Type: bjh
Tối đến hai người cùng đi xem phim.
Đương nhiên sẽ không mua vé máy bay để bay đến thành phố khác rồi, Tần Vũ Phi chỉ nói thôi, Cố Anh Kiệt cũng không điên theo cô. Mua sắm mệt không ra gì rồi, có điên mới theo cô đón máy bay đi tìm rạp chiếu phim. Nhưng Tần Vũ Phi vẫn muốn xem phim, thế là sau khi trở về khách sạn cất chiến lợi phẩm xong, nghỉ ngơi chưa đến một tiếng đồng hồ, cô đã lôi léo Cố Anh Kiệt ra ngoài.
Thật ra cũng không có phim gì đặc biệt muốn xem, Tần Vũ Phi tùy tiện chọn một suất, Cố Anh Kiệt mua vé xong cười ghẹo cô: “Yêu đương chứ có phải đánh trận đâu, em nôn nóng cái gì? Cũng đâu thể một hơi làm hết những chuyện tình nhân phải làm. Chúng ta đâu có gấp, em đừng có liều mạng quá như thế, mệt đến đổ bệnh rồi người ta hỏi sao lại bệnh, em nói yêu mệt đến bệnh, có mất mặt không?”.
Xung quang người đến người đi, có người nghe thấy quay đầu nhìn họ cười, Tần Vũ sĩ diện không thể phát tác, giả vờ thân mật ôm thắt lưng Cố Anh Kiệt, len lén nhéo anh. Cố Anh Kiệt vừa cười vừa hít hà vì đau: “Ấy, em đừng bạo lực thế chứ”.
Kệ anh! Tần Vũ Phi lại lén nheo thêm một cái.
Sau khi vào rạp chiếu, bộ phim nói gì Tần Vũ Phi không mấy chú ý, cô ngồi xem nhưng không tập trung được. Cố Anh Kiệt nói cô nôn nóng qua, anh nói họ không gấp, không cần một hơi làm hết những chuyện tình nhân phải làm. Cô nôn nóng thật sao?
Cô ngẩn người, một lúc sau cảm thấy tay mình bị nắm lấy. Quay đầu xem, Cố Anh Kiệt đang nghiêm túc xem phim, còn xem rất chăm chú nữa. Ừ, loại phim đánh đánh giết giết, chủ nghĩa anh hùng, đầy kịch tính như thế này đúng là loại đàn ông họ thích xem. Cô khẽ cử động ngón tay, anh vô thức nắm tay cô chặt hơn. Cô lại cử động, rốt cuộc anh quay đầu nhìn cô trách móc: “Đừng phá”.
Sau đó anh nắm chặt tay cô đặt lên bụng mình, tiếp tục chăm chú xem phim.
Tần Vũ Phi nhíu mày, này, đó là tay cô mà, đâu phải đồ chơi.
Nhưng Cố Anh Kiệt đâu có nhìn cô, không có phản ứng gì với vẻ mặt của cô. Tần Vũ Phi nhìn khuôn mặt nghiêng của anh rất đẹp, mũi thẳng mày cong, mắt không to lắm nhưng đẹp, còn rất có thần nữa. Thân hình anh cũng đủ cao, vai lại rất rộng.
Tần Vũ Phi chớp mắt, từ từ ngả đầu qua, tựa lên bờ vai anh. Vai anh tựa cũng rất thoải mái.
Cố Anh Kiệt quay đầu, hôn lên trán cô một cái rồi quay lại tiếp tục xem phim. Tần Vũ Phi tức giận, tên này đúng là đến xem phim thật à. Cô buồn chán nhìn chằm chằm màn hình, một lúc sau một ly coca đưa đến bê môi cô, cô mở miệng ngậm ống hút uống một ngụm, Cô Anh Kiệt thu ly về, tự mình uống một ngụm, sau đó để ly nước qua một bên, anh tiếp tục xem phim, còn cô liếc nhìn ly coca kia.
Đừng vội làm hết hững chuyện tình nhân phải làm, làm vậy rất nhanh sẽ không còn chuyện để làm nữa.
Cô lại nhìn anh. Đúng không? Cố Anh Kiệt không nhìn cô, hiển nhiên không biết được trong lòng cô có thắc mắc.
