lá cây xanh thẫm khẽ đung đua làm lay động những giọt sương đêm … gió thì thào bên tai, hôm nay trời trở lạnh.
Có thứ gì đó lao lao trong lòng, cảm giác bất an hiện rõ trên khuôn mặt kiều diễm của ai đó.
Ai đó khoác áo lên người nó, mùi hoa anh đào phảng phất, không đậm nhưng rất ngọt ngào
-Ngoài trời lạnh lắm. Khuya rồi sao không ngủ đi ?
-Anh!…
Sukiro dựa tấm lưng của mình vào thành lan can mái tóc vàng kim bay bay theo chiều gió, trông anh thật lãng tử. Ai mà đoán được người con trai này đã 32 tuổi rồi cơ chứ, trông anh như chàng 20 vậy. Khuôn mặt không quá đẹp nhưng ưa nhìn con người anh toát nên cái gì đó rất thu hút, 32 tuổi rồi nhưng cái mặt vẫn nhẵn thinh không có 1 cọng râu nào…hay tai mặt anh dày quá râu không xuyên qua được : ]
-Em không ngủ được! Nó đáp
-Cậu ta cũng được đấy, là một thằng con trai tốt, có bản lĩnh , có tố chất. Anh duyệt
Nó im lặng một lúc rồi hỏi
-Mai anh về Nhật à?
Biết ý nó không muốn đả động đến người đó , anh cũng không ép
-Ừk xa bé yêu ,anh đây cũng buồn lắm, tuy không đành lòng nhưng vì công việc anh phải đi….Sukiro buồn rầu
-Vất vả cho anh quá, anh chả muốn về ngay lập tức với chị MiChi ý. Vờ vịt chi nữa …
-Đâu có…anh thề…buồn thật mà
-Anh với chị MiChi mau cưới nhau đi già đến mông rồi đấy. Anh để chị em đợi lâu thế
-Anh cũng muốn nhưng mà người ta chưa có chịu…. haijzzzz…Sukiro thở dài thườn thượt, nó cười cười véo má anh..
-Anh già ôi, khổ thân anh quá…
-Nhóc con lớn rồi có phải gan cũng to hơn rồi không? Anh vừa trẻ vừa đẹp trai mà dám kêu anh già hả????
Nó cười hì hì, ôm lấy anh. Người con trai này đã thay Thiên chăm sóc nó suốt 13 năm…
Với nó…Sukiro sama là bạn, là ân nhân, là anh trai, là cha…không thể tưởng tượng nếu không có anh nó sẽ sống ra sao
-Bé yêu của anh,bảo bối của anh. Em cũng phải sống thật tốt,thật vui vẻ. Anh không ở bên cạnh, bé yêu phải tự chăm sóc bản thân. Bọn anh cần em, gia tộc cần em. Bé yêu ạ!
-Em sẽ rất nhớ anh. Anh già ,em không lỡ gả anh đi đâu. Nó phồng má
-Cái con bé này…lớn rồi mà cứ như nhóc con 5 tuổi ấy nhỉ. Sukiro bật cười
Đêm nay thật dài….
******———******———
Thiên tiễn Tashi và Sukiro ra sân bay còn nó đi học, nó cũng muốn đi lắm nhưng lại sợ ra đó rồi nhất quyết không cho 2 người đó về
-Cậu mệt à? Hôm qua…
-không sao!… nó chen ngang câu nói của Khánh chuyện hôm qua nó không muốn nhắc nữa. Xong nó lại gục mặt xuống bàn
-Sao còn ngồi ở đó…????
Cái giọng này… là của tên yêu nghiệt đáng ghét. Nó ngán ngẩm ngước lên
-Không ngồi đây thì ngồi đâu. Chỗ này của tôi mà. Hấp à. Nó lườm anh
Yêu nghiệt nhíu mày trực tiếp tiến lại một tay xách balo một tay kéo nó ra khỏi chỗ
-Làm gì thế?
-Chuyển chỗ …
-Đi đâu?
-Em ngồi cùng tôi, chúng ta phải ngồi cùng nhau…
-Tại sao? Điên à? Nó giật tay ra quát anh
-Vì chúng ta là một gia đình, không thể có sự hiện diện của kẻ ngoài. ..anh đáp
Nó trừng mắt. …vãi cả gia đình…
*——*
4 kẻ ngoài cuộc lắc đầu. Hai đứa này ở với nhau, ngày tận thế chắc chắn không còn xa nữa!!!!!