Typer: Ximiiesk
Cố Anh Kiệt bế Tần Vũ Phi ra ngoài, vừa đặt cô xuống, cô liền muốn chạy trở vào, đang lúc nóng giận, cái gì cũng không màng đến.
Cố Anh Kiệt dùng sức siết chặt eo ngăn cô lại, bị cô cắn cho một cái. Anh đau đớn nhưng vẫn quyết không buông tay. Thấy chiếc taxi đang đến, anh vội vẫy tay, nhét Tần Vũ Phi vào xe, tự mình lên theo, nói địa chỉ cho tài xế biết, bảo ông lái xe đi nhanh.
Tần Vũ Phi tức anh ách, nhưng thấy ánh mắt thăm dò của tài xế, cô liền nhịn không nổi nóng, mím chặt môi không lên tiếng, trong lòng âm thầm mắng chửi.
Cố Anh Kiệt cẩn thận nhìn cô một lượt, hỏi, “Có bị thương ở đâu không?”
Cô quay đầu đi không để ý đến anh.
Cố Anh Kiệt vẫn đang nhìn cô, không thấy chỗ nào bị thương mới yên tâm. Lúc này điện thoại đổ chuông, là Từ Ngôn Sướng gọi đến. Anh bắt máy, Từ Ngôn Sướng nói bạn của Tần Vũ Phi đến tìm người, túi xách của cô vẫn còn ở trên ghế ngồi. Cố Anh Kiệt nhìn Tần Vũ Phi, hỏi cô xem làm thế nào, Tần Vũ Phi mím môi, sau đó nói, “Nói td mang về giúp tôi đi, khi nào về tôi qua chỗ cô ấy lấy.” Cô ngưng một lúc, “Giày không cần nữa, từng đạp sâu bọ, vứt đi.”
Cố Anh Kiệt chuyển lại lời cô nói rồi cúp điện thoại, hai người rơi vào yên lặng. Rất nhanh sau đó chiếc xe đến địa chỉ mà Cố Anh Kiệt nói. Đó là một chung cao cấp, là căn hộ Cố Anh Kiệt tự mua, anh đang sống ở đây.
Cố Anh Kiệt trả tiền xe, dắt Tần Vũ Phi xuống. Tần Vũ Phi hậm hực, không đi nhanh, bàn chân trần ma sát với mặt đất nên đau.
Cố Anh Kiệt quay đầu lại nhìn cô, “Có cần tôi cõng em không?”
“Sao không nói bế tôi đi?”
“Có cần tôi bế em không?” Cố Anh Kiệt rất nghe lời sửa lại.
“Không cần.” Tần Vũ Phi ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi. Cố Anh Kiệt bất đắc dĩ đi theo, dù sao cũng không phải bị đau.
Lên đến nhà, dẫn Tần Vũ Phi vào, Cố Anh Kiệt liền đẩy cô vào phòng tắm, mở nước nóng để cô ngâm chân, lấy đôi dép đi trong nhà ra cho cô. Sau đó cô trở ra, ngồi lên sô pha, anh nâng chân cô lên xem. Có vài chỗ bị trầy rồi, anh vội lấy thuốc thoa giúp cô.
Tần Vũ Phi vẫn không lên tiếng, cũng không kêu đau. Cố Anh Kiệt xử lý xong vết thương ở chân cho cô thì ngồi trên thảm nhìn cô, “Vẫn còn giận? Đừng giận nữa, giận loại người đó không đáng đâu.”
“Loại người nào?” Tần Vũ Phi vẫn còn đang rất giận, “Đàn ông các anh chẳng ai tốt lành gì, không lăng nhăng thì cũng chơi trò tình một đêm, nếu không thì cũng khoe khoang, bịa chuyện, sỉ nhục con gái.”
Cố Anh Kiệt không biết nói gì. Sao lại lôi anh vào đây? Đâu phải lúc nào anh cũng chơi trò tình một đêm, lần đó là chuyện ngoài ý muốn mà.
