-Khánh nhìn này ,nhìn này… cái cây gì kì chưa này… trông nó như con sâu róm ý nhỉ…
– Khánh ơi xem này, bó hoa dại đẹp nhất thế kỷ 21 nhé…
Nó chạy nhảy năng xăng khắp nơi…đây là hình phạt đó hả?????
Đáy mắt ai đó hiện nên những cái nhìn tức giận. Cái con người kia còn không xem anh đang tồn tại ở đây…
-Hai người tới nhổ cỏ chứ không phải đi dã ngoại nhé. Cậu qua bên đó còn em theo tôi qua đây. Ai đó đứng hiên ngang chỉ tay ra lệnh
-Chúng tôi làm cùng sẽ vui hơn. Khánh nói
-Tôi nhắc lại. Cậu tới đây chịu chứ không phải đi chơi mà vui mới không vui. Phong nhíu mày. Dám dụ dỗ mèo nhỏ nhà anh sao? Không có cửa đâu.
-Tôi muốn ở đây làm với Khánh
-Không nói nhiều . Em còn không mau đi theo tôi?
-Phong cậu đừng có ỉ thế làm càn. Khánh bực mình nói
-Tôi chính là muốn bức người như cậu đó đã sao? Không phải cậu tình nguyện chịu phạt , tình nguyện nghe tôi sai khiến sao? Giờ còn muốn phản bác gì nữa?
-Cậu…. khuôn mặt khánh đỏ bừng bừng, cơn giận hình như đã lên đến đỉnh điểm và sắp bùng phát
Phong cũng chả khá hơn, đôi mắt xanh lục bảo lạnh giá như băng ở nam cực. Từng đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ hơn như thể người con trai này đang gồng mình gánh vác thứ gì đó to lớn lắm
Nó nhìn Khánh rồi lại nhìn Phong, chạm vào cái nhìn gai góc của ai đó bỗng nhiên nó rùng mình khiếp sợ .
Một đôi mắt nó chưa từng thấy ở người con trai này….
******
Ai đó vội lảng tránh ánh mắt của anh, nó lí nhí nói với Khánh
-Đừng chấp với cậu ta…
-Còn không đi. Nó trừng mắt nhìn yêu nghiệt
Khánh ngậm ngùi ở lại nhìn bóng con bé cùng ôn thần khuất dần…đôi tay không tự chủ siết chặt lại đấm mạnh vào thân cây gần đó
******
Nó và Phong cùng ngồi trên một chiếc ghế đá, dưới tán cây cổ thụ đang vươn người đón từng ánh nắng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió thì thầm bên tai. Cả hai im lặng ,hai cái bóng vẫn trải dài dưới mặt cỏ
Đôi mắt lục bảo mờ đi dưới cái bóng của quá khứ.
-Em còn nhớ ngày đầu tiên khi chúng ta mới gặp nhau không??? Phong hỏi
Nó mím môi rồi đáp lại
-Rốt cuộc thì cậu muốn gì? Cậu đang trả thù tôi đấy à?
-Phải. Tôi đang trả thù em. Đôi môi anh nhếch lên vẽ ra một nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo.
Anh đang trả thù nó, trả thù vì nó dám hành hạ trái tim anh. Trả thù vì nó đã dấy lên trong anh cái cảm giác nhung nhớ , mong chờ. …thổi bùng lên ngọn lửa khao khát một gia đình có anh, có nó và những đứa con bé bỏng…. ( mơ xa thế anh! Về trái đất đi anh Phong :] )
Tự trong lòng nó trào dâng một cảm giác khó tả…. nó nhìn Phong, đôi mắt tím yêu mị cuốn anh vào lưới tình không nối thoát…
Đoàng…1 tiếng súng vang nên xé nát một vùng trời
Một dòng máu chảy xuống nhuốm đỏ cho những cánh hoa…
Tô thẫm cho nên cỏ xanh thẳm…
Ai đó giật mình, người con gái đó từ từ ngã vào lòng anh…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê nó nghe thoáng giọng ai đó khẩn thiết cầu xin nghe giọng ai đó điên cuồng gọi tên nó
-Vi tỉnh lại đi…
-Con ngu này em mỏ to mắt ra nhìn tôi đi…
Một vài người lạ mặt mặc đồ đen bước đến…
-Khánh nhìn này ,nhìn này… cái cây gì kì chưa này… trông nó như con sâu róm ý nhỉ…
– Khánh ơi xem này, bó hoa dại đẹp nhất thế kỷ nhé…
Nó chạy nhảy năng xăng khắp nơi…đây là hình phạt đó hả?????
