"Đến rồi." Đồng Thành Hoán ngừng xe, nhìn An Diệu bên cạnh, "Không ngờ cậu lại trời thành người đàn ông tiêu biểu đấy, sau khi tan làm còn ghé tiệm mua bánh ngọt về cho phụ nữ trong nhà?"
Thế giới thay đổi rồi sao? Bằng không tại sao An Diệu lại quá khác so với trước kia?
"Tiện đường thôi." An Diệu chỉ lạnh nhạt đáp lời.
Anh biết mấy người phụ nữ trong nhà đều thích ăn bánh ngọt của tiệm này, nhất là An Lâm.
"Mình chờ cậu trên xe." Đồng Thành Hoán không định xuống xe, "Cậu mua cho mình một phần chứ? Nhà mình cũng thích ăn bánh ngọt."
"Ừ." An Diệu gật đầu, chuẩn bị xuống xe.
"Chờ một chút." Đồng Thành Hoán bỗng nhiên giữ chặt tay anh.
"Sao thế..." Nhìn theo tầm mắt Đồng Thành Hoán An Diệu nhìn thấy một đôi nam nữ bước ra khỏi cửa hàng.
"Đó là Duẫn Phong, không sai chứ?" Đồng Thành Hoán thật hi vọng bản thân nhìn lầm, nhưng tỉ suất có thể không cao.
Nhưng điều khiến An Diệu chú ý lại không phải là Kỷ Duẫn Phong, mà là...
"Lâm Lâm?"
Sao hai người bọn họ có thể đi cùng nhau?
Hơn nữa nhìn bộ dáng thân mật của họ...
"Muốn xuống xe hỏi cho rõ không?" Đồng Thành Hoán liếc mắt nhìn An Diệu một cái, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm hai người này, vẻ mặt thì cực kì bình tĩnh, nhưng nhìn đến đấm tay của anh ta thì, anh ta rất muốn đánh người.
Mà người anh ta muốn đánh rõ ràng là Kỷ Duẫn Phong.
"Không cần." An Diệu lắc đầu, "Chuyện này mình sẽ xử lý."
Nếu xuống xe lúc này, e rằng người lúng túng sẽ là An Lâm.
Anh ưu tiên suy nghĩ vì bảo vệ em gái trước.
"Duẫn Phong cậu ta làm sao có thể..." Đồng Thành Hoán có chút không dám tin, "Hẳn là có gì hiểu lầm..." Anh tự mình tìm lời giải.
Nhưng anh cũng biết, chỉ sợ An Diệu ngồi bên cạnh nghe không vô.
"Lại muốn chuồn đi nữa hả?" An Diệu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn An Lâm đang tính ra cửa.
Nghe tiếng, An Lâm vội vàng quay đầu, "Anh hai?" Cô kinh ngạc nhìn anh, "Sao anh chưa đi?" Lúc này, theo lý thuyết thì không thể gặp được anh ở nhà.
Cô đi đến bên cạnh anh, ngồi một bên sofa.
"Thế nào, yêu đương rồi hả ?" Mặt anh biểu cảm như thường.
An Lâm nghe xong, sắc mặt nhuộm đỏ, vội muốn phủ nhận, "Em mới..."
"Em nỡ gạt cả nhà sao?" Anh trai bọn họ đều cưng chìu cô.
Không ngờ anh lại dùng tình thân để tấn công, cô chỉ có thể gật gật đầu.
"Uhm, gần đây gặp được một anh chàng không tệ." Cô thừa nhận.
"Anh chàng không tệ?" Anh cũng không để cô phát giác ra tâm tình của anh có bao nhiêu tồi tệ.
"Tuy tụi em mới kết giao không lâu, nhưng anh ấy đối với em tốt lắm, em nghĩ, chờ tụi em ổn định một chút, sẽ mang về cho cả nhà gặp." Cô thật tính toán như vậy.
Kỷ Duẫn Phong có gan dám đi vào nhà họ An với con bé sao? An Diệu thầm nghĩ trong lòng.
"Qua đây." Anh kéo em gái đến gần, "Aiz, tiểu công chúa của chúng ta trưởng thành rồi."
"Anh hai, tự nhiên anh lại dùng cách nói chuyện của bà lão nói chuyện làm gì?" Cô nở nụ cười, anh hai như thế này có chút tương tự với Kỷ Duẫn Phong.
Cô dựa khẽ lên vai anh làm nũng.
"Lâm Lâm." Giọng nói An Diệu có chút trầm thấp, "Bất luận xảy ra chuyện gì, các anh đều thay em chống đỡ, nhưng chỉ có chuyện tình cảm là không thể, mấy anh sợ em bị tổn thương, nhưng không thể ngăn cản em tìm kiếm hạnh phúc cho mình, cả nhà luôn tin tưởng vào trí thông minh của em, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm mà tổn hại bản thân."
"Anh yên tâm, Duẫn Phong đối với em tốt lắm, anh ấy sẽ không làm em tổn thương đâu, hãy tin em." Cô cực kì tin tưởng Kỷ Duẫn Phong.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt của anh càng nghiêm trọng hơn.
