Xuyến Hi vô cùng bình tĩnh quay đầu lại. Lần này, trong mắt cô đã hiện lên tức giận.
“Một trăm bảy mươi nguyên.” Người đàn ông kia vẫn dịu dàng lịch sự như cũ, vẫn kiên trì như cũ.
Không chỉ kiên trì, anh ta dùng một tay tiếp tục giữ chặt tay cô, một tay rút ra tờ giấy từ trong túi quần của mình, giũ tung tờ giấy, bắt đầu máy móc đọc lên: “Ngày mười bảy tháng tư, 170 nguyên, ngày mười tám nợ 170 nguyên. Năm ngày tiếp theo đều nợ 170 nguyên, bắt đầu từ ngày mười chín nợ 160 nguyên trong mười ngày. Tháng năm cửa hàng chúng tôi kỉ niệm một năm thành lập nên giảm giá là 100 nguyên…..Mấy tháng này đem tiền nợ cộng lại, cô Phương, cô tổng cộng nợ chúng tôi là 9700 nguyên, bây giờ cô nên thanh toán giúp chúng tôi đã.”
Đôi mắt chứa đầy tức giận kia hơi nhíu lại, Nguyên Ngưỡng cũng không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị.
Đa số người nợ tiền bị đòi nợ nếu không phải xấu hổ thì là chột dạ, nhưng cô chỉ có cô là mang dáng vẻ kiêu căng không giống vậy.
Ngay từ đầu lúc anh chủ động đề nghị giúp cửa hàng của em họ đòi nợ khó đòi, còn cho là đó là một ý kiến hay, nhưng không lâu sau anh liền đổi ý.
Anh làm gì có thời gian?
Trên thực tế, thời gian đi đòi nợ này mà anh dùng để kiếm tiền thì với tài hoa của anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhiều so với khoản nợ này.
Tất cả đều là anh đầu tư đáng ghét, mà ngay từ đầu anh đã là không tình nguyện.
Nhưng bất luận thế nào, anh đầu tư, vì thế cửa hàng này đều là trách nghiệm của anh. Mà, bản thân là một người làm ăn thành công, Nguyên Ngưỡng rất khó chấp nhận làm ăn không có lãi.
Anh sớm biết rằng không thể tin tưởng Nguyên Dã, em họ thẳng thắn không được lĩnh hội nhiều bằng anh là một nghệ thuật gia.
Tiền không quan trọng, sáng tác quan trọng hơn… tốt nhất tiền thực sự không quan trọng!
Nguyên Ngưỡng hoàn toàn không ngờ rằng trong tiệm không có kế toán, anh nhìn một cái vào đống sổ sách lộn xộn lung tung, lập tức liền phát hiện ra vấn đề ở chỗ….. “Cửa hàng Điền Dã” chẳng những cho khách nợ tiền, hơn nữa lại chưa từng đi đòi. Kết quả chính là, việc làm ăn của họ phát triển không ngừng, nhưng doanh thu của họ có vào mà không đủ chi ra.
“Em phải đem nợ thu hồi lại, bằng không cửa hàng sẽ không thể có tiền vốn thu vào bằng tiền chi ra.” Anh kiên nhẫn cùng em họ giải thích.
“Được, anh đi đi.” Đầu bếp cửa hàng Điền Dã kiêm ông chủ đem luôn đống sổ sách ném lên đầu anh, liền cho rằng vấn đề đã được giải quyết.
Nguyên Ngưỡng trừ bỏ thực biết kiếm tiền ở ngoài, cũng rất am hiểu giải quyết vấn đề…Nhân tiện được nghỉ mười ngày, anh quay về, nhàn rỗi nhàm chán quyết định chính mình đi đòi nợ.
Hôm nay là thứ bảy, đây cũng là khoản nợ cuối cùng phải đòi trong hôm nay. Nhận ra hành động nhàm chán của mình, anh quyết định ngày mai giao việc đòi nợ cho nhân viên đi giải quyết.
Nhưng mà trước mắt anh phải đối phó với tiểu hạt tiêu này đã.
Không, phải nói, là một tiểu bạo quân.
