Ngâm mình trong nước lạnh, cảm giác như các tế bào dưới da đang co lại chống chịu với cái lạnh giá bên ngoài. Giá mà có thể chết đi một lúc mà thôi. …chết luôn cũng được…
Chết đi để khỏi vướng bụi đời, khỏi phải nhìn thấy sự nhơ nhuốc bẩn thỉu của xã hội, không cần phải nhìn ngắm những bộ mặt giả dối ngoài kia…không cần toan tính, sợ hãi hay đề phòng bất kỳ ai. Giá mà có thể chết đi ngay lúc này….
*********
Cả tối hôm qua Linh không tài nào chớp mắt được, những câu nói của Phương cứ ám ảnh cô mãi…. đột nhiên Linh phát hiện mình còn quá ngây thơ không hiểu đời, cuộc sống không giống bất kì trang sách nào và nó cũng không hề có khuôn khổ…. Cô vẫn vô tư sống không âu lo không nghĩ ngợi rồi nhìn về một phía, cũng như bao người cô thấy khó chịu khi nó thay đổi. Vốn dĩ Linh tưởng mình rất hiểu Vi nhưng không cô không hề hiểu nó… có cái gì đó vỡ ra trong đầu cô khiến cô cảm thấy mình có tội. ..
Không phải Vi thay đổi mà trước mặt cô nó luôn dấu nhẻm đi sư sự vô tâm của mình, dấu tất cả nhưng đau thương cho cô thấy nó cười.
Những nụ cười che lấp đau khổ, mệt nhọc, cay đắng tủi hờn…. Không tự chủ được, những giọt nước mắt khẽ năn xuống đôi gò má ửng hồng
Một bàn tay đặt lên vai Linh an ủi.
-Đừng khóc. Mày sao vậy? Có chuyện gì kể tao nghe nào.
Linh ôm chầm lấy nó khóc như một đứa trẻ. Khuôn miệng xinh xắn liên tục nói xin lỗi
-Ai bắt nạt mày à? Nó vỗ về con bạn
-Xin lỗi vì không hiểu mày…
-Ngốc ạ. Có gì phải xin lỗi. Mày không có lỗi. Tao ghét nước mắt lắm nên mày không được khóc.
-…. linh quyệt nước mắt gật gật, từ bây giờ cô sẽ không để nó chịu khổ một mình vì cô là bạn nó. Cô cũng sẽ là điểm tựa cho nó khi nó yếu lòng cũng như nó trước đây cho cô một bờ vai.
-Tao phải đi có việc. Nói với anh Thiên mọi chuyện đều ổn vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Nó nói rồi bỏ đi, chưa bao giờ Linh chú ý, nhưng hôm nay cô đã nhìn theo…cái dáng người của nó sao mà cô độc đến thế.
***** Biệt Thự 211******
-Tiểu Thư mời theo tôi, thiếu gia đang đợi.
Nó gật nhẹ rồi bước theo quản gia, một ngôi biệt thự thiết kế lạ mắt theo phong cách âu-á kết hợp, nối dẫn vào được thiết kế bằng đá hoa cương tinh sảo, nhìn tổng quát ngôi biệt thự này rất đẹp nhưng không thể che lấp sự lạnh lùng, đơn độc bao vây….
Người con trai mỉm cười, ‘ đã đến rồi sao? Rất đúng giờ ‘
-Tiểu thư xin đợi ở đây tôi đi gọi cậu chủ
Đang ngồi uống trà thì một vòng tay ôm lấy vai nó hôn nhẹ nên hõm cổ, nó giật mình suýt làm đổ tách trà
-Làm em giật mình rồi. Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai
-Trần thiếu chúng ta bàn việc chứ?
Nghiêm túc …. nghiêm túc. …rất nghiêm túc…
Phong buông nó ra tiến về phía ghế ngồi đối diện với nó, khuôn mặt nghiêm túc như một vị vua. Được Hoàng Hải Vi, em muốn nghiêm túc tôi nghiêm túc với em.
Nó đặt 1 tập hồ sơ lên bàn
-Trần thiếu cậu hãy xem qua, chúng tôi muốn mua lại số cổ phần của Trần thị trong Hoàng Gia. Trong này đã ghi rõ số tiền, nếu cậu không vừa ý có thể đưa ra mức giá chúng ta có thể thương lượng.
Môi Phong hơi cong lên, anh vốn không biết nó mua cổ phần công ty Hoàng Gia làm gì nhưng vô tình anh biết được JB đang thu mua cổ phần của hoàng gia sau khi hàng loạt tin tức không tốt nhằm vào chủ tịch Hoàng Gia và gia đình bị tung ra. Theo anh tìm hiểu thì công ty JB do Hoàng Hải Thiên điều khiển, công ty này dựa vào một thế lực lớn ở Nhật để phát triển điều hay ho nhất ở đây là người thao túng tất cả lại là nó…. Hoàng Hải Vi….Phong xin ba cho anh tự quyết định vụ này với điều kiện hấp dẫn đương nhiên ba anh đồng ý
-Không cần xem. Tôi sẽ không bán…
Nó nhíu mày.
-Em không cần mất một xu nào để lấy số cổ phần đó …tôi chỉ cần em đồng ý một điều kiện
-Mời nói.
– Ký giấy đính hôn với tôi…
Khóe môi nó giật giật. ..yêu nghiệt. ..mi thật quá vô sỉ …
*****
Không vô sỉ làm sao chế ngự được em…nhóc con muốn đấu với tôi à?