Xem phim xong hai người tay trong tay đi tản bộ, ngang qua một siêu thị, Tần Vũ Phi đòi vào mua chút thức ăn vặt. Lấy một đống các thứ khoai tây chiên, bò khô, mực khô,… còn lấy thêm một bình tương cà chua. Cố Anh Kiệt không hề phát biểu ý kiến!
Lúc đến quầy thu ngân, Cố Anh Kiệt nhìn kệ hàng, lấy một hộp bao cao su ném vào xe đẩy. Tần Vũ Phi lấy nhưng không lên tiếng. Đến lượt họ tính tiền, Cố Anh Kiệt lấy từng món một lên để nhân viên thu ngân quét mã, Tần Vũ Phi nhân lúc anh không chú ý lén lấy hộp bao cao su vứt lên chiếc giỏ để những hàng hóa mà khách hàng bất chợt đổi ý không mua nữa bên cạnh quầy thu ngân, sau đó vờ như không biết gì mà đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi quầy thu ngân thì quay đầu lại, cố thấy Cố Anh Kiệt mặt không biến sắc lấy lại hộp bao cao su trong giỏ ra, đưa cho nhân viên thu ngân.
Tần Vũ Phi đỏ mặt, quay lại đi thẳng ra ngoài. Tên đó gắn mắt sau lưng à?
Một lúc sau Cố Anh Kiệt xách theo túi đồ đuổi đến, nhưng anh không nhắc đến hành động khi nãy của cô, tất nhiên cô cũng vờ như không xảy ra chuyện gì. Hai người đi dạo thêm một lúc, Tần Vũ Phi kéo Cố Anh Kiệt ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường nhìn dòng xe qua lại, ngồi đến rất khuya mới về khách sạn.
Về đến khách sạn Cố Anh Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, Tần Vũ Phi tranh thủ lúc đó sắp xếp lại những thứ đã mua, nhân lúc Cố Anh Kiệt không chú ý, ném hộp bao cao su kia vào thùng rác. Xong hết cô tức tốc chạy đi tắm rửa đánh răng, làm chuyện xấu nên chột dạ, bò lên giường rất sớm.
Lát sau Cố Anh Kiệt cầm máy sấy tới, kéo cô dậy sấy tóc.
“Tóc ướt vậy sao mà ngủ?”.
“Nằm mà ngủ”. Cô vừa cãi vừa lén nhìn vẻ mặt anh. Nhìn qua thì anh không có gì khác thường, tiếng máy sấy tóc ù ù lại thêm tóc được vuốt ve nhẹ nhàng, cô bắt đầu thấy buồn ngủ rồi. Sấy hơn nửa ngày cuối cùng tóc cũng khô, anh tắt máy sấy, cô thoải mái mà ngáp một cái.
“Không muốn làm sao?” Đột nhiên anh hỏi.
Cô lập tức tỉnh táo.
“Anh thấy thùng rác rồi”. Anh nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, không hề có chút tức giận. Cô khẽ hắng giọng: “Ừ, em thấy, chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm ngoài phạm vi quan hệ dung tục kia một chút”.
Chân mày anh nhướng lên: “Ý em là, em thấy anh vì lên giường mà thích em?”.
“Đương nhiên”. Cô chắc như đinh đóng cột, cái này còn phải thảo luận sao?
Chân mày Cố Anh Kiệt nhướng mày càng cao hơn, sau đó anh nhả ra một câu: “Sao em nghĩ thế cho được. Kĩ năng trên giường của em đâu có tốt như em nghĩ chứ?”.
Tần Vũ Phi hét lên, bắt lấy chiếc gối xông về phía anh.
Cố Anh Kiệt cười lớn, bị cô đánh ngã lên giường. Cô vừa la vừa lấy gối đánh anh. Anh cười không ngừng được, sau anh lật người lại đè cô xuống, ngặn chặn sự bạo hành từ cô. “Được rồi, được rồi”.
“Chưa có được đâu”. Cô còn chưa đánh đủ mà. “Kĩ năng trên giường của anh cũng chẳng ra làm sao”.
“Phải, phải”. Cố Anh Kiệt khiêm tốn nói: “Không lợi hại được bằng em”.
“Khen em nhanh”. Cô yêu cầu.
