Y không nhịn được có chút xấu hổ ngại ngùng, càng cảm thấy bản thân y vẫn làm cho sư huynh thất vọng như vậy thật là đáng xấu hổ. Trần Thanh Huyền thật cẩn thận đi đến phía trước nhẹ giọng kêu: “Sư huynh?”
“Ân?” Tiếng trả lời mang theo giọng mũi rất nhỏ trầm thấp mà tràn ngập từ tính, Trần Thanh Huyền bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.
Y ho khan một tiếng nói: “Sư huynh, ta phiêu bạt ở thế gian một năm, tự nhiên cũng mang về vài thứ cho ngươi.”
“Nga? Ngươi lại nhớ rõ ta như vậy?” Liêu Thanh Yến cảm thấy sinh nghi, trên mặt cũng bất động thanh sắc.
Trần Thanh Huyền lập tức bới từ trong túi Càn Khôn ra một đống, cái gì ‘dưỡng sinh bách khoa toàn thư’, ‘hiện đại binh khí bách khoa toàn thư’, ‘100 nơi đàn ông cả đời muốn đi’… Chỉ cần là sách ở trong túi y đều lấy hết ra đưa cho Liêu Thanh Yến, theo đó lại tìm ra trong túi mấy bình rượu ngũ lương, vẻ mặt nịnh nọt nói với sư huynh: “Sư huynh a, đây chính là rượu ngon nhất ở thế giới hiện đại, ngài nếm thử chút chứ?”
“Ta không uống rượu.” Liêu Thanh Yến tùy ý lật xem bộ sách mà y đặt vào tay hắn.
Trần Thanh Huyền thở dài, sư huynh hắn cái gì cũng tốt, chỉ là cũ kỹ.
“Đây là cái gì?” Liêu Thanh Yến cầm một quyển sách bìa màu sắc rực rỡ hỏi.
Trần Thanh Huyền tập trung nhìn vào, hai mắt lập tức đen lại, thứ sư huynh y cầm trên tay rõ ràng là một cuốn ‘hoa hoa công tử’ (sách đen, mát mẻ) số mới nhất, nữ nhân mặc quần áo hở hang trên mặt bìa đã nằm ngoài phạm vi chịu được của sư huynh hắn!
“Cái này… Cái này… Đây là trào lưu a, sư huynh ngươi có điều không biết, hiện tại bên ngoài lưu hành chính là như vậy, nữ hài tử sẽ ăn mặc… Ách… Gợi cảm, đúng, gợi cảm, cái này gọi là trào lưu mới.” Trần Thanh Huyền lộn xộn giải thích.
Mắt thấy sắc mặt Liêu Thanh Yến càng ngày càng đen, Trần Thanh Huyền cơ hồ là tiếng nói mang theo khóc âm nức nở: “Sư huynh…”
“Bế quan một tháng.” Liêu Thanh Yến khẽ nhếch bạc thần, phun ra lời nói vô tình.
“Vì cái gì a? Sư huynh ta hoàn toàn không làm trái với sư môn a, ngươi dựa vào đâu mà cấm đoán bắt ta bế quan?” Trần Thanh Huyền không cam lòng chất vấn.
“Ngươi biết quá nhiều.” Liêu Thanh Yến lạnh lùng nói.
“A?!”
Những ngày bế quan thật sự không tốt a, sư huynh hắn đại khái là khí ngoan, ngay cả cơm cũng không cho người mang đến, tuy rằng Trần Thanh Huyền sớm tích cốc, nhưng y đã quen một ngày ba bữa cơm ngon ở nhân gian, thử hỏi bây giờ sao có thể chịu được quẫn cảnh ham muốn ăn uống không được thỏa mãn chứ?
Ác độc hơn chính là Liêu Thanh Yến còn tịch thu tất cả mọi thứ trong túi Càn Khôn của y, lập tức cái túi cất chứa của y trở nên trống rỗng, sách báo bất lương trong khoảnh khắc bị đốt sạch sẽ, PSP, NDS, MP4, máy ảnh kĩ thuật số tức thì bị đem gác xó, Trần Thanh Huyền trưng ra vẻ mặt đau khổ cầu xin Liêu Thanh Yến bỏ qua cho máy tính của y, Liêu Thanh Yến lật một trang sách mỉm cười với y: “Cũng thế thôi, nơi này cũng không có nguồn điện.”
