Editor: Olwen_
Chuyện về Trì Càng cứ như vậy mà qua đi.
Hứa Túc Dã không nhắc lại nữa.
Chỉ có hắn biết Thời Lục biết.
Cô hiểu cách ngụy trang, hắn so với cô lại càng hiểu rõ hơn.
Gần đây, mỗi ngày Hứa Túc Dã đều đi đón Thời Lục làm về nên bị rất nhiều đồng của cô biết qua.
Trong văn phòng truyền ra vài lời đồn về Thời Lục.
"Lần này vì sao lại chọn Thời Lục? Mỗi ngày tôi với thầy Phùng đều làm tăng ca, còn cô ta ngược lại lại được khen ngợi, vừa hết giờ thì liền về, cũng không thấy cô ta nỗ lực" Đinh Dĩnh lén nút ở trong văn phòng giáo viên oán giận "Trình độ của cô ta cũng không cao, chỉ vì học sinh của cô ta có thiên phú mà thôi, cũng không phải công lao của cô ta".
"Các người không biết sao? Thời Lục có quen một nhân vật lớn, mỗi ngày đến đón không phải là xe Bentley, thì cũng là Rolls-Royce. Tôi đoán là giám đốc đi"
Có người bất mãn nói "Những người giàu thường không hay khoe khoang như thế, không có chuyện gì, các người cũng đừng nói bậy".
Ngay lập tức bị những người khác vây quanh "Chỉ cần tiền với thân phân sạch sẽ, người đán ông đó sẽ làm sao vậy?"
"Cô ta được hiệu trưởng coi trọng, với tính cách kiêu ngạo, có thể như vậy cũng chỉ có thể là nhờ vào người kia".
Thời Lục cũng không tham gia cùng bọn họ. Sau khi xong việc, những buổi ăn uống, đi chơi cùng các giáo viên cô cũng chưa bao giờ đi. Dần dà, bọn họ cũng không hề mời cô nữa.
Vốn dĩ bọn họ lén lút nói gì, Thời Lục cũng không để ý đến.
Nhưng cô từ nhà vệ sinh bước ra, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của Đinh Dĩnh và đám người kia.
"Hôm nay chiếc xe đưa Thời Lục đi làm, tôi đã thấy rồi, ít nhất cũng đến số, chúng ta làm giáo viên, cả đời cũng mua không nổi".
"Đều là giáo viên giống nhau, chúng ta còn phải lo khoản vay mua nhà đến phát sầu, còn cô ta đều đã ngồi trên siêu xe"
"Thật không công bằng, tôi cảm thấy Thời Lục mới tới đây, dựa vào cái gì chứ?"
"Cho nên mới nói, người có đạo đức tốt sẽ khó mà được như vậy. Nếu muốn cuộc sống tốt nhất, có đôi khi đạo đức của tôi quá tốt, cho nên làm không nổi những chuyện dơ bẩn đó".
Đinh Dĩnh đang hào hứng nói, Thời Lục bỗng nhiên mở cửa bước ra.
Nhìn thấy cô, đám người bọn họ lập tức xấu hổ mà im lặng.
Thời Lục mắt nhìn thẳng, cong lưng lên rửa tay.
Bỗng chốc phòng vệ sinh lập t yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy.
Đinh Dĩnh cho rằng cô không tính toán so đo, liền lặng lẽ thở ra.
Đóng vòi nước lại, Thời Lục đứng thẳng người, nhìn bản thân trong gương, rút ra khăn giấy, động tác rất chậm mà lau tay.
Trên mặt Thời Lục rất lạnh nhạt, trong mắt không gợn sóng.
Vào cuối mùa thu, cô vẫn như cũ, chỉ mặc mỗi vát đen, làn da tuyết trắng, xương quai xanh nổi lên, cùng thân hình mảnh khảnh, như cành đào có thể dễ dàng bị bẻ gãy.
Thời Lục không quay mặt lại chỗ bọn họ "Bằng sự ưu tú của tôi, đã học âm nhạc hơn năm, bằng luận văn và lý luận của tôi đều được giải nhất. Bằng không dựa vào cái gì? Bằng các người mỗi ngày ở bên nhau lắm mồm sao?".
