Minh Trí đưa Rin về lại biệt thự Trần gia, vì không muốn rời xa Rin nữa nên anh nhất quyết không đồng ý cho Rin quay về biệt thự hoa hồng trắng. Chiếc xe dừng lại phía trước, Minh Trí mở cửa ra ngoài sau đó bế Rin ra khỏi xe đi vào trong nhà, Tuấn Khôi từ trong nhà nghe tiếng xe Minh Trí đi vào thì từ bên trong chạy ra ngoài.
- Hoan hô, baba đã đưa mẹ về rồi. - Tuấn Khôi nhảy lên vui sướng.
- Chị đã về. - Tuấn Hà cũng từ phía sau Tuấn Khôi đi ra ngoài.
Rin nhìn Tuấn Hà, sau đó nhìn Minh Trí. Minh Trí hiểu cô muốn nói gì liền nói:" Đây là Tuấn Hà, là em trai của em."
- Em trai của em sao, từ khi về lại Trịnh gia em không hề nghe nhắc tới. - Rin khẽ hỏi.
- Em quên anh từng nói, em còn có cha mẹ nuôi và đứa em trai sao. Tuấn Hà sau khi lên thành phố này học tại trường RoYal, sau đó nhận được học bổng du học nước ngoài. Nay anh đón cậu ấy về RoYal làm việc. - Minh Trí nhìn Tuấn Hà tin tưởng.
- Cảm ơn anh rễ, nhờ có anh mà em có ngày hôm nay. - Tuấn Hà biết ơn nói. - Chị, em nghe anh rễ nói chị đã bị mất đi trí nhớ, chúng ta là chị em tốt từ nhỏ chị đã rất thương em.
- Chúng ta vào nhà nói chuyện. - Minh Trí bế Rin đi vào bên trong nhà, anh không cho cô bước đi vì bác sĩ đã căn dặn cô phải nghĩ ngơi nhiều không được làm gì nặng nhọc.
Cả 4 người cùng nhau bước vào bên trong biệt thự, Minh Trí đặt Rin trên chiếc ghế sopha, Tuấn Khôi mang một ly nước đến cho Rin.
- Mẹ, có phải chúng ta sẽ dọn về đây sống cùng baba hay không ạ. - Tuấn Khôi nói đầy hy vọng.
- Con có thích nơi này không. - Rin mỉm cười hỏi.
- Thật ra thì, con rất thích ạ. - Tuấn Khôi phấn khởi.
- Được, vậy chúng ta sẽ dọn về nơi này. - Rin đáp.
- Hoan hô mẹ. - Tuấn Khôi nhảy lên người ôm lấy mẹ.
Minh Trí cảm thấy rất vui vì điều này, cuối cùng sau bao nhiêu gian nan, đau khổ cả nhà 3 người đã được đoàn tụ về tại nơi này. Tuấn Hà nhìn thấy chị mình hạnh phúc cùng anh rễ thì vui hơn ai hết, Tuấn Hà lặng lẽ lên phòng mình để lại ba người họ trọn vẹn niềm hạnh phúc gia đình.
Minh Trí đưa Rin lên phòng của mình, Minh Trí đặt Rin trên giường không kiềm lòng nhìn đôi môi ngọt ngào của cô mà hôn lên. Rin đáp trả lại nụ hôn của Minh Trí, đến khi bàn tay của anh không tự chủ mà đụng chạm vào Rin thì cô liền đẩy đi.
- Đúng là sói mà, anh quên bác sĩ nói em không được làm việc gì quá sức sao? - Rin trách mắng.
- Anh đâu để em phải làm gì, cứ để anh làm. - Minh Trí cười bá đạo tiếp tục.
- Này, tên đại ác ma kia.- Rin hét lên khi Minh Trí nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướn bận trên người cô.
Sau một hồi chống cự yếu ớt, Rin cảm nhận được mùi hương trên cơ thể của Minh Trí sau đó nồng nàn đáp trả.
**********************
Rin tỉnh lại sâu một giấc ngủ dài, cô nhìn xung quanh thì không còn thấy Minh Trí đâu cả. Cô chỉnh chu lại trang phục, đi ra bên ngoài thì thấy Tuấn Hà và Tuấn Khôi đang ngồi phía phòng khách mà đùa giỡn. Rin mỉm cười đi về phía hai người.
- Tuấn Khôi, đang làm gì đó. - Cô ôm con trai vào lòng mà nói.
- Mẹ đã dậy rồi ạ, con đang cầu cậu Tuấn Hà chơi xếp nhà. - Tuấn Khôi ôm mẹ nói.