“Dữ dằn”. Anh nói.
Cô vỗ anh một cái, hung dữ mà ra yêu cầu: “Khen em nhanh”.
Anh lại không nhịn được bật cười: “Kĩ năng em giỏi, em là lợi hại nhất”.
“Thiếu mất hai chữ”.
Anh cười đến hai vai run rẩy, “Nè, con gái đâu có so đó chuyện này”.
“Ai nói, em là con gái, em cứ so đó đấy”.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên giường, đôi mắt lấp lánh, đẹp vô cùng, anh không nhịn được hôn cô, cô vỗ anh thật mạnh” “Khen em nhanh”.
“Khen rồi mà”.
“Còn nữa!”.
“Còn gì nữa?”.
“Khen em đẹp!”.
“Em thật đẹp!”.
“Khen em đáng yêu!”.
“Em thật đáng yêu”.
“Khem em giàu!”.
Cố Anh Kiệt không nhịn được cười nữa, cười đến ngã đè lên người cô.
“Nhanh lên!” Cô còn hối thúc anh nữa.
“Em-thật-giàu” Anh vừa cười vừa khó khăn nói hết câu, tiếng ha ha không cách nào dừng lại.
Cười hơn nửa ngày cuối cùng cũng đủ rồi, anh thấy cô đang chu môi hệt như một đứa trẻ. “Chết rồi, Cố Anh Kiệt, ngoài ba cái này ra em nghĩ không ra mình còn điểm nào khiến đàn ông thích nữa. Cố Anh Kiệt, anh thích em chỗ nào hả?”.
Cố Anh Kiệt không cười nữa, anh nghiêm túc nghĩ, nhưng lại không nghĩ được ra câu trả lời. Không biết anh thích cô chỗ nào, chỉ là rất thích mà thôi. Thích đến ngày ngày nhớ nhung, thích đến nhìn thấy cô cười anh liền thấy vui, thích đến dù có cưng chiều cô thế nào cũng thấy không quá đáng. Nhưng không trả lời là không được. Anh nghĩ rồi nghĩ, “Không phải còn điều thứ tư sao, kĩ năng trên giường của em tốt “.
Tần Vũ Phi cắn lên vai anh” Lưu manh thối”.
“Tên lưu manh” lại cười, ôm lấy cô và hôn.
Đêm hôm đó hai người ôm nhau ngủ, không làm chuyện gì khác, chỉ ngủ mà thôi. Lúc Cố Anh Kiệt sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy Tần Vũ Phi nói: “Cố Anh Kiệt, em nghĩ thông rồi. Thật ra có ba ưu điểm kia là được rồi. Những thứ khác không cần thiêt”.
Cô Anh Kiệt không thể khống chế được mà cong khóe môi.
Một lúc sau Tần Vũ Phi lại nói: “Tất nhiên thêm điều thứ tư vào em cũng không ngại”.
Cố Anh Kiệt bị chọc cười đế tỉnh cả ngủ. Có để người ta ngủ không đây!
Kế đó anh được thưởng một bàn đạp. Kệ, anh cứ vùi mặt vào hõm vai cô cười tiếp.
Ngày hôm sau họ thức dậy khá muộn, sau khi thức dậy thì gặp chút rắc rối. Cũng tại khi vừa thức giấc ai cũng dễ kích động, trong lúc mơ mơ hồ hồ mò mẫm hôn nhau, tiếp nữa thì lau súng cướp cò. Cố Anh Kiệt nóng như lửa đốt, bò dậy đi tìm bao, chợt nhớ tối qua có một cô gái nổi điên lên đã đem thứ quan trọng như thế vứt vào sọt rác. Anh quay đầu hung hăng trừng cô. Vậy mà cô còn ngơ ngác, ôm chăn ngồi trên giường đợi anh. Mái tóc dài tán loạn, làn da trằng mịn, cả người tỏa ra vị cám dỗ. Cố Anh Kiệt cắn răng nghiến lợi, không cách nào nhịn được. Mẹ kiếp, thùng rác thì thùng rác.
Thế là cậu ba Cố anh tuấn ung dung đi lục thùng rác.
Tần Vũ Phi ngồi trên giường la hét, “Aaa, em không làm, đó là đồ trong thùng rác đó”.
