Type: a_little_secret
Một tuần nữa lại trôi qua. Phòng làm việc của Tần Vũ Phi ngày ngày đều có người giao hoa đến, hoa hồng, bách hợp, uất kim hương, đủ các chủng loại. Lần nào Tần Vũ Phi cũng bảo thư ký cắm hoa lên tượng trưng. Thế là toàn bộ người trong công ty đều biết, đại tiểu thư yêu rồi.
Tần Văn Dịch không có thái độ đặc biệt gì đối với chuyện này, biểu hiện của Cừu Chính Khanh cũng rất bình thường, thậm chí lúc họp cũng không quá khắt khe với công việc của Tần Vũ Phi. Trong công ty bắt đầu đồn đại, có thể là Cừu phó tổng không có ý, còn đại tiểu thư hóa ra đã có tình yêu khác.
Thứ sáu tan sở, Tần Vũ Phi đúng giờ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Vừa ngẩng đầu, cô thấy Cừu Chính Khanh đang cầm chiếc ly đứng trước cửa phòng làm việc của cô.
Tần Vũ Phi cười thầm trong lòng, phòng làm việc nằm giữa đường đến phòng trà nước cũng có lợi, cầm theo chiếc ly là có thể giải thích lý do đột nhiên xuất hiện được rồi. “Cừu phó tổng tìm tôi có việc à?” Cô hỏi thẳng.
“Cô với Triệu Hồng Huy là nghiêm túc sao?” Đây là lần đầu tiên anh ta hỏi đến chuyện tình cảm của cô, nhưng giọng điệu bình thường thái độ đứng đắn, giống như cấp trên quan tâm đến cấp dưới vậy.
Tần Vũ Phi cười cười: “Cảm ơn Cừu phó tổng đã quan tâm”.
Cừu Chính Khanh mím môi: “Tư tưởng hợp với cậu ta à?”.
Lúc này điện thoại Tần Vũ Phi đổ chuông, cô cúi đầu xuống nhìn, người gọi đến là Cố Anh Kiệt. Tần Vũ Phi tắt chuông, ngẩng đầu lên cười nói: “Đúng vậy”.
“Tư tưởng gì?” Cừu Chính Khanh lại hỏi.
Tần Vũ Phi nghiêng nghiêng đầu: “Cừu phó tổng có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi thật sự không thích vòng vo như thế”.
Cừu Chính Khanh hạ mắt nhìn chiếc ly trên tay, lại ngước lên, nhìn Tần Vũ Phi nói: “Thật ra cô không cần vì muốn chứng minh gì đó với tôi mà tùy tiện đưa ra quyết định hẹn hò với ai đó, danh tiếng của Triệu Hồng Huy chẳng tốt đẹp gì. Đừng áp dụng thái độ hời hợt tùy hứng của công việc lên cuộc sống của mình”.
Điện thoại của Tần Vũ Phi lại reo lên, lần này là tin nhắn. Cô cúi đầu xem, lại là Cố Anh Kiệt. Cô mở tin nhắn ra, trên đó viết: “Em đang hẹn hò với Triệu Hồng Huy? Tiếng tăm của anh ta chẳng tốt đẹp gì.” Tần Vũ Phi đọc lại hai lượt câu nói đó.
Cùng một ý, nhừng không cùng người nói quả là cảm giác hoàn toàn khác.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, khẽ mím môi, ngẩng đầu lên nói với Cừu Chính Khanh: “Cừu phó tổng, nếu anh đã không giấu giếm gì chuyện tự mình đa tình, vậy tôi cũng không ngại nói thẳng, Cừu phó tổng đàng phải lòng tôi, tôi thật sự không có tình cảm với anh, không phải kháng cự, không phải so đo, thật sự là tư tưởng không hợp chút nào. Cừu phó tổng có thành kiến với tôi, nhưng tôi với công việc cũng thế, đối với cuộc sống cũng vậy, trước nay đều rất nghiêm túc có trách nhiệm. Chẳng qua cuộc sống mà tôi muốn là cuộc sống không bị công việc ràng buộc, tôi tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình.”
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, không phải kháng cự, không phải so đo, đang nói anh ta sao? Cô gái này đúng là sắc bén không nể tình người khác mà. Nhưng anh thật sự chỉ có ý tốt nhắc nhở cô một chút thôi, liền bị phải kích lại: “Cô nói tôi tự mình đa tình, cô cũng chẳng thua kém gì”.
