Vân Liệt Diễm cũng đốt lá thư thành tro. Nàng đau lòng cho sự ngốc nghếch của nữ tử kia, rồi lại oán hận sự yếu đuối của nàng ta. Nàng ta có quá nhiều, cho nên ông trời mới ghen tị, ghen tị tất cả mọi thứ của nàng ta. Rồi ông trời đã giáng xuống cho nàng ta một vấn đề nan giải.
Không may, nàng ta cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn kia. Nàng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng giãy dụa lúc đó của nàng ta. Cuộc đời của nàng ta đã quá “thuận buồm xuôi gió”, thế cho nên với một khoảng thời gian khó khăn ngắn ngủi cũng đủ lấy đi toàn bộ sức lực của nàng ta, rốt cuộc cũng không đứng lên nổi nữa.
Thế nhưng cho dù như thế nào, nữ tử kia trong lòng Vân Liệt Diễm vẫn là một người đáng để tôn kính. Dù sao, nàng ta không giống với những người khác, khi mệt mòi sẽ bỏ mặc chính con cái của mình. Nàng ta không những không bỏ mặc nàng, mà còn còn dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu thương nàng, đến chết cũng muốn để lại toàn bộ sinh mệnh của mình cho nàng.
Cho dù nàng ta đã làm ra bao nhiêu quyết định ngu xuẩn trong tình yêu, nàng ta vẫn là một vị mẫu thân tốt. Vân Liệt Diễm là cô nhi, từ lâu đã không biết cái gì là tình thương của cha, tình thương của mẹ. Thế nhưng nữ tử đã mất đi nhiều năm kia lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phượng Tâm Nghiên lưu lại ngoại trừ Thủy Tinh cầu cùng bức thư này ra thì cũng còn một vài vật khác. Một chiếc lắc chân bằng vàng với kiểu dáng đơn giản lại hết sức xa hoa, còn có một khối ngọc bội khắc hình Phượng Hoàng, hai vật này hẳn là vật tượng trưng cho Phượng gia. Ngoài ra còn có một ít châu báu, bên dưới cùng còn một chiếc túi lụa đỏ chứa một chiếc chìa hóa cùng một mảnh giấy ghi lại địa chỉ một nơi.
Vân Liệt Diễm gọi Mộc Miên, hai người cùng đi đến nơi ghi trên mảnh giấy đó, là một thôn trang ở vùng ngoại ô. Mộc Miên đưa Vân Liệt Diễm vào một mật thất.
“Tiểu thư, người vào đi, chắc hẳn phu nhân còn lưu lại thứ gì đó cho người”
“Cùng vào đi!”
Vân Liệt Diễm đi vào trước, Mộc Miên do dự một chút, vẫn là cùng đi theo.
Mật thất thật ra không có gì đặc biệt, một gian phòng bình thường nhưng cũng có khóa, tương đồng chính là chỉ có Vân Liệt Diễm mới có thể mở nó ra.
Đến mật thất chân chính, Vân Liệt Diễm bị người mẫu thân này đánh bại hoàn toàn. Bảy năm qua, nàng ta mỗi ngày đều nghĩ biện pháp khiến cho nữ nhi của mình có một cuộc sống tốt nhất. Gian phòng mật thất này có tất cả hơn mai mươi chiếc rương lớn nhỏ đủ kích cỡ, bên trong toàn bộ đều là vàng bạc châu báu.
“Phượng Ngâm cầm! Tiểu thư, nhất định là Phượng Ngâm cầm của phu nhân!” Mộc Miên kích động nhìn một chiếc rương. Nhất định sẽ không sai, là Phượng Ngâm cầm của Phượng Tâm Nghiên.
“Phượng Ngâm cầm?”
“Đúng vậy! Tiểu thư có nhớ lúc nhỏ, người rất thường xuyên nghe thấy tiếng đàn không?”
Khóe miệng Vân Liệt Diễm co giật. Nàng cũng không phải là Vân Liệt Diễm kia, làm sao nhớ được có từng nghe thấy tiếng đàn hay không.
