“Dao nhi có sáng kiến gì sao?” Nhị phu nhân hoài nghi, bây giờ nhớ tới mớ bạc lúc trước liền đau lòng.
“Nương, người chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho đại ca nghe lời người đến chỗ hẹn trước là được rồi. Nương cứ về trước đi” Vân Mộng Dao không kiên nhẫn đẩy Nhị phu nhân đi ra.
Đợi cho Nhị phu nhân rời khỏi, nàng ta liền phân phó hạ nhân đi mời Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ đã đợi ngày này từ lâu. Chủ ý lần trước không có lấy được mạng của Vân Liệt Diễm, ả ta đúng là mạng lớn! Thế nhưng “Mạc Nhật” ngang ngược đã quen rồi, cho dù bọn họ thu bạc mà không giết người cũng không có ai dám thốt lên một tiếng.
Lúc này đây, đại hội tìm người thừa kế Vân gia sắp tới, nàng ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này!
Vân Mộng Vũ đi theo nha đầu dẫn vào tiểu viện của Vân Mộng Dao.
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi!” Vân Mộng Dao thân thiện giữ chặt tay Vân Mộng Vũ, nàng ta mặc dù không nằm trên giường nhưng mái tóc vẫn rất ngắn, cho nên không có cách nào đi ra ngoài gặp người khác.
“Muội muội ngoan, có chuyện gì cần tỷ giúp đỡ sao?” Vân Mộng Vũ biết rõ còn cố hỏi.
“Tỷ tỷ, mấy ngày nữa chính là đại hội tìm người thừa kế Vân gia mười năm mới có một lần, chúng ta nhất định không thể để yên cho tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia được!” Vân Mộng Dao nheo mắt, vẻ mặt dữ tợn.
“Muội muội, mọi chuyện có thể như ý chúng ta sao? Dù sao ngay cả “Mạt Nhật” ra tay cũng đều không có giết được ả ta, bây giờ Tam thúc đã trở về, Tam thúc lại luôn bảo vệ ả ta, chúng ta làm sao có thể có cơ hội đây?” Vân Mộng Vũ giả vờ mở miệng, có chút khó xử.
“Tỷ tỷ cũng không phải không biết, Tam thúc cũng sẽ tham gia trận đấu lần này, cho nên là không thể nào luôn luôn bảo vệ ả ta. Khi đó không phải chúng ta sẽ có cơ hội sao?” Vân Mộng Dao có chút hưng phấn, giống như đang nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vân Liệt Diễm khi bị nàng ta xử lý.
“Ừ!” Vân Mộng Vũ gật gật đầu “Thế nhưng… chuyện này vẫn phải suy nghĩ thận trọng một chút”
“Tỷ mau nghĩ xem phải làm thế nào đi!” Vân Mộng Dao lắc lắc cánh tay Vân Mộng Vũ. Nàng ta không nghĩ ra cách nào để đối phó với Vân Liệt Diễm, chỉ có thể dựa vào Vân Mộng Vũ mà thôi.
“Muội đã quên Vân Liệt Diễm không biết võ công sao? Đại hội người thừa kế sắp tới sẽ phải so võ công, chỉ cần ả ta tham gia thì chẳng lẽ còn sợ không xử lý được ả hay sao?” Vân Mộng Vũ biết Vân Liệt Diễm nhất định sẽ tham dự nhưng sẽ không lên sân đấu, bởi vì tất cả Vân gia đều biết Vân Liệt Diễm chính là một ngốc tử, vốn dĩ không biết võ công, đương nhiên là không có khả năng lên sân đấu.
“Nhưng vấn đề là ả ta vốn dĩ sẽ không tham gia trận đấu! Tỷ cũng không phải không biết, ả ta không biết võ công, phụ thân làm sao có thể sẽ để ả ta tham gia trận đấu?” Vân Mộng Dao bẹt miệng, bên ngoài có vẻ phụ thân không có một chút để ý đến tiểu tiện nhân ia, nhưng dưới đáy lòng vẫn rất che chở ả ta. Nếu không tại sao lại có thể đi cầu hoàng thượng để cho một ngốc tử, còn là một ả đàn bà dâm đãng gả cho Thất vương gia hoàn mỹ?
“Muội nói xem, Vân Liệt Diễm quan tâm nhất là ai?” Ý nghĩ của Vân Mộng Vũ đều hiện rõ lên trên mặt.
