Editor: Olwen_
Lúc Thời Lục tỉnh dậy, Hứa Túc Dã đã phát hiện ra.
Đôi mắt của hắn rất hồng, hắn nhìn thấy cô mở mắt ra, trong phút chốc đã rơi nước mắt.
Hắn nói không nên lời, chỉ yên lặng nhìn cô rồi khóc.
Thời Lục nhấc lông mi lên, bình tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó vì mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, cô nghe được giọng nói nặng nề, như có thứ gì đó đang nặng nề ở trên sàn.
Một lần nữa, Thời Lục mở mắt ra, cô nhìn thấy Hứa Túc Dã quỳ gối trước giường.
"Cầu xin em....." Vẻ mặt hắn thống khổ, nhẹ nhàng nắm tay cô, còn lại những câu nói trong cổ họng, nhưng hắn nói không nên lời.
Cầu xin em hãy sống tiếp.
Cầu xin em hãy sống tiếp.
Thời Lục nhắm mắt lại, không trả lời hắn.
Hứa Túc Dã quỳ rất lâu ở trước giường cô.
Chờ Thời Lục tỉnh lại lần nữa, thì đã là sáng hôm sau.
Hắn vẫn không đi.
Bên cạnh có người chăm sóc cho cô, nhưng hắn cũng không đi ngủ, mà vẫn ở bên cạnh cô như cũ, suốt đêm cũng không chợp mắt.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn hai người bọn họ, trong không khí tràn ngập mùi thuốc.
Miệng vết thương trên tay cô đã được băng bó thật kĩ, bên tay còn lại đang được truyền dịch.
Lần này, cảm xúc của Hứa Túc Dã đã tạm thời ổn định, hắn nhìn về phía cô, cuối cùng cũng không khóc nữa.
"Có muốn ăn gì không?".
Thời Lục không để ý đến hắn.
Hắn liếm đôi môi khô khốc của mình, giọng nói khàn khàn "Có phải em hận anh?".
Thời Lục vẫn như cũ, không trả lời hắn.
"Anh biết em hận anh, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn em chết được".
"Có phải anh làm sai gì không? Em nói cho anh biết, anh sẽ sửa. Em đừng làm thương tổn bản thân mình nữa".
Lần này Thời Lục không nhắm mắt lại, mà chỉ thất thần nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, cũng không biết có nghe thấy hắn nói hay không.
Cô cảm giác được có dòng nước lạnh lẽo chảy trên đỉnh đầu.
Cô biết hiện tại không có nước chảy nào cả, nhưng cơ thể cô vẫn có cảm giác bị nước chảy xuống không ngừng.
Cảm giác dính dính lại lạnh băng vẫn luôn tra tấn cô.
"Ý thức tự do ngoài cơ thể" làm cô cảm thấy không thể chịu đựng được.
Hứa Túc Dã nhìn cô nằm ở trên giường bệnh, để mặt mộc, khuôn mặt tái nhợt đi, cánh môi cũng không còn màu đỏ như trước, xinh đẹp lại yếu ớt, như là cành đào hoa chi mảnh mai.
Cô không có biểu cảm gì trên mặt, như vậy càng làm cho trong lòng Hứa Túc Dã thêm sợ hãi, hắn cảm thấy cô đều có khả năng sẽ làm chuyện dại dột một lần nữa.
"Thời Lục, em không cần không vui. Em nói cho anh biết như thế nào mới có thể làm em vui vẻ, được không?"
Hắn nói xong, Thời Lục chậm rãi quay đầu đi, nhìn về phía hắn.
"Không phải giờ mới về sao?" Cô bình tĩnh hỏi, đôi mắt không gợn sóng.
Hứa Túc Dã sửng sốt, rất nhanh đã nghĩ kỹ lại rồi lấy cớ "Anh có việc, nên về nhà lấy tài liệu".
Thời Lục lại hỏi "Anh biết rồi, phải không?" là chuyện cô bị bệnh.
Hứa Túc Dã do dự một lát, rồi gật đầu "Ừ".
"Khi nào?".
"Hai ngày trước" Hắn rũ mắt xuống, đôi mắt chớp rất nhanh.
Thời Lục liếc mắt một cái, đã nhận ra hắn đang nói dối.
Lúc hắn lo lắng, đôi mắt sẽ chớp rất nhanh.
Tóm lại, hiện tại cô cũng không có tâm trạng mà đi so đo điều này. Hắn biết khi nào, đã không quan trọng nữa.