"Kỳ Đại dù sao cũng là nơi toàn tinh anh, học viện nghệ thuật lại kém như vậy, giáo viên ít nhất cũng không nên yếu kém như các người".
Thời Lục trước nay không phải người sẽ cho người khác mặt mũi, nếu cô ghét ai, thì sẽ càng không cho bọn họ chút mặt mũi.
Mấy người kia bị cô nói mặt liền đỏ bừng, cũng không có mặt mũi phản bác lại.
Trước khi đi, Thời Lục nhìn về phía giáo viên nói đạo đức mình tốt, môi đỏ của cô hơi cong "Yên tâm đi, xét về khuôn mặt của cô, cũng không có một chút hiền thục nào, những chuyện đó cũng sẽ không có cho cô đâu".
Nói xong, Thời Lục đem giấy ném vào thùng rác, rồi xoay người rời đi.
Ở trong mắt cô, dường như bọn họ và những thứ trong thùng rác cũng không khác nhau.
Đinh Dĩnh còn nghĩ ở sau lưng cô nói hai câu, những người khác cũng không mặt mũi để nói nữa.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, nói như vậy cũng không bằng đi soạn bài".
Trở lại văn phòng, Thời Lục nhận được tin nhắn của Vân Mùa Đông.
Vân Mùa Đông: [Lục Lục, khẩn cấp cầu xin cậu giúp đỡ!].
Thời Lục: [Làm sao vậy?]
Vân Mùa Đông: [Cậu có biết bác sĩ tâm lý không? Truyện tranh của tớ cần xây dựng tâm lý nhân vật, nhưng tớ không tìm thấy người giúp đỡ].
Thời Lục: [Có, nhưng hắn so với người bình thường không giống nhau].
Vân Mùa Đông: [Cái gì không giống nhau?]
Thời Lục: [Cậu hỏi hắn đi].
Vân Mùa Đông: [Được, cảm ơn cậu, Lục Lục].
Thời Lục đem danh thiếp của Trì Càng gửi qua cho Vân Mùa Đông.
Trì Càng so với bác sĩ tâm lý bình thường có khác biệt rất lớn, hắn học tâm lý học là vì trị liệu cho chính mình.
Trì Càng từng hoài nghi Thời Lục giống hắn, đều bị rối loạn nhân cách. Nhưng bởi vì Thời Lục không phối hợp kiểm tra, cho nên hắn cũng không có cách xác định rõ.
Điển hình nhất của Thời Lục là suy nghĩ cực đoan. Cô và người bình thường không giống nhau, trong lòng cô không có trạng thái ổn định, chỉ có hai thái cực khác nhau.
Ví dụ như chuyện cảm tình củ cô và Hứa Túc Dã.
Lúc coi yêu hắn, Thời Lục có thể chỉ tập trung đối tốt với hắn, thậm chí có thể giao mạng sống cho hắn. Nhưng một khi hắn làm cho cô không vui, những tình cảm đó lập tức sẽ chuyển hóa thành hận.
Giống như bây giờ, bởi vì trước kia Hứa Túc Dã vứt bỏ cô, làm.Thời Lục muốn tra tấn hắn, trả thù hắn.
Cô đang đứng dưới nắng, so với ngày thường thì hôm nay Hứa Túc Dã chậm nửa giờ.
Hôm nay hắn có cuộc họp, tuy rằng có nói qua cho Thời Lục, nhưng nhìn thấy cô, trong lòng hắn vẫn có chút lo sợ.
"Xin lỗi" Hứa Túc Dã nhìn về phía cô, trong mắt tràn ngập khẩn trương.
Thời Lục ngồi ở ghế lái phụ, cũng đã thắt dây an toàn, mới lên xe đã trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Môi Hứa Túc Dã trở nên trắng, chỉ có thể khởi động xe.
Vài lần chờ đèn đỏ, hắn thử nói chuyện với cô, cô cũng không đáp lại.
Cô càng như vậy, trong lòng Hứa Túc Dã càng thêm bất an.
