Lý Tiêu Nhiên không lớn tuổi lắm, đầu tóc đen nhánh búi cao, đội mũ quan vàng bên ngoài. Bên dưới tóc đen là vầng trán rộng, xuống chút nữa là đôi lông mày rậm dài như tằm, một đôi mắt nghiêm túc, miệng ông vĩnh viễn đều hơi mím lại, cực kỳ cứng nhắc.
Lý Vị Ương chậm rãi cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Đã bao nhiêu năm, nàng không nghe thấy giọng nói của Lý Tiêu Nhiên?
Lúc này, giọng nói lo âu bất an của Đại phu nhân Tưởng thị cũng vang lên: “Trường Nhạc, con làm sao thế?” Vừa nói, vừa vội vàng kéo Lý Trường Nhạc đến bên cạnh, kiểm tra từ trên xuống dưới, sợ nữ nhi có vấn đề gì, trong mắt không hề giấu giếm sự sốt ruột.
Hai vành mắt Hán Hoa đỏ lên, bộ dáng tủi thân lại vẫn cố nén, kéo quần áo Tưởng thị nói: “Mẫu thân, lạnh quá.”
Tưởng thị vội vàng cởi áo khoác trên người, khoác lên người nàng, nắm tay nữ nhi nói: “Ai da, tay thật lạnh, rốt cuộc là có chuyện gì?!” Bà quay đầu lại, ánh mắt như kim châm dừng lại trên người Lý Vị Ương.
Lý Tiêu Nhiên nhíu mày, đôi mắt cùng với giọng nói của ông đều lạnh như băng, mang theo sự sắc bén như hiểu rõ mọi chuyện, cùng với sự nghiêm khắc: “Ngươi là Vị Ương? Sao vừa mới vào phủ đã gây chuyện!”
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, tất cả khi nhìn Lý Vị Ương, không còn là ánh mắt nhìn Tam tiểu thư, mà nhìn như thể nàng là một con quái vật! Vừa mới vào phủ đã bị lão gia ghét bỏ, vậy còn có thể yên lành sống qua ngày sao?
Sắc mặt Lý Thường Hỉ vốn đang sợ đến mức trắng bệch, thấy Đại phu nhân vừa đến đã khai đao với Lý Vị Ương trong lòng lập tức bình tĩnh lại, Lý Thường Tiếu tính tình hiền hậu đứng bên, vừa định mở miệng, Lý Thường Hỉ vội cấu vào người nàng, ánh mắt vui mừng khi thấy có người gặp hoạ liếc về phía Lý Vị Ương bên kia, lại nhìn bộ váy áo bị bẩn của Lý Trường Nhạc, chớp mắt vài cái với Lý Thường Tiếu, làm động tác “Ngậm miệng lại”, nàng chỉ cần xem diễn trò là được, Đại phu nhân nhất định sẽ trừng trị Lý Vị Ương!
Lý Vị Ương cười lạnh trong lòng, trước kia đã như thế này, nàng ở trong mắt những người này, so với bùn nhão bị giẫm nát dưới chân cũng không bằng, đáng thương cho nàng còn lao thẳng đến chỗ những người này coi như người thân thiết nhất của mình! Đúng là rất buồn cười! Hiện giờ đối mặt với bọn họ, nàng không còn chút cảm giác thương tâm khổ sở nào cả, chỉ có ý chí chiến đấu hừng hực từ đáy lòng dâng lên, đến đây đi, hiện giờ nàng không sợ một ai hết, nhìn xem đống trứng gà tự cho mình là siêu phàm này gặp phải nàng một tảng đá cứng rắn, xem kết quả là ai tan xương nát thịt!
Lý Vị Ương nhìn Lý Tiêu Nhiên, nở một nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, chậm rãi cúi người: “Phụ thân, ngày đầu tiên Vị Ương trở về, đã gây thêm phiền toái cho Đại tỷ, trong lòng thật sự áy náy. Hôm nay Đại tỷ lại còn cứu con –” nàng còn chưa nói xong, mà ánh mắt đã dừng trên mặt Lý Trường Nhạc, phảng phất như tràn ngập sự cảm kích, “Mọi người đều nói Đại tỷ giống như tiên nữ, ngày đầu tiên Vị Ương vào phủ đã nhận được sự quan tâm của Đại tỷ, quả thật là so với mọi người nói còn lương thiện gấp trăm lần! Nhưng mà,” lời nói của nàng chuyển đi, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Lý Thường Hỉ, “Ngũ muội muội, muội đúng là không cẩn thận, nếu không phải muội đụng vào ta, Đại tỷ sẽ không vì giúp ta mà bị rơi xuống nước, muội sao lại không nhìn đường kỹ chứ?”