- Baba của con đâu rồi.
- Baba đã đi đến công ty rồi ạ. Trước khi đi baba nói rằng không được làm phiền mẹ ngủ, mẹ đã không nghe lời ba mà làm việc nặng nhọc nên kiệt sức. - Tuấn Khôi ngây thơ nói, sau đó liền hỏi. - Mẹ đã làm việc gì ạ, mẹ còn bệnh thì không nên làm việc nặng nhọc nhé.
Rin thoáng đỏ mặt, cái tên đại ác ma này ngay cả con trẻ cũng không bỏ qua, cô nhất định phải trấn chỉnh lại anh ta. Nuôi con trẻ như anh ta sẽ khiến con trai cô trước sau cũng bá đạo giống cha thôi.
- Baba con thấy mẹ ngủ say không muốn bị tỉnh giấc nên nói như vậy thôi. - Rin đáp.
- Mẹ ạ, cậu nói rằng con còn một người chị gái tên là Rose, con thật háo hức khi có thêm một ngươi thân. - Tuấn Khôi nói.
- À, Rose là con gái của chị Pi. Hiện tại Rose đang sống cùng cha, ngày xưa khi chị Pi mất có một thời gian chị đã nuôi Rose và xem như con gái ruột. - Tuấn Hà giải thích.
Rin mỉm cười đáp:" Đôi khi có những chuyện trong quá khứ khiến chị cảm thấy tiếc nuối khi không thể nhớ lại, thì ra Pi có một đứa con gái sao."
Tuấn Hà không đáp lời, chỉ cười nhìn Rin.
Minh Trí rời khỏi biệt thự Trần gia thì nhanh chóng đi đến bệnh viện nơi Kim Mai đang trị thương. Trước cửa phòng của Kim Mai được bố trí canh gác nghiêm nghị, chuyện cô gái Kim Mai này ra tay với vợ đại ca giang hồ là Trần Hậu và vợ con của Trần tổng của RoYal khiến rất nhiều người kinh sợ một cô gái nhỏ bé như vậy lại dám đắc tội với hai người này. Trần Hậu đứng bên ngoài đợi Minh Trí đến nơi, trong thâm tâm muốn một phát giết chết Kim Mai vì đã dám hành hạ Thiên Kim nhưng sự việc này liên quan đến Minh Trí nên Trần Hậu không tự mình quyết được.
- Thiếu gia, cô ta phải xữ lý thế nào? Lần này nếu Phạm Tuấn Kiệt không đến giúp có lẽ mọi chuyện đã không được như vậy. - Trần Hậu gặp Minh Trí liền nói/
- Cô ta cả gan động đến người của chúng ta, chết quá dễ cho cô ta rồi. - Minh Trí nhìn về phía phòng bệnh mà tức giận, một chút nữa anh đã mất đi người con gái anh yêu thương nhất.
- Ý thiếu gia là… - Trần Hậu hỏi.
Minh Trí chưa kịp đáp thì một tên đàn em của Trần Hậu đi đến nói.
- Đại ca, Phạm Tuấn Kiệt đến.
- Được rồi, cho cậu ta đến nơi này. - Minh Trí khẽ nói, dù sao cũng nhờ anh ta mà Rin được cứu.
Tuấn Kiệt đi đến phía của Minh Trí, anh lo lắng nhìn về phía Kim Mai đang nằm. Hôm đó anh đi đến chào cha mẹ Kim Mai trước khi ra về thì được Kim Thành kể về chuyện Kim Mai bắt cóc Thiên Kim và Tuấn Khôi. Trong lòng vô cùng lo lắng, anh được Kim Thành cho rằng Kim Mai cò thể nhốt người tại căn nhà của Kim gia vừa lấy lại từ người thuê. Tuấn Kiệt nhanh chóng chạy đến thì chứng kiến sự việc, dù gì Kim Mai cũng là em họ của mình có thể vì lần đầu yêu đương nên suy nghĩ sai trái, trong lòng anh vẫn vô cùng thương yêu đứa em này.
- Trần tổng, tôi đến đây là xin anh hãy tha cho Kim Mai, con bé còn nhỏ không biết suy nghĩ đã gây ra những chuyện sai trái. - Tuấn Kiệt đứng trước Minh Trí mà nói.
- Phạm thiếu gia, đầu tiên tôi xin cảm tạ anh vì nhờ anh mà Rin và Tuấn Khôi được cứu thoát, thứ hai chuyện ơn tôi nhất quyết sẽ đền nhưng chuyện cô ta ra tay với người thân tôi, xem ra không thể làm lơ. - Minh Trí đáp lại, không muốn nhượng bộ bỏ qua.