Tần Vũ Phi nhìn anh chằm chằm, thấy vẻ mặt anh vô tội thì càng thêm giận. Cô tức giận nháy lên, đi tới đi lui. “Sao anh lại cản tôi làm gì, tôi đánh anh ta còn chưa đủ.”
Cố Anh Kiệt không trả lời, ánh mắt di chuyển theo cô. Lúc trước cô nói với anh rằng sau khi phát hiện bạn trai và bạn thân lên giường với nhau, cô đã đánh họ một trận, đánh đến mức người bỏ chạy rồi đập luôn nhà anh ta. Sau việc hôm nay thì Cố Anh Kiệt tin là cô không nói khoác, cô thật sự có thể làm được.
“Đàn ông các anh đều đê tiện cả.”
Cố Anh Kiệt vẫn không lên tiếng.
Tần Vũ Phi đi được hai vòng liền ngồi xuống, ôm chân mình lên xem. “Đau quá!”
“Đã thoa thuốc rồi, nhịn một chút, là vết thương nhỏ thôi.” Cố Anh Kiệt thở dài, đứng lên rồi ngồi xuống sô pha. Người đàn ông đê tiện đánh lăn ra đất trong câu lạc bộ còn chưa có cơ hội la đau đó, không biết bây giờ hắn ta thế nào rồi.
Tần Vũ Phi bĩu môi ngồi xếp bằng như đứa trẻ, hoàn toàn không để ý đến phong thái của mình. Cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Cố Anh Kiệt cũng không biết nên nói gì, đành ngồi đó cùng cô. Một lúc sau cô đột nhiên nói, “Tôi khát.”
Cố Anh Kiệt đứng dậy đi rót nước cho cô. Tần Vũ Phi nhận lấy, uống hai ngụm thì không uống nữa, cầm chiếc ly tiếp tục thẫn thờ.
Cố Anh Kiệt nhìn cô, giơ tay lấy chiếc ly, “Cẩn thận nước dính ra người.”
“Tôi chỉ đi ăn cơm với anh ta vài lần, từng nhận vài bó hoa và quà của anh ta mà thôi.” Tần Vũ Phi mặc cho anh lấy ly nước đi, chợt nói. Cô căn bản chưa yêu đương gì với Triệu Hồng Huy, tay còn chưa từng nắm nói gì đến chuyện lên giường. Nghĩ đến là cô lại thấy tức, sao lại có người thấp hèn đến thế, cô thật sự tức vô cùng.
“Ừ.” Cố Anh Kiệt cất chiếc ly xong, tỏ ý mình hiểu.
Tần Vũ Phi trừng anh.
Cố Anh Kiệt không hiểu, trừng gì mà trừng, anh đâu phải người ức hiếp cô.
Dáng vẻ vô tội đó của anh càng khiến cô càng tức giân thêm, lấy chiếc gối dựa trên sô pha ném anh.
“Này.” Cố Anh Kiệt bắt lấy chiếc gối dựa, để sang một bên. Sao lại có cô gái kỳ lạ như vậy, lúc hung dữ thì khiến người ta thương, khi hiền dịu lại khiến người ta giận. Anh không phục, cũng trừng lại cô.
Tần Vũ Phi lại đưa tay lấy gối dựa, Cố Anh Kiệt cho rằng cô lại định ném mình, nhưng cô lại ôm nó vào lòng, tựa cằm lên trên, bộ dạng yếu đuối đáng thương. Cố Anh Kiệt mềm lòng, hắng giọng nói, “Được rồi, đừng để trong lòng nữa.” Anh muốn an ủi cô, tiếc là bản thân không biết nói chuyện. Bình thường anh đâu có ngốc như vậy.
Đột nhiên Tần Vũ Phi hít vào một hơi, “Sao thế?” Cố Anh Kiệt hỏi.
Tần Vũ Phi cúi đầu nhìn, đưa ngón tay đến trước mặt anh, “Gãy hết móng tay rồi.” Cô nhíu mày, vẻ mặt đau lòng.