Lý Thường Hỉ lắp bắp kinh hãi, nàng cho rằng trước mặt phụ thân và Đại phu nhân không ai dám nhiều lời, không ngờ Lý Vị Ương lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn dám biện bạch cho chính mình. Khuôn mặt của Lý Thường Hỉ lập tức đỏ lên nói lời biện giải: “Phụ thân, mẫu thân, Thường Hỉ sao dám làm chuyện đó! Rõ ràng là LývVị Ương – Không, Tam tỷ tỷ tự mình ngã xuống, không biết sao còn kéo theo cả Đại tỷ xuống! Mọi người đều tận mắt nhìn thấy mà!”
Lý Vị Ương không chút e ngại khí thế bức người của Lý Thường Hỉ, đôi mắt nàng được ánh mặt trời chiếu vào như phát ra ánh sáng chói rọi, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Ngũ muội, muội sao có thể nói như vậy chứ! Phụ thân, nếu người không tin lời Vị Ương, hỏi Đại tỷ là biết. Đại tỷ là người công bằng nhất, tuyệt đối sẽ không vì muội ấy là Ngũ muội thân thiết, còn con là người mới vào phủ mà thiên vị Ngũ muội muội, có phải không?”
Hán Hoa nhìn Lý Vị Ương, thật sự là một đối thủ quá mạnh mẽ, nếu không phải nàng thường xuyên làm nhiệm vụ cực khó, chắc chắn nàng sẽ lựa chọn bỏ cuộc ngay từ đầu, để thời gian đó đi làm nhiệm vụ khác, trong lòng vừa nghĩ, ngoài mặt lại bày ra vẻ sửng sốt, nàng không ngờ Lý Vị Ương nói hai ba câu đã tâng bốc mình nhiều như vậy, nếu nàng nói theo lời Lý Thường Hỉ, sẽ tạo ấn tượng cố ý thiên vị Ngũ muội với mọi người, ngay cả phụ thân có tin lời mình nói, cũng sẽ có chút nghi ngờ. Hán Hoa có tia oán trách nói với Lý Thường Hỉ:
“Đúng vậy Ngũ muội, sao muội không cẩn thận như vậy, làm Vị Ương ngã ra ngoài lan can chứ? Nếu không phải có tỷ kéo Tam muội lại, trán Vị Ương đã đập vào tảng đá rồi, Tam muội có thể bị huỷ dung đấy!”
Quả nhiên là như thế, Lý Vị Ương giấu đi một tia cười lạnh dưới đáy mắt, nàng rất hiểu Lý Trường Nhạc, bất cứ thời điểm nào cũng sẽ không quên lựa chọn bảo vệ hình tượng lương thiện rộng lượng của mình, nếu nói bản thân mình kéo nàng ta xuống, nàng ta chẳng phải sẽ thành ngu xuẩn? Nhưng nếu nói nàng ta chủ động cứu mình, vậy thì hoàn toàn khác biệt, tuy Lý Thường Hỉ lớn lên cùng với nàng ta, nhưng trong chớp mắt lại trở thành đá kê chân cho thanh danh tốt của nàng ta.
Lý Tiêu Nhiên nghe xong, điềm đạm nhìn Lý Trường Nhạc: “Có thật không?”
Hán Hoa chỉ do dự trong chớp mắt, sau đó gật đầu rất nhanh, quay đầu cười như không cười với Vị Ương: “Tam muội vừa mới vào phủ đã xảy ra chuyện như vậy, con làm tỷ tỷ sao có thể trơ mắt nhìn Tam muội chịu oan ức chứ?”
Nàng vừa mở miệng, Lý Tiêu Nhiên lập tức tin tưởng. Đối với nữ nhi này, ông vẫn cực kỳ sủng ái.
Lý Vị Ương nhìn tươi cười vui vẻ trên mặt ông, cúi đầu, hai hàng mi rủ xuống che giấu ánh mắt, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh như có như không thành. Phụ thân, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi người sẽ biết vị ái nữ như tiên nữ này sẽ mang đến cho người những phiền toái gì! Giả nhân giả nghĩa, nhất định phải trả giá lớn!
