Cố Mặc Hàm cười đi tới, hoàn toàn không nhìn Tần Vũ Dương: "Chú Lưu, chúc chú phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng!"
"Cái thằng nhóc này, đi Mỹ vài năm càng ngày biết nói chuyện. Đến đây giới thiệu người cho nhóc biết." Ông cụ Lưu sủng ái vỗ vỗ bả vai Cố Mặc Hàm.
"Đây là đệ tử của chú, Trình Húc. Trình Húc à, đây là con trai của cô Diệp Thấm Đình Diệp, Cố Mặc Hàm."
Cố Mặc Hàm và Trình Húc đều lịch sự bắt tay nhau, nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó buông ra, trên mặt duy trì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra đầy ắp tia sáng thâm ý.
Cố Mặc Hàm nhận ra cái người đàn ông ôn hòa trước mặt này chính là cái người trò chuyện vui vẻ với Tần Vũ Dương tại quán cà phê ngày hôm đó, mà Trình Húc thì từ thanh âm của Cố Mặc Hàm nghe được anh ta chính là người đàn ông kia trong nhà của Tần Vũ Dương vào đêm hôm kia.
Tầm mắt của hai người khẽ chạm nhau, rất nhanh rời ra, một người sinh tồn tại thương trường anh lừa tôi gạt, một người là luật sư cả ngày tiếp xúc với đủ loại người, hai người dựa vào bản năng đều từ ánh mắt của đối phương nhìn ra sự khác thường, rất ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Cố Mặc Hàm có hơi nheo mắt lại. Sau đó nhìn về người phụ nữ nhỏ bên cạnh Trình Húc, có người lại biết chuyện lập tức liền giới thiệu với anh: "Đây là bạn gái của luật sư Trình, hai người rất xứng đôi nhỉ."
Cố Mặc Hàm nụ cười không thay đổi, độ ấm trong mắt lại giảm xuống vài độ, anh nhìn cái người vừa rồi giới thiệu kia: "Bạn gái? Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái người nào đó, còn chưa từng nghe qua cô ấy là bạn gái của ai đây." Sau đó quay đầu nhìn Tần Vũ Dương, làm một bộ dạng nho nhã lễ độ: "Đúng không, Vũ Dương?"
Tần Vũ Dương trong lòng thầm mắng cái nhiều chuyện người kia vừa tức lời nói như đi guốc trong bụng của Cố Mặc Hàm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đúng mực không nói lời nào.
Cuộc sống như trò chơi, toàn bộ đều dựa vào diễn xuất ! Mọi người xung quanh rất nhanh đổi chủ đề, lúc này Trình Húc nhẹ nhàng nắm chặt eo thon nhỏ của Tần Vũ Dương, nói với ông cụ Lưu : "Thầy, con qua bên kia gặp sư huynh bọn họ một chút." Sau đó cười nhìn mọi người: "Thật ngại, xin lỗi không tiếp chuyện nữa."
Từ khi tay Trình Húc bắt đầu để trên lưng Tần Vũ Dương, cả người Tần Vũ Dương liền bắt đầu cứng ngắc, cô không biến sắc né tránh, nhưng mà không có né được. Nhiệt độ trên tay Trình Húc xuyên qua chất liệu trang phục hơi mỏng từ từ ngấm vào trên da Tần Vũ Dương, từ đáy lòng Tần Vũ Dương bắt đầu kháng cự, sau khi đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Tần Vũ Dương liền đẩy tay Trình Húc ra: "Ngại quá, tôi muốn đi vào toilet."
Sau khi Tần Vũ Dương cùng Trình Húc rời đi thì Cố Mặc Hàm có chút không tập trung, anh nhớ tới đôi tay kia vừa rồi trên lưng Tần Vũ Dương liền tức giận, hận không thể đem đôi tay kia băm ra mới hả được giận. Từ xa thấy Tần Vũ Dương đi về hướng toilet, anh cũng tạm biệt với mọi người đuổi theo cái hướng kia.
Tần Vũ Dương từ toilet đi ra, không vội không chậm quay trở lại, đột nhiên bị một cổ sức mạnh bất ngờ kéo vào gian phòng bên cạnh, sau đó đã bị đè lên cửa. Trên lưng căng thẳng đã được kéo vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, hai tay Cố Mặc Hàm gắt gao siết chặt eo của cô, chóp mũi đối chóp mũi, một đôi mắt đen tỏa sáng gần trong gang tấc. Tần Vũ Dương nhớ tới một màn quen thuộc này giống như đã từng có, tim đập rất nhanh, nuốt nước bọt xuống, ực một tiếng, trong sự yên lặng của bóng tối càng thêm rõ ràng. Cố Mặc Hàm khẽ cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Em đang suy nghĩ cái gì đấy?"
Tần Vũ Dương có một loại bị người ta đoán trúng tâm tư thẹn quá hoá giận: "Mau thả tôi ra, sao anh cứ thích chỗ tối tăm như vậy chứ? Anh mau thả tôi ra nha!"
Cố Mặc Hàm đứng thẳng lưng, hai tay đặt ở trên lưng Tần Vũ Dương nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần dùng sức, dường như muốn đem lau sạch sẽ cái gì đó: "Anh ta có phải mới vừa rồi để tay đặt ở chỗ này phải không?"
Eo của Tần Vũ Dương rất nhạy cảm, vừa có vật lạ đụng vào là toàn thân cô liền nổi cả da gà, cô trái xoay phải lắc tránh né:"Anh mau buông ra, đừng để tay đặt chỗ kia a!"
Hôm nay Tần Vũ Dương mặc một bộ váy dài sâm banh sắc gấm không tay, kiểu đuôi cá ôm người phác hoạ vóc người hoàn mỹ của cô, trước ngực là von mỏng trong suốt, trên lớp loan mỏng được thuê những vật trang trí tinh xảo, một mảng da lớn trắng nõn trong suốt như ẩn như hiện, cô giãy dụa một cái, mềm mại cao vút trước ngực nhẹ nhàng ma sát ngực Cố Mặc Hàm. Động tác Cố Mặc Hàm dừng lại, màu đen nơi đáy mắt càng ngày càng đậm, dần dần hiện ra sắc thái dục vọng, nhiệt độ bàn tay cũng càng ngày càng cao, anh cúi đầu xuống, làn môi nóng rực che lên cái miệng nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt từ từ vẽ lên đường viền môi của cô, tràn đầy sự khiêu khích hứng thú, cuối cùng toàn bộ hút vào trong miệng, cắn cộng mút lấy.