“Sao được? Nha đầu kia võ công cao như vậy, chúng ta làm sao có thể là đối thủ của nó?” Vân Mộng Dao nhanh chóng lắc đầu, người nào cũng biết kẻ quan trọng nhất trong lòng Vân Liệt Diễm chính là Mộc Miên, nhưng võ công của Mộc Miên cũng không phải trò quèn, người bình thường tuyệt đối không khống chế được.
“Muội hãy nghe ta nói. Đợi đến ngày diễn ra đại hội, Vân Liệt Diễm Chúng ta nhất định phải đi tế tổ, chỉ cần khi đó chúng ta bắt được Mộc Miên thì còn không sợ Vân Liệt Diễm kia không đi vào khuôn khổ sao?” Vân Mộng Vũ nhếch khóe môi: “Chúng ta đương nhiên không phải là đối thủ của Mộc Miên, nhưng còn Thất vương gia mà, chỉ cần Thất vương gia ra tay còn sợ không bắt được nha đầu đó sao?”
“Đúng vậy, Thất vương gia võ công cao hơn Mộc Miên nhiều. Thế nhưng làm sao mới có thể khiến cho Thất vương gia ra tay đây?” Vân Mộng Dao thật sự có chút theo không kịp ý nghĩ của Vân Mộng Vũ.
“Chuyện này muội cứ yên tâm đi, tỷ đã có cách rồi. Muội chỉ cần khuyên được đại ca không cần lưu tình trên sàn đấu là được!” Vân Mộng Vũ cũng không tin sẽ không xử lý được nha đầu Mộc Miên kia.
Vân Mộng Dao gật gật đầu.
Vân Mộng Vũ đi ra khỏi tiểu viện của Vân Mộng Dao liền đi đến chỗ ở của Vân Liệt Diễm. Tiểu tiện nhân này im lặng trong suốt hơn một tháng qua, không biết là đã làm chuyện gì đây? @#$
Trong tiểu viện của Vân Liệt Diễm.
“Tiểu thư, đây là canh cá vừa nấu xong, mấy ngày nay người luôn luyện công, quá vất vã, nhất định phải bồi bổ thật nhiều!” Vân Liệt Diễm vừa ngưng đánh đàn thì Mộc Miên đã bưng một tô canh cá đi vào.
Vân Liệt Diễm nhận canh cá mà Mộc Miên đưa tới, một trận mùi tanh xuất hiện khiến cho Vân Liệt Diễm phải buông canh cá ra, vọt tới tàng cây trong viện nôn ra một trận.
Cho đến khi cảm thấy nôn ra cả mật xanh mật vàng, Vân Liệt Diễm mới ngẩng đầu để lộ khuôn mặt tái nhợt.
“Mộc Tiểu Bạch, đó là cái gì vậy? Làm sao lại có mùi vị ghê tởm như thế chứ?” Vân Liệt Diễm vô lực khoát tay áo: “Nhanh chóng bưng đi đi, nhớ lấy cho ta một chén nước, thật ghê tởm
Mộc Miên ngửi tô canh trong tay, đâu có mùi gì đâu, rõ ràng là rất thơm mà! Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm, nói: “Tiểu thư, mũi của người không phải là có chuyện gì chứ?”
“Mũi ngươi mới có chuyện đó, mau dẹp đi cho ta!” Vân Liệt Diễm bóp mũi, tay chỉ vào tô canh trong tay Mộc Miên.
Mộc Miên buồn bực nhìn Vân Liệt Diễm, lại nhìn tô canh cá trong tay, sau đó cầm lấy thìa múc một muỗng bỏ vào trong miệng. Ngon mà! Mộc Miên nói thầm, nhưng vẫn bưng tô canh đi ra ngoài. Vừa đi đến cửa thì nhìn thấy Vân Mộng Vũ đang đứng ở đó, bộ dáng giống như đã đứng từ rất lâu rồi.