Đại phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Lý Thường Hỉ, mang theo sự sắc lạnh sâu không thấy đáy: “Thường Hỉ, thường ngày ta đã dạy ngươi thế nào, chẳng lẽ chút ít quy củ cũng không có sao? Chẳng những thiếu chút nữa làm Tam tỷ ngươi bị thương, còn liên luỵ quần áo Đại tỷ ẩm ướt hết, từ hôm nay trở đi, quỳ trong từ đường ba ngày! Không có sự cho phép của ta không được đứng lên!”
Ý cười trên mặt Hán Hoa ấm áp như gió xuân: “Mẫu thân, muội muội chỉ bướng bỉnh do tuổi còn nhỏ thôi, phạt nặng như vậy, trong lòng Tam muội sẽ thấy áy náy!” Nói xong nàng ta mới quay đầu nhìn Vị Ương, nở nụ cười. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng ta, xinh đẹp đến mức không mang theo chút bụi trần nào, “Có phải không, Tam muội?”
Lý Vị Ương ý cười nhàn nhạt, trong mắt hình như có ánh lửa sáng ngời: “Đại tỷ nói đúng, đều do muội không tốt, nếu hôm nay muội không trở về, Ngũ muội muội sẽ không tức giận với muội, váy áo Đại tỷ cũng sẽ không bị ướt, Ngũ muội muội, muội đừng giận tỷ!” Nói xong, nàng như muốn hoà giải, chủ động kéo tay Lý Thường Hỉ.
Lý Thường Hỉ đang tức đến phát cuồng, vung tay nàng ra, Lý Vị Ương như hoảng sợ, lùi lại hai bước.
Đôi mắt xinh đẹp của Hán Hoa trầm xuống, ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đáng ra mẫu thân sẽ thuận theo lời nàng nói, bỏ qua cho Thường Hỉ, nhưng mà hiện tại...
Lý Thường Hỉ nhất thời tức giận trong lòng, sau đó mới kinh hoảng phát hiện, hình như mình làm sai rồi, quả nhiên, nghe thấy Lý Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng nói: “Nha đầu không có quy củ gì hết! Ngươi xem bộ dáng ngươi hiện tại còn ra thể thống gì nữa! Ba ngày? Đóng cửa đúng một tháng, chép lại Nữ giới một trăm lần rồi mới thả ra!” Nói xong, ông phất tay áo rời đi không hề quay đầu lại.
Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, vội vàng đuổi theo: “Lão gia, lão gia, ngài đừng nóng giận..."
Hai người đều đi rồi, Lý Thường Hỉ tức giận đến đỏ bừng cả mặt, giận dữ nói: “Lý Vị Ương, ngươi là đồ tiểu nhân!”
Tiểu nhân? Nếu ngươi không cố ý giở trò xấu, sao dẫn đến chuyện này. Lý Vị Ương căn bản không hề nhúc nhích, Lý Thường Hỉ đã bị Lý Thường Tiếu kéo lại: “Đủ rồi, muội còn chưa doạ người đủ sao!”
Vị Ương mỉm cười, trong đôi mắt màu đen ẩn hiện ánh sáng âm u, làm Lý Thường Hỉ có ảo giác bị lưỡi dao sắc lạnh đâm vào người. Nhưng đó chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó đôi mắt Lý Vị Ương chỉ còn lại sự trong trẻo, không nhìn thấy gì khác.
“Được rồi! Ngũ muội muội đừng có náo loạn nữa!” Hán Hoa nhẹ nhàng nâng gót chân đi tới, nói lời trách cứ.
Lý Thường Hỉ không cam lòng oán hận nhìn Lý Vị Ương, chung quy không dám động đậy nữa.
“Về sau tỷ muội chúng ta không được phát sinh hiềm khích nữa, nhất định phải hoà thuận ở chung mới đúng.” Gương mặt Hán Hoa trong trẻo lấp lánh như thuỷ tinh, giống như toả ra ánh sáng diễm lệ.
“Dạ, Đại tỷ.” Lý Vị Ương mỉm cười trả lời, hai chữ cuối cùng nói rất nhẹ, như đang thì thầm.
