“Có những tình cảm cứ mơ màng… Có những kỉ niệm cứ quẩn quanh… Dằn vặt… Vẫn biết bản thân sai, sai nhiều, nhưng chưa một lần dám nhìn thẳng và nhận lỗi.Con người ta thường nặng tình với những yêu thương trong quá khứ cứ xa vời, qua rồi , mất rồi mới tiếc. Ngẩn ngơ. Tự trách bản thân ngu ngốc, vô dụng… Nhưng có ai hiểu ko? Vụng về là một biểu hiện chân thực nhất của sự chân thành.”
_LeeHannie_
Phong cảm thấy một bên má ran rát, vô thức anh đưa tay chạm nhẹ vào vết đỏ trên má. Hoàng Hải Vi vừa tát anh….
Đôi mắt Phong đỏ ngầu tức giận. Bóng hai người con trai đã biến mất, anh lại nhìn nó
-Tôi nói không đúng sao?
Như có mũi dao đâm vào tim, lòng nó thắt lại đau vô cùng
-Vô sỉ! Tôi thật thất vọng về cậu. Từ bây giờ cậu đi đường cậu tôi đi đường tôi chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Nó nói
-Hoàng Hải Vi…. Giọng Phong trầm hẳn xuống giống như một con thú đang gầm gừ
-Thật đáng tiếc cho thời gian qua. Thì ra lòng tin của cậu với tôi chỉ đến có vậy. Được. Chấm dứt luôn.
-….
-Tôi không cần loại bạn bè như cậu.
Nó xong xuôi nó bỏ đi
-Hoàng Hải Vi mày bước thêm một bước tao và mày mãi mãi không còn là bạn. Phong giận dữ, đôi tay anh không biết từ bao giờ đã siết chặt lại
Nó không do dự, bước chân vẫn đều đều
Hnay là ngày đầu tiên nó đi học
Cũng là ngày nó gặp và quen bạn mới
Là ngày khởi động trò chơi số phận. ..
Là ngày kết thúc 1 tình bạn dài 4 năm. …
Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống từ khóe mi khô cạn .
*****
Cả cơ thể Phong như mất trọng lượng
Đau…. Rất đau….
Người đó quay lưng bỏ lại anh. Nhìn cái dáng nhỏ bé cô độc của nó anh thấy tim thắt lại. Khó thở vô cùng
-Mày điên rồi Phong ạ. Sao mày có thể nói với con Vi như thế? Linh dường như cũng không chịu được mà lên tiếng chỉ chích
-Con Vi mà có chuyện gì thì tao sẽ banh xác mày. Trang Hiểu Linh tao nói là làm. Linh bỏ đi, Hiếu vỗ vỗ vai Phong an ủi rồi cũng đi theo Linh.
-Phong. …
-Để nó đi . Đừng nói gì cả.
Ai đó lặng lẽ lê từng bước chân mệt mỏi ra khỏi can- teen
Dựa vào lan can, gió tạt mạnh vào mặt lạnh ngắt. Tuấn Anh đứng im bất động nhìn Phong, chưa bao giờ Phong như vậy, một Trần Anh Phong buồn bã và cô đơn. Anh tự hỏi Trần Anh Phong cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt đi đâu rồi
Phong đưa tầm mắt ra xa.
Anh sai rồi
Anh là một thằng tồi …. anh không nên quá lời như thế. … cũng không nên nóng nảy nói câu mãi mãi không là bạn với nó.
Đã biết nó coi sĩ diện quan trọng hơn mạng sống
Đã biết nó ngang ngược, bất trị
Đã biết nó ghét nhất kẻ không tin vào tình bạn …
Vậy mà anh vẫn lớn tiếng sỉ nhục nó trước bao nhiêu người
Giá như thời gian quay trở lại
Giá như nó chưa từng bước đi ….
★★★★★
-Vi… Linh khẽ gọi, Vi đang ngồi ở sân thượng, Vi thích gió khi buồn nó sẽ tìm nơi có thật nhiều gió để gặm nhấm nỗi đau
-Để tao một mình.
-Mày đừng thế thẳng Phong không cố ý….
-Đừng nhắc tên nó trước mặt tao. Từ giây phút này tao sẽ bài xích cái con người tên Trần Anh Phong ra khỏi đầu… tất cả về người đó sẽ bị lãng quên mãi mãi.
