Sáng hôm sau là Chủ nhật, Hạ cho phép mình được ngủ thêm, chợt điện thoại reo lên, nó nửa tỉnh nửa mơ vươn tay mò lấy, là một số lạ, nó đành ngái ngủ bắt máy, trong lòng thầm rủa không biết cái tên chết tiệt nào mới sáng sớm đã phá hỏng giấc ngủ ngon của cô
- Hạ! Dậy chưa? – Đầu dây bên kia cất tiếng
- Ai đấy?
- Tôi Thiên, Hàn Thiên này.
- Thiên? Làm sao cậu biết số tôi?
- Cậu không cần quan tâm đâu. Khiếp, ngủ gì như heo vậy, dậy đi, 20 phút nữa tôi qua đón cậu đi ăn sáng nhá!
Nó còn đang ú ớ chưa kịp nói lời nào thì đã nghe tiếp tắt máy cái “rụp” từ đầu dây bên kia. Không thèm bận tâm những lời vừa rồi, cô ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ của mình, nhưng mới nằm xuống chưa đầy một phút thì nó đã ngồi dậy, nói thầm: “Đúng là mất cả giấc ngủ mà”, lại tủ chọn lấy một chiếc áo thun trắng in vài họa tiết đơn giản cùng chiếc quần đùi rách bụi bặm rồi uể oải lết vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. 15 phút sau nó bước ra, lại bàn tìm lấy cây son màu đỏ cam ưa thích của mình của sơn một lớp nhẹ. “Thế là xong, mày lại hoàn hảo rồi”, nó nở nụ cười tươi trước gương. Chuẩn bị xong xuôi nó đi xuống lầu, thấy Thiên đã đứng đó, người tựa vào chiếc mô tô quen thuộc của cậu.
- Thiên, cậu đến lâu chưa? – Nó nhanh chóng lại chỗ cậu
- Cũng mới đến thôi! – Thiên nhìn nó mỉm cười – Lên xe đi. – Cậu đưa mũ bảo hiểm cho nó.
Thiên chở Hạ phóng khá nhanh, dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng, cậu dắt Hạ nhà. Hôm nay cậu cho đám người giúp việc nghỉ một bữa để cậu có dịp trổ tài nấu nướng với nó. Hạ theo Thiên vào nhà, hơi ngạc nhiên
- Nhà cậu đây à? Sao lại đưa tôi đến đây?
- Ừ, nhà tôi đấy, đợi lát tôi sẽ cho cậu một bất ngờ, trong lúc đó cậu có thể thăm quan ngôi nhà này hoặc làm bất cứ gì cậu muốn. – Cậu nháy mắt rồi đi xuống bếp
Hạ nhìn xung quanh, phòng khách có vẻ đơn giản so với một ngôi biệt thự: một bộ sofa phủ lông cừu mềm mại, một cái tivi cảm ứng hiện đại cùng dàn loa để dưới, hai cái tủ kính ở hai bên tivi chứa những chai rượu thượng hạng, tủ kính còn lại bên hông sofa chứa những mô hình xe hơi và mô tô nhìn rất bắt mắt. Trong khi nó còn đang mải mê với những mô hình thú vị đó thì Thiên đã xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ
- Cậu thấy bộ sưu tập của tôi thế nào? – Thiên khẽ cất tiếng
- Hả, hết hồn! À ừ tôi thấy những mô hình rất đẹp đó, cậu thích sưu tập chúng à?
- Ừ, tôi có sở thích đặc biệt đối với các mô hình. Mà thôi, xuống đây nào! – Nói rồi cậu kéo tay Hạ xuống bếp.
- Oa, nhìn ngon quá, cậu làm đấy à?
- Ừ, nhưng trình độ còn kém nên chỉ có thể làm bữa sáng cho cậu được thôi, đợi tay nghề lên tôi sẽ cho cậu một bữa tối ngon hơn cả nhà hàng, haha. Ngồi xuống đi, thử xem tay nghề của tôi thế nào. – Cậu kéo ghế cho nó
Thiên làm món bò bít tết cho nó, hai quả trứng tạo thành hai con mắt to tròn, đường tương ớt cậu xịt thành hình miệng cười, bên cạnh là miếng bò nóng hổi vừa chín tới, một ít pa-tê và bơ trứng, nhìn thật kích thích dạ dày hết mức. Hạ cầm dao và nĩa xẻ miếng thịt bò đưa vào miệng và thưởng thức
- Ôi, ngon chết mất, thịt bò mềm mềm, không dai quá, gia vị vừa đủ, tóm lại rất ngon đó nha, cậu thật giỏi đó Thiên. – Nó hết lời khen ngợi
- Cậu quá khen rồi, à, uống gì không để tôi lấy. – Cậu nhìn nó ăn, mỉm cười đắc ý
- Uhm, cho tôi một cốc nước lạnh là được rồi.