Tần Vũ Dương bởi vì thiếu khí mà mặt càng ngày càng hồng, cô cố gắng giãy giụa, đôi tay trắng như phấn đánh từng cú ở trước ngực Cố Mặc Hàm, ngược lại càng thêm kích phát ham muốn chiếm giữ của anh. Bàn tay cực nóng theo đường cong cơ thể từ bên hông trượt đến phần lưng, lại từ phần lưng trượt đến trước ngực, tròn trịa mềm mại dưới lòng bàn tay làm cho Cố Mặc Hàm có chút mất khống chế, anh nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về chơi đùa, hơi thở như lửa, máu nóng trên người cứ sôi trào.
Cơ thể của Tần Vũ Dương cho tới bây giờ chưa từng có bị người khác vuốt ve như vậy, cảm giác tê dại bay thẳng đại não, nhiệt độ thân thể dần dần lên cao, độ nóng lên kiểm soát không được, cô khó nhịn ưm lên tiếng: "Ư...", cơ thể dần dần như nhũn ra, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, ý thức dần dần rời xa.
Cô đối với cái loại cảm giác xa lạ này có chút kháng cự, dưới tình thế cấp bách, há miệng gắt gao cắn lên môi Cố Mặc Hàm, dần dần trong miệng xuất hiện mùi máu tươi, Tần Vũ Dương buông lỏng miệng ra lại bị Cố Mặc Hàm thừa dịp để trống mà đi vào, hấp thu hương vị ngọt ngào mỹ vị như nước mật trong miệng cô, một người trốn một người đuổi theo, sít sao dây dưa. Trong phòng tối tăm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy được hơi thở càng ngày càng dồn dập của bọn họ.
Cố Mặc Hàm cảm giác nhiệt độ dưới lòng bàn tay càng ngày càng cao, viên anh đào nhỏ trước ngực này cũng dần dần nhô ra, bàn tay kia từ từ trượt đến mông trắng hồng của Tần Vũ Dương, vuốt ve mãnh liệt vừa dùng lực ấn lên trên thân thể của anh, làm cho chỗ mềm mại của cô chống lên nơi nóng rực cực lớn của anh, khao khát muốn đem cả người cô nhào nặn vào trong thân thể.
Khi Tần Vũ Dương cảm giác được anh chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giống như bị điện giật. Trong hành lang truyền đến tiếng nói chuyện từ xa đến gần, Cố Mặc Hàm biết không thể cứ như vậy muốn Tần Vũ Dương, anh vừa mạnh mẽ vuốt ve mấy cái, cuối cùng dần dần buông Tần Vũ Dương ra, đem toàn thân vô lực của cô ôm vào trong ngực bình phục lại hô hấp.
Tần Vũ Dương từ từ thanh tỉnh, cô đẩy Cố Mặc Hàm ra, giơ tay lên hung hăng đánh xuống, một cái tát đánh ngay trên gương mặt tuấn tú trước mặt, trên da thịt trắng nõn lập tức lưu lại dấu tay rõ ràng. Cô hung hăng trừng mắt Cố Mặc Hàm, như thế nào tối hôm nay mỗi người đều muốn chiếm tiện nghi của cô, Trình Húc như vậy, Cố Mặc Hàm cũng như vậy.
Cố Mặc Hàm đã trúng một cái tát ngược lại không có tức giận, anh sờ sờ gò má nóng hổi hơi đau, thanh âm trêu tức vang lên:"Em cũng thực cam lòng mà?"
Tần Vũ Dương hận không thể đi tới cắn anh mấy cái, cô cắn chặt hàm răng: "Cố Mặc Hàm, anh là tên lưu manh, sắc lang! Đừng có lại chạm vào tôi, nếu không..."
Cố Mặc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô trong lòng lại có chút vui mừng: "Nếu không như thế nào?"
Tần Vũ Dương nghĩ tới nghĩ lui, mình quả thật không có gì có thể uy hiếp Cố Mặc Hàm, cô có chút thất bại, sau đó linh quang chợt lóe: "Nếu không, tôi sẽ không trả tiền!"
Cố Mặc Hàm cười ha ha, trong lòng thật sự vui vẻ. Khi đối mặt với người khác Tần Vũ Dương lúc nào cũng đoan trang tự nhiên, cử chỉ có chừng mực, chỉ có khi đối mặt với mình cô mới có thể bộc lộ ra sự chân thật, Tần Vũ Dương như vậy làm cho anh rất muốn kéo vào trong ngực ôm hôn thật nhiều.
Tần Vũ Dương trong lòng khinh bỉ chính mình: công lực, Tần Vũ Dương, công lực của ngươi đấy!
Cố Mặc Hàm không nhanh không chậm giải thích với cô:"Ngại quá, anh là kìm lòng không được. Em cũng biết, một người đàn ông nếu như thích một người phụ nữ, cũng sẽ thích cơ thể của cô ta. Nhưng mà, vóc người của em quả thực so với đại học đã đẹp lên nhiều."
Tần Vũ Dương thở mạnh một cái rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu sửa sang lại trang phục. Cố Mặc Hàm đi theo cô ra ngoài, đột nhiên Tần Vũ Dương dừng lại, xoay người lại, hung hăng trừng mắt anh. Cố Mặc Hàm có chút không rõ chuyện gì, chờ khi anh thấy vết nhăn gấp ở vị trí trước ngực của bộ lễ phục Tần Vũ Dương liền hiểu. Chất liệu vải giống như dòng nước xuôi theo dòng ở trước ngực có vết nhăn gấp rõ ràng, nhìn qua rất nổi bật, khiến cho người ta vừa nhìn sẽ sinh ra liên tưởng không trong sáng.
Cố Mặc Hàm cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng được may cắt rất đẹp, từ từ đi đến trước mặt Tần Vũ Dương khoác lên cho cô che kín đi vết nhăn gấp trước ngực, cố nén cười nói: "Em ở đây đợi một lát, anh vào trong lấy áo khoác cho em, tiện thể cùng chủ nhân chào hỏi một tiếng, sau đó đưa em về."