Nhìn nụ cười cực kỳ thuần khiết thản nhiên kia, trong lòng Hán Hoa cũng dâng lên sự chiến đấu, đây chính là cảm giác mà nàng mong muốn, đối thủ càng mạnh, nàng càng thấy hưng phấn.
Lý Vị Ương chậm rãi cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Đã bao nhiêu năm, nàng không nghe thấy giọng nói của Lý Tiêu Nhiên?
Lúc này, giọng nói lo âu bất an của Đại phu nhân Tưởng thị cũng vang lên: “Trường Nhạc, con làm sao thế?” Vừa nói, vừa vội vàng kéo Lý Trường Nhạc đến bên cạnh, kiểm tra từ trên xuống dưới, sợ nữ nhi có vấn đề gì, trong mắt không hề giấu giếm sự sốt ruột.
Hai vành mắt Hán Hoa đỏ lên, bộ dáng tủi thân lại vẫn cố nén, kéo quần áo Tưởng thị nói: “Mẫu thân, lạnh quá.”
Tưởng thị vội vàng cởi áo khoác trên người, khoác lên người nàng, nắm tay nữ nhi nói: “Ai da, tay thật lạnh, rốt cuộc là có chuyện gì?!” Bà quay đầu lại, ánh mắt như kim châm dừng lại trên người Lý Vị Ương.
Lý Tiêu Nhiên nhíu mày, đôi mắt cùng với giọng nói của ông đều lạnh như băng, mang theo sự sắc bén như hiểu rõ mọi chuyện, cùng với sự nghiêm khắc: “Ngươi là Vị Ương? Sao vừa mới vào phủ đã gây chuyện!”
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, tất cả khi nhìn Lý Vị Ương, không còn là ánh mắt nhìn Tam tiểu thư, mà nhìn như thể nàng là một con quái vật! Vừa mới vào phủ đã bị lão gia ghét bỏ, vậy còn có thể yên lành sống qua ngày sao?
Sắc mặt Lý Thường Hỉ vốn đang sợ đến mức trắng bệch, thấy Đại phu nhân vừa đến đã khai đao với Lý Vị Ương trong lòng lập tức bình tĩnh lại, Lý Thường Tiếu tính tình hiền hậu đứng bên, vừa định mở miệng, Lý Thường Hỉ vội cấu vào người nàng, ánh mắt vui mừng khi thấy có người gặp hoạ liếc về phía Lý Vị Ương bên kia, lại nhìn bộ váy áo bị bẩn của Lý Trường Nhạc, chớp mắt vài cái với Lý Thường Tiếu, làm động tác “Ngậm miệng lại”, nàng chỉ cần xem diễn trò là được, Đại phu nhân nhất định sẽ trừng trị Lý Vị Ương!
Lý Vị Ương cười lạnh trong lòng, trước kia đã như thế này, nàng ở trong mắt những người này, so với bùn nhão bị giẫm nát dưới chân cũng không bằng, đáng thương cho nàng còn lao thẳng đến chỗ những người này coi như người thân thiết nhất của mình! Đúng là rất buồn cười! Hiện giờ đối mặt với bọn họ, nàng không còn chút cảm giác thương tâm khổ sở nào cả, chỉ có ý chí chiến đấu hừng hực từ đáy lòng dâng lên, đến đây đi, hiện giờ nàng không sợ một ai hết, nhìn xem đống trứng gà tự cho mình là siêu phàm này gặp phải nàng một tảng đá cứng rắn, xem kết quả là ai tan xương nát thịt!
Lý Vị Ương nhìn Lý Tiêu Nhiên, nở một nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, chậm rãi cúi người: “Phụ thân, ngày đầu tiên Vị Ương trở về, đã gây thêm phiền toái cho Đại tỷ, trong lòng thật sự áy náy. Hôm nay Đại tỷ lại còn cứu con –” nàng còn chưa nói xong, mà ánh mắt đã dừng trên mặt Lý Trường Nhạc, phảng phất như tràn ngập sự cảm kích, “Mọi người đều nói Đại tỷ giống như tiên nữ, ngày đầu tiên Vị Ương vào phủ đã nhận được sự quan tâm của Đại tỷ, quả thật là so với mọi người nói còn lương thiện gấp trăm lần! Nhưng mà,” lời nói của nàng chuyển đi, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Lý Thường Hỉ, “Ngũ muội muội, muội đúng là không cẩn thận, nếu không phải muội đụng vào ta, Đại tỷ sẽ không vì giúp ta mà bị rơi xuống nước, muội sao lại không nhìn đường kỹ chứ?”