Thiên rót nước cho nó rồi ngồi lại vào bàn để tiếp tục bữa ăn của mình.
Trong lúc đó...
Chiếc Lamborghini màu đen bóng loáng dừng lại trước một toàn nhà lớn với dòng chữ V-Star. Một chàng trai vận vest đen, cà vạt trắng bước xuống, anh thẩy chìa khóa lại cho người bảo vệ trước mặt, ra hiệu đưa xe xuống ga ra. Bước vào trong, mọi ánh mắt đều hướng về anh, cúi nhẹ người, anh theo phản xạ sải bước nhanh đến thang máy, bấm nút lên tầng 5, không chút liếc nhìn dù chỉ một người.
- Chào giám đốc. – Cô thư kí đang ngồi ngoài bàn làm việc trước phòng anh đứng dậy cúi chào
- Mang lịch trình của ngày hôm nay vào cho tôi. – Anh cất giọng nhưng mắt không nhìn cô, nhanh chóng đẩy cửa vào trong.
Năm phút sau, cô thư kí cầm một xấp giấy bước vào, đặt lên bàn anh
- Thưa giám đốc, đây là lịch của ngày hôm nay, còn cái này là thống kê thị trường cổ phiếu trong tháng vừa rồi.
- Ừ, được rồi. À, có việc này, nhờ cô điều tra tất cả những thông tin về tập đoàn Hoàng Kim giúp tôi.
- Dạ vâng, em sẽ cho người đi điều tra ngay.
- Cô ra ngoài được rồi.
Nguyên xoay ghế ra hướng cửa kính, lưng tựa vào thành ghế, mắt nhắm hờ, nghĩ đến chuyện tối qua... trong lòng không biết bao câu hỏi: thằng nhóc đó là ai? Hạ đêm hôm sao lại đi cùng nó? Tại sao bé con có thể vui vẻ cười đùa thoải mái bên thằng nhóc đó đến thế kia chứ?... Cuối cùng, anh mở mắt ra, thở dài một tiếng, quay lại bàn, cầm đống giấy tờ kia lên xem.
- Hạ! Dậy chưa? – Đầu dây bên kia cất tiếng
- Ai đấy?
- Tôi Thiên, Hàn Thiên này.
- Thiên? Làm sao cậu biết số tôi?
- Cậu không cần quan tâm đâu. Khiếp, ngủ gì như heo vậy, dậy đi, 20 phút nữa tôi qua đón cậu đi ăn sáng nhá!
Nó còn đang ú ớ chưa kịp nói lời nào thì đã nghe tiếp tắt máy cái “rụp” từ đầu dây bên kia. Không thèm bận tâm những lời vừa rồi, cô ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ của mình, nhưng mới nằm xuống chưa đầy một phút thì nó đã ngồi dậy, nói thầm: “Đúng là mất cả giấc ngủ mà”, lại tủ chọn lấy một chiếc áo thun trắng in vài họa tiết đơn giản cùng chiếc quần đùi rách bụi bặm rồi uể oải lết vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. 15 phút sau nó bước ra, lại bàn tìm lấy cây son màu đỏ cam ưa thích của mình của sơn một lớp nhẹ. “Thế là xong, mày lại hoàn hảo rồi”, nó nở nụ cười tươi trước gương. Chuẩn bị xong xuôi nó đi xuống lầu, thấy Thiên đã đứng đó, người tựa vào chiếc mô tô quen thuộc của cậu.
- Thiên, cậu đến lâu chưa? – Nó nhanh chóng lại chỗ cậu
- Cũng mới đến thôi! – Thiên nhìn nó mỉm cười – Lên xe đi. – Cậu đưa mũ bảo hiểm cho nó.
Thiên chở Hạ phóng khá nhanh, dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng, cậu dắt Hạ nhà. Hôm nay cậu cho đám người giúp việc nghỉ một bữa để cậu có dịp trổ tài nấu nướng với nó. Hạ theo Thiên vào nhà, hơi ngạc nhiên
- Nhà cậu đây à? Sao lại đưa tôi đến đây?
