Buổi trưa, trong trại lớp A, đám con trai bày cờ caro ra sát phạt.
Còn mấy đứa con gái thì tụm xếp hạng xem con trai lớp nào đẹp nhất.
Tiểu Ninh thấy nhàm chán.
Cô lén kéo tay Lục Minh.
Ngoắc ngoắc ngón trỏ ra bên ngoài.
Cậu liền ném cây bút đang chơi dở ván cờ caro cho Hạo Kỳ, trước cặp mắt ngạc nhiên của Hoàng Dũng.
"Cậu đi đâu đấy?"
"Tớ có việc!"
"Nhưng đang ở đỉnh mà?"
"Bút đã ở trong tay Hạo Kỳ!"
Nói xong câu đó.
Lục Minh lia cho Hoàng Dũng ánh mắt: Đã có Hạo Kỳ! Còn nhải nữa là biết tay!
Hoàng Dũng thức thời ngậm miệng.
Nó ai oán nhìn Tiểu Ninh: Cũng vì bà không?
Tụi nó đang chơi hăng.
Ván cờ đang vào lúc gây cấn.
Chơi cờ caro với người có chỉ số IQ cao như Lục Minh, Hoàng Dũng thấy mình được nâng cao thêm tầm.
Vì Lục Minh vừa chơi vừa hướng dẫn cho nó cách có nước đi hay, dễ đưa đối thủ vào thế bí.
Còn thằng Hạo Kỳ kia á? Chỉ cần nhìn cặp kính dày cộm của nó thôi đã thấy chán nản.
Hoàng Dũng thở dài: Thôi không có trâu đành bắt mèo đi cày đỡ vậy?
Ở bên ngoài trại,Tiểu Ninh nắm tay Lục Mịnh hướng về góc sau cuối sân trường.
Ở đó có cây xoan đã nở rộ hoa tím trắng.
"Cậu ngắm hoa một mình chán á?"
"Không!"
"Vậy kéo tui ra đây chi?"
"Hái!"
"Hái hoa á?"
Tiểu Ninh đưa cặp mắt ai oán nhìn Lục Minh.
Không hái hoa thì ra đây ông tính làm gì? Hửm?
Nhìn vào đôi mắt đang lộ vẻ tức giận của nó.
Lục Minh cười hì hì.
Cậu búng tay.
"OK! Em yêu! Hái hoa thì hái hoa!"
Câu nói em yêu của Lục Minh đã làm hai gò má của con nhỏ thoáng đỏ lên.
Tiểu Ninh ngầm liếc Lục Minh một cái: Lại tính làm bạch mã hoàng tử nữa đấy!
Lục Minh nhét hai tay vào túi quần.
Thong dong đi tới đứng dưới gốc cây xoan.
Cậu đưa mắt ngước lên trên.
Phủi phủi hai bàn tay, cởi phăng chiếc áo khoát bên ngoài quăng cho con nhóc.
Tiểu Ninh chụp lấy chiếc áo.
Cô mỉm cười ngọt ngào nhìn Lục Minh.
"Cậu cần thận chút!"
"Anh biết rồi bé!"
Cậu ta xoay mặt, đá mắt Tiểu Ninh một cái.
Rồi ôm cây trèo lên.
Ba cái trò dành cho trẻ trâu này, đâu làm khó Lục Minh cậu được!
Nhưng để được như hôm nay, Lục Minh đã phải trải qua thời kì rèn luyện khổ cực.
Vốn là đứa học sinh chăm ngoan, quanh năm chỉ biết làm bạn với sách vở.
Cậu làm gì có thời gian để mà leo trèo.
Với lại, hồi đó cũng không có đứa nào đủ bản lĩnh để bắt Lục Minh cậu phải trèo cây! Nếu có trường hợp ấy xảy ra thì người yêu cầu phải chính là cậu.
Từ ngày chuyển về đây.
Ở gần con bé kia.
Cậu được nó huấn luyện thành đa năng.
Bây giờ thứ gì cũng biết.
Như: nấu ăn, quét nhà, lau nhà, cột tóc và ba thứ linh tinh khác.
Nhưng có lẽ, công phu mà con nhỏ truyền cho cậu thượng thừa nhất, là việc la cà, ăn hàng quán xá và giỏi mua, giỏi trả giá.
Từ một người ngu ngơ về giá cả thị trường.
Lục Minh nay vật gì cũng biết.
