— Hàn Chỉ —
“Được rồi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi”
“Sao?”
“Cha của con ta là ai? Ta nhất định phải tìm ra tên cầm thú kia, sau đó bầm thây hắn. Kiếp trước của lão nương mà cũng dám đè lên, lão nương nhất định phải thiến hắn!”
“Cái này ta cũng không biết!”
“Cái gì? Ngươi nói ngươi không biết?” Vân Liệt Diễm tiến lên, định giơ tay nắm lấy cổ áo của mỹ nữ áo đỏ, nhưng cánh tay lại xuyên thấu qua cơ thể nàng ta.
“Ngươi nói đi, tại sao ngươi lại không biết?” Vân Liệt Diễm thu tay, chỉ vào mỹ nữ áo đỏ rống.
“Ta đã nói rồi, ta thật sự không biết. Dù sao kiếp trước cũng chỉ có một hồn một phách, nghiêm túc mà nói thì cũng không phải là một con người nguyên vẹn. Nhiệm vụ của ta chỉ là chờ đợi ngươi đến đây, cho nên ta cũng không quan tâm lắm đến nàng, chuyện gì đã xảy ra thì ta cũng không rõ ràng lắm. Ngươi không nhận ra đoạn trí nhớ ta truyền cho ngươi cũng chỉ là một ít mơ hồ thôi sao?”
“Ngươi… Ngươi cũng quá vô trách nhiệm rồi!” Đầu ngón tay của Vân Liệt Diễm run rẩy, nhưng hết lần này tới lần khác lại không đánh người ta được.
Mỹ nữ áo đỏ rất im lặng, nàng nói đều là sự thật.
“Không phải ngươi nhìn thấy nàng bị một người áo đen vác đi sao? Vậy thì ngươi cũng phải nhớ bộ dạng của hắn ra sao chứ?” Vân Liệt Diễm thật sự là rất muốn đạp bay nữ nhân này.
“Ách! Hình như là áo đen, mà lại như không phải. Bộ dạng ra sao thì ta cũng không thấy rõ, nhưng đôi mắt của hắn hình như là màu tím!” Mỹ nữ áo đỏ suy nghĩ cả buổi, mới nói ra mấy câu như vậy.
“Mẹ nó! Nói như vậy cũng như không! Cút ngay cho lão nương, nhìn thấy ngươi liền thấy phiền!” Vân Liệt Diễm tức giận khoát khoát tay. Đôi mắt của Vân Thiểm Thiểm chính là màu tím, không giống với nàng vậy thì khẳng định là kế thừa từ nam nhân xấu xa kia rồi!
“Thời gian của ngươi cũng không còn nhiều lắm, phải nắm chắc thời gian tu luyện đi. Chất độc này quả thật rất lợi hại, may mắn là nam nhân kia đã hy sinh chính mình để bảo vệ ngươi, nếu không thì ngươi cũng không chống đỡ được đến lúc này đâu!”
“Ngươi nói cái gì? Cái gì gọi là hy sinh chính mình để bảo vệ ta?” Vân Liệt Diễm nhíu mày “Nam nhân kia là kẻ nào?”
“Chính là người tên gọi Hàn Chỉ. Hắn dồn nén một hồn một phách của mình vào cơ thể ngươi, sau đó vác nửa cái mạng còn lại đi tìm thảo dược cho ngươi. Nếu không có hắn thì ngươi đã xong đời từ lâu rồi. Xem ra hắn đối với ngươi thật sự không tệ” Mỹ nữ áo đỏ hiếm có dịp trêu chọc được Vân Liệt Diễm.
“Là sao?”
“Trên người hắn có một miếng Tỏa Hồn Ngọc cất giữ một hồn một phách của hắn. Vốn dĩ thứ này không thể rời khỏi người, nhưng vì đi tìm thuốc giải cho ngươi mà hắn đã đeo miếng ngọc kia lên người ngươi, còn rót vào một nửa công lực của mình để bảo vệ tâm mạch cho ngươi. Nếu như miếng ngọc kia xảy ra chuyện gì, hắn cũng không sống được, nhẹ thì trở thành kẻ đần, nặng thì chết”
“Ngươi nói Hàn Chỉ…” Vân Liệt Diễm ngây ngẩn cả người. Hàn Chỉ thật sự vì nàng mà làm nhiều như vậy sao?
“Cho nên, ngươi bây giờ phải nắm chắc thời gian để tu luyện, nếu không thì thảo dược kia cũng chẳng thể cứu được ngươi đâu!” Mỹ nữ áo đỏ rơi vào trầm lặng, lãng phí nước bọt nhiều như vậy, Vân Liệt Diễm cũng nên bắt đầu tu luyện đi thôi.
“Ách, khoan đã! Ta muốn hỏi một chút, ngươi mau nói mấy viên ngọc kia đang ở nơi nào? Làm sao ta có thể tìm được chúng?” Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ, điều này mới là quan trọng nhất. Nàng cũng không muốn hết đánh quái rồi lại giết quái, rất nhàm chán!
“Chúng ở đại lục Thần Chi, bây giờ ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, thực lực là quan trọng nhất!” Mỹ nữ áo đỏ cũng không từ chối trả lời.
“Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi!” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Nàng ta nói cũng đúng, lúc này quan trọng nhất chính là thực lực.
“Bây giờ ngươi hãy tập trung tinh thần, làm theo lời ta nói” Mỹ nữ áo đỏ ngồi xuống, xếp chân lại.
Vân Liệt Diễm làm theo từng bước nàng ta hướng dẫn.
***
Tử Vong Sơn Mạch.
Hàn Chỉ rong ruổi liên tiếp mười ngày đường, cuối cùng mới tới Tử Vong Sơn Mạch. Một giây hắn cũng không dám ngừng đã thẳng hướng về phía ngọn núi cao nhất.
Ngọn núi cao nhất của Tử Vong Sơn Mạch nằm ở phía tây, là nơi quanh năm được bao phủ đầy băng tuyết. Trên núi, từng cánh rừng thông phủ tuyết, đưa mắt nhìn xa là cả một cảnh sắc bao la mờ mịt.
Tuyết trắng khiến cho Hàn Chỉ có chút hoa mắt, nhưng một bước hắn vẫn không dám dừng lại.