Hắn thậm chí đã nghĩ, chẳng sợ cô mắng hắn hai câu.
Lúc xuống xe, sau lưng Hứa Túc Dã đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, sợ rằng Thời Lục không vui vẻ sẽ tránh xa hắn.
Đỗ xe xong xuôi, Hứa Túc Dã liền đuổi theo phía sau Thời Lục, không ngừng xin lỗi "Xin lỗi, về sau anh nhất định sẽ đến đón em đúng giờ".
"Là anh sai, em đừng tức giận".
Bước chân Thời Lục bỗng dừng lại, hắn cũng theo bản năng mà dừng lại.
Thời Lục quay người lại, đi bước một tới trước mặt hắn.
Mắt đen nhánh của Hứa Túc Dã chăm chú mà nhìn cô
Thời Lục đi đến trước mặt hắn, cô không nói chuyện, mà chậm rãi giơ tay phải lê.
Hứa Túc Dã cho rằng cô muốn đánh hắn, nhưng cũng không trốn tránh, thậm chí còn hơi cúi đầu để cô thuận lợi ra tay.
Thời Lục nhìn hắn hèn mọn cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
Cô hít sâu hai cái, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình.
Tay Thời Lục dừng ở trên cổ áo Hứa Túc Dã, dịu dàng giúp hắn điều chỉnh cà vạt.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm đầu ngón tay của cô.
"Cà vạt bị lệch" Giọng nói của Thời Lục bình tĩnh.
Lúc tay cô sắp rời đi, liệnbị Hứa Túc Dã cẩn thận giữ lại được, động tác của hắn rất nhẹ, sợ chọc giận cô.
"Em đừng tức giận" Hắn rũ lông mi xuống nhìn nàng, có chút hoảng loạn.
"Tôi không tức giận" Thời Lục không tay rút về, còn ở trước ngực hắn vỗ vỗ.
Giữa lông mày của Hứa Túc Dã thả lỏng, nặng nề mà thở ra, sau đó nắm lấy tay cô đi về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hứa Túc Dã đi đến phòng bếp nấu cơm, Thời Lục ngồi ở phòng khách xem luận văn.
Ăn cơm xong, hai người bọn họ lần lượt đi tắm.
Thời Lục cũng không phát hiện khoá cửa bị đổi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thời Lục có uống một ly rượu vang đỏ.
Hứa Túc Dã vốn muốn khuyên cô, lại nghĩ khuyên cô cũng không có tác dụng, liền không mở miệng nói nữa.
Trong lúc uống thuốc không thể uống rượu, xem ra Trì Càng còn chưa nói với Thời Lục về việc đi gặp bác sĩ.
Uống xong rượu, Thời Lục nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Túc Dã.
Hắn vẫn đứng ở chỗ tối, tiếp nhận ánh mắt của cô, không tự chủ được mà xịch lại gần, cuối cùng dừng ở bên người cô.
"Muốn uống rượu sao?" Thời Lục hỏi.
Hứa Túc Dã đang chuẩn bị gật đầu, đã bị cô túm lấy cà vạt kéo về phía trước, cánh môi mềm mại của cô dán lên môi hắn, mang theo mùi rượu mát lạnh làm người ta nghiện.
Lông mi của Hứa Túc Dã run rẩy, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nhanh chóng hôn lại cô.
Hứa Túc Dã cà vạt bị kéo ra, nút thắt ở áo sơ mi cũng bị cởi ra hai nút.
Bọn họ một lần nữa dây dưa ở bên nhau, từ nhà ăn đến phòng khách, cuối cùng là trong phòng ngủ u ám.
Thời Lục không bật đèn, hắn nói gì cô nghe nấy.
Thật lâu lúc sau, Thời Lục nhấc cẳng chân lên, ngón chân gắt gao cuộn tròn vào nhau, cuối cùng chậm rãi buông ra.
Cô bỗng nhiên đẩy Hứa Túc Dã ra.
Hắn bị đẩy ra, lại lần nữa thử tới gần cô, rồi lại bị đẩy ra.