- Kim Mai vốn là cô gái hiền lành, đáng yêu chỉ vì đặt tình cảm vào sai vị trí nên mới hành động không suy nghĩ. Trần tổng là người trên xin hãy bỏ qua một lần cho Kim Mai. - Phạm Tuấn Kiệt tiếp tục cầu xin.
- Tôi đã quyết, xin Phạm thiếu gia đừng nói vô ích. Chuyện cậu cứu Rin và Tuấn Khôi, tôi nhất định sẽ trả ơn. - Minh Trí nói rồi quay đi.
Tuấn Kiệt muốn đuổi theo cầu xin cho Kim Mai nhưng bị Trần Hậu ngăn lại.
- Phạm thiếu gia, mời anh về cho. Thiếu gia tôi đã quyết rất khó thay đổi. - Trần Hậu nói.
Tuấn Kiệt lo lắng một lần nữa nhìn vào phòng bệnh của Kim Mai, Kim Mai là con gái độc nhất của Kim thành và phu nhân nếu như xảy ra chuyện gì thì chắc chắn hai cậu mợ sẽ rất đau lòng. Tuấn Kiệt suy nghĩ một hồi lâu thì lái xe về phía biệt thự hoa hồng trắng, nhưng đến nơi thì Trịnh phu nhân cho biết rằng Rin đã về biệt thự Trần gia cùng Tuấn Khôi hiện tại không còn ở đây. Vậy là cô ấy đã chọn lựa người cô ấy muốn bên cạnh là Minh Trí chứ không phải anh, Tuấn Kiệt dù biết như vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng yêu người phụ nữ kia.
Chiếc xe dừng trước biệt thự Trần gia, người làm vào bên trong thông báo cho Rin rằng Tuấn Kiệt đến tìm. Cô nhớ chuyện anh đã bắn Kim Mai mà cứu cô thì trong lòng vô cùng áy náy, vì cô mà anh lại ra tay với người em gái vô cùng yêu thương kia, và một lần nữa cô lại mắc nợ anh.
- Tuấn Kiệt, mời anh vào bên trong. - Rin nhìn thấy Tuấn Kiệt đứng bên ngoài liền nói.
- Ngọc Nhi, em đã khoẻ hẳn chưa. - Tuấn Kiệt nhìn thấy nét xanh xao trên gương mặt Rin liền nói.
- EM khoẻ rồi, em cảm ơn vì một lần nữa anh lại giúp em, em nợ anh quá nhiều rồi. - Rin khẽ nói.
- Anh đến đây là có chuyện muốn cầu xin em. - Tuấn Kiệt liền nói.
- Anh cần em giúp gì em nhất định sẽ giúp, đừng nói hai chữ cầu xin, em không dám nghe. - Rin nhìn Tuấn Kiệt mà nói, cô nhất định phải giúp anh để đáp trả ơn nghĩa.
- Kim Mai đã bị Trần tổng bắt rồi, hiện tại không biết cô ấy như thế nào. Anh đã đến tìm nhưng Trần Minh Trí nhất định không bỏ qua. Ngọc Nhi, anh biết Kim Mai đã sai có lỗi với em, nhưng dù sao con bé còn trẻ người non dạ làm không suy nghĩ. Anh biết anh ta sẽ nghe lời em mà, em hãy nói một lời để anh ta tha cho con bé. Xem như là anh cầu xin em vậy, Ngọc Nhi. - Tuấn Kiệt đau đớn nói.
- Tuấn Kiệt, anh yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh. Anh đưa em đến nơi Kim Mai đang bị bắt. - Rin đồng ý không do dự.
Tuấn Kiệt vui mừng nhanh chóng đưa Rin đến bệnh viện nơi Kim Mai đang nằm.
Minh Trí và Trần Hậu củng đang ở tại nơi này, nghe đàn em thông báo rằng Tuấn Kiệt quay lại và mang theo cả Rin, điều này lại khiến Minh Trí không hài lòng.
- Em sao không ở nhà nghĩ ngơi lai đến nơi này. - Minh Trí thấy Rin cùng Tuấn Kiệt đi tới, nhanh chóng ôm cô vào lòng về phía mình.
- Minh Trí, em đến có việc mà. Anh hãy bỏ qua cho Kim tiểu thư đi, dù sao em và Tuấn Khôi cũng không xảy ra chuyện gì mà. - Rin nhìn Minh Trí mà nói.