Một đường đi thẳng đến đỉnh núi cao nhất Tử Vong Sơn Mạch, đối với Hàn Chỉ thì vẫn tương đối thuận lợi. Không ít linh thú nhìn thấy hắn đều tránh ở phía xa, không dám tiến lên công kích. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước hắn dám một mình xông qua Tử Vong Sơn Mạch, tiến vào Mạt Nhật Sâm Lâm, chỉ cần không phải linh thú có sức mạnh đặc biệt thì đều không dám công kích hắn.
Về phần lý do, chính hắn cũng không rõ lắm.
Bây giờ, hắn cũng không muốn quan tâm đến những chuyện này, mà chỉ tập trung đi về phía mỏm đá nham thạch trên đỉnh núi. Muốn giữa núi tuyết mênh mông này tìm ra một gốc Hồi Hồn Thảo, dường như là chuyện không thể nào. Hắn đã quan sát, nơi nguy hiểm nhất của ngọn núi này chính là mỏm núi đá nham thạch kia. Mỏm núi đá đó treo lưng chừng giữa bầu trời, nếu ngã xuống từ nơi đó thì cho dù có là cảnh giới Thiên Nhân cũng phải tan xương nát thịt.
Cho nên, nơi mà Hồi Hồn Thảo có thể sinh trưởng nhất định là ở mỏm đá kia.
Lúc này, điều hắn lo lắng duy nhất chính là không biết gốc Hồi Hồn Thảo này có thần thú canh giữ hay không. Những báu vật bình thường đều có linh thú bảo vệ, nếu đối đầu với linh thú bảo vệ Hồi Hồn Thảo thì hắn sẽ gặp phiền phức lớn. Một bảo vật như vậy thì linh thú bảo vệ nhất định chỉ có trên Thiên linh thú. Thực lực của hắn bây giờ cao lắm cũng chỉ là Tử cấp, nếu thẳng tay chống lại thì chỉ sợ rất khó để giành chiến thắng.
Tuy nhiên cũng không còn cách nào khác.
Đứng trên vách núi, Hàn Chỉ ngước mắt nhìn mỏm đá kia. Nhìn lại từ phía xa thì nó dài khoảng chừng mười mét tính từ đỉnh núi. Đến gần thì mới nhận ra chỉ có khoảng nửa mét nối liền với vách núi, phần còn lại treo lơ lửng giữa không trung,.
Quả thật là khiến cho người ta sợ hãi, mỏm đá nham thạch như vậy mà có thể không đổ xuống sau vô số năm trôi qua. Thế nhưng đáng sợ nhất chính là giữa đỉnh núi tuyết mênh mông, chỉ có mỏm đá kia là sạch sẽ, không một mảng tuyết đọng lại.
Mỏm đá xanh đen không có bộ dáng vất vả giữa gió sương, ngược lại có chút giống những tảng đá xanh dưới đáy hồ.
Hàn Chỉ tìm một gốc dây leo, một đầu quấn ngang hông, một đầu khác thì cột chặt vào một mỏm đá lồi ra trên đỉnh núi. Nếu như bị tấn công bất ngờ từ phía trên thì hắn vẫn có thể dựa vào dây leo để đi lên.
Mười mét cũng không cao lắm, cho nên Hàn Chỉ đi đến trên mặt khối đá kia rất dễ dàng. Thế nhưng khi đến nơi thì hắn mới nhận ra tảng đá này rất thần kỳ, bởi vì cả bề mặt đá đều tỏa ra hơi ấm, đặt tay lên thậm chí còn cảm thấy ấm áp.
Đôi mắt Hàn Chỉ sáng ngời. Hồi Hồn Thảo kia nhất định chỉ ở quanh đây!
Tảng đá này cũng không lớn, đường kính cũng chỉ chừng năm mét, cho nên cũng không khó tìm. Thế nhưng Hồi Hồn Thảo lại không sinh trưởng trên bề mặt tảng đá.
Hàn Chỉ nhíu mày. Hắn đã tìm khắp nơi xung quanh nhưng vẫn không có. Như vậy thì chỉ có thể nằm ở dưới mỏm đá, đó là nơi duy nhất mà tầm mắt của hắn không cách nào nhìn đến.
Hàn Chỉ nắm thật chặt dây leo trên lưng, bám lấy vách đá. Lúc đầu khi mới bò đến phía dưới mỏm đá, hắn nhìn thấy nơi dính liền giữa mỏm đá và vách núi có một loài cây màu vàng tỏa hương thơm.
Hình dạng cũng rất giống Tam Diệp Thảo thông thường, nhưng chỉ lẻ loi trơ trọi một mình. Toàn thân nó màu vàng, tỏa ra một hương thơm cực kỳ đặc biệt, nhưng khi ngửi vào lại cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí Hàn Chỉ còn cảm thấy sau khi ngửi được mùi thơm này, mệt mỏi tích lũy mấy ngày nay lại biến mất trong nháy mắt.
Hàn Chỉ nhếch môi. Chính là nó! Không ngờ lại có thể tìm thấy dễ dàng như vậy.
Thế nhưng Hàn Chỉ lại không dám khinh thường. Hắn nhích người từng chút một về phía gốc Hồi Hồn Thảo. Ngay lúc có thể chạm tay vào nó thì hòn đá để hắn vịn lại đột nhiên rơi xuống, cả người hắn cũng bị treo lơ lửng giữa bầu trời.
Hàn Chỉ giật mình, ngay lập tức chuyển động cơ thể để nhích tới gần vách núi.
“Hì hì, đã nhiều năm như vậy mà còn người có thể đến tận đây. Những người đến trước kia không phải ngã xuống thì chưa đến được đây đã bị linh thú ăn thịt rồi. Ngươi thật sự rất lợi hại đó, vậy mà có thể phát hiện ra gốc Chu Tiên Thảo này!” Một thanh âm nghịch ngợm đột nhiên vang lên.
Hàn Chỉ ngẩng đầu lên nhìn một tảng đá lơ lững giữa không trung, mà trên tảng đá là một thiếu nữ khoảng chừng mười sáu hay mười bảy tuổi. Một thân áo trắng, dung mạo rất xinh đẹp, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng đang mở to nhìn hắn.
“Ngươi là linh thú bảo vệ Hồi Hồn Thảo sao?” Hàn Chỉ vất vả lắm mới tiến đến gần vách núi, tay còn chưa kịp bám vào đã bị thứ gì đó đẩy ra, đành phải lơ lửng giữa không trung.