"Bây giờ nói những lời này còn quá sớm." Bởi vì đối phương là Kỷ Duẫn Phong, anh mới không cách nào yên tâm."Em phải biết rằng, bất luận phát sinh chuyện gì, các anh vĩnh viễn đứng về phía em." Nếu đến lúc đó cô muốn quăng Kỷ Duẫn Phong xuống biển cho cá ăn, anh cũng sẽ làm thay cô.
"Em biết mà." Cô luôn biết điều này, cuộc đời này cô may mắn nhất chính là có các anh trai luôn ở bên bảo hộ."Có các anh ở đây, cái gì em cũng không sợ."
"Lâm Lâm, phải nhìn rõ đối phương trước, đừng nên hãm quá sâu..." Anh vẫn là nhắc nhở. "Nhìn rõ đối phương trước? Anh có thể nói rõ hơn không?"
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Hay là... Anh biết Duẫn Phong?"
Đâu chỉ là biết, thù cũng đã kết tám trăm năm rồi."Chỉ là anh lo cho em thôi."
"Ôi, điểm này thì anh yên tâm được rồi, chờ khi anh gặp Duẫn Phong, sẽ phát hiện anh ấy là một đối tượng không tệ, nếu anh thật sự lo lắng như vậy, vậy thì tìm thời gian, em đưa anh ấy về sớm cho mọi người gặp gỡ nhé." Cô không hề phát hiện anh hai kì lạ, cứ cười nói như vậy.
"Em đã yêu anh ta rồi hả ?" Trong giọng điệu của cô không khó để phát hiện điểm này, cũng chính là thứ anh lo lắng nhất.
Cô cúi đầu, xấu hổ lộ ra ý cười.
Aiz, đáp án đã rõ ràng “Cậu ta thì sao?"
"Anh ấy đương nhiên là cũng yêu em chứ sao." Cô chắc chắn nói.
Nhìn khuôn mặt kiên định của cô, anh càng đau lòng.
Anh đoán được mục đích Kỷ Duẫn Phong tiếp cận An Lâm tuyệt không đơn thuần, nếu cậu ta muốn tìm người yêu, Kỷ Duẫn Phong tuyệt đối sẽ không tìm em gái kẻ thù để yêu, trừ phi anh ta điên rồi.
"Vậy là tốt rồi." Anh chỉ có thể ôn nhu cười đáp lại sự chắc chắn của em gái.
Anh có thể tưởng tượng, nếu An Lâm biết thực tế sẽ rất đau khổ.
Không, anh phải tìm Kỷ Duẫn Phong trước nói rõ ràng mới được.
"Đến rồi." Đồng Thành Hoán ngừng xe, nhìn An Diệu bên cạnh, "Không ngờ cậu lại trời thành người đàn ông tiêu biểu đấy, sau khi tan làm còn ghé tiệm mua bánh ngọt về cho phụ nữ trong nhà?"
Thế giới thay đổi rồi sao? Bằng không tại sao An Diệu lại quá khác so với trước kia?
"Tiện đường thôi." An Diệu chỉ lạnh nhạt đáp lời.
Anh biết mấy người phụ nữ trong nhà đều thích ăn bánh ngọt của tiệm này, nhất là An Lâm.
"Mình chờ cậu trên xe." Đồng Thành Hoán không định xuống xe, "Cậu mua cho mình một phần chứ? Nhà mình cũng thích ăn bánh ngọt."
"Ừ." An Diệu gật đầu, chuẩn bị xuống xe.
"Chờ một chút." Đồng Thành Hoán bỗng nhiên giữ chặt tay anh.
"Sao thế..." Nhìn theo tầm mắt Đồng Thành Hoán An Diệu nhìn thấy một đôi nam nữ bước ra khỏi cửa hàng.
"Đó là Duẫn Phong, không sai chứ?" Đồng Thành Hoán thật hi vọng bản thân nhìn lầm, nhưng tỉ suất có thể không cao.
Nhưng điều khiến An Diệu chú ý lại không phải là Kỷ Duẫn Phong, mà là...
"Lâm Lâm?"
Sao hai người bọn họ có thể đi cùng nhau?
Hơn nữa nhìn bộ dáng thân mật của họ...
"Muốn xuống xe hỏi cho rõ không?" Đồng Thành Hoán liếc mắt nhìn An Diệu một cái, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm hai người này, vẻ mặt thì cực kì bình tĩnh, nhưng nhìn đến đấm tay của anh ta thì, anh ta rất muốn đánh người.
Mà người anh ta muốn đánh rõ ràng là Kỷ Duẫn Phong.
"Không cần." An Diệu lắc đầu, "Chuyện này mình sẽ xử lý."
Nếu xuống xe lúc này, e rằng người lúng túng sẽ là An Lâm.
Anh ưu tiên suy nghĩ vì bảo vệ em gái trước.
"Duẫn Phong cậu ta làm sao có thể..." Đồng Thành Hoán có chút không dám tin, "Hẳn là có gì hiểu lầm..." Anh tự mình tìm lời giải.
Nhưng anh cũng biết, chỉ sợ An Diệu ngồi bên cạnh nghe không vô.