- Em vì anh ta mà cầu xin cho cô ta. - Minh Trí lại nói.
- Minh Trí, em mang ơn Tuấn Kiệt rất nhiều. Anh ấy chính là ân nhân của em và Tuấn Khôi, đã rất nhiều lần giúp em qua khỏi con đường sinh tử. - Rin khẽ đáp.
- Em muốn anh tha cho Kim Mai. - Minh Trí lại hỏi.
- Đúng vậy. - Rin gát đầu chắc chắn.
- Được, nhưng em phải hứa với anh một điều. - Minh Trí nói, quay sang nhìn Tuấn Kiệt. - Cả Phạm thiếu gia, cũng phải thực hiện.
- Là chuyện gì? - Rin khẽ nhíu mày
- Kim Mai thả ra, Phạm thiếu gia và cô ta sẽ không được xuất hiện trước mặt chúng ta, đặc biệt là cậu không đươc đến tìm người phụ nữ của tôi. - Minh Trí ôm chặt Rin mà nói, muốn nói với Tuấn Kiệt rằng Rin thuộc về anh.
Rin nhìn Minh Trí lắc đầu, người đàn ông này nay lại ghen tuông sao.
- Được, tôi sẽ thực hiện. - Tuấn Kiệt nhìn Rin rồi nói, dù sao cô ấy cũng đã lựa chọn một người tốt với cô ấy như vậy, việc quan trọng là sinh mạng của Kim Mai hiện tại.
- Nói được làm được. - Minh Trí khẽ nói, nhìn về phía Trần Hậu.
Trần Hậu hiểu ý, ra lệnh bọn đàn em lui về phòng của Kim Mai được giải thoát. Minh Trí ôm lấy Rin bế cô ra xe không cho cô ở lại đây mà nhìn thấy tên đàn ông một chut2 nữa đã trở thành chồng Rin.
Rin ngồi trên xe Minh Trí, nhìn anh nét mặt không một chút cảm xúc nào. Cô mỉm cười.
- Trần tổng, xem ra ngài đã ghen quá rồi.
- Ghen không có gì đáng xấu hổ, chỉ là anh không ghen. - Minh Trí đáp
- Còn chối, thế vì sao ngăn cấm Tuấn Kiệt tìm đến em. - Rin trêu chọc.
- Không có một người đàn ông nào lại muốn phụ nữ của mình gặp mặt nam nhân khác. - Minh Trí lại nói.
- Như thế mà không nhận là mình ghen sao, mau nói đi là anh đang ghen. - Rin cười to.
- Trịnh tiểu thư, em nên xem lại mình đi. Nhan sắc có hạn, cũng không dịu dàng khuê các, đã thế cơ thể kém hấp dẫn em lấy gì để anh phải ghen chứ. - Minh Trí trêu chọc.
- Anh dám chê bai em sao. - Rin tức giận đưa miệng cắn vào tay Minh Trí.
- Đã vậy còn có sở thích kì lạ. - Minh Trí cười lớn.
Rin nhìn nụ cười của Minh Trí cảm thấy ấm áp như mùa xuân của cô vậy, đã từ bao giờ cô không nhìn thấy nụ cười thoải mái không chứa bất cứ lo toan nào.
- Minh Trí, anh đã nói em kém hấp dẫn như vậy, vậy lần trước anh nói muốn em làm bạn gái là giả sao? - Rin hỏi.
- Anh tìm bạn gái không nhìn vào cơ thể, không nhìn vào gương mặt. - Minh Trí đáp.
- Vậy tiêu chuẩn của anh là gì? - Rin tò mò.
- Tiêu chuẩn của anh rất là cao, và rất tiếc mà em không có chút gì đạt tiêu chuẩn cả.
- Được, em thấp kém như vậy đó, nên chuyện anh muốn em làm bạn gái gì đó không nói tới nữa. - Rin bị chê bai nên giận dỗi.
Minh Trí thắng xe lại, nhìn về phía Rin mà nói:" Mặc dù em không đạt tiêu chuẩn nào, nhưng em lại xấu xa đến mức chạy theo đường vòng mà đến trái tim anh để đánh cắp nó." Minh Trí đặt tay Rin lên ngực mình mà nói tiếp.
- Tại nơi này, đã không còn là của anh nữa vì nó tràn đầy hình bóng của em.
Rin gương mặt ửng đỏ, không ngờ Trần tổng lạnh lùng hôm nay lại có thể nói những lời ngọt ngào như vậy. Rin mỉm cười tự mình chủ động nhẹ đặt lên môi Minh Trí một nụ hôn ngọt ngào.
