“Có thể được con trai con gái cùng phu quân yêu thương, cuộc sống như vậy đã viên mãn, nàng không còn gì tiếc nuối nữa”
—Vân Liệt Diễm—
Lúc này nàng như đi vào một tòa thành ma pháp, bốn phía là vách tường cao đến cả trăm mét, tổng cộng có bảy mặt, vừa lúc vây thành một vòng kín. Mỗi mặt tường đều tỏa ra ánh hào quang cực kỳ quỷ dị, bên trên vách tường được khắc một vài ký hiệu kỳ quái cùng như dòng chữ khó hiểu, còn có những bức tranh biếm họa. Tóm lại, Vân Liệt Diễm cảm thấy rằng đây là những thứ chỉ tồn tại trong thế giới ma pháp. Cũng giống như một bộ phim điện ảnh của phương tây, mà nhân vật chính lúc này lại đổi thành nàng.
Bảy bức tường rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu như nơi này chỉ có duy nhất một cánh cửa, vậy thì Đoá Đoá cùng mọi người đã đi đâu?
Còn nữa, nàng nhớ rõ mình đã đi vào cùng Vân Phụng Khải và Phượng Lăng Tiêu, tại sao bây giờ chỉ còn mình nàng? Hai người bọn họ đang ở đâu?
Vân Liệt Diễm đến gần, nhưng lại không hiểu phía trên những bức tường viết cái gì, thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không có. Một mảng lớn linh ta linh tinh, rối tinh rối mù như gà bới, dấu vết cũng không biết đã qua mấy ngàn năm rồi, làm sao nàng có thể hiểu được?
Nhìn một lượt, Vân Liệt Diễm cũng không có bất kỳ thu hoạch gì nhưng nàng có thể khẳng định bức tường này có vấn đề. Thất Tinh trận có tổng cộng bảy mặt tường, trùng hợp với số người trong nhóm, chẳng lẽ trên tường có cơ quan mà những người còn lại đã chạm phải cơ quan rồi xuất hiện ở phía bên kia? Nói cách khác, bảy bức tường này phân ra bảy nơi khác nhau, khi bọn họ đặt chân vào đã bị tách ra có chủ ý?
Vân Liệt Diễm nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, phương pháp duy nhất chỉ có thể đi vào kiểm tra. Chỉ cần có thể đi vào, nói không chừng còn có thể gặp được mọi người. Cho dù không gặp được thì lão đạo sĩ kia cũng đã nói, nơi này chính là cánh cửa cuối cùng để bước vào đại lục Thần Chi, người bình thường khi vào đều sẽ chết, nếu như thực lực không đạt tới Thần cấp thì không thể thoát khỏi nơi này.
Lúc trước nàng dựa vào bản thể của mình là Hoả Phượng Hoàng nghĩ rằng khi tiến vào đại lục Thần Chi mình cũng có thể mang theo người khác. Xem ra, ý nghĩ này có chút phi thực tế!
Bây giờ nàng lo lắng nhất chính là hai người Vân Phụng Khải và Phượng Lăng Tiêu. Thực lực của bọn họ mới chỉ ở mức Thiên Lam cấp, nhất thời muốn đột phá Thần cấp chính là không thể nào. Về phần những người khác, đành phải chờ vào cơ duyên mà thôi. Trên con đường tu luyện, vận may cũng chính là một phần thực lực.
Nếu Thất Tinh trận là cửa ải cuối cùng trước khi đến đại lục Thần Chi, đương nhiên nó cũng sẽ có lý do tồn tại.
Vân Liệt Diễm nhắm mắt tiến vào trạng thái vô thức. Nơi này có bảy bức tường, chọn con đường nào thì phải xem ý trời rồi!
Khiến cho Vân Liệt Diễm không ngờ tới chính là, lúc nàng tiến đến gần những bức tường kia thì chúng lại từ từ mở ra. Vân Liệt Diễm ngây ngốc nhìn quang cảnh trắng xoá trước mắt, hoàn toàn không thể hiểu tình hình hiện tại. Chẳng lẽ nếu muốn vào Thất Tinh trận thì cần phải tiến vào trạng thái vô thức sao?