“Im miệng”. Cậu ba nhà họ Cố đã nhặt đồ từ trong thùng rác ra.
“Bẩn lắm”. Cô vẫn đang la hét, vừa la vừa cười.
“Bẩn gì mà bẩn, thùng rác đó sạch, cũng không có rác”.
“Nhưng nó vẫn là thùng rác mà”.
“Còn hai lớp túi bao bì nữa”. Anh hung hăng nhanh chóng xé hộp ra.
“Hai lớp bao bì cũng là thứ từ thùng rác ra mà”. Cô cứ muốn gây chuyện đấy.
“Im miệng”.
“Không!”.
Người này so với người kia càng lớn tiếng hơn.
Cố Anh Kiệt chuẩn bị xong xuôi, tức tốc leo lên giường, không nói lời dư thừa với cô nữa, không im miệng thì thôi vậy, anh thích nghe tiếng của cô.
Trong lúc vận động nhiệt tình và kịch liệt, Tần Vũ Phi hai má ửng hồng đột nhiên vừa thở dốc vừa nói: “Cố Anh Kiệt, cho dù quan hệ chúng ta dung tục đi nữa, may là em còn có ưu điểm thứ tư, không sợ”.
Cố Anh Kiệt đang hết sức chăm chú suýt thì không phát công được.
Có-người-đang-sợ-sao?
Hơn nữa không có cô gái nào mặt dày tự khen mình như thế cả biết không?!
Quan trọng nhất là, khen không hề đúng sự thật?! Với sức chiến đấu như cô mà cà dám nói!
Cái người này đúng là tức chết người mà. Nhưng cô càng khiến người ta tức anh lại càng yêu cô. Sao lại có một cô gái như thế chứ, hung dữ đế đáng yêu, vờ vĩnh, vụng về đến đáng yêu, giả vờ mạnh mẽ đến đáng yêu…
Tóm lại, làm anh yêu vô cùng.
Ngày hôm đó họ không đi đâu cả, ngày nghỉ lễ cuối cùng trôi qua trong khách sạn.
Đáp chuyến bay tối trở về thành phố A.
Về với cuộc sống thực.
Tối đến hai người cùng đi xem phim.
Đương nhiên sẽ không mua vé máy bay để bay đến thành phố khác rồi, Tần Vũ Phi chỉ nói thôi, Cố Anh Kiệt cũng không điên theo cô. Mua sắm mệt không ra gì rồi, có điên mới theo cô đón máy bay đi tìm rạp chiếu phim. Nhưng Tần Vũ Phi vẫn muốn xem phim, thế là sau khi trở về khách sạn cất chiến lợi phẩm xong, nghỉ ngơi chưa đến một tiếng đồng hồ, cô đã lôi léo Cố Anh Kiệt ra ngoài.
Thật ra cũng không có phim gì đặc biệt muốn xem, Tần Vũ Phi tùy tiện chọn một suất, Cố Anh Kiệt mua vé xong cười ghẹo cô: “Yêu đương chứ có phải đánh trận đâu, em nôn nóng cái gì? Cũng đâu thể một hơi làm hết những chuyện tình nhân phải làm. Chúng ta đâu có gấp, em đừng có liều mạng quá như thế, mệt đến đổ bệnh rồi người ta hỏi sao lại bệnh, em nói yêu mệt đến bệnh, có mất mặt không?”.
Xung quang người đến người đi, có người nghe thấy quay đầu nhìn họ cười, Tần Vũ sĩ diện không thể phát tác, giả vờ thân mật ôm thắt lưng Cố Anh Kiệt, len lén nhéo anh. Cố Anh Kiệt vừa cười vừa hít hà vì đau: “Ấy, em đừng bạo lực thế chứ”.
Kệ anh! Tần Vũ Phi lại lén nheo thêm một cái.
Sau khi vào rạp chiếu, bộ phim nói gì Tần Vũ Phi không mấy chú ý, cô ngồi xem nhưng không tập trung được. Cố Anh Kiệt nói cô nôn nóng qua, anh nói họ không gấp, không cần một hơi làm hết những chuyện tình nhân phải làm. Cô nôn nóng thật sao?