“Tiểu thư, tóm lại đây chính là một thanh cầm tốt nhất trong những thanh cầm tốt, là bảo bối trân quý nhất của phu nhân. Phu nhân đưa cho người chiếc chìa khóa kia hẳn là để mở chiếc rương này” Mộc Miên thúc giục Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm dùng chìa khóa mở rương, quả thật là một thanh cổ cầm. Màu sắc tươi đẹp như một con Phượng Hoàng màu máu giương cánh bay lượn, nhìn không ra đây là loại gỗ gì.
“Tiểu thư, thanh cầm này là truyền gia chi bảo của Phượng gia, đứng thứ hai trong hàng ngũ binh khí trong thiên hạ. Nếu không phải phu nhân đã đến Thịnh Quốc, người thừa kế Phượng gia nhất định là phu nhân” Nhớ đến phu nhân, Mộc Miên cảm thấy đau lòng, đây chính là thiên tài trăm năm khó gặp của Phượng gia đó.
“Thế nhưng… ta không biết đánh đàn nha!” Đương nhiên nhìn ra là một thanh cầm tốt, nhưng vấn đề là… đàn dương cầm thì nàng còn miễn cưỡng chơi được, cổ cầm chính là dốt đặc cán mai.
“Có thể học mà, tiểu thư, phu nhân lưu lại Phượng Ngâm Cầm cho người chính là hi vọng người sẽ trở lại Phượng gia. Lúc trước phu nhân rời khỏi Phượng gia, nhất định cảm thấy tộc trưởng sẽ không tha thứ cho mình, cho nên mới không trở về. Tiểu thư, chờ qua đại hội tìm người thừa kế Vân gia, chúng ta hãy trở về đi, tộc trưởng nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Vân Liệt Diễm gật gật đầu.
Phía dưới Phượng Ngâm Cầm còn có một quyển sách, hình như là nội công tâm pháp gì đó. Vân Liệt Diễm cầm lấy, dù sao một tháng này cũng không có việc gì để làm.
“Mộc Miên, một tháng này ngươi phải nghĩ cách đổi đống châu báu này thành ngân phiếu, nếu không chúng ta không thể mang theo chúng đi” Vân Liệt Diễm nhìn đống châu báu này, nhiều tiền như vậy nếu như ở hiện đại thì còn có ngân hàng lưu trữ giùm, chỉ cần cầm một chiếc thẻ quẹt vào máy là tha hồ sài. Bây giờ mà có đổi thành ngân phiếu cũng sẽ là một xấp giấy lớn.
“Nô tỳ đã biết” Mộc Miên gật gật đầu.
_______________________
Một tháng sau.
Tận lực tập luyện một tháng, cầm kỹ của Vân Liệt Diễm rốt cuộc cũng có chút thành tựu, ít nhất còn có thể đàn ra một vài giai điệu. Vừa mới bắt đầu, nàng có chút không kiên nhẫn, dần dần cũng yêu thích. Cầm kỹ phối hợp với nội công tâm pháp kia, lại hòa với dị năng của nàng thì có thể phát huy hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Gần một tháng này, nàng từ một người không có nội công đã nhảy đến lam cấp.
Đương nhiên, đây cũng không phải là công lao của nàng, chính yếu vẫn là nhờ Thủy Tinh cầu. Ở trong đó chính là công lực tử cấp của Phượng Tâm Nghiên, bị nàng hấp thu toàn bộ, cho dù nàng kém cỏi bao nhiêu thì cũng có thể đạt tới hoàng cấp. Thế nhưng với một tháng tu luyện nội công tâm pháp mà Phượng Tâm Nghiên lưu lại đã nhanh chóng đạt tới lam cấp. Lúc Mộc Miên biết được cũng rất sợ hãi.
Trên thế giới này còn chưa có ai có thể trong thời gian một tháng, từ một người không hiểu nội công là gì đã nhảy lên đến lam cấp! Mộc Miên dám cam đoan, nếu lúc này tiểu thư tham gia đại hội tìm người thừa kế của Vân gia, vị trí gia chủ Vân gia không phải nàng thì không ai ngồi lên được.
