào đó…
- Mẹ muốn chúng ta chuyển vào thành phố cùng em sao? - Rin như hiểu ý bà.
- Mẹ cũng muốn như vậy, chỉ sợ con và Tuấn Khôi vất vả. - Bà lại đáp.
- Nếu mẹ muốn thì con cũng đồng ý, dù sao đây cũng là nhà chúng ta thuê. Vào thành phố, chúng ta cũng thuê không có gì khác nhau. Vả lại bánh chúng ta làm ngon, không lo không có người mua.
- Cảm ơn con. - Bà xúc động.
Cà nhà dọn lên thành phố vì Anh Tú đến thời gian nhập học, bà nuôi Anh Tú từ bé nên rất thương đứa con này, đặt mọi hy vọng vào Anh Tú nên chuyện bà lo lắng như vậy không có gì là lạ. Rin cũng thương Anh Tú như em trai ruột thịt, Anh Tú là một đứa trẻ biết suy nghĩ và thương yêu gia đình.
Ngày đầu tiên, Anh Tú đến trường nhập học. Rin đưa Tuấn Khôi tìm một trường mẫu giáo để gửi con, tiền nhà và tiền học phí ở thành phố này rất đắt gấp nhiều lần dưới nơi cô ở cũ. Rin suy tính một lúc rồi cũng chọn được một trường gửi Tuấn Khôi vào, dù có vất vả thế nào cô cũng không muốn con trai mình thua kém bạn bè chịu vất vả.
Vì chi phí cuộc sống quá cao, Rin và mẹ cô phải cực lực làm việc. Thường ngày cô và mẹ đều đẩy ra bánh bán dạo bên ngoài, buổi tối thì cả hai cùng thức để làm ra những chiếc bánh ngon lành. Cuộc sống của Rin cơ cực nhưng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Cô cam nguyện được ở bên cạnh con trai mình cho dù cực khổ đến đâu.
************
- Mẹ, mẹ con muốn mua bánh. - Tiếng nói của một cậu con trai vang lên trong chiếc xe hơi sang trọng, tay chỉ về xe bánh lề đường của một người đàn bà lớn tuổi.
- Được rồi bảo bối, mẹ sẽ đưa con đi mua. - Thiên Kim mỉm cười ôm con trai vào lòng, rồi dắt tay đi qua xe bánh của người phụ nữ kia.
- Cô muốn mua bánh nào ạ, bánh này là tự tay mẹ và bà của con làm rất là ngon. Cô ăn vào không ngon con sẽ nói bà con trả lại tiền. - Tuấn Khôi nhìn thấy Thiên Kim đi đến mua bánh liền niềm nở giới thiệu.
- Ôi, cậu nhóc này thật là lanh lợi. Bao nhiêu tuổi rồi hả bác? - Thiên Kim xoa đầu Tuấn Khôi nói.
- Thằng bé chỉ mới bốn tuổi nhưng vô cùng lanh lợi. - Bà đáp lời hơi giật mình khi nhìn thấy Thiên Kim
Thiên Kim nhìn Tuấn Khôi xúc động, trên đời này không phải ai cũng may mắn như con trai mình. Một đứa trẻ bốn tuổi đã phải phụ bà mình bán bánh mưu sinh.
- Là con trai cô muốn mua bánh. Nào, con muốn mua bánh nào.
Sau khi con trai chọn bánh xong, Thiên Kim đưa tiền nhưng không nhận lại tiền thừa liền đưa con đi. Tuấn Khôi nhanh chóng chạy theo.
- Cô ơi, con gửi tiền thừa.
- Cô cho con đó, giữ lại bỏ heo. - Thiên Kim cười đáp, nói xong đã leo lên xe.
- Con không nhận đâu, lần sau cô đến con sẽ trả lại. - Tuấn Khôi vội hét lên phía sau chiếc xe.
Tuấn Khôi quay trờ lại nơi bà mình bán bánh mà hỏi.
- Cô lúc nãy trông y hệt mẹ con vậy. - Tuấn Khôi nói.- Lúc đầu con cứ nghĩ là mẹ chứ, nhưng thấy cô ấy dắt tay con trai cô ấy thì con tin đó không phải mẹ mình nữa.
- Đúng vậy, sao người lại giống người như vậy. - Bà nhìn về chiếc xe đã đi, cô gái kia quá cao sang mình lại thấp hèn nên đâu thể nhận bừa.
Sau đó hai người nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi mà tiếp tục bán hàng.
RoYal hiện tại vươn xa ra thế giới, Minh Trí trở thành người đàn ông quyền lực bật nhất trong giới tài chính kinh tế. Mọi tin tức về Minh Trí đều trở thành đề tài nóng hổi trên các mặt báo, người đàn ông vàng này vẫn chưa quyết định kết hôn mặc dù có khá nhiều gia đình danh giá khác ngỏ ý muốn giới thiệu con gái họ thì Minh Trí đều tìm cớ từ chối bằng cô gái tên Kim Mai.
