Đến trường, mọi việc vẫn như cũ, nó vẫn chẳng quan tâm gì đến bài học. kết thúc buổi học, nó về với hắn. Hôm nay nó lại đòi hắn cho xuống phòng tập cơ chứ. Hắn cũng chiều ý nó. Xuống đến phòng, nó không tập sơ cấp nữa mà tập bên cao cấp cơ. Hơn nữa nhìn còn khá đơn giản đối với nó, hắn rất hài lòng. Nó quả là sát thủ danh bất hư truyền. Tập xong, hắn định lên phòng nhưng nó cản lại. dẫn hắn xuống phòng bếp.
- Này cho anh
- Cám ơn nhé. Mà sao có nửa cái vậy?
- Thì anh nửa tôi nửa
- Sao vậy được, tôi hết đi.
- Không
- Không cũng ăn
Thế là nó với hắn chạy vòng nhà dành bánh. Đúng là chuyện lạ, thế nên gia nhân, Stacy, John đều đến xem. Hắn và nó vừa chạy, vừa ăn, vừa la đủ thứ khiến mọi người cười vang. Có lúc, hắn chạy mà trượt chân, xém té xuống hồ bơi, nó cười sặc sụa đến nỗi sặc bánh. Hắn thấy nó sặc bánh liền cười lại, thế là hai đứa lại tiếp tục công trình rượt đuổi còn thêm phần gây cấn chính là gặp gì sẽ quơ cái đó để chọi đối thủ. Cuối cùng cũng hết cái bánh, nó và hắn dừng lại thở. Nó bật cười, hắn cũng cười. Lâu rồi hắn chưa vui như vậy, chưa thoải mái như vậy. Thật sự rất dễ chịu. Mọi người trong nhà cũng rất vui, vì chuyện đó mà hắn đã không còn vui cười nữa nhưng bây giờ đã có nó – người thứ hai mang lại tiếng cười thoải mái cho mọi người. Tối đó, có hai người vừa ngủ vừa cười như con tự kỷ. Sáng hôm sau, nó và hắn cùng dậy trể, nhìn ai cũng xất bấc xang bang làm mọi người được thêm một phen vỡ bụng vì cười. Ngày nào trôi qua cũng như ngày nào. Nó ngoan hơn bình thường. Dạo này, nó cũng sắp xếp nhiều cuộc gặp mặt cho hắn. Việc giảng dạy cũng đẩy nhanh tiến trình hơn bình thường. Hắn thấy lạ nhưng hỏi nó thì nó bảo không gì. Riếc rồi hắn cũng đành bỏ cuộc. Công ty của hắn được thành lập sớm hơn dự định nhưng mọi thứ vẫn được nó lo một cách hoàn hảo đến khó tin.
Thời gian trôi, thoáng cái đã nữa năm nó đến với gia tộc Hoàng Thanh. Vài ngày nữa là đến sinh nhật ba Vân rồi, ai ai cũng tất bật chuẩn bị. Nó bị bỏ bơ vơ. Vì nó mới vào gia tộc, lễ nghi cũng chưa rành nên đành ngồi nhìn. Không đành lòng, nó kím chuyện làm. Thế là bao nhiêu chuyện ngoài đường một tay nó lo. Chọn nhà hàng, nó đi khắp thành phố để chọn nhà hàng hợp ý, chọn cả ba ngày cuối cùng cũng chọn được một nhà hàng theo phong cách hoàng gia mang tên Royal Palace. Sau khi chọn được nhà hàng, nó tỉ mỉ đặt từng món ăn, trang trí buổi tiệc theo thiết kế riêng của nó... xong xuôi, nó tiếp tục với thiệp mời. từng tấm thiệp mời cũng được nó đặt in theo thiết kế của nó, vô cùng bắt mắt. Xong xuôi, nó kiểm tra lại từng tấm một, dù chỉ là lem một xíu mực cũng bị nó bắt in lại. hoàn tất công việc. nó bắt đầu kế hoạch chọn đồ cho ông Vân. Một bộ âu phục với vest ngoài màu đen, áo sơ mi màu trắng, chiếc quần âu màu đen nốt, từng đường kim mũi chỉ được nó kiểm duyệt còn hơn nhân viên chuyên nghiệp. nó tự hào với sự sắp xếp của mình. Cuối cùng là quà sinh nhật, phải là một món quà thật độc đáo
- Này cho anh
- Cám ơn nhé. Mà sao có nửa cái vậy?