“Tiểu thư, tiểu thư, có tin tức mới!” Mộc Miên gấp gáp chạy đến thở không ra hơi, nói tiếp: “Đại thiếu gia đã trở về!”
Mộc Miên vô lực ngồi trên ghế, rót một chén nước mạnh mẽ uống vào.
“Hắn trở về làm gì?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, lại xuất hiện một người, mà nàng không chút ấn tượng.
“Hắn ta trở về đương nhiên là để tranh vị trí gia chủ của người nha” Mộc Miêng mang vẻ tức giận nhìn Vân Liệt Diễm. Tiểu thư càng ngày càng cao thâm khó lường.
“Kệ đi” Vân Liệt Diễm cúi đầu tiếp tục luyện cầm. Muốn tranh như thế nào thì cứ tranh, một chút liên quan đến nàng cũng không có.
Mộc Miên bẹt miệng, cảm giác không đơn giản như vậy. Đại thiếu gia mặc dù là người chính trực, nhưng khó đảm bảo Nhị phu nhân sẽ không động tay động chân vào.
Trong viện Vân Mộng Dao.
“Nương, đại ca trở về rồi, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp diệt trừ tiểu tiện nhân kia mới được” Vân Mộng Dao lôi kéo Nhị phu nhân.
“Dao nhi, ta cũng muốn tính sổ tiểu tiện nhân kia, nhưng lần trước tốn nhiều bạc như vậy, ta đã không thể giấu diếm được nữa. Thế nhưng nó vẫn bình yên vô sự!” Nhị phu nhân đương nhiên cũng hận Vân Liệt Diễm đến cắn răng, nhưng lần trước bà ta bỏ nhiều bạc như vậy mà không có một chút hiệu quả, nữ nhi của bà ta còn không chịu hiểu, vốn không trông cậy vào nó được!
“Nương yên tâm, lần này con nhất định sẽ không phí phạm bạc của nương nữa!”
Vân Liệt Diễm cũng đốt lá thư thành tro. Nàng đau lòng cho sự ngốc nghếch của nữ tử kia, rồi lại oán hận sự yếu đuối của nàng ta. Nàng ta có quá nhiều, cho nên ông trời mới ghen tị, ghen tị tất cả mọi thứ của nàng ta. Rồi ông trời đã giáng xuống cho nàng ta một vấn đề nan giải.
Không may, nàng ta cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn kia. Nàng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng giãy dụa lúc đó của nàng ta. Cuộc đời của nàng ta đã quá “thuận buồm xuôi gió”, thế cho nên với một khoảng thời gian khó khăn ngắn ngủi cũng đủ lấy đi toàn bộ sức lực của nàng ta, rốt cuộc cũng không đứng lên nổi nữa.
Thế nhưng cho dù như thế nào, nữ tử kia trong lòng Vân Liệt Diễm vẫn là một người đáng để tôn kính. Dù sao, nàng ta không giống với những người khác, khi mệt mòi sẽ bỏ mặc chính con cái của mình. Nàng ta không những không bỏ mặc nàng, mà còn còn dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu thương nàng, đến chết cũng muốn để lại toàn bộ sinh mệnh của mình cho nàng.
Cho dù nàng ta đã làm ra bao nhiêu quyết định ngu xuẩn trong tình yêu, nàng ta vẫn là một vị mẫu thân tốt. Vân Liệt Diễm là cô nhi, từ lâu đã không biết cái gì là tình thương của cha, tình thương của mẹ. Thế nhưng nữ tử đã mất đi nhiều năm kia lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phượng Tâm Nghiên lưu lại ngoại trừ Thủy Tinh cầu cùng bức thư này ra thì cũng còn một vài vật khác. Một chiếc lắc chân bằng vàng với kiểu dáng đơn giản lại hết sức xa hoa, còn có một khối ngọc bội khắc hình Phượng Hoàng, hai vật này hẳn là vật tượng trưng cho Phượng gia. Ngoài ra còn có một ít châu báu, bên dưới cùng còn một chiếc túi lụa đỏ chứa một chiếc chìa hóa cùng một mảnh giấy ghi lại địa chỉ một nơi.
