Editor: Olwen_
Vân Mùa Đông đưa Thời Lục về, cô không thể lái xe nên đã kêu người lái thay.
Thang máy dừng lại, Thời Lục đi đến trước cửa một căn hộ, đem ngón tay trỏ của mình đặt vào chỗ xác nhận vân tay.
Vân tay không đúng, phát ra âm thanh "tích tích tích" để cảnh báo.
Cô điều chỉnh vị trí rất nhiều lần, vẫn không đúng.
"Sao lại thế này? Cậu đổi ngón tay cái thử xem?"
Thời Lục nghe theo lời Vân Mùa Đông, đổi thành ngón tay cái nhưng vẫn không mở ra được.
Cuối cùng, vân tay do vượt quá số lần xác nhận, nên tạm thời chỉ có thể sử dụng mật mã để mở ra.
Lúc này, phía sau cô truyền đến tiếng bước chân và giọng nói trầm lạnh "Đây là nhà tôi".
Nghe được giọng nói kia, Thời Lục quay đầu lại nhìn.
Ánh đèn hành lang lạnh như băng, chiếu vào trên người người nọ.
Thời Lục đau đầu đến cực điểm, lại nghe được giọng nói của hắn, trong nháy mắt liền nhận ra được.
Cô xoay người, chậm rãi mà bước từng bước một tới gần hắn.
"Hứa Túc Dã" Cô đứng ở trước mặt hắn, dùng sức nắm lấy tay trái của hắn.
"Hứa Túc Dã, Hứa Túc Dã......" Cô liên tục gọi tên hắn
Vân Mùa Đông nhìn hắn, lấy lại tinh thần, Vân Mùa Công vội vàng tiến lên, giữ chặt một cánh tay khác của Thời Lục, hạ giọng khuyên nhủ "Lục Lục, nhận sai người rồi, chúng ta về nhà trước đã"
Thời Lục vẫn như cũ nhìn chằm chằm người nọ, mắt đào hoa bớt đi vài phần lạnh băng hơn ngày thường, lộ ra vài mờ mịt "Hứa Túc Dã, tôi mơ thấy chúng ta chia tay."
Nói ra những lời này, cô không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn. Hốc mắt cũng nổi lên chút nước, nước mắt thiếu chút nữa liền trào ra.
"Anh sẽ không đi đâu, anh sẽ không rời xa tôi đâu" Thời Lục nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩn người mà nỉ non.
Vân Mùa Đông quay sang Hứa Túc Dã mà xin lỗi "Xin lỗi anh, bạn tôi uống say, nhầm anh thành bạn trai cũ của cô ấy. Tôi sẽ đưa cậu ấy đi ngay".
Vân Mùa Đông nhẹ nhàng ôm lất cơ thể Thời Lục, nói"Lục Lục, cậu trước tiên buông tay người ta ra nhé"
Thời Lục ngược lại trở nên càng khẩn trương.
Nhiều năm ngạo mạn như vậy, làm cô giữ lại chút lời nói lãnh ngạnh "Hứa Túc Dã, nếu anh đi rồi, thì vĩnh viễn đừng trở về nữa, vĩnh viễn đừng trở về gặp tôi nữa".
Mặc kệ là lúc thanh tỉnh hay say rượu, cô đều phải cho ra dáng vẻ cao cao tại thượng, quyết không thể cúi thấp người.
Hứa Túc Dã từ đầu tới cuối, đều chỉ lặng im mà, không rời đi, cũng không trốn tránh.
Thời Lục đụng vào người hắn, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm. Hắn rũ xuống lông mi, tròng mắt đen nhánh, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thời Lục.
Ánh mắt đó làm cả người Vân Mùa Đông phát run, cảm thấy có chút quái dị. Hơn nữa, nửa đêm bị một nữ nhân say rượu ôm vào lòng, người bình thường đều sẽ không có biểu tình bình tĩnh đến như vậy.
Vân Mùa Đông tăng sức lực ôm lấy người Thời Lục, thật vất vả mới kéo được tay Thời Lục, giây tiếp theo, Thời Lục trực tiếp thoát ra khỏi tay Vân Mùa Đông, nhào vào trong lòng ngực người nọ.
Thời Lục không ôm lấy hắn, chỉ là dựa vào trước ngực hắn, nhéo lấy cổ áo hắn, dùng sức đem cổ hắn đi xuống.
Cô ngẩng cằm, đôi mắt hơi hơi nheo lại, bởi vì say rượu, nên nói từng chữ không quá rõ ràng, "Anh biết không? Tôi mới vừa nghe nói, bốn năm chuyên tâm mà nghĩ một người, là biến thái mới có thể làm được......" Nghe đến câu nói đó, Hứa Túc Dã vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng đánh lời nói của cô
"Thời Lục." Hắn hắc trầm mặc nhìn cô, tiếng nói khàn khàn.
Ban đêm yên tĩnh, hành lang trống rỗng, chỉ còn vài ánh đèn, một nữ nhân say rượu ôm lấy một nam nhân, không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Vân Mùa Đông trợn tròn to hai mắt, tầm mắt sinh nghi đặt ở trên người Hứa Túc Dã. Nhớ lại bạn trai cũ của Thời Lục: thanh tuyển, văn nhã, kiệm lời, cao lãnh, ưu tú. Tựa hồ đều có thể nói chính là người trước mặt đây.
