“Phụ hoàng, ý của người là gì? Người không phải đã nói, hôn sự của con do chính con làm chủ hay sao?” Hiên Viên Minh thật không hiểu, phụ hoàng làm sao lại đột nhiên hạ thánh chỉ, bắt hắn phải cưới cái nữ nhân ngu ngốc gì đó.
Vừa nghĩ tới bộ dạng nàng nhìn hắn chảy nước miếng, hắn đã cảm thấy ghê tởm.
“Phụ hoàng, nếu người bắt con cưới nàng ta, con sẽ xuất gia làm hòa thượng!” Hiên Viên Mình thấy phụ hoàng không nói chuyện, hắn nhíu mày, tuyệt đối hắn sẽ không cưới nữ nhân đó!
“Được rồi, được rồi. Minh nhi, nàng nói thế nào cũng là trưởng nữ của Tướng phủ, huống hồ trẫm đã đáp ứng rồi. Chuyện này, con trở về chuẩn bị làm tân lang đi!” Hiên Viên Hi Đức khoát tay “Trẫm còn rất nhiều tấu chương cần phê duyệt, con không có việc gì thì đi đi!”
“Phụ hoàng…” Hiên Viên Minh chưa từ bỏ ý định, nhưng nhìn phụ hoàng chỉ lo cúi đầu xuống tấu chương, căn bản không để ý đến hắn.
Hiên Viên Minh nhấp miệng, hổn hển rời khỏi Ngự thư phòng. Hắn không tin không có cách, dù sao ngốc tử tiểu Thất kia là kẻ ngu, hắn chỉ cần nghĩ cách bắt nàng ta nhả ra, phụ hoàng tất nhiên sẽ không làm khó hắn.
Tướng phủ, Mộc Miên như phát điên, nói không nên lời, trong tay cầm một đạo thánh chỉ chói lọi.
Qua một lúc lâu mới đặt thánh chỉ lên tay Vân Liệt Diễm, một bàn tay khác thì vuốt ngực, thở hổn hển “Tiểu thư, lão gia rốt cuộc cũng mở mắt, hoàng thượng ra thánh chỉ gả người cho Thất vương gia, hơn nữa còn tùy ý người đặt ngày lên kiệu hoa”
“Ừ” Vân Liệt Diễm đang híp mắt trầm mặc, bị Mộc Miên cắt đứt, không mặn không nhạt lên tiếng.
Tuy rằng nàng xuyên không nhưng là tên, dung mạo cũng không có thay đổi, chỉ có trẻ lại mười một tuổi. Bộ dạng hiện tại của nàng căn bản chính là bộ dạng lúc mười lăm tuổi. Thậm chí, vết bớt hình ngọn lửa cũng giống nhau, trời sinh ra nàng đã có dị năng thuộc hệ Hỏa. Do đó Vân Liệt Diễm nghĩ, nhất định có cái huyền cơ gì đó. Vân Liệt Diễm nàng cũng không phải là một kẻ đoản mệnh, nói như vậy, có lẽ là ông trời muốn giao việc cho cô đi?
Nàng đột nhiên cảm giác như một giấc mơ, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, vẫn đều là chính mình. Chỉ là, nàng cũng không phải là người hay lo lắng, đã đến đây thi cứ yên tĩnh sống, thỏa thích làm những gì mình muốn. Dù sao bản chất mình chính là kẻ vô tâm vô phế, chỉ cần mình sống tốt, quản khỉ gió có kẻ nào chết hay không.
“Tiểu thư? Người có nghe ta nói không?” Mộc Miên không khỏi nghi hoặc, nàng ta cầm thánh chỉ quơ quơ trước mắt Vân Liệt Diễm. Thất vương gia chính là người tiểu thư thích, bây giờ được gả cho người ta, tại sao lại không thấy tiểu thư kích động nha?
“Ngốc tử tiểu Thất, người ra đây cho bổn vương!” Đúng lúc này, tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến từ trong viện. Tay Mộc Miên run lên làm đạo thánh chỉ rơi trên người Vân Liệt Diễm.