Nhà họ Kim không phải loại dễ đối phó. Minh Trí và Kim Mai cũng không phải là yêu đương hẹn hò gì, những tin tức mà báo chí đưa về hai người đều do bên Minh Trí tự tung tin ra ngoài, điều này khiến nhà họ Kim nở mặt nở mày và giá cổ phiếu họ Kim tăng lên liên tục chỉ vì tin đồn tổng giám RoYal sắp trở thành con rễ nhà họ Kim
Tất nhiên Kim Mai cũng ưu mê trong những tin đồn kia, Minh Trí chưa một lần bày tỏ với cô, chỉ là hoạ may mời cô đi ăn một bữa để báo chí hâm nóng lại tin tức giữa hai người.
Các nước bên ngoài có biến, giá vàng bỗng dưng đột ngột hạ thấp thê thảm. Minh Trí xem tin tức trên tivi, nheo mắt lại có vẻ đây chính là thời cơ mà anh đang đợi.
Minh Trí hẹn Kim Mai tại một quán ăn sang trọng bật nhất thành phố, sau đó tung tin cho phóng viên biết.
- Minh Trí, chúng ta đã qua lại ba năm rồi. Phải chăng anh nên tính đến chuyện xa hơn. - Kim Mai nắm tình hình gia đình đang thua lỗ, nếu như cô kết hôn cùng Minh Trí thì điều đó không phải lo lắng.
- Hình như tiểu thư Kim Mai hiều nhầm điều gì đó, tôi và cô đã qua lại với nhau sao? - Minh Trí cắt một miếng thịt phía dưới dĩa mà nói.
- Ý anh là sao? Không phải ba năm qua chúng ta hẹn hò sao, báo chí cũng đưa tin chúng ta là đang quan hệ yêu đương, anh cũng không phản đối. - Kim Mai nói to.
- Nếu như báo chí nói tôi hẹn hò với anh, yêu đương với anh tôi đều phải ra mặt giải thích sao? Tôi không có thời gian cho những việc đó. - Minh Trí lạnh lùng đáp, vẫn chú tâm vào bữa ăn của mình.
- Vậy vì sao anh hẹn tôi đến đây. - Kim Mai tức giận.
- Vì hôm nay, tôi sẽ làm theo ý tiểu thư. Tôi sẽ nói rõ với báo chí mối quan hệ của chúng ta. - Minh Trí bỏ dao nĩa xuống, nhìn Kim Mai nói.
- Anh… - Kim Mai chưa kịp nói dứt câu thì bên ngoài phóng viên đã nhanh chóng kéo đến.
Minh Trí đứng lên, đi ra phía phóng viên đứng bên ngoài. Anh ra vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ.
- Trần tổng, anh và tiêu thư Kim Mai đã qua lại ba năm nay, hai người có dự định về việc kết hôn?
- Tôi chưa bao giờ nói tôi và cô ấy có quan hệ yêu đương.
Cả đám người nhốn nháo, môt người hỏi tiếp:" Nếu không phải hẹn hò, vì sao trước đây anh không phủ nhận?"
- Tôi vì sao phải để ý những điều báo chí nói.
- Vậy anh và Kim tiểu thư có quan hệ gì.
- Tôi và Kim gia có làm ăn chung nên có một chút quen biết.
- Vậy hiện tại anh đã có bạn gái hay chưa?
- Tôi đã có con rồi, còn vợ thì hiện tại vẫn đang tìm kiếm cô ấy. - Minh Trí trả lời xong liền nhanh chóng bỏ đi.
Kim Mai ngồi im bên trong nhà hàng không dám bước ra ngoài, đợi đến khi nào phóng viên về bớt thì Kim Thành cho người đến bảo vệ con gái mình an toàn về nhà.
Rin ngồi xem tin tức trên tivi, nhìn thấy Minh Trí trả lời phỏng vấn như vậy thì trong lòng có chút cảm giác kì lạ. Anh ta vẫn đang tìm kiếm Tuấn Khôi hay sao, anh ta trả lời như vậy là vẫn muốn bắt con trai và tìm người ưng ý làm vợ hay là anh đang tìm kiếm cô. Rin tự mình thắc mắc ngồi ngây người ra.
- Mẹ, người trên tivi là ai vậy mẹ? - Tuấn Khôi chỉ Minh Trí trên màn hình nói.
- Là một người kinh doanh nổi tiếng. - Rin nhẹ đáp.
- Trong chú ấy thật sự rất oách, được rất nhiều người bu quanh lại được lên tivi. - Tuấn Khôi nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ.
- Tuấn Khôi của mẹ, lớn lên học thật giỏi thì sẽ tài giỏi hơn chú ấy.
- Lúc ấy con sẽ mua cho mẹ thật nhiều bánh để đi bán, hai người không phải vất vả buổi tối làm bánh nữa. - Tuấn Khôi ngây thơ nói.
- Con ngoan. - Rin mim cười ôm lấy Tuấn Khôi vào lòng, tắt hình ảnh Minh Trí trên tivi.
Buồi sáng, Rin đưa Tuấn Khôi đến gửi tại trường học. Sau đó cô đi bán hàng như mọi ngày, buổi trưa Rin nhận được điện thoại từ nhà trường thông báo rằng Tuấn Khôi bị ngã nên đã đưa vào bệnh viện.