Đánh người đến gãy móng tay sao? Không để ý đến người bị đánh đến bán sống bán chết, cũng không để ý trên người mình không có túi xách, không có tiền, không điện thoại, đến cả đôi giày cũng không, vậy mà chỉ đau lòng vì móng tay đã gãy?
Cố Anh Kiệt cố nhịn nhưng không nhịn được. Mới đầu anh chỉ cười khúc khích, sau đó thì bật cười thành tiếng, kế đó nữa thì thành cười lăn lộn.
Tần Vũ Phi nổi nóng, lấy gối dựa ném anh. Gồi dựa mềm mại, ném lên người cũng chẳng thấy đau. Cố Anh Kiệt thấy dáng vẻ tức giận bừng bừng của cô lại càng cười, cũng không rõ là cười đến nghiêng ngả hay bị đánh đến té ngã, Tần Vũ Phi ngồi lên người anh lấy gối dựa mà đập anh.
“Được rồi, được rồi, đừng có bạo lực như vậy mà.” Anh ném chiếc gối dựa sang một bên để ngăn cản hành vi hành hung của cô.
Cô bĩu môi, chất vấn anh, “Có gì đáng cười hả?”
Anh lại thấy muốn cười nữa, “Không biết.”
Cô ra sức trừng anh, “Tôi thảm thương đến thế à?”
“Đúng, đúng, em rất thảm.” Anh hùa theo.
Cô càng thêm giận, thành ý ở chỗ nào hả? “Này!” Cô chọc lên lồng ngực anh, anh cười cười bắt lấy ngón tay cô. Móng tay cô gãy thật rồi, đầu ngón tay màu hồng còn có vết thương nhỏ. Anh nhìn chăm chú, rất tự nhiên mà nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay cô, vừa ngẩng đầu liền thấy cô đang nhìn anh.
Anh không cười nữa, cũng không cười nổi. Mặt cô đỏ ửng hồng, mắt lấp lánh, mái tóc dài rũ xuống người anh. Cô đang ngồi trên người anh, trong đầu anh tất cả đều là hình bóng của cô, dáng vẻ lén lút bỏ chạy của cô khi thấy anh, dáng vẻ hung dữ của cô khi dùng hết sức bạt tai Triệu Hồng Huy, dáng vẻ nâng váy cười ngọt ngào của cô khi khiêu vũ.
Cố Anh Kiệt đột nhiên nâng đầu lên, giữ chặt gáy cô, kéo đầu cô xuống. Anh nâng người lên đón lấy, hôn cô.
Tần Vũ Phi giật mình, vô thức ôm lấy cổ anh, môi khẽ mở. Anh tiến công vào, làm cho nụ hôn càng sâu thêm.
Anh ngồi dậy, ôm lấy eo cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô, cùng cô triền miên. Cô nhiệt tình đáp lại, lưỡi khẽ chạm lên hàm trên của anh, khiến anh phát ra một tiếng rên trầm thấp. Anh vuốt ve làn da sau gáy của cô, đáp lại là sự thân mật càng thêm sâu của cô.
Một nụ hôn quá mức nhiệt tình, quá mức triền miên, hôn đến khiến hai người thở hổn hển, cả mặt nóng bừng. Kết thúc nụ hôn dài, hai đôi môi tách ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thẳng đối phương. Tần Vũ Phi như bị thôi miên mà chìm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hơi thở cô gấp gáp, trong đầu một khoảng trống rỗng. Một vật cứng rắn chạm vào mông cô, gợi lên ký ức nào đó ở nơi sâu nhất trong cô.
Tần Vũ Phi đứng bật dậy, đấy Cố Anh Kiệt ra.
Đầu Cố Anh Kiệt đụng trúng tay vịn sô pha, vừa xuýt xoa vừa nhìn Tần Vũ Phi nhảy xuống đất chạy mất, chạy được hai bước cô chợt quay lại đi đôi dép lê của anh vào rồi chạy tiếp hệt như chạy giặc. Kế tiếp là tiếng mở cửa, sau nữa là tiếng cửa bị dập mạnh phát ra một tiếng “rầm” thật lớn.