Tần Vũ Dương cũng không có biện pháp khác, cô không có cách nào tưởng tượng bộ dáng này của mình xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng không có quyết đoán mặc thành như vậy đứng ở nhiệt độ xuống đến dưới 0 độ vào ban đêm, càng không nghĩ phải đeo theo đôi giày cao gót đi bộ về nhà. Cô chần chờ một chút:"Cái kia, mặt của anh, người khác..."
Cố Mặc Hàm không để ý chút nào: "Vì không để em mất mặt, đành phải để anh mất mặt thôi."
Cố Mặc Hàm trở lại phòng yến tiệc, cùng ông cụ Lưu chào hỏi một tiếng, ông cụ rất hiền lành cùng anh nói lời tạm biệt, đối với má trái hơi ửng hồng của anh cũng không có biểu hiện ra nghi vấn gì. Cố Mặc Hàm nhìn xung quanh một vòng tìm được Trình Húc, tinh thần sảng khoái nói: "Luật sư Trình, ngại quá, tôi cùng Vũ Dương còn có chút chuyện, cáo từ trước."
Trình Húc bưng ly rượu, nụ cười không thay đổi: "Thôi được, Cố tổng, tôi nghĩ chúng ta về sau sẽ thường xuyên gặp mặt nhau."
Cố Mặc Hàm cười cười xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương ngồi ở trên xe Cố Mặc Hàm, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cô cảm thấy cuộc sống của mình giống như gặp Cố Mặc Hàm sẽ loạn thành một đoàn, luôn sẽ xuất hiện đủ loại tình huống.
"Cố Mặc Hàm, anh cảm thấy như vậy thú vị sao?" Thanh âm có chút mệt mỏi của Tần Vũ Dương vang lên.
Một câu nói không đầu không đuôi, Cố Mặc Hàm lại nghe hiểu rất rõ. Anh nhìn con đường phía trước: "Vũ Dương, em vì sao cứ không tin anh yêu em chứ?"
Tần Vũ Dương "Xoạt" một cái ngồi dậy, có chút tức giận cùng gây sự: "Yêu tôi? Lúc trước khi tôi thích anh thì anh đã làm cái gì rồi? Hiện tại anh nói anh yêu tôi, tôi dựa vào cái gì tiếp nhận! Dựa vào cái gì?"
Cố Mặc Hàm đột nhiên chuyển tay lái đem xe dừng ở ven đường, ánh mắt sáng quắc hiểu rõ nhìn Tần Vũ Dương: "Vũ Dương, anh biết lúc trước là lỗi của anh, trong lòng em tức giận, cho nên vô luận em hiện tại như thế nào đối với anh, anh cũng sẽ không tức giận. Mấy năm nay anh một mực hận chính mình, hận chính mình liền như vậy bỏ lỡ em. Anh chỉ hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, đừng lừa gạt bản thân, hãy đi theo tiếng lòng của mình. Hiện tại, em nói cho anh biết, em còn có yêu anh hay không?"
Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm, ngoài xe thỉnh thoảng có xe lao vùn vụt qua, đèn xe từ xa đến gần chiếu vào góc cạnh rõ ràng trên mặt của Cố Mặc Hàm, vẻ mặt anh nghiêm túc cùng thâm tình, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, thời gian từng giây từng phút trôi đi, trong lòng Tần Vũ Dương bình phục lại, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Mặc Hàm bộ dáng lúc đó của anh, thoáng một cái đều đã trôi qua nhiều năm như vậy, trong ánh mắt hơi ướt át, từ từ mở miệng: "Cố Mặc Hàm, em không biết, em không biết em là luyến tiếc anh, hay luyến tiếc thời gian đó yêu anh. Em thật sự không biết."
Cố Mặc Hàm đưa tay vuốt ve tóc Tần Vũ Dương, vỗ về cô, trong thanh âm mang theo sự mê hoặc: "Không sao, Vũ Dương, cho dù em không hề yêu anh, anh cũng sẽ nỗ lực khiến em một lần nữa yêu anh. Trước kia đều là em nỗ lực, lần này đến lượt anh nỗ lực, em chỉ cần ngoan ngoãn đợi là tốt rồi. Cám ơn em nhiều năm như vậy vẫn đợi ở một chỗ, chỉ điểm này, anh đã rất thỏa mãn rồi."
Cố Mặc Hàm cười đi tới, hoàn toàn không nhìn Tần Vũ Dương: "Chú Lưu, chúc chú phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng!"
"Cái thằng nhóc này, đi Mỹ vài năm càng ngày biết nói chuyện. Đến đây giới thiệu người cho nhóc biết." Ông cụ Lưu sủng ái vỗ vỗ bả vai Cố Mặc Hàm.
"Đây là đệ tử của chú, Trình Húc. Trình Húc à, đây là con trai của cô Diệp Thấm Đình Diệp, Cố Mặc Hàm."
Cố Mặc Hàm và Trình Húc đều lịch sự bắt tay nhau, nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó buông ra, trên mặt duy trì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra đầy ắp tia sáng thâm ý.
Cố Mặc Hàm nhận ra cái người đàn ông ôn hòa trước mặt này chính là cái người trò chuyện vui vẻ với Tần Vũ Dương tại quán cà phê ngày hôm đó, mà Trình Húc thì từ thanh âm của Cố Mặc Hàm nghe được anh ta chính là người đàn ông kia trong nhà của Tần Vũ Dương vào đêm hôm kia.
Tầm mắt của hai người khẽ chạm nhau, rất nhanh rời ra, một người sinh tồn tại thương trường anh lừa tôi gạt, một người là luật sư cả ngày tiếp xúc với đủ loại người, hai người dựa vào bản năng đều từ ánh mắt của đối phương nhìn ra sự khác thường, rất ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Cố Mặc Hàm có hơi nheo mắt lại. Sau đó nhìn về người phụ nữ nhỏ bên cạnh Trình Húc, có người lại biết chuyện lập tức liền giới thiệu với anh: "Đây là bạn gái của luật sư Trình, hai người rất xứng đôi nhỉ."
Cố Mặc Hàm nụ cười không thay đổi, độ ấm trong mắt lại giảm xuống vài độ, anh nhìn cái người vừa rồi giới thiệu kia: "Bạn gái? Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái người nào đó, còn chưa từng nghe qua cô ấy là bạn gái của ai đây." Sau đó quay đầu nhìn Tần Vũ Dương, làm một bộ dạng nho nhã lễ độ: "Đúng không, Vũ Dương?"