"Làm sao vậy?" Hứa Túc Dã dùng mu bàn tay sờ lên trên cằm, ho sặc sụa, giọng nói khàn khàn.
"Không thích".
Câu nói của Thời Lục như một chậu nước lạnh, tức khắc như bị rút cạn máu, cảm thấy lạnh thấu xương.
"Xin lỗi, vừa rồi anh dùng sức, làm đau em rồi" Hứa Túc Dã lập tức ăn nói khép nép mà xin lỗi.
Thời Lục đẩy hắn ra, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Chỉ còn Hứa Túc Dã một mình ở lại trong phòng ngủ đen tối, hắn nghĩ lại hành động vừa rồi của mình.
Đều do hắn vừa rồi quá mạnh bạo.
Thật lâu sau Thời Lục cũng chưa ra ngoài, trong khoảng thời gian này đối với Hứa Túc Dã mà nói, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều là dày vò, giống như khổ hình.
Côkhông cần nói thêm gì, chỉ là một ánh mắt đều có thể làm hắn từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Thời Lục rốt cuộc cũng ra ngoài, cô mở đèn phòng ngủ lên.
Hứa Túc Dã đã ăn mặc chỉnh tề, đi đến bên cạnh cô "Xin lỗi".
"Đi tắm đi, chuẩn bị ngủ" Thời Lục lãnh đạm lau tóc, cô đã trở lại dáng vẻ thường ngày, không hề giống vừa rồi dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn hắn.
Lúc này Hứa Túc Dã mới cảm thấy mình sống lại một lần nữa, mắt sáng lên một chút "Được, anh sẽ nhanh".
Thời Lục nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục lau tóc.
Cô cảm thấy trả thù một người cách tốt nhất không phải liều mạng đối xử tối với hắn.
Mà là đối xử với hắn lúc rất lạnh nhạt, lúc thì dịu dàng, rồi nhìn hắn bất an trung.
Sau khi hắn làm sai, cô sẽ cố ý đối xử với hắn lạnh nhạt, nhìn trong lòng hắn không ngừng đi xuống. Chờ khi hắn như ở dưới đáy, mới chậm rãi kéo hắn lên, cho hắn thời gian ngắn ngủi mà thở dốc, lại không ngừng lặp đi lặp lại.
Đây mới là thuần hóa chân chính.
Không bình tĩnh được hai ngày, Thời Lục lại rơi vào trạng thái phấn khởi.
Cô so với trước kia giống hau, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.
Trong bóng đêm, Thời Lục bắt lấy cánh tay của Hứa Túc Dã, quay đầu hỏi hắn "Làm tình không?"
Hứa Túc Dã không trả lời, trực tiếp xoay người đè ở trên người cô.
Bọn họ làm hai lần, Thời Lục vẫn không ngủ được.
Nhưng Hứa Túc Dã lại dừng lại, không muốn tiếp tục nữa.
Thời Lục bật đèn ở trên đầu giường lên, nhìn về phía hắn "Không thể tiếp tục được sao?"
"Em không thể làm"
"Vì sao?"
"Cơ thể chịu không nổi"
Mấy ngày nay lăn lộn cùng nhau, cơ thể của Thời Lục rõ ràng có chút không chịu nổi.
Hứa Túc Dã nghĩ hắn nói như vậy khẳng định rằng Thời Lục sẽ tức giận, nói không chừng còn sẽ uy hiếp hắn rằng cô đi tìm người khác.
Thời Lục giật giật môi, nhưng cuối cùng những lời nói chói tai cũng không nói ra.
Thời Lục ôn hòa như lúc này, hắn thực sự hiếm thấy.
Hứa Túc Dã thiếu chút nữa nghĩ rằng, cô nhớ rõ hôm nay là ngày mấy. Nhưng cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị hắn phủ định.
Qua đi nhiều năm, Thời Lục chưa bao giờ nhớ rõ. Ngay cả lúc học đại học, có một ngày hắn gọi điện thoại cho cô, cũng chưa từng nghe được câu chúc mừng của cô.
Khẳng định không phải nguyên nhân này.