Người phụ nữ này bị anh kéo mất đà ngã nhào về phía anh, chóp mũi bọn họ cách nhau không đến năm căng ti mét. Hòa lẫn cùng thân nhiệt là mùi mồ hôi nhẹ nhàng cùng mùi xà bông thoang thoảng chui vào mũi anh, làm anh không tự chủ được hít sâu một hơi.
Anh phát hiện, rất dễ chịu.
Không phải mùi nước hoa trên cơ thể mà là mùi thơm phái nữ tỏa ra sau lao động, là một mùi thơm thiên nhiên.
Anh thậm chí tốn một chút thời gian để thưởng thức khuân mặt gần trong gang tất đó.
Đầu tiên là mái tóc rối tung, xõa xuống che mất hơn nửa khuân mặt, khiến cho anh nhìn mãi mới thấy đôi mắt.
Anh giật mình.
Đó là đôi mắt tràn đầy định lực, ánh mắt mê người, ánh sáng bắn ra bốn phía, sức sống mãnh liệt, trắng đen rõ ràng, chỉ là trong mắt ánh lên sự mạnh mẽ, rất khó làm người ta liên tưởng đến chủ nhân của nó là một cô gái nhỏ nhắn.
Giờ phút này, ánh mắt kia bị che phủ bởi nồng đậm tức giận, bắn ra dao cùng ánh lửa đem thiêu đốt anh.
“Anh có nghe thấy tiếng rầm rầm hay không?” Tiểu hạt tiêu nổi giận đến giơ chân. “Nói cho anh biết, đó là âm thanh từ bếp lò của tôi truyền tới. Nếu anh hại tác phẩm của tôi cháy hỏng vì tốn thời gian ở đây, tôi sẽ giết cả nhà anh!”
Gào thét xong, một đồ vật bị nhét vào trong tay anh, tiểu bạo quân nhảy dựng lên, bịch bịch bịch bịch bịch, rất nhanh đã biến mất ở cầu thang lầu dưới.
“…..” Nguyên Ngưỡng nhìn vật trên tay.
Anh đưa lên mặt.
“A.” Vật nhỏ thú vị.
Anh nhìn thoáng qua mọi nơi, bên chân tường có cái tủ cũ nát đầy bụi, vì thế anh lại đem mắt rời khỏi cái tủ cũ, cẩn thận đánh giá một chút phòng làm việc này.
“Xưởng Đào Ly.” Sổ sách trên bàn có ghi tên phòng làm việc.
Đào Ly, thoát đi. Rất ý nghĩa.
Nguyên Ngưỡng đứng ở trung tâm phòng làm việc, không gian tương đối rộng mở khoảng bốn mươi bình, bên trong không có đồ vật gì nhìn càng thêm rộng rãi.
Anh đoán rằng phòng làm việc này trước kia hẳn là một cửa hàng, bởi vì bên ngoài tất cả tường là thủy tinh, plastic cũ nát trên sàn nhà có rất nhiều có dính dấu vết và quần áo dính dầu mỡ, đây là dấu vết khi đó bàn bị kéo tạo nên, cho nên khả năng rất lớn chỗ này là cửa hàng ăn uống. Điều này giải thích cho mặt tủ kia trước đây hẳn là quầy thu ngân.
Nhưng mà hiện tại trừ bỏ cái tủ bên ngoài, phòng ở được sửa sang thành trên tường bên tay trái có đóng rất nhiều đinh, một góc bày bàn làm việc cùng cái ghế, còn lại những chỗ khác đều là để không.
Chỉ có một bên cái giá này được mở đèn, còn lại cả phòng đều chìm trong bóng tối.
Anh nghe thấy từ từng hầm vọng lên từng tiếng vang, chậm rãi đi đến cái giá nghiêm chỉnh bên kia.
“A.” Anh lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Trên giá bày ra toàn bộ đều là tác phẩm gốm và tác phẩm thủy tinh. Có tượng gốm cao 30 căngtimet, cũng có những vòng tròn thủy tinh loại lớn nhỏ, còn có một số ít tác phẩm loại vật trang sức nhỏ.
Anh đối với buôn bán vật nhỏ không có hứng thú, trực tiếp cầm lên một vật hình cầu bất quy tắc có đường kính khoảng ba mươi căng ti mét.