Vân Liệt Diễm gọi Mộc Miên, hai người cùng đi đến nơi ghi trên mảnh giấy đó, là một thôn trang ở vùng ngoại ô. Mộc Miên đưa Vân Liệt Diễm vào một mật thất.
“Tiểu thư, người vào đi, chắc hẳn phu nhân còn lưu lại thứ gì đó cho người”
“Cùng vào đi!”
Vân Liệt Diễm đi vào trước, Mộc Miên do dự một chút, vẫn là cùng đi theo.
Mật thất thật ra không có gì đặc biệt, một gian phòng bình thường nhưng cũng có khóa, tương đồng chính là chỉ có Vân Liệt Diễm mới có thể mở nó ra.
Đến mật thất chân chính, Vân Liệt Diễm bị người mẫu thân này đánh bại hoàn toàn. Bảy năm qua, nàng ta mỗi ngày đều nghĩ biện pháp khiến cho nữ nhi của mình có một cuộc sống tốt nhất. Gian phòng mật thất này có tất cả hơn mai mươi chiếc rương lớn nhỏ đủ kích cỡ, bên trong toàn bộ đều là vàng bạc châu báu.
“Phượng Ngâm cầm! Tiểu thư, nhất định là Phượng Ngâm cầm của phu nhân!” Mộc Miên kích động nhìn một chiếc rương. Nhất định sẽ không sai, là Phượng Ngâm cầm của Phượng Tâm Nghiên.
“Phượng Ngâm cầm?”
“Đúng vậy! Tiểu thư có nhớ lúc nhỏ, người rất thường xuyên nghe thấy tiếng đàn không?”
Khóe miệng Vân Liệt Diễm co giật. Nàng cũng không phải là Vân Liệt Diễm kia, làm sao nhớ được có từng nghe thấy tiếng đàn hay không.
“Tiểu thư, tóm lại đây chính là một thanh cầm tốt nhất trong những thanh cầm tốt, là bảo bối trân quý nhất của phu nhân. Phu nhân đưa cho người chiếc chìa khóa kia hẳn là để mở chiếc rương này” Mộc Miên thúc giục Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm dùng chìa khóa mở rương, quả thật là một thanh cổ cầm. Màu sắc tươi đẹp như một con Phượng Hoàng màu máu giương cánh bay lượn, nhìn không ra đây là loại gỗ gì.
“Tiểu thư, thanh cầm này là truyền gia chi bảo của Phượng gia, đứng thứ hai trong hàng ngũ binh khí trong thiên hạ. Nếu không phải phu nhân đã đến Thịnh Quốc, người thừa kế Phượng gia nhất định là phu nhân” Nhớ đến phu nhân, Mộc Miên cảm thấy đau lòng, đây chính là thiên tài trăm năm khó gặp của Phượng gia đó.
“Thế nhưng… ta không biết đánh đàn nha!” Đương nhiên nhìn ra là một thanh cầm tốt, nhưng vấn đề là… đàn dương cầm thì nàng còn miễn cưỡng chơi được, cổ cầm chính là dốt đặc cán mai.
“Có thể học mà, tiểu thư, phu nhân lưu lại Phượng Ngâm Cầm cho người chính là hi vọng người sẽ trở lại Phượng gia. Lúc trước phu nhân rời khỏi Phượng gia, nhất định cảm thấy tộc trưởng sẽ không tha thứ cho mình, cho nên mới không trở về. Tiểu thư, chờ qua đại hội tìm người thừa kế Vân gia, chúng ta hãy trở về đi, tộc trưởng nhất định sẽ rất vui vẻ!”bg-ssp-{height:px}
Vân Liệt Diễm gật gật đầu.
Phía dưới Phượng Ngâm Cầm còn có một quyển sách, hình như là nội công tâm pháp gì đó. Vân Liệt Diễm cầm lấy, dù sao một tháng này cũng không có việc gì để làm.