Đôi mắt hoa đào của Vân Liệt Diễm nhíu lại, có vài phần không hờn giận: “Cái gì vậy?”
“Tiểu thư, người có nghe thấy ta mới vừa nói cái gì không?” Trên trán Mộc Miên xuất hiện vài tia hắc tuyến. Uổng công nàng kích động một hồi, tiểu thư căn bản không có nghe nàng nói chuyện.
“Nói cái gì vậy?” Vân Liệt Diễm ngáp một cái, dù sao suy nghĩ cẩn thận thì nàng cũng không có gì để xoắn xuýt lên.
“Người trước tiên nên xem trên tay người có gì đi!” Mộc Miên để tránh cho tiểu thư quá mức kích động là gây họa lên người mình, cho nên, nàng tự động lui về sau mấy bước.
“Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu, tứ hôn Thất vương gia Hiên Viên Minh cùng trưởng nữ Vân Thừa tướng Vân Liệt Diễm…” Vân Liệt Diễm “bỗng nhiên” đứng lên, hỏi: “Cái này là do tên thiếu não nào viết vậy?”
Dứt lời, bàn tay trắng nõn vung lên, thánh chỉ liền rơi dài tới cửa.
Đúng lúc này, cửa bị người đá văng ra, vì thế “ba” một tiếng, đạo thánh chỉ nọ liền nện vào trên mặt người vừa bước vào.
“Ngốc tử tiểu Thất, ngươi dám đánh bổn vương?” Hiên Viên Minh giận dữ, hắn ở bên ngoài hô vài tiếng, ngốc tử chết tiệt này thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Hắn đạp cửa vào, nàng lại dám ném đồ về phía hắn, nàng nghĩ mạng mình quá dài à?
Một phát bắt được cái gì bay về phía mình, sắc mặt Hiên Viên Minh cực kỳ thật không tốt, thuận tay muốn ném trở về. Thế nhưng mới vừa giơ tay lên, Mộc Miên liền hét lên:
“Vương gia, Vương gia hạ thủ lưu tình, vật này không thể ném được, ngàn vạn lần không thể ném!”
“Hừ! Bổn vương cũng không tin trên đời này còn có cái gì bổn vương không được ném!” Hiên Viên Minh không nhìn, hổn hển muốn ném tới Vân Liệt Diễm.
“Vương gia, người cứ ném, nô tì coi như không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy!” Mộc Miên che mắt quay lưng lại chạy ra cửa nhìn, nói: “Bên ngoài không co ai, Vương gia có thể ném!”
“Hừ!” Hiên Viên Minh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cúi đầu nhìn cái gì đó trong tay, mặt nhất thời đen thui. Thánh chỉ?
“Ngốc tử tiểu Thất, ngươi vừa rồi ném thánh chỉ, bị tội gì biết không?” Hiên Viên Minh đem thánh chỉ thu vào, khinh thường nhíu mày. Cái kẻ ngu, thường ngày hắn nói cái gì cũng bị hù gần chết, lúc này lại vẫn đứng ở nơi đó trừng mắt với hắn.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ném?” Vân Liệt Diễm liếc xéo Hiên Viên Minh, lành lạnh mở miệng.
“Hai con mắt bổn vương đều thấy!” Hiên Viên Minh nghe Vân Liệt Diễm nói chuyện, có chút kinh ngạc. Trước kia nàng thấy hắn, một câu cũng không dám nói nha.
“Vậy ngươi móc hai con mắt của mình ra ném đi, đặt trên đó cũng chỉ để trang trí thôi!” Ánh mắt Vân Liệt Diễm sâu không tháy đáu, mơ hồ ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Ách, Vương gia, xin hỏi ngài hôm nay tới có chuyện gì không?” Mộc Miên thấy tình huống không ổn, sáng nay nàng dù không nhìn rõ nhưng bây giờ nàng có thể nhận ra tiểu thư sắp tức giận.
Để tránh cho có kẻ bị giết vô tôi, nàng vẫn nên hảo tâm tới giải vây đi.