"Nếu anh biết, chắc hiểu rõ rằng tôi sẽ không cảm thấy biết ơn vì anh đã cứu tôi".
Thời Lục vẫn lẳng lặng nhìn hắn như cũ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô giống như đang buồn.
Hứa Túc Dã hoảng loạn mà nắm lấy đầu ngón tay cô "Thời Lục, em đừng còn như vậy, anh rất sợ. Nhìn em nhắm mắt lại, anh gọi thế nào cũng không tỉnh, anh thật sự rất sợ".
"Buông tha cho tôi đi" Im lặng một lát, cuối cùng Thời Lục thở dài, giọng nói rất nhẹ, thậm chí mang theo sự cầu xin.
Cô rất ít khi lộ ra bộ dáng yếu ớt bất lực như vậy.
Hứa Túc Dã nhìn về phía cô, giọng nói run rẩy "Anh biết em khó chịu, anh sẽ gọi bác sĩ đến cho em uống thuốc, được không? Anh sẽ giúp em".
"Tôi không nghĩ như vậy. A Dã, anh buông tha cho tôi đi".
Như là đột nhiên dẫm vào điểm mấu chốt, hô hấp của Hứa Túc Dã trở nên không ổn định, hắn nhìn chằm chằm cô, hốc mắt đỏ lên, điên cuồng mà cố chấp "Là anh không tốt. Em cần phải sống, dù cho thế nào cũng đều phải sống".
"Nhưng tôi thực sự rất đau khổ".
"Đau khổ cũng phải sống, sẽ tốt lên thôi, nhất định sẽ tốt lên thôi".
Thời Lục không mở miệng nữa.
Hứa Túc Dã cong sống lưng, khăn trải giường của cô giờ đã bị nước mắt của hắn chảy xuống làm ướt nhẹp.
Thời Lục biết hắn rất dễ mềm lòng, cho nên cố ý nói như vậy, là muốn hắn rời đi.
Nhưng hắn sẽ không rời khỏi cô, chết cũng sẽ không.
Ở bệnh viện mấy ngày, mỗi ngày Hứa Túc Dã đều ở cạnh giường bệnh của cô.
Hắn ở bàn bên cạnh xử lý công việc, lâu lâu sẽ nhìn về phía Thời Lục.
Cả ngày Hứa Túc Dã đều lo lắng, sợ cô sẽ làm ra chuyện dại dột lần nữa.
Trong thời gian trải qua lo lắng, hơn nữa ngủ không đủ, hắn dần dần trở nên gầy ốm, xương quai xanh so với trước kia càng thêm sâu.
Thời Lục không để ý tới hắn, ăn cơm uống dược cũng không chịu. Mỗi lần như vậy, hắn đều phải dỗ dành mới có thể khiến cô miễn cưỡng ăn một ít.
Cảm xúc của cô không ổn định, lúc cô bị bệnh thì rất điên loạn, thường xuyên làm bị thương hắn.
Hắn chỉ là yên lặng đón nhận, không né tránh, cánh tay bị thương của hắn cũng do cô làm ra.
Hứa Túc Dã biết cô một lòng muốn chết, cũng biết là mình đoạt lấy lựa chọn của cô. Cho nên hắn không oán hận cô.
Nói đến cùng, là bởi vì hắn không chịu được việc mất đi cô, cho nên mới ép buộc cô tiếp tục sống, đối với cô, việc sống càng như là đang tra tấn hắn.
Hắn mới là kẻ ích kỷ nhất.
Trong lén lút, Hứa Túc Dã nghe được những y tá nói nhỏ.
"Tôi chưa từng thấy được cô gái nào như vậy, cơm cũng không ăn, uống thuốc bình cũng không phối hợp, giống như muốn chết vậy".
"Cô ấy giống như bị bệnh trầm cảm, cho nên đừng nói như vậy".
"Trầm cảm cái gì, tôi thấy cô ấy như có tổn thương trong lòng, tra tấn mình cũng không khác gì tra tấn người khác".
"Người đàn ông kia là chồng của cô ấy sao? Nhìn rất đẹp lại, lại còn thâm tình nữa. Cô ấy làm hắn bị thương như vậy, hắn cũng không tức giận, còn luôn tự mình chăm sóc cô ấy".
"Có thể tới bệnh viện chúng ta, chắc chắn là có không ít tiền. Cô gái kia chính là có phúc mà không biết hưởng".
Hứa Túc Dã nghe được những lời chói tai này, trong lòng cảm thấy đau khổ lại áy náy.
