Nguyễn Trinh xuất hiện trước cửa phòng phẫu thuật trong bộ dáng mệt mỏi, hai mắt thâm quầng.
Lúc thấy cô bước đến, Tống Nhĩ Giai sững sờ trong giây lát.
Đã ba ngày không gặp, dường như cô gầy đi đôi chút, cũng không thể che giấu sự mệt mỏi trên mặt.
"Chị... Gần đây chị bận việc gì ở bệnh viện vậy?" Tống Nhĩ Giai vội vàng kéo Nguyễn Trinh ngồi xuống.
Ngay khi vừa nhìn thấy Nguyễn Trinh, nàng đã vứt sự lạnh lùng giả tạo của mình lên tận chín tầng mây.
Nàng rất muốn ôm lấy Nguyễn Trinh, tựa đầu vào vai cô và làm nũng. Nhưng có Tống Thành Sơn bên cạnh, nên nàng rất ngại việc gần gũi này.
Nguyễn Trinh mỉm cười với Tống Thành Sơn, xem như chào hỏi. Sau đó, cô xoa đầu Tống Nhĩ Giai, dịu dàng giải thích:" Dạo gần đây có bệnh nhân xảy ra chuyện, chị phải ở bệnh viện xử lý một chút. Bà ngoại phẫu thuật lúc mấy giờ?"
Những ngày qua, cô đã gánh vác mọi cảm xúc tiêu cực một mình.
Cô không muốn nói cho Tống Nhĩ Giai biết việc Đồng Đồng đã tự sát vào lúc này. Dù gì nàng cũng đang có người nhà bị bệnh cần phải chăm sóc.
Chu Chu, giáo viên của Đồng Đồng và là bạn cùng phòng của Tống Nhĩ Giai cũng biết chuyện này, nhưng có vẻ như Tống Nhĩ Giai chẳng biết gì cả. Có lẽ, Chu Chu cũng có mối bận tâm giống cô.
Lo lắng rằng nàng có người bệnh cần phải chăm sóc, nên phải che giấu những tin tức tiêu cực khác.
"Chắc khoảng nửa giờ nữa sẽ ra." Tống Nhĩ Giai nhìn đồng hồ, nắm lấy tay Nguyễn Trinh, nhìn về phía phòng phẫu thuật.
"Đừng lo." Nguyễn Trinh nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng:" Sẽ không sao đâu."
Phẫu thuật ung thư phổi giai đoạn I, nếu được phát hiện sớm, thậm chí còn không cần dùng đến hóa trị.
Vốn dĩ lúc đầu, lòng Tống Nhĩ Giai rối bời, nhưng vẻ mặt lại rất dửng dưng, giả vờ bình tĩnh, xem như không có việc gì. Lúc nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Trinh, mũi nàng bỗng chua xót.
"Không sao đâu, em biết bà ấy sẽ không xảy ra chuyện gì mà..." Nàng cúi đầu lẩm bẩm.
Nguyễn Trinh không nói gì thêm, chỉ nắm chặt tay nàng.
Tống Thành Sơn liếc nhìn hai đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của cả hai, sau đó yên lặng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.
Hơn nửa giờ sau, bác sĩ bước ra, thông báo ca phẫu thuật đã thành công. Tống Nhĩ Giai nhìn vào một mảnh mô lớn được cắt ra trên khay:" Cái này đưa cho chúng tôi sao?"
Bác sĩ nói: "Không, cái này sẽ gửi đến khoa giải phẫu bệnh kiểm tra, cô có thể ký vào đây."
"À à."
Khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật và trở về phòng bệnh, đã có những người thân khác đang đợi trong phòng.
Bác sĩ nói phát hiện kịp thời, không di căn, không cần hóa trị, chỉ cần chú ý tái khám định kỳ sau mổ.
Cuối cùng, quả tim treo lơ lửng của Tống Nhĩ Giai cũng hạ xuống.
Bà ngoại vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau khi gây mê. Cho nên, thừa dịp có nhiều người thân chăm sóc bà vào lúc này, nàng lập tức nói với Tống Thành Sơn rằng mình không cần người đưa đi, sau đó kéo Nguyễn Trinh cùng về nhà lấy đồ.
Sau khi rời bệnh viện và đến nhà để xe dưới hầm, Tống Nhi Giai cầm lòng chẳng đặng, lao vào vòng tay Nguyễn Trinh ngay khi vừa lên xe.
"Có nhớ em không?" Nàng chủ động hỏi Nguyễn Trinh.
Đang là khoảng thời gian tình nàng ý thiếp nồng nhiệt, nên khi xa nhau nửa ngày, đã thấy nhớ đến mức không chịu được.
"Nhớ." Nguyễn Trinh vỗ nhẹ lên vai nàng, đồng thời nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi mình không.
Tống Nhĩ Giai đẩy Nguyễn Trinh ra, khẽ phàn nàn:" Thật không? Nhớ em nhưng mấy ngày trước lại thờ ơ với em."
