-Nó nhìn quanh căn phòng trắng toát, hình như mình đã ngủ rất lâu rồi thì phải. Rõ ràng đã uống rất nhiều thuốc sao lại không chết? Nó đưa tay rờ lên bụng, như hiểu được điều nó nghĩ, Quốc An nhẹ nhàng giữ chặt tay nó lại.
-Không giữ được đứa bé, cậu đừng quá đau buồn nha.
Không nói một lời nào, nó chỉ biết khóc. Là nó quá vô dụng khi để đứa bé ra đi một mình mà không có mẹ, giá như ông trời cho nó đi theo đứa bé thì bây giờ đã không cắn rứt như vậy rồi.
-Không sao, có tôi đây rồi cậu đừng như thế nữa. Lỗi do tôi hết, là tôi không bảo vệ được cậu, tôi sai rồi.
Quốc An không đành lòng nhìn nó đau khổ, cậu ôm nó dỗ dành.
-Tôi…tôi….đúng là xấu xa.
Cuối cùng nó cũng thốt lên được tiếng nói sau bao ngày yên lặng.
-Không, người xấu xa là tôi, cậu hãy bình tĩnh lại có được không?
-Quốc An…sao cậu lại xuất hiện trước mặt tôi chứ? Cậu đi đi, tôi bây giờ không còn trong sáng trong mắt cậu nữa rồi.
Nó dùng sức đẩy Quốc An ra, nhưng càng đẩy cậu lại càng siết chặt hơn.
-Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết tôi yêu cậu và cần có cậu.
-Nhưng tôi quan tâm, tôi không thể đến với cậu bằng con người hiện tại được nữa. Nó gần như ngất đi.
-Cậu ngốc lắm, cậu vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy không lẽ tôi lại quan tâm đến những chuyện này sao? Hạnh phúc của hai đứa mình không bao giờ phụ thuộc vào điều đó biết chưa hả?
-Nhưng…..
-Không được nói gì thêm nữa, nếu cậu còn có ý định bỏ tôi một lần nữa thì cậu sẽ chẳng bao giờ còn thấy tôi trên thế giới này nữa đâu.
-Đừng mà…xin cậu đấy…
Cảm thấy cơ thể nó mềm nhũn, Quốc An nhẹ nhàng đỡ nó nằm xuống.
-Ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều nha nhóc.
Nó thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy đã thấy Hoàng và Ngân ở đó rồi.
-Bạn tỉnh rồi à? Trong người cảm thấy thế nào rồi?
Từ lúc nghe tin, Ngân ăn ngủ không ngon, trong lòng lúc nào cũng lo lắng không yên. Nó mỉm cười không trả lời, chỉ muốn ôm chầm lấy nhỏ bạn thân mà khóc thôi.
-Nhỏ này lúc nào cũng làm cho người khác lo lắng, lần sau mà còn như vậy nữa là bo xì bạn luôn đó. Ngân mắng yêu.
-Ê, hai người định không thèm ngó ngàng tới tôi luôn hả? Hoàng chen ngang.
-Ai biểu anh không có sức hấp dẫn chi.
Nó bật cười trước câu nói đùa của Ngân, không ngờ hai người này lúc đi học ít khi nói chuyện với nhau mà bây giờ lại thành một đôi trai tài gái sắc như thế.
-Không có sức hấp dẫn thế mà có người cầu hôn anh đó nhé.
-Mơ hả? Là ai năn nỉ van xin tình yêu của em chứ?
Hai người này đúng là trẻ con, chắc đang định biến bệnh viện thành cái chợ đây mà.
-E hèm, tôi đang là bệnh nhân đó nhé.
Hoàng quay lại cười nham nhở.
-Í tôi quên, xin lỗi bạn Thiên Anh xinh đẹp nha.
-Khỏi nịnh. À, mà Quốc An đâu rồi?
-Cậu ấy đi giải quyết công việc gì đó nên nhờ tụi này xem chừng bạn.
-Ừm, quên nữa, hai người định khi nào tổ chức đám cưới vậy hả?
-Bà tỉnh lại rồi thì đầu tháng sau làm luôn. Hoàng nhanh miệng.
-Em đổi ý rồi, không cưới hỏi gì hết.
Thấy mặt Ngân nghiêm túc, Hoàng hốt hoảng.
-Ơ sao kỳ vậy?
-Người ta hết yêu anh rồi, đơn giản vậy thôi.
-Kệ, đến ngày đó em có chịu anh hay không thì anh cũng cho xe qua hốt em đi à.
Đúng là chịu không nổi với hai người này, cứ nói qua nói lại kiểu này chắc y tá đuổi ra sớm quá.
-Ê nè, có gì về nhà đóng cửa nói với nhau nghe, hai người đến thăm tôi hay đến mượn phòng cãi nhau vậy hả?
-Tất nhiên là đến thăm bà rồi. Bà thấy ổn hơn chưa? Lần sau đừng có mà làm chuyện dại dột như vậy nữa biết chưa. Hoàng nhìn nó quan tâm.
-Ừm.