Bốn năm trước, cô đã bị bệnh tâm lý, hiện tại lại càng nặng hơn. Có thể nói, trong lòng Thời Lục có bao nhiêu sự tuyệt vọng.
Mà lúc ấy hắn lại ở bỏ rơi cô.
Lúc Thời Lục một chút nữa đã rơi xuống vực sâu, hắn lại không giữ chặt tay cô.
Nghĩ đến đây, Hứa Túc Dã bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Hắn nhanh chóng nhắn tin cho Trì Càng, hỏi rằng Thời Lục đã tự sát bao giờ chưa.
Trì càng: [Vừa có chẩn đoán chính xác, có thể là cô ấy không chấp nhận được, mên uống quá liều thuốc ngủ, thiếu chút nữa đã không cứu được rồi].
Suy đoán của Hứa Túc Dã được xác nhận, trong phút chốc như bị rơi xuống hồ nước lạnh băng, cảm giác như không gian đen tịt và rét lạnh đè ép lấy hắn.
Thời Lục không phải không chấp nhận được bệnh của mình, mà là không chấp nhận được việc rời xa hắn.
Thiếu chút nữa hắn đã mãi mãi mất đi cô.
Hứa Túc Dã gọi điện thoại cho bệnh viện, nói mấy y tá đó chăm sóc cho Thời Lục không tốt, cho nên hắn yêu cầu đổi y tá.
Trở lại phòng bệnh, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Hứa Túc Dã đi vào cửa, Thời Lục thậm chí còn không nhìn về phía hắn. Cô chỉ là lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt không gợn sóng.
Hắn giúp cô ngồi dậy, từ lúc mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiều tà dần lặn xuống, cho đến khi trăng tròn lên.
Giống rất nhiều năm về trước vậy.
Sau khi xuất viện, Hứa Túc Dã vẫn luôn canh chừng bên cạnh Thời Lục.
Hắn vứt đi những dụng cũ nguy hiểm có trong nhà, trong phòng bếp cũng không có dao, ba bữa cơm đều do trợ lý đến.
Thời Lục từ chối việc đi bệnh viện để tiếp nhận trị liệu. Cô không chịu phối hợp, ngay cả bác sĩ cũng không còn cách nào khác.
Vượt qua những ngày phát bệnh, cảm xúc của Thời Lục nhìn qua có vẻ đã ổn định một ít, cũng không điên loạn giống như trước kia nữa.
Mỗi ngày Hứa Túc Dã đều ở nhà đợi, Thời Lục nhịn không được hỏi "Anh không cần đến công ty sao?".
Từ ngày xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với hắn.
"Công ty không có việc gấp" Đôi mắt đen nhánh của Hứa Túc Dã lẳng lặng nhìn cô, một chút cũng không rời đi.
Rõ ràng điện thoại của hắn liên tục bị gọi tới, mỗi lần trợ lý có việc gấp tới tìm hắn cũng không được.
Một công ty lớn như vậy, sao có thể không có chuyện gì được.
Thời Lục uống chút nước, rồi đặt ly nước lên trên bàn, cũng không vạch trần lời nói dối của hắn.
Trong nhà, ngay cả thủy tinh, gốm sứ thủ công cũng đều không có, chén đã đổi thành gỗ, ly nước uống cũng đổi thành ly nhựa.
Sau khi xuất hiện, Thời Lục thật ra cũng không tiếp tục làm chuyện gì dại dột nữa, cơm thì ăn đúng giờ, miệng vết thương cũng dần lành lại.
Mỗi ngày, sinh hoạt của cô đều rất có quy luật, ăn cơm xong thì đọc sách, hoặc là viết luận văn, nhìn qua mọi thứ đều bình thường.
Nhưng cũng không làm cho Hứa Túc Dã yên lòng được, hắn sợ sẽ giống ngày ăn tết đó, tất cả đều chỉ là hành động lừa hắn thả lỏng cảnh giác mà thôi.
Trừ thời gian Thời Lục nghỉ ngơi ra, hắn mới có thể đi đến công ty làm việc một chút. Còn thời gian khác, hắn thật sự không dám phân tâm, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cô.
Buổi tối, Thời Lục hơi cựa quậy, cũng sẽ làm hắn bừng tỉnh, trong bóng đêm mà chú ý cô đang làm hành động gì.
Ngay cả lúc cô đi tắm, cách hai phút hắn sẽ hỏi một câu. Nếu không được cô đáp lại, hắn sẽ lập tức dùng chìa khóa mở cửa để đi vào.
