“Xuyến Xuyến.”
Nguyên Ngưỡng hơi lay tỉnh người phụ nữ đang ngủ say trên giường.
Anh vô cùng rõ ràng, hành động của anh là đang mạo hiểm tính mạng.
“Ục ục…Ừ.” Người phụ nữ trên giường thô bạo đem tay của anh gạt ra.
Anh ngồi ở mép giường, nhìn hột đào khảm trên gỗ bản, cẩn thận suy tính xem có nên tiếp tục tiến hành hành động vừa rồi hay không.
Cuối cùng anh quyết định, sự an nguy của tính mạng mình tương đối quan trọng hơn, đánh thức bà xã đồng thời là thủ hạ nghệ thuật gia thủy tinh và đồ gốm mà anh đắc ý nhất không phải là một cử chỉ sáng suốt___ chủ yếu nhất là, lần này công việc của Xuyến Hi quá vất vả.
Cô tự giam mình trong phòng làm việc khoảng bốn ngày mới đi ra ngoài, anh tin tưởng trong chín mươi sáu giờ qua cô ngủ không đến một phần tư thời gian, bây giờ anh không nỡ gọi cô dậy được.
Trờ lại phòng làm việc, anh ngồi trước máy tính gửi lại cho đối phương một bức email:
“To: Công ty Marvin
Chủ đề: Gửi lời mời tới cô Phương Xuyến Hi
Nội dung:
Cô Trịnh thân ái:
Cảm ơn công ty đã yêu mến cùng ủng hộ cô Phương Xuyến Hi của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’.
Tiếc rằng gần đây công việc của cô Phương rất bộn rộn, chỉ sợ không có cách nào trong thời gian ngắn hạn có thể nhận đơn đặt hàng đắt giá của công ty, thân là người đại diện của cô ấy, bản thân tôi cũng có rất nhiều tiếc nuối, cũng hi vọng trong tương lai có cơ hội phục vụ quý công ty.
Nguyên Ngưỡng.”
Sau khi gửi thư đi, anh tắt máy tính đi, cho rằng chuyện này đã được giải quyết tốt đẹp.
“Xuyến Xuyến, Xuyến Xuyến.”
Mười giờ sau, Nguyên Ngưỡng lần nữa mạo hiểm tính mạng, đi gọi bà xã đã ăn no, uống no lại quay trở lại giường ngủ đông.
Mang bầu sáu tháng khiến cho thân thể nhỏ nhắn của cô nhìn giống như một quả bóng tròn.
Mẹ còn chưa có tỉnh, đứa nhỏ trong bụng cô đã tỉnh trước. Con gái của anh chào hỏi cùng anh trước khi rời giường.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên cái bụng tròn kia.
“Thật xin lỗi, làm ồn đến con, ba có chuyện nói với mẹ một chút, lập tức là xong rồi.”
Đứa nhỏ trong bụng cô cuối cùng cũng yên tĩnh xuống.
Hiện tại đây chính là nguồn gốc vấn đề Nguyên Ngưỡng lại đau lòng vì bà xã.
Sau khi mang thai, tính tình khó chịu khi rời giường của Xuyên Hi giống như bội số tăng lên, muốn an toàn gọi cô dậy chỉ có một biện pháp____
Ngửi.
Ngửi, ngửi.
Người phụ nữ đang trong giấc ngủ sâu bắt đầu bị hương thơm gọi tỉnh. Lông mày của cô nhíu chặt lại một chỗ, hình như muốn cố hết sức chống lại trận mùi thơm mạnh mẽ kia, cuối cùng, khứu giác chiến thắng, chu công thua thảm hại.
Phương Xuyến Hi từ trên giường trở người ngồi dậy, dùng sức hít hít cái mũi đói khát tìm đến nơi phát ra hương thơm kia.
Ông xã cô đang đứng ở mép giường, trên tay bê đĩa mì Ý thơm ngào ngạt.
“Cảm ơn, vừa lúc em đang đói bụng.” Cô vui vẻ nhận lấy cái đĩa, gương mặt ửng hồng do vẫn còn buồn ngủ, trong miệng đã nhét vào một miếng mỳ lớn.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận bị sặc.” Nguyên Ngưỡng bị hình ảnh đó dọa sợ.
Thì ra là thực sự có người có thể đang trong trạng thái ngủ sâu đến tỉnh hoàn toàn chỉ mất 0,1 giây.
