Thân thể Vân Mộng Vũ cứng đờ, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng có chút chật vật của nàng ta, Vân Liệt Diễm vẫn không quên hô to một tiếng: “Tỷ tỷ, đi chầm chậm thôi!”
Vân Mộng Vũ âm trầm đi thẳng về sân viện của mình, đi vào khuê phòng, sau đó tiếng đổ vỡ vang lên không dứt.
“Tiểu thư” Tôn nhũ mẫu nhẹ nhàng thở dài, gọi nàng ta một tiếng.
“Nhũ mẫu!” Vân Mộng Vũ bổ nhào vào ngực Tôn nhũ mẫu, lớn tiếng khóc lên.
Tôn nhũ mẫu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vân Mộng Vũ, khoé mắt có chút chua xót lại không biết nên nói sao cho phải. Tiểu thư cái gì cũng tốt, nhưng lại quá hiếu thắng. Nhị phu nhân xuất thân thấp hèn mà tiểu thư lại quyết tâm tranh giành mọi thứ về minh cho bằng được.
Những năm này, nàng cũng quá khổ cực rồi.
Nhị lão gia chỉ có một chức quan tầm thường, không chút công to cán lớn, trong gia tộc đương nhiên cũng không có tư cách gì. Thế cho nên tiểu thư cũng không được xem trọng. Nhị thiếu gia lại là công tử chơi bời lêu lổng, ngoại trừ rượu chè, kỹ nữ, bài bạc ra thì cái gì cũng không biết.
“Nhũ mẫu, tại sao, tại sao ta cố gắng như vậy mà vẫn là không tranh giành nổi với đứa ngốc kia? Nàng ta trời sinh ngu dại, bảy tuổi mới biết nói, bị người khác chà đạp cũng không biết, vừa đính hôn cùng Thất vương gia đã bị từ hôn. Nàng ta cũng chỉ là thứ giày rách mà thôi, có tư cách gì mà được mang ra so sánh với ta? Tại sao? Tại sao mẫu thân không thể giúp ta, ca ca không thể giúp ta, phụ thân không thể giúp ta? Tại sao, tại sao mà tất cả mọi người đều không thể giúp ta?” Vân Mộng Vũ không cam tâm, khóc rống. Vì sao nha đầu kia muốn cái gì lại được cái đó chứ?
“Tiểu thư, người từ nhỏ đã rất ưu tú, thiện lương, tương lai nhất định sẽ có hồi báo tốt. Nghe lời nhũ mẫu, người không nên trên chọc Thất tiểu thư nữa. Thất tiểu thư tuy ngu dại, trước kia đại lão gia cũng không quan tâm đến nàng ta, nhưng bây giờ thì đã được đại lão gia chú ý tới. Nàng ta dù sao cũng là trưởng nữ duy nhất của Vân gia, so với đại thiếu gia lại càng có tư cách kế thừa địa vị gia chủ Vân gia hơn nữa. Còn có, tiểu thư à, nàng ta dầu gì cũng là người của Phượng gia. Phượng gia, cho dù là Vân gia cũng phải nhượng bộ ba phần. Nếu không cũng không thể chỉ bằng một mình Mộc Miên mà có thể bảo vệ Thất tiểu thư nhiều năm như vậy” Tôn nhũ mẫu tận tình khuyên bảo, hi vọng tiểu thư có thể nghe vào một ít.
“Phượng gia đã nhiều năm không có lui tới cùng Vân gia, ai sẽ quan tâm đến đứa ngốc kia chứ?” Vân Mộng Vũ nhíu mày. Đại phu nhân của đại lão gia tên là Phượng Tâm Nghiên, là thiên kim tiểu thư của Nam Đường Phượng gia. Dựa theo lệ cũ, con gái Nam Đường Phượng gia sẽ phải vào cung làm Hoàng Quý phi. Bởi vì Phượng Tâm Nghiên còn có tỷ tỷ là Phượng Tâm Du, Nam Đường hoàng đế cùng Phượng Tâm Du lưỡng tình tương duyệt, vì nàng ấy mà lục cung không phi, lại trùng hợp Phượng Tâm Nghiên đã đem lòng yêu mến Vân Phụng Thiên, như vậy mới không phải gả vào hoàng cung. Thân phận Phượng Tâm Nghiên quả thật là không thể trêu vào. Vậy nên lúc Phượng Tâm Nghiên còn sống, trong phủ không người nào dám gây phiền toái cho cái kẻ đần kia.