Cố Anh Kiệt nằm trên sô pha, vừa hối hận vừa ảo não, rốt cuộc anh bị trúng tà gì vậy.
Sau đó anh chợt nghĩ ra, vội vàng đứng vậy, giày cũng không kịp thay, cứ thế mang đôi dép lê mà chạy ra ngoài thang máy đã xuống dưới tầng rồi, đuổi không kịp. Anh mang đôi dép lê chạy xuống thang bộ mấy lần suýt té dập mặt. Chạy vội vàng nhưng vẫn không đuổi kịp. Khi anh xuống đến tầng một trong thang máy đã không còn ai, anh lại chạy ra khỏi nhà, xuyên qua vườn hoa nhỏ của khu chung cư ra đến cổng lớn, nhìn khắp bốn phía cũng không thấy bóng dáng Tần Vũ Phi đâu.
Cô gái này muốn chọc tức ai chứ. Biết quay lại đi dép mà lại không biết trên người không tiền không điện thoại sao? Quay lại lấy dép xong tiện tay cướp luôn ví tiền của anh cũng được mà, anh nào phải sẽ không cho. Tức chết được, đúng là tức chết mà.
Bây giờ làm sao đây? Không biết cô có về đến nhà an toàn không. Cố Anh Kiệt vẫn không từ bỏ, đi hai vòng quanh cổng chung cư, sau khi xác nhận cô gái kia đã đi mất thật rồi mới tức tối mà về nhà. Vào đến cửa liền thấy sô pha trong phòng khách rối tung cả lên, gối dựa bị ném khắp nơi, anh chợt nhớ đến dáng vẻ Tần Vũ Phi bỏ chạy vẫn nhớ quay lại đi dép mà không nhịn được bật cười.
Cô mặc chiếc váy thời thượng đẹp đẽ mà lại mang đôi dép lê nam giới chạy khắp phố. Anh càng nghĩ càng buồn cười, vừa cười vừa thầm mắng cô, tốt nhất cô biết đường báo bình an với anh, nếu khiến cho anh lo lắng, anh nhất định không tha cho cô.
Cố Anh Kiệt bế Tần Vũ Phi ra ngoài, vừa đặt cô xuống, cô liền muốn chạy trở vào, đang lúc nóng giận, cái gì cũng không màng đến.
Cố Anh Kiệt dùng sức siết chặt eo ngăn cô lại, bị cô cắn cho một cái. Anh đau đớn nhưng vẫn quyết không buông tay. Thấy chiếc taxi đang đến, anh vội vẫy tay, nhét Tần Vũ Phi vào xe, tự mình lên theo, nói địa chỉ cho tài xế biết, bảo ông lái xe đi nhanh.
Tần Vũ Phi tức anh ách, nhưng thấy ánh mắt thăm dò của tài xế, cô liền nhịn không nổi nóng, mím chặt môi không lên tiếng, trong lòng âm thầm mắng chửi.
Cố Anh Kiệt cẩn thận nhìn cô một lượt, hỏi, “Có bị thương ở đâu không?”
Cô quay đầu đi không để ý đến anh.
Cố Anh Kiệt vẫn đang nhìn cô, không thấy chỗ nào bị thương mới yên tâm. Lúc này điện thoại đổ chuông, là Từ Ngôn Sướng gọi đến. Anh bắt máy, Từ Ngôn Sướng nói bạn của Tần Vũ Phi đến tìm người, túi xách của cô vẫn còn ở trên ghế ngồi. Cố Anh Kiệt nhìn Tần Vũ Phi, hỏi cô xem làm thế nào, Tần Vũ Phi mím môi, sau đó nói, “Nói td mang về giúp tôi đi, khi nào về tôi qua chỗ cô ấy lấy.” Cô ngưng một lúc, “Giày không cần nữa, từng đạp sâu bọ, vứt đi.”
Cố Anh Kiệt chuyển lại lời cô nói rồi cúp điện thoại, hai người rơi vào yên lặng. Rất nhanh sau đó chiếc xe đến địa chỉ mà Cố Anh Kiệt nói. Đó là một chung cao cấp, là căn hộ Cố Anh Kiệt tự mua, anh đang sống ở đây.