Một trận nổi da gà chạy qua ngực anh…. Đây là phản ứng mỗi khi Nguyên Ngưỡng khai thác ra một nghệ thuật gia có thiên phú.
Vật hình cầu này là hình quả trứng, do gốm cùng thủy tinh hai chất liệu kết hợp tạo nên. Vật kia có phần tròn là đồ gốm, phần nhọn là nthủy tinh, gốm làm màu gốc, thủy tinh đầu kia có màu lam nông sâu không đều, giống như nước bình thường chuyển động.
Thú vị ở chỗ, hình cầu này có một rãnh thật sâu chui vào lòng bàn tay, là do ở trung tâm do đất thó và thủy tinh giao với nhau tạo thành. Trên tay thủy tinh trong suốt giống như muốn kéo đất thó ra mặt nước, lại giống như bị nó kéo vào đáy biển, cùng nhau ngập đầu.
Tác phẩm này vừa kì lạ vừa thú vị, làm cho ngươi ta ngực trướng lên, lại cảm nhận trong đó là mãnh liệt đánh sâu vào sinh mệnh, Nguyên Ngưỡng đột nhiên rất muốn quen biết chủ nhân đã tạo ra nó.
Anh đem quả trứng hình cầu trả lại, xem từng vật phẩm ở trên tủ, có rất nhiều tác phẩm làm cho tim anh đập mạnh, mà chúng nó cứ như thế bị chủ nhân tùy ý đặt ở chỗ này, thật sự quá phí của trời.
“A….” Từ dưới đất truyền đến một chuỗi mắng sắc thái rực rỡ.
Xem ra tình hình dưới lầu không được lạc quan lắm.
Nguyên Ngưỡng than nhẹ một tiếng, biết tối nay không phải thời cơ tốt để nói chuyện.
“Phố Hoàn Sơn, số 120, Phương Xuyến Hi, xưởng Đào Ly.” Anh lấy điện thoại di động ra ghi lại tránh bị quên mất.
Ghi chép xong, lại một lần nữa liếc nhìn phòng làm việc vắng vẻ, anh vừa lòng xoay người rời đi.
“Một trăm bảy mươi nguyên.” Người đàn ông kia vẫn dịu dàng lịch sự như cũ, vẫn kiên trì như cũ.
Không chỉ kiên trì, anh ta dùng một tay tiếp tục giữ chặt tay cô, một tay rút ra tờ giấy từ trong túi quần của mình, giũ tung tờ giấy, bắt đầu máy móc đọc lên: “Ngày mười bảy tháng tư, 170 nguyên, ngày mười tám nợ 170 nguyên. Năm ngày tiếp theo đều nợ 170 nguyên, bắt đầu từ ngày mười chín nợ 160 nguyên trong mười ngày. Tháng năm cửa hàng chúng tôi kỉ niệm một năm thành lập nên giảm giá là 100 nguyên…..Mấy tháng này đem tiền nợ cộng lại, cô Phương, cô tổng cộng nợ chúng tôi là 9700 nguyên, bây giờ cô nên thanh toán giúp chúng tôi đã.”
Đôi mắt chứa đầy tức giận kia hơi nhíu lại, Nguyên Ngưỡng cũng không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị.
Đa số người nợ tiền bị đòi nợ nếu không phải xấu hổ thì là chột dạ, nhưng cô chỉ có cô là mang dáng vẻ kiêu căng không giống vậy.
Ngay từ đầu lúc anh chủ động đề nghị giúp cửa hàng của em họ đòi nợ khó đòi, còn cho là đó là một ý kiến hay, nhưng không lâu sau anh liền đổi ý.
Anh làm gì có thời gian?
Trên thực tế, thời gian đi đòi nợ này mà anh dùng để kiếm tiền thì với tài hoa của anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhiều so với khoản nợ này.
Tất cả đều là anh đầu tư đáng ghét, mà ngay từ đầu anh đã là không tình nguyện.
Nhưng bất luận thế nào, anh đầu tư, vì thế cửa hàng này đều là trách nghiệm của anh. Mà, bản thân là một người làm ăn thành công, Nguyên Ngưỡng rất khó chấp nhận làm ăn không có lãi.
