“Ngươi tiến vào Thất vương phủ, nghĩ cách dẫn tất cả mọi người ra cổng” Vân Liệt Diễm chăm chú nhìn Mộc Miên “Nhớ kỹ, nhất định phải là toàn bộ người”
“Tiểu thư, làm vậy để làm gì?” Mộc Miên khó hiểu, tiểu thư không phải là đến báo thù sao? Tại sao phải đem người đuổi ra ngoài hết?
“Bảo ngươi đi thì đi đi, còn lề mề nữa ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch!” Vân Liệt Diễm liếc mắt, vừa rồi đột nhiên cảm thấy Mộc Mộc không dễ nghe, có chút văn nhã.
Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của nàng liền quyết định sau này gọi nàng là Mộc Tiểu Bạch!
Mộc Miên buồn rười rượi: “Tiểu thư, đây là lần thứ ba người đổi tên ta”
“Cái gì lần thứ ba? Rốt cuộc ngươi có đi hay không?” Vân Liệt Diễm không kiên nhẫn hừ lạnh, rõ ràng là lần thứ hai!
“Tiểu thư, ta lập tức đi!” Mộc Miên cắn chặt răng. Mẫu thân nàng thật đáng thương, thật vất vả đặt cho nàng cái tên Tiểu Thảo. Nàng chỉ nhớ phu nhân mới đưa mình vào tới phủ Thừa Tướng, tiểu thư mới bảy tuổi, trong miệng liền gọi một cái tên “Mộc Miên”, khi đó nàng đang đứng dưới táng cây bông gòn (1).
(1) Cây bông gòn đồng âm với Mộc Miên.
Vì thế, phu nhân bảo sau này gọi nàng là Mộc Miên, tiểu thư sửa lại tên cho nàng ngay từ lần đầu gặp. Bất đắc dĩ gãi đầu, xóa tan hắc tuyến mới xuất hiện, Mộc Miên nhấc chân đi vào vương phủ.
Tiếng pháo nổ đã thu hút mọi người trong vương phủ, cho nên lúc pháo bắt đầu vang lên thì cũng đã có một nhóm người chạy ra ngoài cổng. Hơn nữa, Mộc Miên vẫn không ngừng hét to bảo mọi người mau đi cứu hỏa, cho nên chưa tới một khắc (2), gần một trăm miệng ăn trong Thất vương phủ đều đã chạy ra ngoài, ngoại trừ cái tên Thất vương gia còn chưa có hồi phủ kia.
(2) Một khắc = 15 phút.
Lúc Mộc Miên vẻ vang hoàn thành nhiệm vụ chạy đến đứng trước mặt Vân Liệt Diễm, Vân Liệt Diễm liền nở một nụ cười “bí hiểm”.
Bởi vì tuy nói là cười, nhưng Mộc Miên lại cảm thấy cả người rét run. Nàng xoa xoa thái dương đầy mồ hôi rồi quay đầu nhìn lại cổng Thất vương phủ đang sục sôi cứu hoả, ngón tay không tự chủ khẽ run một cái.
Trong mắt vẫn ngăn không được sự hưng phấn, nàng thật không biết tiểu thư nhà nàng phóng hỏa từ lúc nào, quá thần kỳ!
“Mộc Tiểu Bạch, ngươi cần phải kiềm chế một chút, đừng quá kích động!” Tia sáng lóe lên trong mắt Mộc Miên cũng không thoát khỏi ánh nhìn của Vân Liệt Diễm. Ngón tay trắng nõn nà khẽ vỗ vỗ bả vai của nàng, đi lên phía trước hai bước.
Đôi con ngươi đen như mực đột ngột đỏ rực như ngọn lửa, toàn thân tản ra ánh lửa mãnh liệt khiến Mộc Miên nhịn không được lui về sau mấy bước, quá nóng!
Chỉ thấy một quả cầu lửa trước mặt Vân Liệt Diễm chậm rãi lớn lên, cho đến khi đường kính của nó to gần bằng chiều cao một người thì quả cầu lửa bắt đầu bay đến Thất vương phủ.
Tất cả mọi người cơ hồ bị quả cầu lửa này thu hút ánh mắt, quả cầu lửa trong đêm tối giống như một chiếc lồng đèn rực rỡ chiếu sáng cả Thất vương phủ. Cuối cùng, quả cầu lửa dừng trên không trung của Thất vương phủ, tản ra hơi nóng sáng ngời.
“Nham thạch nóng chảy, phá!” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm cầu lửa, thấp giọng lẩm bẩm.
Đột nhiên, quả cầu lửa bắt đầu chuyển sang đỏ thẫm, từ từ đổi thành màu đen hắc hồng, sau đó mạnh mẽ nổ tung ra thành một nhóm quả cầu nhỏ rơi khắp Thất vương phủ.
Phòng ốc cây cối hay bất kỳ thứ gì khác, vừa gặp phải những quả cầu lửa nhỏ đều bị thiêu thành tro tàn.