“Hồi Hồn Thảo? Cái tên này thật khó nghe, rõ ràng là Chu Tiên Thảo mà!” Thiếu nữ áo trắng nhíu mày, loài người đặt tên thật đúng là kỳ quái.
“Ta rất cần Chu Tiên Thảo kia, có thể đưa nó cho ta không?” Hàn Chỉ nhìn bộ dáng của thiếu nữ áo trắng cũng đoán được nàng chính là linh thú bảo vệ Chu Tiên Thảo, chỉ cần nàng chịu đưa thì Chu Tiên Thảo này có thể nắm trong tay.
“Tại sao ngươi lại cần nó?” Thiếu nữ áo trắng nháy nháy mắt, chăm chú nhìn Hàn Chỉ.
“Thê tử của ta trúng độc, ta cần Chu Tiên Thảo để cứu mạng nàng” Hàn Chỉ vừa nghĩ tới Vân Liệt Diễm, trong lòng liền xuất hiện một trận co rút đau đớn. Không biết nàng bây giờ thế nào rồi, không biết Vân Mộng Vũ có đến gây phiền phức cho nàng hay không, không biết nàng có tỉnh lại chưa.
“Ta gọi Tuyết Nhi” Thiếu nữ áo trắng đột nhiên nói.
“Ta là Hàn Chỉ” Hàn Chỉ không biết Tuyết Nhi tại sao lại giới thiệu chính mình, nhưng có qua thì phải có lại, hắn cũng nói cho nàng biết tên của hắn.
“Hàn Chỉ, thật dễ nghe. Thê tử kia của ngươi tên là gì vậy?” Tuyết Nhi dường như không một chút ý định đề cập đến chuyện Chu Tiên Thảo, mà chỉ tò mò đối với Hàn Chỉ.
“Nàng tên là Vân Liệt Diễm”
“Vân Liệt Diễm, tên thật kỳ cục. Liệt Diễm, không phải là hỏa sao? Tại sao có thể có người lấy hỏa làm tên chứ?” Tuyết Nhi nghiêng đầu, dường như không nghĩ ra.
“Vậy tại sao ngươi lại gọi là Tuyết Nhi?” Hàn Chỉ nghe thấy Tuyết Nhi chê bai tên của Vân Liệt Diễm liền có chút không vui. Thế nhưng bây giờ hắn cũng không thể đắc tội nàng, dù sao hắn còn muốn lấy được Chu Tiên Thảo trong tay nàng.
“Bởi vì ta là tuyết linh nữ, toàn bộ tuyết trên núi này đều do ta điều khiển đó!”
“Vậy chẳng phải tên của ngươi cũng là tuyết sao?” Hàn Chỉ trả lời một câu. Tuyết Nhi mới là kỳ quái!
“Tuyết đương nhiên chính là tên của ta, bởi vì chúng đều do ta tạo ra” Tuyết Nhi không phục. Nàng là tuyết linh nữ, hoa tuyết đều được sinh ra dựa trên ý nguyện của nàng, cho nên chính nàng là người ban cho tuyết cái tên của nàng mới đúng.
“Hỏa cũng là tên của thê tử ta!”
“Được rồi, ngươi rất thích nàng sao?” Tuyết Nhi có chút tức giận, trừng mắt liếc nhìn Hàn Chỉ.
“Ta rất yêu nàng!” Hàn Chỉ trả lời vô cùng thành khẩn. Hắn rất yêu nữ tử kia, cho dù hắn cũng không biết yêu là cái gì. Tuy nhiên cảm giác mà hắn đang cảm nhận có lẽ chỉ có chữ này mới diễn đạt được. Càng đến gần nàng thì càng cảm thấy vui vẻ, giống như nhìn thấy nàng là một chuyện rất vui sướng. Chỉ cần là lời nàng nói, hắn đều cảm thấy đúng. Chỉ cần là thứ nàng thích, hắn đều cảm thấy tốt. Chỉ cần là vật nàng muốn, hắn đều muốn dâng lên cho nàng. Tóm lại, tâm tư của hắn hoàn toàn chuyển động theo nàng, giống như sinh mệnh của hắn cũng vì nàng mà tồn tại, tim của hắn vì nàng mà đập, hơi thở của hắn vì nàng mà hô hấp.
Lúc đầu thì tò mò, khi đến gần lại có cảm giác xúc động từ sâu bên trong cơ thể, kích động đến muốn hôn nàng, muốn cảm nhận được cảm xúc của nàng. Giống như là một hạt giống, thời gian dần trôi từ khi bắt rễ cho đến giai đoạn nẩy mầm. Đưa cho nàng Tử Tinh Thạch, lừa nàng ký hiệp ước không bình đẳng, tất cả đều vì muốn có một mối liên hệ nào đó với nàng. Mang nàng đi giết người, thật ra chỉ là muốn biết nàng có chán ghét bản thân nhuốm đầy máu tanh của hắn hay không. Yên lặng chú ý đến nàng, là muốn càng thêm hiểu rõ nàng. Đã ra đi nhưng vẫn quay đầu lại, là vì sợ nàng sẽ bị thương. Lúc đó hắn đã cảm thấy, hắn đối với nàng nhất định là có một loại cảm giác rất đặc biệt, mới có thể khiến cho hắn xúc động như vậy. Cho nên, không thể chờ đợi được đã nói muốn thành thân với nàng, sau đó ngựa không ngừng vó giải quyết hết mọi chuyện vướng mắc, mong muốn khiến cho nàng trở thành thê tử chính thức của mình sớm một chút. Từ lúc biết tin nàng không chờ hắn mà một mình bỏ đi, hắn tức giận cùng phẫn nộ, nhưng lại ngay lập tức điên cuồng đi tìm nàng, muốn gặp được nàng.
Đến lúc gặp lại nhau, cây mầm kia lại không biết từ lúc nào đã điên cuồng đâm sâu vào lòng, như dây leo quấn quanh chiếm giữ toàn bộ trái tim hắn.
Cuộc sống của hắn lúc trước chỉ là một khoảng trống, sau đó gặp và yêu nàng, cả cõi lòng tràn ngập hạnh phúc. Cho nên, bây giờ không có chuyện nào quan trọng hơn so với nàng. Cho nên, hắn mới cùng nàng quay trở về Đông Thịnh quốc, nơi mà hắn không bao giờ muốn trở về, gặp người mà hắn không bao giờ muốn gặp. Cho dù có như thế, hắn vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Cảm giác như vậy có lẽ chính là yêu! Ngoại trừ cái chữ này thì hắn cũng không nghĩ ra chữ nào khác có thể hình dung được tâm trạng của hắn.