Vì thế trong cảnh cấm đoán, Trần Thanh Huyền chỉ có thể đối mặt với việc không tìm thấy đầu cắm máy tính mà khóc không ra nước mắt.
Hiện tại hoạt động giải trí còn sót lại của y chỉ có bồi sư huynh y chơi cờ.
Kì nghệ của Trần Thanh Huyền vốn hôi thối vô cùng nên càng chiến càng bại, đáng tiếc y thật sự không có ý chí chiến đấu có khi bại cũng có khi thắng, thường thua một ván liền than thở, tiến tới lừa gạt cơ hội đi lại nước cờ.
Liêu Thanh Yến cũng mặc kệ y, trong lòng biết hối hận đối với Trần Thanh Huyền căn bản không đáng nhắc tới. Hắn cũng không biết rốt cuộc nên làm thế nào, tựa hồ từ rất sớm trước đây, hắn vẫn không có cách với Trần Thanh Huyền, trừ bỏ xuất ra uy nghiêm của sư huynh chưởng môn đến cấm đoán y, những thứ khác… Tựa hồ thật sự đều không được.
Hắn cũng không biết hắn sao lại động tâm với người này, chỉ là ngay từ đầu sa vào sẽ thấy không còn cơ hội quay đầu.
Một tháng sau trong miệng quả thực nhạt đến mức có thể nhổ ra một con chim, Trần Thanh Huyền rốt cục cũng được xuất quan, một đầu tóc nhiều màu sắc đều bị nhuộm trở về màu đen, trên người cũng ăn mặc theo quy củ, chính là vẻ mặt xanh xao, vừa thấy chính là lơ đãng ngu ngơ.
“Sư huynh a, ngươi thả ta xuống núi đi.” Trần Thanh Huyền cầu xin nói.
“Không được.” Liêu Thanh Yến quả quyết cự tuyết, ngón tay lật sách khẽ nhúc nhích, lại bay qua một tờ.
“Sư huynh, ngươi nhốt ta ở nơi này nhưng ta thân ở Doanh tâm lại ở Hán a, ngươi vẫn là thả ta xuống núi đi.”
“Không được.” Liêu Thanh Yến cũng không ngẩng đầu lên cự tuyệt.
“Sư huynh, nếu ngươi không đáp ứng ta…” Trần Thanh Huyền hiên ngang lẫm liệt nói, “Ta sẽ ngay lập tức cởi sạch quần áo lõa thể chạy ở trong cánh cửa một vòng! Còn muốn hô to chưởng môn sư huynh đánh uyên ương cắt đứt nhân duyên của ta!”
“Nhân duyên? Ngươi có người trong lòng rồi?” Khuôn mặt Liêu Thanh Yến đanh lại, nhãn phong sắc bén giống như đao.
Trần Thanh Huyền bị khuôn mặt của Liêu Thanh Yến làm cho hoảng sợ, nơm nớp lo sợ trả lời: “Ta đã hạ quyết tâm sống trọn đời cùng máy tính, sư huynh ngươi hãy thành toàn chúng ta đi.” (=)))))))))))))))~)
Liêu Thanh Yến hừ nhẹ một tiếng: “Nằm mơ.”
Trần Thanh Huyền ôm ngực kêu rên nói: “Sư huynh, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta đau lòng không có tình yêu sống lẻ loi hiu quạnh đến cuối đời sao?”
Liêu Thanh Yến bị động tác cùng vẻ mặt khoa trương của y làm cho cười vui vẻ, trên mặt cũng toát ra nụ cười.
“Ngươi biết quá nhiều.”
“A?!”
Tuy rằng Liêu Thanh Yến mọi cách ngăn trở, nhưng ý muốn xuống núi của Trần Thanh Huyền vô cùng kiên định. Y chẳng phân biệt ngày đêm luôn lượn lờ bên cạnh Liêu Thanh Yến ra sức nỉ non, cuối cùng cũng thuyết phục được Liêu Thanh Yến cùng y xuống núi giám sát.