Chưa đầy nửa canh giờ (3), một vương phủ to như vậy đã gần như biến thành một mảnh tro tàn. Ngoại trừ cánh cổng to lớn đứng đầy người thì bên trong đều chỉ còn lại có một tầng bụi thật dày, thậm chí cả mặt đất đều bịđốt thành một cái hố lớn.
(3) Một canh giờ = 2 tiếng, nửa canh giờ = 1 tiếng.
Tôi tớ đứng trước cổng cửa vương phủ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn cảnh, thậm chí có không ít người già cùng nữ nhân đều hôn mê bất tỉnh. May mắn mọi người đều đã chạy ra ngoài, nếu không bây giờ chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không còn.
Lúc Hiên Viên Minh nhận được tin quay về, nhìn qua chính là cảnh tượng hoang tàn như vậy.
Nổi gân xanh, toàn thân Hiên Viên Minh cũng nhịn không được mà run rẩy. Được lắm! Tốt lắm!
“Vân Liệt Diễm, ngươi ra đây cho ta!” Hắn rống to, Hiên Viên Minh lúc này thật muốn một tát đánh chết tiện nhân Vân Liệt Diễm kia.
“Mộc Tiểu Bạch, đi ra ngăn cản hắn để ta nghĩ cách!” Vân Liệt Diễm tựa hồ như không thấy bộ dạng muốn giết người kia của Hiên Viên Minh, không hiền hậu đẩy Mộc Miên ra trước.
Mộc Miên bất đắc dĩ đành phải run rẩy tiến lên: “Thất… Thất vương gia, tiểu thư… tiểu thư đã đi vắng.
“Vậy ngươi chết thay ả ta đi!” Hiên Viên Minh hừ lạnh một tiếng, ngưng tụ nội lực đánh tới Mộc Miên.
Mộc Miên nuốt một ngụm nước bọt, Thất vương gia này thật giống như hung thần ác sát, nàng đoán chừng ngay cả hai mươi chiêu cũng không qua nổi hắn.
Mộc Miên khóc không ra nước mắt rút kiếm tiếp chiêu, quanh quẩn bên thân kiếm là tia sáng màu vàng thản nhiên, so với màu vàng trên người Hiên Viên Minh thì đơn giản hơn rất nhiều.
“Tân quả!” Vân Liệt Diễm từ một nơi bí mật gần đó vỗ tay một cái, một ngọn lửa dừng trên đầu Hiên Viên Minh, Mộc Miên rất phối hợp phong bế huyệt đạo của hắn ta.
“Ngươi tiến vào Thất vương phủ, nghĩ cách dẫn tất cả mọi người ra cổng” Vân Liệt Diễm chăm chú nhìn Mộc Miên “Nhớ kỹ, nhất định phải là toàn bộ người”
“Tiểu thư, làm vậy để làm gì?” Mộc Miên khó hiểu, tiểu thư không phải là đến báo thù sao? Tại sao phải đem người đuổi ra ngoài hết?
“Bảo ngươi đi thì đi đi, còn lề mề nữa ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch!” Vân Liệt Diễm liếc mắt, vừa rồi đột nhiên cảm thấy Mộc Mộc không dễ nghe, có chút văn nhã.
Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của nàng liền quyết định sau này gọi nàng là Mộc Tiểu Bạch!
Mộc Miên buồn rười rượi: “Tiểu thư, đây là lần thứ ba người đổi tên ta”
“Cái gì lần thứ ba? Rốt cuộc ngươi có đi hay không?” Vân Liệt Diễm không kiên nhẫn hừ lạnh, rõ ràng là lần thứ hai!
“Tiểu thư, ta lập tức đi!” Mộc Miên cắn chặt răng. Mẫu thân nàng thật đáng thương, thật vất vả đặt cho nàng cái tên Tiểu Thảo. Nàng chỉ nhớ phu nhân mới đưa mình vào tới phủ Thừa Tướng, tiểu thư mới bảy tuổi, trong miệng liền gọi một cái tên “Mộc Miên”, khi đó nàng đang đứng dưới táng cây bông gòn ().
() Cây bông gòn đồng âm với Mộc Miên.
Vì thế, phu nhân bảo sau này gọi nàng là Mộc Miên, tiểu thư sửa lại tên cho nàng ngay từ lần đầu gặp. Bất đắc dĩ gãi đầu, xóa tan hắc tuyến mới xuất hiện, Mộc Miên nhấc chân đi vào vương phủ.
Tiếng pháo nổ đã thu hút mọi người trong vương phủ, cho nên lúc pháo bắt đầu vang lên thì cũng đã có một nhóm người chạy ra ngoài cổng. Hơn nữa, Mộc Miên vẫn không ngừng hét to bảo mọi người mau đi cứu hỏa, cho nên chưa tới một khắc (), gần một trăm miệng ăn trong Thất vương phủ đều đã chạy ra ngoài, ngoại trừ cái tên Thất vương gia còn chưa có hồi phủ kia.
() Một khắc = phút.