“Nếu nàng ta chết đi thì ngươi còn yêu nàng không? Ngươi sẽ yêu người khác sao?” Tuyết Nhi nhìn ánh mắt như lâm vào trầm tư của hắn, có chút không vui. Có thể yêu thích một người như vậy sao? Lúc nhớ đến người đó thì có thể lộ ra biểu tình nghiêm túc như vậy sao?
“Nàng sẽ không chết. Ta cũng chỉ yêu một mình nàng” Hàn Chỉ nhíu mày, nhìn về phía khuôn mặt có chút không vui của Tuyết Nhi. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, hắn sẽ không cho phép nàng chết. Cho dù hắn có chết thì hắn cũng muốn cứu sống nàng. Nàng còn có Vân Thiểm Thiểm, nàng còn có sống một cuộc sống vui vẻ tự tại.
“Nhưng lỡ như nàng ta chết thì sao?” Tuyết Nhi rất buồn bực. Hắn không nghe rõ ý của nàng sao? Nàng nói là lỡ như chết.
“Không có lỡ như, ta sẽ không cho phép có chuyện ‘lỡ như’ xảy ra!” Hàn Chỉ nói vô cùng kiên định.
“Nhưng ngươi cũng không phải thần, cũng có chuyện ngươi không thể làm được mà. Làm sao người có thể khẳng định như vậy chứ?” Tuyết Nhi vẫn không rõ, hắn cứ tự tin vào năng lực của mình như vậy sao?
“Nếu chỉ có thần mới có thể làm được mọi thứ, vậy thì ta sẽ cố gắng biến mình thành thần, lúc đó ta có thể vì nàng mà làm được tất cả” Thần sao? Nếu như chỉ có như vậy thì mới có thể bảo vệ nàng, hắn vẫn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để biến thành thần.
“Ngươi thật cứng đầu, không nghe rõ ý của ta sao?” Tuyết Nhi thật sự bị Hàn Chỉ đánh bại. Tại sao lời hắn nói với câu hỏi của nàng lại chẳng ăn nhập gì tới nhau vậy?
“Nói đi! Phải thế nào thì ngươi mới có thể đưa Chu Tiên Thảo cho ta?” Dong dài nhiều như vậy, Hàn Chỉ cũng phát hiện ra Tuyết Nhi chỉ là đang gây khó dễ cho hắn.
“Nếu như ta nói rằng ta muốn ngươi lấy ta, yêu mến ta, ở cùng một chỗ với ta tại đây thì ta mới có thể đưa Chu Tiên Thảo cho ngươi, ngươi đồng ý sao?” Tuyết Nhi hỏi.
“Không!” Hàn Chỉ không hề nghĩ ngợi, liền trả lời dứt khoát.
“Tại sao? Nếu nguơi không đồng ý thì ngươi cũng sẽ không có được Chu Tiên Thảo, mà không có được Chu Tiên Thảo thì nàng ta sẽ chết. Ngươi không phải đã nói là sẽ không để cho nàng ta chết hay sao?” Tuyết Nhi rất không hiểu, tư duy của người này sao lại kỳ quái như vậy.
“Ta giết ngươi rồi thì có thể lấy được Chu Tiên Thảo, đồng thời cũng có thể cứu nàng” Đôi mắt sắc bén của Hàn Chỉ bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
“Tại sao ngươi lại không muốn ở lại với ta? Nếu như vậy không phải có thể dễ dàng cứu nàng sao?” Tuyết Nhi không hiểu, hắn muốn cứu nữ nhân kia thì tại sao không chọn một cách đơn giản hơn một chút để xử lý vấn đề?
“Mẫu thân ta đã từng nói, ta nhất định phải chung thủy với thê tử của mình, một đời một thế chỉ có một thê tử duy nhất, chỉ có thể nghe lời nàng, yêu một mình nàng, sống chết không rời. Cho nên, có chết hay sống thì ta cũng sẽ không rời khỏi nàng. Chết thì ta cũng muốn chết ở bên cạnh nàng, còn sống thì ta cũng chỉ có thể ở cùng một mình nàng” Thê tử của Hàn Chỉ hắn chính là Vân Liệt Diễm, đời này kiếp này của hắn cũng chỉ có thể đứng bên cạnh Vân Liệt Diễm, có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết.
“Ngươi thật sự là quá kỳ quái!” Hai hàng chân mày của Tuyết Nhi vặn lại vào nhau. Nàng từng gặp không ít người trong Tử Vong Sơn Mạch, nhưng đây là người mà nàng cảm thấy kỳ quái nhất.
“Nói điều kiện của ngươi đi!” Hàn Chỉ bây giờ, một chút cũng không muốn tốn thời gian nói nhảm với nàng.
“Rất đơn giản, ngươi không đồng ý lời của ta thì ngươi cứ tới đây đoạt đi!” Tuyết Nhi tức giận vung tay lên, Hàn Chỉ vốn bị dây leo treo giữa không trung lại đột nhiên bị đẩy văng ra.
May mắn Hàn Chỉ đã có sự chuẩn bị. Hắn vốn biết nữ nhân này nhất định sẽ không chấp nhận đưa Chu Tiên Thảo cho hắn đơn giản như vậy, cho nên từ lúc nàng ra tay chặt dây leo thì hắn đã tung người bay về phía Chu Tiên Thảo.
Lúc này cướp được Chu Tiên Thảo là quan trọng nhất, lỡ như nữ nhân này đột nhiên phá hủy Chu Tiên Thảo thì xong rồi!
Thế nhưng khi hắn bắt được Chu Tiên Thảo thì trên lưng đột nhiên bị đánh trung một chưởng, cả người bay thẳng xuống vách núi.
Đau đớn cùng cám giác rét lạnh thấu xương truyền đến từ trên lưng, Hàn Chỉ bất chấp tất cả. Bây giờ hắn đang không ngừng rơi xuống, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng không thể phát huy công lực. Cố nén đau đớn trên lưng, Hàn Chỉ vương tay đánh vào không trung, sau đó nhân cơ hội bám víu vào vách núi.
