Editor: Olwen_
Lúc tới Vân Loan, Thời Lục đem xe để ở dưới bãi đỗ xe, cởi dây an toàn rồi bước xuống xe.
Cô cùng người môi giới nhìn xung quanh phòng cho thuê, đồ gia dụng đều là đồ mới, còn không có gỡ lớp bọc bên ngoài xuống.
"Tiểu thư cũng ở Luật Diệp khoa học kỹ thuật làm việc sao?" Người môi giới đột nhiên hỏi.
"Không phải." Thời Lục đạm bạc trả lời.
"Ngại quá, không phải tôi muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của cô, chỉ là mấy căn hộ này rất nhiều người đều là ở Luật Diệp khoa học kỹ thuật làm việc, cô đến đây thuê, tôi cho rằng cô cũng là làm việc bên đó, liền lắm miệng một câu, cô đừng hiểu lầm."
Thời Lục không nói tiếp, chỉ là mơ hồ cảm thấy cái tên công ty này có chút quen thuộc.
Nhìn một vòng xuống dưới, mọi thứ đều rất vừa lòng cô, Thời Lục ký hợp đồng ba năm thuê nhà, cùng người môi giới trao đổi, cũng không thấy được tin tức của chủ căn hộ này.
Thời Lục trở về khách sạn, dọn dẹp đồ đạc cùng hành lý, chính thức chuyển qua căn hộ mới.
Vân Mùa Đông đề nghị đi quán bar chúc mừng cô tìm được nhà, Thời Lục vừa lúc đầu tưởng uống rượu, liền đồng ý đi.
Hai người đi đến quán bar nổi tiếng nhất Kỳ Thành. Vừa vào đêm, toàn bộ quán bar như là đột nhiên tỉnh lại, xa hoa truỵ lạc, náo nhiệt phi phàm.
Sân nhảy có tiết tấu sôi động, Thời Lục không đi nhảy, cùng Vân Mùa Đông ngồi ở ghế dài uống rượu.
"Lục Lục, cậu cùng với đối tượng kia có tiến triển gì sao?" Vân Mùa Đông hỏi cái vấn đề này là xuất phát từ thắc mắc trong lòng, về phương diện khác xem em trai mình còn có cơ hội hay không.
"Người trong nhà tớ có thúc giục vài lần, nhưng tớ còn chưa gặp hắn" Thời Lục đem một sợi tóc xoăn hất về phía sau, rồi nhìn về phía rượu màu lam nhạt để ở trên bàn.
Ánh sáng ở quán bar có hơi tối, làm cho nhan sắc cô trở nên rõ ràng, lại bỗng nhiên mơ hồ.
Thời Lục vẫn như cũ, mặc một chiếc váy đen, da thịt tuyết trắng, thân hình yểu điệu, trên người không có miếng trang sức nào. Cô toát ra một diện mạo vũ mị đa tình, lại có biểu tình lạnh băng, hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng va chạm với nhau, lại đẹp đến kinh người.
Thời Lục uống rượu, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, giống từ tủ lạnh lấy ra tới nước sôi để nguội. Nuốt xuống, lúc sau lại nóng rát mới đột nhiên thổi quét đi lên, trái tim bỗng dưng như bị người khác nắm lấy, đột nhiên không kịp tránh.
Thời Lục uống trong chốc lát, đột nhiên lông mi run rẩy, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Rượu này tên gọi là gì?"
Lúc Vân Mùa Đông đi lại quầy tiếp tân lấy rượu, Thời Lục không chú ý đến tên.
"Cậu thích à?" Khuỷu tay Vân Mùa Đông chống ở trên bàn, nở một nụ cười, "Đây là Điều Tửu Sư Tân, giống như "bỗng nhiên quay đầu""
"Bỗng nhiên quay đầu?"
"Đúng vậy, có thể là "bỗng nhiên quay đầu", người kia lại ở dưới ngọn đèn chập chờn "ý tứ""
Thời Lục cảm thấy "ý tứ chân chính" hẳn là bỗng nhiên quay đầu, "người nọ" đã không ở ngọn đèn dầu nữa mà đã rời đi rồi.
Thời Lục nghĩ nghĩ, rồi lại uống một ngụm, nóng rực cả người, thẳng tắp mà tiến vào trong lòng.
Hối hận hẳn chính là cái hương vị này.
Cô sau khi chia tay, rất nhiều đêm cô đã uống rượu.