Tần Vũ Dương trong lòng thầm mắng cái nhiều chuyện người kia vừa tức lời nói như đi guốc trong bụng của Cố Mặc Hàm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đúng mực không nói lời nào.
Cuộc sống như trò chơi, toàn bộ đều dựa vào diễn xuất ! Mọi người xung quanh rất nhanh đổi chủ đề, lúc này Trình Húc nhẹ nhàng nắm chặt eo thon nhỏ của Tần Vũ Dương, nói với ông cụ Lưu : "Thầy, con qua bên kia gặp sư huynh bọn họ một chút." Sau đó cười nhìn mọi người: "Thật ngại, xin lỗi không tiếp chuyện nữa."
Từ khi tay Trình Húc bắt đầu để trên lưng Tần Vũ Dương, cả người Tần Vũ Dương liền bắt đầu cứng ngắc, cô không biến sắc né tránh, nhưng mà không có né được. Nhiệt độ trên tay Trình Húc xuyên qua chất liệu trang phục hơi mỏng từ từ ngấm vào trên da Tần Vũ Dương, từ đáy lòng Tần Vũ Dương bắt đầu kháng cự, sau khi đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Tần Vũ Dương liền đẩy tay Trình Húc ra: "Ngại quá, tôi muốn đi vào toilet."
Sau khi Tần Vũ Dương cùng Trình Húc rời đi thì Cố Mặc Hàm có chút không tập trung, anh nhớ tới đôi tay kia vừa rồi trên lưng Tần Vũ Dương liền tức giận, hận không thể đem đôi tay kia băm ra mới hả được giận. Từ xa thấy Tần Vũ Dương đi về hướng toilet, anh cũng tạm biệt với mọi người đuổi theo cái hướng kia.
Tần Vũ Dương từ toilet đi ra, không vội không chậm quay trở lại, đột nhiên bị một cổ sức mạnh bất ngờ kéo vào gian phòng bên cạnh, sau đó đã bị đè lên cửa. Trên lưng căng thẳng đã được kéo vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, hai tay Cố Mặc Hàm gắt gao siết chặt eo của cô, chóp mũi đối chóp mũi, một đôi mắt đen tỏa sáng gần trong gang tấc. Tần Vũ Dương nhớ tới một màn quen thuộc này giống như đã từng có, tim đập rất nhanh, nuốt nước bọt xuống, ực một tiếng, trong sự yên lặng của bóng tối càng thêm rõ ràng. Cố Mặc Hàm khẽ cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Em đang suy nghĩ cái gì đấy?"
Tần Vũ Dương có một loại bị người ta đoán trúng tâm tư thẹn quá hoá giận: "Mau thả tôi ra, sao anh cứ thích chỗ tối tăm như vậy chứ? Anh mau thả tôi ra nha!"
Cố Mặc Hàm đứng thẳng lưng, hai tay đặt ở trên lưng Tần Vũ Dương nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần dùng sức, dường như muốn đem lau sạch sẽ cái gì đó: "Anh ta có phải mới vừa rồi để tay đặt ở chỗ này phải không?"
Eo của Tần Vũ Dương rất nhạy cảm, vừa có vật lạ đụng vào là toàn thân cô liền nổi cả da gà, cô trái xoay phải lắc tránh né:"Anh mau buông ra, đừng để tay đặt chỗ kia a!"
Hôm nay Tần Vũ Dương mặc một bộ váy dài sâm banh sắc gấm không tay, kiểu đuôi cá ôm người phác hoạ vóc người hoàn mỹ của cô, trước ngực là von mỏng trong suốt, trên lớp loan mỏng được thuê những vật trang trí tinh xảo, một mảng da lớn trắng nõn trong suốt như ẩn như hiện, cô giãy dụa một cái, mềm mại cao vút trước ngực nhẹ nhàng ma sát ngực Cố Mặc Hàm. Động tác Cố Mặc Hàm dừng lại, màu đen nơi đáy mắt càng ngày càng đậm, dần dần hiện ra sắc thái dục vọng, nhiệt độ bàn tay cũng càng ngày càng cao, anh cúi đầu xuống, làn môi nóng rực che lên cái miệng nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt từ từ vẽ lên đường viền môi của cô, tràn đầy sự khiêu khích hứng thú, cuối cùng toàn bộ hút vào trong miệng, cắn cộng mút lấy.
Tần Vũ Dương bởi vì thiếu khí mà mặt càng ngày càng hồng, cô cố gắng giãy giụa, đôi tay trắng như phấn đánh từng cú ở trước ngực Cố Mặc Hàm, ngược lại càng thêm kích phát ham muốn chiếm giữ của anh. Bàn tay cực nóng theo đường cong cơ thể từ bên hông trượt đến phần lưng, lại từ phần lưng trượt đến trước ngực, tròn trịa mềm mại dưới lòng bàn tay làm cho Cố Mặc Hàm có chút mất khống chế, anh nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về chơi đùa, hơi thở như lửa, máu nóng trên người cứ sôi trào.
Cơ thể của Tần Vũ Dương cho tới bây giờ chưa từng có bị người khác vuốt ve như vậy, cảm giác tê dại bay thẳng đại não, nhiệt độ thân thể dần dần lên cao, độ nóng lên kiểm soát không được, cô khó nhịn ưm lên tiếng: "Ư...", cơ thể dần dần như nhũn ra, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, ý thức dần dần rời xa.
Cô đối với cái loại cảm giác xa lạ này có chút kháng cự, dưới tình thế cấp bách, há miệng gắt gao cắn lên môi Cố Mặc Hàm, dần dần trong miệng xuất hiện mùi máu tươi, Tần Vũ Dương buông lỏng miệng ra lại bị Cố Mặc Hàm thừa dịp để trống mà đi vào, hấp thu hương vị ngọt ngào mỹ vị như nước mật trong miệng cô, một người trốn một người đuổi theo, sít sao dây dưa. Trong phòng tối tăm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy được hơi thở càng ngày càng dồn dập của bọn họ.