Thế nhưng từ sau khi Phượng Tâm Nghiên chết đi, ngoại trừ nô tì theo bên cạnh nàng ta thì cũng không có ai quan tâm đến kẻ đần kia. Tuy nhiên không thể không nói, có Mộc Miên, trong nhà này không có người có thể động vào kẻ đần đó. Ngoại trừ đại bá phụ, tam thúc hoặc là đại ca ra tay, nếu không thì không có người nào là đối thủ của nha đầu kia.
Tam thúc thường xuyên trút giận lên người nàng ta những khi không thấy Mộc Miên, mà đại bá phụ tuy rằng trước kia không thích Vân Liệt Diễm nhưng cũng chưa từng bạc đãi nàng ta. Về phần đại ca, nàng càng không thể trông cậy vào hắn, một mực ở biên cương rất ít khi trở về, cho dù có về thì cũng không có quan hệ tốt với những người trong nhà.
Trong nhà này, đại tỉ đã lập gia đình, Vân Mộng Dao lại không ra một thứ gì. Chỉ cần trừ đi Vân Liệt Diễm, nàng cho dù không làm được người thừa kế Vân gia thì cũng không có ai có thể làm khó được nàng.
Vân Liệt Diễm, nàng nhất định phải trừ!
“Tiểu thư, người nghe nhũ mẫu một lần đi!” Nhìn ánh mắt của Vân Mộng Vũ, Tôn nhũ mẫu biết rõ nàng không muốn buông tha.
“Nhũ mẫu yên tâm, ta nhất định sẽ thành công!” Vân Mộng Vũ nắm chắc tay. Bất kể dùng biện pháp gì, nàng đều phải diệt trừ Vân Liệt Diễm. Chỉ có như vậy, Vân gia mới coi trọng địa vị của Vân Mộng Vũ này.
Về phần Thất vương gia, không quan tâm Vân Liệt Diễm nói thật hay giả, nàng cũng sẽ không buông tay người nam nhân này. Từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã biết rõ mình mong muốn điều gì. Từ lâu đã có lời đồn, khi hoàng thượng băng hà thì ngôi vị sẽ truyền lại cho Thất vương gia. Nếu như nàng có thể gả cho Thất vương gia, như vậy thì ngôi vị hoàng hậu đó sẽ là của nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ có tất cả, không cần nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.
Vân Mộng Vũ trước sau như một, vẫn mỉm cười nhu hòa. Điên cuồng cùng ngoan lệ vừa rồi chỉ như là ảo giác.
“Nhũ mẫu, ta muốn đến thăm Dao nhi muội muội. Nàng bị thương, hai ngày nay đều ở trong phòng, ta nghĩ nàng nhất định là rất buồn bực. Ta phải đến nói chuyện cho nàng giải khuây. Nhũ mẫu, giúp ta chuẩn bị một ít quà đi” Vân Mộng Vũ khoác tay Tôn nhũ mẫu, mỉm cười ôn nhu.
Tôn nhũ mẫu không ngăn được tiếng thở dài trong lòng.
Thay quần áo, Vân Mộng Vũ mang theo lễ vật đến tiểu viện của Vân Mộng Dao. Vừa mới đến gần đã nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng đồ đạc rơi vỡ đứt quãng bên trong. Khoé môi Vân Mộng Vũ nhếch lên. Nghe nói, Vân Mộng Dao bị cắt tóc, nàng cũng không ngờ là do đứa ngốc kia ra tay.
Vân Mộng Vũ mang theo lễ vật tiến vào, nhìn thấy Vân Mộng Dao quấn kín đầu đang bò dài khóc lóc trên giường. Nàng khinh thường trong lòng nhưng trên mặt lại mang theo lo lắng cùng đau lòng đi qua, vài giọt nước mắt khẽ rơi xuống: “Muội muội ngoan, tỷ tỷ tới thăm muội đây”
“Ô ô, Vũ tỷ tỷ, tỷ xem đứa ngốc kia... nàng ta... nàng ta cắt hết tóc của muội...” Vân Mộng Dao nghe thấy thanh âm của Vân Mộng Vũ, lập tức đứng dậy bổ nhào tới ôm lấy nàng, khóc rống lên.
