Trên hành lang tầng hai của tòa nhà ở giữa, hắn và nó một cao một thấp, một trước một sau đi lên tầng ba. Thỉnh thoảng hắn dừng lại đợi nó, nhưng chỉ được một lúc thì nó lại tụt ra phía sau. Hắn bực, chẳng thèm đợi nữa, cứ một mạch đi thẳng. Lớp của nó ở tầng trên cùng, lớp chọn 11A1. Trên đường đi, nó có thể nhìn rõ: tầng thứ nhất là của năm lớp 11C1 đến 11C5; nhà vệ sinh ở đằng sau và cuối dãy là phòng giám thị. Tầng thứ hai là của năm lớp 11B1 đến 11B5; phòng thiết bị ở cuối dãy và sát phòng y tế. Cuối cùng, tầng thứ ba, bao gồm năm lớp từ 11A1 đến 11A5; phòng giáo viên và phòng kế toán. Lớp nó là phòng học đầu tiên ở bên trái. Kể từ khi cùng hắn đi lên đến tầng ba, nó đã phải nhận không ít ánh nhìn soi mói, đánh giá, chán ghét, …..và phải chịu cả những tiếng la ó thất thanh khi “fan hâm mộ” nhìn thấy “Hoàng tử”. Cứ đi ngang lớp nào là lớp ấy xốn xang cả lên (!) Tất nhiên, 11A2 và 11A3 cũng không ngoại lệ, duy chỉ có hai người duy nhất là chán nản chống cằm nhìn hắn và nó. Đó là Gia Khang và Khả My. Cảnh nhốn nháo vì hắn thế này, hai người họ đã “được” chứng kiến không biết bao nhiêu lần rồi..!
“-AAAA….!!! Vũ Đình cậu ấy kìa…!!!
-Woaaa…..Đẹp trai quá đi….!
-Người gì đâu mà đẹp trai quá chừng…!!!
-Đẹp chết mất thôi…!!!
-Ấy! Con nhỏ nào đi sau cậu ấy kìa!!
-Đâu? Đâu?
-A….! Đúng rồi! Con nhỏ nào mà có phước quá vậy! Lại còn được cậu ấy xách cặp cho nữa!!!
-Ôi! Con bé đáng ghét! Thật là ganh tị quá đi!!!
………………
……………………..”
-“Có cần phải lố như thế không?! Cứ làm như là sao Hàn không bằng! Hứm!” – Nó bĩu môi nhìn chằm chằm tấm lưng hắn.
Xoạch…
Hắn mở cửa lớp 11A1. Tiếng nhốn nháo lại vang lên một lần nữa. Hắn cũng thờ ơ, chẳng thèm để ý đến họ, chỉ quay lại ngoắc tay bảo nó tới gần rồi nói
-Vào đi..!
-À….
-Cặp này…!
Nó đưa tay định cầm lấy nhưng hắn lại đột nhiên giật lại
-Sao lại…?!
-Mà thôi…! Từ từ!
Nó ngơ ngác nhìn hắn. Vừa lúc đó, giáo viên chủ nhiệm 11A1 cũng vừa tới, nó liền cúi đầu chào cô, còn hắn thì lạnh tanh mà nói
-Cô mau vào xếp chỗ cho cậu ấy đi! Tay cậu ấy như thế nên em phải xách cặp giúp, em còn phải về lớp! – Hắn nói mà giọng cứ như ra lệnh
-Ừ, cô biết rồi! – Cô trả lời rồi nhanh chân bước vào lớp. Cả lớp nhanh chóng đứng lên, đồng thanh chào
-CHÚNG EM CHÀO CÔ Ạ!!!
-Chào các em. Các em ngồi xuống đi!
-VÂNGGG…!!!
-Ổn định rồi chứ?! Các em nghe đây: một bạn học sinh mới sẽ vào lớp chúng ta, vì bị tai nạn nên hôm nay bạn ấy mới có thể nhận lớp được! Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé?!
-VÂNGGG…!! – Cả lớp đồng thanh. Cô quay ra cửa, nói
-Vào đi em, học sinh mới!
Vũ Đình đưa cặp cho hắn rồi hất cằm ý bảo nó vào đi. Nó cầm lấy cặp, nhưng lại ngập ngừng không muốn vào. Thấy vậy, hắn nói
-Sao thế?
-……..