Anh sớm biết rằng không thể tin tưởng Nguyên Dã, em họ thẳng thắn không được lĩnh hội nhiều bằng anh là một nghệ thuật gia.
Tiền không quan trọng, sáng tác quan trọng hơn… tốt nhất tiền thực sự không quan trọng!
Nguyên Ngưỡng hoàn toàn không ngờ rằng trong tiệm không có kế toán, anh nhìn một cái vào đống sổ sách lộn xộn lung tung, lập tức liền phát hiện ra vấn đề ở chỗ….. “Cửa hàng Điền Dã” chẳng những cho khách nợ tiền, hơn nữa lại chưa từng đi đòi. Kết quả chính là, việc làm ăn của họ phát triển không ngừng, nhưng doanh thu của họ có vào mà không đủ chi ra.
“Em phải đem nợ thu hồi lại, bằng không cửa hàng sẽ không thể có tiền vốn thu vào bằng tiền chi ra.” Anh kiên nhẫn cùng em họ giải thích.
“Được, anh đi đi.” Đầu bếp cửa hàng Điền Dã kiêm ông chủ đem luôn đống sổ sách ném lên đầu anh, liền cho rằng vấn đề đã được giải quyết.
Nguyên Ngưỡng trừ bỏ thực biết kiếm tiền ở ngoài, cũng rất am hiểu giải quyết vấn đề…Nhân tiện được nghỉ mười ngày, anh quay về, nhàn rỗi nhàm chán quyết định chính mình đi đòi nợ.
Hôm nay là thứ bảy, đây cũng là khoản nợ cuối cùng phải đòi trong hôm nay. Nhận ra hành động nhàm chán của mình, anh quyết định ngày mai giao việc đòi nợ cho nhân viên đi giải quyết.
Nhưng mà trước mắt anh phải đối phó với tiểu hạt tiêu này đã.
Không, phải nói, là một tiểu bạo quân.
Người phụ nữ này bị anh kéo mất đà ngã nhào về phía anh, chóp mũi bọn họ cách nhau không đến năm căng ti mét. Hòa lẫn cùng thân nhiệt là mùi mồ hôi nhẹ nhàng cùng mùi xà bông thoang thoảng chui vào mũi anh, làm anh không tự chủ được hít sâu một hơi.
Anh phát hiện, rất dễ chịu.
Không phải mùi nước hoa trên cơ thể mà là mùi thơm phái nữ tỏa ra sau lao động, là một mùi thơm thiên nhiên.
Anh thậm chí tốn một chút thời gian để thưởng thức khuân mặt gần trong gang tất đó.
Đầu tiên là mái tóc rối tung, xõa xuống che mất hơn nửa khuân mặt, khiến cho anh nhìn mãi mới thấy đôi mắt.
Anh giật mình.
Đó là đôi mắt tràn đầy định lực, ánh mắt mê người, ánh sáng bắn ra bốn phía, sức sống mãnh liệt, trắng đen rõ ràng, chỉ là trong mắt ánh lên sự mạnh mẽ, rất khó làm người ta liên tưởng đến chủ nhân của nó là một cô gái nhỏ nhắn.
Giờ phút này, ánh mắt kia bị che phủ bởi nồng đậm tức giận, bắn ra dao cùng ánh lửa đem thiêu đốt anh.
“Anh có nghe thấy tiếng rầm rầm hay không?” Tiểu hạt tiêu nổi giận đến giơ chân. “Nói cho anh biết, đó là âm thanh từ bếp lò của tôi truyền tới. Nếu anh hại tác phẩm của tôi cháy hỏng vì tốn thời gian ở đây, tôi sẽ giết cả nhà anh!”
Gào thét xong, một đồ vật bị nhét vào trong tay anh, tiểu bạo quân nhảy dựng lên, bịch bịch bịch bịch bịch, rất nhanh đã biến mất ở cầu thang lầu dưới.
“…..” Nguyên Ngưỡng nhìn vật trên tay.
Anh đưa lên mặt.
“A.” Vật nhỏ thú vị.