Tần Vũ Phi cười cười: “Đúng đó, tôi sợ làm Cừu phó tổng mất mặt nên không nói, hôm nay tâm tình Cừu phó tổng tốt, vậy thì nói thêm vài câu. Thật ra Cừu phó tổng có chút xem thường tôi, nghĩ tôi chẳng qua là thiên kim nhà giàu, mệnh tốt, nên không biết trân trọng. Còn anh vì xuất thân nghèo khó nhờ vào sự cố gắng của mình có được tiền tài ngày hôm nay mà tự hào. Cừu phó tổng từng chịu khổ, nên hơi ghét người giàu, nhưng lại muốn giàu có. Cừu phó tổng dùng chuyện có liều mang cố gắng làm việc hay không để đánh giá phẩm chất của một người, vừa hay tôi không đạt. Bối cảnh gia đình, ngoại hình, tuổi tác giúp tôi trở thành một đối tượng kết hôn tốt, nhưng lòng kiêu ngạo của anh lại thấy vậy sẽ khiến người xem thường mình, người khác sẽ cho rằng Cừu phó tổng bám váy, nhờ quan hệ mà phát đạt.”
Điện thoại của Tần Vũ Phi lại đổ chuông, cô nhanh chóng cúi đầu xem, không phải Cố Anh Kiệt, chỉ là tin nhắn quảng cáo rác, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút thất vọng, vừa ấn phím xóa vừa tiếp tục nói: “Thật ra Cừu phó tổng không cần lo lắng. Tôi với anh thật sự không có tình cảm. Cừu phó tổng không cần tội nghiệp cho sự vô kỷ luật của tôi, toi cảm thấy sống như vậy mới tự do tự tại. Cừu phó tổng chắc muốn nói đó là do mệnh tôi tốt sinh ra trong gia đình giàu có không thiếu tiền. Thật ra bố tôi không thiếu tiền từ lâu rồi, Cừu phó tổng làm lụng đến ngày hôm nay cũng không thiếu, nhưng theo đuổi cảm giác thành tựu trong sự nghiệp là hứng thú của hai người, trèo được càng cao, kiếm được càng nhiều tiền mới có niềm vui, đây là sở thích, không liên quan gì đến tiền bạc”.
Cừu Chính Khanh muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói gì, những lời này cũng hơi có lý.
“Nói ra hết đúng là thoải mái hơn rồi. Nên Cừu phó tổng này, anh có người cùng chung chí hướng bầu bạn, tôi cũng có mục tiêu sống của mình, bố tôi sớm đã nhìn ra được tính cách này của tôi, nên mới cho tôi chức vị nho nhỏ này, chức vụ này ở ngoài nếu dựa vào trình độ kinh nghiệm và năng lực thì tôi cũng có thể đạt được, tôi làm rất vui, cuộc sống cũng rất tốt, đây mới gọi là mệnh tốt. Cừu phó tổng cố gắng làm việc, thành tích hơn người, anh hài lòng vui vẻ, đây cũng là mệnh tốt, Nên biết không phải người nào nghèo khó nhưng không chịu cố gắng đều có được ngày hôm nay, dựa vào mình cũng phải dựa vào thời, anh thật sự không cần đặt mình vào vai diễn vừa bi kịch vừa tự kiêu như thế, thả lỏng chút đi. Ngoài ra, cảm ơn đã lo lắng, tôi làm việc tự khắc có tính toán, thật sự không phải muốn chứng minh gì với Cừu phó tổng nên mới hẹn hò, chiếc mũ lớn này tôi đội không nooit. Tàm biệt.”
Tần Vũ Phi nói xong, cũng không để ý xem Cừu Chính Khanh sẽ phản ứng thế nào, cầm túi xách lên đi qua người Cừu Chính Khanh.
Điện thoại trên tay không hề đổ chuông nữa, cô siết chặt nó, trong lòng không hiểu sao có chút bực bội.
Tiếng tăm không tốt! Vậy anh nói tiếp đi chứ! Tôi không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn thì anh không nói nữa à?
Được, không nói nữa là đúng.
Rất đúng!
Dù sao thì, anh biết tôi đang hẹn hò với người đàn ông khác, không liên quan gì đến anh, vậy là được rồi.
Nhưng Tần Vũ Phi lại thấy không vui. Cô cứ khi có khi không liếc nhìn điện thoại, nhưng bất luận là cuộc gọi hay tin nhắn, tên của Cố Anh Kiệt cũng không thấy hiện lên.