Rin nghe xong liền nhanh chóng gửi xe bánh cho một người quen rồi chạy nhanh đến bệnh viện nơi mà nhà trường thông báo. Tuấn Khôi vì hiếu động nên bất cẩn ngã xuống bàn nên được các thầy cô nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Rin ngồi bên ngoài lo lắng mà rơi nước mắt, bà của Tuấn Khôi và Anh Tú cũng đến bên cạnh cô mà an ủi.
Một cô y tá mặc một bộ đồ màu trắng đi tới phía Rin nói:" Cô là người nhà của đứa bé vừa bị thương ở đầu?"
- Đúng vậy. - Rin gật đầu.
- Hiện tại bé mất quá nhiều máu, trong bệnh viện lại không còn đủ máu dự trữ. Cô gọi người nhà đến tiếp máu cho bệnh viện.
Rin nhận một tờ giấy, nhóm máu của cô và Tuấn Khôi không phù hợp. Rin hoảng loạn không biết tìm ai để có máu cho con mình, Rin nghĩ đến Minh Trí nhưng một sự lo sợ xen vào lòng. Cô đã muốn trốn tránh, cuộc sống bình yên của mẹ con cô chưa được bao lâu. Bây giờ tự mang mạng đến tìm anh ta, chẳng khác nào mang con mình tự chia lìa. Nhưng nếu không có đủ máu thì sẽ gặp nguy hiểm, Rin suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Một cô gái mặc một bộ quần áo cũ, mang một đôi dép mòn đế nhưng lại rất sạch sẽ, gương mặt có nét cơ cực theo năm tháng đứng trước cao ốc RoYal to lớn với ánh mắt nhìn kì lạ của nhiều người.
Cô bước vào bên trong thì bị bảo vệ bên ngoải chặn lại.
- Cô vào đây làm gì? - Một bảo vệ hỏi.
- Tìm người. - Rin đáp.
- Tìm ai? - Anh mắt kì thì, người phụ nữ nghèo nàn này lại quen một người trong RoYal sao?
- Trần Minh Trí, tổng giám đốc tập đoàn RoYal. - Rin nói không ngắt quãng.
Hai tên bảo vệ cười sặc sụa, ngay cả nhân viên trong công ty cũng ít khi được gặp mặt tổng giám, cô gái ăn mặc thế này lại đến tìm tổng giám sao? Bảo vệ RoYal đuổi cô đi, không cho vào.
Rin bị đuổi ra ngoài, con trai mình thì nguy hiểm tại bệnh viện . Rin liều mạng một lần nữa đứng trước RoYal hét lớn:" Trần Minh Trí, anh mau ra đây cho tôi. Anh phải chịu trách nhiệm với tôi."
Câu nói của Rin hét lên, ánh mắt mọi người bất ngờ nhìn cô. Sau đó bu quanh thành một đám đông trước cửa RoYal, tò mò nhìn cô gái này. Không nghĩ tổng tài lại thiếu thốn đến mức mà phải lừa gạt cô gái này.
Bảo vệ RoYal một lần nữa đi đến đuổi cô đi, cô càng hét to hơn và còn khóc sướt mướt vì lo lắng cho con trai. Nhìn cô gái tội nghiệp này khiến sự nghi ngở của mọi người càng lúc càng lớn.
- Trần Minh Trí, anh nghĩ anh trốn được mãi trong đó sao, mau ra đây cho tôi, Trần Minh Trí.
Minh Trí trên tầng cao, làm việc căng thẳng sau đó liền đi ra phía cửa kính nhìn xuống mọi thứ. Anh nhìn thấy một đám đông trước cửa RoYal liền thắc mắc sau đó gọi ra ngoài hỏi Thiên Kim. Thiên Kim bất ngờ liền gọi xuống hỏi lễ tân thì lễ tân kể lại sự việc, Thiên Kim buồn cười nói với Minh Trí rằng phía dưới có một cô gái bắt anh phải chịu trách nhiệm mà la hét trước cửa.
Minh Trí cảm thấy thú vị, cô gái nào dám cả gan vu oan cho Minh Trí này chứ. Anh bước chân về phía thang máy đi xuống.
Minh Trí bước ra khỏi cánh cửa của RoYal, mọi người nhìn thấy Trần tổng tự mình xuống giải quyết thì sự nghi ngờ đột ngột tăng cao hơn. Chuyện này bình thường thì chỉ cần bảo vệ đuổi đi một lúc là xong, Trần tổng phải đích thân xuống thì mọi chuyện sẽ khác đi nha.
Hai hàng được tách ra để Minh Trí tiến tới phía cô gái trước mặt, Minh Trí bên ngoài nghe tiếng chửi bới của cô thì liền có một chút kinh ngạc sau khi đi tới tận mắt nhìn cô gái trước mặt Minh Trí khẽ mỉm cười:" Được rồi cô gái nhỏ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em đừng làm ồn nữa." - Sau đó ôm hôn cô trước mặt mọi người.
Mọi người xung quanh cảm thấy choáng váng vì hành động của Minh Trí, sau đó vỗ tay hoan hô cho cô bé lọ lem.
Rin đẩy Minh Trí ra khỏi môi mình, kéo anh đi ra phía xa.
- Tôi đến tìm anh không phải để anh làm trò trước đông người. - Rin tức giận.