Thời Lục dựa lưng vào tường, hơi thở dần dần bình tĩnh trở lại.
Dừng một chút, cô đột nhiên hỏi: "Hứa Túc Dã, tôi đối xử với anh quá tốt sao?".
Hứa Túc Dã theo bản năng nhìn về phía cô, liền thấy cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, thái dương là mồ hôi mỏng, cánh môi giống cánh hoa đỏ bừng.
"Ừ" Hắn không chút do dự trả lời.
Thời Lục trời sinh lạnh nhạt, ngạo mạn, có thể nói cô cũng không đối xử với ai tốt. Nhưng những gì tốt nhất của cô, đều là cho hắn rồi.
Lúc học Sơ Trung, có một lần hắn bị cảm, có chút sốt.
Chỗ ngồi của hắn vừa lúc ở phía dưới điều hòa, gió lạnh thổi qua, đau đầu đến lợi hại.
Thời Lục ngồi cùng bàn với hắn cũng không quan tâm, nhưng cô lấy điều khiển điều hòa tắt đi.
Điều hòa bị tắt đi, những bạn học có chút không vui, hỏi cô tắt điều hòa làm gì.
Thời Lục nói cơ thể cô không thoải mái.
Lúc này những bọn học đó cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Có người nói đổi chỗ với cô, lại bị cô dùng lý do qua loa để từ chối.
Cô không nghĩ sẽ để cho người khác biết quan hệ của bọn họ, cho nên mới dùng cách này.
Ngày đó, Thời Lục mặc áo khoác đồng phục, bên trong cô chỉ mặc một cái đai, không thích để hợp cởi ra. Hứa Túc Dã nhìn thấy má cô phiếm hồng, ra rất nhiều mồ hôi.
Buổi tối về đến nhà, ăn xong cơm chiều, Thời Lục đem thuốc trị cảm ném ở trước mặt hắn, cái gì cũng không nói, sau đó xoay người lên lầu.
Trong nhà không có ai, cô làm như vậy không phải vì cho người khác xem, chỉ là muốn làm như vậy mà thôi.
Thời Lục chưa bao giờ quan tâm hắn, nhưng cô sẽ luôn im lặng đối xử tốt với hắn.
Sơ trung có người bắt nạt hắn, Thời Lục rất ít khi tiến lên giúp hắn giải vây. Nhưng sau lưng, cô sẽ đi đầu cô lập những người bắt nạt hắn.
Nam sinh thích Thời Lục rất nhiều, nhân duyên của cô cũng rất tốt, mọi người đều không nghĩ bị cô cô lập.
Dần dà, cũng không còn có người nào bắt nạt hắn nữa.
Lúc học Cao Trung, mẹ hắn bận đi công tác, không kịp nấu cơm cho hắn, hắn thường tùy tiện ăn một chút gì đó để đối phó, đoạn thời gian kia nhìn hắn thực sự rất gầy, còn thường xuyên bị tuột huyết áp.
Thời Lục làm cho hắn bánh bao, sau đó cô cùng bảo mẫu tỉ mỉ làm món sandwich để đổi cùng hắn.
Cô còn đem sữa bò, chocolate, đồ ăn vặt đều người khác cho cô để cho hắn. Nói đúng ra cô không thích nhận đồ của người khác.
Nhưng sau này vì Hứa Túc Dã mà cô phá lệ, những thứ kia đều là người khác tặng cho cô, nhận lấy cô đều làm bộ không thích, tất cả đều ném cho hắn.
"Phải không? Tôi nghĩ không ra" Thời Lục nhợt nhạt cong môi.
Trong trí nhớ của cô, cô đã cố tình làm tổn thương hắn quá nhiều lần.
Đối với hắn những ký ức đó lại mơ hồ trống rỗng.
Không khí cứ như vậy mà đi xuống. Mỗi lần nhắc tới những chuyện cũ, Thời Lục đều thu người lại, đối với cô mà nói, những chuyện đó có ý nghĩa rất quan trọng.
Hứa Túc Dã nhìn cô thật sâu "Em còn đã cứu anh".