Minh Trí đưa Rin về lại biệt thự Trần gia, vì không muốn rời xa Rin nữa nên anh nhất quyết không đồng ý cho Rin quay về biệt thự hoa hồng trắng. Chiếc xe dừng lại phía trước, Minh Trí mở cửa ra ngoài sau đó bế Rin ra khỏi xe đi vào trong nhà, Tuấn Khôi từ trong nhà nghe tiếng xe Minh Trí đi vào thì từ bên trong chạy ra ngoài.
- Hoan hô, baba đã đưa mẹ về rồi. - Tuấn Khôi nhảy lên vui sướng.
- Chị đã về. - Tuấn Hà cũng từ phía sau Tuấn Khôi đi ra ngoài.
Rin nhìn Tuấn Hà, sau đó nhìn Minh Trí. Minh Trí hiểu cô muốn nói gì liền nói:" Đây là Tuấn Hà, là em trai của em."
- Em trai của em sao, từ khi về lại Trịnh gia em không hề nghe nhắc tới. - Rin khẽ hỏi.
- Em quên anh từng nói, em còn có cha mẹ nuôi và đứa em trai sao. Tuấn Hà sau khi lên thành phố này học tại trường RoYal, sau đó nhận được học bổng du học nước ngoài. Nay anh đón cậu ấy về RoYal làm việc. - Minh Trí nhìn Tuấn Hà tin tưởng.
- Cảm ơn anh rễ, nhờ có anh mà em có ngày hôm nay. - Tuấn Hà biết ơn nói. - Chị, em nghe anh rễ nói chị đã bị mất đi trí nhớ, chúng ta là chị em tốt từ nhỏ chị đã rất thương em.
- Chúng ta vào nhà nói chuyện. - Minh Trí bế Rin đi vào bên trong nhà, anh không cho cô bước đi vì bác sĩ đã căn dặn cô phải nghĩ ngơi nhiều không được làm gì nặng nhọc.
Cả người cùng nhau bước vào bên trong biệt thự, Minh Trí đặt Rin trên chiếc ghế sopha, Tuấn Khôi mang một ly nước đến cho Rin.
- Mẹ, có phải chúng ta sẽ dọn về đây sống cùng baba hay không ạ. - Tuấn Khôi nói đầy hy vọng.
- Con có thích nơi này không. - Rin mỉm cười hỏi.
- Thật ra thì, con rất thích ạ. - Tuấn Khôi phấn khởi.
- Được, vậy chúng ta sẽ dọn về nơi này. - Rin đáp.
- Hoan hô mẹ. - Tuấn Khôi nhảy lên người ôm lấy mẹ.
Minh Trí cảm thấy rất vui vì điều này, cuối cùng sau bao nhiêu gian nan, đau khổ cả nhà người đã được đoàn tụ về tại nơi này. Tuấn Hà nhìn thấy chị mình hạnh phúc cùng anh rễ thì vui hơn ai hết, Tuấn Hà lặng lẽ lên phòng mình để lại ba người họ trọn vẹn niềm hạnh phúc gia đình.
Minh Trí đưa Rin lên phòng của mình, Minh Trí đặt Rin trên giường không kiềm lòng nhìn đôi môi ngọt ngào của cô mà hôn lên. Rin đáp trả lại nụ hôn của Minh Trí, đến khi bàn tay của anh không tự chủ mà đụng chạm vào Rin thì cô liền đẩy đi.
- Đúng là sói mà, anh quên bác sĩ nói em không được làm việc gì quá sức sao? - Rin trách mắng.
- Anh đâu để em phải làm gì, cứ để anh làm. - Minh Trí cười bá đạo tiếp tục.
- Này, tên đại ác ma kia.- Rin hét lên khi Minh Trí nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướn bận trên người cô.
Sau một hồi chống cự yếu ớt, Rin cảm nhận được mùi hương trên cơ thể của Minh Trí sau đó nồng nàn đáp trả.
Rin tỉnh lại sâu một giấc ngủ dài, cô nhìn xung quanh thì không còn thấy Minh Trí đâu cả. Cô chỉnh chu lại trang phục, đi ra bên ngoài thì thấy Tuấn Hà và Tuấn Khôi đang ngồi phía phòng khách mà đùa giỡn. Rin mỉm cười đi về phía hai người.
- Tuấn Khôi, đang làm gì đó. - Cô ôm con trai vào lòng mà nói.
- Mẹ đã dậy rồi ạ, con đang cầu cậu Tuấn Hà chơi xếp nhà. - Tuấn Khôi ôm mẹ nói.