Cất kỹ Chu Tiên Thảo, Hàn Chỉ ngẩng đầu nhìn vách núi đã không còn nhìn thấy đỉnh, nhíu chặt hai hàng chân mày. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì có lẽ hắn còn thời gian trèo qua hướng khác để tìm đường rời khỏi. Thế nhưng lúc này thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể leo lên từ nơi này. Tuy nhiên nếu làm như thế thì hắn nhất định phải chạm trán với tuyết linh nữ một lần nữa.
Lúc đó, chỉ sợ rằng không tránh được một trận ác chiến.
Hàn Chỉ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định leo lên từ nơi này.
Vết thương trên lưng bị gió rét quất vào càng thêm đau đớn, thậm chí hắn còn cảm thấy máu tươi đang chảy xuống, ướt cả mấy lớp áo.
Hàn Chỉ cắn chặt răng trèo lên phía trên. Vết thương của hắn không nặng, qua một thời gian ngắn thì sẽ đóng vẩy. Ngoại trừ dị năng hệ băng ra thì hắn còn một năng lực đặc biệt khác, chính là tự lành vết thương.
Cho dù là vết thương nghiêm trọng đến cỡ nào, cho dù không có cách nào cứu chữa, chỉ cần qua một khoảng thời gian ngắn thì cũng sẽ tự động khép lại. Tuy tốc độ không phải rất nhanh, nhưng so với người bình thường cũng đã rất kỳ dị rồi.
Không biết đã trèo lên bao lâu, cho đến khi nhìn thấy bầu trời chuyển sang đen tối thì Hàn Chỉ mới thở dài một hơi. Hẳn phải nhanh hơn một chút, phía dưới kia có sương mù dày đặc cho nên không nhìn thấy bầu trời bên trên, bây giờ có thể thấy rồi thì chứng tỏ đã sắp đến nơi.
Đến lúc đã có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao thì Hàn Chỉ rốt cuộc cũng trèo lên đến nơi, hắn mệt mỏi ngồi bệt trên nền tuyết.
Mấy ngày nay, thể lực tiêu hao đến nghiêm trọng, cộng thêm thời gian khá khẩn cấp cho nên hắn không thể tự chăm sóc cho mình, cả người đều kiệt sức. Cả đời này, hắn chưa từng có một khoảng thời gian lôi thôi lếch thếch như thế này.
Thế nhưng không biết có phải là do mang theo Chu Tiên Thảo trong người hay không, chỉ cần hắn nghỉ ngơi một chút thì những mỏi mệt lúc nãy đã dần biến mất.
“Rốt cuộc ngươi cũng lên tới!” Hàn Chỉ vừa mới thở dài một hơi đã nghe thấy thanh âm của Tuyết Linh Nữ. Tuy nhiên thì đây cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Tuyết Nhi đứng trên ụ tuyết cách Hàn Chỉ không xa, cả người màu trắng dường như có thể hòa thành một thể với tuyết, giữa bóng đêm lại có chút mờ mờ ảo ảo.
Tuy bộ dáng của nàng thoạt nhìn chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng vẫn mang theo một vẻ đẹp rung động lòng người.
Hàn Chỉ đứng lên, vết thương sau lưng đã không còn chảy máu nhưng đau đớn vẫn còn tồn tại. Tuyết Linh Nữ ra tay không chút lưu tình, vết thương kia sâu đến tận xương.
“Ngươi không thể không cứu nàng ta sao?” Tuyết Nhi nhìn thấy bộ dạng chuẩn bị ra tay của Hàn Chỉ, lại cảm thấy khó hiểu. Người khác đều nói nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất Tử Vong Sơn Mạch, những loài người khác từng gặp nàng đều kích động đến chảy nước miếng, tại sao đến liếc mắt nhìn nàng một cái mà hắn cũng không thèm? Chẳng lẽ là vì nữ nhân tên gọi Vân Liệt Diễm kia còn xinh đẹp hơn nàng sao?
“Đúng vậy!” Hắn nhất định phải cứu nàng.
“Ta sẽ không để cho ngươi đạt được ý nguyện đó! Ta là nữ nhân xinh đẹp nhất Tử Vong Sơn Mạch, ta coi trọng ngươi, ngươi phải ở lại! Hơn nữa, thực lực của ngươi bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của ta!” Đôi mắt linh động của Tuyết Nhi xuất hiện sự kiên quyết. Nàng không tin còn có người đối mặt với cái chết mà vẫn khăng khăng giữ lại tính mạng cho kẻ khác. Sống trong núi tuyết nhiều năm, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp người si tình như hắn.
Hàn Chỉ không muốn nói nhảm với nàng, hắn lùi về phía sau hai bước, lấy ra một cây cung đeo bên người – Hàn Tinh Cung.
Đây chính là đệ nhất binh khí của đại lục Tranh Vanh, so với Phượng Ngâm Cầm còn lợi hại hơn. Nhiều năm qua Hàn Chỉ dường như chưa từng lấy nó ra, nhưng hôm nay hắn lại không thể không làm như vậy.
Bông tuyết ngưng tụ thành một thanh kiếm giữa không trung, sau đó bay thẳng về phía Hàn Chỉ.
Hàn Chỉ vẫn đứng nơi đó, vươn tay giữ chặt Hàn Tinh Cung, ngón tay kéo căng dây cung, sau đó từng đuờng băng tiễn hóa thành những mũi tên cực lớn va chạm với thanh tuyết kiếm.
Một bên là tuyết kiếm, một bên là băng tiễn, cả hai đều mang theo hàn khí cường đại. Trong nháy mắt chúng va vào nhau, toàn bộ bầu trời đêm đều bị chiếu sáng. Khắp Tử Vong Sơn Mạch đều vang lên từng tiếng gầm rú của đàn thú hoang, giống như chúng nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, thanh âm khó có thể che dấu sự hoảng hốt.
Nhìn thấy thanh tuyết kiếm của mình lại bị những băng tiễn kia phá thành từng mảnh nhỏ, Tuyết Nhi không khỏi lui về phía sau vài bước, kinh hoảng nhìn Hàn Chỉ: “Ngươi rốt cuộc là ai? Một người thường làm sao có thể có loại năng lượng đáng sợ như vậy? Cây cung kia của ngươi đến từ đâu? Tại sao ngươi chỉ có Tử cấp (1) mà lại có thể đánh vỡ công kích Thiên Lam cấp của ta?”