-Tôi…..
-…………..
-Không sao đâu! Sẽ ổn cả thôi mà….! – Hắn vỗ vai nó an ủi. Nghe được lời động viên, nó như được tiếp thêm dũng khí. Hít một hơi thật sâu, nó mạnh dạn bước vào, quay mặt xuống lớp
-ỒỒỒ……!!! – Cả lớp “ồ” lên, tiếng ồ đó rất thành công khiến nó nhanh chóng lại căng thẳng
-Em giới thiệu về mình đi! – Cô nói. Nó lại đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn. Hắn chỉ gật đầu rồi cười nhẹ trấn an. Nó lại một lần nữa, mạnh dạn mà nói
-Chào….các bạn…! Tớ là Hoàng Ngọc Bảo Di…! Rất mong các bạn giúp đỡ!
Cả lớp nhìn nhau mỉm cười bí hiểm rồi bất giác nói to
-BẢO DI!!! CHÀO MỪNG CẬU ĐẾN VỚI BIỆT ĐỘI 11A1!!!!
*giật mình*
-À….rất…..rất hân hạnh…!
-Châm ngôn của chúng ta là gì ấy nhỉ các em, nói cho cậu ấy biết nào…!
-MỘT NGƯỜI VÌ MỌI NGƯỜI, MỌI NGƯỜI VÌ MỘT NGƯỜI!!!!
-Và….?
-41 NGƯỜI VÌ MỘT NGƯỜI, MỘT NGƯỜI VÌ 41 NGƯỜI!!!
-Woaaa…! Giỏi lắm….! Các em vỗ tay hoan hô mình nào…!
*bộp* *bộp* *bộp*
Lời cô giáo vừa dứt thì tiếng vỗ tay rầm rộ cũng đồng thời vang lên
-WOAAA!!! 11A1 THẬT LÀ GIỎI QUÁ NHA….!!!
-HAHAHA….
-Bảo Di à, em cứ an tâm nhé, đến với 11A1, em sẽ được “tận hưởng” những gì mà em chưa bao giờ trải qua…! Các bạn cũng sẽ quý mến em như chính người thân trong gia đình vậy…!!! Phải không các em?!
-VÂNG Ạ!!!
-Cám ơn cô và các bạn…! – Nó mỉm cười, thật sự xúc động nha…!
-Ừm….Bảo Di sẽ ngồi ở đâu nhỉ?! – Mắt cô giáo quét một vòng từ trên xuống cuối lớp
-Ở đây ạ! – Một giọng nói trong trẻo vang lên, 42 ánh mắt đều hướng về phía giọng nói phát ra. Là một bạn nữ thật là dễ thương với mái tóc ngắn màu hạt dẻ
-Lớp trưởng! Em muốn bạn ấy ngồi kế em sao?
-Vâng ạ! – Cô khảng khái trả lời
-Bảo Di, em thấy thế nào?!
-Vâng, cũng được ạ! – Nó gật đầu. Lúc này, “hạt dẻ” mới rời khỏi chỗ ngồi và tiến đến cạnh nó, cầm lấy chiếc cặp trên tay nó rồi bảo
-Để tớ giúp, ta đi nào…!
-Ừ…. – Nó cười hiền đáp lại. Cô nắm lấy tay nó dẫn xuống chỗ của mình rồi bảo
-Cậu ngồi trong nhé?!
-Ừ…
-Tớ là Lục Nhã Anh, có gì cần giúp cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp đỡ hết mình! – Nhã Anh ngồi xuống cạnh nó rồi cất lời
-Cám ơn cậu…!
-Ổn rồi chứ hai em? – Cô giáo hỏi
-Vâng…! – Nhã Anh trả lời thay nó
-Vậy chúng ta bắt đầu tiết học nhé?! Các em, lấy sách vở ra nào!!
-VÂNG Ạ…!!!
Nó đưa mắt nhìn ra phía cửa lớp thì không thấy hắn ở đó nữa
-“Có lẽ….đã về lớp rồi….!”
Đúng như nó nghĩ, hắn đã đi về lớp. Đối với 11A1 vừa rồi, hắn thật sự yên tâm khi để nó học trong lớp đó. 11A1 nổi tiếng về sự đoàn kết và tương trợ lẫn nhau. Ở trong môi trường đó, có lẽ tốt cho nó, vì hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt rụt rè, sợ hãi của nó như ban sáng…..Cảm giác…..thật là khó chịu….!
