Anh mệt mỏi nằm lên bàn nhắm mắt một chút. Cậu đưa mắt nhìn anh. Tưởng anh đã ngủ đi lại lấy áo khoác lên người anh. Anh đột nhiên mở mắt làm cậu giật mình mà lùi lại. Tay lỡ quẹt vào vào bàn kính mà chảy ít máu. Cậu thấy tay mình có gì đó chảy ra đưa lên xem. Máu? Là máu? Từ nhỏ cậu đã sợ máu. ( Vãi cả cảnh sát). Cậu run người quay đi.
- Cậu đang giả vờ đáng thương cho ai xem vậy?
Cậu nghe mùi máu tanh chạy vào phòng vệ sinh ói. Anh trong lòng lúc này như ăn phải lửa, cậu có sao không? Anh làm vậy có phải quá đáng? Cậu đưa tay vào nước rửa cho hết máu. Nước mắt cậu lúc này vô thức mà tuôn ra. Một lúc lâu cuối cùng cũng hết chảy rồi. Cậu bước ra, ngồi vào bàn làm việc. Đánh một bản gì đó. Cậu in ra, lấy bút ghi lên đó. Anh thắc mắc. Những tờ giấy đó đâu có tờ nào cần cậu kí. Đi tới trước mặt anh cậu đặt tờ giấy lên bàn rồi tự thu gom đồ của mình rồi bỏ đi.
- Bắt tôi làm việc? Chắc anh có cửa mà sai. Tôi đâu phải người làm.
Anh như chết tại chỗ, cầm tờ giấy lên xem. " Đơn xin nghỉ việc ".
- Tôi chưa duyệt em không được nghỉ.
Cậu quay nhìn anh cười nhẹ:
- Từ đầu tôi vào làm đâu cần Đơn xin việc. Bây h nghỉ làm tôi làm cho anh một bản như vậy coi như là nể anh rồi.
Để cậu đi lần nữa à? Mất cậu một lần bây h phải chịu mất đi lần nữa à? Cậu luyến tiếc quay lại nhìn anh lần nữa.
- Chuyện của anh và Tử Tử. Tôi biết cả rồi. Anh không cần phải giấu làm gì nữa. Tôi biết bao nhiêu lần anh và cô ta ân ái bên nhau. Tôi biết biết hết! Chỉ là tôi không muốn nói.
Căn phòng lúc này bỗng trở nên ngột ngạc. Anh chống tay lên bàn nhìn cậu:
- Em hơn gì được tôi? Đi qua Mỹ có 5 năm mà đã có con?
Cậu tức giận, hết chịu nổi mà hét lớn:
- Nó là con anh!
Anh sững người. Anh nghe lầm à? Con anh?
- Em..
Cậu vội ngắt lời anh.:
- Chúng ta kết thúc ở đây. Tử Tử có thai. Anh lo chăm sóc cô ấy. Nhưng tôi cảnh báo anh... Nên cẩn thận với Tử Tử. Cô ta không đơn giản như anh nghĩ đâu.
Anh nhíu mày nhìn cậu:
- Ý em là cái thai của Tử Tử không phải..
Cậu quay lưng bỏ đi:
- Tôi không biết.
Anh chạy lại kéo tay cậu ôm chặt:
- Bảo bối, anh xin lỗi. Anh không muốn kết thúc. Là anh sai, anh sẽ bỏ cô ta. Anh sẽ rước con về chúng ta sẽ sống hạnh phúc.
Cậu vội đẩy anh ra nhanh chân chạy đi:
- Tha cho tôi đi. Đủ rồi.
==========================================================================
Cả tuần nay anh như xác chết. Không nói không cười.
- Hạo ơi. Em đem đồ ăn đến cho anh này.
Tử Tử bước vào mặt hớn hở. Trên tay cầm hộp đồ ăn cũng tờ giấy xét nghiệm:
- Chồng. Em có thứ muốn cho anh xem.
Cô đặt tờ giấy lên tay anh. Anh mở ra xem. Hình bào thai.
- Tởm.
Cô nhìn anh:
- Anh sao vậy?
Anh cười một cách khinh bỉ rồi cũng lấy trong ngăn bàn ra một tập giấy.
- Cho cô.
Cô mở ra xem, ảnh cô và tình nhân đang ôm ấp.
===========================================================================
- Nhiệm vụ lần này cứ để tôi làm thưa đội trưởng.
Ông chú trung niên nhìn cậu.