“Mộc Miên, một tháng này ngươi phải nghĩ cách đổi đống châu báu này thành ngân phiếu, nếu không chúng ta không thể mang theo chúng đi” Vân Liệt Diễm nhìn đống châu báu này, nhiều tiền như vậy nếu như ở hiện đại thì còn có ngân hàng lưu trữ giùm, chỉ cần cầm một chiếc thẻ quẹt vào máy là tha hồ sài. Bây giờ mà có đổi thành ngân phiếu cũng sẽ là một xấp giấy lớn.
“Nô tỳ đã biết” Mộc Miên gật gật đầu.
_______________________
Một tháng sau.
Tận lực tập luyện một tháng, cầm kỹ của Vân Liệt Diễm rốt cuộc cũng có chút thành tựu, ít nhất còn có thể đàn ra một vài giai điệu. Vừa mới bắt đầu, nàng có chút không kiên nhẫn, dần dần cũng yêu thích. Cầm kỹ phối hợp với nội công tâm pháp kia, lại hòa với dị năng của nàng thì có thể phát huy hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Gần một tháng này, nàng từ một người không có nội công đã nhảy đến lam cấp.
Đương nhiên, đây cũng không phải là công lao của nàng, chính yếu vẫn là nhờ Thủy Tinh cầu. Ở trong đó chính là công lực tử cấp của Phượng Tâm Nghiên, bị nàng hấp thu toàn bộ, cho dù nàng kém cỏi bao nhiêu thì cũng có thể đạt tới hoàng cấp. Thế nhưng với một tháng tu luyện nội công tâm pháp mà Phượng Tâm Nghiên lưu lại đã nhanh chóng đạt tới lam cấp. Lúc Mộc Miên biết được cũng rất sợ hãi.
Trên thế giới này còn chưa có ai có thể trong thời gian một tháng, từ một người không hiểu nội công là gì đã nhảy lên đến lam cấp! Mộc Miên dám cam đoan, nếu lúc này tiểu thư tham gia đại hội tìm người thừa kế của Vân gia, vị trí gia chủ Vân gia không phải nàng thì không ai ngồi lên được.
“Tiểu thư, tiểu thư, có tin tức mới!” Mộc Miên gấp gáp chạy đến thở không ra hơi, nói tiếp: “Đại thiếu gia đã trở về!”
Mộc Miên vô lực ngồi trên ghế, rót một chén nước mạnh mẽ uống vào.
“Hắn trở về làm gì?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, lại xuất hiện một người, mà nàng không chút ấn tượng.
“Hắn ta trở về đương nhiên là để tranh vị trí gia chủ của người nha” Mộc Miêng mang vẻ tức giận nhìn Vân Liệt Diễm. Tiểu thư càng ngày càng cao thâm khó lường.
“Kệ đi” Vân Liệt Diễm cúi đầu tiếp tục luyện cầm. Muốn tranh như thế nào thì cứ tranh, một chút liên quan đến nàng cũng không có.
Mộc Miên bẹt miệng, cảm giác không đơn giản như vậy. Đại thiếu gia mặc dù là người chính trực, nhưng khó đảm bảo Nhị phu nhân sẽ không động tay động chân vào.
Trong viện Vân Mộng Dao.
“Nương, đại ca trở về rồi, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp diệt trừ tiểu tiện nhân kia mới được” Vân Mộng Dao lôi kéo Nhị phu nhân.
“Dao nhi, ta cũng muốn tính sổ tiểu tiện nhân kia, nhưng lần trước tốn nhiều bạc như vậy, ta đã không thể giấu diếm được nữa. Thế nhưng nó vẫn bình yên vô sự!” Nhị phu nhân đương nhiên cũng hận Vân Liệt Diễm đến cắn răng, nhưng lần trước bà ta bỏ nhiều bạc như vậy mà không có một chút hiệu quả, nữ nhi của bà ta còn không chịu hiểu, vốn không trông cậy vào nó được!
“Nương yên tâm, lần này con nhất định sẽ không phí phạm bạc của nương nữa!”