Kỳ thi trôi qua tốt đẹp, lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh nó thấy tràn trề hi vọng về thành tích học tập vậy. Dạo này người yêu lúc nào cũng bận, vừa lo công việc ở trường vừa lo việc công ty, nó thương lắm nên cũng không dám làm phiền, ở gần như vậy nhưng hiếm khi gặp nhau, chỉ toàn nói chuyện qua điện thoại mà thôi.
-Người yêu ơi, ngày mai em về quê mấy ngày, người yêu ở lại giữ gìn sức khỏe, đừng có làm việc quá sức nha. Nó nhắn tin báo cáo.
-Em về nhà cẩn thận nha, nhớ người yêu bé nhỏ chết mất. Dạo này không có nhiều thời gian gặp nó, hắn nhớ lắm cái miệng chí chóe của nó, nhưng không còn cách nào khác, đợi mọi việc sắp xếp ổn thỏa xong sẽ gặp nó thường xuyên hơn.
-Không có em, cấm anh không được nói chuyện với con gái, đặc biệt là chị Tường Vy xinh đẹp gì gì đó.
-Tuân lệnh. Mà mai em về một mình à? Hay anh chở em về nhé.
-Em về với Ngân, Hoàng và Quốc An, có xe của Hoàng rồi, anh không cần lo nhé.
Tin nhắn gửi đi nó mới thấy hồi hộp, không biết hắn có nổi cơn ghen mà bắt nó ở lại không biết. Ai chứ người yêu nó tâm trạng bất ổn, lại hay ghen nữa nguy hiểm lắm.
Không ngoài dự đoán của nó, hắn bắt đầu bài ca vọng cổ
-Sao lại có hai cậu ta nữa? Dám quyết định mà không hỏi ý kiến anh hả? Mai em với Thanh Ngân đi thôi, để hai tên kia ở lại.
-Trời ạ, nghĩ sao kêu em bỏ Hoàng với Quốc An ở lại vậy? Tụi em chỉ đi chơi thôi mà, anh vô lý quá đi.
Ngẫm lại cũng thấy mình vô lý thật, phải tin tưởng người yêu mới đúng chứ, hắn xuống nước:
-Cũng được, nhưng không được thân mật với hai đứa nó nha chưa? Nếu không nghe lời anh đánh nát đít đó.
-Yes sir. Người yêu thật là vũ phu…hehe.
-Vậy mà còn chưa trị được em nữa là. Em ngủ sớm đi lấy sức. Ngủ ngon nha cục cưng. Love u.
-U too. Miss u lắm lắm lắm……………..
Nó mỉm cười chìm vào giấc ngủ, tình yêu của nó và hắn thật đẹp, đẹp đến nỗi nếu như một ngày nào đó hai người không còn bên nhau nữa lúc đó không biết nó có chịu đựng nỗi không.
………..
6h sáng, như đã hẹn bốn đứa tay xách nách mang kéo xuống nhà nó. Trên đường đi tụi nó nói chuyện không ngừng nghỉ, rồi còn lên kế hoach cho mấy ngày nghỉ ở nhà nó nữa, nào là buổi sáng dậy sớm tắm biển, buổi chiều ăn hải sản tươi ngon và ngắm mặt trời lặn, bla…bla…. Ngân thì tò mò muốn biết mặt anh hai nó, cũng đúng thôi ở chung với nó suốt ngày nó cứ hai này, hai nọ không tò mò mới là lạ đó.
-Mon nè, anh hai bạn có giống bạn không?
-Không có giống xíu nào hết, anh hai mình đẹp trai ơi là đẹp trai, mình với anh là anh em cùng cha khác mẹ nên ít giống lắm. Mỗi lần nhắc đến anh hai là nó tự hào.
-Vậy là mừng cho anh ấy, chứ mà ảnh giống bà là tiêu đời. Hoàng không châm chọc nó là không chịu nổi, như là một thói quen vậy.
-Cậu nói vậy thôi chứ tôi thấy cậu ấy cũng được mà, đâu có tệ như cậu nghĩ đâu. Quốc An nhảy vào cứu cánh.