Cố Anh Kiệt trả tiền xe, dắt Tần Vũ Phi xuống. Tần Vũ Phi hậm hực, không đi nhanh, bàn chân trần ma sát với mặt đất nên đau.
Cố Anh Kiệt quay đầu lại nhìn cô, “Có cần tôi cõng em không?”
“Sao không nói bế tôi đi?”
“Có cần tôi bế em không?” Cố Anh Kiệt rất nghe lời sửa lại.
“Không cần.” Tần Vũ Phi ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi. Cố Anh Kiệt bất đắc dĩ đi theo, dù sao cũng không phải bị đau.
Lên đến nhà, dẫn Tần Vũ Phi vào, Cố Anh Kiệt liền đẩy cô vào phòng tắm, mở nước nóng để cô ngâm chân, lấy đôi dép đi trong nhà ra cho cô. Sau đó cô trở ra, ngồi lên sô pha, anh nâng chân cô lên xem. Có vài chỗ bị trầy rồi, anh vội lấy thuốc thoa giúp cô.
Tần Vũ Phi vẫn không lên tiếng, cũng không kêu đau. Cố Anh Kiệt xử lý xong vết thương ở chân cho cô thì ngồi trên thảm nhìn cô, “Vẫn còn giận? Đừng giận nữa, giận loại người đó không đáng đâu.”
“Loại người nào?” Tần Vũ Phi vẫn còn đang rất giận, “Đàn ông các anh chẳng ai tốt lành gì, không lăng nhăng thì cũng chơi trò tình một đêm, nếu không thì cũng khoe khoang, bịa chuyện, sỉ nhục con gái.”
Cố Anh Kiệt không biết nói gì. Sao lại lôi anh vào đây? Đâu phải lúc nào anh cũng chơi trò tình một đêm, lần đó là chuyện ngoài ý muốn mà.
Tần Vũ Phi nhìn anh chằm chằm, thấy vẻ mặt anh vô tội thì càng thêm giận. Cô tức giận nháy lên, đi tới đi lui. “Sao anh lại cản tôi làm gì, tôi đánh anh ta còn chưa đủ.”
Cố Anh Kiệt không trả lời, ánh mắt di chuyển theo cô. Lúc trước cô nói với anh rằng sau khi phát hiện bạn trai và bạn thân lên giường với nhau, cô đã đánh họ một trận, đánh đến mức người bỏ chạy rồi đập luôn nhà anh ta. Sau việc hôm nay thì Cố Anh Kiệt tin là cô không nói khoác, cô thật sự có thể làm được.
“Đàn ông các anh đều đê tiện cả.”
Cố Anh Kiệt vẫn không lên tiếng.
Tần Vũ Phi đi được hai vòng liền ngồi xuống, ôm chân mình lên xem. “Đau quá!”
“Đã thoa thuốc rồi, nhịn một chút, là vết thương nhỏ thôi.” Cố Anh Kiệt thở dài, đứng lên rồi ngồi xuống sô pha. Người đàn ông đê tiện đánh lăn ra đất trong câu lạc bộ còn chưa có cơ hội la đau đó, không biết bây giờ hắn ta thế nào rồi.
Tần Vũ Phi bĩu môi ngồi xếp bằng như đứa trẻ, hoàn toàn không để ý đến phong thái của mình. Cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Cố Anh Kiệt cũng không biết nên nói gì, đành ngồi đó cùng cô. Một lúc sau cô đột nhiên nói, “Tôi khát.”
Cố Anh Kiệt đứng dậy đi rót nước cho cô. Tần Vũ Phi nhận lấy, uống hai ngụm thì không uống nữa, cầm chiếc ly tiếp tục thẫn thờ.
Cố Anh Kiệt nhìn cô, giơ tay lấy chiếc ly, “Cẩn thận nước dính ra người.”