A, nếu cô đã tỉnh….
Anh ngồi ở mép giường, săc sóc rút ra tờ giấy lau, thay cô lâu đi nước tương dính trên khóe miệng.
“Không có việc gì tự nhiên lấy lòng, thì không phải gian sảo cũng là đạo trích.” Bà xã anh dùng nĩa chỉ vào anh nói: “Nói đi, có chuyện gì mà gọi em dậy.”
Anh dịu dàng cười một tiếng, giọng nói mềm mại như tơ.
“Xuyến Xuyến, mấy ngày trước anh có nhận được một bức thư quan trọng.”
“Thì sao?” Cô nhíu mày, tiếp tục chiến đấu với đĩa mỳ.
“Có một khách hàng…” Nói tới đây anh đột nhiên dừng lại một chút, tìm từ cẩn thận để nói chuyện. “Anh biết, ý tưởng khởi đầu rất quan trọng đối với em, cho nên từ hai năm trước em đã không nhận bất cứ đơn đặt hàng nào, chỉ sáng tác các tác phẩm em muốn. Nhưng vị khách hàng này rất đặc biệt, có thể nói một cách gián tiếp rằng, bởi vì có họ, mới có chúng ta như hôm nay.”
“Người nào lại có lai lịch lớn như vậy?” Cô nghe xong cũng tò mò theo.
“Anh có một người bạn, giang hồ đều gọi cô ấy là “Người họ Lăng”, cô ấy viết bản thảo cho một nhà xuất bản, có tình nghĩa rất sâu với bọn họ. Mà trên phương diện nào đó, ‘người họ Lăng’ thích hợp là công thần của hai chúng ta, tóm lại là A thêm B, B thêm C. Cho nên nhà xuất bản của cô ấy muốn đặt một đơn hàng của em, anh nhận hóa đơn này cũng là hợp với đạo lí giang hồ mà.”
Sau khi nói xong, anh mang theo cõi lòng đầy mong chờ nhìn theo bà xã.
Xoạt! Người này thân là phong độ chỉ có ở nước Anh, cho nên liên tục nói về ‘Người họ Lăng’ và ‘đạo lý giang hồ’. Chỉ vì điểm này, nói gì thì Xuyến Hi cũng muốn nghe thử xem bọn họ nhờ vả cái gì rồi.
“Cuối cùng là bọn họ muốn làm gì?” Cô hỏi.
“Hi vọng em có thể làm một tác phẩm có liên quan đến ‘Tết nguyên tiêu’ để cho bọn họ tham gia triển lãm.” Nguyên Ngưỡng vội vàng trả lời.
Tiết nguyên tiêu?
“Không làm.” Cô đã mấy trăm năm không trải qua tiết nguyên tiêu rồi. Khi ba chữ này ném vào trong đầu thì không có một chút ấn tượng nào cả, vậy nên biết làm tác phẩm quỷ gì được cơ chứ.
Không có linh cảm!
Sau khi Xuyến Hi ăn xong mì, đem cái đĩa ném cho ông xã, quay lại ôm lấy cái chăn bong để ngủ.
Quả nhiên đáp án giống y như anh tưởng tượng.
Nguyên Ngưỡng nghĩ đến email dài đến ba nghìn chữ trong máy tính hôm đó, quyết định thử cố gắng thêm lần nữa.
“Xuyến Xuyến, đây là anh nợ ‘Người họ Lăng’ một khoản ân tình, cô ấy nhường cho nhà sản xuất kia tới đòi. Em có nhớ không, năm đó khi bà Phương có ân với cô giáo của em, thầy giáo em cũng góp một tay vào trả ân mà.”
Người trong chăn hơi mở ra một con mắt.
Người này nói vậy có nghĩa là muốn cô giúp anh trả lại món nợ ân tình này rồi.
Cô ngồi dậy gãi gãi đầu.
“Đầu tiên phải nói rõ ràng, em giúp anh trả món nợ này thì em được lợi gì?”
Tiểu thư à, không tính là thay anh báo ân được không? Cái phần nợ ân tình này em cũng có phần mà… Nhưng mang thai là lớn nhất, nghệ thuật gia là lớn nhất, vì vậy Nguyên Ngưỡng hôn nhẹ lên gương mặt của bà xã, lộ ra nụ cười hấp dẫn nhất của bản thân đối với cô.