- Baba của con đâu rồi.
- Baba đã đi đến công ty rồi ạ. Trước khi đi baba nói rằng không được làm phiền mẹ ngủ, mẹ đã không nghe lời ba mà làm việc nặng nhọc nên kiệt sức. - Tuấn Khôi ngây thơ nói, sau đó liền hỏi. - Mẹ đã làm việc gì ạ, mẹ còn bệnh thì không nên làm việc nặng nhọc nhé.
Rin thoáng đỏ mặt, cái tên đại ác ma này ngay cả con trẻ cũng không bỏ qua, cô nhất định phải trấn chỉnh lại anh ta. Nuôi con trẻ như anh ta sẽ khiến con trai cô trước sau cũng bá đạo giống cha thôi.
- Baba con thấy mẹ ngủ say không muốn bị tỉnh giấc nên nói như vậy thôi. - Rin đáp.
- Mẹ ạ, cậu nói rằng con còn một người chị gái tên là Rose, con thật háo hức khi có thêm một ngươi thân. - Tuấn Khôi nói.
- À, Rose là con gái của chị Pi. Hiện tại Rose đang sống cùng cha, ngày xưa khi chị Pi mất có một thời gian chị đã nuôi Rose và xem như con gái ruột. - Tuấn Hà giải thích.
Rin mỉm cười đáp:" Đôi khi có những chuyện trong quá khứ khiến chị cảm thấy tiếc nuối khi không thể nhớ lại, thì ra Pi có một đứa con gái sao."
Tuấn Hà không đáp lời, chỉ cười nhìn Rin.
Minh Trí rời khỏi biệt thự Trần gia thì nhanh chóng đi đến bệnh viện nơi Kim Mai đang trị thương. Trước cửa phòng của Kim Mai được bố trí canh gác nghiêm nghị, chuyện cô gái Kim Mai này ra tay với vợ đại ca giang hồ là Trần Hậu và vợ con của Trần tổng của RoYal khiến rất nhiều người kinh sợ một cô gái nhỏ bé như vậy lại dám đắc tội với hai người này. Trần Hậu đứng bên ngoài đợi Minh Trí đến nơi, trong thâm tâm muốn một phát giết chết Kim Mai vì đã dám hành hạ Thiên Kim nhưng sự việc này liên quan đến Minh Trí nên Trần Hậu không tự mình quyết được.
- Thiếu gia, cô ta phải xữ lý thế nào? Lần này nếu Phạm Tuấn Kiệt không đến giúp có lẽ mọi chuyện đã không được như vậy. - Trần Hậu gặp Minh Trí liền nói/
- Cô ta cả gan động đến người của chúng ta, chết quá dễ cho cô ta rồi. - Minh Trí nhìn về phía phòng bệnh mà tức giận, một chút nữa anh đã mất đi người con gái anh yêu thương nhất.
- Ý thiếu gia là… - Trần Hậu hỏi.
Minh Trí chưa kịp đáp thì một tên đàn em của Trần Hậu đi đến nói.
- Đại ca, Phạm Tuấn Kiệt đến.
- Được rồi, cho cậu ta đến nơi này. - Minh Trí khẽ nói, dù sao cũng nhờ anh ta mà Rin được cứu.
Tuấn Kiệt đi đến phía của Minh Trí, anh lo lắng nhìn về phía Kim Mai đang nằm. Hôm đó anh đi đến chào cha mẹ Kim Mai trước khi ra về thì được Kim Thành kể về chuyện Kim Mai bắt cóc Thiên Kim và Tuấn Khôi. Trong lòng vô cùng lo lắng, anh được Kim Thành cho rằng Kim Mai cò thể nhốt người tại căn nhà của Kim gia vừa lấy lại từ người thuê. Tuấn Kiệt nhanh chóng chạy đến thì chứng kiến sự việc, dù gì Kim Mai cũng là em họ của mình có thể vì lần đầu yêu đương nên suy nghĩ sai trái, trong lòng anh vẫn vô cùng thương yêu đứa em này.
- Trần tổng, tôi đến đây là xin anh hãy tha cho Kim Mai, con bé còn nhỏ không biết suy nghĩ đã gây ra những chuyện sai trái. - Tuấn Kiệt đứng trước Minh Trí mà nói.
- Phạm thiếu gia, đầu tiên tôi xin cảm tạ anh vì nhờ anh mà Rin và Tuấn Khôi được cứu thoát, thứ hai chuyện ơn tôi nhất quyết sẽ đền nhưng chuyện cô ta ra tay với người thân tôi, xem ra không thể làm lơ. - Minh Trí đáp lại, không muốn nhượng bộ bỏ qua.