“Tôi chỉ đi ăn cơm với anh ta vài lần, từng nhận vài bó hoa và quà của anh ta mà thôi.” Tần Vũ Phi mặc cho anh lấy ly nước đi, chợt nói. Cô căn bản chưa yêu đương gì với Triệu Hồng Huy, tay còn chưa từng nắm nói gì đến chuyện lên giường. Nghĩ đến là cô lại thấy tức, sao lại có người thấp hèn đến thế, cô thật sự tức vô cùng.
“Ừ.” Cố Anh Kiệt cất chiếc ly xong, tỏ ý mình hiểu.
Tần Vũ Phi trừng anh.
Cố Anh Kiệt không hiểu, trừng gì mà trừng, anh đâu phải người ức hiếp cô.
Dáng vẻ vô tội đó của anh càng khiến cô càng tức giân thêm, lấy chiếc gối dựa trên sô pha ném anh.
“Này.” Cố Anh Kiệt bắt lấy chiếc gối dựa, để sang một bên. Sao lại có cô gái kỳ lạ như vậy, lúc hung dữ thì khiến người ta thương, khi hiền dịu lại khiến người ta giận. Anh không phục, cũng trừng lại cô.
Tần Vũ Phi lại đưa tay lấy gối dựa, Cố Anh Kiệt cho rằng cô lại định ném mình, nhưng cô lại ôm nó vào lòng, tựa cằm lên trên, bộ dạng yếu đuối đáng thương. Cố Anh Kiệt mềm lòng, hắng giọng nói, “Được rồi, đừng để trong lòng nữa.” Anh muốn an ủi cô, tiếc là bản thân không biết nói chuyện. Bình thường anh đâu có ngốc như vậy.
Đột nhiên Tần Vũ Phi hít vào một hơi, “Sao thế?” Cố Anh Kiệt hỏi.
Tần Vũ Phi cúi đầu nhìn, đưa ngón tay đến trước mặt anh, “Gãy hết móng tay rồi.” Cô nhíu mày, vẻ mặt đau lòng.
Đánh người đến gãy móng tay sao? Không để ý đến người bị đánh đến bán sống bán chết, cũng không để ý trên người mình không có túi xách, không có tiền, không điện thoại, đến cả đôi giày cũng không, vậy mà chỉ đau lòng vì móng tay đã gãy?
Cố Anh Kiệt cố nhịn nhưng không nhịn được. Mới đầu anh chỉ cười khúc khích, sau đó thì bật cười thành tiếng, kế đó nữa thì thành cười lăn lộn.
Tần Vũ Phi nổi nóng, lấy gối dựa ném anh. Gồi dựa mềm mại, ném lên người cũng chẳng thấy đau. Cố Anh Kiệt thấy dáng vẻ tức giận bừng bừng của cô lại càng cười, cũng không rõ là cười đến nghiêng ngả hay bị đánh đến té ngã, Tần Vũ Phi ngồi lên người anh lấy gối dựa mà đập anh.
“Được rồi, được rồi, đừng có bạo lực như vậy mà.” Anh ném chiếc gối dựa sang một bên để ngăn cản hành vi hành hung của cô.
Cô bĩu môi, chất vấn anh, “Có gì đáng cười hả?”
Anh lại thấy muốn cười nữa, “Không biết.”
Cô ra sức trừng anh, “Tôi thảm thương đến thế à?”
“Đúng, đúng, em rất thảm.” Anh hùa theo.
Cô càng thêm giận, thành ý ở chỗ nào hả? “Này!” Cô chọc lên lồng ngực anh, anh cười cười bắt lấy ngón tay cô. Móng tay cô gãy thật rồi, đầu ngón tay màu hồng còn có vết thương nhỏ. Anh nhìn chăm chú, rất tự nhiên mà nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay cô, vừa ngẩng đầu liền thấy cô đang nhìn anh.
Anh không cười nữa, cũng không cười nổi. Mặt cô đỏ ửng hồng, mắt lấp lánh, mái tóc dài rũ xuống người anh. Cô đang ngồi trên người anh, trong đầu anh tất cả đều là hình bóng của cô, dáng vẻ lén lút bỏ chạy của cô khi thấy anh, dáng vẻ hung dữ của cô khi dùng hết sức bạt tai Triệu Hồng Huy, dáng vẻ nâng váy cười ngọt ngào của cô khi khiêu vũ.