- Vậy lí do em đến tìm tôi?
- Tuấn Khôi… Tuấn Khôi bị tai nạn mất rất nhiều máu, tôi cần anh đến giúp con tôi. - Rin khóc lớn.
Minh Trí vừa nghe xong, nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện mà tiếp máu cho Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi trải qua nguy hiểm nhưng vẫn chưa thề tỉnh lại. Rin và Minh Trí đứng nhìn Tuấn Khôi một lúc thì cả hai được bác sĩ mời ra ngoài để Tuấn Khôi nghĩ ngơi.
- Rin… - Minh Trí mở lời.
- Anh đừng nói gì cả, tôi nhất định không giao con cho anh. - Rin liền nói.
- Không, anh xin lỗi vì những việc trước đây đã làm với em. - Minh Trí khẽ nói.
- Chuyện đã qua, hiên tại tôi sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tôi muốn cả đời không gặp lại anh nữa, nhưng không ngờ sự cố này lại khiến tôi phải tìm đến anh.
- Cuộc sống của em, rất cơ cực sao?
- Tôi cảm thấy hài lòng.
- Rin, tôi muốn cầu xin em một việc? - Minh Trí khẽ nói.
- Trừ việc bắt lại con, tôi sẽ đền đáp chuyện anh giúp tôi. - Rin nhìn Minh Trí nói.
- Hãy cho cha con anh nhận nhau. Anh sẽ không ép em trao con trai cho anh, anh chỉ muốn cha con nhận mặt.
- Con trai tôi từ hơn một tuổi đã không có cha, nó vẫn sống vui vẻ. Có lẽ chuyện này không cần, nếu có thể anh hãy xem như hôm nay tôi chưa từng đến tìm anh. - Rin nói xong, đứng lên mà bỏ đi. Minh Trí nhìn bóng lưng của cô, không đuổi theo chỉ cảm thấy xót xa.
Từ khi mất đi kí ức cũ, Rin chì sống tại nơi này, ở tại biệt thự của Tuấn Kiệt nên hiện tại cô không biết phải đi về đâu. Cô chỉ muốn trốn tránh hiện tại quá mệt mõi.
- Ba ba. - Tuấn Khôi bập bẽ nói.
Rin đặt Tuấn Khôi vào bên trong chiếc xe đẩy, nhẹ nhàng đẩy đứa con trai mà cô yêu thương đi về phía trước. MẶc kệ phía trước có bao nhiêu chong gai cô vẫn chấp nhận miễn rằng mẹ con cô được sống cùng nhau.
Trần Hậu bước vào phòng , khách sạn RITA.
- Thiếu gia, lần này anh sai rồi. - Trần Hậu lắc đầu nói.
- Vậy cậu nói tôi phải làm gì đây, ngồi nhìn Rin kết hôn cùng người khác sao? - Minh Trí giận dữ nói.
- Nhưng cách của anh làm đã khiến Hà My chỉ thêm đau lòng. - Trần Hậu lại nói.
- Ít nhất Rin cũng không kết hôn với Tuấn Kiệt. - Minh Trí nén tức giận, lòng tự ái dâng trào
- Chuyện này không đem lại kết quả tốt, hiện tại Hà My mất tích, nếu có tìm được cô ấy thì nhìn thiếu gia cũng toàn hận ý.
- Cậu nhanh chóng tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy không đi được xa đâu.
- Người của chúng ta đang tìm kiếm, thiếu gia yên tâm.
Trần Hậu đi ra khỏi khách sạn liền lắc đầu, một lần nữa thiếu gia lại mất đi một cơ hội.
Bên phía Tuấn Kiệt cũng nhờ Hải Phong tìm kiếm.
- Kiệt, cô gái của cậu xem như bốc hơi rồi. Tôi chắc chắn cô ấy không còn ở nơi này. - Hải Phong lắc đầu, từng ngóc ngách người của anh đều tìm đến.
- Sau khi bị mất trí nhớ, cô ấy đều ở nơi này thì liệu cô ấy sẽ đi đâu được chứ. - Tuấn Kiệt lo lắng nói.
- Điều này… tôi làm sao biết được, dính đến phụ nữ thật là rắc rối. - Hải Phong thờ dài.
Mọi tìm kiếm lại đi vào ngỏ cụt, cô gái nhỏ lại một lần nữa biến mất.
Ba năm sau….
- Thưa bà, thưa mẹ con mới đi học về. - Giọng nói của một đứa trẻ vang lên, một đứa trẻ khôi ngô tuấn tú.
- Tuấn Khôi, mau vào dùng rửa mặt rồi ra ăn cơm. - Một người phũ nữ lớn tuổi cười nói.
- Dạ, con vào liền ạ. - Tuấn Khôi nhanh chóng chạy vào bên trong rửa mặt.
- My à, thằng bé ngoan quá. - Bà quay sang cười nói.
- Dạ, nhờ có mẹ nên mẹ con con mới có thể sống tốt như hôm nay. - Rin vừa nhào bột vừa nói.