- Lần này khá nguy hiểm cứ để người khác. Tuần nay cậu không được khỏe.
Cậu cười tươi, lắc đầu:
- Tôi làm được. Coi như nhiệm vụ cuối cùng.
Cảnh sát trưởng khó hiểu nhìn cậu.
- Cuối cùng?
Cậu gật đầu:
- Phải. Nếu hoàng thành thì tôi sẽ từ chức cảnh sát này. Còn nếu thất bại thì... mọi người phải chuẩn bị tiền đi đám của tôi a~.
Cả phòng họp nhìn cậu.
- " Cậu đừng nói bậy "
- " phải rồi "
- " Trần Hào của chúng ta có gì mà làm không được đúng không?"
===========================================================================
Cậu đi về khách sạn, lôi hình anh trong điện thoại mà cậu lén chụp lúc anh ngủ, lúc anh nấu ăn....
- Hạo, em xin lỗi.
===========================================================================
- Hào cậu ăn như chết đói vậy?
Cậu nhìn Cảnh Minh đang đút Tiêu Quân ăn mà cười cười.
- Dạo này tớ hay đói.
============================================================================
- Chúc cậu thành công.
Cậu gật đầu, đeo găn tay, khẩu trang đen. Lấy súng gác bên hông. Cậu từ chiếc xe đen bước ra, cẩn thận đột nhập vào căn cứ địch. Cậu đánh lạc hướng từng người rồi chạy lên phòng tìm cái USB. Cậu mở ngăn kéo tủ. Đây rồi! Cậu nắm chặt cái USB trong tay, từ sau có gì đó đập vào đầu cậu. ( Biết ai rồi nhở:v)
Khi cậu tỉnh dậy liền thấy mình bị trói ở dưới đất. Tên đó dùng cây đánh vào chân và đầu cậu.
- " Lão đại có người đột nhập vào căn cứ chúng ta "
Cậu mệt mỏi hô hấp càng ngày càng khó. Bụng cậu lúc này đột nhiên đau điếng. 10"p sau, nghe tiếng mở cửa. Trong này tối cậu không nhìn rõ là ai đang vào. Là tên Chủ hay là đầy tớ?
- Lão đại mời ngồi. Có cần bật đèn?
Hắn lắc nhẹ đầu kêu tên đó đi ra.
Hắn mệt mỏi lo giải quyết xong chuyện này rồi còn đi mua nhẫn cầu hôn cậu.
- Trả USB lại đây cho tôi.
Cậu nghe thấy giọng quen thuộc. Cắn chặt môi không dám lên tiếng.
- Cái USB cậu quăng ở đâu?
Cậu lại tiếp tục im lặng. Bụng cậu sao lại đau như vậy? Không lẽ...? Anh tức giận không thèm nhìn xuống, đi lại đá mạnh vào bụng cậu.
- Hạo! Đừng!
Từ chân cậu chảy ít máu ẩm nóng xuống đất. Anh cứng người, chân run run ngồi xuống.
- Bật đèn! Bật đèn!
Đèn vừa sáng lên. Trước mặt anh bây h là một thanh niên nhỏ nằm trên vũng máu. Anh nhanh chóng cởi trói cho cậu. Lặp tức cậu đưa tay ôm bụng.
- Con... con à.... con của ba...
Anh vội ôm chặt cậu vào người. Nước mắt anh lúc này chợt rơi.
- Anh xin lỗi. Bảo bối anh xin lỗi.
Cậu ôm chặt bụng:
- Đau... Hạo đau... hức... đau lắm... con đang đạp em phải không... hức....
Anh bế cậu ra xe, một mạch chạy tới bệnh viện. Nhìn y tá đẩy cậu vào trong tim anh bỗng nhói lên từng đợt. Anh vừa làm gì vậy? Anh vừa cắt đứt sợi dây liên kết giữa anh và cậu, Tiêu Quân mất đi một đứa em.
Sau 1h đồng hồ. Cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh đi lại chỗ bác sĩ.
-Cậu ấy bị sảy thai bây giờ sức khỏe đang không được tốt còn nữa...
Anh gật nhẹ đẩy cửa đi vào. Anh nhìn cái con người xanh xao đang nằm trên giường. Anh đưa tay vuốt nhẹ má cậu. 30"p anh ngồi nhìn cậu.
- " Lúc nãy ai hành hạ người trong ngục? Cậu đập cho hắn què luôn cho tôi! "
Từ sau có ai nắm áo anh kéo kéo:
- Tại sao anh làm vậy? Không nên đối xử với người khác như thế.