Cố Anh Kiệt đột nhiên nâng đầu lên, giữ chặt gáy cô, kéo đầu cô xuống. Anh nâng người lên đón lấy, hôn cô.
Tần Vũ Phi giật mình, vô thức ôm lấy cổ anh, môi khẽ mở. Anh tiến công vào, làm cho nụ hôn càng sâu thêm.
Anh ngồi dậy, ôm lấy eo cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô, cùng cô triền miên. Cô nhiệt tình đáp lại, lưỡi khẽ chạm lên hàm trên của anh, khiến anh phát ra một tiếng rên trầm thấp. Anh vuốt ve làn da sau gáy của cô, đáp lại là sự thân mật càng thêm sâu của cô.
Một nụ hôn quá mức nhiệt tình, quá mức triền miên, hôn đến khiến hai người thở hổn hển, cả mặt nóng bừng. Kết thúc nụ hôn dài, hai đôi môi tách ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thẳng đối phương. Tần Vũ Phi như bị thôi miên mà chìm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hơi thở cô gấp gáp, trong đầu một khoảng trống rỗng. Một vật cứng rắn chạm vào mông cô, gợi lên ký ức nào đó ở nơi sâu nhất trong cô.
Tần Vũ Phi đứng bật dậy, đấy Cố Anh Kiệt ra.
Đầu Cố Anh Kiệt đụng trúng tay vịn sô pha, vừa xuýt xoa vừa nhìn Tần Vũ Phi nhảy xuống đất chạy mất, chạy được hai bước cô chợt quay lại đi đôi dép lê của anh vào rồi chạy tiếp hệt như chạy giặc. Kế tiếp là tiếng mở cửa, sau nữa là tiếng cửa bị dập mạnh phát ra một tiếng “rầm” thật lớn.
Cố Anh Kiệt nằm trên sô pha, vừa hối hận vừa ảo não, rốt cuộc anh bị trúng tà gì vậy.
Sau đó anh chợt nghĩ ra, vội vàng đứng vậy, giày cũng không kịp thay, cứ thế mang đôi dép lê mà chạy ra ngoài thang máy đã xuống dưới tầng rồi, đuổi không kịp. Anh mang đôi dép lê chạy xuống thang bộ mấy lần suýt té dập mặt. Chạy vội vàng nhưng vẫn không đuổi kịp. Khi anh xuống đến tầng một trong thang máy đã không còn ai, anh lại chạy ra khỏi nhà, xuyên qua vườn hoa nhỏ của khu chung cư ra đến cổng lớn, nhìn khắp bốn phía cũng không thấy bóng dáng Tần Vũ Phi đâu.
Cô gái này muốn chọc tức ai chứ. Biết quay lại đi dép mà lại không biết trên người không tiền không điện thoại sao? Quay lại lấy dép xong tiện tay cướp luôn ví tiền của anh cũng được mà, anh nào phải sẽ không cho. Tức chết được, đúng là tức chết mà.
Bây giờ làm sao đây? Không biết cô có về đến nhà an toàn không. Cố Anh Kiệt vẫn không từ bỏ, đi hai vòng quanh cổng chung cư, sau khi xác nhận cô gái kia đã đi mất thật rồi mới tức tối mà về nhà. Vào đến cửa liền thấy sô pha trong phòng khách rối tung cả lên, gối dựa bị ném khắp nơi, anh chợt nhớ đến dáng vẻ Tần Vũ Phi bỏ chạy vẫn nhớ quay lại đi dép mà không nhịn được bật cười.
Cô mặc chiếc váy thời thượng đẹp đẽ mà lại mang đôi dép lê nam giới chạy khắp phố. Anh càng nghĩ càng buồn cười, vừa cười vừa thầm mắng cô, tốt nhất cô biết đường báo bình an với anh, nếu khiến cho anh lo lắng, anh nhất định không tha cho cô.