Vân Mộng Vũ chán ghét, đẩy nhẹ Vân Mộng Dao ra một chút. Trên mặt nàng đầy đau lòng, giúp nàng ta lau nước mắt: “Muội muội ngoan đừng khóc, tỷ tỷ cũng mới nghe nói. Tỷ tỷ biết muội rất khổ sở, nhưng ai bảo nàng ta có thân phận cao quý mà chúng ta không thể trêu vào làm gì?”
“Hừ! Bất quá cũng chỉ là một kẻ ngu thôi, cao quý cái rắm! Nếu không phải phụ thân kiêng kị Phượng gia, một mực không phù chánh cho mẫu thân muội thì một đứa ngốc có cái gì chứ?” Vân Mộng Dao nghe thấy lời nói của Vân Mộng Vũ, hết sức bất mãn. Nàng ta từ xưa tới giờ cũng chưa từng đặt đứa ngốc kia vào mắt!
“Muội muội đừng nói nữa. Dù sao, nàng ta vẫn có mối quan hệ với Phượng gia” Vân Mộng Vũ nhanh chóng che miệng Vân Mộng Dao lại.
“Hừ!” Vân Mộng Dao đẩy tay Vân Mộng Vũ ra. “Vũ tỷ tỷ, tỷ quá nhát gan rồi! Đứa ngốc kia chẳng là cái thá gì cả. Chờ vết thương của muội lành lại, muội nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn ả ta!”
“Muội muội, bây giờ đại bá phụ đang đứng về phía nàng ta. Muội lỗ mãng như vậy, sợ là sẽ gặp phải thủ đoạn của nàng ta đó!” Vân Mộng Vũ lắc đầu.
“Vậy thì phải làm thế nào? Vũ tỷ tỷ, tỷ rất thông minh, tỷ nói ta biết làm sao để trừng trị đứa ngốc kia được? Thù này, muội nhất định phải báo!” Vân Mộng Dao hung hăng mở miệng.
Thân thể Vân Mộng Vũ cứng đờ, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng có chút chật vật của nàng ta, Vân Liệt Diễm vẫn không quên hô to một tiếng: “Tỷ tỷ, đi chầm chậm thôi!”
Vân Mộng Vũ âm trầm đi thẳng về sân viện của mình, đi vào khuê phòng, sau đó tiếng đổ vỡ vang lên không dứt.
“Tiểu thư” Tôn nhũ mẫu nhẹ nhàng thở dài, gọi nàng ta một tiếng.
“Nhũ mẫu!” Vân Mộng Vũ bổ nhào vào ngực Tôn nhũ mẫu, lớn tiếng khóc lên.
Tôn nhũ mẫu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vân Mộng Vũ, khoé mắt có chút chua xót lại không biết nên nói sao cho phải. Tiểu thư cái gì cũng tốt, nhưng lại quá hiếu thắng. Nhị phu nhân xuất thân thấp hèn mà tiểu thư lại quyết tâm tranh giành mọi thứ về minh cho bằng được.
Những năm này, nàng cũng quá khổ cực rồi.
Nhị lão gia chỉ có một chức quan tầm thường, không chút công to cán lớn, trong gia tộc đương nhiên cũng không có tư cách gì. Thế cho nên tiểu thư cũng không được xem trọng. Nhị thiếu gia lại là công tử chơi bời lêu lổng, ngoại trừ rượu chè, kỹ nữ, bài bạc ra thì cái gì cũng không biết.
“Nhũ mẫu, tại sao, tại sao ta cố gắng như vậy mà vẫn là không tranh giành nổi với đứa ngốc kia? Nàng ta trời sinh ngu dại, bảy tuổi mới biết nói, bị người khác chà đạp cũng không biết, vừa đính hôn cùng Thất vương gia đã bị từ hôn. Nàng ta cũng chỉ là thứ giày rách mà thôi, có tư cách gì mà được mang ra so sánh với ta? Tại sao? Tại sao mẫu thân không thể giúp ta, ca ca không thể giúp ta, phụ thân không thể giúp ta? Tại sao, tại sao mà tất cả mọi người đều không thể giúp ta?” Vân Mộng Vũ không cam tâm, khóc rống. Vì sao nha đầu kia muốn cái gì lại được cái đó chứ?