Anh đang mơ à? Cậu tỉnh rồi sao?
- Hào em tỉnh rồi?
Cậu tròn mắt nhìn anh.
- Tôi tên Hào sao?
=====================================================================
Sắp END truyện ồi mấy má ôi! /_
- Cậu đang giả vờ đáng thương cho ai xem vậy?
Cậu nghe mùi máu tanh chạy vào phòng vệ sinh ói. Anh trong lòng lúc này như ăn phải lửa, cậu có sao không? Anh làm vậy có phải quá đáng? Cậu đưa tay vào nước rửa cho hết máu. Nước mắt cậu lúc này vô thức mà tuôn ra. Một lúc lâu cuối cùng cũng hết chảy rồi. Cậu bước ra, ngồi vào bàn làm việc. Đánh một bản gì đó. Cậu in ra, lấy bút ghi lên đó. Anh thắc mắc. Những tờ giấy đó đâu có tờ nào cần cậu kí. Đi tới trước mặt anh cậu đặt tờ giấy lên bàn rồi tự thu gom đồ của mình rồi bỏ đi.
- Bắt tôi làm việc? Chắc anh có cửa mà sai. Tôi đâu phải người làm.
Anh như chết tại chỗ, cầm tờ giấy lên xem. " Đơn xin nghỉ việc ".
- Tôi chưa duyệt em không được nghỉ.
Cậu quay nhìn anh cười nhẹ:
- Từ đầu tôi vào làm đâu cần Đơn xin việc. Bây h nghỉ làm tôi làm cho anh một bản như vậy coi như là nể anh rồi.
Để cậu đi lần nữa à? Mất cậu một lần bây h phải chịu mất đi lần nữa à? Cậu luyến tiếc quay lại nhìn anh lần nữa.
- Chuyện của anh và Tử Tử. Tôi biết cả rồi. Anh không cần phải giấu làm gì nữa. Tôi biết bao nhiêu lần anh và cô ta ân ái bên nhau. Tôi biết biết hết! Chỉ là tôi không muốn nói.
Căn phòng lúc này bỗng trở nên ngột ngạc. Anh chống tay lên bàn nhìn cậu:
- Em hơn gì được tôi? Đi qua Mỹ có 5 năm mà đã có con?
Cậu tức giận, hết chịu nổi mà hét lớn:
- Nó là con anh!
Anh sững người. Anh nghe lầm à? Con anh?
- Em..
Cậu vội ngắt lời anh.:
- Chúng ta kết thúc ở đây. Tử Tử có thai. Anh lo chăm sóc cô ấy. Nhưng tôi cảnh báo anh... Nên cẩn thận với Tử Tử. Cô ta không đơn giản như anh nghĩ đâu.
Anh nhíu mày nhìn cậu:
- Ý em là cái thai của Tử Tử không phải..
Cậu quay lưng bỏ đi:
- Tôi không biết.
Anh chạy lại kéo tay cậu ôm chặt:
- Bảo bối, anh xin lỗi. Anh không muốn kết thúc. Là anh sai, anh sẽ bỏ cô ta. Anh sẽ rước con về chúng ta sẽ sống hạnh phúc.
Cậu vội đẩy anh ra nhanh chân chạy đi:
- Tha cho tôi đi. Đủ rồi.
==========================================================================
Cả tuần nay anh như xác chết. Không nói không cười.
- Hạo ơi. Em đem đồ ăn đến cho anh này.
Tử Tử bước vào mặt hớn hở. Trên tay cầm hộp đồ ăn cũng tờ giấy xét nghiệm:
- Chồng. Em có thứ muốn cho anh xem.
Cô đặt tờ giấy lên tay anh. Anh mở ra xem. Hình bào thai.
- Tởm.
Cô nhìn anh:
- Anh sao vậy?
Anh cười một cách khinh bỉ rồi cũng lấy trong ngăn bàn ra một tập giấy.
- Cho cô.
Cô mở ra xem, ảnh cô và tình nhân đang ôm ấp.
===========================================================================
- Nhiệm vụ lần này cứ để tôi làm thưa đội trưởng.
Ông chú trung niên nhìn cậu.
- Lần này khá nguy hiểm cứ để người khác. Tuần nay cậu không được khỏe.
Cậu cười tươi, lắc đầu:
- Tôi làm được. Coi như nhiệm vụ cuối cùng.
Cảnh sát trưởng khó hiểu nhìn cậu.
- Cuối cùng?