Cố Mặc Hàm cảm giác nhiệt độ dưới lòng bàn tay càng ngày càng cao, viên anh đào nhỏ trước ngực này cũng dần dần nhô ra, bàn tay kia từ từ trượt đến mông trắng hồng của Tần Vũ Dương, vuốt ve mãnh liệt vừa dùng lực ấn lên trên thân thể của anh, làm cho chỗ mềm mại của cô chống lên nơi nóng rực cực lớn của anh, khao khát muốn đem cả người cô nhào nặn vào trong thân thể.
Khi Tần Vũ Dương cảm giác được anh chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giống như bị điện giật. Trong hành lang truyền đến tiếng nói chuyện từ xa đến gần, Cố Mặc Hàm biết không thể cứ như vậy muốn Tần Vũ Dương, anh vừa mạnh mẽ vuốt ve mấy cái, cuối cùng dần dần buông Tần Vũ Dương ra, đem toàn thân vô lực của cô ôm vào trong ngực bình phục lại hô hấp.
Tần Vũ Dương từ từ thanh tỉnh, cô đẩy Cố Mặc Hàm ra, giơ tay lên hung hăng đánh xuống, một cái tát đánh ngay trên gương mặt tuấn tú trước mặt, trên da thịt trắng nõn lập tức lưu lại dấu tay rõ ràng. Cô hung hăng trừng mắt Cố Mặc Hàm, như thế nào tối hôm nay mỗi người đều muốn chiếm tiện nghi của cô, Trình Húc như vậy, Cố Mặc Hàm cũng như vậy.
Cố Mặc Hàm đã trúng một cái tát ngược lại không có tức giận, anh sờ sờ gò má nóng hổi hơi đau, thanh âm trêu tức vang lên:"Em cũng thực cam lòng mà?"
Tần Vũ Dương hận không thể đi tới cắn anh mấy cái, cô cắn chặt hàm răng: "Cố Mặc Hàm, anh là tên lưu manh, sắc lang! Đừng có lại chạm vào tôi, nếu không..."
Cố Mặc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô trong lòng lại có chút vui mừng: "Nếu không như thế nào?"
Tần Vũ Dương nghĩ tới nghĩ lui, mình quả thật không có gì có thể uy hiếp Cố Mặc Hàm, cô có chút thất bại, sau đó linh quang chợt lóe: "Nếu không, tôi sẽ không trả tiền!"
Cố Mặc Hàm cười ha ha, trong lòng thật sự vui vẻ. Khi đối mặt với người khác Tần Vũ Dương lúc nào cũng đoan trang tự nhiên, cử chỉ có chừng mực, chỉ có khi đối mặt với mình cô mới có thể bộc lộ ra sự chân thật, Tần Vũ Dương như vậy làm cho anh rất muốn kéo vào trong ngực ôm hôn thật nhiều.
Tần Vũ Dương trong lòng khinh bỉ chính mình: công lực, Tần Vũ Dương, công lực của ngươi đấy!
Cố Mặc Hàm không nhanh không chậm giải thích với cô:"Ngại quá, anh là kìm lòng không được. Em cũng biết, một người đàn ông nếu như thích một người phụ nữ, cũng sẽ thích cơ thể của cô ta. Nhưng mà, vóc người của em quả thực so với đại học đã đẹp lên nhiều."
Tần Vũ Dương thở mạnh một cái rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu sửa sang lại trang phục. Cố Mặc Hàm đi theo cô ra ngoài, đột nhiên Tần Vũ Dương dừng lại, xoay người lại, hung hăng trừng mắt anh. Cố Mặc Hàm có chút không rõ chuyện gì, chờ khi anh thấy vết nhăn gấp ở vị trí trước ngực của bộ lễ phục Tần Vũ Dương liền hiểu. Chất liệu vải giống như dòng nước xuôi theo dòng ở trước ngực có vết nhăn gấp rõ ràng, nhìn qua rất nổi bật, khiến cho người ta vừa nhìn sẽ sinh ra liên tưởng không trong sáng.
Cố Mặc Hàm cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng được may cắt rất đẹp, từ từ đi đến trước mặt Tần Vũ Dương khoác lên cho cô che kín đi vết nhăn gấp trước ngực, cố nén cười nói: "Em ở đây đợi một lát, anh vào trong lấy áo khoác cho em, tiện thể cùng chủ nhân chào hỏi một tiếng, sau đó đưa em về."
Tần Vũ Dương cũng không có biện pháp khác, cô không có cách nào tưởng tượng bộ dáng này của mình xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng không có quyết đoán mặc thành như vậy đứng ở nhiệt độ xuống đến dưới độ vào ban đêm, càng không nghĩ phải đeo theo đôi giày cao gót đi bộ về nhà. Cô chần chờ một chút:"Cái kia, mặt của anh, người khác..."
Cố Mặc Hàm không để ý chút nào: "Vì không để em mất mặt, đành phải để anh mất mặt thôi."
Cố Mặc Hàm trở lại phòng yến tiệc, cùng ông cụ Lưu chào hỏi một tiếng, ông cụ rất hiền lành cùng anh nói lời tạm biệt, đối với má trái hơi ửng hồng của anh cũng không có biểu hiện ra nghi vấn gì. Cố Mặc Hàm nhìn xung quanh một vòng tìm được Trình Húc, tinh thần sảng khoái nói: "Luật sư Trình, ngại quá, tôi cùng Vũ Dương còn có chút chuyện, cáo từ trước."
Trình Húc bưng ly rượu, nụ cười không thay đổi: "Thôi được, Cố tổng, tôi nghĩ chúng ta về sau sẽ thường xuyên gặp mặt nhau."
Cố Mặc Hàm cười cười xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương ngồi ở trên xe Cố Mặc Hàm, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cô cảm thấy cuộc sống của mình giống như gặp Cố Mặc Hàm sẽ loạn thành một đoàn, luôn sẽ xuất hiện đủ loại tình huống.
"Cố Mặc Hàm, anh cảm thấy như vậy thú vị sao?" Thanh âm có chút mệt mỏi của Tần Vũ Dương vang lên.
Một câu nói không đầu không đuôi, Cố Mặc Hàm lại nghe hiểu rất rõ. Anh nhìn con đường phía trước: "Vũ Dương, em vì sao cứ không tin anh yêu em chứ?"
Tần Vũ Dương "Xoạt" một cái ngồi dậy, có chút tức giận cùng gây sự: "Yêu tôi? Lúc trước khi tôi thích anh thì anh đã làm cái gì rồi? Hiện tại anh nói anh yêu tôi, tôi dựa vào cái gì tiếp nhận! Dựa vào cái gì?"