“Bổn vương tới để giải trừ hôn ước. Ngốc tử tiểu Thất, ngươi nghe rõ cho bổn vương, bổn vương dù chết cũng sẽ không cưới ngươi, đời này của ngươi cũng đừng nằm mơ có thể tiến vào cổng vương phủ của ta. Còn có, bổn vương chỉ muốn đến nói cho ngươi biết một tiếng, ngươi nên biết điều đến nói một tiếng với phụ hoàng ta, nếu không, đừng trách bổn vương độc ác!”
“Con mẹ nó, ngươi nhắc lại một lần nữa lão nương!” Vân Liệt Diễm phát hỏa, “ba” một tiếng, một cái tát trực tiếp dính lên mặt Hiên Viên Minh, ngọn lửa nhỏ trên người từ từ hừng hực “Nghe rõ cho lão nương, còn dám lớn tiếng câu nào với lão nương, ta liền phế ngươi ngay lập tức! Ngươi đang muốn chết phải không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi!”
Mộc Miên không tự giác lui về sau mấy bước, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Đây mới thật là tiểu thư nhà nàng sao?
“Ngươi dám đánh bổn vương?” Mùi máu tanh nơi khóe môi khiến Hiên Viên Minh mới ý thức tới chuyện gì xảy ra, đây thật sự là ngốc tử kia sao? Là ngốc tử tiểu Thất khi nhìn thấy hắn, một câu đều nói không nên lời, chỉ biết chảy nước miếng sao?
“Cút!” Trong lúc Hiên Viên Mình còn ngây người, Vân Liệt Diễm một cước đạp vào bộ vị quan trọng của hắn, khiến hắn bay ra ngoài.
“Mộc Mộc đóng cửa!” Vân Liệt Diễm rống một tiếng, Mộc Miên giật mình, không chút chần chừ lưu loát đóng cửa khóa lại. Mẹ ơi, tiểu thư rất dũng mãnh võ công của Thất vương gia chính là một trong thập vị bài danh của Thịnh Quốc nha!
“Phụ hoàng, ý của người là gì? Người không phải đã nói, hôn sự của con do chính con làm chủ hay sao?” Hiên Viên Minh thật không hiểu, phụ hoàng làm sao lại đột nhiên hạ thánh chỉ, bắt hắn phải cưới cái nữ nhân ngu ngốc gì đó.
Vừa nghĩ tới bộ dạng nàng nhìn hắn chảy nước miếng, hắn đã cảm thấy ghê tởm.
“Phụ hoàng, nếu người bắt con cưới nàng ta, con sẽ xuất gia làm hòa thượng!” Hiên Viên Mình thấy phụ hoàng không nói chuyện, hắn nhíu mày, tuyệt đối hắn sẽ không cưới nữ nhân đó!
“Được rồi, được rồi. Minh nhi, nàng nói thế nào cũng là trưởng nữ của Tướng phủ, huống hồ trẫm đã đáp ứng rồi. Chuyện này, con trở về chuẩn bị làm tân lang đi!” Hiên Viên Hi Đức khoát tay “Trẫm còn rất nhiều tấu chương cần phê duyệt, con không có việc gì thì đi đi!”
“Phụ hoàng…” Hiên Viên Minh chưa từ bỏ ý định, nhưng nhìn phụ hoàng chỉ lo cúi đầu xuống tấu chương, căn bản không để ý đến hắn.
Hiên Viên Minh nhấp miệng, hổn hển rời khỏi Ngự thư phòng. Hắn không tin không có cách, dù sao ngốc tử tiểu Thất kia là kẻ ngu, hắn chỉ cần nghĩ cách bắt nàng ta nhả ra, phụ hoàng tất nhiên sẽ không làm khó hắn.
Tướng phủ, Mộc Miên như phát điên, nói không nên lời, trong tay cầm một đạo thánh chỉ chói lọi.