Nguyễn Trinh giải thích:" Chị bận một số việc."
Cô do dự, không biết có nên nói với Tống Nhĩ Giai về việc Đồng Đồng tự tử và bị báo cáo hay không.
"Chuyện gì vậy?" Tống Nhĩ Giai hỏi, nhưng giây tiếp theo lại nói: "Quên đi, bệnh viện của bọn chị, em cũng chẳng hiểu gì cả. Chúng ta về nhà lấy đồ trước đi."
Nàng khởi động xe và lái về nhà.
Ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước. Lúc đi ngang qua một tòa nhà có kiến trúc đỏ thẫm, Nguyễn Trinh chợt nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo trên tòa nhà đó. Mãi cho đến khi xe chạy được một đoạn, cô vẫn nhìn tòa nhà màu đỏ đang dần mờ đi qua kính chiếu hậu.
Đó là một cơ sở đào tạo thanh thiếu niên thành tài và học sinh từ nhiều trường trong thành phố cũng đã chọn cơ sở này để học thêm.
Tống Nhĩ Giai tò mò hỏi: "Chị đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Nguyễn Trinh thu hồi tầm mắt:" Những ngày qua em luôn ở bệnh viện sao?"
"Vâng. Không phòng bệnh, cũng là nhà ăn. Một cung đường, hai địa điểm."
"Ừm."
Tống Nhĩ Giai cắn cắn môi, do dự không biết có nên hỏi những suy nghĩ trong lòng ra không.
Nàng luôn cảm thấy rằng có một số vấn đề vẫn còn tồn đọng giữa bản thân và Nguyễn Trinh, nhưng lại không thể tìm ra ngọn nguồn của vấn đề.
Nắm tay, ôm và bầu bạn. Cả hai đều đã làm một số việc mà những cặp đôi sẽ làm, nhưng Tống Nhĩ Giai luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Có lẽ đó là sự khác biệt trong tính cách giữa cả hai. Nguyên Trinh giống như hũ nút, dù cho chất chứa tâm sự gì cũng không nói ra, cứ giữ trong lòng, rồi lại hóa thành hàng trăm lỗ hổng gồ ghề trong đấy.
Cũng chưa bao giờ nghe cô chủ động bày tỏ sự nhớ nhung và yêu thương của mình, và cô luôn trả lời sau khi nghe Tống Nhĩ Giai hỏi.
Nàng có nên nói một câu với cô không?
Nói rằng, Nguyễn lão sư, chị làm như vậy là không được. Em muốn nghe chị chủ động nói lời yêu, chủ động đến bên em, nói cho em biết nhiều hơn về những nghĩ suy của chị...
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, những suy tư trong lòng cũng được chắt lọc vài lần, nhưng nàng vẫn không lựa chọn hỏi.
Vì nàng sợ sẽ phá vỡ trạng thái ổn định hiện tại, và sợ phải nghe những câu trả lời mà bản thân không muốn nghe.
Huống chi, tính tình của cô là như vậy. Không phải trên mạng vẫn luôn nói, đừng cố tìm cách thay đổi tính cách của nửa kia sao? Phải chấp nhận vô điều kiện, phải bao dung, ...
Tống Nhĩ Giai không có kinh nghiệm trong tình yêu. Việc nàng và Nguyễn Trinh đi được đến ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào bản năng. Nàng cầm lòng chẳng đặng muốn thú nhận, không thể không muốn ở bên nhau. Nếu vào nhiều năm trước, khi hiểu rõ lòng mình với Nguyễn Trinh, chắc hẳn nàng đã nhào vào lòng Nguyễn Trinh, không một chút do dự.
Hiện tại, có quá nhiều chuyện lo được lo mất, nên cũng chẳng dám làm càn.
"Nguyễn lão sư, khi bà ngoại xuất viện, chị đi dạo biển cùng em một chút nhé." Tống Nhĩ Giai chỉ nói như vậy.
"Ừm." Nguyễn Trinh thuận miệng đồng ý.
Tống Nhĩ Giai nói: "Trông chị mệt và buồn ngủ lắm rồi, mau ngủ đi. Hai mươi phút nữa sẽ đến.
Muốn nói chuyện gì, cứ đợi đến lúc đó rồi hẵng nói.
Sau khi về đến nhà, Tống Nhĩ Giai vào phòng tìm đồ. Nguyễn Trinh về phòng, thay quần áo rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh dậy, cô bước ra phòng khách, chợt thấy Tống Nhĩ Giai đang bưng món ăn cuối cùng từ bếp ra.
"Dậy rồi à, chị rửa mặt rồi dùng cơm chiều đi."
Sau khi rửa mặt, Nguyễn Trinh ngồi vào bàn ăn, nhìn ba món mặn một món canh trước mặt và nói:" Khó khăn lắm mới có dịp về nhà, sao không tranh thủ nghỉ ngơi?"
