Edit: Olwen_
Cô đang luyện tập, bỗng nhiên bên ngoài có người tìm.
Nhìn ra bên ngoài cửa, là cha ma mẹ cô, cô lúc đầu cảm thấy sửng sốt, sau đó là vui mừng "Cha, mẹ hai người sao lại tới? Không phải nói công ty có việc sao?"
"Công ty đã người lo liệu, không cần ta phải làm, ở trong lòng cha mẹ con vẫn là quan trọng nhất"
Một vài người nhìn qua, luôn thấy Thời Lục lãnh đạm, nhưng hiện tại lại lộ ra vẻ nhợt nhạt cười.
Thời Lục biết được, cha mẹ cô cũng không phải cố ý tới tham dự buổi thi đấu đàn cello của cô. Bọn họ là tới thăm anh trai cô, chỉ là thuận tiện qua chỗ cô.
Tình huống như vậy phát sinh quá nhiều lần.
Bọn họ nói thương yêu cô, nhưng lại luôn làm cô thất vọng.
Nói là lựa chọn kĩ càng quà mua cho cô, nhưng quà của anh trai cô vẫn là xuất phát từ lòng yêu thương mà chọn lựa.
Nói là thiên vị cô, nhưng cô nói muốn học tài chính, đều sẽ bị thành muốn cùng anh trai tranh đoạt gia sản
Việc gì phải giả tình giả ý cơ chứ.
Thời Lục hận nhất là nói dối, hận nhất lớp vỏ ngụy trang của cha mẹ cô.
Cho nên mặc dù biết, việc nói dối Hứa Túc Dã, cô vẫn là không muốn làm. Cô hy vọng hắn có thể buông chấp niệm, bọn họ một lần nữa bắt đầu lại. Nhưng nếu hắn không muốn, vậy thì đường ai nấy đi.
Quyết định cùng Hứa Túc Dã hoàn toàn kết thúc, Thời Lục vào ban đêm đó liền dọn khỏi Vân Loan, tạm thời ở khách sạn.
Giống bốn năm trước, lần đó cô thức suốt đêm, liên tục bị mất ngủ.
Cô sẽ nhớ tới chuyện trước kia.
Từ trước giờ, cái người mang theo hương mát lạnh luôn im lặng mà đi theo phía sau cô, mặc kệ cô làm cái gì, thiếu niên đó đều sẽ không rời đi, cuối cùng vẫn là không thấy.
Thời Lục là một người cực đoan, mọi chuyện đều làm tới cùng.
Nếu không thể chịu đựng tính cách ác liệt của cô, có lẽ sẽ không yêu được cô.
_
______
Hôm cãi nhau đó, Hứa Túc Dã từ căn hộ lái xe tới nơi khác. Rạng sáng, bầu trời trộn lẫn giữa màu xanh đen, hắn đi đến một tòa tháp có đuốc sáng trưng, đem xe ngừng ở dưới bóng cây, ngồi ở trong xe yên lặng hút thuốc.
Thời Lục đã đánh giá sai hắn, bởi vì trong quá trình ở bên nhau, Thời Lục đã thuần hóa hắn, hắn cũng vô ý thức mà thuần hóa cô, làm cô cũng khó mà có thể rời khỏi hắn.
Bốn năm trước, hắn đồng ý chia tay, trừ lúc nhất thời không tiếp nhận được sự thật rằng cô không yêu hắn, còn có một vài nguyên nhân khác, chính là xuất phát tính cách của Thời Lục.
Hứa Túc Dã biết, nếu không cho cô đau một lần, cô sẽ vĩnh viễn sẽ không biết lời nói "chia tay" chỉ là thuận miệng đó của cô đối với hắn lại thương tổn khủng khiếp như thế nào.
Cho nên hắn cố tình xem nhẹ tin nhắn của cô, cố ý không đi liên lạc với cô.
Hiện tại, giống như Thời Lục nhận định hắn sẽ không tìm bạn gái mới.
Hứa Túc Dã dần dần bình tĩnh lại, cũng nhận định Thời Lục sẽ không tìm những người khác.
Chuyện trong quán bar, cũng chỉ làm cho hắn xem mà thôi.
Cho nên hắn mới dám cùng cô nói ra điều kiện, hy vọng cô có thể cho hắn một lời giải thích, mặc kệ thật giả, hắn chỉ hy vọng cô có thể thử yêu hắn.
Hắn vốn tưởng rằng chính mình đã đủ hiểu Thời Lục, nhưng lần này vẫn là hắn xem nhẹ mức độ máu lạnh của cô.
Cô nhẫn tâm như vậy, hắn thật sự đã quỳ gối trước mặt cô khẩn cầu, cô cũng tuyệt đối không có nửa điểm mềm lòng.