Cậu gật đầu:
- Phải. Nếu hoàng thành thì tôi sẽ từ chức cảnh sát này. Còn nếu thất bại thì... mọi người phải chuẩn bị tiền đi đám của tôi a~.
Cả phòng họp nhìn cậu.
- " Cậu đừng nói bậy "
- " phải rồi "
- " Trần Hào của chúng ta có gì mà làm không được đúng không?"
===========================================================================
Cậu đi về khách sạn, lôi hình anh trong điện thoại mà cậu lén chụp lúc anh ngủ, lúc anh nấu ăn....
- Hạo, em xin lỗi.
===========================================================================
- Hào cậu ăn như chết đói vậy?
Cậu nhìn Cảnh Minh đang đút Tiêu Quân ăn mà cười cười.
- Dạo này tớ hay đói.
============================================================================
- Chúc cậu thành công.
Cậu gật đầu, đeo găn tay, khẩu trang đen. Lấy súng gác bên hông. Cậu từ chiếc xe đen bước ra, cẩn thận đột nhập vào căn cứ địch. Cậu đánh lạc hướng từng người rồi chạy lên phòng tìm cái USB. Cậu mở ngăn kéo tủ. Đây rồi! Cậu nắm chặt cái USB trong tay, từ sau có gì đó đập vào đầu cậu. ( Biết ai rồi nhở:v)
Khi cậu tỉnh dậy liền thấy mình bị trói ở dưới đất. Tên đó dùng cây đánh vào chân và đầu cậu.
- " Lão đại có người đột nhập vào căn cứ chúng ta "
Cậu mệt mỏi hô hấp càng ngày càng khó. Bụng cậu lúc này đột nhiên đau điếng. 10"p sau, nghe tiếng mở cửa. Trong này tối cậu không nhìn rõ là ai đang vào. Là tên Chủ hay là đầy tớ?
- Lão đại mời ngồi. Có cần bật đèn?
Hắn lắc nhẹ đầu kêu tên đó đi ra.
Hắn mệt mỏi lo giải quyết xong chuyện này rồi còn đi mua nhẫn cầu hôn cậu.
- Trả USB lại đây cho tôi.
Cậu nghe thấy giọng quen thuộc. Cắn chặt môi không dám lên tiếng.
- Cái USB cậu quăng ở đâu?
Cậu lại tiếp tục im lặng. Bụng cậu sao lại đau như vậy? Không lẽ...? Anh tức giận không thèm nhìn xuống, đi lại đá mạnh vào bụng cậu.
- Hạo! Đừng!
Từ chân cậu chảy ít máu ẩm nóng xuống đất. Anh cứng người, chân run run ngồi xuống.
- Bật đèn! Bật đèn!
Đèn vừa sáng lên. Trước mặt anh bây h là một thanh niên nhỏ nằm trên vũng máu. Anh nhanh chóng cởi trói cho cậu. Lặp tức cậu đưa tay ôm bụng.
- Con... con à.... con của ba...
Anh vội ôm chặt cậu vào người. Nước mắt anh lúc này chợt rơi.
- Anh xin lỗi. Bảo bối anh xin lỗi.
Cậu ôm chặt bụng:
- Đau... Hạo đau... hức... đau lắm... con đang đạp em phải không... hức....
Anh bế cậu ra xe, một mạch chạy tới bệnh viện. Nhìn y tá đẩy cậu vào trong tim anh bỗng nhói lên từng đợt. Anh vừa làm gì vậy? Anh vừa cắt đứt sợi dây liên kết giữa anh và cậu, Tiêu Quân mất đi một đứa em.
Sau 1h đồng hồ. Cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh đi lại chỗ bác sĩ.
-Cậu ấy bị sảy thai bây giờ sức khỏe đang không được tốt còn nữa...
Anh gật nhẹ đẩy cửa đi vào. Anh nhìn cái con người xanh xao đang nằm trên giường. Anh đưa tay vuốt nhẹ má cậu. 30"p anh ngồi nhìn cậu.
- " Lúc nãy ai hành hạ người trong ngục? Cậu đập cho hắn què luôn cho tôi! "
Từ sau có ai nắm áo anh kéo kéo:
- Tại sao anh làm vậy? Không nên đối xử với người khác như thế.
Anh đang mơ à? Cậu tỉnh rồi sao?
- Hào em tỉnh rồi?
Cậu tròn mắt nhìn anh.
- Tôi tên Hào sao?
=====================================================================
Sắp END truyện ồi mấy má ôi! /_