Cố Mặc Hàm đột nhiên chuyển tay lái đem xe dừng ở ven đường, ánh mắt sáng quắc hiểu rõ nhìn Tần Vũ Dương: "Vũ Dương, anh biết lúc trước là lỗi của anh, trong lòng em tức giận, cho nên vô luận em hiện tại như thế nào đối với anh, anh cũng sẽ không tức giận. Mấy năm nay anh một mực hận chính mình, hận chính mình liền như vậy bỏ lỡ em. Anh chỉ hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, đừng lừa gạt bản thân, hãy đi theo tiếng lòng của mình. Hiện tại, em nói cho anh biết, em còn có yêu anh hay không?"
Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm, ngoài xe thỉnh thoảng có xe lao vùn vụt qua, đèn xe từ xa đến gần chiếu vào góc cạnh rõ ràng trên mặt của Cố Mặc Hàm, vẻ mặt anh nghiêm túc cùng thâm tình, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, thời gian từng giây từng phút trôi đi, trong lòng Tần Vũ Dương bình phục lại, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Mặc Hàm bộ dáng lúc đó của anh, thoáng một cái đều đã trôi qua nhiều năm như vậy, trong ánh mắt hơi ướt át, từ từ mở miệng: "Cố Mặc Hàm, em không biết, em không biết em là luyến tiếc anh, hay luyến tiếc thời gian đó yêu anh. Em thật sự không biết."
Cố Mặc Hàm đưa tay vuốt ve tóc Tần Vũ Dương, vỗ về cô, trong thanh âm mang theo sự mê hoặc: "Không sao, Vũ Dương, cho dù em không hề yêu anh, anh cũng sẽ nỗ lực khiến em một lần nữa yêu anh. Trước kia đều là em nỗ lực, lần này đến lượt anh nỗ lực, em chỉ cần ngoan ngoãn đợi là tốt rồi. Cám ơn em nhiều năm như vậy vẫn đợi ở một chỗ, chỉ điểm này, anh đã rất thỏa mãn rồi."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố Mặc Hàm cười đi tới, hoàn toàn không nhìn Tần Vũ Dương: "Chú Lưu, chúc chú phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng!"
"Cái thằng nhóc này, đi Mỹ vài năm càng ngày biết nói chuyện. Đến đây giới thiệu người cho nhóc biết." Ông cụ Lưu sủng ái vỗ vỗ bả vai Cố Mặc Hàm.
"Đây là đệ tử của chú, Trình Húc. Trình Húc à, đây là con trai của cô Diệp Thấm Đình Diệp, Cố Mặc Hàm."
Cố Mặc Hàm và Trình Húc đều lịch sự bắt tay nhau, nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó buông ra, trên mặt duy trì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra đầy ắp tia sáng thâm ý.
Cố Mặc Hàm nhận ra cái người đàn ông ôn hòa trước mặt này chính là cái người trò chuyện vui vẻ với Tần Vũ Dương tại quán cà phê ngày hôm đó, mà Trình Húc thì từ thanh âm của Cố Mặc Hàm nghe được anh ta chính là người đàn ông kia trong nhà của Tần Vũ Dương vào đêm hôm kia.
Tầm mắt của hai người khẽ chạm nhau, rất nhanh rời ra, một người sinh tồn tại thương trường anh lừa tôi gạt, một người là luật sư cả ngày tiếp xúc với đủ loại người, hai người dựa vào bản năng đều từ ánh mắt của đối phương nhìn ra sự khác thường, rất ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Cố Mặc Hàm có hơi nheo mắt lại. Sau đó nhìn về người phụ nữ nhỏ bên cạnh Trình Húc, có người lại biết chuyện lập tức liền giới thiệu với anh: "Đây là bạn gái của luật sư Trình, hai người rất xứng đôi nhỉ."
Cố Mặc Hàm nụ cười không thay đổi, độ ấm trong mắt lại giảm xuống vài độ, anh nhìn cái người vừa rồi giới thiệu kia: "Bạn gái? Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái người nào đó, còn chưa từng nghe qua cô ấy là bạn gái của ai đây." Sau đó quay đầu nhìn Tần Vũ Dương, làm một bộ dạng nho nhã lễ độ: "Đúng không, Vũ Dương?"
Tần Vũ Dương trong lòng thầm mắng cái nhiều chuyện người kia vừa tức lời nói như đi guốc trong bụng của Cố Mặc Hàm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đúng mực không nói lời nào.
Cuộc sống như trò chơi, toàn bộ đều dựa vào diễn xuất ! Mọi người xung quanh rất nhanh đổi chủ đề, lúc này Trình Húc nhẹ nhàng nắm chặt eo thon nhỏ của Tần Vũ Dương, nói với ông cụ Lưu : "Thầy, con qua bên kia gặp sư huynh bọn họ một chút." Sau đó cười nhìn mọi người: "Thật ngại, xin lỗi không tiếp chuyện nữa."
Từ khi tay Trình Húc bắt đầu để trên lưng Tần Vũ Dương, cả người Tần Vũ Dương liền bắt đầu cứng ngắc, cô không biến sắc né tránh, nhưng mà không có né được. Nhiệt độ trên tay Trình Húc xuyên qua chất liệu trang phục hơi mỏng từ từ ngấm vào trên da Tần Vũ Dương, từ đáy lòng Tần Vũ Dương bắt đầu kháng cự, sau khi đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Tần Vũ Dương liền đẩy tay Trình Húc ra: "Ngại quá, tôi muốn đi vào toilet."
Sau khi Tần Vũ Dương cùng Trình Húc rời đi thì Cố Mặc Hàm có chút không tập trung, anh nhớ tới đôi tay kia vừa rồi trên lưng Tần Vũ Dương liền tức giận, hận không thể đem đôi tay kia băm ra mới hả được giận. Từ xa thấy Tần Vũ Dương đi về hướng toilet, anh cũng tạm biệt với mọi người đuổi theo cái hướng kia.
