Trước cửa phòng phẫu thuật người con trai sốt ruột đi qua đi lại. Chưa bao giờ người ta thấy anh mang bộ mặt hoang mang như thế, ngay cả khi mẹ mất người con trai này cũng chỉ đứng nhìn người ta đẩy băng ca đi một cách vô cảm…
Chiếc áo đồng phục trắng loang lổ đầy máu … Phong ngồi xuống ghế cố gắng tìm cho mình một điểm tựa…
Phong vuốt mặt, thi thoảng lại thở dài như đang cố gắng đè nén một áp lực nào đó tận sâu trong đáy lòng.
…. con bé có mệnh hệ gì chắc anh cũng không sống nổi
★★★
Một người con trai hớt hải chạy tới túm cổ áo Phong nôi dậy….
– Nói… cậu đã làm gì Vi nhi ? Tại sao cô ấy bị thương. Khánh giận dữ nói, khuôn mặt Khánh vừa hiện lên vẻ lo lắng lại vừa oán hận
Phong gạt phăng tay Khánh ra khỏi cổ áo mình.
-Im, đừng chạm vào tôi.
Khánh định nói thêm gì đó nhưng từ phía hành lang tiếng bước chân vội vã khiến anh dừng lại. …
Tuấn Anh, Linh ,Phương, Hiếu và Hải Thiên chạy tới.
Giọng Thiên như lạc hẳn đi, anh hỏi Phong
-Con bé đâu rồi?
-Vẫn còn phẫu thuật. Phong đáp buồn rầu
-Vẫn còn chưa ra? Khốn nạn…
1 giọng nữ vang lên đầy phẫn uất. Mọi người nhìn về phía cô…người con gái lạ mặc đồ đen toàn tập.
Cô mang vẻ đẹp sắc sảo khác hẳn với nó . Đôi mắt đen lay láy linh hoạt chứ không long lanh ngây thơ như Vi, mái tóc búi gọn sau gáy nhìn sơ sơ cái con người này cũng biết cô là người rất quy tắc
-Giang…
Chat…
Người con gái tát Thiên 1 cái rất đau rồi hằn giọng quát
-Anh làm anh trai kiểu gì thế? Đến em gái cũng không bảo vệ nổi . Thật vô dụng.
– ….
-Con bé mà bị làm sao em sẽ xé xác anh…
Mọi người tưởng Thiên sẽ giận nhưng anh chỉ im lặng vươn cánh tay ra ôm cô gái đó vào lòng. Một lúc sau chủ tịch Hoàng mới nói một câu..” anh xin lỗi”
Cửa phòng cấp cứu mở nó được đưa ra ngoài, khuôn mặt trắng xanh do mất máu quá nhiều.
-Vi… Vi…
Mọi người xúm lại bên chiếc băng ca…
-Người nhà bệnh nhân hãy bình tĩnh. Chúng tôi phải đưa bệnh nhân tới phòng cách ly.
-bác sĩ nó có sao không?
– Rất may viên đạn chúng vào phần mềm. Chúng tôi đã lấy đầu đạn rồi bệnh nhân chỉ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi thôi…
-May qua…
Thiên thở phào…
Một lúc sau ai cũng nhốn nháo muốn ở lại với nó…
Cả góc bệnh viện om sòm như cái chợ vỡ
-Thôi. Mọi người về hết cho thằng Phong ở lại đây với con bé…
-Anh….
Phương nhíu mày
– Về thôi .Thiên nói dù rất thắc mắc nhưng Phương vẫn làm theo, Phong rút điện thoại gọi cho quản gia mang đồ đến cho anh thay rồi trở vsof phòng bệnh. ..
Ai đó nắm lấy tay nó thì thầm ” cám ơn vì em.không bỏ lại anh một mình”****
Người con trai si ngốc nhìn người con gái khẽ mỉm cười, anh vén mấy ngọn tóc lòa xòa rồi hôn nhẹ nên cái trán ương bương của nó… “Anh sẽ không bao giờ buông tay em. .”
Đó có phải lời hứa??????
Hay sau này lại là một vết cứa trong tim????