Vân Mùa Đông lại lần nữa nhìn về phía người nam nhân này. Vừa rồi ánh mắt liếc qua, chỉ cảm thấy người này thật cao lớn
Làn da rất trắng, ngũ quan rõ ràng. Điểm nhấn là hai tròng mắt, môi mỏng, cằm tinh xảo, trông thật văn nhã, tuấn tú, trên người mang khí chất ôn hòa cùng thanh lãnh. Cái người này nhìn qua trông thật ôn nhu, nhưng lại khó tới gần. Cho dù là tan tầm trở về, áo sơ mi màu đen vẫn như cũ, sạch sẽ ngăn nắp, bị Thời Lục nắm lấy cổ áo, mới xuất hiện nếp nhăn.
"Hứa Túc Dã, vậy có phải là anh không?" Thời Lục trước mắt có chút mông lung và ướt át, ngước mắt lẻn nhìn hắn, mong muốn có được một đáp án.
Một lát sau, lại nghe đến hắn nói "Không phải".
Giọng nói lạnh lùng, sắc bén, giống như vụn băng và kim loại va chạm vào nhau.
Chuyên tâm mà nghĩ một người năm, thì có bao nhiêu biến thái.
Như vậy Hứa Túc Dã là biến thái sao?
Hắn nói, hắn không phải.
Thời Lục đột nhiên như bị rút hết sức lực, tay nắm chặt cổ áo hắn dần dần buông ra.
Cho dù đầu óc không quá thanh tỉnh, cũng có thể rõ ràng mà cảm thấy như bị vứt bỏ, đao kiếm cắt lấy thịt, máu còn chưa kịp chảy ra đã bị gắt gao đông lạnh lại.
Thời Lục vẫn không khóc, chỉ cúi đầu, yên lặng đứng ở nơi đó.
Vân Mùa Đông không biết Thời Lục vì sao đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhưng lần này, Vân Mùa Đông nhân cơ hội kéo Thời Lục rời đi.
Đi đến cửa đối diện, nắm lấy ngón tay của Thời Lục để mở khóa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Vân Mùa Đông đỡ Thời Lục vào nhà, rồi đóng cửa lại, từ đầu tới cuối cũng không dám quay đầu lại nhìn người đàn ông kia.
Hứa Túc Dã vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ.
Không có tiếng động, xung quanh hoàn toàn im bặt.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân hình thon gầy, cô đơn.
Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng tự giễu "Không phải bốn năm, mà là mười hai năm".
"Thời Lục, là mười hai năm."
Chuyên tâm mà nghĩ đến một người suốt năm. Từ mười tuổi đến tuổi. Hắn đã sớm bị chấp niệm tra tấn đến điên mất rồi.
________
Đóng cửa lại, Vân Mùa Đông đỡ Thời Lục rồi đặt cô trên ghế sô - pha, đổ cho cô ly nước ấm.
Thời Lục không nói một lời, cơ thể nằm ghế sô pha mềm mại.
"Lục Lục, cậu uống nước đi" Vân Mùa Đông nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của cô, đem ly nước đưa cho cô "Đợi lát nữa ngủ đi, có chuyện gì tỉnh ngủ nói sau"
Thời Lục không nhận lấy tiếp nước, yên lặng nhìn chằm chằm vào hư không trong chốc lát, bỗng nhiên không đầu không đuôi mà nói một câu: "A đông, trước lúc đi học, tớ thích chạy trốn vào giờ nghỉ trưa để đi ra bên ngoài lên mạng chơi game, rồi lại không đi, cậu biết vì sao không?"
Vân Mùa Đông nói tiếp: "Vì sao?"
"Bởi vì tớ biết được tớ có ý với một người" khóe môi Thời Lục cong lên, không phải là nụ cười trào phúng như ngày thường, mà là phát ra từ nội tâm, chân thành cười tươi.
Vân mùa đông rất ít thấy cô cười, lúc này nhìn cô cười tươi, lại nghĩ đến sự tình phát sinh vừa nãy, tức khắc giống như bị đâm một nhát, nổi lên cảm xúc đau lòng "Lục Lục, ngủ đi.".
"Ừ" Thời Lục xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng đồng ý.
Dưới sự trợ giúp của Vân Mùa Đông, Thời Lục rửa mặt qua loa xong, lên giường nghỉ ngơi.
Trong mơ, cô đi vào một đường hầm tối, cái gì cũng không thấy, chỉ là không biết mệt mỏi mà đi tiếp.
Cuối đường hầm là hồi ức khi còn ở bên Hứa Túc Dã.
Đó là thời điểm cô và hắn học sơ tam.
cấp
Vào giữa trưa, là giờ giáo viên được nghỉ ngơi, Thời Lục không đi ra ngoài mà ngồi trong phòng học nghỉ trưa.