“Để cho em hưởng thụ thân thể tốt đẹp của anh.”
“Hắc. Xin dung một em chưa bao giờ mang ra làm điều kiện để đổi.”
Nguyên Ngưỡng hơi híp mắt, tiến sát lại tai cô, bắt đầu nêu cho cô chi tiết các cách hưởng thụ thân thể tốt đẹp của anh.
Trên trán Xuyến Hi đổ mồ hôi, miệng cô phát khô, từng trận kích thích tăng vọt được con gái cô lăn lộn trong bụng cô.
“Không được ở trước mặt đứa trẻ nói ra nhưng lời nói xấu hổ này.” Cô nghiêm chỉnh trách mắng anh.
Nguyên Ngưỡng vô tội nhíu mày.
“…. Nếu như có thể dùng thử lời nói để đáp ứng em.”
Vì vậy anh tốn một buổi chiều để cho bà xã của anh đồng ý dùng thử thật tốt đề nghị của anh.
Tiết nguyên tiêu.
Tiết nguyên tiêu…
Tiết nguyên tiêu dùng để làm gì?
Xuyến Hi ở lại Luân Đôn lâu như vậy, đã sớm đem hết chi tiết trong những ngày lễ ở phương Đông quên sạch… Cho dù là trước kia ở tại Đài Loan thì cô cũng không nhớ được bao nhiêu.
Nhưng mà bắt người tay ngắn, ‘Hàng’ cô cũng đã thử qua rồi, có muốn bỏ cuộc cũng không thể bỏ cuộc nữa, vào thời điểm này mà đổi ý giống như không được tốt cho lắm.
Vì vậy cô ngồi trong phòng làm việc, cố gắng đem ngững chi tiết về tiết nguyên tiêu trong đầu cố gắng lôi ra.
Ừ….. Hình như có đèn lồng?
Ừ….. Nói đến đèn lông nhất định là buổi tối.
Ừ….. Tại sao lại đốt đèn lồng vào buổi tối? Muốn tìm đồ vật hay sao?
Ừ…
“A a a a! Nghĩ ra rồi.” Cô đã nhớ ra tiết nguyên tiêu là làm gì rồi.
Một khi nhớ tới, linh cảm giống như cơn sóng lớn tràn đến, Phương Xuyến Hi nhảy dựng lên, vui vẻ bắt đầu công việc.
Năm ngày sau, cô đem sản phẩm đóng gói xong, đem giao lại cho ông xã của cô.
“Anh gửi trở về Đài Loan đi. Gửi cái công ty Tê Ngưu….”
“Hòa mã.” Ông xã của cô sửa lại.
“Sao cũng được.” Xuyến Hi phất tay một cái, ngồi xuống xem tạp chí nghệ thuật của cô.
Nguyên Ngưỡng nhìn sản phẩm đã được đóng gói xong có chút không yên lòng.
“Anh có thể mở ra xem một chút không?” Anh quay đầu lại hỏi.
“Thế nào? Anh không tin tưởng em hay sao?” Xuyến Hi hơi híp mắt lại.
“Tin tưởng.”
Bị đe dọa bởi thế lực ác, ông chủ ‘Nguyên hành lang nghệ thuât’ đáng thương chỉ có thể ôm theo tâm tình thấp thỏm, đem sản phẩm kia gửi đến Đài Loan.
Đài Loan. Đài Bắc.
Tổng công ty Marvin.
Cô Chiêm, cô Viên, cô Trịnh cùng tất cả cổ đông trong công ty___
Người ta chính là công ty xuất bản văn hóa___ nhìn về vật phẩm trên bàn, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc.
Cuối cùng, cô Chiêm nhìn xung quanh thật lâu, chỉ vào vật trên bàn được chế tạo từ đất thó mà thành một sản phẩm tinh sảo, hỏi cô Trịnh bên cạnh.
“Đó là cái gì vậy?”
Cô Trịnh cũng nghiên cứu thật lâu, cuối cùng cho ra một đáp án.
“Giống như là, bánh trưng?”
Mặc dù là một cái bánh trưng rất tinh xảo xinh đẹp, nhưng mà, bánh chưng chính là bánh chưng mà thôi.
Cái này có quan hệ gì với tiết nguyên tiêu?