Vân Liệt Diễm đi vào, ngược lại có chút không hiểu nổi. Nếu là ảo giác thì tại sao lại trắng xoá một mảnh như thế? Hoàn toàn không có phương hướng, không có bất kỳ vật thể, trước mắt chỉ là sương mù dày đặc.
Lúc này nàng hoàn toàn không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, bởi vì cho dù lui một bước thì nàng cũng không biết nên đi theo hướng nào, chỉ có thể kiên trì tiến lên.
Cứ như vậy không biết đã đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy một mảng đỏ. Tuy không rõ lắm nhưng nàng cảm nhận được hơi nóng truyền tới từ hướng đó. Đi về phía đó, trước mắt Vân Liệt Diễm xuất hiện ánh sáng, tuy không sáng rực rỡ nhưng cũng không còn cảnh tượng trắng xoá như vừa rồi. Bây giờ, trước mặt nàng lại là một rừng cây cổ xưa, nhưng rừng cây này có gì đó rất quái.
Tất cả cây trong rừng đều trụi lủi, chỉ còn thân cành, không có lá, khắp nơi chỉ có hơi thở mục nát cùng mùi máu tanh. Toàn bộ rừng cây dường như đều chất chồng xương trắng, trên mặt đất chỉ có màu đỏ của máu.
Dù Vân Liệt Diễm đã từng đối mặt với đủ loại chuyện trên đời nhưng vẫn phải sợ hãi thán phục, nơi này thật chất là một bãi tha ma.
Nhiều xương trắng như vậy phải trôi bao nhiêu vạn năm mới hình thành? Còn chưa kể những đống xương trắng này đã hoàn toàn hoá thành tro.
Sau lưng là một mảnh sương mù trắng xoá, trước mặt lại là rừng rậm tanh tưởi đầy xương trắng, Vân Liệt Diễm cho dù có sợ hãi cũng phải tiến lên phía trước. Bởi vì nếu như nàng quay đầu, có quỷ mới biết sẽ đi về đâu, bị lớp sương mù dày đặc quấn chặt cả đời thì chẳng thà thiêu chết nàng đi cho rồi.
“Các vị tiền bối, ra đi thanh thản!” Vân Liệt Diễm mặc niệm một câu rồi mới tiến vào rừng.
Đi được một chút, Vân Liệt Diễm cũng không phát hiện ra nơi này có gì khác lạ, ngoại trừ quỷ dị thì cũng chỉ là quỷ dị, sau đó là an tĩnh khác thường. Hơn nữa, nơi này dường như không có điểm cuối, nơi đâu cũng giống nhau, hoàn toàn không có khái niệm về phương hướng.
Đi mãi, Vân Liệt Diễm đột nhiên cảm nhận được không khí chấn động. Xuất phát từ bản năng, Vân Liệt Diễm lập tức bố trí phòng hộ, vây bản thân trong hoả diễm. Cùng lúc đó, vô số hoả tiễn bắn về phía nàng. Vân Liệt Diễm không khỏi có chút kinh ngạc, những hoả tiễn này không giống như được con người bắn ra mà là công kích từ dị năng. Từng đường hoả diễm hoá thành mũi tên, thứ này khiến tinh thần Vân Liệt Diễm đột nhiên căng thẳng.
“Pháo hoa thiêu đốt!” Hai tay nàng giao nhau, sau đó bừng mở ra, vô số đường hoả diễm bùng nổ như pháo hoa giữa không trung. Hoả diễm mang màu tím đỏ đậm, gần như nuốt chửng hoả tiễn trong nháy mắt.