- Kim Mai vốn là cô gái hiền lành, đáng yêu chỉ vì đặt tình cảm vào sai vị trí nên mới hành động không suy nghĩ. Trần tổng là người trên xin hãy bỏ qua một lần cho Kim Mai. - Phạm Tuấn Kiệt tiếp tục cầu xin.
- Tôi đã quyết, xin Phạm thiếu gia đừng nói vô ích. Chuyện cậu cứu Rin và Tuấn Khôi, tôi nhất định sẽ trả ơn. - Minh Trí nói rồi quay đi.
Tuấn Kiệt muốn đuổi theo cầu xin cho Kim Mai nhưng bị Trần Hậu ngăn lại.
- Phạm thiếu gia, mời anh về cho. Thiếu gia tôi đã quyết rất khó thay đổi. - Trần Hậu nói.
Tuấn Kiệt lo lắng một lần nữa nhìn vào phòng bệnh của Kim Mai, Kim Mai là con gái độc nhất của Kim thành và phu nhân nếu như xảy ra chuyện gì thì chắc chắn hai cậu mợ sẽ rất đau lòng. Tuấn Kiệt suy nghĩ một hồi lâu thì lái xe về phía biệt thự hoa hồng trắng, nhưng đến nơi thì Trịnh phu nhân cho biết rằng Rin đã về biệt thự Trần gia cùng Tuấn Khôi hiện tại không còn ở đây. Vậy là cô ấy đã chọn lựa người cô ấy muốn bên cạnh là Minh Trí chứ không phải anh, Tuấn Kiệt dù biết như vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng yêu người phụ nữ kia.
Chiếc xe dừng trước biệt thự Trần gia, người làm vào bên trong thông báo cho Rin rằng Tuấn Kiệt đến tìm. Cô nhớ chuyện anh đã bắn Kim Mai mà cứu cô thì trong lòng vô cùng áy náy, vì cô mà anh lại ra tay với người em gái vô cùng yêu thương kia, và một lần nữa cô lại mắc nợ anh.
- Tuấn Kiệt, mời anh vào bên trong. - Rin nhìn thấy Tuấn Kiệt đứng bên ngoài liền nói.
- Ngọc Nhi, em đã khoẻ hẳn chưa. - Tuấn Kiệt nhìn thấy nét xanh xao trên gương mặt Rin liền nói.
- EM khoẻ rồi, em cảm ơn vì một lần nữa anh lại giúp em, em nợ anh quá nhiều rồi. - Rin khẽ nói.
- Anh đến đây là có chuyện muốn cầu xin em. - Tuấn Kiệt liền nói.
- Anh cần em giúp gì em nhất định sẽ giúp, đừng nói hai chữ cầu xin, em không dám nghe. - Rin nhìn Tuấn Kiệt mà nói, cô nhất định phải giúp anh để đáp trả ơn nghĩa.
- Kim Mai đã bị Trần tổng bắt rồi, hiện tại không biết cô ấy như thế nào. Anh đã đến tìm nhưng Trần Minh Trí nhất định không bỏ qua. Ngọc Nhi, anh biết Kim Mai đã sai có lỗi với em, nhưng dù sao con bé còn trẻ người non dạ làm không suy nghĩ. Anh biết anh ta sẽ nghe lời em mà, em hãy nói một lời để anh ta tha cho con bé. Xem như là anh cầu xin em vậy, Ngọc Nhi. - Tuấn Kiệt đau đớn nói.
- Tuấn Kiệt, anh yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh. Anh đưa em đến nơi Kim Mai đang bị bắt. - Rin đồng ý không do dự.
Tuấn Kiệt vui mừng nhanh chóng đưa Rin đến bệnh viện nơi Kim Mai đang nằm.
Minh Trí và Trần Hậu củng đang ở tại nơi này, nghe đàn em thông báo rằng Tuấn Kiệt quay lại và mang theo cả Rin, điều này lại khiến Minh Trí không hài lòng.
- Em sao không ở nhà nghĩ ngơi lai đến nơi này. - Minh Trí thấy Rin cùng Tuấn Kiệt đi tới, nhanh chóng ôm cô vào lòng về phía mình.
- Minh Trí, em đến có việc mà. Anh hãy bỏ qua cho Kim tiểu thư đi, dù sao em và Tuấn Khôi cũng không xảy ra chuyện gì mà. - Rin nhìn Minh Trí mà nói.
