Editor: Olwen_
Trải qua nhiều năm, Thời Lục vốn nghĩ rằng mình đã sớm quên quá khứ dĩ vãng đó. Nhưng cô không quên, cô vẫn một mực nhớ rõ.
Những cái ký ức đó như hóa thành pha lê sắc bén, chui vào trong lòng cô, không ngừng hướng vào trong xương tủy mà đâm sâu.
Lúc Hứa Túc Dã mệt mỏi đứng ở trước mặt cô, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm anh ách, từng câu từng chữ: "Thời Lục, đây là lần cuối cùng".
Từ sơ trung, Thời Lục cảm nhận Hứa Túc Dã luôn là người ưu tú nhất, gặp chuyện gì đều bình tĩnh giải quyết.
Lúc đó, lần đầu tiên Thời Lục nhìn thấy được vẻ mặt giãy giụa cùng thống khổ của hắn.
Thời Lục ngồi ở cửa sổ sát đất, đầu ngón tay kẹp đầu thuốc lá, bình tĩnh nhìn hắn, không chút để ý mà phun ra khói thuốc lá đang cầm trên tay.
"Tùy anh" Cô nói xong, quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ có cảnh đêm của đô thị phồn hoa.
Sau đó Hứa Túc Dã đi thật nhiều năm.
Lần gặp lại này, ánh mắt của hắn không hề gợn sóng, phảng phất như không quen biết cô.
Lần đó Hứa Túc Dã rời đi, cô không để ở trong lòng, cũng không thấy được bộ dạng của hắn lúc rời đi.
Sau đó cô muốn nhìn, nhưng nhìn không được.
Sau khi chia tay với Hứa Túc Dã, từ đó, Thời Lục không thường về nước, cũng không gặp mặt Vân Mùa Đông nữa.
Cho nên quan hệ của hai người cũng không có gì mới lạ.
Ăn xong cơm chiều, Vân Mùa Đông đưa Thời Lục về nhà.
Về nhà trước, Thời Lục cố ý thay quần áo, cởi váy đen gợi cảm ra, thay thành váy màu trắng, nhìn rất ưu nhã, tri thức.
Thời Lục trở về nhưng không báo trước, cha mẹ với anh trai cô đều ở công ty bận việc chưa về.
Công ty có việc, cô cũng không nghĩ sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của cha mẹ.
Thời Lục tắm xong, sau đó trở lại lầu hai là phòng của mình, không nghĩ sẽ ngủ một giấc tới nửa đêm.
Đoán rằng người nhà không đánh thức cô.
Thời Lục bị dông ầm ầm ngoài cửa làm tỉnh giấc.
Bức màn không kéo hết làm lộ ra những tia chớp chói mắt.
Nửa ngủ nửa tỉnh, cả người Thời Lục đều bị ký ức cũ và bóng đè cuốn lấy.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Hứa Túc Dã ở trong nhà mình.
Tan học trở về, cô không kịp vất cặp ra, đã phát hiện trong nhà đột nhiên có một người, làn da hắn rất trắng, lớn lên thanh tú, khí chất sạch sẽ.
Thời Lục có nhiều suy nghĩ, ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng hắn là con của cha cô ở bên ngoài.
Trong lòng cô lập tức dâng lên ý thù địch.
Văn Bát Cổ Xa - cha cô nói "Lục Lục, đây là con của bạn cha, tạm thời ở nhà của chúng ta một thời gian, con không nên bắt nạt nó".
Khi đõ tính cách Thời Lục rất kiêu ngạo, Văn Bát Cổ Xa lo cô sẽ bắt nạt người có tính hướng nội như Hứa Túc Dã, cho nên nếu cô bắt nạt hắn cũng là điều đương nhiên.
Thời Lục ném cặp sách ra một bên, tò mò mà đánh giá Hứa Túc Dã. Biết hắn không phải con của cha cô, trong lòng cô mới nhẹ nhõm thở ra.
Hứa Túc Dã vốn đã ít nói, nên không dám ngẩng đầu.
Thời Lục chớp chớp mắt, chủ động chào hỏi "Xin chào".
Hắn càng thêm ngại ngùng, lỗ tai hơi hơi phiếm hồng "Chào chị".
Thật ra Thời Lục lớn hơn Hứa Túc Dã một tuổi, nhưng cha cô đã quên nhắc nhở.
Cha của Hứa Túc Dã là cảnh sát, nửa năm trước hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ của hắn không chịu được đả kích liền bị bệnh, tiền trợ cấp vốn không đủ để chi trả tiền thuốc men, người thân hắn lại khoanh tay đứng nhìn, rơi vào đường cùng nên mới nhờ tới cha cô giúp đỡ.
Văn Bát Cổ Xa giúp mẹ hắn lo liệu tiền thuốc, còn chủ động đưa Hứa Túc Dã về ở trong nhà mình.