"Lục Lục, rất nhiều người đều đang nhìn cậu".
"Ừ" Thời Lục không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ly rượu đến phát ngốc.
"Bên kia có một người đàn ông vẫn luôn nhìn cậu, trông cũng rất đẹp, cậu mau nhìn xem".
Thời Lục bị Vân Mùa Đông thúc giục, mới lười nhác ngước mắt xem qua, sau đó là một cái chớp mắt ngạc nhiên.
Cô trơ mắt mà nhìn người đàn ông kia đang lộ ra ý cười, đứng dậy đi tới chỗ cô.
"Thời đại tiểu thư" Giang thừa nói.
Vừa rồi, Giang Thừa ở xa, nhìn thấy trên người Thời Lục chỉ có hai loại nhan sắc, một đen, một trắng, đối lập nhau lại thấy rất thuần túy.
Đi lại gần mới phát hiện, môi cô đã đỏ bừng.
Giang Thừa hiểu rõ, một năm hơn nửa thời gian đều trong quán bar này, ở đây gặp được cô cũng không phải là trùng hợp.
"Ừ" Thời Lục đáp, không mặn không nhạt, cô cảm thấy hối hận khi đến quán bar này.
Vân Mùa Đông không nghĩ tới bọn họ quen biết nhau, tầm mắt không dừng ở phía Giang Thừa cùng Thời Lục.
Giang Thừa lại không dám ngồi gần cô, nên lựa chọn một vị trí ngồi cách một người.
"Xin chào, tôi là người quen của Thời Lục".
"Xin Chào, tôi là Vân Mùa Đông."
"Thời đại tiểu thư, khi nào rảnh, cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Thời Lục có chút kiêu ngạo, không ít người đều kêu cô là "Đại tiểu thư".
"Không rảnh" Thời Lục đáp, thái độ của Giang Thừa có chút cứng đờ.
Người nhà đang thúc giục, nhưng cô lại rất bài xích Giang Thừa.
排斥 (âm Bắc Kinh)排斥 (âm Hồng Kông/Quảng Đông). Bài xích: Bài trừ; bác xích; chê trách và đòi bỏ đi.
Giang Thừa đối với phụ nữ từ trước đến nay vẫn luôn kiên nhẫn, đặc biệt là đối đãi với phụ nữ xinh đẹp thì lại càng kiên nhẫn hơn "Tôi nhớ thương cô năm, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không được sao?".
Thời Lục nghe thấy thế, cảm thấy thật buồn cười, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, lông mi dài nhấc lên, thong thả mở miệng "Nhớ thương tôi năm? Tôi nhớ rõ, nữ nhân bên cạnh anh thời gian cũng không quá bao nhiêu?"
"Bên cạnh tôi có nữ nhân, cũng không ảnh hưởng tới việc tôi nhớ thương cô" Giang Thừa không chút nào che giấu.
Thời Lục phát ra một tiếng cười nhạt.
"Nói thêm thì bốn năm chuyên tâm chỉ nghĩ về một người, cũng đều không phải thâm tình, vậy cứ coi là biến thái đi. Người bình thường mấy ai có thể làm được".
Hắn nói xong câu đó, Thời Lục không biết vì sao bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Cô rất nhanh chớp chớp mắt, trước ngực phập phồng kịch liệt vài cái, cảm xúc trở nên không ổn định.
Cô uống tiếp một ngụm rượu, uống xong lại uống thêm mấy ly nữa.
Giang thừa há to miệng, nhỏ giọng hỏi Vân Mùa Đông: "Tôi nói sai lời?"
Hắn nói cũng không đến mức kích thích người khác như vậy chứ?
Vân Mùa Đông lắc đầu, "Không biết."
Vân Mùa Đông lo lắng mà nhìn về phía Thời Lục, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô "Lục Lục, đừng uống nữa, rượu này rất nặng."
Thời Lục không nghe, uống hết rượu trên bàn, động tác mới dừng lại. Cô nhíu mày, trong mắt có chút phiếm hồng, cắn răng cực lực chịu đựng cái gì đó.
"Đi về" giọng nói của cô khàn khàn.
"Được, tớ đưa cậu về, cậu đừng uống nữa"
"Hai người là phụ nữ, như vậy không an toàn, tôi đưa hai người về" Giang thừa cũng đứng dậy đi theo.
"Cảm ơn, tôi tự đưa cậu ấy về được" Vân Mùa Đông nói.
"......".