“Ân?” Tiếng trả lời mang theo giọng mũi rất nhỏ trầm thấp mà tràn ngập từ tính, Trần Thanh Huyền bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.
Y ho khan một tiếng nói: “Sư huynh, ta phiêu bạt ở thế gian một năm, tự nhiên cũng mang về vài thứ cho ngươi.”
“Nga? Ngươi lại nhớ rõ ta như vậy?” Liêu Thanh Yến cảm thấy sinh nghi, trên mặt cũng bất động thanh sắc.
Trần Thanh Huyền lập tức bới từ trong túi Càn Khôn ra một đống, cái gì ‘dưỡng sinh bách khoa toàn thư’, ‘hiện đại binh khí bách khoa toàn thư’, ‘100 nơi đàn ông cả đời muốn đi’… Chỉ cần là sách ở trong túi y đều lấy hết ra đưa cho Liêu Thanh Yến, theo đó lại tìm ra trong túi mấy bình rượu ngũ lương, vẻ mặt nịnh nọt nói với sư huynh: “Sư huynh a, đây chính là rượu ngon nhất ở thế giới hiện đại, ngài nếm thử chút chứ?”
“Ta không uống rượu.” Liêu Thanh Yến tùy ý lật xem bộ sách mà y đặt vào tay hắn.
Trần Thanh Huyền thở dài, sư huynh hắn cái gì cũng tốt, chỉ là cũ kỹ.
“Đây là cái gì?” Liêu Thanh Yến cầm một quyển sách bìa màu sắc rực rỡ hỏi.
Trần Thanh Huyền tập trung nhìn vào, hai mắt lập tức đen lại, thứ sư huynh y cầm trên tay rõ ràng là một cuốn ‘hoa hoa công tử’ (sách đen, mát mẻ) số mới nhất, nữ nhân mặc quần áo hở hang trên mặt bìa đã nằm ngoài phạm vi chịu được của sư huynh hắn!
“Cái này… Cái này… Đây là trào lưu a, sư huynh ngươi có điều không biết, hiện tại bên ngoài lưu hành chính là như vậy, nữ hài tử sẽ ăn mặc… Ách… Gợi cảm, đúng, gợi cảm, cái này gọi là trào lưu mới.” Trần Thanh Huyền lộn xộn giải thích.
Mắt thấy sắc mặt Liêu Thanh Yến càng ngày càng đen, Trần Thanh Huyền cơ hồ là tiếng nói mang theo khóc âm nức nở: “Sư huynh…”
“Bế quan một tháng.” Liêu Thanh Yến khẽ nhếch bạc thần, phun ra lời nói vô tình.
“Vì cái gì a? Sư huynh ta hoàn toàn không làm trái với sư môn a, ngươi dựa vào đâu mà cấm đoán bắt ta bế quan?” Trần Thanh Huyền không cam lòng chất vấn.
“Ngươi biết quá nhiều.” Liêu Thanh Yến lạnh lùng nói.
“A?!”
Những ngày bế quan thật sự không tốt a, sư huynh hắn đại khái là khí ngoan, ngay cả cơm cũng không cho người mang đến, tuy rằng Trần Thanh Huyền sớm tích cốc, nhưng y đã quen một ngày ba bữa cơm ngon ở nhân gian, thử hỏi bây giờ sao có thể chịu được quẫn cảnh ham muốn ăn uống không được thỏa mãn chứ?
Ác độc hơn chính là Liêu Thanh Yến còn tịch thu tất cả mọi thứ trong túi Càn Khôn của y, lập tức cái túi cất chứa của y trở nên trống rỗng, sách báo bất lương trong khoảnh khắc bị đốt sạch sẽ, PSP, NDS, MP4, máy ảnh kĩ thuật số tức thì bị đem gác xó, Trần Thanh Huyền trưng ra vẻ mặt đau khổ cầu xin Liêu Thanh Yến bỏ qua cho máy tính của y, Liêu Thanh Yến lật một trang sách mỉm cười với y: “Cũng thế thôi, nơi này cũng không có nguồn điện.”