Rốt cuộc, cô từng nói, thiếu chút nữa muốn giết hắn.
Thời Lục mỗi lần tâm tình không tốt, đều thích ngồi ở cửa sổ sát đất, đó là thói quen rất nhiều năm về trước của cô tạo nên.
Lúc học sơ trung, cô thường xuyên ngồi ở cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài xem.
Sơ trung: cấp
Bởi vì ngồi ở đó,, có thể dễ dàng nhìn thấy biệt thự rộng lớn.
Nếu Văn Bát Cổ Xa cùng Từ Song trở về, cô có thể phát hiện ra trước.
Nhưng ba năm, số lần cô chờ cha mẹ về rất ít. Đại đa số đều là lúc hoàng hôn chờ đến ban đêm, chờ tới khi chỉ có bóng đêm cùng nỗi thất vọng.
Hắn yên lặng đứng phía sau cô.
Trong ấn tượng của hắn, chưa bao giờ thấy Thời Lục khóc, cô giống như là trời sinh không có nước mắt. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cô đều có thể giải quyết.
Năm nghỉ hè cao trung, hắn và mẹ dọn ra khỏi Thời gia.
cao trung: cấp
Ngày hắn đi, Thời Lục không ra tiễn hắn, mà là một mình đứng ở trên lầu, cạnh cửa sổ sát đất, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn.
Khoảng thời gian kia, cha mẹ Thời Lục không ở nhà, cô không ăn đủ, hốc mắt có chút sâu.
Hắn cảm thấy hoảng hốt, sốt ruột mà nói chuyện với mẹ việc muốn ở lại, nhưng không được đồng ý.
Lúc xe bắt đầu khởi động, hắn từ phía sau cửa sổ cố sức mà nhìn lên trên lầu, muốn xuống xe nói lời tạm biệt với cô.
Khi đó, mẹ hắn còn nghĩ rằng hắn chỉ luyến tiếc Thời Lục, cho nên không cho dừng xe.
Chỉ có Hứa Túc Dã biết, đời này hắn hối hận nhất chính là lúc ấy không thể ôm lấy cô một phen.
Sau đó một ngày, hắn mơ thấy Thời Lục phá tan cửa sổ, từ trên lầu rơi xuống, thân thể gầy yếu rơi xuống hoàn toàn thay đổi, máu đỏ tươi thấm trên mặt đất, vẫn luôn là đôi mắt không cười.
Hắn bị mẹ đưa về quê, không có cách nào trở về bên cô, cho đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc mới trở về được.
Trở lại Kỳ thành, hắn một mình trong phòng, đang bày biện đồ đạc, Thời Lục bỗng nhiên đi tới, trên lưng còn đeo cặp sách màu đen, trên mặt mang theo ý cười kỳ quái.
Hắn kinh cực kỳ vui mừng, nhưng Thời Lục bước vào, chuyện thứ nhất làm lại là gục mặt vào bả vai hắn, há miệng thật to, hung hăng mà cắn lên cổ hắn.
Cô trước giờ thích khi dễ hắn, nhưng cũng sẽ không làm hắn bị thương, đây là lần đầu tiên.
Thời Lục cắn rất dùng sức, đau đớn trong phút chốc liền truyền đến đại não
Hứa Túc Dã cảm giác được có chất lỏng chảy ra, cảm giác rất ghê tởm, sau đó hắn ngửi được mùi nồng đậm rỉ sắt.
Hắn theo bản năng định đẩy Thời Lục ra, nhưng đụng tới cơ thể của cô phía trước, cuối cùng vẫn là thu tay lại.
Bên ngoài là mùa hè oi bức, cùng tiếng ve kêu chói tai.
Hắn nằm ở trên mặt đất, kịch liệt mà thở phì phò, nhìn chằm chằm lên trần nhà, tùy ý để cô phát tiết, cắn xé hắn.
Đau đớn trên người thực sự rất rõ ràng, nhưng càng rõ ràng thì trong lòng lại càng hối hận, áy náy.
Hắn từng tiếng nói xin lỗi với cô.
Cô vẫn tiếp tục dùng sức cắn, như là hận không thể từ trên người hắn mà cắn ra một miếng thịt.
Móng tay hay nắm chặt trên mặt đất, đầu ngón tay nổi lên màu xanh trắng, nỗ lực mới khắc chế bản thân không đẩy cô ra.
Nghe giọng nói quen thuộc, hắn nói "Mẹ tôi sắp vào".
Thời Lục tạm thời tỉnh lại, trốn ở trong phòng hắn.
Hắn giữ cửa, khóa trái, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Mẹ gọi tên của hắn, hắn nói đang học, không cho mẹ vào quấy rầy.
Thời Lục gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt mang theo hận thù, khóe môi còn nhiễm có máu sót lại.