Tần Vũ Dương từ toilet đi ra, không vội không chậm quay trở lại, đột nhiên bị một cổ sức mạnh bất ngờ kéo vào gian phòng bên cạnh, sau đó đã bị đè lên cửa. Trên lưng căng thẳng đã được kéo vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, hai tay Cố Mặc Hàm gắt gao siết chặt eo của cô, chóp mũi đối chóp mũi, một đôi mắt đen tỏa sáng gần trong gang tấc. Tần Vũ Dương nhớ tới một màn quen thuộc này giống như đã từng có, tim đập rất nhanh, nuốt nước bọt xuống, ực một tiếng, trong sự yên lặng của bóng tối càng thêm rõ ràng. Cố Mặc Hàm khẽ cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Em đang suy nghĩ cái gì đấy?"
Tần Vũ Dương có một loại bị người ta đoán trúng tâm tư thẹn quá hoá giận: "Mau thả tôi ra, sao anh cứ thích chỗ tối tăm như vậy chứ? Anh mau thả tôi ra nha!"
Cố Mặc Hàm đứng thẳng lưng, hai tay đặt ở trên lưng Tần Vũ Dương nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần dùng sức, dường như muốn đem lau sạch sẽ cái gì đó: "Anh ta có phải mới vừa rồi để tay đặt ở chỗ này phải không?"
Eo của Tần Vũ Dương rất nhạy cảm, vừa có vật lạ đụng vào là toàn thân cô liền nổi cả da gà, cô trái xoay phải lắc tránh né:"Anh mau buông ra, đừng để tay đặt chỗ kia a!"
Hôm nay Tần Vũ Dương mặc một bộ váy dài sâm banh sắc gấm không tay, kiểu đuôi cá ôm người phác hoạ vóc người hoàn mỹ của cô, trước ngực là von mỏng trong suốt, trên lớp loan mỏng được thuê những vật trang trí tinh xảo, một mảng da lớn trắng nõn trong suốt như ẩn như hiện, cô giãy dụa một cái, mềm mại cao vút trước ngực nhẹ nhàng ma sát ngực Cố Mặc Hàm. Động tác Cố Mặc Hàm dừng lại, màu đen nơi đáy mắt càng ngày càng đậm, dần dần hiện ra sắc thái dục vọng, nhiệt độ bàn tay cũng càng ngày càng cao, anh cúi đầu xuống, làn môi nóng rực che lên cái miệng nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt từ từ vẽ lên đường viền môi của cô, tràn đầy sự khiêu khích hứng thú, cuối cùng toàn bộ hút vào trong miệng, cắn cộng mút lấy.
Tần Vũ Dương bởi vì thiếu khí mà mặt càng ngày càng hồng, cô cố gắng giãy giụa, đôi tay trắng như phấn đánh từng cú ở trước ngực Cố Mặc Hàm, ngược lại càng thêm kích phát ham muốn chiếm giữ của anh. Bàn tay cực nóng theo đường cong cơ thể từ bên hông trượt đến phần lưng, lại từ phần lưng trượt đến trước ngực, tròn trịa mềm mại dưới lòng bàn tay làm cho Cố Mặc Hàm có chút mất khống chế, anh nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về chơi đùa, hơi thở như lửa, máu nóng trên người cứ sôi trào.
Cơ thể của Tần Vũ Dương cho tới bây giờ chưa từng có bị người khác vuốt ve như vậy, cảm giác tê dại bay thẳng đại não, nhiệt độ thân thể dần dần lên cao, độ nóng lên kiểm soát không được, cô khó nhịn ưm lên tiếng: "Ư...", cơ thể dần dần như nhũn ra, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, ý thức dần dần rời xa.
Cô đối với cái loại cảm giác xa lạ này có chút kháng cự, dưới tình thế cấp bách, há miệng gắt gao cắn lên môi Cố Mặc Hàm, dần dần trong miệng xuất hiện mùi máu tươi, Tần Vũ Dương buông lỏng miệng ra lại bị Cố Mặc Hàm thừa dịp để trống mà đi vào, hấp thu hương vị ngọt ngào mỹ vị như nước mật trong miệng cô, một người trốn một người đuổi theo, sít sao dây dưa. Trong phòng tối tăm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy được hơi thở càng ngày càng dồn dập của bọn họ.
Cố Mặc Hàm cảm giác nhiệt độ dưới lòng bàn tay càng ngày càng cao, viên anh đào nhỏ trước ngực này cũng dần dần nhô ra, bàn tay kia từ từ trượt đến mông trắng hồng của Tần Vũ Dương, vuốt ve mãnh liệt vừa dùng lực ấn lên trên thân thể của anh, làm cho chỗ mềm mại của cô chống lên nơi nóng rực cực lớn của anh, khao khát muốn đem cả người cô nhào nặn vào trong thân thể.
Khi Tần Vũ Dương cảm giác được anh chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giống như bị điện giật. Trong hành lang truyền đến tiếng nói chuyện từ xa đến gần, Cố Mặc Hàm biết không thể cứ như vậy muốn Tần Vũ Dương, anh vừa mạnh mẽ vuốt ve mấy cái, cuối cùng dần dần buông Tần Vũ Dương ra, đem toàn thân vô lực của cô ôm vào trong ngực bình phục lại hô hấp.
Tần Vũ Dương từ từ thanh tỉnh, cô đẩy Cố Mặc Hàm ra, giơ tay lên hung hăng đánh xuống, một cái tát đánh ngay trên gương mặt tuấn tú trước mặt, trên da thịt trắng nõn lập tức lưu lại dấu tay rõ ràng. Cô hung hăng trừng mắt Cố Mặc Hàm, như thế nào tối hôm nay mỗi người đều muốn chiếm tiện nghi của cô, Trình Húc như vậy, Cố Mặc Hàm cũng như vậy.
Cố Mặc Hàm đã trúng một cái tát ngược lại không có tức giận, anh sờ sờ gò má nóng hổi hơi đau, thanh âm trêu tức vang lên:"Em cũng thực cam lòng mà?"
Tần Vũ Dương hận không thể đi tới cắn anh mấy cái, cô cắn chặt hàm răng: "Cố Mặc Hàm, anh là tên lưu manh, sắc lang! Đừng có lại chạm vào tôi, nếu không..."
Cố Mặc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô trong lòng lại có chút vui mừng: "Nếu không như thế nào?"
Tần Vũ Dương nghĩ tới nghĩ lui, mình quả thật không có gì có thể uy hiếp Cố Mặc Hàm, cô có chút thất bại, sau đó linh quang chợt lóe: "Nếu không, tôi sẽ không trả tiền!"