Sau lần nói chuyện đó, Cừu Chính Khanh không nói chuyện riêng với Tần Vũ Phi thêm lần nào nữa, thái độ trong công việc với cô cũng không còn hà khắc.
Cuối tháng mười một, cháu trai bảo bối của Hứa Văn Chính trong một tuổi.
Hứa Văn Chính mở buổi tiệc lớn, mời rất nhiều khách khứa. Bạn bè, đối tác làm ăn, tất cả đều được mời đến tham dự tiệc vui này. Tần Vũ Phi phụ trách lên kế hoạch tổ chức hoạt động, theo ý muốn của Hứa Văn Chính, không gian phải lớn, phải đủ cho người trẻ tuổi vui chơi, cũng đủ không quan để những người già chuyện trò với nhau.
Coi trai Hứa Văn Chính cười nói bố mình đúng là làm chuyện gì cũng không quên chuyện làm ăn. Tần Vũ Phi hoàn toàn có thể hiểu được, vì tính bố cô cũng thế.
Bữa tiệc bao trọn một tầng của nhà hàng Hoa Đức, chia thành hai khu vực, sau bữa tiệc kiểu Trung Quốc là vũ hội. Khu vực vũ hội cũng dành ra một khu vui chơi cho trẻ em kiêm khu trò chuyện của những người lớn tuổi. Con dâu của Gứa Văn Chính thấy Tần Vũ Phi chia như vậy đã cười mất nửa ngày, đây là muốn ném đám nhóc quỷ cho những người già đang trò chuyện trông coi chứ gì?
“Đúng vậy, họ giỏi nhấ là việc này.” Tần Vũ Phi rất chắc chắn.
Quả nhiên, đến ngày đãi tiệc, ai ai cũng khen không dắt lời khu vực đó, những đứa trẻ kia đều là tâm can bảo bối của người lớn, ai lại bàn chyện làm ăn cứng nhắc trong bữa tiệc thế này, họ chỉ nhân cơ hội này mà lôi kéo quan hệ, bồi dưỡng tình cảm với nhau thôi, cho nên dẫ theo đứa chái cùng vui chơi, nói chuyện của cháu mình thật sự là sự lựa chọn rất tốt.
Hứa Văn Chính vô cùng hài lòng với bữa tiệc này, kéo Tần Vũ Phi đi khắp nơi để khen ngợi, trông còn giống bố cô hơn, làm cho hai vợ chồng Tần Văn Dịch phải bật cười. Thật ra Hứa Văn Chính đang giới thiệu con gái giúp cho Tần Văn Dịch, những người ông đưa Tần Vũ Phi đến gặp đều là người có con hoặc cháu còn độc thân và có độ tuổi thích hợp, ai ai cũng là đối tượng tốt để trở thành thông gia trong mắt họ.
Tần Vũ Phi bị kéo đi mời rượu một vòng, không dễ gì mới trốn được vào một góc nghỉ ngơi. Cô quét mắt một lượt qua hội trường, không thấy Cố Anh Kiệt. Lúc nãy Hứa Văn Chính dẫ cô đi mời rượu dẫn đến chỗ vợ chồng Cố Văn Quang, Cố Văn Quang gọi Cố Anh Kiệt qua, bố cô cũng qua góp vui, hai bên nói đùa về con trai con gái mình, một bên nói con gái tôi tốt thì tốt đó, mỗi tội ham chơi quá, bên kia nói con trai tôi rất tốt nhưng bị chiều hư mất rồi, đúng là từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, chẳng giống chúng ta ngày xưa.
Tóm lại thì mỗi người nói vài câu về con cái mình, rồi lại quay về hiện tại, người trẻ tuổi vẫn nên tiếp xúc nhiều một chút, kết giao bạn bè nhiều một chút. Tần Vũ Phi cười cười đồng ý nhưng lại không nhìn xem vẻ mặt của Cố Anh Kiệt thế nào. Xã giao hơn nửa ngày, cô cũng không nhớ rõ nổi mình đã trò chuyện với những nhà ai, chỏ nhớ gia đình họ Cố.
Bây giờ trốn vào một góc, Tần Vũ Phi thấy có thể thả lỏng được rồi, cô nhìn quanh hội trường hai lượt, lúc đầu chỉ klaf vô thức nhìn đông ngó tây, sau đó cô phát hiện mình đang muốn tìm Cố Anh Kiệt, cô giật mình, khẽ thở dài.
Đột nhiên bên cạnh cô có người nói: “Vất vả rồi.”