Trước cửa phòng phẫu thuật người con trai sốt ruột đi qua đi lại. Chưa bao giờ người ta thấy anh mang bộ mặt hoang mang như thế, ngay cả khi mẹ mất người con trai này cũng chỉ đứng nhìn người ta đẩy băng ca đi một cách vô cảm…
Chiếc áo đồng phục trắng loang lổ đầy máu … Phong ngồi xuống ghế cố gắng tìm cho mình một điểm tựa…
Phong vuốt mặt, thi thoảng lại thở dài như đang cố gắng đè nén một áp lực nào đó tận sâu trong đáy lòng.
…. con bé có mệnh hệ gì chắc anh cũng không sống nổi
★★★
Một người con trai hớt hải chạy tới túm cổ áo Phong nôi dậy….
– Nói… cậu đã làm gì Vi nhi ? Tại sao cô ấy bị thương. Khánh giận dữ nói, khuôn mặt Khánh vừa hiện lên vẻ lo lắng lại vừa oán hận
Phong gạt phăng tay Khánh ra khỏi cổ áo mình.
-Im, đừng chạm vào tôi.
Khánh định nói thêm gì đó nhưng từ phía hành lang tiếng bước chân vội vã khiến anh dừng lại. …
Tuấn Anh, Linh ,Phương, Hiếu và Hải Thiên chạy tới.
Giọng Thiên như lạc hẳn đi, anh hỏi Phong
-Con bé đâu rồi?
-Vẫn còn phẫu thuật. Phong đáp buồn rầu
-Vẫn còn chưa ra? Khốn nạn…
giọng nữ vang lên đầy phẫn uất. Mọi người nhìn về phía cô…người con gái lạ mặc đồ đen toàn tập.
Cô mang vẻ đẹp sắc sảo khác hẳn với nó . Đôi mắt đen lay láy linh hoạt chứ không long lanh ngây thơ như Vi, mái tóc búi gọn sau gáy nhìn sơ sơ cái con người này cũng biết cô là người rất quy tắc
-Giang…
Chat…
Người con gái tát Thiên cái rất đau rồi hằn giọng quát
-Anh làm anh trai kiểu gì thế? Đến em gái cũng không bảo vệ nổi . Thật vô dụng.
– ….
-Con bé mà bị làm sao em sẽ xé xác anh…
Mọi người tưởng Thiên sẽ giận nhưng anh chỉ im lặng vươn cánh tay ra ôm cô gái đó vào lòng. Một lúc sau chủ tịch Hoàng mới nói một câu..” anh xin lỗi”
Cửa phòng cấp cứu mở nó được đưa ra ngoài, khuôn mặt trắng xanh do mất máu quá nhiều.
-Vi… Vi…
Mọi người xúm lại bên chiếc băng ca…
-Người nhà bệnh nhân hãy bình tĩnh. Chúng tôi phải đưa bệnh nhân tới phòng cách ly.
-bác sĩ nó có sao không?
– Rất may viên đạn chúng vào phần mềm. Chúng tôi đã lấy đầu đạn rồi bệnh nhân chỉ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi thôi…
-May qua…
Thiên thở phào…
Một lúc sau ai cũng nhốn nháo muốn ở lại với nó…
Cả góc bệnh viện om sòm như cái chợ vỡ
-Thôi. Mọi người về hết cho thằng Phong ở lại đây với con bé…
-Anh….
Phương nhíu mày
– Về thôi .Thiên nói dù rất thắc mắc nhưng Phương vẫn làm theo, Phong rút điện thoại gọi cho quản gia mang đồ đến cho anh thay rồi trở vsof phòng bệnh. ..
Ai đó nắm lấy tay nó thì thầm ” cám ơn vì em.không bỏ lại anh một mình”
Người con trai si ngốc nhìn người con gái khẽ mỉm cười, anh vén mấy ngọn tóc lòa xòa rồi hôn nhẹ nên cái trán ương bương của nó… “Anh sẽ không bao giờ buông tay em. .”
Đó có phải lời hứa??????
Hay sau này lại là một vết cứa trong tim????