Cho đến khi những mũi tên kia ngừng công kích, Vân Liệt Diễm mới thu lực lại, chỉ bày ra phòng ngự. Xem ra nàng vẫn không thể phớt lờ được, tất cả nơi này từ làn sương mù dày đặc ngoài kia cùng cánh rừng cây đều không đơn giản. Điều khiến Vân Liệt Diễm kinh ngạc nhất chính là nơi nàng phóng hoả diễm, xương trắng trên đất đều bị thiêu đốt nhưng những nhánh cây khô kia vẫn bình an vô sự.
Trước không cần nói hoả diễm mà Vân Liệt Diễm phóng ra có uy lực mạnh bao nhiêu, thông thường chỉ cần là thực vật thì đều bắt lửa đừng nói đến những nhánh cây khô thoạt nhìn hết sức bình thường thế kia. Rõ ràng là thứ dễ cháy, nhưng lại chịu được lửa.
Mỗi bước kế tiếp, Vân Liệt Diễm không thể không cẩn thận.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ, nếu đây là ảo ảnh, vậy thì nàng đốt không cháy rừng cây kia xem ra cũng hợp lý. Thế nhưng cây đốt không cháy, xương trắng lại dễ dàng bị thiêu huỷ là sao? Chẳng lẽ những thứ kia là thật, chỉ có đám cây này là giả?
Vậy thì lại càng khiến cho người khác nghĩ không ra thông. Bên trong ảo cảnh, mọi thứ chỉ là hư ảo. Trong không gian hư ảo, thời gian trôi qua cũng có thể biến một người bình thường thành xương khô hay sao?
Vậy thì lại càng không hợp lý!
Lại đi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, Vân Liệt Diễm đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh dần nóng lên. Thể chất của nàng trời sinh đặc thù, đối với nhiệt độ vô cùng nhạy cảm, chỉ cần có chút thay đổi nàng đều có thể cảm nhận được. Không khí nơi này đã nóng lên rất nhiều, nàng đương nhiên có thể nhận ra.
Trong nháy mắt, toàn bộ những gốc cây trong rừng đồng loạt đổ xuống, Vân Liệt Diễm vội vàng né tránh mới không bị chúng đè lên người. Nàng càng thêm kinh ngạc khi thấy tất cả những gốc cây khô sau khi ngã đều biến thành màu đỏ, sau đó tan chảy thành một loại chất lỏng đặc sệt như nham thạch.
Hoả diễm có nhiệt độ cao nhất chính là nham thạch nóng chảy, cho nên Vân Liệt Diễm đối với loại nhiệt độ này rất quen thuộc. Thế nhưng vấn đề là bây giờ là nàng đang ở trong rừng cây, còn đám cây khô kia lại không ngừng hóa thành nham thạch. Vân Liệt Diễm không khỏi nhíu mày, nàng thật đúng là hết chỗ trốn rồi. Bay? Nàng không biết bay!
Tuy nàng có thể chất đặc thù, có thể chịu được sức nóng, nhưng nàng vẫn là thân thể phàm thai, chưa khôi phục bản thể Hoả Phượng lúc trước, cùng lắm cũng chỉ có dị năng hệ hoả mà thôi.
Người ta thường nói địch nhân lớn nhất là chính bản thân mình, nếu Vân Liệt Diễm gặp đối thủ có thuộc tính tương khắc thì may ra còn có một con đường sống. Thế nhưng bây giờ nàng lại xui xẻo gặp trúng cái nơi quỷ quái này, ngay cả đường thoát thân cũng không có.
Nhìn thấy nham thạch nóng chảy đang chậm rãi tụ lại, cuối cùng bay về phía nàng. Vân Liệt Diễm đã thấu hiểu cảm nhận ‘kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe’. Bây giờ nàng cảm thấy mình giống như một người biết bơi lại gặp cơn đại hồng thuỷ, bốn phương tám hướng đều là nước, muốn trốn cũng tìm không ra nơi để trốn, chỉ có một kết quả chính là cái chết.