“Tiểu thư, người từ nhỏ đã rất ưu tú, thiện lương, tương lai nhất định sẽ có hồi báo tốt. Nghe lời nhũ mẫu, người không nên trên chọc Thất tiểu thư nữa. Thất tiểu thư tuy ngu dại, trước kia đại lão gia cũng không quan tâm đến nàng ta, nhưng bây giờ thì đã được đại lão gia chú ý tới. Nàng ta dù sao cũng là trưởng nữ duy nhất của Vân gia, so với đại thiếu gia lại càng có tư cách kế thừa địa vị gia chủ Vân gia hơn nữa. Còn có, tiểu thư à, nàng ta dầu gì cũng là người của Phượng gia. Phượng gia, cho dù là Vân gia cũng phải nhượng bộ ba phần. Nếu không cũng không thể chỉ bằng một mình Mộc Miên mà có thể bảo vệ Thất tiểu thư nhiều năm như vậy” Tôn nhũ mẫu tận tình khuyên bảo, hi vọng tiểu thư có thể nghe vào một ít.
“Phượng gia đã nhiều năm không có lui tới cùng Vân gia, ai sẽ quan tâm đến đứa ngốc kia chứ?” Vân Mộng Vũ nhíu mày. Đại phu nhân của đại lão gia tên là Phượng Tâm Nghiên, là thiên kim tiểu thư của Nam Đường Phượng gia. Dựa theo lệ cũ, con gái Nam Đường Phượng gia sẽ phải vào cung làm Hoàng Quý phi. Bởi vì Phượng Tâm Nghiên còn có tỷ tỷ là Phượng Tâm Du, Nam Đường hoàng đế cùng Phượng Tâm Du lưỡng tình tương duyệt, vì nàng ấy mà lục cung không phi, lại trùng hợp Phượng Tâm Nghiên đã đem lòng yêu mến Vân Phụng Thiên, như vậy mới không phải gả vào hoàng cung. Thân phận Phượng Tâm Nghiên quả thật là không thể trêu vào. Vậy nên lúc Phượng Tâm Nghiên còn sống, trong phủ không người nào dám gây phiền toái cho cái kẻ đần kia.
Thế nhưng từ sau khi Phượng Tâm Nghiên chết đi, ngoại trừ nô tì theo bên cạnh nàng ta thì cũng không có ai quan tâm đến kẻ đần kia. Tuy nhiên không thể không nói, có Mộc Miên, trong nhà này không có người có thể động vào kẻ đần đó. Ngoại trừ đại bá phụ, tam thúc hoặc là đại ca ra tay, nếu không thì không có người nào là đối thủ của nha đầu kia.
Tam thúc thường xuyên trút giận lên người nàng ta những khi không thấy Mộc Miên, mà đại bá phụ tuy rằng trước kia không thích Vân Liệt Diễm nhưng cũng chưa từng bạc đãi nàng ta. Về phần đại ca, nàng càng không thể trông cậy vào hắn, một mực ở biên cương rất ít khi trở về, cho dù có về thì cũng không có quan hệ tốt với những người trong nhà.
Trong nhà này, đại tỉ đã lập gia đình, Vân Mộng Dao lại không ra một thứ gì. Chỉ cần trừ đi Vân Liệt Diễm, nàng cho dù không làm được người thừa kế Vân gia thì cũng không có ai có thể làm khó được nàng.
Vân Liệt Diễm, nàng nhất định phải trừ!
“Tiểu thư, người nghe nhũ mẫu một lần đi!” Nhìn ánh mắt của Vân Mộng Vũ, Tôn nhũ mẫu biết rõ nàng không muốn buông tha.bg-ssp-{height:px}
“Nhũ mẫu yên tâm, ta nhất định sẽ thành công!” Vân Mộng Vũ nắm chắc tay. Bất kể dùng biện pháp gì, nàng đều phải diệt trừ Vân Liệt Diễm. Chỉ có như vậy, Vân gia mới coi trọng địa vị của Vân Mộng Vũ này.