“Nhị tiểu thư sao lại hứng trí đến đây hôm nay vậy?” Mộc Miên nhìn Vân Mộng Vũ, nữ nhân này cả ngày đều bày ra bộ dáng ôn nhu yếu ớt nhưng nội tâm lại như rắn rết
“Hôm nay rãnh rồi nên ta đến thăm Liệt Diễm muội muội, mấy ngày nữa là đại hội người thừa kế, đến xem muội muội đã chuẩn bị thế nào rồi, có cần… ta giúp đỡ cái gì hay không?” Vân Mộng Vũ cũng không tức giận, cười hỏi Mộc Miên: “Trên tay ngươi là cái gì vậy? Nhìn qua có vẻ rất thơm”
“Một chén canh cá mà thôi” Mộc Miên liếc mắt nhìn Vân Mộng Vũ một cái, nói tiếp: “Nhị tiểu thư không có việc gì quan trọng thì nên rời đi đi, tiểu thư nhà nô tỳ không khỏe, tốt nhất Nhị tiểu thư đừng quấy rầy người nghỉ ngơi thì hơn”
Nói xong. Mộc Miên liền bưng canh cá đi ra.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng lưng của Mộc Miên, thầm hừ lạnh trong lòng. Xú nha đầu, dám ăn nói với ta như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày ta khiến cho ngươi đẹp mặt!
Vân Mộng Vũ thật ra vẫn chưa đi vào bên trong, nhưng vẫn có chút nghi ngờ phản ứng vừa rồi của Vân Liệt Diễm. Chỉ là một chén canh cá mà thôi, lúc Mộc Miên đi đến bên cạnh nàng ta vẫn nghe rõ, tại sao Vân Liệt Diễm lại nôn thành cái dạng kia được? Ả ta bị bệnh gì?
Vân Mộng Vũ xoay người trở về tiểu viện của mình. Lần này có lẽ là một cơ hội tốt! Nếu Vân Liệt Diễm thật sự có bệnh gì đó, nàng ta nhất định phải lợi dụng nó.
“Vú, đi tìm đại phu đến giúp ta đi” Vân Mộng Vũ nhìn thấy bà vú của mình đang bận rộn dọn dẹp liền mở miệng nói.
“Tiểu thư sao vậy? Người không thoải mái sao?” Bà vú có chút lo lắng nhìn Vân Mộng Vũ.
“Ta không sao, ta chỉ muốn hỏi đại phu một chút, nếu ngửi thấy mùi canh cá thì nôn mửa là bị bệnh gì thôi”
“Dao nhi có sáng kiến gì sao?” Nhị phu nhân hoài nghi, bây giờ nhớ tới mớ bạc lúc trước liền đau lòng.
“Nương, người chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho đại ca nghe lời người đến chỗ hẹn trước là được rồi. Nương cứ về trước đi” Vân Mộng Dao không kiên nhẫn đẩy Nhị phu nhân đi ra.
Đợi cho Nhị phu nhân rời khỏi, nàng ta liền phân phó hạ nhân đi mời Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ đã đợi ngày này từ lâu. Chủ ý lần trước không có lấy được mạng của Vân Liệt Diễm, ả ta đúng là mạng lớn! Thế nhưng “Mạc Nhật” ngang ngược đã quen rồi, cho dù bọn họ thu bạc mà không giết người cũng không có ai dám thốt lên một tiếng.
Lúc này đây, đại hội tìm người thừa kế Vân gia sắp tới, nàng ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này!
Vân Mộng Vũ đi theo nha đầu dẫn vào tiểu viện của Vân Mộng Dao.
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi!” Vân Mộng Dao thân thiện giữ chặt tay Vân Mộng Vũ, nàng ta mặc dù không nằm trên giường nhưng mái tóc vẫn rất ngắn, cho nên không có cách nào đi ra ngoài gặp người khác.
“Muội muội ngoan, có chuyện gì cần tỷ giúp đỡ sao?” Vân Mộng Vũ biết rõ còn cố hỏi.
“Tỷ tỷ, mấy ngày nữa chính là đại hội tìm người thừa kế Vân gia mười năm mới có một lần, chúng ta nhất định không thể để yên cho tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia được!” Vân Mộng Dao nheo mắt, vẻ mặt dữ tợn.
“Muội muội, mọi chuyện có thể như ý chúng ta sao? Dù sao ngay cả “Mạt Nhật” ra tay cũng đều không có giết được ả ta, bây giờ Tam thúc đã trở về, Tam thúc lại luôn bảo vệ ả ta, chúng ta làm sao có thể có cơ hội đây?” Vân Mộng Vũ giả vờ mở miệng, có chút khó xử.