- Không đúng, năm đó không nhờ con cho mẹ bộ trang sức đắt tiền kia thì mẹ đã chết vị bệnh tật. Chính là con đã cứu mẹ một mạng. - BÀ luôn nhớ cô gái xinh đẹp tốt bụng mang đến cho bà một bộ trang sức và nói bà hãy bán đi mà trang trải bệnh tật. Bà mang sợi dây chuyền trong bộ trang sức kia đi bán, không ngờ số tiền lại nhiều đến như vậy. Sau khi điều trị bệnh xong, bà thuê một căn nhà sống cùng đứa con trai mà bà nhặt được từ bé, có tiền làm vốn mà đẩy một xe bán bánh. Một ngày nọ, bà nhìn thấy cô gái kia đẩy một đứa bé lang thang trên đường đi bà liền đuổi theo và rồi hai mẹ con Rin được bà mang về cùng nhau chung sống như một gia đình. Từ đó để gần nhau hơn, Rin quyết định gọi và một tiếng mẹ.
Thời gian trôi qua, Rin được bà chỉ dạy cách làm bánh và cô không muốn ra ngoài vì sợ cả Minh Trí và Tuấn Kiệt tìm ra mình. Cô chọn cách ở nhà làm ra những chiếc bánh ngon lành xinh đẹp, còn mẹ cô sẽ mang ra ngoài bán. Số tiền kiếm được không nhiều, nhưng đủ cho một gia đình bốn người sống qua ngày.
- Mẹ ơi, con muốn ăn bánh. - Tuấn Khôi từ bên trong chạy ra ngoài vui vẻ nói. - Bánh mẹ làm ngon nhất, đi học các bạn tặng bánh cho con không ngon bằng.
- Các bạn tặng bánh sao? - Rin không hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy, các bạn nữ mang bánh đến nói rằng muốn làm bạn gái của con nên tặng bánh. Con xem tất cả các bạn ấy là bạn gái nên nhận cả mẹ ạ. - Tuấn Khôi ngây thơ đáp.
- Tuấn Khôi, mẹ bảo này, từ sau không được nhận bất cứ thứ gì của các bạn nữa biết không, các bạn cho bánh con rồi các bạn sẽ không còn bánh ăn.- Rin mỉm cười dạy dỗ.
- Vâng, dù sao bánh của các bạn ấy cũng không ngon. - Tuấn Khôi chạy đến bên bà. - Bà ơi, ngày mai con được nghĩ bà cho con đi bán chung nhé.
- Được rồi, ngày mai bà dẫn con đi bán, nhưng phải ngoan ngoãn đi theo bà, không thì sẽ bị lạc rồi người xấu bắt đi đấy. - Bà hiền từ đáp.
- Hoan hô, ngày mai được đi bán cùng bà. - Tuấn Khôi vui mừng nhảy lên.
Rin khẽ cười, đứa con trai này càng lớn càng giống cha. Gương mặt ưu tú không có khuyết điểm, mới bốn tuổi nhưng vô cùng thông minh lanh lợi. Những ngày có đứa trẻ này đi theo bán, bà đều hết bánh sớm mà quay về.
- My, Anh Tú sắp vào đại học rồi. Một mình nó vào thành phố học mẹ thật không an tâm. - Bà vừa xếp những mẻ bánh nóng vừa nói.
- Đường học là đường tương lai của em ấy, mẹ đừng lo. Anh Tú là người biết suy nghĩ. - Rin đáp.
- Thành phố nhiều cạm bẫy, một mình nó vào đó…
- Mẹ muốn chúng ta chuyển vào thành phố cùng em sao? - Rin như hiểu ý bà.
- Mẹ cũng muốn như vậy, chỉ sợ con và Tuấn Khôi vất vả. - Bà lại đáp.
- Nếu mẹ muốn thì con cũng đồng ý, dù sao đây cũng là nhà chúng ta thuê. Vào thành phố, chúng ta cũng thuê không có gì khác nhau. Vả lại bánh chúng ta làm ngon, không lo không có người mua.
- Cảm ơn con. - Bà xúc động.
Cà nhà dọn lên thành phố vì Anh Tú đến thời gian nhập học, bà nuôi Anh Tú từ bé nên rất thương đứa con này, đặt mọi hy vọng vào Anh Tú nên chuyện bà lo lắng như vậy không có gì là lạ. Rin cũng thương Anh Tú như em trai ruột thịt, Anh Tú là một đứa trẻ biết suy nghĩ và thương yêu gia đình.
Ngày đầu tiên, Anh Tú đến trường nhập học. Rin đưa Tuấn Khôi tìm một trường mẫu giáo để gửi con, tiền nhà và tiền học phí ở thành phố này rất đắt gấp nhiều lần dưới nơi cô ở cũ. Rin suy tính một lúc rồi cũng chọn được một trường gửi Tuấn Khôi vào, dù có vất vả thế nào cô cũng không muốn con trai mình thua kém bạn bè chịu vất vả.
Vì chi phí cuộc sống quá cao, Rin và mẹ cô phải cực lực làm việc. Thường ngày cô và mẹ đều đẩy ra bánh bán dạo bên ngoài, buổi tối thì cả hai cùng thức để làm ra những chiếc bánh ngon lành. Cuộc sống của Rin cơ cực nhưng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Cô cam nguyện được ở bên cạnh con trai mình cho dù cực khổ đến đâu.