Anh nhìn thoáng qua mọi nơi, bên chân tường có cái tủ cũ nát đầy bụi, vì thế anh lại đem mắt rời khỏi cái tủ cũ, cẩn thận đánh giá một chút phòng làm việc này.
“Xưởng Đào Ly.” Sổ sách trên bàn có ghi tên phòng làm việc.
Đào Ly, thoát đi. Rất ý nghĩa.
Nguyên Ngưỡng đứng ở trung tâm phòng làm việc, không gian tương đối rộng mở khoảng bốn mươi bình, bên trong không có đồ vật gì nhìn càng thêm rộng rãi.
Anh đoán rằng phòng làm việc này trước kia hẳn là một cửa hàng, bởi vì bên ngoài tất cả tường là thủy tinh, plastic cũ nát trên sàn nhà có rất nhiều có dính dấu vết và quần áo dính dầu mỡ, đây là dấu vết khi đó bàn bị kéo tạo nên, cho nên khả năng rất lớn chỗ này là cửa hàng ăn uống. Điều này giải thích cho mặt tủ kia trước đây hẳn là quầy thu ngân.
Nhưng mà hiện tại trừ bỏ cái tủ bên ngoài, phòng ở được sửa sang thành trên tường bên tay trái có đóng rất nhiều đinh, một góc bày bàn làm việc cùng cái ghế, còn lại những chỗ khác đều là để không.
Chỉ có một bên cái giá này được mở đèn, còn lại cả phòng đều chìm trong bóng tối.
Anh nghe thấy từ từng hầm vọng lên từng tiếng vang, chậm rãi đi đến cái giá nghiêm chỉnh bên kia.
“A.” Anh lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Trên giá bày ra toàn bộ đều là tác phẩm gốm và tác phẩm thủy tinh. Có tượng gốm cao 30 căngtimet, cũng có những vòng tròn thủy tinh loại lớn nhỏ, còn có một số ít tác phẩm loại vật trang sức nhỏ.
Anh đối với buôn bán vật nhỏ không có hứng thú, trực tiếp cầm lên một vật hình cầu bất quy tắc có đường kính khoảng ba mươi căng ti mét.
Một trận nổi da gà chạy qua ngực anh…. Đây là phản ứng mỗi khi Nguyên Ngưỡng khai thác ra một nghệ thuật gia có thiên phú.
Vật hình cầu này là hình quả trứng, do gốm cùng thủy tinh hai chất liệu kết hợp tạo nên. Vật kia có phần tròn là đồ gốm, phần nhọn là nthủy tinh, gốm làm màu gốc, thủy tinh đầu kia có màu lam nông sâu không đều, giống như nước bình thường chuyển động.
Thú vị ở chỗ, hình cầu này có một rãnh thật sâu chui vào lòng bàn tay, là do ở trung tâm do đất thó và thủy tinh giao với nhau tạo thành. Trên tay thủy tinh trong suốt giống như muốn kéo đất thó ra mặt nước, lại giống như bị nó kéo vào đáy biển, cùng nhau ngập đầu.
Tác phẩm này vừa kì lạ vừa thú vị, làm cho ngươi ta ngực trướng lên, lại cảm nhận trong đó là mãnh liệt đánh sâu vào sinh mệnh, Nguyên Ngưỡng đột nhiên rất muốn quen biết chủ nhân đã tạo ra nó.
Anh đem quả trứng hình cầu trả lại, xem từng vật phẩm ở trên tủ, có rất nhiều tác phẩm làm cho tim anh đập mạnh, mà chúng nó cứ như thế bị chủ nhân tùy ý đặt ở chỗ này, thật sự quá phí của trời.
“A….” Từ dưới đất truyền đến một chuỗi mắng sắc thái rực rỡ.
Xem ra tình hình dưới lầu không được lạc quan lắm.
Nguyên Ngưỡng than nhẹ một tiếng, biết tối nay không phải thời cơ tốt để nói chuyện.
“Phố Hoàn Sơn, số 120, Phương Xuyến Hi, xưởng Đào Ly.” Anh lấy điện thoại di động ra ghi lại tránh bị quên mất.
Ghi chép xong, lại một lần nữa liếc nhìn phòng làm việc vắng vẻ, anh vừa lòng xoay người rời đi.