Trên hành lang tầng hai của tòa nhà ở giữa, hắn và nó một cao một thấp, một trước một sau đi lên tầng ba. Thỉnh thoảng hắn dừng lại đợi nó, nhưng chỉ được một lúc thì nó lại tụt ra phía sau. Hắn bực, chẳng thèm đợi nữa, cứ một mạch đi thẳng. Lớp của nó ở tầng trên cùng, lớp chọn A. Trên đường đi, nó có thể nhìn rõ: tầng thứ nhất là của năm lớp C đến C; nhà vệ sinh ở đằng sau và cuối dãy là phòng giám thị. Tầng thứ hai là của năm lớp B đến B; phòng thiết bị ở cuối dãy và sát phòng y tế. Cuối cùng, tầng thứ ba, bao gồm năm lớp từ A đến A; phòng giáo viên và phòng kế toán. Lớp nó là phòng học đầu tiên ở bên trái. Kể từ khi cùng hắn đi lên đến tầng ba, nó đã phải nhận không ít ánh nhìn soi mói, đánh giá, chán ghét, …..và phải chịu cả những tiếng la ó thất thanh khi “fan hâm mộ” nhìn thấy “Hoàng tử”. Cứ đi ngang lớp nào là lớp ấy xốn xang cả lên (!) Tất nhiên, A và A cũng không ngoại lệ, duy chỉ có hai người duy nhất là chán nản chống cằm nhìn hắn và nó. Đó là Gia Khang và Khả My. Cảnh nhốn nháo vì hắn thế này, hai người họ đã “được” chứng kiến không biết bao nhiêu lần rồi..!
“-AAAA….!!! Vũ Đình cậu ấy kìa…!!!
-Woaaa…..Đẹp trai quá đi….!
-Người gì đâu mà đẹp trai quá chừng…!!!
-Đẹp chết mất thôi…!!!
-Ấy! Con nhỏ nào đi sau cậu ấy kìa!!
-Đâu? Đâu?
-A….! Đúng rồi! Con nhỏ nào mà có phước quá vậy! Lại còn được cậu ấy xách cặp cho nữa!!!
-Ôi! Con bé đáng ghét! Thật là ganh tị quá đi!!!
………………
……………………..”
-“Có cần phải lố như thế không?! Cứ làm như là sao Hàn không bằng! Hứm!” – Nó bĩu môi nhìn chằm chằm tấm lưng hắn.
Xoạch…
Hắn mở cửa lớp A. Tiếng nhốn nháo lại vang lên một lần nữa. Hắn cũng thờ ơ, chẳng thèm để ý đến họ, chỉ quay lại ngoắc tay bảo nó tới gần rồi nói
-Vào đi..!
-À….
-Cặp này…!
Nó đưa tay định cầm lấy nhưng hắn lại đột nhiên giật lại
-Sao lại…?!
-Mà thôi…! Từ từ!
Nó ngơ ngác nhìn hắn. Vừa lúc đó, giáo viên chủ nhiệm A cũng vừa tới, nó liền cúi đầu chào cô, còn hắn thì lạnh tanh mà nói
-Cô mau vào xếp chỗ cho cậu ấy đi! Tay cậu ấy như thế nên em phải xách cặp giúp, em còn phải về lớp! – Hắn nói mà giọng cứ như ra lệnh
-Ừ, cô biết rồi! – Cô trả lời rồi nhanh chân bước vào lớp. Cả lớp nhanh chóng đứng lên, đồng thanh chào
-CHÚNG EM CHÀO CÔ Ạ!!!
-Chào các em. Các em ngồi xuống đi!
-VÂNGGG…!!!
-Ổn định rồi chứ?! Các em nghe đây: một bạn học sinh mới sẽ vào lớp chúng ta, vì bị tai nạn nên hôm nay bạn ấy mới có thể nhận lớp được! Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé?!
-VÂNGGG…!! – Cả lớp đồng thanh. Cô quay ra cửa, nói
-Vào đi em, học sinh mới!
Vũ Đình đưa cặp cho hắn rồi hất cằm ý bảo nó vào đi. Nó cầm lấy cặp, nhưng lại ngập ngừng không muốn vào. Thấy vậy, hắn nói
-Sao thế?
-……..
-Tôi…..