(1) Xích – Chanh – Hoàng – Lục – Thanh – Lam – Tử
Thiên Xích – Thiên Chanh – Thiên Hoàng – Thiên Lục – Thiên Thanh – Thiên Lam – Thiên Tử
Tuyết Nhi nghĩ mãi không ra, thực lực của nàng đã đạt tới Thiên Lam cấp, gần tiếp cận với bậc Thần cấp. Trong toàn bộ Tử Vong Sơn Mạch này, linh thú có thể đối địch với nàng cũng rất ít, càng đừng nói là loài người. Nàng được trời đất sinh ra, tuy thật sự không phải là thần thú nhưng cũng gần với tinh linh thần thú, được sinh ra từ thiên nhiên, có năng lượng tự nhiên thuần khiết nhất. Thực lực của người này tuy đã đạt đến Thiên Thanh cấp, nhưng bây giờ hắn đã mất đi một hồn một phách, vốn dĩ không được coi là một người nguyên vẹn, thực lực cũng chỉ có Tử cấp mà thôi. Một người như vậy muốn chống đỡ một đòn của nàng dưới vách núi đã là không thể nào, nhưng hắn lại có thể. Một chút thực lực nàng cũng không giữ lại, một đòn lúc nãy nhìn như bình thường nhưng lại chính là dùng năng lượng Thiên Lam cấp của nàng. Đừng nói là loài người, ngay cả Thiên linh thú ngang cấp cũng khó có thể giữ được mạng. Tên loài người này rốt cuộc đang giữ bí mật gì? Còn có thanh cung trên tay hắn có chỗ gì đặc biệt chứ?
“Để cho ta rời khỏi đây!” Ngón tay giữ dây cung của hắn đã dần nhợt nhạt, thực lực bây giờ không đủ để sử dụng thanh cung này nữa.
Hàn Tinh Cung chính là đệ nhất binh khí của đại lục Tranh Vanh, nhưng không ai có thể sử dụng nó, cho nên đến nay cũng chưa có người diện kiến uy lực của nó. Hàn Chỉ cũng không biết vì sao mình có thể sử dụng thanh cung này, nhưng muốn sử dụng nó thì phải trả một cái giá khá cao. Uy lực của nó tuyệt đối không một binh khí nào có thể so sánh được, nhưng chỉ dùng một lần đã hao tổn gần hết toàn bộ công lực của hắn. Nếu nội lực không bị tổn hao thì tối đa hắn cũng chỉ có thể sử dụng thanh cung này ba lần, đừng nói chi là lúc này, muốn dùng một lần nữa thì hắn phải trả giá bằng mạng sống.
Cho nên, Hàn Chỉ bây giờ cũng chỉ có thể đánh cược xem Tuyết Linh Nữ có buông tha cho hắn hay không.
Tuyết Linh Nữ nhìn chằm chằm vào Hàn Chỉ, vẫn không hiểu hắn đã làm điều đó như thế nào. Chuyện này rõ ràng là chuyện không thể!
“Rốt cuộc thì ngươi đã làm như thế nào?” Tuyết Linh Nữ vẫn không muốn để cho Hàn Chỉ rời khỏi dễ dàng như vậy, vất vả lắm nàng mới gặp được một nam nhân không giống người thường.
“Tránh ra!” Sắc mặt Hàn Chỉ có chút âm trầm, trong mắt tản ra tia sáng lạnh lẽo.
Đúng lúc này, bên trong Tử Vong Sơn Mạch lại vang lên âm thanh gầm rú của đàn thú hoang một lần nữa, mà ngay cả Tuyết Linh Nữ cũng cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi tới.
Cơn gió này khiến cho nàng thoáng run rẩy!
Tuyết Linh Nữ mở to hai mắt nhìn xung quanh. Rét lạnh! Làm sao có thể? Bản thân nàng chính là hóa thân của tuyết, vốn dĩ không biết lạnh là gì. Thế nhưng lúc nãy nàng rõ ràng cảm thấy rất lạnh.
Nàng nhìn về phía Hàn Chỉ, đôi con ngươi của hắn càng lúc càng lạnh lẽo, có một loại cảm giác khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Tuyết Chi Giam Cầm!” Tuyết Linh Nữ không tin hắn đủ năng lực ngăn cản nàng lần thứ ba. Nếu hắn có thể đỡ được ba chiêu của nàng, nàng sẽ để hắn đi.
Bông tuyết đầy trời quanh quẩn giữa không trung, hợp thành một lốc xoáy cực lớn không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu Hàn Chỉ. Sau đó nó tuôn ra một trụ tuyết hẹp dài như một chiếc lồng giam, vây lấy Hàn Chỉ ở bên trong.
“Chưa ai có thể thoát khỏi chiêu giam cầm này của ta, ngươi nên đầu hàng đi! Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đầu hàng, ta nhất định sẽ không giết ngươi!” Tuyết Linh Nữ nói, bộ dạng rất thành thật cùng tự tin.
Toàn bộ Tử Vong Sơn Mạch đến nay vẫn chưa có bất kỳ người nào hoặc linh thú nào có thể bức nàng sử dụng đến chiêu này. Năng lượng dùng trong chiêu này tuy không bằng chiêu Phán Xét của những thần thú, nhưng suy ra cũng rất mạnh mẽ. Cho dù có là Thiên Tử cấp thì cũng chưa chắc có thể trốn thoát!
Thiên tinh linh cùng thần thú đều là sủng vật may mắn nhất trên thế giới này. Bọn chúng từ lúc được tạo ra đã có năng lượng cường đại, thứ mà người thường vĩnh viễn cũng không thể có được.
Hàn Chỉ bị nhốt bên trong lồng giam của Tuyết Linh Nữ. Hắn chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình như bị phủ kín, gần như không thể hít thở được nữa. Thứ này nhìn như chỉ là một lồng giam bằng tuyết, nhưng thật ra lại mang theo một lực ngăn cản trong suốt mạnh mẽ. Năng lượng của chiêu này có lẽ đã gần đạt đến thần thú Phán Xét, chỉ cần ở trong không gian của nó thì nó tuyệt đối chính là chúa tể, bất cứ thứ gì cũng đều không thể vượt qua sức mạnh của nó, chỉ có thể bị nó thuần phục.
Hàn Chỉ có chút cầm cự không nổi. Hai lần công kích của Tuyết Linh Nữ, lần thứ nhất may mắn chỉ bị thương, lần thứ hai khiến cho hắn hao hết toàn bộ công lực khi sử dụng Hàn Tinh Cung, lần thứ ba này nàng lại dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng.