Hắn giúp cô lau vết máu ở môi, rót nước ra, đưa cho cô súc miệng.
Sau đó cởi áo ra, nói cho cô rằng đừng cắn cổ, sẽ bị phát hiện.
Thời Lục không cắn hắn nữa.
Cô nhìn chằm chằm hắn thật lâu, bỗng nhiên bình tĩnh lại, giúp hắn lau đi vết máu, động tác ôn nhu.
Hắn hơi cong eo, nhẹ giọng giải thích, nói ngày đó hắn định xuống xe, nhưng là xe vẫn không dừng lại, hắn nghỉ hè bị đưa về quê, không có cách nào về đây.
Hắn hỏi cô nghỉ hè đều làm những gì, cô không đáp.
Hắn hỏi cô vì sao xuyên trường mặc quần dài, cô vẫn là không trả lời, hắn cũng đã đoán được đáp án.
Hắn nói cho về sau sẽ vẫn luôn bảo vệ cô, sẽ không làm cô bị thương.
Hắn biết, cô đang thử hắn, nhưng hắn mặc kệ mọi chuyện, cam tâm tình nguyện làm món đồ chơi của cô.
Hắn thuận theo cô, yên lặng cắn răng, không phát ra tiếng động.
Cuối cùng, hắn nhìn đến thấy môi cô cong cong, như trút bỏ được gánh nặng mà cười, như là tìm lại được đồ vật quan trọng bị mất.
Hắn thở phì phò, cũng cười theo.
Thời niên thiếu, hắn có tình cảm đối với Thời Lục rất phức tạp, ngây thơ mờ mịt, càng ngày tình cảm ngày càng nhiều.
Cha hắn mới vừa qua đời, mẹ hắn cảm xúc không ổn định, có rất nhiều lần đều có ý nghĩ tự sát.
Cho nên khi hắn học tiểu học đã tạm thời nghỉ học, mỗi ngày đều không dám ngủ, vẫn luôn nghe động tĩnh ở bêm phòng sát vách, sợ ngày nào đó một giấc ngủ dậy, liền sẽ biến thành một người không cha không mẹ, trở thành cô nhi.
Sau đó, mẹ hắn đột nhiên bị bệnh, ở trong bệnh viện thì được Văn Bát Cổ Xa gọi điện thoại tới.
Vì thế hắn vào trong nhà Thời Lục ở.
Bởi vì từ nhỏ tính cách nội hướng, tâm tư Hứa Túc Dã rất mẫn cảm, dần dần phát hiện Thời Lục với hắn có mặt bất đồng.
Cô rất giỏi ngụy trang.
Cô máu lạnh, khuyết thiếu về mặt lý tâm, rất nhiều thời điểm giống cái như quái vật khoác da người.
Nhưng cô máu lạnh, nhưng hắn vẫn sẽ không tiếng động mà gọi cô là "Tỷ tỷ".
Hắn cứu không được cha, cũng không cứu được mẹ, nhưng hắn có thể cứu Thời Lục, giúp cho cô cao hứng, làm cô mỗi lần đi đến bên cửa sổ số số lần ít đi.
Cha cùng mẹ đều rời đi, nhưng là Thời Lục sẽ không rời đi, bọn họ hẳn là sẽ vẫn luôn ở bên nhau.
Thời Lục nói thế giới của cô là màu đen cùng màu đỏ. Thế giới của hắn là màu trắng và màu xám.
Clo làm cho hắn thấy được sự tươi sống. Hắn làm cho cô thấy được sự thuần túy.
Hắn rốt cuộc tìm được ý nghĩa để sống.
Sinh mạng của hắn vô cùng mong manh, giống như vì cô mà tồn tại.
Cho nên những năm đó, hắn ngoan ngoãn phục tùng theo lời của cô, chỉ cần cô có thể vui vẻ.
Loại tình cảm phức tạp này cho đến khi trưởng thành, dần dần bị tình yêu thay thế.
Hứa Túc Dã lại vẫn như cũ đem Thời Lục trở thành ý nghĩa để gắn sống duy nhất, điều này rất nhiều năm đều không thay đổi.
Sau đó có một lần Thời Lục uống say, nói cho hắn biết kỳ nghỉ hè đó, cô đã đi tìm hắn, trong cặp sách đều là đựng dao nhỏ, bật lửa cùng dây thừng.
Hắn không biết cô nói lời này là thật hay giả, nhưng hắn một chút đều không sợ.
Sinh mệnh của hắn đã sớm là cô.
Hứa Túc Dã ở trong xe ngồi suốt nửa đêm, trong xe lượn lờ có sương khói lấp đầy cùng mùi thuốc lá gay mũi.