Vì vậy đám người lại lấy ra một phong thư ở trong chiếc hộp.
“Xin chào nhà xuất bản Hòa Mã.
Tôi là Phương Xuyến Hi, cám ơn mọi người đã ủng hộ tôi, kèm bên trên là quà tặng tôi đặc biệt chế tạo tặng mọi người trong tiết nguyên tiêu.
Đối với tiết nguyên tiêu tôi có tình cảm rất sâu đậm, khi còn bé luôn cùng anh trai đi đốt đèn lồng, để lửa khói. Tôi còn nhớ những chuyện xưa về tiết nguyên tiêu mà mọi người nói cho tôi nghe.
Chính là, có một nhà thơ yêu nước, bởi vì buồn rầu lo lắng nghi ngờ, cuối cùng rất đau đớn đi nhảy sông. Lúc ấy mọi người đều cố hết sức vớt anh ta lên, nhưng cũng không vớt được, mãi cho đến khi trời tối rồi vẫn còn treo đèn lồng để tìm, những vẫn là không tìm thấy.
Cuối cùng mọi người không còn cách nào khác là bỏ qua, nhưng mà lại sợ có cá đến ăn thi thể của ông ấy, cho nên liền làm bánh chưng để vứt xuống nước cho cá ăn, cá sẽ ăn bánh chưng mà không ăn ông ta. Lại vì để cho linh hồn của ông ấy có thể lên Thiên đường, ngày này họ sẽ đốt đèn, gọi là đèn lồng.
Đây là một câu chuyện xưa tốt đẹp, cho nên tôi liền lấy nó làm dẫn, làm chiếc bánh chưng này, hi vọng mọi người sẽ thích.
Phương Xuyến Hi.”
Chị em trong công ty Hòa Mã trầm mặc lúc lâu.
“Điển cố về tiết nguyên tiêu là như vậy sao?” Khóe miệng cô Chiêm giống như đang bị co quắp.
“Hình như không phải….” Gân xanh trên trán cô Viên nổi hết lên.
Cô Trịnh đã sùi bọt mép.
Xin hỏi mọi người, trong chủ đề tiết nguyên tiêu, nên cầm một cái bánh chưng đến hay sao?
Nguyên Ngưỡng hơi lay tỉnh người phụ nữ đang ngủ say trên giường.
Anh vô cùng rõ ràng, hành động của anh là đang mạo hiểm tính mạng.
“Ục ục…Ừ.” Người phụ nữ trên giường thô bạo đem tay của anh gạt ra.
Anh ngồi ở mép giường, nhìn hột đào khảm trên gỗ bản, cẩn thận suy tính xem có nên tiếp tục tiến hành hành động vừa rồi hay không.
Cuối cùng anh quyết định, sự an nguy của tính mạng mình tương đối quan trọng hơn, đánh thức bà xã đồng thời là thủ hạ nghệ thuật gia thủy tinh và đồ gốm mà anh đắc ý nhất không phải là một cử chỉ sáng suốt___ chủ yếu nhất là, lần này công việc của Xuyến Hi quá vất vả.
Cô tự giam mình trong phòng làm việc khoảng bốn ngày mới đi ra ngoài, anh tin tưởng trong chín mươi sáu giờ qua cô ngủ không đến một phần tư thời gian, bây giờ anh không nỡ gọi cô dậy được.
Trờ lại phòng làm việc, anh ngồi trước máy tính gửi lại cho đối phương một bức email:
“To: Công ty Marvin
Chủ đề: Gửi lời mời tới cô Phương Xuyến Hi
Nội dung:
Cô Trịnh thân ái:
Cảm ơn công ty đã yêu mến cùng ủng hộ cô Phương Xuyến Hi của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’.
Tiếc rằng gần đây công việc của cô Phương rất bộn rộn, chỉ sợ không có cách nào trong thời gian ngắn hạn có thể nhận đơn đặt hàng đắt giá của công ty, thân là người đại diện của cô ấy, bản thân tôi cũng có rất nhiều tiếc nuối, cũng hi vọng trong tương lai có cơ hội phục vụ quý công ty.
Nguyên Ngưỡng.”
Sau khi gửi thư đi, anh tắt máy tính đi, cho rằng chuyện này đã được giải quyết tốt đẹp.
“Xuyến Xuyến, Xuyến Xuyến.”