Cô gối lên cánh tay của Hứa Tú Dã. Hắn đối diện mặt cô, làn da rất trắng, mũi cao thẳng, lông mi dài thẳng.
Thời Lục đánh giá hắn một lát, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên môi hắn.
Dáng môi hắn rất đẹp, hơi mỏng, nhìn qua rất mềm mại.
Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy trong miệng có chút khô.
Cô đem mặt lại gần mặt hắn, rồi từ từ để sát vào mặt hắn. Lúc đến gần, cô thậm chí có thể cảm thấy được hơi thở ấp áp của hắn.
Bọn họ khoảng cách không ngừng kéo gần, cuối cùng, môi hai người nhẹ nhàng dán vào nhau.
Chỉ chạm vào một chút, Thời Lục liền nhanh chóng lui lại.
Cô dùng đầu ngón tay không ngừng xoa nhẹ ở môi mình, tim đập nhanh mất khống chế.
Từ đó về sau, Thời Lục đều sẽ thừa dịp nghỉ trưa, hôn trộm Hứa Túc Dã.
Cô cảm thấy không chán ghét, chỉ đơn thuần là tò mò hành vi thân mật này.
Về phương diện khác, Hứa Túc Dã lớn lên rất đẹp, ngày thường cũng rất sạch sẽ, không có mùi vị nam sinh trên người hắn, cho nên Thời Lục không cảm thấy bài xích.
Thẳng đến một ngày, Thời Lục lại lần nữa hôn trộm hắn, tay đột nhiên bị bắt lấy.
Cô thiếu chút nữa phát ra tiếng hét chói tai, sau đó hành động lập tức lui lại, thần sắc có chút kinh hoàng.
Hứa Túc Dã mở hai mắt đen nhánh, trong mắt không có nửa phần buồn ngủ.
Tay hắn nắm chặt tay cô, cũng không nói gì.
Hai người cũng chưa biết nói gì, chỉ là ở dưới bàn, mà nắm lấy tay nhau.
Đến hơn nửa giờ sau, bàn tay hai người đều thấm ra một ít mồ hôi, cảm giác đó có chút không thoải mái.
Có thể là bởi vì chột dạ, Thời Lục không tránh né tay hắn.
Cô cũng đã quên mất bản thân lúc ấy suy nghĩ cái gì, trong đầu vô cùng hỗn độn, như một cuộn chỉ rối.
Buổi chiều tan học xong, chờ trong lớp mọi người đều đi hết, Hứa Túc Dã thấp giọng nói "Thời Lục, ở trong lớp dễ dàng bị phát hiện. Đi lên sân thượng đi"
Thời Lục ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Đán học sinh đều đã đi rồi, chỉ còn lại vài lớp vẫn còn yên tĩnh dạy học.
Cô đi theo phía sau Hứa Túc Dã, cùng nhau dọc cầu thang xưa cũ, đi đến trên sân thượng.
Không có một bóng người trên sân thượng.
Hứa Túc Dã đem cô đặt ở trên tường, gần sát mặt cô, thật cẩn thận mà hôn môi, động tác ôn nhu gần như là thành kính.
Thân hình hắn cao lớn, mảnh khảnh, phía sau là hoàng hôn chói mắt.
Đó là ký ức khắc sâu nhất trong tâm trí của Thời Lục.
Từ đó về sau, bọn họ tan học xong thì thường xuyên đi lên trên sân thượng, ở nơi đó mà hôn trộm rất nhiều lần.
Chỉ là một lần hôn môi, thật sự không thoải mái.
Khi đó, bởi vì bọn họ có hành động quá mức ái muội, trong lớp đã có người bắt đầu lan tin đồn bọn họ yêu nhau.
Thời Lục rất kiêu ngạo, bị người khác đem ra bàn luận, làm cô cảm thấy khó chịu.
Ngày đó, Hứa Túc Dã giống như trước, dùng sức hôn môi cô.
Hai thân thể dán ở trên người nhau.
Thời Lục bỗng nhiên cảm giác được, có cảm thấy có cái gì đó vừa ướt vừa mềm, hắn nhẹ nhàng liếm môi cô, ý đồ định làm cô hé môi.
Suy nghĩ trong lòng Thời Lục bỗng nhiên bị chặt đứt.
"Bốp --"
Cô dùng sức cho hắn một cái tát.
Hứa Túc Dã không hề phòng bị, nửa bên mặt nháy mắt nổi lên mảng hồng.
Lấy lại tinh thần, hắn lập tức ăn nói khép nép mà xin lỗi: "Thực xin lỗi, là anh không tốt."
Trong nháy mắt, cảm xúc bị những người khác bàn luận làm cô khó chịu đồng loạt nổi lên trong lòng.
"Cút!"
Thời Lục dùng sức đẩy ra hắn, xoay người chạy xuống lầu, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Hứa Túc Dã thông minh như vậy, nhưng cũng không thể không đoán ra được, Thời Lục đối với hắn căn bản không có cảm tình, chỉ là ở đùa giỡn hắn.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện để cô trêu đùa.
Chẳng sợ một trái tim chân thành, ngay cả tôn nghiêm cũng bị cô dẫm đạp dưới chân.
___________