Cô ngẩn người, một lúc sau cảm thấy tay mình bị nắm lấy. Quay đầu xem, Cố Anh Kiệt đang nghiêm túc xem phim, còn xem rất chăm chú nữa. Ừ, loại phim đánh đánh giết giết, chủ nghĩa anh hùng, đầy kịch tính như thế này đúng là loại đàn ông họ thích xem. Cô khẽ cử động ngón tay, anh vô thức nắm tay cô chặt hơn. Cô lại cử động, rốt cuộc anh quay đầu nhìn cô trách móc: “Đừng phá”.
Sau đó anh nắm chặt tay cô đặt lên bụng mình, tiếp tục chăm chú xem phim.
Tần Vũ Phi nhíu mày, này, đó là tay cô mà, đâu phải đồ chơi.
Nhưng Cố Anh Kiệt đâu có nhìn cô, không có phản ứng gì với vẻ mặt của cô. Tần Vũ Phi nhìn khuôn mặt nghiêng của anh rất đẹp, mũi thẳng mày cong, mắt không to lắm nhưng đẹp, còn rất có thần nữa. Thân hình anh cũng đủ cao, vai lại rất rộng.
Tần Vũ Phi chớp mắt, từ từ ngả đầu qua, tựa lên bờ vai anh. Vai anh tựa cũng rất thoải mái.
Cố Anh Kiệt quay đầu, hôn lên trán cô một cái rồi quay lại tiếp tục xem phim. Tần Vũ Phi tức giận, tên này đúng là đến xem phim thật à. Cô buồn chán nhìn chằm chằm màn hình, một lúc sau một ly coca đưa đến bê môi cô, cô mở miệng ngậm ống hút uống một ngụm, Cô Anh Kiệt thu ly về, tự mình uống một ngụm, sau đó để ly nước qua một bên, anh tiếp tục xem phim, còn cô liếc nhìn ly coca kia.
Đừng vội làm hết hững chuyện tình nhân phải làm, làm vậy rất nhanh sẽ không còn chuyện để làm nữa.
Cô lại nhìn anh. Đúng không? Cố Anh Kiệt không nhìn cô, hiển nhiên không biết được trong lòng cô có thắc mắc.
Xem phim xong hai người tay trong tay đi tản bộ, ngang qua một siêu thị, Tần Vũ Phi đòi vào mua chút thức ăn vặt. Lấy một đống các thứ khoai tây chiên, bò khô, mực khô,… còn lấy thêm một bình tương cà chua. Cố Anh Kiệt không hề phát biểu ý kiến!
Lúc đến quầy thu ngân, Cố Anh Kiệt nhìn kệ hàng, lấy một hộp bao cao su ném vào xe đẩy. Tần Vũ Phi lấy nhưng không lên tiếng. Đến lượt họ tính tiền, Cố Anh Kiệt lấy từng món một lên để nhân viên thu ngân quét mã, Tần Vũ Phi nhân lúc anh không chú ý lén lấy hộp bao cao su vứt lên chiếc giỏ để những hàng hóa mà khách hàng bất chợt đổi ý không mua nữa bên cạnh quầy thu ngân, sau đó vờ như không biết gì mà đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi quầy thu ngân thì quay đầu lại, cố thấy Cố Anh Kiệt mặt không biến sắc lấy lại hộp bao cao su trong giỏ ra, đưa cho nhân viên thu ngân.
Tần Vũ Phi đỏ mặt, quay lại đi thẳng ra ngoài. Tên đó gắn mắt sau lưng à?
Một lúc sau Cố Anh Kiệt xách theo túi đồ đuổi đến, nhưng anh không nhắc đến hành động khi nãy của cô, tất nhiên cô cũng vờ như không xảy ra chuyện gì. Hai người đi dạo thêm một lúc, Tần Vũ Phi kéo Cố Anh Kiệt ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường nhìn dòng xe qua lại, ngồi đến rất khuya mới về khách sạn.
Về đến khách sạn Cố Anh Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, Tần Vũ Phi tranh thủ lúc đó sắp xếp lại những thứ đã mua, nhân lúc Cố Anh Kiệt không chú ý, ném hộp bao cao su kia vào thùng rác. Xong hết cô tức tốc chạy đi tắm rửa đánh răng, làm chuyện xấu nên chột dạ, bò lên giường rất sớm.