Đúng lúc này, trong đầu Vân Liệt Diễm không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh của Thiểm Thiểm, Hàn Chỉ và Đoá Đoá, giống như ý niệm trước khi chết. Bọn họ ai cũng đều tươi cười đứng trước mắt nàng. Nàng dường như còn cảm nhận được nguyên nhân sống của chính mình trên đời. Ngay từ khi bắt đầu, nàng bị bắt vào trại huấn luyện bộ đội đặc chủng, trở thành đặc công cao cấp. Sau bao nhiêu năm đánh đấm lăn lộn, nàng trở thành huấn luyện viên những thành viên mới. Sau đó, nàng không hiểu sao lại chết đi, trọng sinh lên người Thất tiểu thư ngu ngốc, còn gặp được những người kia, những chuyện kia. Hiên Viên Minh, Hiên Viên Phong, gia tộc Vân gia, chuyện nàng mang thai rồi phiêu bạt trên biển, sinh hạ và dõi theo từng ngày lớn lên của Thiểm Thiểm, rồi còn khoảng thời gian tiêu dao khoái lạc ở Phượng gia.
Tiếp đến, nàng gặp lại Hàn Chỉ, từng chút từng chút bị hắn làm cho cảm động, bất tri bất giác đã thích hắn, yêu hắn, và rồi chấp nhận hắn, ở bên cạnh hắn, thành thân với hắn, rồi phát hiện ra hắn lại là phụ thân của Thiểm Thiểm.
Sau cùng, nàng sinh hạ Đoá Đoá. Tất cả mọi chuyện đều hoàn mỹ như vậy, khiến cho nàng cảm nhận được hai chữ hạnh phúc.
Trải qua nhiều chuyện sống chết trắc trở, cuối cùng cũng gặp được một nam nhân yêu nàng, nguyện ý thành thân, sinh con dưỡng cái với nàng. Có thể được con trai con gái cùng phu quân yêu thương, cuộc sống như vậy đã viên mãn, nàng không còn gì tiếc nuối nữa.
Thế nhưng ngay lúc Vân Liệt Diễm cảm thấy viên mãn nhất, hình ảnh trước mắt lại đột nhiên thay đổi khiến cho nàng hoảng sợ trợn trừng hai mắt.
“Có thể được con trai con gái cùng phu quân yêu thương, cuộc sống như vậy đã viên mãn, nàng không còn gì tiếc nuối nữa”
—Vân Liệt Diễm—
Lúc này nàng như đi vào một tòa thành ma pháp, bốn phía là vách tường cao đến cả trăm mét, tổng cộng có bảy mặt, vừa lúc vây thành một vòng kín. Mỗi mặt tường đều tỏa ra ánh hào quang cực kỳ quỷ dị, bên trên vách tường được khắc một vài ký hiệu kỳ quái cùng như dòng chữ khó hiểu, còn có những bức tranh biếm họa. Tóm lại, Vân Liệt Diễm cảm thấy rằng đây là những thứ chỉ tồn tại trong thế giới ma pháp. Cũng giống như một bộ phim điện ảnh của phương tây, mà nhân vật chính lúc này lại đổi thành nàng.
Bảy bức tường rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu như nơi này chỉ có duy nhất một cánh cửa, vậy thì Đoá Đoá cùng mọi người đã đi đâu?
Còn nữa, nàng nhớ rõ mình đã đi vào cùng Vân Phụng Khải và Phượng Lăng Tiêu, tại sao bây giờ chỉ còn mình nàng? Hai người bọn họ đang ở đâu?
Vân Liệt Diễm đến gần, nhưng lại không hiểu phía trên những bức tường viết cái gì, thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không có. Một mảng lớn linh ta linh tinh, rối tinh rối mù như gà bới, dấu vết cũng không biết đã qua mấy ngàn năm rồi, làm sao nàng có thể hiểu được?
Nhìn một lượt, Vân Liệt Diễm cũng không có bất kỳ thu hoạch gì nhưng nàng có thể khẳng định bức tường này có vấn đề. Thất Tinh trận có tổng cộng bảy mặt tường, trùng hợp với số người trong nhóm, chẳng lẽ trên tường có cơ quan mà những người còn lại đã chạm phải cơ quan rồi xuất hiện ở phía bên kia? Nói cách khác, bảy bức tường này phân ra bảy nơi khác nhau, khi bọn họ đặt chân vào đã bị tách ra có chủ ý?