“Tỷ tỷ cũng không phải không biết, Tam thúc cũng sẽ tham gia trận đấu lần này, cho nên là không thể nào luôn luôn bảo vệ ả ta. Khi đó không phải chúng ta sẽ có cơ hội sao?” Vân Mộng Dao có chút hưng phấn, giống như đang nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vân Liệt Diễm khi bị nàng ta xử lý.
“Ừ!” Vân Mộng Vũ gật gật đầu “Thế nhưng… chuyện này vẫn phải suy nghĩ thận trọng một chút”
“Tỷ mau nghĩ xem phải làm thế nào đi!” Vân Mộng Dao lắc lắc cánh tay Vân Mộng Vũ. Nàng ta không nghĩ ra cách nào để đối phó với Vân Liệt Diễm, chỉ có thể dựa vào Vân Mộng Vũ mà thôi.
“Muội đã quên Vân Liệt Diễm không biết võ công sao? Đại hội người thừa kế sắp tới sẽ phải so võ công, chỉ cần ả ta tham gia thì chẳng lẽ còn sợ không xử lý được ả hay sao?” Vân Mộng Vũ biết Vân Liệt Diễm nhất định sẽ tham dự nhưng sẽ không lên sân đấu, bởi vì tất cả Vân gia đều biết Vân Liệt Diễm chính là một ngốc tử, vốn dĩ không biết võ công, đương nhiên là không có khả năng lên sân đấu.
“Nhưng vấn đề là ả ta vốn dĩ sẽ không tham gia trận đấu! Tỷ cũng không phải không biết, ả ta không biết võ công, phụ thân làm sao có thể sẽ để ả ta tham gia trận đấu?” Vân Mộng Dao bẹt miệng, bên ngoài có vẻ phụ thân không có một chút để ý đến tiểu tiện nhân ia, nhưng dưới đáy lòng vẫn rất che chở ả ta. Nếu không tại sao lại có thể đi cầu hoàng thượng để cho một ngốc tử, còn là một ả đàn bà dâm đãng gả cho Thất vương gia hoàn mỹ?
“Muội nói xem, Vân Liệt Diễm quan tâm nhất là ai?” Ý nghĩ của Vân Mộng Vũ đều hiện rõ lên trên mặt.
“Sao được? Nha đầu kia võ công cao như vậy, chúng ta làm sao có thể là đối thủ của nó?” Vân Mộng Dao nhanh chóng lắc đầu, người nào cũng biết kẻ quan trọng nhất trong lòng Vân Liệt Diễm chính là Mộc Miên, nhưng võ công của Mộc Miên cũng không phải trò quèn, người bình thường tuyệt đối không khống chế được.
“Muội hãy nghe ta nói. Đợi đến ngày diễn ra đại hội, Vân Liệt Diễm Chúng ta nhất định phải đi tế tổ, chỉ cần khi đó chúng ta bắt được Mộc Miên thì còn không sợ Vân Liệt Diễm kia không đi vào khuôn khổ sao?” Vân Mộng Vũ nhếch khóe môi: “Chúng ta đương nhiên không phải là đối thủ của Mộc Miên, nhưng còn Thất vương gia mà, chỉ cần Thất vương gia ra tay còn sợ không bắt được nha đầu đó sao?”
“Đúng vậy, Thất vương gia võ công cao hơn Mộc Miên nhiều. Thế nhưng làm sao mới có thể khiến cho Thất vương gia ra tay đây?” Vân Mộng Dao thật sự có chút theo không kịp ý nghĩ của Vân Mộng Vũ.
“Chuyện này muội cứ yên tâm đi, tỷ đã có cách rồi. Muội chỉ cần khuyên được đại ca không cần lưu tình trên sàn đấu là được!” Vân Mộng Vũ cũng không tin sẽ không xử lý được nha đầu Mộc Miên kia.
Vân Mộng Dao gật gật đầu.bg-ssp-{height:px}
Vân Mộng Vũ đi ra khỏi tiểu viện của Vân Mộng Dao liền đi đến chỗ ở của Vân Liệt Diễm. Tiểu tiện nhân này im lặng trong suốt hơn một tháng qua, không biết là đã làm chuyện gì đây? @$
Trong tiểu viện của Vân Liệt Diễm.