Lát sau Cố Anh Kiệt cầm máy sấy tới, kéo cô dậy sấy tóc.
“Tóc ướt vậy sao mà ngủ?”.
“Nằm mà ngủ”. Cô vừa cãi vừa lén nhìn vẻ mặt anh. Nhìn qua thì anh không có gì khác thường, tiếng máy sấy tóc ù ù lại thêm tóc được vuốt ve nhẹ nhàng, cô bắt đầu thấy buồn ngủ rồi. Sấy hơn nửa ngày cuối cùng tóc cũng khô, anh tắt máy sấy, cô thoải mái mà ngáp một cái.
“Không muốn làm sao?” Đột nhiên anh hỏi.
Cô lập tức tỉnh táo.
“Anh thấy thùng rác rồi”. Anh nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, không hề có chút tức giận. Cô khẽ hắng giọng: “Ừ, em thấy, chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm ngoài phạm vi quan hệ dung tục kia một chút”.
Chân mày anh nhướng lên: “Ý em là, em thấy anh vì lên giường mà thích em?”.
“Đương nhiên”. Cô chắc như đinh đóng cột, cái này còn phải thảo luận sao?
Chân mày Cố Anh Kiệt nhướng mày càng cao hơn, sau đó anh nhả ra một câu: “Sao em nghĩ thế cho được. Kĩ năng trên giường của em đâu có tốt như em nghĩ chứ?”.
Tần Vũ Phi hét lên, bắt lấy chiếc gối xông về phía anh.
Cố Anh Kiệt cười lớn, bị cô đánh ngã lên giường. Cô vừa la vừa lấy gối đánh anh. Anh cười không ngừng được, sau anh lật người lại đè cô xuống, ngặn chặn sự bạo hành từ cô. “Được rồi, được rồi”.
“Chưa có được đâu”. Cô còn chưa đánh đủ mà. “Kĩ năng trên giường của anh cũng chẳng ra làm sao”.
“Phải, phải”. Cố Anh Kiệt khiêm tốn nói: “Không lợi hại được bằng em”.
“Khen em nhanh”. Cô yêu cầu.
“Dữ dằn”. Anh nói.
Cô vỗ anh một cái, hung dữ mà ra yêu cầu: “Khen em nhanh”.
Anh lại không nhịn được bật cười: “Kĩ năng em giỏi, em là lợi hại nhất”.
“Thiếu mất hai chữ”.
Anh cười đến hai vai run rẩy, “Nè, con gái đâu có so đó chuyện này”.
“Ai nói, em là con gái, em cứ so đó đấy”.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên giường, đôi mắt lấp lánh, đẹp vô cùng, anh không nhịn được hôn cô, cô vỗ anh thật mạnh” “Khen em nhanh”.
“Khen rồi mà”.
“Còn nữa!”.
“Còn gì nữa?”.
“Khen em đẹp!”.
“Em thật đẹp!”.
“Khen em đáng yêu!”.
“Em thật đáng yêu”.
“Khem em giàu!”.
Cố Anh Kiệt không nhịn được cười nữa, cười đến ngã đè lên người cô.
“Nhanh lên!” Cô còn hối thúc anh nữa.
“Em-thật-giàu” Anh vừa cười vừa khó khăn nói hết câu, tiếng ha ha không cách nào dừng lại.
Cười hơn nửa ngày cuối cùng cũng đủ rồi, anh thấy cô đang chu môi hệt như một đứa trẻ. “Chết rồi, Cố Anh Kiệt, ngoài ba cái này ra em nghĩ không ra mình còn điểm nào khiến đàn ông thích nữa. Cố Anh Kiệt, anh thích em chỗ nào hả?”.
Cố Anh Kiệt không cười nữa, anh nghiêm túc nghĩ, nhưng lại không nghĩ được ra câu trả lời. Không biết anh thích cô chỗ nào, chỉ là rất thích mà thôi. Thích đến ngày ngày nhớ nhung, thích đến nhìn thấy cô cười anh liền thấy vui, thích đến dù có cưng chiều cô thế nào cũng thấy không quá đáng. Nhưng không trả lời là không được. Anh nghĩ rồi nghĩ, “Không phải còn điều thứ tư sao, kĩ năng trên giường của em tốt “.