- Thì anh nửa tôi nửa
- Sao vậy được, tôi hết đi.
- Không
- Không cũng ăn
Thế là nó với hắn chạy vòng nhà dành bánh. Đúng là chuyện lạ, thế nên gia nhân, Stacy, John đều đến xem. Hắn và nó vừa chạy, vừa ăn, vừa la đủ thứ khiến mọi người cười vang. Có lúc, hắn chạy mà trượt chân, xém té xuống hồ bơi, nó cười sặc sụa đến nỗi sặc bánh. Hắn thấy nó sặc bánh liền cười lại, thế là hai đứa lại tiếp tục công trình rượt đuổi còn thêm phần gây cấn chính là gặp gì sẽ quơ cái đó để chọi đối thủ. Cuối cùng cũng hết cái bánh, nó và hắn dừng lại thở. Nó bật cười, hắn cũng cười. Lâu rồi hắn chưa vui như vậy, chưa thoải mái như vậy. Thật sự rất dễ chịu. Mọi người trong nhà cũng rất vui, vì chuyện đó mà hắn đã không còn vui cười nữa nhưng bây giờ đã có nó – người thứ hai mang lại tiếng cười thoải mái cho mọi người. Tối đó, có hai người vừa ngủ vừa cười như con tự kỷ. Sáng hôm sau, nó và hắn cùng dậy trể, nhìn ai cũng xất bấc xang bang làm mọi người được thêm một phen vỡ bụng vì cười. Ngày nào trôi qua cũng như ngày nào. Nó ngoan hơn bình thường. Dạo này, nó cũng sắp xếp nhiều cuộc gặp mặt cho hắn. Việc giảng dạy cũng đẩy nhanh tiến trình hơn bình thường. Hắn thấy lạ nhưng hỏi nó thì nó bảo không gì. Riếc rồi hắn cũng đành bỏ cuộc. Công ty của hắn được thành lập sớm hơn dự định nhưng mọi thứ vẫn được nó lo một cách hoàn hảo đến khó tin.
Thời gian trôi, thoáng cái đã nữa năm nó đến với gia tộc Hoàng Thanh. Vài ngày nữa là đến sinh nhật ba Vân rồi, ai ai cũng tất bật chuẩn bị. Nó bị bỏ bơ vơ. Vì nó mới vào gia tộc, lễ nghi cũng chưa rành nên đành ngồi nhìn. Không đành lòng, nó kím chuyện làm. Thế là bao nhiêu chuyện ngoài đường một tay nó lo. Chọn nhà hàng, nó đi khắp thành phố để chọn nhà hàng hợp ý, chọn cả ba ngày cuối cùng cũng chọn được một nhà hàng theo phong cách hoàng gia mang tên Royal Palace. Sau khi chọn được nhà hàng, nó tỉ mỉ đặt từng món ăn, trang trí buổi tiệc theo thiết kế riêng của nó... xong xuôi, nó tiếp tục với thiệp mời. từng tấm thiệp mời cũng được nó đặt in theo thiết kế của nó, vô cùng bắt mắt. Xong xuôi, nó kiểm tra lại từng tấm một, dù chỉ là lem một xíu mực cũng bị nó bắt in lại. hoàn tất công việc. nó bắt đầu kế hoạch chọn đồ cho ông Vân. Một bộ âu phục với vest ngoài màu đen, áo sơ mi màu trắng, chiếc quần âu màu đen nốt, từng đường kim mũi chỉ được nó kiểm duyệt còn hơn nhân viên chuyên nghiệp. nó tự hào với sự sắp xếp của mình. Cuối cùng là quà sinh nhật, phải là một món quà thật độc đáo