Hàn Chỉ đưa tay chùi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nhìn Tuyết Linh Nữ. Không ai phát hiện ra, đôi mắt hắn vốn dĩ bị một mảnh sương mù bao phủ, nhưng nó lại dần dần thanh tỉnh, sau đó chuyển sang một màu tím yêu mị.
Vô số tia sáng màu tím bắn ra từ đôi mắt hắn, xuyên qua lớp tường tuyết không chút kẽ hở, bắn thẳng về phía bầu trời đêm. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ bầu trời đều biến thành màu tím, còn lồng giam của Tuyết Linh Nữ lại bị những tia sáng tím kia phá cho tan thành từng mảnh bông tuyết.
Cả người Tuyết Linh Nữ bị ném ngã trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển.
Cho đến khi thân thể của Hàn Chỉ biến mất trước mặt nàng, nàng cũng không hề biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không còn đủ sức để suy nghĩ đến nó. Bởi vì từ trước đến nay nàng chưa từng bị thương bởi thứ nào cường đại như năng lượng đột nhiên xuất hiện kia, cho nên nàng nhất định phải lâm vào một giấc ngủ say rất dài.
Mà Hàn Chỉ bên này, tình trạng cũng không tốt hơn là bao.
Hắn không phải biến mất trước mặt Tuyết Linh Nữ, mà là hắn đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực. Năng lượng bộc phát trong nháy mắt đó, ngay cả chính hắn cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, cả người hắn như bị thứ ánh sáng kia xuyên qua, sau đó bị ném đi rất xa.
Đến lúc hắn tỉnh lại thì nhận ra mình vẫn đang ở trong Tử Vong Sơn Mạch, chỉ có điều là ngay bên bờ của một hồ nước.
Có lẽ là đã nằm trong nước một khoảng thời gian, hắn đưa tay sờ lên mặt nạ trên mặt mình lại phát hiện đã bị bong ra một chút.
Vết thương sau lưng vẫn còn ân ẩn đau, đoán chừng vẫn chưa kịp khép miệng vết thương lại bị ngâm vào nước. Hắn trèo lên bờ, cúi đầu nhìn bản thân mình trong mặt nước, đôi mắt đã khôi phục lại một màu đen nhàn nhạt, lại khiến cho hắn khẽ thở dài một hơi.
Cũng may đôi mắt của hắn lại không bị Tuyết Linh Nữ nhìn thấy, nếu không hắn sẽ rất có lỗi với Vân Liệt Diễm.
Hắn từng thề, dung mạo của hắn chỉ có thể để cho một mình nàng nhìn thấy.
Sau khi mọi chuyện ở Đông Thịnh quốc được giải quyết, hắn nhất định phải đưa nàng trở về Yến thành, sau đó thành thân.
Nhớ tới điều này, khóe môi Hàn Chỉ lại xuất hiện một nụ cười sau nhiều ngày mệt mỏi.
Diễm nhi! Nàng nhất định phải chờ ta, ta sẽ trở về rất nhanh!
***
Tứ vương phủ.
“Thúc thúc Tước Tước! Thúc nói xem tại sao đã hơn hai mươi ngày rồi mà cha Hàn Chỉ vẫn chưa về?” Vân Thiểm Thiểm ngẩng đầu, ngồi song song với Diệp Khuyết trong nội viện.
Khóe miệng Diệp Khuyết co rút. Từ khi thằng nhóc này động kinh gọi hắn một tiếng ‘thúc thúc Tước Tước’, sau đó cũng không bắt nó sửa miệng được nữa. Cái tật xấu thích đổi tên người khác này nó học từ ai mà thiếu đạo đức như vậy chứ?
Tước Tước! Cái gì là Tước Tước? Chim tước (2)? Khổng tước (3)?
(2) Chim tước: Chim sẻ.
(3) Khổng tước: Con công.
“Thúc thúc Tước Tước, thúc nhất định là con công! Thúc nhìn xem thúc lẳng lơ như vậy, chắc chắn sẽ không giống như con chim sẻ xấu xí đâu. Làm người thì phải biết tự tin vào chính mình chứ!” Vân Thiểm Thiểm an ủi, vỗ vỗ bả vai Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết dùng ánh mắt quái dị nhìn Vân Thiểm Thiểm, nói: “Con có thuật đọc tâm sao?”
“Không có! Là do thúc đánh giá thấp chim sẽ với con công mà thôi!” Vân Thiểm Thiểm khoát khoát tay, biểu thị bản thân mình thật không có siêu năng lực đó.
Diệp Khuyết cảm thấy khóe miệng của mình bị co rút đến teo lại thành một cục.
“Thúc thúc Tước Tước! Con cảm thấy đám người Hiên Viên Minh kia đã không còn đợi nổi nữa rồi. Hắn lệnh cho Vân Mộng Vũ đến giết Thái tử giả, sau đó bắt đầu điên cuồng chuẩn bị thế lực của mình, chỉ sợ hắn sẽ ra tay nhanh thôi. Thái tử vừa chết, kẻ thù duy nhất của hắn cũng không còn, con từng nói cha Hàn Chỉ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên hắn cũng sẽ không lo lắng đến cha Hàn Chỉ nữa. Hắn bây giờ có lẽ đã không thể chờ đợi được nữa rồi, hắn nhất định muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế ngay lập tức. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lúc này, Vân Mộng Vũ có thể ‘tức nước vỡ bờ’, muốn đồng thời giết chết mẹ hay không?” Vân Thiểm Thiểm nhíu mày. Nó cũng không phải lo lắng chuyện của Vân Mộng Vũ, bởi vì thực lực của Vân Mộng Vũ nó đã biết rõ, nàng ta không thể tạo thành uy hiếp nào. Thế nhưng người sau lưng nàng ta cũng không biết khó đối phó ra sao.
Nếu như mục đích tu luyện nhiều năm qua của Vân Mộng Vũ chính là để trả thù mẹ, vậy thì người đã trợ giúp sau lưng nàng ta có mục đích gì? Người kia không biết có gây nguy hiểm cho mẹ hay không? Những vấn đề này đều là những thứ Vân Thiểm Thiểm không thể nghĩ ra.