Cũng là lúc học Sơ Trung, trong ban có tổ chức đi chơi Xuân.
Giáo viên đi lấy đồ lên rời đi, trong ban có vài nam sinh làm ra mấy trò đùa ác liệt mà đấy hắn xuống nước.
Bọn họ không biết hắn không biết bơi.
Nước lạnh lão tràn ngập trong xoang mũi hắn, sặc đến tận phổi làm hắn sinh đau, như là kề cận cái chết, hít thở không thông làm hắn cảm thấy đến bây giờ đều nhớ rõ.
Trên mặt nước, hắn nhìn rất nhiều người ở trên bờ la to, không có ai dám xuống dưới nước cứu hắn.
Ý thức của hắn bắt đầu yếu đi, bỗng có một thân hình nhỏ nhắn nhảy xuống, bơi tới bên người hắn.
Hắn không nhớ rõ lúc đó Thời Lục trông như thế nào, chỉ nhớ rõ trong mắt cô luôn là sự lãnh lẽo, lần đầu tiên trong lòng hắn tràn ngập sốt ruột và khủng hoảng.
Cô cố sức mà đưa hắn lên bờ, còn hắn bởi vì sợ hãi cực độ mà theo bản năng duỗi chân xuống, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Sau đó cô được bạn học và giáo viên khen ngợi, cô còn nhận được phần thưởng vì làm việc nghĩa hăng hái.
Hứa Túc Dã biết, Thời Lục không phải là người dũng cảm, mặc kệ gặp chuyện gì, cô đều nghĩ đến mình trước.
Nếu người rơi xuống nước không phải hắn, cô tuyệt đối sẽ không nhảy xuống cứu.
Hắn nói với cô lời cảm ơn, cô cũng không vui, còn mặt lạnh mắng hắn vô dụng, rồi bắt hắn học bơi.
Khi đó, Hứa Túc Dã phát hiện hắn ở trong lòng Thời Lục không chỉ là đồ chơi ngoan ngoãn của cô, cũng không phải là do cô vui vẻ nên làm vậy.
Nhưng cô rốt cuộc coi hắn là cái gì, hắn đến bây giờ cũng không rõ.
Điều duy nhất hắn biết rõ là cô không hy vọng hắn chết, rất không hy vọng điều này.
Thậm chí cô tình nguyện chết thay hắn, cũng hy vọng hắn có thể sống tốt.
Thời Lục cũng nhớ rõ chuyện kia, trong lòng nổi lên đau đớn.
Cô vừa mở mắt ra, liền đối diện ánh mắt với Hứa Túc Dã.
Hắn ngồi ở mép giường, cách xa cô hơn nửa phân.
Bởi vì vừa nãy ân ái, nên áo sơ mi của hắn rất hỗn độn, môi có chút khô.
Hắn ngồi đối diện cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn cô.
Đối mặt với cô, một bên khắc chế không được tình yêu, một bên lo lắng sẽ làm cô tức giận.
Hai loại cảm xúc đó luôn đồng thời xuất hiện trên người Hứa Túc Dã.
Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy có lẽ cô căn bản không cần mất sức mà đã thuần hóa được Hứa Túc Dã.
Hắn sớm đã nghe lời cô, hình nguyện để cô đùa giỡn.
Cô cũng không cần cố tình tra tấn hắn nữa. Bởi vì hắn không có lúc nào là không bị cô tra tấn.
Từ lúc bắt đầu yêu cô, Hứa Túc Dã vẫn luôn đau rồi.
"Anh hối hận sao?" Thời Lục nhìn hắn, bỗng đem vấn đề này ra hỏi.
Cô muốn hỏi, ở bên nhau nhiều năm, hắn nhận lại đau đớn nhiều hơn là hạnh phúc, hắn đã từng hối hận chưa.
Cũng muốn hỏi, đã từng rời xa cô, hắn có hối hận không.
Hứa Túc Dã rũ mắt xuống, một lát sau, tầm mắt lại lần nữa dừng ở trên người cô "Không hối hận".