Mười giờ sau, Nguyên Ngưỡng lần nữa mạo hiểm tính mạng, đi gọi bà xã đã ăn no, uống no lại quay trở lại giường ngủ đông.
Mang bầu sáu tháng khiến cho thân thể nhỏ nhắn của cô nhìn giống như một quả bóng tròn.
Mẹ còn chưa có tỉnh, đứa nhỏ trong bụng cô đã tỉnh trước. Con gái của anh chào hỏi cùng anh trước khi rời giường.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên cái bụng tròn kia.
“Thật xin lỗi, làm ồn đến con, ba có chuyện nói với mẹ một chút, lập tức là xong rồi.”
Đứa nhỏ trong bụng cô cuối cùng cũng yên tĩnh xuống.
Hiện tại đây chính là nguồn gốc vấn đề Nguyên Ngưỡng lại đau lòng vì bà xã.
Sau khi mang thai, tính tình khó chịu khi rời giường của Xuyên Hi giống như bội số tăng lên, muốn an toàn gọi cô dậy chỉ có một biện pháp____
Ngửi.
Ngửi, ngửi.
Người phụ nữ đang trong giấc ngủ sâu bắt đầu bị hương thơm gọi tỉnh. Lông mày của cô nhíu chặt lại một chỗ, hình như muốn cố hết sức chống lại trận mùi thơm mạnh mẽ kia, cuối cùng, khứu giác chiến thắng, chu công thua thảm hại.
Phương Xuyến Hi từ trên giường trở người ngồi dậy, dùng sức hít hít cái mũi đói khát tìm đến nơi phát ra hương thơm kia.
Ông xã cô đang đứng ở mép giường, trên tay bê đĩa mì Ý thơm ngào ngạt.
“Cảm ơn, vừa lúc em đang đói bụng.” Cô vui vẻ nhận lấy cái đĩa, gương mặt ửng hồng do vẫn còn buồn ngủ, trong miệng đã nhét vào một miếng mỳ lớn.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận bị sặc.” Nguyên Ngưỡng bị hình ảnh đó dọa sợ.
Thì ra là thực sự có người có thể đang trong trạng thái ngủ sâu đến tỉnh hoàn toàn chỉ mất 0,1 giây.
A, nếu cô đã tỉnh….
Anh ngồi ở mép giường, săc sóc rút ra tờ giấy lau, thay cô lâu đi nước tương dính trên khóe miệng.
“Không có việc gì tự nhiên lấy lòng, thì không phải gian sảo cũng là đạo trích.” Bà xã anh dùng nĩa chỉ vào anh nói: “Nói đi, có chuyện gì mà gọi em dậy.”
Anh dịu dàng cười một tiếng, giọng nói mềm mại như tơ.
“Xuyến Xuyến, mấy ngày trước anh có nhận được một bức thư quan trọng.”
“Thì sao?” Cô nhíu mày, tiếp tục chiến đấu với đĩa mỳ.
“Có một khách hàng…” Nói tới đây anh đột nhiên dừng lại một chút, tìm từ cẩn thận để nói chuyện. “Anh biết, ý tưởng khởi đầu rất quan trọng đối với em, cho nên từ hai năm trước em đã không nhận bất cứ đơn đặt hàng nào, chỉ sáng tác các tác phẩm em muốn. Nhưng vị khách hàng này rất đặc biệt, có thể nói một cách gián tiếp rằng, bởi vì có họ, mới có chúng ta như hôm nay.”
“Người nào lại có lai lịch lớn như vậy?” Cô nghe xong cũng tò mò theo.
“Anh có một người bạn, giang hồ đều gọi cô ấy là “Người họ Lăng”, cô ấy viết bản thảo cho một nhà xuất bản, có tình nghĩa rất sâu với bọn họ. Mà trên phương diện nào đó, ‘người họ Lăng’ thích hợp là công thần của hai chúng ta, tóm lại là A thêm B, B thêm C. Cho nên nhà xuất bản của cô ấy muốn đặt một đơn hàng của em, anh nhận hóa đơn này cũng là hợp với đạo lí giang hồ mà.”
Sau khi nói xong, anh mang theo cõi lòng đầy mong chờ nhìn theo bà xã.