Hứa Túc Dã chuyển trường, học trường với Thời Lục, còn ngồi cùng bàn với cô.
Ở trong trường học, Thời Lục mặc kệ hắn, coi hắn như người xa lạ.
Chỉ có lúc về, cô mới có thể đối xử tốt với hắn, ở nhà, trước mặt mọi người cô sắm vai một người "chị tốt".
Thời Lục lén lút uy hiếp hắn, không cho hắn nói ra những chuyện này cho cha mẹ cô.
Hứa Túc Dã rata nghe lời, một câu dư thừa cũng không nói ra, giống như cô đối xử với hắn rất tốt.
Có lần, Hứa Túc Dã đi vào trong thư phòng tìm cha cô, Thời Lục sợ hắn nói ra, nên nghe lén ở bên ngoài thư phòng.
Hứa Túc Dã đứng ở trong thư phòng, sống lưng thẳng tắp, nói "Cảm ơn chú, đây đều là tiền cháu mượn, về sau cháu nhất định sẽ trả lại".
Văn Bát Cổ Xa vẫy vẫy tay "Không cần, cháu cũng không nên quá áp lực, trước kia cha chá giúp ta cũng rất nhiều, ta giúp lại cháu cũng là lẽ đương nhiên".
"Chú, đợi cháu lớn lên, nhất định sẽ trả lại đủ" thái độ của Hứa Túc Dã rất kiên trì, hắn đang trong thời kỳ vỡ giọng, nên giọng nói có chút khàn khàn.
"Được rồi, cháu học thật tốt, tương lai tốt nghiệp đại học xong, thì đem tiền trả cho ta" Văn Bát Cổ Xa vỗ lên bờ vai của hắn.
Đột nhiên hắn vác trên lưng gánh nặng nợ nần, nhưng Hứa Túc Dã lại nhẹ nhàng thở ra.
Hắn từ thư phòng bước ra, nhìn thấy Thời Lục đang ở bên ngoài nghe lén.
Thời Lục lặng lẽ kéo hắn về phòng mình, ôm lấy cánh tay của hắn mà đánh giá trong chốc lát, sau đó chớp chớp mắt hỏi: "Cậu thiếu nhà tôi rất nhiều tiền?"
Hắn gật đầu.
Thời Lục đem quần áo của mình ném đến trước mặt hắn "Vậy cậu giúp tôi giặt quần áo, thì không cần tiền nữa. Không được dùng máy giặt, nhớ rõ, đừng làm cha mẹ tôi biết".
Khi đó, bọn họ đều đang trong độ tuổi phát triển, suy nghĩ rất đơn giản.
Hứa Túc Dã cảm thấy kỳ lạ mà nhìn đống quần áo cô đưa cho, nhưng hắn không hỏi, rồi ngoan ngoãn giúp cô giặt sạch sẽ quần áo, sau đó phơi ở trên ban công.
Hắn giặt xong, Thời Lục liếc mắt một cái "Giặt cũng không tồi, cậu không cần trả tôi tiền nữa".
Hứa Túc Dã lại rất cố chấp "Tôi thiếu gia đình chị rất nhiều tiền, tôi còn thiếu vạn ....".
Thời Lục nghe thấy vậy thì nhăn lông mày lại, kiêu căng mà đánh gãy lời của hắn "Phiền chết mất, tôi không muốn nghe nữa. Cậu giúp tôi giặt quần áo, vậy giúp tôi giặt quần áo cả đời đi".
Ánh mắt hắn đen nhánh, gật đầu đồng ý "Được, tôi giúp chị giặt quần áo cả đời".
Sau này, Hứa Túc Dã thật sự giúp cô giặt quần áo rất nhiều năm.
Lúc học đại học, bọn họ đi khách sạn, mỗi lần hắn đều sẽ nghiêm túc mà giúp cô đem giặt sạch sẽ nội y, sau đó cẩn thận hong khô.
Tuổi trẻ của Hứa Túc Dã đầy triển vọng, tiền thiếu nợ nhà cô đã sớm trả hết.
Sau đó, Hứa Túc Dã không nợ cô nữa, cũng không cần như trước kia, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe theo, chịu đựng tình cách xấu xa của cô.
Lần nữa gặp lại, hắn chỉ xem cô như người xa lạ.
Thật ra, Thời Lục vẫn luôn biết, cô so với người bình thường không giống nhau.
Cô máu lạnh, không có cùng suy nghĩ với họ.
Nhiều lần làm thương tổn Hứa Túc Dã, trong lòng cô một chút áy náy cũng không có.
Cho đến năm đó bị hắn bỏ rơi, cô mới cảm nhận được hắn đã trải qua vô số lần đau khổ, rốt cuộc cô mới biết thế nào là đau.