Lý Thường Hỉ lắp bắp kinh hãi, nàng cho rằng trước mặt phụ thân và Đại phu nhân không ai dám nhiều lời, không ngờ Lý Vị Ương lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn dám biện bạch cho chính mình. Khuôn mặt của Lý Thường Hỉ lập tức đỏ lên nói lời biện giải: “Phụ thân, mẫu thân, Thường Hỉ sao dám làm chuyện đó! Rõ ràng là LývVị Ương – Không, Tam tỷ tỷ tự mình ngã xuống, không biết sao còn kéo theo cả Đại tỷ xuống! Mọi người đều tận mắt nhìn thấy mà!”
Lý Vị Ương không chút e ngại khí thế bức người của Lý Thường Hỉ, đôi mắt nàng được ánh mặt trời chiếu vào như phát ra ánh sáng chói rọi, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Ngũ muội, muội sao có thể nói như vậy chứ! Phụ thân, nếu người không tin lời Vị Ương, hỏi Đại tỷ là biết. Đại tỷ là người công bằng nhất, tuyệt đối sẽ không vì muội ấy là Ngũ muội thân thiết, còn con là người mới vào phủ mà thiên vị Ngũ muội muội, có phải không?”
Hán Hoa nhìn Lý Vị Ương, thật sự là một đối thủ quá mạnh mẽ, nếu không phải nàng thường xuyên làm nhiệm vụ cực khó, chắc chắn nàng sẽ lựa chọn bỏ cuộc ngay từ đầu, để thời gian đó đi làm nhiệm vụ khác, trong lòng vừa nghĩ, ngoài mặt lại bày ra vẻ sửng sốt, nàng không ngờ Lý Vị Ương nói hai ba câu đã tâng bốc mình nhiều như vậy, nếu nàng nói theo lời Lý Thường Hỉ, sẽ tạo ấn tượng cố ý thiên vị Ngũ muội với mọi người, ngay cả phụ thân có tin lời mình nói, cũng sẽ có chút nghi ngờ. Hán Hoa có tia oán trách nói với Lý Thường Hỉ:
“Đúng vậy Ngũ muội, sao muội không cẩn thận như vậy, làm Vị Ương ngã ra ngoài lan can chứ? Nếu không phải có tỷ kéo Tam muội lại, trán Vị Ương đã đập vào tảng đá rồi, Tam muội có thể bị huỷ dung đấy!”
Quả nhiên là như thế, Lý Vị Ương giấu đi một tia cười lạnh dưới đáy mắt, nàng rất hiểu Lý Trường Nhạc, bất cứ thời điểm nào cũng sẽ không quên lựa chọn bảo vệ hình tượng lương thiện rộng lượng của mình, nếu nói bản thân mình kéo nàng ta xuống, nàng ta chẳng phải sẽ thành ngu xuẩn? Nhưng nếu nói nàng ta chủ động cứu mình, vậy thì hoàn toàn khác biệt, tuy Lý Thường Hỉ lớn lên cùng với nàng ta, nhưng trong chớp mắt lại trở thành đá kê chân cho thanh danh tốt của nàng ta.
Lý Tiêu Nhiên nghe xong, điềm đạm nhìn Lý Trường Nhạc: “Có thật không?”
Hán Hoa chỉ do dự trong chớp mắt, sau đó gật đầu rất nhanh, quay đầu cười như không cười với Vị Ương: “Tam muội vừa mới vào phủ đã xảy ra chuyện như vậy, con làm tỷ tỷ sao có thể trơ mắt nhìn Tam muội chịu oan ức chứ?”
Nàng vừa mở miệng, Lý Tiêu Nhiên lập tức tin tưởng. Đối với nữ nhi này, ông vẫn cực kỳ sủng ái.
Lý Vị Ương nhìn tươi cười vui vẻ trên mặt ông, cúi đầu, hai hàng mi rủ xuống che giấu ánh mắt, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh như có như không thành. Phụ thân, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi người sẽ biết vị ái nữ như tiên nữ này sẽ mang đến cho người những phiền toái gì! Giả nhân giả nghĩa, nhất định phải trả giá lớn!