Ngâm mình trong nước lạnh, cảm giác như các tế bào dưới da đang co lại chống chịu với cái lạnh giá bên ngoài. Giá mà có thể chết đi một lúc mà thôi. …chết luôn cũng được…
Chết đi để khỏi vướng bụi đời, khỏi phải nhìn thấy sự nhơ nhuốc bẩn thỉu của xã hội, không cần phải nhìn ngắm những bộ mặt giả dối ngoài kia…không cần toan tính, sợ hãi hay đề phòng bất kỳ ai. Giá mà có thể chết đi ngay lúc này….
Cả tối hôm qua Linh không tài nào chớp mắt được, những câu nói của Phương cứ ám ảnh cô mãi…. đột nhiên Linh phát hiện mình còn quá ngây thơ không hiểu đời, cuộc sống không giống bất kì trang sách nào và nó cũng không hề có khuôn khổ…. Cô vẫn vô tư sống không âu lo không nghĩ ngợi rồi nhìn về một phía, cũng như bao người cô thấy khó chịu khi nó thay đổi. Vốn dĩ Linh tưởng mình rất hiểu Vi nhưng không cô không hề hiểu nó… có cái gì đó vỡ ra trong đầu cô khiến cô cảm thấy mình có tội. ..
Không phải Vi thay đổi mà trước mặt cô nó luôn dấu nhẻm đi sư sự vô tâm của mình, dấu tất cả nhưng đau thương cho cô thấy nó cười.
Những nụ cười che lấp đau khổ, mệt nhọc, cay đắng tủi hờn…. Không tự chủ được, những giọt nước mắt khẽ năn xuống đôi gò má ửng hồng
Một bàn tay đặt lên vai Linh an ủi.
-Đừng khóc. Mày sao vậy? Có chuyện gì kể tao nghe nào.
Linh ôm chầm lấy nó khóc như một đứa trẻ. Khuôn miệng xinh xắn liên tục nói xin lỗi
-Ai bắt nạt mày à? Nó vỗ về con bạn
-Xin lỗi vì không hiểu mày…
-Ngốc ạ. Có gì phải xin lỗi. Mày không có lỗi. Tao ghét nước mắt lắm nên mày không được khóc.
-…. linh quyệt nước mắt gật gật, từ bây giờ cô sẽ không để nó chịu khổ một mình vì cô là bạn nó. Cô cũng sẽ là điểm tựa cho nó khi nó yếu lòng cũng như nó trước đây cho cô một bờ vai.
-Tao phải đi có việc. Nói với anh Thiên mọi chuyện đều ổn vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Nó nói rồi bỏ đi, chưa bao giờ Linh chú ý, nhưng hôm nay cô đã nhìn theo…cái dáng người của nó sao mà cô độc đến thế.
Biệt Thự
-Tiểu Thư mời theo tôi, thiếu gia đang đợi.
Nó gật nhẹ rồi bước theo quản gia, một ngôi biệt thự thiết kế lạ mắt theo phong cách âu-á kết hợp, nối dẫn vào được thiết kế bằng đá hoa cương tinh sảo, nhìn tổng quát ngôi biệt thự này rất đẹp nhưng không thể che lấp sự lạnh lùng, đơn độc bao vây….
Người con trai mỉm cười, ‘ đã đến rồi sao? Rất đúng giờ ‘
-Tiểu thư xin đợi ở đây tôi đi gọi cậu chủ
Đang ngồi uống trà thì một vòng tay ôm lấy vai nó hôn nhẹ nên hõm cổ, nó giật mình suýt làm đổ tách trà
-Làm em giật mình rồi. Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai
-Trần thiếu chúng ta bàn việc chứ?
Nghiêm túc …. nghiêm túc. …rất nghiêm túc…
Phong buông nó ra tiến về phía ghế ngồi đối diện với nó, khuôn mặt nghiêm túc như một vị vua. Được Hoàng Hải Vi, em muốn nghiêm túc tôi nghiêm túc với em.
Nó đặt tập hồ sơ lên bàn
-Trần thiếu cậu hãy xem qua, chúng tôi muốn mua lại số cổ phần của Trần thị trong Hoàng Gia. Trong này đã ghi rõ số tiền, nếu cậu không vừa ý có thể đưa ra mức giá chúng ta có thể thương lượng.
Môi Phong hơi cong lên, anh vốn không biết nó mua cổ phần công ty Hoàng Gia làm gì nhưng vô tình anh biết được JB đang thu mua cổ phần của hoàng gia sau khi hàng loạt tin tức không tốt nhằm vào chủ tịch Hoàng Gia và gia đình bị tung ra. Theo anh tìm hiểu thì công ty JB do Hoàng Hải Thiên điều khiển, công ty này dựa vào một thế lực lớn ở Nhật để phát triển điều hay ho nhất ở đây là người thao túng tất cả lại là nó…. Hoàng Hải Vi….Phong xin ba cho anh tự quyết định vụ này với điều kiện hấp dẫn đương nhiên ba anh đồng ý
-Không cần xem. Tôi sẽ không bán…
Nó nhíu mày.
-Em không cần mất một xu nào để lấy số cổ phần đó …tôi chỉ cần em đồng ý một điều kiện
-Mời nói.
– Ký giấy đính hôn với tôi…
Khóe môi nó giật giật. ..yêu nghiệt. ..mi thật quá vô sỉ …
Không vô sỉ làm sao chế ngự được em…nhóc con muốn đấu với tôi à?