Qua một lúc lâu mới đặt thánh chỉ lên tay Vân Liệt Diễm, một bàn tay khác thì vuốt ngực, thở hổn hển “Tiểu thư, lão gia rốt cuộc cũng mở mắt, hoàng thượng ra thánh chỉ gả người cho Thất vương gia, hơn nữa còn tùy ý người đặt ngày lên kiệu hoa”
“Ừ” Vân Liệt Diễm đang híp mắt trầm mặc, bị Mộc Miên cắt đứt, không mặn không nhạt lên tiếng.
Tuy rằng nàng xuyên không nhưng là tên, dung mạo cũng không có thay đổi, chỉ có trẻ lại mười một tuổi. Bộ dạng hiện tại của nàng căn bản chính là bộ dạng lúc mười lăm tuổi. Thậm chí, vết bớt hình ngọn lửa cũng giống nhau, trời sinh ra nàng đã có dị năng thuộc hệ Hỏa. Do đó Vân Liệt Diễm nghĩ, nhất định có cái huyền cơ gì đó. Vân Liệt Diễm nàng cũng không phải là một kẻ đoản mệnh, nói như vậy, có lẽ là ông trời muốn giao việc cho cô đi?
Nàng đột nhiên cảm giác như một giấc mơ, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, vẫn đều là chính mình. Chỉ là, nàng cũng không phải là người hay lo lắng, đã đến đây thi cứ yên tĩnh sống, thỏa thích làm những gì mình muốn. Dù sao bản chất mình chính là kẻ vô tâm vô phế, chỉ cần mình sống tốt, quản khỉ gió có kẻ nào chết hay không.
“Tiểu thư? Người có nghe ta nói không?” Mộc Miên không khỏi nghi hoặc, nàng ta cầm thánh chỉ quơ quơ trước mắt Vân Liệt Diễm. Thất vương gia chính là người tiểu thư thích, bây giờ được gả cho người ta, tại sao lại không thấy tiểu thư kích động nha?
“Ngốc tử tiểu Thất, người ra đây cho bổn vương!” Đúng lúc này, tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến từ trong viện. Tay Mộc Miên run lên làm đạo thánh chỉ rơi trên người Vân Liệt Diễm.
Đôi mắt hoa đào của Vân Liệt Diễm nhíu lại, có vài phần không hờn giận: “Cái gì vậy?”
“Tiểu thư, người có nghe thấy ta mới vừa nói cái gì không?” Trên trán Mộc Miên xuất hiện vài tia hắc tuyến. Uổng công nàng kích động một hồi, tiểu thư căn bản không có nghe nàng nói chuyện.
“Nói cái gì vậy?” Vân Liệt Diễm ngáp một cái, dù sao suy nghĩ cẩn thận thì nàng cũng không có gì để xoắn xuýt lên.
“Người trước tiên nên xem trên tay người có gì đi!” Mộc Miên để tránh cho tiểu thư quá mức kích động là gây họa lên người mình, cho nên, nàng tự động lui về sau mấy bước.
“Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu, tứ hôn Thất vương gia Hiên Viên Minh cùng trưởng nữ Vân Thừa tướng Vân Liệt Diễm…” Vân Liệt Diễm “bỗng nhiên” đứng lên, hỏi: “Cái này là do tên thiếu não nào viết vậy?”
Dứt lời, bàn tay trắng nõn vung lên, thánh chỉ liền rơi dài tới cửa.
Đúng lúc này, cửa bị người đá văng ra, vì thế “ba” một tiếng, đạo thánh chỉ nọ liền nện vào trên mặt người vừa bước vào.bg-ssp-{height:px}
“Ngốc tử tiểu Thất, ngươi dám đánh bổn vương?” Hiên Viên Minh giận dữ, hắn ở bên ngoài hô vài tiếng, ngốc tử chết tiệt này thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Hắn đạp cửa vào, nàng lại dám ném đồ về phía hắn, nàng nghĩ mạng mình quá dài à?
Một phát bắt được cái gì bay về phía mình, sắc mặt Hiên Viên Minh cực kỳ thật không tốt, thuận tay muốn ném trở về. Thế nhưng mới vừa giơ tay lên, Mộc Miên liền hét lên:
“Vương gia, Vương gia hạ thủ lưu tình, vật này không thể ném được, ngàn vạn lần không thể ném!”