Xoạt! Người này thân là phong độ chỉ có ở nước Anh, cho nên liên tục nói về ‘Người họ Lăng’ và ‘đạo lý giang hồ’. Chỉ vì điểm này, nói gì thì Xuyến Hi cũng muốn nghe thử xem bọn họ nhờ vả cái gì rồi.
“Cuối cùng là bọn họ muốn làm gì?” Cô hỏi.
“Hi vọng em có thể làm một tác phẩm có liên quan đến ‘Tết nguyên tiêu’ để cho bọn họ tham gia triển lãm.” Nguyên Ngưỡng vội vàng trả lời.
Tiết nguyên tiêu?
“Không làm.” Cô đã mấy trăm năm không trải qua tiết nguyên tiêu rồi. Khi ba chữ này ném vào trong đầu thì không có một chút ấn tượng nào cả, vậy nên biết làm tác phẩm quỷ gì được cơ chứ.
Không có linh cảm!
Sau khi Xuyến Hi ăn xong mì, đem cái đĩa ném cho ông xã, quay lại ôm lấy cái chăn bong để ngủ.
Quả nhiên đáp án giống y như anh tưởng tượng.
Nguyên Ngưỡng nghĩ đến email dài đến ba nghìn chữ trong máy tính hôm đó, quyết định thử cố gắng thêm lần nữa.
“Xuyến Xuyến, đây là anh nợ ‘Người họ Lăng’ một khoản ân tình, cô ấy nhường cho nhà sản xuất kia tới đòi. Em có nhớ không, năm đó khi bà Phương có ân với cô giáo của em, thầy giáo em cũng góp một tay vào trả ân mà.”
Người trong chăn hơi mở ra một con mắt.
Người này nói vậy có nghĩa là muốn cô giúp anh trả lại món nợ ân tình này rồi.
Cô ngồi dậy gãi gãi đầu.
“Đầu tiên phải nói rõ ràng, em giúp anh trả món nợ này thì em được lợi gì?”
Tiểu thư à, không tính là thay anh báo ân được không? Cái phần nợ ân tình này em cũng có phần mà… Nhưng mang thai là lớn nhất, nghệ thuật gia là lớn nhất, vì vậy Nguyên Ngưỡng hôn nhẹ lên gương mặt của bà xã, lộ ra nụ cười hấp dẫn nhất của bản thân đối với cô.
“Để cho em hưởng thụ thân thể tốt đẹp của anh.”
“Hắc. Xin dung một em chưa bao giờ mang ra làm điều kiện để đổi.”
Nguyên Ngưỡng hơi híp mắt, tiến sát lại tai cô, bắt đầu nêu cho cô chi tiết các cách hưởng thụ thân thể tốt đẹp của anh.
Trên trán Xuyến Hi đổ mồ hôi, miệng cô phát khô, từng trận kích thích tăng vọt được con gái cô lăn lộn trong bụng cô.
“Không được ở trước mặt đứa trẻ nói ra nhưng lời nói xấu hổ này.” Cô nghiêm chỉnh trách mắng anh.
Nguyên Ngưỡng vô tội nhíu mày.
“…. Nếu như có thể dùng thử lời nói để đáp ứng em.”
Vì vậy anh tốn một buổi chiều để cho bà xã của anh đồng ý dùng thử thật tốt đề nghị của anh.
Tiết nguyên tiêu.
Tiết nguyên tiêu…
Tiết nguyên tiêu dùng để làm gì?
Xuyến Hi ở lại Luân Đôn lâu như vậy, đã sớm đem hết chi tiết trong những ngày lễ ở phương Đông quên sạch… Cho dù là trước kia ở tại Đài Loan thì cô cũng không nhớ được bao nhiêu.
Nhưng mà bắt người tay ngắn, ‘Hàng’ cô cũng đã thử qua rồi, có muốn bỏ cuộc cũng không thể bỏ cuộc nữa, vào thời điểm này mà đổi ý giống như không được tốt cho lắm.
Vì vậy cô ngồi trong phòng làm việc, cố gắng đem ngững chi tiết về tiết nguyên tiêu trong đầu cố gắng lôi ra.
Ừ….. Hình như có đèn lồng?
Ừ….. Nói đến đèn lông nhất định là buổi tối.
Ừ….. Tại sao lại đốt đèn lồng vào buổi tối? Muốn tìm đồ vật hay sao?
Ừ…
“A a a a! Nghĩ ra rồi.” Cô đã nhớ ra tiết nguyên tiêu là làm gì rồi.