Tần Vũ Phi cắn lên vai anh” Lưu manh thối”.
“Tên lưu manh” lại cười, ôm lấy cô và hôn.
Đêm hôm đó hai người ôm nhau ngủ, không làm chuyện gì khác, chỉ ngủ mà thôi. Lúc Cố Anh Kiệt sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy Tần Vũ Phi nói: “Cố Anh Kiệt, em nghĩ thông rồi. Thật ra có ba ưu điểm kia là được rồi. Những thứ khác không cần thiêt”.
Cô Anh Kiệt không thể khống chế được mà cong khóe môi.
Một lúc sau Tần Vũ Phi lại nói: “Tất nhiên thêm điều thứ tư vào em cũng không ngại”.
Cố Anh Kiệt bị chọc cười đế tỉnh cả ngủ. Có để người ta ngủ không đây!
Kế đó anh được thưởng một bàn đạp. Kệ, anh cứ vùi mặt vào hõm vai cô cười tiếp.
Ngày hôm sau họ thức dậy khá muộn, sau khi thức dậy thì gặp chút rắc rối. Cũng tại khi vừa thức giấc ai cũng dễ kích động, trong lúc mơ mơ hồ hồ mò mẫm hôn nhau, tiếp nữa thì lau súng cướp cò. Cố Anh Kiệt nóng như lửa đốt, bò dậy đi tìm bao, chợt nhớ tối qua có một cô gái nổi điên lên đã đem thứ quan trọng như thế vứt vào sọt rác. Anh quay đầu hung hăng trừng cô. Vậy mà cô còn ngơ ngác, ôm chăn ngồi trên giường đợi anh. Mái tóc dài tán loạn, làn da trằng mịn, cả người tỏa ra vị cám dỗ. Cố Anh Kiệt cắn răng nghiến lợi, không cách nào nhịn được. Mẹ kiếp, thùng rác thì thùng rác.
Thế là cậu ba Cố anh tuấn ung dung đi lục thùng rác.
Tần Vũ Phi ngồi trên giường la hét, “Aaa, em không làm, đó là đồ trong thùng rác đó”.
“Im miệng”. Cậu ba nhà họ Cố đã nhặt đồ từ trong thùng rác ra.
“Bẩn lắm”. Cô vẫn đang la hét, vừa la vừa cười.
“Bẩn gì mà bẩn, thùng rác đó sạch, cũng không có rác”.
“Nhưng nó vẫn là thùng rác mà”.
“Còn hai lớp túi bao bì nữa”. Anh hung hăng nhanh chóng xé hộp ra.
“Hai lớp bao bì cũng là thứ từ thùng rác ra mà”. Cô cứ muốn gây chuyện đấy.
“Im miệng”.
“Không!”.
Người này so với người kia càng lớn tiếng hơn.
Cố Anh Kiệt chuẩn bị xong xuôi, tức tốc leo lên giường, không nói lời dư thừa với cô nữa, không im miệng thì thôi vậy, anh thích nghe tiếng của cô.
Trong lúc vận động nhiệt tình và kịch liệt, Tần Vũ Phi hai má ửng hồng đột nhiên vừa thở dốc vừa nói: “Cố Anh Kiệt, cho dù quan hệ chúng ta dung tục đi nữa, may là em còn có ưu điểm thứ tư, không sợ”.
Cố Anh Kiệt đang hết sức chăm chú suýt thì không phát công được.
Có-người-đang-sợ-sao?
Hơn nữa không có cô gái nào mặt dày tự khen mình như thế cả biết không?!
Quan trọng nhất là, khen không hề đúng sự thật?! Với sức chiến đấu như cô mà cà dám nói!
Cái người này đúng là tức chết người mà. Nhưng cô càng khiến người ta tức anh lại càng yêu cô. Sao lại có một cô gái như thế chứ, hung dữ đế đáng yêu, vờ vĩnh, vụng về đến đáng yêu, giả vờ mạnh mẽ đến đáng yêu…
Tóm lại, làm anh yêu vô cùng.
Ngày hôm đó họ không đi đâu cả, ngày nghỉ lễ cuối cùng trôi qua trong khách sạn.
Đáp chuyến bay tối trở về thành phố A.
Về với cuộc sống thực.