Tần Vũ Phi quay lại nhìn, là Cừu Chính Khanh, Tần Vũ Phi mím môi, tất nhiên cô dẽ không cho rằng anh ta đang nói cô vất vả vì tổ chức bữa tiệc này.
“Loại giao tiếp xã giao này cũng mệt mỏi thật.” Trên tay Cừu Chính Khanh cầm theo ly rượu, hờ hững nói.
“Cừu phó tổng cứ nói thẳng ra là tôi chạy khắp hội trường, đã chào hỏi hết cha mẹ chú bác của những đối tượng tốt chưa kết hôn là được.”
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười, gật đầu: “Ừ, ý tôi đúng là thế”.
“Vậy mới nói Cừu phó tổng làm người ta mệt, nói chuyện chẳng dứt khoát gì cả.”
Cừu Chính Khanh ngưng cười, trở lại vẻ mặt nghiêm túc: “Được thôi, nhưng không phải cô đã có bạn trai rồi sao?” Lần này anh ta hỏi thẳng rồi đó.
Tần Vũ Phi bật cười: “Có tiến bộ.”
“Vậy là người bạn trau kia không quan trọng?”
“Chắc hẳn Cừu phó tổng rất có kinh nghiệm, trước khi hợp đồng được ký kết, ai cũng sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để giành được khách hàng, không phải sao? Mấy người thích hợp để kết hôn ở đây, có mất người không có bạn trai bạn gái đây, nhưng chỉ cần chưa công khai với mọi người, chưa được người trong nhà gật đầu, vậy thì biến số còn rất nhiều. Đối với người nhà mà nói, hôn sự của con cái, cũng là một vụ làm ăn.
Cừu Chính Khanh nhất một ngụm rượu, gật đầu. Anh ta suy nghĩ một lúc, quyết định không nói vòng vo nữa, liền nói: “Tôi muốn nói xin lỗi với cô, trước đây tôi quả thật có thành kiến với cô”.
Tần Vũ Phi nhướng mày nhìn anh ta, Cừu Chính Khanh cười: “Vốn nghĩ cô và mấy cô thiên kim tiểu thư tôi biết không khác gì nhau, lần trước nói chuyện, tôi mới thấy cô rất khác với họ.”
“Thật ra giống nhau cả đấy, chỉ là mấy thiên kim tiểu thư mà anh biết hơi ít thôi.” Tần Vũ Phi nói.
Cừu Chính Khanh lại cười: “Đúng là không nhiều.”
“Cảm ơn.” Tần Vũ Phi mỉm cười cúi người, “Ít ra thì Cừu phó tổng đã có cách nhìn mới về tôi, thật sự rất vinh hạnh.”
Cừu Chính Khanh bật cười lớn, đây là lần đầu tiên Tần Vũ Phi thấy anh ta cười như thế. Cừu Chính Khanh cười xong lại nói: “Nhưng tôi vẫn không hài lòng thái độ làm việc của cô, hy vọng cô có thể cố gắng tích cực hơn một chút. Thời gian làm việc là chín giờ, ngoài ra, kế hoạch hôm qua đó tôi nói phải giao trước mười hai giờ trưa, nhưng đến năm giờ chiều cô mới gửu mail qua”.
“Rõ ràng lịch trình cả ngày hôm qua cỉa anh là đi dự hội nghị bên ngoài mà, tôi giao trước mười hai giờ trưa hay năm giờ chiều với anh mà nói đâu có gì khác biệt, đằng nào cũng phải đến tối anh mới rảnh để xem. Hơn nữa bộ phận của tôi đã hoàn thành nó vào hôm kia, hôm qua chỉ là tranh thủ thời gian thảo luận và chỉnh sửa thôi. Đáng ra Cừu phó tổng nên vui vì chúng tôi nghiêm túc với công việc chứ không phải làm qua loa cho có để giao đúng hạn chứ?”
Cừu Chính Khanh khẽ nhướng mày: “Không sai, đúng là tối tôi mới xem. Bản kế hoạch đó phải sửa một chút.”
Tần Vũ Phi cũng nhướng mày, “Được”, không hỏi chi tiết, lập tức đồng ý, thái độ rất tốt. Tiếp đó cô thấy Cố Anh Kiệt, không biết từ đâu xuất hiện, đang đi về phía bên này. Tim Tần Vũ Phi đập nhanh vào nhịp, vội vàng nói: “không tiếp anh nữa.”
Nói dứt lời cô liền xoay người đi mất, bỏi lại Cừu Chính Khanh tái mặt đứng đó.