Cố Mặc Hàm cười ha ha, trong lòng thật sự vui vẻ. Khi đối mặt với người khác Tần Vũ Dương lúc nào cũng đoan trang tự nhiên, cử chỉ có chừng mực, chỉ có khi đối mặt với mình cô mới có thể bộc lộ ra sự chân thật, Tần Vũ Dương như vậy làm cho anh rất muốn kéo vào trong ngực ôm hôn thật nhiều.
Tần Vũ Dương trong lòng khinh bỉ chính mình: công lực, Tần Vũ Dương, công lực của ngươi đấy!
Cố Mặc Hàm không nhanh không chậm giải thích với cô:"Ngại quá, anh là kìm lòng không được. Em cũng biết, một người đàn ông nếu như thích một người phụ nữ, cũng sẽ thích cơ thể của cô ta. Nhưng mà, vóc người của em quả thực so với đại học đã đẹp lên nhiều."
Tần Vũ Dương thở mạnh một cái rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu sửa sang lại trang phục. Cố Mặc Hàm đi theo cô ra ngoài, đột nhiên Tần Vũ Dương dừng lại, xoay người lại, hung hăng trừng mắt anh. Cố Mặc Hàm có chút không rõ chuyện gì, chờ khi anh thấy vết nhăn gấp ở vị trí trước ngực của bộ lễ phục Tần Vũ Dương liền hiểu. Chất liệu vải giống như dòng nước xuôi theo dòng ở trước ngực có vết nhăn gấp rõ ràng, nhìn qua rất nổi bật, khiến cho người ta vừa nhìn sẽ sinh ra liên tưởng không trong sáng.
Cố Mặc Hàm cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng được may cắt rất đẹp, từ từ đi đến trước mặt Tần Vũ Dương khoác lên cho cô che kín đi vết nhăn gấp trước ngực, cố nén cười nói: "Em ở đây đợi một lát, anh vào trong lấy áo khoác cho em, tiện thể cùng chủ nhân chào hỏi một tiếng, sau đó đưa em về."
Tần Vũ Dương cũng không có biện pháp khác, cô không có cách nào tưởng tượng bộ dáng này của mình xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng không có quyết đoán mặc thành như vậy đứng ở nhiệt độ xuống đến dưới 0 độ vào ban đêm, càng không nghĩ phải đeo theo đôi giày cao gót đi bộ về nhà. Cô chần chờ một chút:"Cái kia, mặt của anh, người khác..."
Cố Mặc Hàm không để ý chút nào: "Vì không để em mất mặt, đành phải để anh mất mặt thôi."
Cố Mặc Hàm trở lại phòng yến tiệc, cùng ông cụ Lưu chào hỏi một tiếng, ông cụ rất hiền lành cùng anh nói lời tạm biệt, đối với má trái hơi ửng hồng của anh cũng không có biểu hiện ra nghi vấn gì. Cố Mặc Hàm nhìn xung quanh một vòng tìm được Trình Húc, tinh thần sảng khoái nói: "Luật sư Trình, ngại quá, tôi cùng Vũ Dương còn có chút chuyện, cáo từ trước."
Trình Húc bưng ly rượu, nụ cười không thay đổi: "Thôi được, Cố tổng, tôi nghĩ chúng ta về sau sẽ thường xuyên gặp mặt nhau."
Cố Mặc Hàm cười cười xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương ngồi ở trên xe Cố Mặc Hàm, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cô cảm thấy cuộc sống của mình giống như gặp Cố Mặc Hàm sẽ loạn thành một đoàn, luôn sẽ xuất hiện đủ loại tình huống.
"Cố Mặc Hàm, anh cảm thấy như vậy thú vị sao?" Thanh âm có chút mệt mỏi của Tần Vũ Dương vang lên.
Một câu nói không đầu không đuôi, Cố Mặc Hàm lại nghe hiểu rất rõ. Anh nhìn con đường phía trước: "Vũ Dương, em vì sao cứ không tin anh yêu em chứ?"
Tần Vũ Dương "Xoạt" một cái ngồi dậy, có chút tức giận cùng gây sự: "Yêu tôi? Lúc trước khi tôi thích anh thì anh đã làm cái gì rồi? Hiện tại anh nói anh yêu tôi, tôi dựa vào cái gì tiếp nhận! Dựa vào cái gì?"
Cố Mặc Hàm đột nhiên chuyển tay lái đem xe dừng ở ven đường, ánh mắt sáng quắc hiểu rõ nhìn Tần Vũ Dương: "Vũ Dương, anh biết lúc trước là lỗi của anh, trong lòng em tức giận, cho nên vô luận em hiện tại như thế nào đối với anh, anh cũng sẽ không tức giận. Mấy năm nay anh một mực hận chính mình, hận chính mình liền như vậy bỏ lỡ em. Anh chỉ hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, đừng lừa gạt bản thân, hãy đi theo tiếng lòng của mình. Hiện tại, em nói cho anh biết, em còn có yêu anh hay không?"
Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm, ngoài xe thỉnh thoảng có xe lao vùn vụt qua, đèn xe từ xa đến gần chiếu vào góc cạnh rõ ràng trên mặt của Cố Mặc Hàm, vẻ mặt anh nghiêm túc cùng thâm tình, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, thời gian từng giây từng phút trôi đi, trong lòng Tần Vũ Dương bình phục lại, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Mặc Hàm bộ dáng lúc đó của anh, thoáng một cái đều đã trôi qua nhiều năm như vậy, trong ánh mắt hơi ướt át, từ từ mở miệng: "Cố Mặc Hàm, em không biết, em không biết em là luyến tiếc anh, hay luyến tiếc thời gian đó yêu anh. Em thật sự không biết."
Cố Mặc Hàm đưa tay vuốt ve tóc Tần Vũ Dương, vỗ về cô, trong thanh âm mang theo sự mê hoặc: "Không sao, Vũ Dương, cho dù em không hề yêu anh, anh cũng sẽ nỗ lực khiến em một lần nữa yêu anh. Trước kia đều là em nỗ lực, lần này đến lượt anh nỗ lực, em chỉ cần ngoan ngoãn đợi là tốt rồi. Cám ơn em nhiều năm như vậy vẫn đợi ở một chỗ, chỉ điểm này, anh đã rất thỏa mãn rồi."