Edit: Olwen_
Buổi tối trở về khách sạn, Thời Lục vẫn luôn mất ngủ, đầu đau như muốn nứt ra.
Cuối cùng chịu không nổi nữa, trong bóng đêm, cô ngồi dậy, uống vài ly rượu, cô không bật đèn, ngồi ở cửa sổ sát đất yên lặng uống rượu.
Cô nhớ tới đã từng cùng Hứa Túc Dã ở trong căn biệt thự kia mấy năm.
Khi đó, vì không muốn đơn, nên cô đối xử với hắn quá mức điên cuồng, mặc kệ cô làm cái gì, hắn đều chịu đựng được.
Trước kia, thiếu chút nữa đã cho rằng hắn có khuynh hướng thích bị ngược đãi, bằng không, sao có thể chịu đựng cô suốt hàng ấy năm.
Hứa Túc Dã lại nói, hắn không phải thích bị ngược đãi, chỉ là hy vọng cô có thể vui vẻ.
Thời Lục càng hoài niệm Hứa Túc Dã trước kia, nhưng càng hận hắn hiện tại.
Rượu trong miệng bỗng nhiên có vị mặn.
Cô vẫn uống, vẫn cứ uống, uống cho đến khi say chết đi, rồi cô dựa đầu vào cửa sổ lạnh lẽo.
Ngày hôm sau tỉnh lại, giọng nói của cô có chút chậm vì đau, đôi mắt cũng sưng nên đành phải đeo kính râm ra ngoài.
Chờ đèn xanh hiện lên, Thời Lục bỗng cảm thấy buồn, cô hạ cửa sổ xe xuống. Lại cảm thấy có người đang nhìn.
Cô nhìn một vòng, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe có dán màng cửa sổ, không thể nhìn ra được là ai.
Đèn xanh sáng lên, cô mới nhẹ nhàng dẫm xuống chân ga.
Cô không biết, sau khi cô lái xe rời đi, bên cạnh đường liền có một chiếc xe lập tức chạy đuổi theo, lại bởi vì trên đường bị xe buýt cản trở, nên hắn không có bắt kịp được cô.
Hứa Túc Dã không đến công ty, đi động đã bị đập nát.
Hắn như hoàn toàn không nghe thấy gì, lại như là hoàn toàn không thèm để ý, điều duy nhất nghĩ đến chính là tìm được cô.
Nhưng hắn tìm khắp nơi, cuối cùng vẫn là thất vọng mà về.
Cho đến khi dừng đèn đỏ, cảm giác đau đớn dần dần truyền ra khắp cơ thể.
Mấy ngày kế tiếp, Hứa Túc Dã mỗi ngày đều đây chờ Thời Lục, nhưng lại vẫn không trùng hợp gặp được.
Lần này gặp lại, hắn cố ý không đi tìm Thời Lục.
Thời Lục không hy vọng cha mẹ biết chuyện của bọn họ.
Hắn hoàn toàn không biết đi đâu mà tìm cô, hắn đã đem cô đánh mất rồi.
Sau lần đó, Hứa Túc Dã rất lâu cũng chưa gặp lại Thời Lục.
Hắn không biết cô đi đâu, đối diện phòng vẫn là trống không.
Hắn đã thử nhắn tim, gọi điện thoại, cuối cùng đều như đá chìm dưới đáy biển.
Giống năm tốt nghiệp cao trung ấy cao trung ấy, cô đột nhiên biến mất trong cuộc đời hắn.
Có những lúc hắn mơ thấy cô phá tan cửa sổ, thật mạnh ngã xuống, lúc hắn tỉnh lại không kịp phản ứng, lập tức xuống giường, đi đến cửa đối diện.
Lại giơ tay muốn gõ cửa đột nhiên tỉnh táo, hắn biết rằng cô đã đi rồi.
Ở trong mơ, Thời Lục hỏi hắn vì sao muốn bỏ rơi cô.
Hắn nói hắn không có, hắn vĩnh viễn sẽ không làm vậy.
Giống như trừng phạt hắn vì hắn đã rời đi.
Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên lộ ra nụ cười châm chọc, sau đó đập vỡ cửa kính, nhẹ nhàng từ trên không trung rơi xuống mặt đất, sau đó lập tức liền nổ tung thành một ngọn lửa như máu.
Trái tim Hứa Túc Dã như là bị ai đó dùng sức nắm lấy, hô hấp liền trở nên không đều.
Sau đó, hắn nghe được tin từ người khác, biết được cô sắp đính hôn, người trong nhà cũng đã quyết định mối hôn sự này.
_
______
Cùng Thời Lục trong văn phòng, cô ta rõ ràng cảm giác được trạng thái của Thời Lục gần đây không thích hợp cho lắm.
Cô trước kia tuy rằng ngạo mạn, quái gở nhưng sẽ không kỳ quái giống hiện tại.
Đinh Dĩnh lén lút cùng bạn bè nói chuyện, nói Thời Lục hiện tại nhìn qua giống như là mất đi hy vọng.
Ngày đó, Đinh Dĩnh có việc gấp, không cẩn thận đụng phải Thời Lục.
Thời Lục không nói chuyện, ngước mắt lên nhìn, cực kỳ bình tĩnh mà nhìn cô ta, thực khiếp người, như là ma quỷ.
Không biết có phải gần đây cô không được ngủ ngon, nhìn đôi mắt phía dưới có chút nhợt nhạt, trong mắt tơ máu.
Đinh Dĩnh vốn đang nghĩ sẽ cùng cô hai câu, nhưng nhìn đôi mắt ánh mắt này, lập tức cũng không dám nói nữa.
"Ngượng ngùng quá, thật xin lỗi." cô ta liên thanh xin lỗi.
Cho đến khi điện thoại của Thời Lục vang lên, cô mới cúi đầu xem điện thoại, Đinh Dĩnh mới lặng lẽ vỗ vỗ ngực, chạy nhanh rời đi.
Vân Mùa Đông gửi cho Thời Lục một tim nhắn, muốn cùng cô đi ra ngoài chơi.
Thời Lục từ chối.
Vân Mùa Đông: [Lục Lục, cậu gần nhất xó chuyện sao]
Thời Lục: [Chuyện gấp]
Vân Mùa Đông: [Cậu cùng tên Hứa Túc Dã kia có tiến triển sao?]
Thời Lục: [Tớ muốn đính hôn]
Vân Mùa Đông: [Quá tốt rồi, tiến triển nhanh như vậy!]
Thời Lục: [Cùng Giang Thừa]
Vân Mùa Đông hóa ngốc: [Ơ?]
Thời Lục: [Tớ có việc, nói sau]
Vân Mùa Đông: [Được, cậu rảnh thì thời tìm tớ]
Tắt điện thoại, Thời Lục cũng không vội, mà là thất thần một lúc.
Cô rất nhiều đên không ngủ ngon, nhưng kỳ lạ cũng không cảm thấy buồn ngủ, ngược lại tư duy dị thường sinh động.