"Tôi còn chưa nói tôi hỏi cái gì"
"Mặc kệ là cái gì, đều không hối hận"
Hứa Túc Dã nói ra những lời này xong, trong phòng ngủ liền rơi vào khoảng không gian yên tĩnh ngắn ngủi.
Xung quanh nhà của bọn họ đều là rừng cây, cách rất xa đường cái, lại cách âm rất tốt. Một khi trong phòng không có động tĩnh, thì sẽ nghe không được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Yên tĩnh đến hoảng hốt.
Hứa Túc Dã nhìn Thời Lục.
Ánh mắt của Thời Lục mất hồn, như đang nhìn đến một hướng rất xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua thật lâu, Thời Lục trong mắt mới một lần nữa khôi phục lại, khe khẽ thở dài, nói "Anh trở về đi".
Hứa Túc Dã có chút hoảng loạn, không biết mình lại làm sai cái gì.
"Ở đối diện".
Hứa Túc Dã nhăn mắt lại, hầu kết lăn lộn, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy cô nói tiếp "Tôi để ở trên bàn cho anh một thứ"
"Là cái gì?"
Thời Lục không trả lời.
Cô chọn áo ngủ, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm là tiếng nước chảy.
Trong lòng Hứa Túc Dã lại tiếp tục đi xuống, sợ sẽ chọc giận cô, cuối cùng vẫn do dự mà đứng dậy.
Trở lại phòng khách, hắn bật đèn lên, hắn bị chiếc hộp trên bàn phòng khách thu hút.
Đó là một cái hộp vuông vức, được làm thủ công tinh xảo, trên hộp không có hoa văn.
Trong phòng khách trống vắng, hắn cảm giác như mọi thứ đều không tồn tại, chỉ còn lại chiếc hộp kia.
Trong lòng Hứa Túc Dã dâng lên một trận dự cảm mãnh liệt, bỗng nhiên hắn không còn dũng khí qua đó nữa.
Hắn như là bị dính ở cửa, dùng sức nhìn chằm chằm chiếc hộp.
Cho đến khi đứng đến làm chân cứng đờ, hắn mới lấy hết can đảm đi qua đó. Từng bước một, đi rất chậm.
Dưới hộp đè lên một tờ giấy.
Hứa Túc Dã cầm lấy cái hộp màu đen, không có che đậy.
"Đây là năm trước mua, chưa kịp tặng cho anh".
Tim hắn không khống chế được mà càng đập nhanh, mơ hồ đoán được trong hộp là thứ gì.
Hắn sợ là sẽ không như mình nghĩ.
Hứa Túc Dã nhanh chóng chớp mắt vài cái, đặt hộp xương một lần nữa.
Hắn khôi phục lại, hầu kết chậm rãi nổi lên, lại lần nữa cầm hộp ở trên tay, hắn ngừng thở, run rẩy mở ra.
Trong hộp đen là hai chiếc nhẫn bạc.
Ánh sáng trong phòng khách không nhiều, nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng của chiếc nhẫn, chữ được khắc trên nhẫn hắn mơ hồ có thể thấy được.
Hốc mắt Hứa Túc Dã phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, tay cầm hộp run rẩy.
Trái tim như bị một bàn tay to gắt gao nắm lấy, cảm xúc chua xót và đau đớn lan ra toàn thân, làm hắn không thở nổi.
"Đây là năm trước mua, chưa kịp tặng cho anh".
Bởi vì bọn họ chia tay vào trước ngày sinh nhật hắn.
Cho nên chưa kịp đem tặng.
Nếu năm trước, hắn không đồng ý chia tay, bọn họ cũng sẽ không đi đến như ngày hôm nay.
Thời Lục đã sớm chuẩn bị tốt nhẫn, là hắn vứt bỏ cô, để lại cô một mình vượt qua những tháng ngày đen tối nhất.
Hứa Túc Dã đột nhiên đóng nắp hộp lại, ngực thở gấp gáp, hắn thống khổ nhắm mắt lại.
Còn có chất lỏng lạnh lẽo từ chảy xuống dưới cằm, không tiếng động mà rơi xuống trên nền gạch men sứ màu trắng.