“Tiểu thư, đây là canh cá vừa nấu xong, mấy ngày nay người luôn luyện công, quá vất vã, nhất định phải bồi bổ thật nhiều!” Vân Liệt Diễm vừa ngưng đánh đàn thì Mộc Miên đã bưng một tô canh cá đi vào.
Vân Liệt Diễm nhận canh cá mà Mộc Miên đưa tới, một trận mùi tanh xuất hiện khiến cho Vân Liệt Diễm phải buông canh cá ra, vọt tới tàng cây trong viện nôn ra một trận.
Cho đến khi cảm thấy nôn ra cả mật xanh mật vàng, Vân Liệt Diễm mới ngẩng đầu để lộ khuôn mặt tái nhợt.
“Mộc Tiểu Bạch, đó là cái gì vậy? Làm sao lại có mùi vị ghê tởm như thế chứ?” Vân Liệt Diễm vô lực khoát tay áo: “Nhanh chóng bưng đi đi, nhớ lấy cho ta một chén nước, thật ghê tởm
Mộc Miên ngửi tô canh trong tay, đâu có mùi gì đâu, rõ ràng là rất thơm mà! Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm, nói: “Tiểu thư, mũi của người không phải là có chuyện gì chứ?”
“Mũi ngươi mới có chuyện đó, mau dẹp đi cho ta!” Vân Liệt Diễm bóp mũi, tay chỉ vào tô canh trong tay Mộc Miên.
Mộc Miên buồn bực nhìn Vân Liệt Diễm, lại nhìn tô canh cá trong tay, sau đó cầm lấy thìa múc một muỗng bỏ vào trong miệng. Ngon mà! Mộc Miên nói thầm, nhưng vẫn bưng tô canh đi ra ngoài. Vừa đi đến cửa thì nhìn thấy Vân Mộng Vũ đang đứng ở đó, bộ dáng giống như đã đứng từ rất lâu rồi.
“Nhị tiểu thư sao lại hứng trí đến đây hôm nay vậy?” Mộc Miên nhìn Vân Mộng Vũ, nữ nhân này cả ngày đều bày ra bộ dáng ôn nhu yếu ớt nhưng nội tâm lại như rắn rết
“Hôm nay rãnh rồi nên ta đến thăm Liệt Diễm muội muội, mấy ngày nữa là đại hội người thừa kế, đến xem muội muội đã chuẩn bị thế nào rồi, có cần… ta giúp đỡ cái gì hay không?” Vân Mộng Vũ cũng không tức giận, cười hỏi Mộc Miên: “Trên tay ngươi là cái gì vậy? Nhìn qua có vẻ rất thơm”
“Một chén canh cá mà thôi” Mộc Miên liếc mắt nhìn Vân Mộng Vũ một cái, nói tiếp: “Nhị tiểu thư không có việc gì quan trọng thì nên rời đi đi, tiểu thư nhà nô tỳ không khỏe, tốt nhất Nhị tiểu thư đừng quấy rầy người nghỉ ngơi thì hơn”
Nói xong. Mộc Miên liền bưng canh cá đi ra.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng lưng của Mộc Miên, thầm hừ lạnh trong lòng. Xú nha đầu, dám ăn nói với ta như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày ta khiến cho ngươi đẹp mặt!
Vân Mộng Vũ thật ra vẫn chưa đi vào bên trong, nhưng vẫn có chút nghi ngờ phản ứng vừa rồi của Vân Liệt Diễm. Chỉ là một chén canh cá mà thôi, lúc Mộc Miên đi đến bên cạnh nàng ta vẫn nghe rõ, tại sao Vân Liệt Diễm lại nôn thành cái dạng kia được? Ả ta bị bệnh gì?
Vân Mộng Vũ xoay người trở về tiểu viện của mình. Lần này có lẽ là một cơ hội tốt! Nếu Vân Liệt Diễm thật sự có bệnh gì đó, nàng ta nhất định phải lợi dụng nó.
“Vú, đi tìm đại phu đến giúp ta đi” Vân Mộng Vũ nhìn thấy bà vú của mình đang bận rộn dọn dẹp liền mở miệng nói.
“Tiểu thư sao vậy? Người không thoải mái sao?” Bà vú có chút lo lắng nhìn Vân Mộng Vũ.
“Ta không sao, ta chỉ muốn hỏi đại phu một chút, nếu ngửi thấy mùi canh cá thì nôn mửa là bị bệnh gì thôi”