Đôi mắt nó sâu hun hút cứ như có một ma lực nào đó cuốn phăng đôi mắt trong veo ngày thường. Linh lạnh người. Mong là những gì nhỏ nghĩ đều không đúng. …
“Có những tình cảm cứ mơ màng… Có những kỉ niệm cứ quẩn quanh… Dằn vặt… Vẫn biết bản thân sai, sai nhiều, nhưng chưa một lần dám nhìn thẳng và nhận lỗi.Con người ta thường nặng tình với những yêu thương trong quá khứ cứ xa vời, qua rồi , mất rồi mới tiếc. Ngẩn ngơ. Tự trách bản thân ngu ngốc, vô dụng… Nhưng có ai hiểu ko? Vụng về là một biểu hiện chân thực nhất của sự chân thành.”
_LeeHannie_
Phong cảm thấy một bên má ran rát, vô thức anh đưa tay chạm nhẹ vào vết đỏ trên má. Hoàng Hải Vi vừa tát anh….
Đôi mắt Phong đỏ ngầu tức giận. Bóng hai người con trai đã biến mất, anh lại nhìn nó
-Tôi nói không đúng sao?
Như có mũi dao đâm vào tim, lòng nó thắt lại đau vô cùng
-Vô sỉ! Tôi thật thất vọng về cậu. Từ bây giờ cậu đi đường cậu tôi đi đường tôi chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Nó nói
-Hoàng Hải Vi…. Giọng Phong trầm hẳn xuống giống như một con thú đang gầm gừ
-Thật đáng tiếc cho thời gian qua. Thì ra lòng tin của cậu với tôi chỉ đến có vậy. Được. Chấm dứt luôn.
-….
-Tôi không cần loại bạn bè như cậu.
Nó xong xuôi nó bỏ đi
-Hoàng Hải Vi mày bước thêm một bước tao và mày mãi mãi không còn là bạn. Phong giận dữ, đôi tay anh không biết từ bao giờ đã siết chặt lại
Nó không do dự, bước chân vẫn đều đều
Hnay là ngày đầu tiên nó đi học
Cũng là ngày nó gặp và quen bạn mới
Là ngày khởi động trò chơi số phận. ..
Là ngày kết thúc tình bạn dài năm. …
Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống từ khóe mi khô cạn .
Cả cơ thể Phong như mất trọng lượng
Đau…. Rất đau….
Người đó quay lưng bỏ lại anh. Nhìn cái dáng nhỏ bé cô độc của nó anh thấy tim thắt lại. Khó thở vô cùng
-Mày điên rồi Phong ạ. Sao mày có thể nói với con Vi như thế? Linh dường như cũng không chịu được mà lên tiếng chỉ chích
-Con Vi mà có chuyện gì thì tao sẽ banh xác mày. Trang Hiểu Linh tao nói là làm. Linh bỏ đi, Hiếu vỗ vỗ vai Phong an ủi rồi cũng đi theo Linh.
-Phong. …
-Để nó đi . Đừng nói gì cả.
Ai đó lặng lẽ lê từng bước chân mệt mỏi ra khỏi can- teen
Dựa vào lan can, gió tạt mạnh vào mặt lạnh ngắt. Tuấn Anh đứng im bất động nhìn Phong, chưa bao giờ Phong như vậy, một Trần Anh Phong buồn bã và cô đơn. Anh tự hỏi Trần Anh Phong cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt đi đâu rồi
Phong đưa tầm mắt ra xa.
Anh sai rồi
Anh là một thằng tồi …. anh không nên quá lời như thế. … cũng không nên nóng nảy nói câu mãi mãi không là bạn với nó.
Đã biết nó coi sĩ diện quan trọng hơn mạng sống
Đã biết nó ngang ngược, bất trị
Đã biết nó ghét nhất kẻ không tin vào tình bạn …
Vậy mà anh vẫn lớn tiếng sỉ nhục nó trước bao nhiêu người
Giá như thời gian quay trở lại
Giá như nó chưa từng bước đi ….
★★★★★
-Vi… Linh khẽ gọi, Vi đang ngồi ở sân thượng, Vi thích gió khi buồn nó sẽ tìm nơi có thật nhiều gió để gặm nhấm nỗi đau
-Để tao một mình.
-Mày đừng thế thẳng Phong không cố ý….
-Đừng nhắc tên nó trước mặt tao. Từ giây phút này tao sẽ bài xích cái con người tên Trần Anh Phong ra khỏi đầu… tất cả về người đó sẽ bị lãng quên mãi mãi.
Đôi mắt nó sâu hun hút cứ như có một ma lực nào đó cuốn phăng đôi mắt trong veo ngày thường. Linh lạnh người. Mong là những gì nhỏ nghĩ đều không đúng. …