-Nếu lần này Quốc An không đến kịp chắc tụi tôi không còn cơ hội gặp bà rồi.
Nó chẳng hiểu Hoàng đang nói gì, mặt ngơ thấy tội nghiệp.
-Là sao?
-Trời ạ, bà không biết hôm đó cậu ấy cứ bắt tôi dẫn đến chỗ ở của bà, nói nào là có gì thôi thúc trong lòng nên nhất định phải gặp bà, không ngờ hôm đó bà có chuyện thật.
- Thật sao?
-Nhìn mặt tôi giống nói dối lắm hả? Tôi nói bà biết chẳng ai yêu và quan tâm bà nhiều như cậu ấy đâu, liệu mà giữ lấy.
Nó biết chứ, nó biết Quốc An yêu nó nhiều lắm nhưng bây giờ làm sao nó đến với cậu được bây giờ. Ngân biết nó đang nghĩ gì, chơi với nhau nhiều năm như vậy ít nhất cũng hiểu được phần nào phiền muộn trong lòng nó.
- Ngốc à, chuyện đã qua cứ để cho nó qua, với lại chuyện đó cũng là ngoài ý muốn cho nên bạn không cần phải ray rứt vì nó.
- Đúng đó, bà nghĩ coi nếu bây giờ bà bỏ đi thì có chắc Quốc An sẽ sống vui hơn hay cậu ấy càng đau khổ hơn nữa. Hãy nghĩ cho tương lai của cả bà và cậu ấy.
- Có thể sao? Còn Duy Minh nữa, tôi đã hứa với anh ta rồi..Nó đau khổ.
- Cậu tỉnh lại giùm tôi, là ai đã khiến bà ra nông nổi này nên không cần phải giữ lời hứa quái quỷ gì đó. Với lại anh ta đã đồng ý rút lui để bà đến với Quốc An rồi.
Con nhỏ ngốc nghếch này, nói chuyện với nó đúng là tốn nước bọt thật chứ.
- Tôi….
- Không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, hãy nhớ rằng chỉ có mình bạn mới có thể mang lại niềm vui cho cậu ấy, nên đừng có nghĩ gì bậy bạ nữa nha chưa.
Nó có nên làm theo lời khuyên của Ngân và Hoàng không? Cậu ấy có thể chấp nhận nó như lúc ban đầu không? Nó thật sự rất mệt mỏi, không dám đến gần cậu, nhưng rời xa lại càng không nỡ. Nó phải làm gì để chấm dứt tình trạng này đây?
….
-Nó nhìn quanh căn phòng trắng toát, hình như mình đã ngủ rất lâu rồi thì phải. Rõ ràng đã uống rất nhiều thuốc sao lại không chết? Nó đưa tay rờ lên bụng, như hiểu được điều nó nghĩ, Quốc An nhẹ nhàng giữ chặt tay nó lại.
-Không giữ được đứa bé, cậu đừng quá đau buồn nha.
Không nói một lời nào, nó chỉ biết khóc. Là nó quá vô dụng khi để đứa bé ra đi một mình mà không có mẹ, giá như ông trời cho nó đi theo đứa bé thì bây giờ đã không cắn rứt như vậy rồi.
-Không sao, có tôi đây rồi cậu đừng như thế nữa. Lỗi do tôi hết, là tôi không bảo vệ được cậu, tôi sai rồi.
Quốc An không đành lòng nhìn nó đau khổ, cậu ôm nó dỗ dành.
-Tôi…tôi….đúng là xấu xa.
Cuối cùng nó cũng thốt lên được tiếng nói sau bao ngày yên lặng.
-Không, người xấu xa là tôi, cậu hãy bình tĩnh lại có được không?
-Quốc An…sao cậu lại xuất hiện trước mặt tôi chứ? Cậu đi đi, tôi bây giờ không còn trong sáng trong mắt cậu nữa rồi.
Nó dùng sức đẩy Quốc An ra, nhưng càng đẩy cậu lại càng siết chặt hơn.
-Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết tôi yêu cậu và cần có cậu.
-Nhưng tôi quan tâm, tôi không thể đến với cậu bằng con người hiện tại được nữa. Nó gần như ngất đi.
-Cậu ngốc lắm, cậu vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy không lẽ tôi lại quan tâm đến những chuyện này sao? Hạnh phúc của hai đứa mình không bao giờ phụ thuộc vào điều đó biết chưa hả?
-Nhưng…..
-Không được nói gì thêm nữa, nếu cậu còn có ý định bỏ tôi một lần nữa thì cậu sẽ chẳng bao giờ còn thấy tôi trên thế giới này nữa đâu.
-Đừng mà…xin cậu đấy…
Cảm thấy cơ thể nó mềm nhũn, Quốc An nhẹ nhàng đỡ nó nằm xuống.
-Ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều nha nhóc.
Nó thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy đã thấy Hoàng và Ngân ở đó rồi.
-Bạn tỉnh rồi à? Trong người cảm thấy thế nào rồi?