-Thấy chưa, lớp trưởng đúng là No 1.
Nó hất mặt khoái chí, đợi cho nó cười đã xong Quốc An nói tiếp:
-Cậu ấy cái gì cũng được, chỉ có cái mặt hơi xấu với lại cái tính hơi kỳ thôi.
Lần này cả ba người thi nhau cười nắc nẻ, đến cả chú tài xế cũng cười làm nó quê ơi là quê, thật muốn đạp cho hai tên đó một đạp rớt xe dễ sợ.
-Hai cậu chính thức bị đuổi, cấm bước chân vô nhà tôi.
Nó chỉ Hoàng với Quốc An giận dữ, cái tội dám sỉ nhục tôi.
Thấy bạn Mon nhà ta nổi nóng, Ngân giải vây.
-Thôi hai cậu đừng có chọc Mon nữa, chọc hoài bạn ấy giận là không cho mình tới nữa là tiêu.
-Chỉ có Ngân là hiểu chuyện, chứ không giống hai tên kia, đáng ghét.
-Xin lỗi bạn Thiên Anh xinh đẹp, dễ thương, hiền lành, dịu dàng, đáng yêu, đáng mến. Hoàng không dám chọc nó nữa, nó mà giận thiệt là xong đời.
-Ngoan, xíu nữa chị cho ăn cơm. Lè lưỡi ra chị xem có đốm không mà thông minh thế. Nó xoa xoa đầu Hoàng làm cả bọn cười sặc sụa.
-Ê bà kia, muốn chết hả? Bà có tin tôi quăng bà xuống xe không? Đến lượt Hoàng nhà ta nổi nóng.
-Thôi mấy người yên lặng bớt cho chú tài xế tập trung lái xe coi. Ồn áo quá.
Quốc An lúc nào cũng là người ngăn chặn kịp thời cuộc cãi vã của hai đứa nó, chứ nếu để vậy chắc một trong hai đứa cũng có đứa rớt xe thật.
………
Kỳ thi trôi qua tốt đẹp, lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh nó thấy tràn trề hi vọng về thành tích học tập vậy. Dạo này người yêu lúc nào cũng bận, vừa lo công việc ở trường vừa lo việc công ty, nó thương lắm nên cũng không dám làm phiền, ở gần như vậy nhưng hiếm khi gặp nhau, chỉ toàn nói chuyện qua điện thoại mà thôi.
-Người yêu ơi, ngày mai em về quê mấy ngày, người yêu ở lại giữ gìn sức khỏe, đừng có làm việc quá sức nha. Nó nhắn tin báo cáo.
-Em về nhà cẩn thận nha, nhớ người yêu bé nhỏ chết mất. Dạo này không có nhiều thời gian gặp nó, hắn nhớ lắm cái miệng chí chóe của nó, nhưng không còn cách nào khác, đợi mọi việc sắp xếp ổn thỏa xong sẽ gặp nó thường xuyên hơn.
-Không có em, cấm anh không được nói chuyện với con gái, đặc biệt là chị Tường Vy xinh đẹp gì gì đó.
-Tuân lệnh. Mà mai em về một mình à? Hay anh chở em về nhé.
-Em về với Ngân, Hoàng và Quốc An, có xe của Hoàng rồi, anh không cần lo nhé.
Tin nhắn gửi đi nó mới thấy hồi hộp, không biết hắn có nổi cơn ghen mà bắt nó ở lại không biết. Ai chứ người yêu nó tâm trạng bất ổn, lại hay ghen nữa nguy hiểm lắm.
Không ngoài dự đoán của nó, hắn bắt đầu bài ca vọng cổ
-Sao lại có hai cậu ta nữa? Dám quyết định mà không hỏi ý kiến anh hả? Mai em với Thanh Ngân đi thôi, để hai tên kia ở lại.
-Trời ạ, nghĩ sao kêu em bỏ Hoàng với Quốc An ở lại vậy? Tụi em chỉ đi chơi thôi mà, anh vô lý quá đi.