Mấy ngày đó, không chỉ làm hắn kiệt sức, Thời Lục cũng bị hắn tra tấn đến điên rồi.
Hôm nay, Thời Lục từ phòng tắm đi ra, cô lấy khăn lông dùng sức lau tóc, sau đó ném lên người hắn, lạnh giọng chất vấn "Anh đang cầm tù tôi sao?".
Hứa Túc Dã hoàn toàn không biết cô đang nổi giận, cầm khăn lông đứng ở phía sau, dịu dàng giúp cô lau tóc.
"Trả lời đi" Ánh mắt Thời Lục sắc bén, hiếm khi cô để lộ cảm xúc ra ngoài như bây giờ, giọng cũng hơi cao.
"Anh cũng không có cách nào khác" Động tác của hắn không ngừng, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.
"Có phải anh bị bệnh không?".
"Đúng vậy".
Thời Lục không còn lời nào để nói.
Qua một lát, cô hít sâu vài cái, cố gắng ổn định lại tâm trạng, muốn cùng hắn giảng đạo lý "Tôi sẽ không tự sát nữa, những ngày sau, anh không cần nhìn chằm chằm tôi".
Bị bệnh làm ảnh hưởng, cảm xúc của cô thay đổi rất lớn.
Hiện tại, cô đã bình thường trở lại, nên xem như không có khả năng tự sát nữa.
Nhưng Hứa Túc Dã bị dọa sợ, không dám dễ dàng tin tưởng lời nói của cô.
"Ừ" Tuy rằng hắn đồng ý, nhưng Hứa Túc Dã cũng không định bỏ qua.
Giúp Thời Lục lau tóc xong, hắn ôm cô đi đến mép giường, rồi ngồi xuống.
Hứa Túc Dã cong lưng, cẩn thận giúp cô lau khô chân, rồi cắt móng chân, động tác của hắn nghiêm túc lại thuần thục.
Thời Lục giãy giụa duỗi chân, chân không cẩn thận dẫm đến mặt hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ là nắm lấy mắt cá chân của cô, để không làm bị thương đến cô.
Hắn nghiêm túc chăm sóc cô, chờ đợi cô, cô lại mềm cứng không ăn, trong lòng Thời Lục lại càng thêm nhiều tức giận không xả đi được.
Thời Lục muốn rời khỏi ngôi nhà này.
Vài lần bị Hứa Túc Dã chông chừng đến phát điên, cô sẽ nói một câu "Anh không đi, tôi đi"..
Hứa Túc Dã sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà dừng ở trước mặt cô.
Sức của cô không bằng hắn, dù dùng sức cũng không xông ra ngoài được.
Có đôi khi, Thời Lục khó có thể khống chế được cảm xúc của mình, cô sẽ dùng đồ vật ném lên người hắn, hắn bị chảy máu, cũng không kêu một tiếng, mà vẫn như cũ, đứng ở cửa ngăn cô rời đi. Hắn khống chế sức rất tốt, để đảm bảo cô không đi ra được, cũng sẽ không làm bị thương đến cô.
Thời Lục tức điên lên, muốn hắn đi bệnh viện. Hứa Túc Dã sẽ yên tĩnh ngồi trên sô pha, lấy hòm thuốc ra, thoa thuốc qua loa lên cho mình, rồi dán vải băng lên.
Ngay cả trong lúc hắn băng bó vết thương, cũng sẽ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, sợ rằng cô sẽ chạy trốn.
Thời Lục cũng đã từng nhịn ăn.
Nhưng cô không ăn, hắn cũng sẽ không ăn, như muốn chết cùng cô.
Cuối cùng, cô vẫn mềm lòng từ bỏ.
Vật lộn vài lần, sự nhẫn lại của Thời Lục đã sớm không còn.
Cô ngồi ở trên sô pha, nhăn mắt lại nhìn hắn "Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?".
"Đi bệnh viện cùng anh" Hứa Túc Dã rũ mắt xuống, thái độ vẫn luôn rất dịu dàng.
"Nếu tôi không đi, cả đời này anh cũng sẽ không đi, vẫn luôn cứ giám sát tôi, cầm tù tôi?".
"Ừ"
Thời Lục cười lạnh, rõ ràng là cô không tin.
Cô không tin hắn có thể kiên trì được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ mà thôi.
Cô lại đợi mấy ngày, vẫn không thấy Hứa Túc Dã từ bỏ.