“Hừ! Bổn vương cũng không tin trên đời này còn có cái gì bổn vương không được ném!” Hiên Viên Minh không nhìn, hổn hển muốn ném tới Vân Liệt Diễm.
“Vương gia, người cứ ném, nô tì coi như không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy!” Mộc Miên che mắt quay lưng lại chạy ra cửa nhìn, nói: “Bên ngoài không co ai, Vương gia có thể ném!”
“Hừ!” Hiên Viên Minh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cúi đầu nhìn cái gì đó trong tay, mặt nhất thời đen thui. Thánh chỉ?
“Ngốc tử tiểu Thất, ngươi vừa rồi ném thánh chỉ, bị tội gì biết không?” Hiên Viên Minh đem thánh chỉ thu vào, khinh thường nhíu mày. Cái kẻ ngu, thường ngày hắn nói cái gì cũng bị hù gần chết, lúc này lại vẫn đứng ở nơi đó trừng mắt với hắn.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ném?” Vân Liệt Diễm liếc xéo Hiên Viên Minh, lành lạnh mở miệng.
“Hai con mắt bổn vương đều thấy!” Hiên Viên Minh nghe Vân Liệt Diễm nói chuyện, có chút kinh ngạc. Trước kia nàng thấy hắn, một câu cũng không dám nói nha.
“Vậy ngươi móc hai con mắt của mình ra ném đi, đặt trên đó cũng chỉ để trang trí thôi!” Ánh mắt Vân Liệt Diễm sâu không tháy đáu, mơ hồ ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Ách, Vương gia, xin hỏi ngài hôm nay tới có chuyện gì không?” Mộc Miên thấy tình huống không ổn, sáng nay nàng dù không nhìn rõ nhưng bây giờ nàng có thể nhận ra tiểu thư sắp tức giận.
Để tránh cho có kẻ bị giết vô tôi, nàng vẫn nên hảo tâm tới giải vây đi.
“Bổn vương tới để giải trừ hôn ước. Ngốc tử tiểu Thất, ngươi nghe rõ cho bổn vương, bổn vương dù chết cũng sẽ không cưới ngươi, đời này của ngươi cũng đừng nằm mơ có thể tiến vào cổng vương phủ của ta. Còn có, bổn vương chỉ muốn đến nói cho ngươi biết một tiếng, ngươi nên biết điều đến nói một tiếng với phụ hoàng ta, nếu không, đừng trách bổn vương độc ác!”
“Con mẹ nó, ngươi nhắc lại một lần nữa lão nương!” Vân Liệt Diễm phát hỏa, “ba” một tiếng, một cái tát trực tiếp dính lên mặt Hiên Viên Minh, ngọn lửa nhỏ trên người từ từ hừng hực “Nghe rõ cho lão nương, còn dám lớn tiếng câu nào với lão nương, ta liền phế ngươi ngay lập tức! Ngươi đang muốn chết phải không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi!”
Mộc Miên không tự giác lui về sau mấy bước, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Đây mới thật là tiểu thư nhà nàng sao?
“Ngươi dám đánh bổn vương?” Mùi máu tanh nơi khóe môi khiến Hiên Viên Minh mới ý thức tới chuyện gì xảy ra, đây thật sự là ngốc tử kia sao? Là ngốc tử tiểu Thất khi nhìn thấy hắn, một câu đều nói không nên lời, chỉ biết chảy nước miếng sao?
“Cút!” Trong lúc Hiên Viên Mình còn ngây người, Vân Liệt Diễm một cước đạp vào bộ vị quan trọng của hắn, khiến hắn bay ra ngoài.
“Mộc Mộc đóng cửa!” Vân Liệt Diễm rống một tiếng, Mộc Miên giật mình, không chút chần chừ lưu loát đóng cửa khóa lại. Mẹ ơi, tiểu thư rất dũng mãnh võ công của Thất vương gia chính là một trong thập vị bài danh của Thịnh Quốc nha!