- Mẹ, mẹ con muốn mua bánh. - Tiếng nói của một cậu con trai vang lên trong chiếc xe hơi sang trọng, tay chỉ về xe bánh lề đường của một người đàn bà lớn tuổi.
- Được rồi bảo bối, mẹ sẽ đưa con đi mua. - Thiên Kim mỉm cười ôm con trai vào lòng, rồi dắt tay đi qua xe bánh của người phụ nữ kia.
- Cô muốn mua bánh nào ạ, bánh này là tự tay mẹ và bà của con làm rất là ngon. Cô ăn vào không ngon con sẽ nói bà con trả lại tiền. - Tuấn Khôi nhìn thấy Thiên Kim đi đến mua bánh liền niềm nở giới thiệu.
- Ôi, cậu nhóc này thật là lanh lợi. Bao nhiêu tuổi rồi hả bác? - Thiên Kim xoa đầu Tuấn Khôi nói.
- Thằng bé chỉ mới bốn tuổi nhưng vô cùng lanh lợi. - Bà đáp lời hơi giật mình khi nhìn thấy Thiên Kim
Thiên Kim nhìn Tuấn Khôi xúc động, trên đời này không phải ai cũng may mắn như con trai mình. Một đứa trẻ bốn tuổi đã phải phụ bà mình bán bánh mưu sinh.
- Là con trai cô muốn mua bánh. Nào, con muốn mua bánh nào.
Sau khi con trai chọn bánh xong, Thiên Kim đưa tiền nhưng không nhận lại tiền thừa liền đưa con đi. Tuấn Khôi nhanh chóng chạy theo.
- Cô ơi, con gửi tiền thừa.
- Cô cho con đó, giữ lại bỏ heo. - Thiên Kim cười đáp, nói xong đã leo lên xe.
- Con không nhận đâu, lần sau cô đến con sẽ trả lại. - Tuấn Khôi vội hét lên phía sau chiếc xe.
Tuấn Khôi quay trờ lại nơi bà mình bán bánh mà hỏi.
- Cô lúc nãy trông y hệt mẹ con vậy. - Tuấn Khôi nói.- Lúc đầu con cứ nghĩ là mẹ chứ, nhưng thấy cô ấy dắt tay con trai cô ấy thì con tin đó không phải mẹ mình nữa.
- Đúng vậy, sao người lại giống người như vậy. - Bà nhìn về chiếc xe đã đi, cô gái kia quá cao sang mình lại thấp hèn nên đâu thể nhận bừa.
Sau đó hai người nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi mà tiếp tục bán hàng.
RoYal hiện tại vươn xa ra thế giới, Minh Trí trở thành người đàn ông quyền lực bật nhất trong giới tài chính kinh tế. Mọi tin tức về Minh Trí đều trở thành đề tài nóng hổi trên các mặt báo, người đàn ông vàng này vẫn chưa quyết định kết hôn mặc dù có khá nhiều gia đình danh giá khác ngỏ ý muốn giới thiệu con gái họ thì Minh Trí đều tìm cớ từ chối bằng cô gái tên Kim Mai.
Nhà họ Kim không phải loại dễ đối phó. Minh Trí và Kim Mai cũng không phải là yêu đương hẹn hò gì, những tin tức mà báo chí đưa về hai người đều do bên Minh Trí tự tung tin ra ngoài, điều này khiến nhà họ Kim nở mặt nở mày và giá cổ phiếu họ Kim tăng lên liên tục chỉ vì tin đồn tổng giám RoYal sắp trở thành con rễ nhà họ Kim
Tất nhiên Kim Mai cũng ưu mê trong những tin đồn kia, Minh Trí chưa một lần bày tỏ với cô, chỉ là hoạ may mời cô đi ăn một bữa để báo chí hâm nóng lại tin tức giữa hai người.
Các nước bên ngoài có biến, giá vàng bỗng dưng đột ngột hạ thấp thê thảm. Minh Trí xem tin tức trên tivi, nheo mắt lại có vẻ đây chính là thời cơ mà anh đang đợi.
Minh Trí hẹn Kim Mai tại một quán ăn sang trọng bật nhất thành phố, sau đó tung tin cho phóng viên biết.
- Minh Trí, chúng ta đã qua lại ba năm rồi. Phải chăng anh nên tính đến chuyện xa hơn. - Kim Mai nắm tình hình gia đình đang thua lỗ, nếu như cô kết hôn cùng Minh Trí thì điều đó không phải lo lắng.
- Hình như tiểu thư Kim Mai hiều nhầm điều gì đó, tôi và cô đã qua lại với nhau sao? - Minh Trí cắt một miếng thịt phía dưới dĩa mà nói.
- Ý anh là sao? Không phải ba năm qua chúng ta hẹn hò sao, báo chí cũng đưa tin chúng ta là đang quan hệ yêu đương, anh cũng không phản đối. - Kim Mai nói to.
- Nếu như báo chí nói tôi hẹn hò với anh, yêu đương với anh tôi đều phải ra mặt giải thích sao? Tôi không có thời gian cho những việc đó. - Minh Trí lạnh lùng đáp, vẫn chú tâm vào bữa ăn của mình.