Lúc trước cha Hàn Chỉ từng nói muốn tuyên bố cái chết của mẹ ra ngoài, đây thật là một phương pháp xử lý rất tốt. Chỉ cần chứng minh cho bọn họ biết là mẹ đã chết, vậy thì bất kể là Vân Mộng Vũ hay người sau lưng nàng ta kia đều sẽ buông lỏng, như vậy thì mẹ sẽ an toàn.
Thế nhưng vấn đề lúc này là cha Hàn Chỉ vẫn chưa trở về, tính mạng của mẹ vẫn còn chưa bảo đảm, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động.
“Có lẽ sẽ trở lại nhanh thôi! Từ nơi này đến Tử Vong Sơn Mạch, sau đó lại trở về, thời gian cũng không còn nhiều lắm! Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì trong vòng hai ngày tới sẽ trở về” Diệp Khuyết nhíu mày. Vừa nghĩ tới lão đại, hắn hoàn toàn không cảm thấy yên tâm.
Lúc này lão đại thật sự là quá mạo hiểm, lấy thực lực Tử cấp của hắn thì làm sao có thể chống lại những Thiên linh thú kia chứ? Hơn nữa, bên trong Tử Vong Sơn Mạch cũng không thiếu Thiên linh thú đã đạt đến Thiên Hoàng cấp, Thiên Thanh cấp, thậm chí còn cao hơn.
Lão đại lần này là lành ít dữ nhiều!
“Những lời lúc trước hai người nói với nhau, con đều nghe thấy. Mảnh ngọc kia rất quan trọng sao?” Vân Thiểm Thiểm nhìn về phía trước, nhàn nhạt hỏi.
“Đó là Tỏa Hồn Ngọc, nhờ vào một hồn một phách của lão đại nên mới có thể liên tục truyền nội lực của hắn cho đại tẩu, duy trì tính mạng của đại tẩu. Thế nhưng nếu thiếu một hồn một phách kia thì lão đại không phải là một người nguyên vẹn, thực lực cao lắm cũng chỉ tới Tử cấp” Diệp Khuyết thở dài một hơi, cũng không gạt Vân Thiểm Thiểm. Hắn biết Vân Thiểm Thiểm rất thông minh, đã có thể đoán ra vấn đề trong chuyện này từ lâu.
Nó một mực không hỏi, nhưng thật ra lại lo lắng nhiều hơn so với bất kỳ ai khác.
“Ân tình mà cha Hàn Chỉ đối với mẹ, con vĩnh viễn cũng sẽ không quên!” Vân Thiểm Thiểm đột nhiên quay đầu lại, chân thành nói với Diệp Khuyết.
“Phốc ~ ” Diệp Khuyết đột nhiên bật cười, vỗ vỗ đầu Vân Thiểm Thiểm: “Nhóc quỷ, đợi khi nào lão đại trở lại, con cứ việc xóa chữ ‘Hàn Chỉ’ trong cụm từ ‘cha Hàn Chỉ’ đi, như vậy chính là báo đáp tốt nhất đối với lão đại rồi!”
“Thúc thúc Tước Tước! Tại sao cha Hàn Chỉ lại thích mẹ con đến như vậy?” Có đôi khi, Vân Thiểm Thiểm cũng cảm thấy khó hiểu. Tuy mẹ nó là nữ tử siêu cấp tốt nhất trên thế giới này, nhưng tại sao cha Hàn Chỉ lại có thể hy sinh sính mạng mình để yêu mẹ như vậy?
Đây là chuyện mà nó vẫn nghĩ mãi không ra!
“Nhóc quỷ, đợi đến một ngày nào đó, con gặp được nữ tử khiến cho con cam tâm tình nguyện vì nàng mà sống, con sẽ hiểu!”
“Ca ca! Ca ca! Vàng cũng rất thích, rất thích ca ca đó!” Đúng lúc này, Vàng lại đột nhiên ló đầu ra, bộ dạng rất chân thành, chăm chú nói với Vân Thiểm Thiểm.
Diệp Khuyết nhịn không được, ôm bụng cười lên ha hả. Vân Thiểm Thiểm thì đen mặt, ôm Vàng ném vào người Diệp Khuyết.
“Có tin mới!” Vân Phụng Khải từ bên ngoài trở về, khi nhìn thấy Diệp Khuyết cùng Vân Thiểm Thiểm liền đi nhanh tới.
Mấy ngày nay Vân Thiểm Thiểm cùng Diệp Khuyết, còn có Phượng Lăng Tiêu đều chịu trách nhiện bảo vệ cho Vân Liệt Diễm, cho nên việc điều tra tin tức liền rơi vào trên người Vân Phụng Khải.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là Hiên Viên Minh đã bắt đầu hành động hay không?” Vân Thiểm Thiểm vội vã mà hỏi.
“Ừ!” Vân Phụng Khải gật gật đầu: “Từ sau khi giết chết Thái tử giả, hắn đã bắt đầu sắp xếp thế cục trong triều, đổi đi hết những thân tín của Thái tử, bây giờ chỉ còn chờ thánh chỉ của Hoàng thượng nữa thôi là hắn đã có thể đăng cơ làm đế rồi!”
“Lão hoàng đế vẫn chưa chết, ông ta sẽ thoái vị ngay lúc này sao?” Vân Thiểm Thiểm tiếp tục hỏi.
“Chuyện này ta cũng không biết, nhưng với trình độ yêu thương Hiên Viên Minh của Hoàng thượng thì ngôi vị hoàng đế này từ lâu đã muốn truyền cho hắn rồi. Nếu như vậy thì thánh chỉ có lẽ sẽ được truyền ra rất nhanh thôi. Ta vừa mới nhận được tin tức, Hoàng thượng triệu kiến một mình Hiên Viên Minh, còn có mấy vị đại thần quan trọng, không biết có phải là muốn tuyên chỉ hay không” Đây cũng là nguyên nhân Vân Phụng Khải trở về thương nghị với bọn họ.
Những chuyện này không khớp với những gì bọn họ đã dự đoán lúc trước. Vốn muốn nhờ vào chuyện Hiên Viên Minh đăng vị để điều tra chuyện mẫu thân của Hàn Chỉ. Hôm nay Hàn Chỉ vẫn còn chưa về, nếu Hiên Viên Minh thật sự đăng cơ, chỉ sợ bất luận thế nào thì Hoàng thượng cũng sẽ không nhả ra chút tin tức gì về chuyện này.
“Ta lại cảm thấy không thể nhanh như vậy!” Diệp Khuyết nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng hắn vẫn không nói lên lời được.