"Em không chịu nổi sự rảnh rỗi." Tống Nhĩ Giai cởi tạp dề, ngồi đối diện Nguyễn Trinh:" Chị ngủ cũng lâu rồi, em chỉ chợp mắt mười lăm phút là đã lấy lại được tinh lực, rồi nhớ đến phải nấu bữa chiều cho chị. Sáng mai em phải đến bệnh viện chăm bà rồi, không có thời gian để ở cùng chị nữa."
Đáy lòng Nguyễn Trinh đầy ấm áp, khẽ mỉm cười và nói:" Sau ngày nữa, bà sẽ xuất viện. Sau khi xuất viện, em nhớ ở bên bà nhiều hơn."
Tống Nhĩ Giai hỏi:" Vậy còn chị? Có muốn đi cùng em không?"
"Chị?" Nguyễn Trinh lắc đầu: "Chị còn có một số công việc cần giải quyết, cũng phải đến vùng nông thôn để giúp đỡ, dạo gần đây chị không có nhiều thời gian."
Sau khi Đồng Đồng tự sát, các bộ phận liên quan đã can thiệp. Nguyễn Trinh đã thêm tài khoản WeChat của một trong các nhân viên để theo dõi tiến trình điều tra trong thời gian thực.
Thư tuyệt mệnh của Đồng Đồng nêu nguyên nhân tự tử là do bị nam giáo viên của cơ sở đào tạo khinh nhục, nhưng đó chỉ là lời nói đơn phương, không có bằng chứng nào khác chứng minh. Bố mẹ của Đồng Đồng sợ dư luận sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Đồng Đồng và gia đình mình, nên chỉ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không, không muốn các bộ phận chuyên môn tiếp tục điều tra thêm.
Nguyễn Trinh tọc mạch, gọi điện thuyết phục họ tiếp tục điều tra. Phía đầu dây bên kia, mẹ Đồng Đồng khóc thút thít, nên bố của em phải bắt máy:" Người chết không thể sống lại, tống nó vào tù cũng chỉ mất một vài năm rồi được thả ra, tiếp tục sống cuộc đời mình. Cho dù con gái tôi còn sống, cũng sẽ bị người đời khua môi múa mép, dìm chết bằng nước bọt, cả nhà chúng tôi cũng sẽ bị bọn họ chỉ trỏ, cả đời không thể ngẩng đầu lên được! Có ích lợi gì? Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có làm gì thêm cũng vô ích!"
Khi cảnh sát và các kiểm sát viên tìm đến nam giáo viên của cơ sở đào tạo và đưa hắn đi thẩm vấn, tên giáo viên này không hề tỏ ra ăn năn hay thú nhận, mà chỉ tự biện minh đầy trơ trẽn:" Hoàn toàn không có chuyện này, đứa nhỏ không mặc quần áo đàng hoàng, tôi chỉ giúp con bé kéo quần áo lên, sao có thể hiểu lầm thành như vậy được?" Hắn vừa giải thích, vừa khẽ nói:" Đứa nhỏ đó cũng đã tuổi rồi, cái gì cũng hiểu, cho dù giữa tôi và con bé có xảy ra chuyện gì, sao có thể chắc chắn rằng con bé không tự nguyện được?"
Vô cùng khốn nạn!
Nguyễn Trinh làm bác sĩ đã được vài năm. Cô cho rằng mình đã tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân và người nhà, ngưỡng cảm xúc cũng chẳng thấp, nhưng vẫn giận đến mức không tài nào ngủ ngon được trong ba ngày qua.
Nghe cô nói rằng bản thân sẽ không có nhiều thời gian đi cùng mình, Tống Nhĩ Giai cũng chỉ khẽ à một tiếng rồi lẩm bẩm:" Biết rồi, chị rất bận." Thấy nàng cúi đầu lẩm bẩm, Nguyễn Trinh cầm lòng chẳng đặng, vươn tay véo nhẹ má nàng một cái, hỏi:" Không vui sao?"
Tống Nhĩ Giai lắc đầu, mặc sức tưởng tượng tương lai của nhau, ánh mắt bỗng trở nên sáng lấp lánh:" Không có. Chị làm việc chăm chỉ, em cũng làm việc chăm chỉ. Chúng ta sẽ cùng nhau tiết kiệm thật nhiều tiền, sau đó dùng chúng để đổi thành một ngôi nhà có sân. Em muốn chăm một chút hoa cỏ, cũng muốn nuôi vài chú mèo, chú chó khác."
Nguyễn Trinh nhìn vào mắt nàng, khẽ mỉm cười:" Được, nghe em."
Nếu có thể, cô muốn bảo vệ Tống Nhĩ Giai dưới đôi cánh của mình cả đời, và không bao giờ để nàng nhìn thấy sự xấu xa trong thâm tâm những người đó.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi phải đi trực nữa rồi, chưa nghỉ được nửa tháng mà nhỉ, haizzz~
- -------