Vì thế trong cảnh cấm đoán, Trần Thanh Huyền chỉ có thể đối mặt với việc không tìm thấy đầu cắm máy tính mà khóc không ra nước mắt.
Hiện tại hoạt động giải trí còn sót lại của y chỉ có bồi sư huynh y chơi cờ.
Kì nghệ của Trần Thanh Huyền vốn hôi thối vô cùng nên càng chiến càng bại, đáng tiếc y thật sự không có ý chí chiến đấu có khi bại cũng có khi thắng, thường thua một ván liền than thở, tiến tới lừa gạt cơ hội đi lại nước cờ.
Liêu Thanh Yến cũng mặc kệ y, trong lòng biết hối hận đối với Trần Thanh Huyền căn bản không đáng nhắc tới. Hắn cũng không biết rốt cuộc nên làm thế nào, tựa hồ từ rất sớm trước đây, hắn vẫn không có cách với Trần Thanh Huyền, trừ bỏ xuất ra uy nghiêm của sư huynh chưởng môn đến cấm đoán y, những thứ khác… Tựa hồ thật sự đều không được.
Hắn cũng không biết hắn sao lại động tâm với người này, chỉ là ngay từ đầu sa vào sẽ thấy không còn cơ hội quay đầu.
Một tháng sau trong miệng quả thực nhạt đến mức có thể nhổ ra một con chim, Trần Thanh Huyền rốt cục cũng được xuất quan, một đầu tóc nhiều màu sắc đều bị nhuộm trở về màu đen, trên người cũng ăn mặc theo quy củ, chính là vẻ mặt xanh xao, vừa thấy chính là lơ đãng ngu ngơ.
“Sư huynh a, ngươi thả ta xuống núi đi.” Trần Thanh Huyền cầu xin nói.
“Không được.” Liêu Thanh Yến quả quyết cự tuyết, ngón tay lật sách khẽ nhúc nhích, lại bay qua một tờ.
“Sư huynh, ngươi nhốt ta ở nơi này nhưng ta thân ở Doanh tâm lại ở Hán a, ngươi vẫn là thả ta xuống núi đi.”
“Không được.” Liêu Thanh Yến cũng không ngẩng đầu lên cự tuyệt.
“Sư huynh, nếu ngươi không đáp ứng ta…” Trần Thanh Huyền hiên ngang lẫm liệt nói, “Ta sẽ ngay lập tức cởi sạch quần áo lõa thể chạy ở trong cánh cửa một vòng! Còn muốn hô to chưởng môn sư huynh đánh uyên ương cắt đứt nhân duyên của ta!”
“Nhân duyên? Ngươi có người trong lòng rồi?” Khuôn mặt Liêu Thanh Yến đanh lại, nhãn phong sắc bén giống như đao.
Trần Thanh Huyền bị khuôn mặt của Liêu Thanh Yến làm cho hoảng sợ, nơm nớp lo sợ trả lời: “Ta đã hạ quyết tâm sống trọn đời cùng máy tính, sư huynh ngươi hãy thành toàn chúng ta đi.” (=)))))))))))))))~)
Liêu Thanh Yến hừ nhẹ một tiếng: “Nằm mơ.”
Trần Thanh Huyền ôm ngực kêu rên nói: “Sư huynh, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta đau lòng không có tình yêu sống lẻ loi hiu quạnh đến cuối đời sao?”
Liêu Thanh Yến bị động tác cùng vẻ mặt khoa trương của y làm cho cười vui vẻ, trên mặt cũng toát ra nụ cười.
“Ngươi biết quá nhiều.”
“A?!”
Tuy rằng Liêu Thanh Yến mọi cách ngăn trở, nhưng ý muốn xuống núi của Trần Thanh Huyền vô cùng kiên định. Y chẳng phân biệt ngày đêm luôn lượn lờ bên cạnh Liêu Thanh Yến ra sức nỉ non, cuối cùng cũng thuyết phục được Liêu Thanh Yến cùng y xuống núi giám sát.