Vân Liệt Diễm nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, phương pháp duy nhất chỉ có thể đi vào kiểm tra. Chỉ cần có thể đi vào, nói không chừng còn có thể gặp được mọi người. Cho dù không gặp được thì lão đạo sĩ kia cũng đã nói, nơi này chính là cánh cửa cuối cùng để bước vào đại lục Thần Chi, người bình thường khi vào đều sẽ chết, nếu như thực lực không đạt tới Thần cấp thì không thể thoát khỏi nơi này.
Lúc trước nàng dựa vào bản thể của mình là Hoả Phượng Hoàng nghĩ rằng khi tiến vào đại lục Thần Chi mình cũng có thể mang theo người khác. Xem ra, ý nghĩ này có chút phi thực tế!
Bây giờ nàng lo lắng nhất chính là hai người Vân Phụng Khải và Phượng Lăng Tiêu. Thực lực của bọn họ mới chỉ ở mức Thiên Lam cấp, nhất thời muốn đột phá Thần cấp chính là không thể nào. Về phần những người khác, đành phải chờ vào cơ duyên mà thôi. Trên con đường tu luyện, vận may cũng chính là một phần thực lực.
Nếu Thất Tinh trận là cửa ải cuối cùng trước khi đến đại lục Thần Chi, đương nhiên nó cũng sẽ có lý do tồn tại.
Vân Liệt Diễm nhắm mắt tiến vào trạng thái vô thức. Nơi này có bảy bức tường, chọn con đường nào thì phải xem ý trời rồi!
Khiến cho Vân Liệt Diễm không ngờ tới chính là, lúc nàng tiến đến gần những bức tường kia thì chúng lại từ từ mở ra. Vân Liệt Diễm ngây ngốc nhìn quang cảnh trắng xoá trước mắt, hoàn toàn không thể hiểu tình hình hiện tại. Chẳng lẽ nếu muốn vào Thất Tinh trận thì cần phải tiến vào trạng thái vô thức sao?
Vân Liệt Diễm đi vào, ngược lại có chút không hiểu nổi. Nếu là ảo giác thì tại sao lại trắng xoá một mảnh như thế? Hoàn toàn không có phương hướng, không có bất kỳ vật thể, trước mắt chỉ là sương mù dày đặc.
Lúc này nàng hoàn toàn không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, bởi vì cho dù lui một bước thì nàng cũng không biết nên đi theo hướng nào, chỉ có thể kiên trì tiến lên.
Cứ như vậy không biết đã đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy một mảng đỏ. Tuy không rõ lắm nhưng nàng cảm nhận được hơi nóng truyền tới từ hướng đó. Đi về phía đó, trước mắt Vân Liệt Diễm xuất hiện ánh sáng, tuy không sáng rực rỡ nhưng cũng không còn cảnh tượng trắng xoá như vừa rồi. Bây giờ, trước mặt nàng lại là một rừng cây cổ xưa, nhưng rừng cây này có gì đó rất quái.
Tất cả cây trong rừng đều trụi lủi, chỉ còn thân cành, không có lá, khắp nơi chỉ có hơi thở mục nát cùng mùi máu tanh. Toàn bộ rừng cây dường như đều chất chồng xương trắng, trên mặt đất chỉ có màu đỏ của máu.
Dù Vân Liệt Diễm đã từng đối mặt với đủ loại chuyện trên đời nhưng vẫn phải sợ hãi thán phục, nơi này thật chất là một bãi tha ma.
Nhiều xương trắng như vậy phải trôi bao nhiêu vạn năm mới hình thành? Còn chưa kể những đống xương trắng này đã hoàn toàn hoá thành tro.