Từ lúc nghe tin, Ngân ăn ngủ không ngon, trong lòng lúc nào cũng lo lắng không yên. Nó mỉm cười không trả lời, chỉ muốn ôm chầm lấy nhỏ bạn thân mà khóc thôi.
-Nhỏ này lúc nào cũng làm cho người khác lo lắng, lần sau mà còn như vậy nữa là bo xì bạn luôn đó. Ngân mắng yêu.
-Ê, hai người định không thèm ngó ngàng tới tôi luôn hả? Hoàng chen ngang.
-Ai biểu anh không có sức hấp dẫn chi.
Nó bật cười trước câu nói đùa của Ngân, không ngờ hai người này lúc đi học ít khi nói chuyện với nhau mà bây giờ lại thành một đôi trai tài gái sắc như thế.
-Không có sức hấp dẫn thế mà có người cầu hôn anh đó nhé.
-Mơ hả? Là ai năn nỉ van xin tình yêu của em chứ?
Hai người này đúng là trẻ con, chắc đang định biến bệnh viện thành cái chợ đây mà.
-E hèm, tôi đang là bệnh nhân đó nhé.
Hoàng quay lại cười nham nhở.
-Í tôi quên, xin lỗi bạn Thiên Anh xinh đẹp nha.bg-ssp-{height:px}
-Khỏi nịnh. À, mà Quốc An đâu rồi?
-Cậu ấy đi giải quyết công việc gì đó nên nhờ tụi này xem chừng bạn.
-Ừm, quên nữa, hai người định khi nào tổ chức đám cưới vậy hả?
-Bà tỉnh lại rồi thì đầu tháng sau làm luôn. Hoàng nhanh miệng.
-Em đổi ý rồi, không cưới hỏi gì hết.
Thấy mặt Ngân nghiêm túc, Hoàng hốt hoảng.
-Ơ sao kỳ vậy?
-Người ta hết yêu anh rồi, đơn giản vậy thôi.
-Kệ, đến ngày đó em có chịu anh hay không thì anh cũng cho xe qua hốt em đi à.
Đúng là chịu không nổi với hai người này, cứ nói qua nói lại kiểu này chắc y tá đuổi ra sớm quá.
-Ê nè, có gì về nhà đóng cửa nói với nhau nghe, hai người đến thăm tôi hay đến mượn phòng cãi nhau vậy hả?
-Tất nhiên là đến thăm bà rồi. Bà thấy ổn hơn chưa? Lần sau đừng có mà làm chuyện dại dột như vậy nữa biết chưa. Hoàng nhìn nó quan tâm.
-Ừm.
-Nếu lần này Quốc An không đến kịp chắc tụi tôi không còn cơ hội gặp bà rồi.
Nó chẳng hiểu Hoàng đang nói gì, mặt ngơ thấy tội nghiệp.
-Là sao?
-Trời ạ, bà không biết hôm đó cậu ấy cứ bắt tôi dẫn đến chỗ ở của bà, nói nào là có gì thôi thúc trong lòng nên nhất định phải gặp bà, không ngờ hôm đó bà có chuyện thật.
- Thật sao?
-Nhìn mặt tôi giống nói dối lắm hả? Tôi nói bà biết chẳng ai yêu và quan tâm bà nhiều như cậu ấy đâu, liệu mà giữ lấy.
Nó biết chứ, nó biết Quốc An yêu nó nhiều lắm nhưng bây giờ làm sao nó đến với cậu được bây giờ. Ngân biết nó đang nghĩ gì, chơi với nhau nhiều năm như vậy ít nhất cũng hiểu được phần nào phiền muộn trong lòng nó.
- Ngốc à, chuyện đã qua cứ để cho nó qua, với lại chuyện đó cũng là ngoài ý muốn cho nên bạn không cần phải ray rứt vì nó.
- Đúng đó, bà nghĩ coi nếu bây giờ bà bỏ đi thì có chắc Quốc An sẽ sống vui hơn hay cậu ấy càng đau khổ hơn nữa. Hãy nghĩ cho tương lai của cả bà và cậu ấy.
- Có thể sao? Còn Duy Minh nữa, tôi đã hứa với anh ta rồi..Nó đau khổ.
- Cậu tỉnh lại giùm tôi, là ai đã khiến bà ra nông nổi này nên không cần phải giữ lời hứa quái quỷ gì đó. Với lại anh ta đã đồng ý rút lui để bà đến với Quốc An rồi.
Con nhỏ ngốc nghếch này, nói chuyện với nó đúng là tốn nước bọt thật chứ.
- Tôi….
- Không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, hãy nhớ rằng chỉ có mình bạn mới có thể mang lại niềm vui cho cậu ấy, nên đừng có nghĩ gì bậy bạ nữa nha chưa.
Nó có nên làm theo lời khuyên của Ngân và Hoàng không? Cậu ấy có thể chấp nhận nó như lúc ban đầu không? Nó thật sự rất mệt mỏi, không dám đến gần cậu, nhưng rời xa lại càng không nỡ. Nó phải làm gì để chấm dứt tình trạng này đây?
….