Ví dụ một bì sensi cool fersh có giá đồng.
Còn kỉ thuật trèo cây, cậu bắt buộc phải tự học để phục vụ cho Tiểu Ninh hái hoa, hái trái.
Nó nhớ có lần, hai đứa học lớp .
Hồi đó, Lục Minh vốn là cậu con trai ở chốn đô thành.
Mới về chưa bao lâu nên việc trèo cây đối với cậu thật quá xa lạ!
Thế mà, lúc tan trường...!
(Bốn năm trước)
"Lục Minh, cậu mau dừng xe!"
"Sao thế?"
Tiếng con nhỏ ngồi sau hét gấp.
Lục Minh thắng vội chiếc xe.
Nó quay ra nhìn con nhóc.
Nó thấy Tiểu Ninh chỉ chỉ ngón trỏ về phía hàng rào của một nhà ven đường.
"Hái cho tớ trái ổi!"
"Hái ổi á?"
Tiểu Ninh gật đầu thật mạnh.
Lục Minh mở to mắt kinh ngạc.
Cậu tỏ ra lúng túng.
Bởi cậu không hề biết trèo cây.
Nhưng chẳng lẽ lại đi nói với con nhỏ như vậy.
Nó sẽ nhờn thần tượng là cậu.
Thế là, dưới cái nắng như đổ lửa của mùa hè.
Lục Minh bám tường trèo lên.
Chân tay lóng nga lóng ngóng nên cậu suýt trượt chân.
Cậu hoảng hồn la lên.
May mà con nhỏ đứng ở phía dưới đưa tay giữ chân cậu lại.
Bữa đó, trống ngực Lục Minh đánh liên hồi.
Nỗi sợ hãi dâng lên khiến cậu muốn khóc.
Nhưng trước mặt Tiểu Ninh, cậu phải cố nuốt nước mắt vào trong.
Cười hì hì làm vui lòng nó.
Lục Minh còn nhớ, hồi đó cậu còn mạnh miệng nói một câu: Tớ không sao! Ba cái trò vặt này, tớ nhảy lên một phát là có ngay quả ổi nằm trong tay cậu!
(...)
Đó cứ vậy, nó đã thành công từ trong nỗi sợ.
Để bây giờ có thể nhuần nhuyễn leo trèo dễ như trở bàn tay.
Chẳng mấy chốc, Lục Minh đã ngồi vắt vẻo trên nhành cây hoa xoan.
Ở trên cao thật mát.
Cậu phóng tầm mắt ra xa.
Thầm thán phục trước phong cảnh bao la ở phía bên kia bức tường.
Wao, đẹp thật!
Lục Minh liếc nhìn con nhỏ ở dưới.
Nó đang hóng mắt thèm thuồng ngước lên cây.
Trong lòng cậu chợt nảy ra ý định.
"Tiểu Ninh, cậu lên đây đi! Đẹp lắm!"
"Lên đó hả?"
"Ừ!"
Tiểu Ninh đi lại gần cây.
Nó nhìn chằm chằm vào gốc cây.
Sau đó, ánh mắt bất lực ngước lên nhìn người đang ngồi vắt vẻo trên cao.
"Tớ không trèo đươc!"
Ôi trời! Cậu quên mất nó là cô công chúa nhỏ!
Thế là, Lục Minh tụt ngược xuống.
Khi đến gần chạng cây có thể nằm được tay Tiểu Ninh.
Cậu nhìn nó.
"Đưa tay tớ kéo lên!"
"OK!"
Tiểu Ninh tin tưởng đặt bàn tay mình vào tay Lục Minh.
Chỉ một động tác nhẹ.
Lục Minh đã đưa được con nhỏ lên đứng bên cạnh mình.
Lục Minh sợ con nhỏ bất cẩn té ngã Cậu kéo nó đứng sát vào lòng.
Hai cánh tay Lục Minh dang rộng ra hai bên, bao trọn trước sau bảo vệ Tiểu Ninh được an toàn.
Gió nồm từ phương nam thổi ra mát rượi.
Gió luồn qua mái tóc con nhỏ thổi bay từng sợi, từng sợi vào mặt Lục Minh.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay giữ mớ tóc đang làm loạn của con nhỏ.
Trong đôi mắt cậu bây giờ đong đầy nụ cười rạng rỡ vì phấn khích của Tiểu Ninh..