Sau lưng là một mảnh sương mù trắng xoá, trước mặt lại là rừng rậm tanh tưởi đầy xương trắng, Vân Liệt Diễm cho dù có sợ hãi cũng phải tiến lên phía trước. Bởi vì nếu như nàng quay đầu, có quỷ mới biết sẽ đi về đâu, bị lớp sương mù dày đặc quấn chặt cả đời thì chẳng thà thiêu chết nàng đi cho rồi.
“Các vị tiền bối, ra đi thanh thản!” Vân Liệt Diễm mặc niệm một câu rồi mới tiến vào rừng.bg-ssp-{height:px}
Đi được một chút, Vân Liệt Diễm cũng không phát hiện ra nơi này có gì khác lạ, ngoại trừ quỷ dị thì cũng chỉ là quỷ dị, sau đó là an tĩnh khác thường. Hơn nữa, nơi này dường như không có điểm cuối, nơi đâu cũng giống nhau, hoàn toàn không có khái niệm về phương hướng.
Đi mãi, Vân Liệt Diễm đột nhiên cảm nhận được không khí chấn động. Xuất phát từ bản năng, Vân Liệt Diễm lập tức bố trí phòng hộ, vây bản thân trong hoả diễm. Cùng lúc đó, vô số hoả tiễn bắn về phía nàng. Vân Liệt Diễm không khỏi có chút kinh ngạc, những hoả tiễn này không giống như được con người bắn ra mà là công kích từ dị năng. Từng đường hoả diễm hoá thành mũi tên, thứ này khiến tinh thần Vân Liệt Diễm đột nhiên căng thẳng.
“Pháo hoa thiêu đốt!” Hai tay nàng giao nhau, sau đó bừng mở ra, vô số đường hoả diễm bùng nổ như pháo hoa giữa không trung. Hoả diễm mang màu tím đỏ đậm, gần như nuốt chửng hoả tiễn trong nháy mắt.
Cho đến khi những mũi tên kia ngừng công kích, Vân Liệt Diễm mới thu lực lại, chỉ bày ra phòng ngự. Xem ra nàng vẫn không thể phớt lờ được, tất cả nơi này từ làn sương mù dày đặc ngoài kia cùng cánh rừng cây đều không đơn giản. Điều khiến Vân Liệt Diễm kinh ngạc nhất chính là nơi nàng phóng hoả diễm, xương trắng trên đất đều bị thiêu đốt nhưng những nhánh cây khô kia vẫn bình an vô sự.
Trước không cần nói hoả diễm mà Vân Liệt Diễm phóng ra có uy lực mạnh bao nhiêu, thông thường chỉ cần là thực vật thì đều bắt lửa đừng nói đến những nhánh cây khô thoạt nhìn hết sức bình thường thế kia. Rõ ràng là thứ dễ cháy, nhưng lại chịu được lửa.
Mỗi bước kế tiếp, Vân Liệt Diễm không thể không cẩn thận.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ, nếu đây là ảo ảnh, vậy thì nàng đốt không cháy rừng cây kia xem ra cũng hợp lý. Thế nhưng cây đốt không cháy, xương trắng lại dễ dàng bị thiêu huỷ là sao? Chẳng lẽ những thứ kia là thật, chỉ có đám cây này là giả?
Vậy thì lại càng khiến cho người khác nghĩ không ra thông. Bên trong ảo cảnh, mọi thứ chỉ là hư ảo. Trong không gian hư ảo, thời gian trôi qua cũng có thể biến một người bình thường thành xương khô hay sao?
Vậy thì lại càng không hợp lý!
Lại đi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, Vân Liệt Diễm đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh dần nóng lên. Thể chất của nàng trời sinh đặc thù, đối với nhiệt độ vô cùng nhạy cảm, chỉ cần có chút thay đổi nàng đều có thể cảm nhận được. Không khí nơi này đã nóng lên rất nhiều, nàng đương nhiên có thể nhận ra.
Trong nháy mắt, toàn bộ những gốc cây trong rừng đồng loạt đổ xuống, Vân Liệt Diễm vội vàng né tránh mới không bị chúng đè lên người. Nàng càng thêm kinh ngạc khi thấy tất cả những gốc cây khô sau khi ngã đều biến thành màu đỏ, sau đó tan chảy thành một loại chất lỏng đặc sệt như nham thạch.