- Vậy vì sao anh hẹn tôi đến đây. - Kim Mai tức giận.
- Vì hôm nay, tôi sẽ làm theo ý tiểu thư. Tôi sẽ nói rõ với báo chí mối quan hệ của chúng ta. - Minh Trí bỏ dao nĩa xuống, nhìn Kim Mai nói.
- Anh… - Kim Mai chưa kịp nói dứt câu thì bên ngoài phóng viên đã nhanh chóng kéo đến.
Minh Trí đứng lên, đi ra phía phóng viên đứng bên ngoài. Anh ra vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ.
- Trần tổng, anh và tiêu thư Kim Mai đã qua lại ba năm nay, hai người có dự định về việc kết hôn?
- Tôi chưa bao giờ nói tôi và cô ấy có quan hệ yêu đương.
Cả đám người nhốn nháo, môt người hỏi tiếp:" Nếu không phải hẹn hò, vì sao trước đây anh không phủ nhận?"
- Tôi vì sao phải để ý những điều báo chí nói.
- Vậy anh và Kim tiểu thư có quan hệ gì.
- Tôi và Kim gia có làm ăn chung nên có một chút quen biết.
- Vậy hiện tại anh đã có bạn gái hay chưa?
- Tôi đã có con rồi, còn vợ thì hiện tại vẫn đang tìm kiếm cô ấy. - Minh Trí trả lời xong liền nhanh chóng bỏ đi.
Kim Mai ngồi im bên trong nhà hàng không dám bước ra ngoài, đợi đến khi nào phóng viên về bớt thì Kim Thành cho người đến bảo vệ con gái mình an toàn về nhà.
Rin ngồi xem tin tức trên tivi, nhìn thấy Minh Trí trả lời phỏng vấn như vậy thì trong lòng có chút cảm giác kì lạ. Anh ta vẫn đang tìm kiếm Tuấn Khôi hay sao, anh ta trả lời như vậy là vẫn muốn bắt con trai và tìm người ưng ý làm vợ hay là anh đang tìm kiếm cô. Rin tự mình thắc mắc ngồi ngây người ra.
- Mẹ, người trên tivi là ai vậy mẹ? - Tuấn Khôi chỉ Minh Trí trên màn hình nói.
- Là một người kinh doanh nổi tiếng. - Rin nhẹ đáp.
- Trong chú ấy thật sự rất oách, được rất nhiều người bu quanh lại được lên tivi. - Tuấn Khôi nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ.
- Tuấn Khôi của mẹ, lớn lên học thật giỏi thì sẽ tài giỏi hơn chú ấy.
- Lúc ấy con sẽ mua cho mẹ thật nhiều bánh để đi bán, hai người không phải vất vả buổi tối làm bánh nữa. - Tuấn Khôi ngây thơ nói.
- Con ngoan. - Rin mim cười ôm lấy Tuấn Khôi vào lòng, tắt hình ảnh Minh Trí trên tivi.
Buồi sáng, Rin đưa Tuấn Khôi đến gửi tại trường học. Sau đó cô đi bán hàng như mọi ngày, buổi trưa Rin nhận được điện thoại từ nhà trường thông báo rằng Tuấn Khôi bị ngã nên đã đưa vào bệnh viện.
Rin nghe xong liền nhanh chóng gửi xe bánh cho một người quen rồi chạy nhanh đến bệnh viện nơi mà nhà trường thông báo. Tuấn Khôi vì hiếu động nên bất cẩn ngã xuống bàn nên được các thầy cô nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Rin ngồi bên ngoài lo lắng mà rơi nước mắt, bà của Tuấn Khôi và Anh Tú cũng đến bên cạnh cô mà an ủi.
Một cô y tá mặc một bộ đồ màu trắng đi tới phía Rin nói:" Cô là người nhà của đứa bé vừa bị thương ở đầu?"
- Đúng vậy. - Rin gật đầu.
- Hiện tại bé mất quá nhiều máu, trong bệnh viện lại không còn đủ máu dự trữ. Cô gọi người nhà đến tiếp máu cho bệnh viện.
Rin nhận một tờ giấy, nhóm máu của cô và Tuấn Khôi không phù hợp. Rin hoảng loạn không biết tìm ai để có máu cho con mình, Rin nghĩ đến Minh Trí nhưng một sự lo sợ xen vào lòng. Cô đã muốn trốn tránh, cuộc sống bình yên của mẹ con cô chưa được bao lâu. Bây giờ tự mang mạng đến tìm anh ta, chẳng khác nào mang con mình tự chia lìa. Nhưng nếu không có đủ máu thì sẽ gặp nguy hiểm, Rin suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Một cô gái mặc một bộ quần áo cũ, mang một đôi dép mòn đế nhưng lại rất sạch sẽ, gương mặt có nét cơ cực theo năm tháng đứng trước cao ốc RoYal to lớn với ánh mắt nhìn kì lạ của nhiều người.
Cô bước vào bên trong thì bị bảo vệ bên ngoải chặn lại.
- Cô vào đây làm gì? - Một bảo vệ hỏi.
- Tìm người. - Rin đáp.
- Tìm ai? - Anh mắt kì thì, người phụ nữ nghèo nàn này lại quen một người trong RoYal sao?