Một tuần nữa lại trôi qua. Phòng làm việc của Tần Vũ Phi ngày ngày đều có người giao hoa đến, hoa hồng, bách hợp, uất kim hương, đủ các chủng loại. Lần nào Tần Vũ Phi cũng bảo thư ký cắm hoa lên tượng trưng. Thế là toàn bộ người trong công ty đều biết, đại tiểu thư yêu rồi.
Tần Văn Dịch không có thái độ đặc biệt gì đối với chuyện này, biểu hiện của Cừu Chính Khanh cũng rất bình thường, thậm chí lúc họp cũng không quá khắt khe với công việc của Tần Vũ Phi. Trong công ty bắt đầu đồn đại, có thể là Cừu phó tổng không có ý, còn đại tiểu thư hóa ra đã có tình yêu khác.
Thứ sáu tan sở, Tần Vũ Phi đúng giờ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Vừa ngẩng đầu, cô thấy Cừu Chính Khanh đang cầm chiếc ly đứng trước cửa phòng làm việc của cô.
Tần Vũ Phi cười thầm trong lòng, phòng làm việc nằm giữa đường đến phòng trà nước cũng có lợi, cầm theo chiếc ly là có thể giải thích lý do đột nhiên xuất hiện được rồi. “Cừu phó tổng tìm tôi có việc à?” Cô hỏi thẳng.
“Cô với Triệu Hồng Huy là nghiêm túc sao?” Đây là lần đầu tiên anh ta hỏi đến chuyện tình cảm của cô, nhưng giọng điệu bình thường thái độ đứng đắn, giống như cấp trên quan tâm đến cấp dưới vậy.
Tần Vũ Phi cười cười: “Cảm ơn Cừu phó tổng đã quan tâm”.
Cừu Chính Khanh mím môi: “Tư tưởng hợp với cậu ta à?”.
Lúc này điện thoại Tần Vũ Phi đổ chuông, cô cúi đầu xuống nhìn, người gọi đến là Cố Anh Kiệt. Tần Vũ Phi tắt chuông, ngẩng đầu lên cười nói: “Đúng vậy”.
“Tư tưởng gì?” Cừu Chính Khanh lại hỏi.
Tần Vũ Phi nghiêng nghiêng đầu: “Cừu phó tổng có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi thật sự không thích vòng vo như thế”.
Cừu Chính Khanh hạ mắt nhìn chiếc ly trên tay, lại ngước lên, nhìn Tần Vũ Phi nói: “Thật ra cô không cần vì muốn chứng minh gì đó với tôi mà tùy tiện đưa ra quyết định hẹn hò với ai đó, danh tiếng của Triệu Hồng Huy chẳng tốt đẹp gì. Đừng áp dụng thái độ hời hợt tùy hứng của công việc lên cuộc sống của mình”.
Điện thoại của Tần Vũ Phi lại reo lên, lần này là tin nhắn. Cô cúi đầu xem, lại là Cố Anh Kiệt. Cô mở tin nhắn ra, trên đó viết: “Em đang hẹn hò với Triệu Hồng Huy? Tiếng tăm của anh ta chẳng tốt đẹp gì.” Tần Vũ Phi đọc lại hai lượt câu nói đó.
Cùng một ý, nhừng không cùng người nói quả là cảm giác hoàn toàn khác.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, khẽ mím môi, ngẩng đầu lên nói với Cừu Chính Khanh: “Cừu phó tổng, nếu anh đã không giấu giếm gì chuyện tự mình đa tình, vậy tôi cũng không ngại nói thẳng, Cừu phó tổng đàng phải lòng tôi, tôi thật sự không có tình cảm với anh, không phải kháng cự, không phải so đo, thật sự là tư tưởng không hợp chút nào. Cừu phó tổng có thành kiến với tôi, nhưng tôi với công việc cũng thế, đối với cuộc sống cũng vậy, trước nay đều rất nghiêm túc có trách nhiệm. Chẳng qua cuộc sống mà tôi muốn là cuộc sống không bị công việc ràng buộc, tôi tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình.”
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, không phải kháng cự, không phải so đo, đang nói anh ta sao? Cô gái này đúng là sắc bén không nể tình người khác mà. Nhưng anh thật sự chỉ có ý tốt nhắc nhở cô một chút thôi, liền bị phải kích lại: “Cô nói tôi tự mình đa tình, cô cũng chẳng thua kém gì”.