Ngẫm lại cũng thấy mình vô lý thật, phải tin tưởng người yêu mới đúng chứ, hắn xuống nước:
-Cũng được, nhưng không được thân mật với hai đứa nó nha chưa? Nếu không nghe lời anh đánh nát đít đó.
-Yes sir. Người yêu thật là vũ phu…hehe.
-Vậy mà còn chưa trị được em nữa là. Em ngủ sớm đi lấy sức. Ngủ ngon nha cục cưng. Love u.
-U too. Miss u lắm lắm lắm……………..
Nó mỉm cười chìm vào giấc ngủ, tình yêu của nó và hắn thật đẹp, đẹp đến nỗi nếu như một ngày nào đó hai người không còn bên nhau nữa lúc đó không biết nó có chịu đựng nỗi không.
………..
h sáng, như đã hẹn bốn đứa tay xách nách mang kéo xuống nhà nó. Trên đường đi tụi nó nói chuyện không ngừng nghỉ, rồi còn lên kế hoach cho mấy ngày nghỉ ở nhà nó nữa, nào là buổi sáng dậy sớm tắm biển, buổi chiều ăn hải sản tươi ngon và ngắm mặt trời lặn, bla…bla…. Ngân thì tò mò muốn biết mặt anh hai nó, cũng đúng thôi ở chung với nó suốt ngày nó cứ hai này, hai nọ không tò mò mới là lạ đó.
-Mon nè, anh hai bạn có giống bạn không?bg-ssp-{height:px}
-Không có giống xíu nào hết, anh hai mình đẹp trai ơi là đẹp trai, mình với anh là anh em cùng cha khác mẹ nên ít giống lắm. Mỗi lần nhắc đến anh hai là nó tự hào.
-Vậy là mừng cho anh ấy, chứ mà ảnh giống bà là tiêu đời. Hoàng không châm chọc nó là không chịu nổi, như là một thói quen vậy.
-Cậu nói vậy thôi chứ tôi thấy cậu ấy cũng được mà, đâu có tệ như cậu nghĩ đâu. Quốc An nhảy vào cứu cánh.
-Thấy chưa, lớp trưởng đúng là No .
Nó hất mặt khoái chí, đợi cho nó cười đã xong Quốc An nói tiếp:
-Cậu ấy cái gì cũng được, chỉ có cái mặt hơi xấu với lại cái tính hơi kỳ thôi.
Lần này cả ba người thi nhau cười nắc nẻ, đến cả chú tài xế cũng cười làm nó quê ơi là quê, thật muốn đạp cho hai tên đó một đạp rớt xe dễ sợ.
-Hai cậu chính thức bị đuổi, cấm bước chân vô nhà tôi.
Nó chỉ Hoàng với Quốc An giận dữ, cái tội dám sỉ nhục tôi.
Thấy bạn Mon nhà ta nổi nóng, Ngân giải vây.
-Thôi hai cậu đừng có chọc Mon nữa, chọc hoài bạn ấy giận là không cho mình tới nữa là tiêu.
-Chỉ có Ngân là hiểu chuyện, chứ không giống hai tên kia, đáng ghét.
-Xin lỗi bạn Thiên Anh xinh đẹp, dễ thương, hiền lành, dịu dàng, đáng yêu, đáng mến. Hoàng không dám chọc nó nữa, nó mà giận thiệt là xong đời.
-Ngoan, xíu nữa chị cho ăn cơm. Lè lưỡi ra chị xem có đốm không mà thông minh thế. Nó xoa xoa đầu Hoàng làm cả bọn cười sặc sụa.
-Ê bà kia, muốn chết hả? Bà có tin tôi quăng bà xuống xe không? Đến lượt Hoàng nhà ta nổi nóng.
-Thôi mấy người yên lặng bớt cho chú tài xế tập trung lái xe coi. Ồn áo quá.
Quốc An lúc nào cũng là người ngăn chặn kịp thời cuộc cãi vã của hai đứa nó, chứ nếu để vậy chắc một trong hai đứa cũng có đứa rớt xe thật.
………