-…………..
-Không sao đâu! Sẽ ổn cả thôi mà….! – Hắn vỗ vai nó an ủi. Nghe được lời động viên, nó như được tiếp thêm dũng khí. Hít một hơi thật sâu, nó mạnh dạn bước vào, quay mặt xuống lớp
-ỒỒỒ……!!! – Cả lớp “ồ” lên, tiếng ồ đó rất thành công khiến nó nhanh chóng lại căng thẳng
-Em giới thiệu về mình đi! – Cô nói. Nó lại đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn. Hắn chỉ gật đầu rồi cười nhẹ trấn an. Nó lại một lần nữa, mạnh dạn mà nói
-Chào….các bạn…! Tớ là Hoàng Ngọc Bảo Di…! Rất mong các bạn giúp đỡ!
Cả lớp nhìn nhau mỉm cười bí hiểm rồi bất giác nói to
-BẢO DI!!! CHÀO MỪNG CẬU ĐẾN VỚI BIỆT ĐỘI A!!!!
giật mình
-À….rất…..rất hân hạnh…!
-Châm ngôn của chúng ta là gì ấy nhỉ các em, nói cho cậu ấy biết nào…!
-MỘT NGƯỜI VÌ MỌI NGƯỜI, MỌI NGƯỜI VÌ MỘT NGƯỜI!!!!
-Và….?
- NGƯỜI VÌ MỘT NGƯỜI, MỘT NGƯỜI VÌ NGƯỜI!!!
-Woaaa…! Giỏi lắm….! Các em vỗ tay hoan hô mình nào…!
bộp bộp bộp
Lời cô giáo vừa dứt thì tiếng vỗ tay rầm rộ cũng đồng thời vang lên
-WOAAA!!! A THẬT LÀ GIỎI QUÁ NHA….!!!
-HAHAHA….
-Bảo Di à, em cứ an tâm nhé, đến với A, em sẽ được “tận hưởng” những gì mà em chưa bao giờ trải qua…! Các bạn cũng sẽ quý mến em như chính người thân trong gia đình vậy…!!! Phải không các em?!
-VÂNG Ạ!!!
-Cám ơn cô và các bạn…! – Nó mỉm cười, thật sự xúc động nha…!
-Ừm….Bảo Di sẽ ngồi ở đâu nhỉ?! – Mắt cô giáo quét một vòng từ trên xuống cuối lớp
-Ở đây ạ! – Một giọng nói trong trẻo vang lên, ánh mắt đều hướng về phía giọng nói phát ra. Là một bạn nữ thật là dễ thương với mái tóc ngắn màu hạt dẻ
-Lớp trưởng! Em muốn bạn ấy ngồi kế em sao?
-Vâng ạ! – Cô khảng khái trả lời
-Bảo Di, em thấy thế nào?!
-Vâng, cũng được ạ! – Nó gật đầu. Lúc này, “hạt dẻ” mới rời khỏi chỗ ngồi và tiến đến cạnh nó, cầm lấy chiếc cặp trên tay nó rồi bảo
-Để tớ giúp, ta đi nào…!
-Ừ…. – Nó cười hiền đáp lại. Cô nắm lấy tay nó dẫn xuống chỗ của mình rồi bảo
-Cậu ngồi trong nhé?!
-Ừ…
-Tớ là Lục Nhã Anh, có gì cần giúp cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp đỡ hết mình! – Nhã Anh ngồi xuống cạnh nó rồi cất lời
-Cám ơn cậu…!
-Ổn rồi chứ hai em? – Cô giáo hỏi
-Vâng…! – Nhã Anh trả lời thay nó
-Vậy chúng ta bắt đầu tiết học nhé?! Các em, lấy sách vở ra nào!!
-VÂNG Ạ…!!!
Nó đưa mắt nhìn ra phía cửa lớp thì không thấy hắn ở đó nữa
-“Có lẽ….đã về lớp rồi….!”
Đúng như nó nghĩ, hắn đã đi về lớp. Đối với A vừa rồi, hắn thật sự yên tâm khi để nó học trong lớp đó. A nổi tiếng về sự đoàn kết và tương trợ lẫn nhau. Ở trong môi trường đó, có lẽ tốt cho nó, vì hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt rụt rè, sợ hãi của nó như ban sáng…..Cảm giác…..thật là khó chịu….!