Tần Vũ Phi cười cười: “Đúng đó, tôi sợ làm Cừu phó tổng mất mặt nên không nói, hôm nay tâm tình Cừu phó tổng tốt, vậy thì nói thêm vài câu. Thật ra Cừu phó tổng có chút xem thường tôi, nghĩ tôi chẳng qua là thiên kim nhà giàu, mệnh tốt, nên không biết trân trọng. Còn anh vì xuất thân nghèo khó nhờ vào sự cố gắng của mình có được tiền tài ngày hôm nay mà tự hào. Cừu phó tổng từng chịu khổ, nên hơi ghét người giàu, nhưng lại muốn giàu có. Cừu phó tổng dùng chuyện có liều mang cố gắng làm việc hay không để đánh giá phẩm chất của một người, vừa hay tôi không đạt. Bối cảnh gia đình, ngoại hình, tuổi tác giúp tôi trở thành một đối tượng kết hôn tốt, nhưng lòng kiêu ngạo của anh lại thấy vậy sẽ khiến người xem thường mình, người khác sẽ cho rằng Cừu phó tổng bám váy, nhờ quan hệ mà phát đạt.”
Điện thoại của Tần Vũ Phi lại đổ chuông, cô nhanh chóng cúi đầu xem, không phải Cố Anh Kiệt, chỉ là tin nhắn quảng cáo rác, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút thất vọng, vừa ấn phím xóa vừa tiếp tục nói: “Thật ra Cừu phó tổng không cần lo lắng. Tôi với anh thật sự không có tình cảm. Cừu phó tổng không cần tội nghiệp cho sự vô kỷ luật của tôi, toi cảm thấy sống như vậy mới tự do tự tại. Cừu phó tổng chắc muốn nói đó là do mệnh tôi tốt sinh ra trong gia đình giàu có không thiếu tiền. Thật ra bố tôi không thiếu tiền từ lâu rồi, Cừu phó tổng làm lụng đến ngày hôm nay cũng không thiếu, nhưng theo đuổi cảm giác thành tựu trong sự nghiệp là hứng thú của hai người, trèo được càng cao, kiếm được càng nhiều tiền mới có niềm vui, đây là sở thích, không liên quan gì đến tiền bạc”.
Cừu Chính Khanh muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói gì, những lời này cũng hơi có lý.
“Nói ra hết đúng là thoải mái hơn rồi. Nên Cừu phó tổng này, anh có người cùng chung chí hướng bầu bạn, tôi cũng có mục tiêu sống của mình, bố tôi sớm đã nhìn ra được tính cách này của tôi, nên mới cho tôi chức vị nho nhỏ này, chức vụ này ở ngoài nếu dựa vào trình độ kinh nghiệm và năng lực thì tôi cũng có thể đạt được, tôi làm rất vui, cuộc sống cũng rất tốt, đây mới gọi là mệnh tốt. Cừu phó tổng cố gắng làm việc, thành tích hơn người, anh hài lòng vui vẻ, đây cũng là mệnh tốt, Nên biết không phải người nào nghèo khó nhưng không chịu cố gắng đều có được ngày hôm nay, dựa vào mình cũng phải dựa vào thời, anh thật sự không cần đặt mình vào vai diễn vừa bi kịch vừa tự kiêu như thế, thả lỏng chút đi. Ngoài ra, cảm ơn đã lo lắng, tôi làm việc tự khắc có tính toán, thật sự không phải muốn chứng minh gì với Cừu phó tổng nên mới hẹn hò, chiếc mũ lớn này tôi đội không nooit. Tàm biệt.”
Tần Vũ Phi nói xong, cũng không để ý xem Cừu Chính Khanh sẽ phản ứng thế nào, cầm túi xách lên đi qua người Cừu Chính Khanh.
Điện thoại trên tay không hề đổ chuông nữa, cô siết chặt nó, trong lòng không hiểu sao có chút bực bội.
Tiếng tăm không tốt! Vậy anh nói tiếp đi chứ! Tôi không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn thì anh không nói nữa à?
Được, không nói nữa là đúng.
Rất đúng!
Dù sao thì, anh biết tôi đang hẹn hò với người đàn ông khác, không liên quan gì đến anh, vậy là được rồi.
Nhưng Tần Vũ Phi lại thấy không vui. Cô cứ khi có khi không liếc nhìn điện thoại, nhưng bất luận là cuộc gọi hay tin nhắn, tên của Cố Anh Kiệt cũng không thấy hiện lên.