Đáy mắt ai đó hiện nên những cái nhìn tức giận. Cái con người kia còn không xem anh đang tồn tại ở đây…
-Hai người tới nhổ cỏ chứ không phải đi dã ngoại nhé. Cậu qua bên đó còn em theo tôi qua đây. Ai đó đứng hiên ngang chỉ tay ra lệnh
-Chúng tôi làm cùng sẽ vui hơn. Khánh nói
-Tôi nhắc lại. Cậu tới đây chịu chứ không phải đi chơi mà vui mới không vui. Phong nhíu mày. Dám dụ dỗ mèo nhỏ nhà anh sao? Không có cửa đâu.
-Tôi muốn ở đây làm với Khánh
-Không nói nhiều . Em còn không mau đi theo tôi?
-Phong cậu đừng có ỉ thế làm càn. Khánh bực mình nói
-Tôi chính là muốn bức người như cậu đó đã sao? Không phải cậu tình nguyện chịu phạt , tình nguyện nghe tôi sai khiến sao? Giờ còn muốn phản bác gì nữa?
-Cậu…. khuôn mặt khánh đỏ bừng bừng, cơn giận hình như đã lên đến đỉnh điểm và sắp bùng phát
Phong cũng chả khá hơn, đôi mắt xanh lục bảo lạnh giá như băng ở nam cực. Từng đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ hơn như thể người con trai này đang gồng mình gánh vác thứ gì đó to lớn lắm
Nó nhìn Khánh rồi lại nhìn Phong, chạm vào cái nhìn gai góc của ai đó bỗng nhiên nó rùng mình khiếp sợ .
Một đôi mắt nó chưa từng thấy ở người con trai này….
Ai đó vội lảng tránh ánh mắt của anh, nó lí nhí nói với Khánh
-Đừng chấp với cậu ta…
-Còn không đi. Nó trừng mắt nhìn yêu nghiệt
Khánh ngậm ngùi ở lại nhìn bóng con bé cùng ôn thần khuất dần…đôi tay không tự chủ siết chặt lại đấm mạnh vào thân cây gần đó
Nó và Phong cùng ngồi trên một chiếc ghế đá, dưới tán cây cổ thụ đang vươn người đón từng ánh nắng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió thì thầm bên tai. Cả hai im lặng ,hai cái bóng vẫn trải dài dưới mặt cỏ
Đôi mắt lục bảo mờ đi dưới cái bóng của quá khứ.
-Em còn nhớ ngày đầu tiên khi chúng ta mới gặp nhau không??? Phong hỏi
Nó mím môi rồi đáp lại
-Rốt cuộc thì cậu muốn gì? Cậu đang trả thù tôi đấy à?
-Phải. Tôi đang trả thù em. Đôi môi anh nhếch lên vẽ ra một nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo.
Anh đang trả thù nó, trả thù vì nó dám hành hạ trái tim anh. Trả thù vì nó đã dấy lên trong anh cái cảm giác nhung nhớ , mong chờ. …thổi bùng lên ngọn lửa khao khát một gia đình có anh, có nó và những đứa con bé bỏng…. ( mơ xa thế anh! Về trái đất đi anh Phong :] )
Tự trong lòng nó trào dâng một cảm giác khó tả…. nó nhìn Phong, đôi mắt tím yêu mị cuốn anh vào lưới tình không nối thoát…
Đoàng… tiếng súng vang nên xé nát một vùng trời
Một dòng máu chảy xuống nhuốm đỏ cho những cánh hoa…
Tô thẫm cho nên cỏ xanh thẳm…
Ai đó giật mình, người con gái đó từ từ ngã vào lòng anh…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê nó nghe thoáng giọng ai đó khẩn thiết cầu xin nghe giọng ai đó điên cuồng gọi tên nó
-Vi tỉnh lại đi…
-Con ngu này em mỏ to mắt ra nhìn tôi đi…
Một vài người lạ mặt mặc đồ đen bước đến…