- Em vì anh ta mà cầu xin cho cô ta. - Minh Trí lại nói.
- Minh Trí, em mang ơn Tuấn Kiệt rất nhiều. Anh ấy chính là ân nhân của em và Tuấn Khôi, đã rất nhiều lần giúp em qua khỏi con đường sinh tử. - Rin khẽ đáp.
- Em muốn anh tha cho Kim Mai. - Minh Trí lại hỏi.
- Đúng vậy. - Rin gát đầu chắc chắn.
- Được, nhưng em phải hứa với anh một điều. - Minh Trí nói, quay sang nhìn Tuấn Kiệt. - Cả Phạm thiếu gia, cũng phải thực hiện.
- Là chuyện gì? - Rin khẽ nhíu mày
- Kim Mai thả ra, Phạm thiếu gia và cô ta sẽ không được xuất hiện trước mặt chúng ta, đặc biệt là cậu không đươc đến tìm người phụ nữ của tôi. - Minh Trí ôm chặt Rin mà nói, muốn nói với Tuấn Kiệt rằng Rin thuộc về anh.
Rin nhìn Minh Trí lắc đầu, người đàn ông này nay lại ghen tuông sao.
- Được, tôi sẽ thực hiện. - Tuấn Kiệt nhìn Rin rồi nói, dù sao cô ấy cũng đã lựa chọn một người tốt với cô ấy như vậy, việc quan trọng là sinh mạng của Kim Mai hiện tại.
- Nói được làm được. - Minh Trí khẽ nói, nhìn về phía Trần Hậu.
Trần Hậu hiểu ý, ra lệnh bọn đàn em lui về phòng của Kim Mai được giải thoát. Minh Trí ôm lấy Rin bế cô ra xe không cho cô ở lại đây mà nhìn thấy tên đàn ông một chut nữa đã trở thành chồng Rin.
Rin ngồi trên xe Minh Trí, nhìn anh nét mặt không một chút cảm xúc nào. Cô mỉm cười.
- Trần tổng, xem ra ngài đã ghen quá rồi.
- Ghen không có gì đáng xấu hổ, chỉ là anh không ghen. - Minh Trí đáp
- Còn chối, thế vì sao ngăn cấm Tuấn Kiệt tìm đến em. - Rin trêu chọc.
- Không có một người đàn ông nào lại muốn phụ nữ của mình gặp mặt nam nhân khác. - Minh Trí lại nói.
- Như thế mà không nhận là mình ghen sao, mau nói đi là anh đang ghen. - Rin cười to.
- Trịnh tiểu thư, em nên xem lại mình đi. Nhan sắc có hạn, cũng không dịu dàng khuê các, đã thế cơ thể kém hấp dẫn em lấy gì để anh phải ghen chứ. - Minh Trí trêu chọc.
- Anh dám chê bai em sao. - Rin tức giận đưa miệng cắn vào tay Minh Trí.
- Đã vậy còn có sở thích kì lạ. - Minh Trí cười lớn.
Rin nhìn nụ cười của Minh Trí cảm thấy ấm áp như mùa xuân của cô vậy, đã từ bao giờ cô không nhìn thấy nụ cười thoải mái không chứa bất cứ lo toan nào.
- Minh Trí, anh đã nói em kém hấp dẫn như vậy, vậy lần trước anh nói muốn em làm bạn gái là giả sao? - Rin hỏi.
- Anh tìm bạn gái không nhìn vào cơ thể, không nhìn vào gương mặt. - Minh Trí đáp.
- Vậy tiêu chuẩn của anh là gì? - Rin tò mò.
- Tiêu chuẩn của anh rất là cao, và rất tiếc mà em không có chút gì đạt tiêu chuẩn cả.
- Được, em thấp kém như vậy đó, nên chuyện anh muốn em làm bạn gái gì đó không nói tới nữa. - Rin bị chê bai nên giận dỗi.
Minh Trí thắng xe lại, nhìn về phía Rin mà nói:" Mặc dù em không đạt tiêu chuẩn nào, nhưng em lại xấu xa đến mức chạy theo đường vòng mà đến trái tim anh để đánh cắp nó." Minh Trí đặt tay Rin lên ngực mình mà nói tiếp.
- Tại nơi này, đã không còn là của anh nữa vì nó tràn đầy hình bóng của em.
Rin gương mặt ửng đỏ, không ngờ Trần tổng lạnh lùng hôm nay lại có thể nói những lời ngọt ngào như vậy. Rin mỉm cười tự mình chủ động nhẹ đặt lên môi Minh Trí một nụ hôn ngọt ngào.