Sau lần nói chuyện đó, Cừu Chính Khanh không nói chuyện riêng với Tần Vũ Phi thêm lần nào nữa, thái độ trong công việc với cô cũng không còn hà khắc.
Cuối tháng mười một, cháu trai bảo bối của Hứa Văn Chính trong một tuổi.
Hứa Văn Chính mở buổi tiệc lớn, mời rất nhiều khách khứa. Bạn bè, đối tác làm ăn, tất cả đều được mời đến tham dự tiệc vui này. Tần Vũ Phi phụ trách lên kế hoạch tổ chức hoạt động, theo ý muốn của Hứa Văn Chính, không gian phải lớn, phải đủ cho người trẻ tuổi vui chơi, cũng đủ không quan để những người già chuyện trò với nhau.
Coi trai Hứa Văn Chính cười nói bố mình đúng là làm chuyện gì cũng không quên chuyện làm ăn. Tần Vũ Phi hoàn toàn có thể hiểu được, vì tính bố cô cũng thế.
Bữa tiệc bao trọn một tầng của nhà hàng Hoa Đức, chia thành hai khu vực, sau bữa tiệc kiểu Trung Quốc là vũ hội. Khu vực vũ hội cũng dành ra một khu vui chơi cho trẻ em kiêm khu trò chuyện của những người lớn tuổi. Con dâu của Gứa Văn Chính thấy Tần Vũ Phi chia như vậy đã cười mất nửa ngày, đây là muốn ném đám nhóc quỷ cho những người già đang trò chuyện trông coi chứ gì?
“Đúng vậy, họ giỏi nhấ là việc này.” Tần Vũ Phi rất chắc chắn.
Quả nhiên, đến ngày đãi tiệc, ai ai cũng khen không dắt lời khu vực đó, những đứa trẻ kia đều là tâm can bảo bối của người lớn, ai lại bàn chyện làm ăn cứng nhắc trong bữa tiệc thế này, họ chỉ nhân cơ hội này mà lôi kéo quan hệ, bồi dưỡng tình cảm với nhau thôi, cho nên dẫ theo đứa chái cùng vui chơi, nói chuyện của cháu mình thật sự là sự lựa chọn rất tốt.
Hứa Văn Chính vô cùng hài lòng với bữa tiệc này, kéo Tần Vũ Phi đi khắp nơi để khen ngợi, trông còn giống bố cô hơn, làm cho hai vợ chồng Tần Văn Dịch phải bật cười. Thật ra Hứa Văn Chính đang giới thiệu con gái giúp cho Tần Văn Dịch, những người ông đưa Tần Vũ Phi đến gặp đều là người có con hoặc cháu còn độc thân và có độ tuổi thích hợp, ai ai cũng là đối tượng tốt để trở thành thông gia trong mắt họ.
Tần Vũ Phi bị kéo đi mời rượu một vòng, không dễ gì mới trốn được vào một góc nghỉ ngơi. Cô quét mắt một lượt qua hội trường, không thấy Cố Anh Kiệt. Lúc nãy Hứa Văn Chính dẫ cô đi mời rượu dẫn đến chỗ vợ chồng Cố Văn Quang, Cố Văn Quang gọi Cố Anh Kiệt qua, bố cô cũng qua góp vui, hai bên nói đùa về con trai con gái mình, một bên nói con gái tôi tốt thì tốt đó, mỗi tội ham chơi quá, bên kia nói con trai tôi rất tốt nhưng bị chiều hư mất rồi, đúng là từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, chẳng giống chúng ta ngày xưa.
Tóm lại thì mỗi người nói vài câu về con cái mình, rồi lại quay về hiện tại, người trẻ tuổi vẫn nên tiếp xúc nhiều một chút, kết giao bạn bè nhiều một chút. Tần Vũ Phi cười cười đồng ý nhưng lại không nhìn xem vẻ mặt của Cố Anh Kiệt thế nào. Xã giao hơn nửa ngày, cô cũng không nhớ rõ nổi mình đã trò chuyện với những nhà ai, chỏ nhớ gia đình họ Cố.
Bây giờ trốn vào một góc, Tần Vũ Phi thấy có thể thả lỏng được rồi, cô nhìn quanh hội trường hai lượt, lúc đầu chỉ klaf vô thức nhìn đông ngó tây, sau đó cô phát hiện mình đang muốn tìm Cố Anh Kiệt, cô giật mình, khẽ thở dài.
Đột nhiên bên cạnh cô có người nói: “Vất vả rồi.”