Hoả diễm có nhiệt độ cao nhất chính là nham thạch nóng chảy, cho nên Vân Liệt Diễm đối với loại nhiệt độ này rất quen thuộc. Thế nhưng vấn đề là bây giờ là nàng đang ở trong rừng cây, còn đám cây khô kia lại không ngừng hóa thành nham thạch. Vân Liệt Diễm không khỏi nhíu mày, nàng thật đúng là hết chỗ trốn rồi. Bay? Nàng không biết bay!
Tuy nàng có thể chất đặc thù, có thể chịu được sức nóng, nhưng nàng vẫn là thân thể phàm thai, chưa khôi phục bản thể Hoả Phượng lúc trước, cùng lắm cũng chỉ có dị năng hệ hoả mà thôi.
Người ta thường nói địch nhân lớn nhất là chính bản thân mình, nếu Vân Liệt Diễm gặp đối thủ có thuộc tính tương khắc thì may ra còn có một con đường sống. Thế nhưng bây giờ nàng lại xui xẻo gặp trúng cái nơi quỷ quái này, ngay cả đường thoát thân cũng không có.
Nhìn thấy nham thạch nóng chảy đang chậm rãi tụ lại, cuối cùng bay về phía nàng. Vân Liệt Diễm đã thấu hiểu cảm nhận ‘kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe’. Bây giờ nàng cảm thấy mình giống như một người biết bơi lại gặp cơn đại hồng thuỷ, bốn phương tám hướng đều là nước, muốn trốn cũng tìm không ra nơi để trốn, chỉ có một kết quả chính là cái chết.
Đúng lúc này, trong đầu Vân Liệt Diễm không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh của Thiểm Thiểm, Hàn Chỉ và Đoá Đoá, giống như ý niệm trước khi chết. Bọn họ ai cũng đều tươi cười đứng trước mắt nàng. Nàng dường như còn cảm nhận được nguyên nhân sống của chính mình trên đời. Ngay từ khi bắt đầu, nàng bị bắt vào trại huấn luyện bộ đội đặc chủng, trở thành đặc công cao cấp. Sau bao nhiêu năm đánh đấm lăn lộn, nàng trở thành huấn luyện viên những thành viên mới. Sau đó, nàng không hiểu sao lại chết đi, trọng sinh lên người Thất tiểu thư ngu ngốc, còn gặp được những người kia, những chuyện kia. Hiên Viên Minh, Hiên Viên Phong, gia tộc Vân gia, chuyện nàng mang thai rồi phiêu bạt trên biển, sinh hạ và dõi theo từng ngày lớn lên của Thiểm Thiểm, rồi còn khoảng thời gian tiêu dao khoái lạc ở Phượng gia.
Tiếp đến, nàng gặp lại Hàn Chỉ, từng chút từng chút bị hắn làm cho cảm động, bất tri bất giác đã thích hắn, yêu hắn, và rồi chấp nhận hắn, ở bên cạnh hắn, thành thân với hắn, rồi phát hiện ra hắn lại là phụ thân của Thiểm Thiểm.
Sau cùng, nàng sinh hạ Đoá Đoá. Tất cả mọi chuyện đều hoàn mỹ như vậy, khiến cho nàng cảm nhận được hai chữ hạnh phúc.
Trải qua nhiều chuyện sống chết trắc trở, cuối cùng cũng gặp được một nam nhân yêu nàng, nguyện ý thành thân, sinh con dưỡng cái với nàng. Có thể được con trai con gái cùng phu quân yêu thương, cuộc sống như vậy đã viên mãn, nàng không còn gì tiếc nuối nữa.
Thế nhưng ngay lúc Vân Liệt Diễm cảm thấy viên mãn nhất, hình ảnh trước mắt lại đột nhiên thay đổi khiến cho nàng hoảng sợ trợn trừng hai mắt.