Hắn trơ mắt nhìn, phía trước là tháp cao nhưng ánh đèn đã tắt, chân trời dần dần nổi lên ánh sáng xanh nhạt, trên cửa sổ xe sương sớm đã sớm bốc hơi biến mất, trong không khí lạnh lẽo cũng bị một chút ấm áp thay thế.
Người bán rong đẩy xe ra, đàn bày bữa sáng, trong không khí tràn ngập hương vị bánh bao, bánh quẩy.
Con đường này ở Kỳ Thành có rất nhiều học sinh đi qua, tùy tay mua đồ ăn sáng, sau đó ở cửa bị chủ nhiệm giáo ngăn lại, ăn xong mới có thể đi vào.
Hứa Túc Dã nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại hôm qua Thời Lục đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn hắn rời đi.
Hắn bắt đầu hối hận, không nên để xúc động nhất thời mà bỏ đi.
Hắn không giống trước kia đối xử với Thời Lục một cách ngoan ngoãn, phục tùng, không phải là hắn không đủ yêu, bởi vì hắn bệnh trạng của hắn ngày một điên cuồng hơn, tới nỗi chính hắn đều không thể khống chế nổi.
Yêu liền sẽ mang đến dục vọng, liền sẽ khiến hắn gần như khát cầu mà hy vọng.
Cho nên hắn không thể chịu đựng được việc cô không yêu hắn, việc này so với giết hắn còn thống khổ hơn.
Nhưng hắn vẫn là quá sốt ruột, không nên ép cô như vậy.
Không yêu hắn, cô không sai, đều do hắn không tốt.
Nghĩ thông suốt điều này, Hứa Túc Dã mở cửa xuống xe, đi ở trên con đường quen thuộc, lẫn vào trong một đám học sinh mặc đồng phục.
Hắn dừng lại ở một cửa tiệm, đứng một lúc, mua bánh bao mà trước kia Thời Lục thích ăn, sau đó trở lại trên xe, đi tới Vân Loan.
Trên đường đi, hắn vẫn còn đang suy nghĩ, bọn họ cũng không đến mức phải đi tới bước đường này.
Thời Lục không muốn nói, hắn có thể chờ, chờ tới khi cô nguyện ý nói cho hắn.
Thời Lục không yêu hắn, hắn cũng có thể chờ, chờ tới khi cô chậm rãi yêu hắn.
Mười hai năm đã chờ, chờ thêm một chút, cũng không sao.
Ở dưới lầu, Hứa Túc Dã không biết vì sao đột nhiên bắt đầu hoảng hốt, theo bản năng bước chân nhanh hơn.
Nhưng chờ hắn đi vào cửa, lại phát hiện, Thời Lục đã đi rồi.
Tâm trạng Hứa Túc Dã tức khắc trùng xuống.
__________
Lại một lần nhận được điện thoại của người nhà, Thời Lục mới vừa lên lớp xong.
Hàn huyên qua đi, bên kia rốt cuộc cũng vào chính vấn đề "Lục Lục, con cùng Giang Thừa tìm hiểu, cảm thấy thế nào?"
Thời Lục dừng một chút, sau đó nói "Vâng, rất tốt"
"Mẹ và cha nghĩ rằng bằng không các con cứ đính hôn đính đi?"
Thời Lục dừng lại bước chân, lông mi run rẩy, trầm mặc.
"Mẹ cũng biết như vậy là quá nhanh, nhưng trong công ty gặp một ít khó khăn, cần Giang gia giúp đỡ. Cho nên....Con yên tâm, chỉ là đính hôn mà thôi, việc kết hôn hay không, vẫn là tùy vào bản thân con, mẹ sẽ không ép con"
"Con xem nếu cuối tuần rảnh thì về nhà một chuyến, ba mua cho mua con một chiếc xe mới, con hẳn là sẽ thích".
Hơi lạnh gió thu chợt lướt qua cô, trên mặt đất bụi lất phất bay lên theo gió, lá trên cây loạng choạng rơi xuống, có một ít rơi ở đỉnh đầu cô, trên vai, ngọn tóc.
Thời Lục như là bị đinh tại chỗ, duy trì tư thế nghe điện thoại, vẫn không nhúc nhích nổi.
Rất nhiều người đi ngang qua, đều nhịn không được mà nhìn về phía cô. Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Biểu tình của Thời Lục trống rỗng, ánh mắt cũng có chút tan rã, không biết suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng, cô nói với người trong điện thoại:"Vâng".
Cắt đứt điện thoại, Thời Lục nhìn chằm chằm vết sẹo xấu xí trên cây bên cạnh. Thân cây trơn bóng, nếu không có vết sẹo đó, hẳn là sẽ rất đẹp mắt.
Thời Lục có đôi khi sẽ nghĩ nếu không thể cho cô một tình yêu thương tốt nhất, chi bằng cũng không cần giả vờ như vậy.