"Lại muốn chuồn đi nữa hả?" An Diệu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn An Lâm đang tính ra cửa.
Nghe tiếng, An Lâm vội vàng quay đầu, "Anh hai?" Cô kinh ngạc nhìn anh, "Sao anh chưa đi?" Lúc này, theo lý thuyết thì không thể gặp được anh ở nhà.
Cô đi đến bên cạnh anh, ngồi một bên sofa.
"Thế nào, yêu đương rồi hả ?" Mặt anh biểu cảm như thường.
An Lâm nghe xong, sắc mặt nhuộm đỏ, vội muốn phủ nhận, "Em mới..."
"Em nỡ gạt cả nhà sao?" Anh trai bọn họ đều cưng chìu cô.
Không ngờ anh lại dùng tình thân để tấn công, cô chỉ có thể gật gật đầu.
"Uhm, gần đây gặp được một anh chàng không tệ." Cô thừa nhận.
"Anh chàng không tệ?" Anh cũng không để cô phát giác ra tâm tình của anh có bao nhiêu tồi tệ.
"Tuy tụi em mới kết giao không lâu, nhưng anh ấy đối với em tốt lắm, em nghĩ, chờ tụi em ổn định một chút, sẽ mang về cho cả nhà gặp." Cô thật tính toán như vậy.
Kỷ Duẫn Phong có gan dám đi vào nhà họ An với con bé sao? An Diệu thầm nghĩ trong lòng.
"Qua đây." Anh kéo em gái đến gần, "Aiz, tiểu công chúa của chúng ta trưởng thành rồi."
"Anh hai, tự nhiên anh lại dùng cách nói chuyện của bà lão nói chuyện làm gì?" Cô nở nụ cười, anh hai như thế này có chút tương tự với Kỷ Duẫn Phong.
Cô dựa khẽ lên vai anh làm nũng.
"Lâm Lâm." Giọng nói An Diệu có chút trầm thấp, "Bất luận xảy ra chuyện gì, các anh đều thay em chống đỡ, nhưng chỉ có chuyện tình cảm là không thể, mấy anh sợ em bị tổn thương, nhưng không thể ngăn cản em tìm kiếm hạnh phúc cho mình, cả nhà luôn tin tưởng vào trí thông minh của em, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm mà tổn hại bản thân."
"Anh yên tâm, Duẫn Phong đối với em tốt lắm, anh ấy sẽ không làm em tổn thương đâu, hãy tin em." Cô cực kì tin tưởng Kỷ Duẫn Phong.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt của anh càng nghiêm trọng hơn.
"Bây giờ nói những lời này còn quá sớm." Bởi vì đối phương là Kỷ Duẫn Phong, anh mới không cách nào yên tâm."Em phải biết rằng, bất luận phát sinh chuyện gì, các anh vĩnh viễn đứng về phía em." Nếu đến lúc đó cô muốn quăng Kỷ Duẫn Phong xuống biển cho cá ăn, anh cũng sẽ làm thay cô.
"Em biết mà." Cô luôn biết điều này, cuộc đời này cô may mắn nhất chính là có các anh trai luôn ở bên bảo hộ."Có các anh ở đây, cái gì em cũng không sợ."
"Lâm Lâm, phải nhìn rõ đối phương trước, đừng nên hãm quá sâu..." Anh vẫn là nhắc nhở. "Nhìn rõ đối phương trước? Anh có thể nói rõ hơn không?"
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Hay là... Anh biết Duẫn Phong?"
Đâu chỉ là biết, thù cũng đã kết tám trăm năm rồi."Chỉ là anh lo cho em thôi."
"Ôi, điểm này thì anh yên tâm được rồi, chờ khi anh gặp Duẫn Phong, sẽ phát hiện anh ấy là một đối tượng không tệ, nếu anh thật sự lo lắng như vậy, vậy thì tìm thời gian, em đưa anh ấy về sớm cho mọi người gặp gỡ nhé." Cô không hề phát hiện anh hai kì lạ, cứ cười nói như vậy.
"Em đã yêu anh ta rồi hả ?" Trong giọng điệu của cô không khó để phát hiện điểm này, cũng chính là thứ anh lo lắng nhất.
Cô cúi đầu, xấu hổ lộ ra ý cười.
Aiz, đáp án đã rõ ràng “Cậu ta thì sao?"
"Anh ấy đương nhiên là cũng yêu em chứ sao." Cô chắc chắn nói.
Nhìn khuôn mặt kiên định của cô, anh càng đau lòng.
Anh đoán được mục đích Kỷ Duẫn Phong tiếp cận An Lâm tuyệt không đơn thuần, nếu cậu ta muốn tìm người yêu, Kỷ Duẫn Phong tuyệt đối sẽ không tìm em gái kẻ thù để yêu, trừ phi anh ta điên rồi.
"Vậy là tốt rồi." Anh chỉ có thể ôn nhu cười đáp lại sự chắc chắn của em gái.
Anh có thể tưởng tượng, nếu An Lâm biết thực tế sẽ rất đau khổ.
Không, anh phải tìm Kỷ Duẫn Phong trước nói rõ ràng mới được.