Một khi nhớ tới, linh cảm giống như cơn sóng lớn tràn đến, Phương Xuyến Hi nhảy dựng lên, vui vẻ bắt đầu công việc.
Năm ngày sau, cô đem sản phẩm đóng gói xong, đem giao lại cho ông xã của cô.
“Anh gửi trở về Đài Loan đi. Gửi cái công ty Tê Ngưu….”
“Hòa mã.” Ông xã của cô sửa lại.
“Sao cũng được.” Xuyến Hi phất tay một cái, ngồi xuống xem tạp chí nghệ thuật của cô.
Nguyên Ngưỡng nhìn sản phẩm đã được đóng gói xong có chút không yên lòng.
“Anh có thể mở ra xem một chút không?” Anh quay đầu lại hỏi.
“Thế nào? Anh không tin tưởng em hay sao?” Xuyến Hi hơi híp mắt lại.
“Tin tưởng.”
Bị đe dọa bởi thế lực ác, ông chủ ‘Nguyên hành lang nghệ thuât’ đáng thương chỉ có thể ôm theo tâm tình thấp thỏm, đem sản phẩm kia gửi đến Đài Loan.
Đài Loan. Đài Bắc.
Tổng công ty Marvin.
Cô Chiêm, cô Viên, cô Trịnh cùng tất cả cổ đông trong công ty___
Người ta chính là công ty xuất bản văn hóa___ nhìn về vật phẩm trên bàn, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc.
Cuối cùng, cô Chiêm nhìn xung quanh thật lâu, chỉ vào vật trên bàn được chế tạo từ đất thó mà thành một sản phẩm tinh sảo, hỏi cô Trịnh bên cạnh.
“Đó là cái gì vậy?”
Cô Trịnh cũng nghiên cứu thật lâu, cuối cùng cho ra một đáp án.
“Giống như là, bánh trưng?”
Mặc dù là một cái bánh trưng rất tinh xảo xinh đẹp, nhưng mà, bánh chưng chính là bánh chưng mà thôi.
Cái này có quan hệ gì với tiết nguyên tiêu?
Vì vậy đám người lại lấy ra một phong thư ở trong chiếc hộp.
“Xin chào nhà xuất bản Hòa Mã.
Tôi là Phương Xuyến Hi, cám ơn mọi người đã ủng hộ tôi, kèm bên trên là quà tặng tôi đặc biệt chế tạo tặng mọi người trong tiết nguyên tiêu.
Đối với tiết nguyên tiêu tôi có tình cảm rất sâu đậm, khi còn bé luôn cùng anh trai đi đốt đèn lồng, để lửa khói. Tôi còn nhớ những chuyện xưa về tiết nguyên tiêu mà mọi người nói cho tôi nghe.
Chính là, có một nhà thơ yêu nước, bởi vì buồn rầu lo lắng nghi ngờ, cuối cùng rất đau đớn đi nhảy sông. Lúc ấy mọi người đều cố hết sức vớt anh ta lên, nhưng cũng không vớt được, mãi cho đến khi trời tối rồi vẫn còn treo đèn lồng để tìm, những vẫn là không tìm thấy.
Cuối cùng mọi người không còn cách nào khác là bỏ qua, nhưng mà lại sợ có cá đến ăn thi thể của ông ấy, cho nên liền làm bánh chưng để vứt xuống nước cho cá ăn, cá sẽ ăn bánh chưng mà không ăn ông ta. Lại vì để cho linh hồn của ông ấy có thể lên Thiên đường, ngày này họ sẽ đốt đèn, gọi là đèn lồng.
Đây là một câu chuyện xưa tốt đẹp, cho nên tôi liền lấy nó làm dẫn, làm chiếc bánh chưng này, hi vọng mọi người sẽ thích.
Phương Xuyến Hi.”
Chị em trong công ty Hòa Mã trầm mặc lúc lâu.
“Điển cố về tiết nguyên tiêu là như vậy sao?” Khóe miệng cô Chiêm giống như đang bị co quắp.
“Hình như không phải….” Gân xanh trên trán cô Viên nổi hết lên.
Cô Trịnh đã sùi bọt mép.
Xin hỏi mọi người, trong chủ đề tiết nguyên tiêu, nên cầm một cái bánh chưng đến hay sao?