Về phần Thất vương gia, không quan tâm Vân Liệt Diễm nói thật hay giả, nàng cũng sẽ không buông tay người nam nhân này. Từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã biết rõ mình mong muốn điều gì. Từ lâu đã có lời đồn, khi hoàng thượng băng hà thì ngôi vị sẽ truyền lại cho Thất vương gia. Nếu như nàng có thể gả cho Thất vương gia, như vậy thì ngôi vị hoàng hậu đó sẽ là của nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ có tất cả, không cần nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.
Vân Mộng Vũ trước sau như một, vẫn mỉm cười nhu hòa. Điên cuồng cùng ngoan lệ vừa rồi chỉ như là ảo giác.
“Nhũ mẫu, ta muốn đến thăm Dao nhi muội muội. Nàng bị thương, hai ngày nay đều ở trong phòng, ta nghĩ nàng nhất định là rất buồn bực. Ta phải đến nói chuyện cho nàng giải khuây. Nhũ mẫu, giúp ta chuẩn bị một ít quà đi” Vân Mộng Vũ khoác tay Tôn nhũ mẫu, mỉm cười ôn nhu.
Tôn nhũ mẫu không ngăn được tiếng thở dài trong lòng.
Thay quần áo, Vân Mộng Vũ mang theo lễ vật đến tiểu viện của Vân Mộng Dao. Vừa mới đến gần đã nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng đồ đạc rơi vỡ đứt quãng bên trong. Khoé môi Vân Mộng Vũ nhếch lên. Nghe nói, Vân Mộng Dao bị cắt tóc, nàng cũng không ngờ là do đứa ngốc kia ra tay.
Vân Mộng Vũ mang theo lễ vật tiến vào, nhìn thấy Vân Mộng Dao quấn kín đầu đang bò dài khóc lóc trên giường. Nàng khinh thường trong lòng nhưng trên mặt lại mang theo lo lắng cùng đau lòng đi qua, vài giọt nước mắt khẽ rơi xuống: “Muội muội ngoan, tỷ tỷ tới thăm muội đây”
“Ô ô, Vũ tỷ tỷ, tỷ xem đứa ngốc kia... nàng ta... nàng ta cắt hết tóc của muội...” Vân Mộng Dao nghe thấy thanh âm của Vân Mộng Vũ, lập tức đứng dậy bổ nhào tới ôm lấy nàng, khóc rống lên.
Vân Mộng Vũ chán ghét, đẩy nhẹ Vân Mộng Dao ra một chút. Trên mặt nàng đầy đau lòng, giúp nàng ta lau nước mắt: “Muội muội ngoan đừng khóc, tỷ tỷ cũng mới nghe nói. Tỷ tỷ biết muội rất khổ sở, nhưng ai bảo nàng ta có thân phận cao quý mà chúng ta không thể trêu vào làm gì?”
“Hừ! Bất quá cũng chỉ là một kẻ ngu thôi, cao quý cái rắm! Nếu không phải phụ thân kiêng kị Phượng gia, một mực không phù chánh cho mẫu thân muội thì một đứa ngốc có cái gì chứ?” Vân Mộng Dao nghe thấy lời nói của Vân Mộng Vũ, hết sức bất mãn. Nàng ta từ xưa tới giờ cũng chưa từng đặt đứa ngốc kia vào mắt!
“Muội muội đừng nói nữa. Dù sao, nàng ta vẫn có mối quan hệ với Phượng gia” Vân Mộng Vũ nhanh chóng che miệng Vân Mộng Dao lại.
“Hừ!” Vân Mộng Dao đẩy tay Vân Mộng Vũ ra. “Vũ tỷ tỷ, tỷ quá nhát gan rồi! Đứa ngốc kia chẳng là cái thá gì cả. Chờ vết thương của muội lành lại, muội nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn ả ta!”
“Muội muội, bây giờ đại bá phụ đang đứng về phía nàng ta. Muội lỗ mãng như vậy, sợ là sẽ gặp phải thủ đoạn của nàng ta đó!” Vân Mộng Vũ lắc đầu.
“Vậy thì phải làm thế nào? Vũ tỷ tỷ, tỷ rất thông minh, tỷ nói ta biết làm sao để trừng trị đứa ngốc kia được? Thù này, muội nhất định phải báo!” Vân Mộng Dao hung hăng mở miệng.