Tần Vũ Phi quay lại nhìn, là Cừu Chính Khanh, Tần Vũ Phi mím môi, tất nhiên cô dẽ không cho rằng anh ta đang nói cô vất vả vì tổ chức bữa tiệc này.
“Loại giao tiếp xã giao này cũng mệt mỏi thật.” Trên tay Cừu Chính Khanh cầm theo ly rượu, hờ hững nói.
“Cừu phó tổng cứ nói thẳng ra là tôi chạy khắp hội trường, đã chào hỏi hết cha mẹ chú bác của những đối tượng tốt chưa kết hôn là được.”
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười, gật đầu: “Ừ, ý tôi đúng là thế”.
“Vậy mới nói Cừu phó tổng làm người ta mệt, nói chuyện chẳng dứt khoát gì cả.”
Cừu Chính Khanh ngưng cười, trở lại vẻ mặt nghiêm túc: “Được thôi, nhưng không phải cô đã có bạn trai rồi sao?” Lần này anh ta hỏi thẳng rồi đó.
Tần Vũ Phi bật cười: “Có tiến bộ.”
“Vậy là người bạn trau kia không quan trọng?”
“Chắc hẳn Cừu phó tổng rất có kinh nghiệm, trước khi hợp đồng được ký kết, ai cũng sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để giành được khách hàng, không phải sao? Mấy người thích hợp để kết hôn ở đây, có mất người không có bạn trai bạn gái đây, nhưng chỉ cần chưa công khai với mọi người, chưa được người trong nhà gật đầu, vậy thì biến số còn rất nhiều. Đối với người nhà mà nói, hôn sự của con cái, cũng là một vụ làm ăn.
Cừu Chính Khanh nhất một ngụm rượu, gật đầu. Anh ta suy nghĩ một lúc, quyết định không nói vòng vo nữa, liền nói: “Tôi muốn nói xin lỗi với cô, trước đây tôi quả thật có thành kiến với cô”.
Tần Vũ Phi nhướng mày nhìn anh ta, Cừu Chính Khanh cười: “Vốn nghĩ cô và mấy cô thiên kim tiểu thư tôi biết không khác gì nhau, lần trước nói chuyện, tôi mới thấy cô rất khác với họ.”
“Thật ra giống nhau cả đấy, chỉ là mấy thiên kim tiểu thư mà anh biết hơi ít thôi.” Tần Vũ Phi nói.
Cừu Chính Khanh lại cười: “Đúng là không nhiều.”
“Cảm ơn.” Tần Vũ Phi mỉm cười cúi người, “Ít ra thì Cừu phó tổng đã có cách nhìn mới về tôi, thật sự rất vinh hạnh.”
Cừu Chính Khanh bật cười lớn, đây là lần đầu tiên Tần Vũ Phi thấy anh ta cười như thế. Cừu Chính Khanh cười xong lại nói: “Nhưng tôi vẫn không hài lòng thái độ làm việc của cô, hy vọng cô có thể cố gắng tích cực hơn một chút. Thời gian làm việc là chín giờ, ngoài ra, kế hoạch hôm qua đó tôi nói phải giao trước mười hai giờ trưa, nhưng đến năm giờ chiều cô mới gửu mail qua”.
“Rõ ràng lịch trình cả ngày hôm qua cỉa anh là đi dự hội nghị bên ngoài mà, tôi giao trước mười hai giờ trưa hay năm giờ chiều với anh mà nói đâu có gì khác biệt, đằng nào cũng phải đến tối anh mới rảnh để xem. Hơn nữa bộ phận của tôi đã hoàn thành nó vào hôm kia, hôm qua chỉ là tranh thủ thời gian thảo luận và chỉnh sửa thôi. Đáng ra Cừu phó tổng nên vui vì chúng tôi nghiêm túc với công việc chứ không phải làm qua loa cho có để giao đúng hạn chứ?”
Cừu Chính Khanh khẽ nhướng mày: “Không sai, đúng là tối tôi mới xem. Bản kế hoạch đó phải sửa một chút.”
Tần Vũ Phi cũng nhướng mày, “Được”, không hỏi chi tiết, lập tức đồng ý, thái độ rất tốt. Tiếp đó cô thấy Cố Anh Kiệt, không biết từ đâu xuất hiện, đang đi về phía bên này. Tim Tần Vũ Phi đập nhanh vào nhịp, vội vàng nói: “không tiếp anh nữa.”
Nói dứt lời cô liền xoay người đi mất, bỏi lại Cừu Chính Khanh tái mặt đứng đó.