Lúc Mộc Miên vẻ vang hoàn thành nhiệm vụ chạy đến đứng trước mặt Vân Liệt Diễm, Vân Liệt Diễm liền nở một nụ cười “bí hiểm”.
Bởi vì tuy nói là cười, nhưng Mộc Miên lại cảm thấy cả người rét run. Nàng xoa xoa thái dương đầy mồ hôi rồi quay đầu nhìn lại cổng Thất vương phủ đang sục sôi cứu hoả, ngón tay không tự chủ khẽ run một cái.
Trong mắt vẫn ngăn không được sự hưng phấn, nàng thật không biết tiểu thư nhà nàng phóng hỏa từ lúc nào, quá thần kỳ!
“Mộc Tiểu Bạch, ngươi cần phải kiềm chế một chút, đừng quá kích động!” Tia sáng lóe lên trong mắt Mộc Miên cũng không thoát khỏi ánh nhìn của Vân Liệt Diễm. Ngón tay trắng nõn nà khẽ vỗ vỗ bả vai của nàng, đi lên phía trước hai bước.
Đôi con ngươi đen như mực đột ngột đỏ rực như ngọn lửa, toàn thân tản ra ánh lửa mãnh liệt khiến Mộc Miên nhịn không được lui về sau mấy bước, quá nóng!
Chỉ thấy một quả cầu lửa trước mặt Vân Liệt Diễm chậm rãi lớn lên, cho đến khi đường kính của nó to gần bằng chiều cao một người thì quả cầu lửa bắt đầu bay đến Thất vương phủ.bg-ssp-{height:px}
Tất cả mọi người cơ hồ bị quả cầu lửa này thu hút ánh mắt, quả cầu lửa trong đêm tối giống như một chiếc lồng đèn rực rỡ chiếu sáng cả Thất vương phủ. Cuối cùng, quả cầu lửa dừng trên không trung của Thất vương phủ, tản ra hơi nóng sáng ngời.
“Nham thạch nóng chảy, phá!” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm cầu lửa, thấp giọng lẩm bẩm.
Đột nhiên, quả cầu lửa bắt đầu chuyển sang đỏ thẫm, từ từ đổi thành màu đen hắc hồng, sau đó mạnh mẽ nổ tung ra thành một nhóm quả cầu nhỏ rơi khắp Thất vương phủ.
Phòng ốc cây cối hay bất kỳ thứ gì khác, vừa gặp phải những quả cầu lửa nhỏ đều bị thiêu thành tro tàn.
Chưa đầy nửa canh giờ (), một vương phủ to như vậy đã gần như biến thành một mảnh tro tàn. Ngoại trừ cánh cổng to lớn đứng đầy người thì bên trong đều chỉ còn lại có một tầng bụi thật dày, thậm chí cả mặt đất đều bịđốt thành một cái hố lớn.
() Một canh giờ = tiếng, nửa canh giờ = tiếng.
Tôi tớ đứng trước cổng cửa vương phủ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn cảnh, thậm chí có không ít người già cùng nữ nhân đều hôn mê bất tỉnh. May mắn mọi người đều đã chạy ra ngoài, nếu không bây giờ chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không còn.
Lúc Hiên Viên Minh nhận được tin quay về, nhìn qua chính là cảnh tượng hoang tàn như vậy.
Nổi gân xanh, toàn thân Hiên Viên Minh cũng nhịn không được mà run rẩy. Được lắm! Tốt lắm!
“Vân Liệt Diễm, ngươi ra đây cho ta!” Hắn rống to, Hiên Viên Minh lúc này thật muốn một tát đánh chết tiện nhân Vân Liệt Diễm kia.
“Mộc Tiểu Bạch, đi ra ngăn cản hắn để ta nghĩ cách!” Vân Liệt Diễm tựa hồ như không thấy bộ dạng muốn giết người kia của Hiên Viên Minh, không hiền hậu đẩy Mộc Miên ra trước.
Mộc Miên bất đắc dĩ đành phải run rẩy tiến lên: “Thất… Thất vương gia, tiểu thư… tiểu thư đã đi vắng.
“Vậy ngươi chết thay ả ta đi!” Hiên Viên Minh hừ lạnh một tiếng, ngưng tụ nội lực đánh tới Mộc Miên.
Mộc Miên nuốt một ngụm nước bọt, Thất vương gia này thật giống như hung thần ác sát, nàng đoán chừng ngay cả hai mươi chiêu cũng không qua nổi hắn.
Mộc Miên khóc không ra nước mắt rút kiếm tiếp chiêu, quanh quẩn bên thân kiếm là tia sáng màu vàng thản nhiên, so với màu vàng trên người Hiên Viên Minh thì đơn giản hơn rất nhiều.
“Tân quả!” Vân Liệt Diễm từ một nơi bí mật gần đó vỗ tay một cái, một ngọn lửa dừng trên đầu Hiên Viên Minh, Mộc Miên rất phối hợp phong bế huyệt đạo của hắn ta.