- Trần Minh Trí, tổng giám đốc tập đoàn RoYal. - Rin nói không ngắt quãng.
Hai tên bảo vệ cười sặc sụa, ngay cả nhân viên trong công ty cũng ít khi được gặp mặt tổng giám, cô gái ăn mặc thế này lại đến tìm tổng giám sao? Bảo vệ RoYal đuổi cô đi, không cho vào.
Rin bị đuổi ra ngoài, con trai mình thì nguy hiểm tại bệnh viện . Rin liều mạng một lần nữa đứng trước RoYal hét lớn:" Trần Minh Trí, anh mau ra đây cho tôi. Anh phải chịu trách nhiệm với tôi."
Câu nói của Rin hét lên, ánh mắt mọi người bất ngờ nhìn cô. Sau đó bu quanh thành một đám đông trước cửa RoYal, tò mò nhìn cô gái này. Không nghĩ tổng tài lại thiếu thốn đến mức mà phải lừa gạt cô gái này.
Bảo vệ RoYal một lần nữa đi đến đuổi cô đi, cô càng hét to hơn và còn khóc sướt mướt vì lo lắng cho con trai. Nhìn cô gái tội nghiệp này khiến sự nghi ngở của mọi người càng lúc càng lớn.
- Trần Minh Trí, anh nghĩ anh trốn được mãi trong đó sao, mau ra đây cho tôi, Trần Minh Trí.
Minh Trí trên tầng cao, làm việc căng thẳng sau đó liền đi ra phía cửa kính nhìn xuống mọi thứ. Anh nhìn thấy một đám đông trước cửa RoYal liền thắc mắc sau đó gọi ra ngoài hỏi Thiên Kim. Thiên Kim bất ngờ liền gọi xuống hỏi lễ tân thì lễ tân kể lại sự việc, Thiên Kim buồn cười nói với Minh Trí rằng phía dưới có một cô gái bắt anh phải chịu trách nhiệm mà la hét trước cửa.
Minh Trí cảm thấy thú vị, cô gái nào dám cả gan vu oan cho Minh Trí này chứ. Anh bước chân về phía thang máy đi xuống.
Minh Trí bước ra khỏi cánh cửa của RoYal, mọi người nhìn thấy Trần tổng tự mình xuống giải quyết thì sự nghi ngờ đột ngột tăng cao hơn. Chuyện này bình thường thì chỉ cần bảo vệ đuổi đi một lúc là xong, Trần tổng phải đích thân xuống thì mọi chuyện sẽ khác đi nha.
Hai hàng được tách ra để Minh Trí tiến tới phía cô gái trước mặt, Minh Trí bên ngoài nghe tiếng chửi bới của cô thì liền có một chút kinh ngạc sau khi đi tới tận mắt nhìn cô gái trước mặt Minh Trí khẽ mỉm cười:" Được rồi cô gái nhỏ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em đừng làm ồn nữa." - Sau đó ôm hôn cô trước mặt mọi người.
Mọi người xung quanh cảm thấy choáng váng vì hành động của Minh Trí, sau đó vỗ tay hoan hô cho cô bé lọ lem.
Rin đẩy Minh Trí ra khỏi môi mình, kéo anh đi ra phía xa.
- Tôi đến tìm anh không phải để anh làm trò trước đông người. - Rin tức giận.
- Vậy lí do em đến tìm tôi?
- Tuấn Khôi… Tuấn Khôi bị tai nạn mất rất nhiều máu, tôi cần anh đến giúp con tôi. - Rin khóc lớn.
Minh Trí vừa nghe xong, nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện mà tiếp máu cho Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi trải qua nguy hiểm nhưng vẫn chưa thề tỉnh lại. Rin và Minh Trí đứng nhìn Tuấn Khôi một lúc thì cả hai được bác sĩ mời ra ngoài để Tuấn Khôi nghĩ ngơi.
- Rin… - Minh Trí mở lời.
- Anh đừng nói gì cả, tôi nhất định không giao con cho anh. - Rin liền nói.
- Không, anh xin lỗi vì những việc trước đây đã làm với em. - Minh Trí khẽ nói.
- Chuyện đã qua, hiên tại tôi sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tôi muốn cả đời không gặp lại anh nữa, nhưng không ngờ sự cố này lại khiến tôi phải tìm đến anh.
- Cuộc sống của em, rất cơ cực sao?
- Tôi cảm thấy hài lòng.
- Rin, tôi muốn cầu xin em một việc? - Minh Trí khẽ nói.
- Trừ việc bắt lại con, tôi sẽ đền đáp chuyện anh giúp tôi. - Rin nhìn Minh Trí nói.
- Hãy cho cha con anh nhận nhau. Anh sẽ không ép em trao con trai cho anh, anh chỉ muốn cha con nhận mặt.
- Con trai tôi từ hơn một tuổi đã không có cha, nó vẫn sống vui vẻ. Có lẽ chuyện này không cần, nếu có thể anh hãy xem như hôm nay tôi chưa từng đến tìm anh. - Rin nói xong, đứng lên mà bỏ đi. Minh Trí nhìn bóng lưng của cô, không đuổi theo chỉ cảm thấy xót xa.