Không biết vì sao, hắn vẫn luôn nhẫn nại với cô, tóm lại, đối với cuộc sống như vậy, Hứa Túc Dã cũng không chán ghét. Hắn vẫn như cũ, vẫn duy trì sự chú ý hoặc nói cách khác là giám sát cô.
Nhưng Thời Lục đã nhẫn nhịn hết nổi rồi.
"Có thể anh không cần lo cho tôi không?" Thời Lục giống như phát điên.
"Em là vợ anh, anh quản là đúng".
"Chúng ta ly hôn đi".
Hứa Túc Dã đã chuẩn bị tốt nếu xảy ra chuyện này, vẻ mặt hắn nhạt nhẽo, thái độ lại cố chấp "Anh sẽ không đồng ý".
"Là do anh có bệnh, chính là rất biến thái".
Đôi mắt đen yên tĩnh của Hứa Túc Dã nhìn cô, giống như rất lâu trước kia.
Hắn nhợt nhạt cong môi, nhìn ánh mắt của cô "Đúng, em nói đúng".
Thật ra, có đôi khi hắn đã nghĩ, như vậy cũng không tồi.
Như vậy Thời Lục sẽ mãi mãi không xảy ra chuyện.
Như vậy hắn có thể mỗi giây mỗi khắc đều nhìn thấy cô.
Đôi khi, Thời Lục thật sự sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
Hứa Túc Dã vẫn bình tĩnh như cũ, không thể nghi ngờ được nữa, cô đang bị lửa giận thiêu đốt, làm cô mất đi lý trí.
Trong lòng Thời Lục thực sự đã tức giận, ném cho hắn một con dao, cô khó thở nói không lựa lời "Được, anh tự sát cho tôi xem, tôi sẽ đồng ý với anh chuyện đi bệnh viện".
Đây là con dao cô trộm được, nó chưa bị Hứa Túc Dã phát hiện.
Hứa Túc Dã nhìn thấy con dao kia xuất hiện, vẻ mặt lập tức trở nên khoảng sợ.
Hắn nhanh chóng cầm lấy con dao trong tay cô, để nó cách xa Thời Lục, cả người đều đang trong trạng thái chuẩn bị cảnh giác.
Nghe Thời Lục nói xong, Hứa Túc Dã nhìn cô, rồi mở con dao nhỏ ra, không chút do dự mà cứa lên xương quai xanh của mình. Máu ở miệng vết thương lập tức chảy ra, thấm lên áo sơ mi của hắn.
Hắn không cứa vào cổ, bởi vì nếu hắn chết, thì ai sẽ lo cho Thời Lục.
Thời Lục cũng chưa phản ứng trước hành động của hắn.
Hứa Túc Dã giống như không cảm nhận được đau đớn, con dao lại đặt ở xương quai xanh đối diện, bình tĩnh hỏi cô "Còn muốn nữa không?".
Giống như chỉ cần cô trả lời, hắn sẽ làm bị thương bản thân một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Túc Dã giống như không nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, trước mắt là con dao lạnh băng, mũi cao thắn, màu sắc trên môi rất nhạt, sơ mi trắng bị nhuộm đỏ, nhìn qua càng thêm vẻ ốm yếu.
Nhưng một người như vậy, đã điên lên thì ngay cả mạng sống của mình cũng có thể không cần nữa.
Thời Lục bị dọa sợ, cô cứng đờ tại chỗ, dùng sức mà nhìn chằm chằm miệng vết thương của hắn.
Qua rất lâu, cô mới lấy lại được tinh thần, hít vào một hơi thật sau, sau đó chậm rãi nói ra. Nàng đi đến ngăn tủ, lấy hòm thuốc ra, đặt ở trên bàn trà.
Thời Lục rũ mắt xuống, mở hòm thuốc ra, lấy ra thuốc cầm mãu sau đó nói "Tôi theo anh đi đến bệnh viện".
Hứa Túc Dã ngồi ở bên cạnh cô, lấy khăn lông lau qua loa vết máu, rồi tùy tiện ném sang một bên, mắt cũng chưa chớp một cáu.
Hắn vẫn luôn nắm chặt con dao kia, không cho Thời Lục có cơ hội cấm lấy nó một lần nữa.
Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm cô, tròng mắt đen nhánh, im lặng đến phát sợ.
Thời Lục kéo áo sơ mi hắn sáng một bên, giúp hắn bôi thuốc.
Hai người, ai cũng không nói chuyện.