- Ừ, nhà tôi đấy, đợi lát tôi sẽ cho cậu một bất ngờ, trong lúc đó cậu có thể thăm quan ngôi nhà này hoặc làm bất cứ gì cậu muốn. – Cậu nháy mắt rồi đi xuống bếp
Hạ nhìn xung quanh, phòng khách có vẻ đơn giản so với một ngôi biệt thự: một bộ sofa phủ lông cừu mềm mại, một cái tivi cảm ứng hiện đại cùng dàn loa để dưới, hai cái tủ kính ở hai bên tivi chứa những chai rượu thượng hạng, tủ kính còn lại bên hông sofa chứa những mô hình xe hơi và mô tô nhìn rất bắt mắt. Trong khi nó còn đang mải mê với những mô hình thú vị đó thì Thiên đã xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ
- Cậu thấy bộ sưu tập của tôi thế nào? – Thiên khẽ cất tiếng
- Hả, hết hồn! À ừ tôi thấy những mô hình rất đẹp đó, cậu thích sưu tập chúng à?
- Ừ, tôi có sở thích đặc biệt đối với các mô hình. Mà thôi, xuống đây nào! – Nói rồi cậu kéo tay Hạ xuống bếp.
- Oa, nhìn ngon quá, cậu làm đấy à?
- Ừ, nhưng trình độ còn kém nên chỉ có thể làm bữa sáng cho cậu được thôi, đợi tay nghề lên tôi sẽ cho cậu một bữa tối ngon hơn cả nhà hàng, haha. Ngồi xuống đi, thử xem tay nghề của tôi thế nào. – Cậu kéo ghế cho nó
Thiên làm món bò bít tết cho nó, hai quả trứng tạo thành hai con mắt to tròn, đường tương ớt cậu xịt thành hình miệng cười, bên cạnh là miếng bò nóng hổi vừa chín tới, một ít pa-tê và bơ trứng, nhìn thật kích thích dạ dày hết mức. Hạ cầm dao và nĩa xẻ miếng thịt bò đưa vào miệng và thưởng thức
- Ôi, ngon chết mất, thịt bò mềm mềm, không dai quá, gia vị vừa đủ, tóm lại rất ngon đó nha, cậu thật giỏi đó Thiên. – Nó hết lời khen ngợi
- Cậu quá khen rồi, à, uống gì không để tôi lấy. – Cậu nhìn nó ăn, mỉm cười đắc ý
- Uhm, cho tôi một cốc nước lạnh là được rồi.
Thiên rót nước cho nó rồi ngồi lại vào bàn để tiếp tục bữa ăn của mình.
Trong lúc đó...
Chiếc Lamborghini màu đen bóng loáng dừng lại trước một toàn nhà lớn với dòng chữ V-Star. Một chàng trai vận vest đen, cà vạt trắng bước xuống, anh thẩy chìa khóa lại cho người bảo vệ trước mặt, ra hiệu đưa xe xuống ga ra. Bước vào trong, mọi ánh mắt đều hướng về anh, cúi nhẹ người, anh theo phản xạ sải bước nhanh đến thang máy, bấm nút lên tầng 5, không chút liếc nhìn dù chỉ một người.
- Chào giám đốc. – Cô thư kí đang ngồi ngoài bàn làm việc trước phòng anh đứng dậy cúi chào
- Mang lịch trình của ngày hôm nay vào cho tôi. – Anh cất giọng nhưng mắt không nhìn cô, nhanh chóng đẩy cửa vào trong.
Năm phút sau, cô thư kí cầm một xấp giấy bước vào, đặt lên bàn anh
- Thưa giám đốc, đây là lịch của ngày hôm nay, còn cái này là thống kê thị trường cổ phiếu trong tháng vừa rồi.
- Ừ, được rồi. À, có việc này, nhờ cô điều tra tất cả những thông tin về tập đoàn Hoàng Kim giúp tôi.
- Dạ vâng, em sẽ cho người đi điều tra ngay.
- Cô ra ngoài được rồi.
Nguyên xoay ghế ra hướng cửa kính, lưng tựa vào thành ghế, mắt nhắm hờ, nghĩ đến chuyện tối qua... trong lòng không biết bao câu hỏi: thằng nhóc đó là ai? Hạ đêm hôm sao lại đi cùng nó? Tại sao bé con có thể vui vẻ cười đùa thoải mái bên thằng nhóc đó đến thế kia chứ?... Cuối cùng, anh mở mắt ra, thở dài một tiếng, quay lại bàn, cầm đống giấy tờ kia lên xem.