Đại phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Lý Thường Hỉ, mang theo sự sắc lạnh sâu không thấy đáy: “Thường Hỉ, thường ngày ta đã dạy ngươi thế nào, chẳng lẽ chút ít quy củ cũng không có sao? Chẳng những thiếu chút nữa làm Tam tỷ ngươi bị thương, còn liên luỵ quần áo Đại tỷ ẩm ướt hết, từ hôm nay trở đi, quỳ trong từ đường ba ngày! Không có sự cho phép của ta không được đứng lên!”
Ý cười trên mặt Hán Hoa ấm áp như gió xuân: “Mẫu thân, muội muội chỉ bướng bỉnh do tuổi còn nhỏ thôi, phạt nặng như vậy, trong lòng Tam muội sẽ thấy áy náy!” Nói xong nàng ta mới quay đầu nhìn Vị Ương, nở nụ cười. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng ta, xinh đẹp đến mức không mang theo chút bụi trần nào, “Có phải không, Tam muội?”
Lý Vị Ương ý cười nhàn nhạt, trong mắt hình như có ánh lửa sáng ngời: “Đại tỷ nói đúng, đều do muội không tốt, nếu hôm nay muội không trở về, Ngũ muội muội sẽ không tức giận với muội, váy áo Đại tỷ cũng sẽ không bị ướt, Ngũ muội muội, muội đừng giận tỷ!” Nói xong, nàng như muốn hoà giải, chủ động kéo tay Lý Thường Hỉ.
Lý Thường Hỉ đang tức đến phát cuồng, vung tay nàng ra, Lý Vị Ương như hoảng sợ, lùi lại hai bước.
Đôi mắt xinh đẹp của Hán Hoa trầm xuống, ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đáng ra mẫu thân sẽ thuận theo lời nàng nói, bỏ qua cho Thường Hỉ, nhưng mà hiện tại...
Lý Thường Hỉ nhất thời tức giận trong lòng, sau đó mới kinh hoảng phát hiện, hình như mình làm sai rồi, quả nhiên, nghe thấy Lý Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng nói: “Nha đầu không có quy củ gì hết! Ngươi xem bộ dáng ngươi hiện tại còn ra thể thống gì nữa! Ba ngày? Đóng cửa đúng một tháng, chép lại Nữ giới một trăm lần rồi mới thả ra!” Nói xong, ông phất tay áo rời đi không hề quay đầu lại.
Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, vội vàng đuổi theo: “Lão gia, lão gia, ngài đừng nóng giận..."
Hai người đều đi rồi, Lý Thường Hỉ tức giận đến đỏ bừng cả mặt, giận dữ nói: “Lý Vị Ương, ngươi là đồ tiểu nhân!”
Tiểu nhân? Nếu ngươi không cố ý giở trò xấu, sao dẫn đến chuyện này. Lý Vị Ương căn bản không hề nhúc nhích, Lý Thường Hỉ đã bị Lý Thường Tiếu kéo lại: “Đủ rồi, muội còn chưa doạ người đủ sao!”
Vị Ương mỉm cười, trong đôi mắt màu đen ẩn hiện ánh sáng âm u, làm Lý Thường Hỉ có ảo giác bị lưỡi dao sắc lạnh đâm vào người. Nhưng đó chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó đôi mắt Lý Vị Ương chỉ còn lại sự trong trẻo, không nhìn thấy gì khác.
“Được rồi! Ngũ muội muội đừng có náo loạn nữa!” Hán Hoa nhẹ nhàng nâng gót chân đi tới, nói lời trách cứ.
Lý Thường Hỉ không cam lòng oán hận nhìn Lý Vị Ương, chung quy không dám động đậy nữa.
“Về sau tỷ muội chúng ta không được phát sinh hiềm khích nữa, nhất định phải hoà thuận ở chung mới đúng.” Gương mặt Hán Hoa trong trẻo lấp lánh như thuỷ tinh, giống như toả ra ánh sáng diễm lệ.
“Dạ, Đại tỷ.” Lý Vị Ương mỉm cười trả lời, hai chữ cuối cùng nói rất nhẹ, như đang thì thầm.
Nhìn nụ cười cực kỳ thuần khiết thản nhiên kia, trong lòng Hán Hoa cũng dâng lên sự chiến đấu, đây chính là cảm giác mà nàng mong muốn, đối thủ càng mạnh, nàng càng thấy hưng phấn.